Giấc mộng giang sơn - Chương 42 + 43
Chương
42: Năm Người
Lại nói Bắc Thần Tường trở về, Lâm Phong năm người
thảo luận xong, kêu người chuẩn bị rồi thay đổi thường phục đi dạo phố. Trên
đường đi hấp dẫn ánh mắt của vô số nữ tử làm họ nhao nhao quay đầu lại nhìn,
thời không Ân Tang cùng chế độ xã hội phong kiến Trung Quốc cổ đại không khác
là mấy, có thể tạo ra thanh thế như vậy dĩ nhiên có thể nói năm người thu hút
đến mức nào.
Bắc Thần Thiên, anh tuấn tiêu sái khỏi nói, cả
người có một cỗ khí khái vương giả phát ra từ bên trong, nhìn quanh chúng nữ tử
người nhìn hắn là nhiều nhất. Bất quá, loại ánh mắt si mê đó Bắc Thần Thiên
hình như đã nhìn thấy nhiều, hắn coi như không, trực tiếp mỉm cười quên đi, như
đang thao luận binh lính, không chút nào không tự nhiên.
Lâm Phong, hắc y nam trang tuấn mỹ thon cao, khuôn
mặt lạnh khốc, khí tức mạnh mẽ truyền khắp toàn thân, đối với ánh mắt bốn phía
làm như không thấy, phảng phất như là không khí, nhìn nàng và Bắc Thần Thiên
cũng không kém là bao. Có thể thấy, những cô nàng mê trai từ cổ chí kim đến nay
tựa hồ đều có liên quan đến nhau, các loại hình mỹ nam tử ôn nhu nho nhã, đẹp
trai lãnh khốc vốn là hai đại trào lưu, cho dù lưu lạc tới thời không khác cũng
không may mắn thoát khỏi.
Nam Cung Xuy Tuyết, bạch y công tử, trẻ tuổi tuấn
lãng, hơi lộ vẻ lãnh khốc nhưng không như Lâm Phong khó gần.
Âu Dương Hiểu, nụ cười rộng mở, lộ vẻ có chút
phóng đãng, một thanh chiết phiến phong lưu thiên hạ, quả nhiên là phong độ chỉ
có ở một thiếu gia công tử.
Bắc Thần Tường, cùng Lâm Phong đi hai bên tả hữu
của Bắc Thần Thiên, không quá mạnh mẽ ngạo nghễ, lại có vẻ tao nhã lịch sự, ai
nghĩ nam nhân như vậy lại là chiến tướng uy mãnh một phương?
Đoạn đường đi tới, Lâm Phong nhìn quanh bốn phía
vài lần, nhiều lần hoài nghi, tròng mắt những nữ nhân này có phải rớt hết ra
ngoài rồi không.
Đương nhiên, điều này không ảnh hưởng năm người
chuyện trò vui vẻ, Bắc Thần Thiên học theo Âu Dương Hiểu mang ra một cây chiết
phiến không biết chuẩn bị từ lúc nào, che mặt để người khác không nhìn ra dung
mạo mình. Lâm Phong vì thế cười hắn là họa hổ không xong lại ra khuyển, tự mình
làm khí chất vương giả che giấu hết.
Bắc Thần Thiên lại nói, vi phục xuất hành không
thể để người khác biết, cần phải che dấu.
Lâm Phong lại hỏi ngươi bắt đầu không che giấu khi
nào, Bắc Thần Thiên mỉm cười không đáp, bất quá Lâm Phong nhìn dáng vẻ hắn
cười, cảm giác trong lòng nao nao.
Lại nữa, cười càng ngày càng phóng túng rồi! Lâm
Phong thầm nghĩ, ngàn vạn lần muốn đề phòng hắn, hắn cười như vậy hơn phân nửa
là lại có âm mưu gì rồi!
Bắc Thần Thiên vốn là một trong số ít người Lâm
Phong không nhìn thấu, hắn luôn luôn thần bí không biết trong đầu có mưu ý gì,
đoán tâm ý hắn sẽ làm người khác đau đầu, cho nên bình thường Lâm Phong không
làm việc vô dụng, tốn công sức ấy.
Chỉ cần người này đối với nàng không có sát tâm,
hợp tác với nàng mà nói tốt hơn nhiều.
Hơn nữa Thiên Nhất Lâu, tên đầy đủ là Thiên Hạ Đệ
Nhất Lâu, vị trí địa lý thuận lợi, khai trương tại đường chính khu phố sầm uất,
lúc Lâm Phong giao cho Hồ Viêm mua khoảnh đất đó quả thực là đau lòng cắt da
cắt thịt, mặc kệ tiền từ đâu mà đến đã vào tay Lâm Phong thì trở thành của nhà
rồi, tự dưng bị người ta làm thịt không phản ứng gì được, màn đêm buông xuống
đã sai người đóng giả ma quỷ dọa tên bán khoảnh đất để hắn sợ hãi mà thông
suốt. Địa phương đó đích xác là tốt, nhìn sinh ý của Thiên Nhất Lâu cũng đủ
biết danh tiếng rồi.
Tiểu nhị trong quán đều là thuê tới, có nhiều năm
kinh nghiệm, nhìn lên thấy năm người bước vào, một tên cơ trí lập tức đi lên,
khuôn mặt tươi cười chào đón, mời hỏi xem năm người có muốn vào nhã gian hay
không.
Lâm Phong năm người tới đây là xem xét xung quanh
quán đâu muốn vào nhã gian, trực tiếp đứng ở sảnh, đại đường náo nhiệt chỉ còn
hai ba bàn trống, năm người chọn một cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống, phân phó
tiểu nhị chuẩn bị thức ăn, tiểu nhị gật đầu đáp rồi đi xuống, trà nước hầu hạ
phi thường chu đáo.
Mấy người nhìn chung quanh một vòng, không khỏi
cảm thán.
“Quả nhiên là ‘kỳ tư diệu tưởng’, chỉ bằng cách
xếp đặt mặt tiền của quán sợ rằng đã đủ để gọi là đệ nhất Phàn thành rồi.”
Lâm Phong thấy bọn họ tán dương, cũng giả vờ nhìn
một vòng giống bọn họ để không lộ sơ hở, việc thu chi của quán làm nàng hài
lòng, chỉ cần không lộ ra đại BOSS phía sau là nàng thì tất cả là khá ổn.
Lâm Phong liếc mắt xem một cái, hai tròng mắt của
Bắc Thần Thiên tỏa sáng, trong lòng nàng âm thầm suy tư, bỗng thấy tròng mắt
hắn lóe sáng nhìn lại phía mình thì giật mình, không trốn tránh mà nhìn thẳng
trở về, cười nói: “Thần Thiên coi trọng nơi này rồi?”
Bắc Thần Thiên thấy nàng không có sơ hở gì, mỉm cười
dời ánh mắt, cầm chén rót: “Không, chỉ là đối với lão bản nơi này có chút hứng
thú.”
Nàng ranh mãnh cười: “Ngươi đối với quái nhân luôn
luôn rất có hứng thú.” Bắc Thần Thiên cũng cười: “Nàng không phải quái nhân?”
Trống ngực Lâm Phong chậm rãi bình ổn lại, vừa rồi
suýt nữa bị lộ! Ở cùng tên nam nhân này quả nhiên là một khắc cũng không thư
giãn được! Bên kia ba người còn đang nhìn quanh, không biết chuyện xảy ra thật
thật giả giả tranh đấu gay gắt như nào.
Trong khoảnh khắc ngắn, đồ nướng được mang lên, mọi
người chia nhau ăn, cũng khá ngon miệng, cả bàn đồ ăn chỉ trong chốc lát công
đã bị mấy người ăn hết sạch bách, định gọi thêm nữa, tiểu nhị lại cười nói xin
lỗi vì nơi này có rất nhiều người cũng muốn thưởng thức, mỗi ngày chỉ làm một
lượng nhất định thôi, mọi người vẫn còn hứng thú muốn thưởng thức cũng đành
chịu vậy.
Cái này dĩ nhiên là do Lâm Phong nghĩ ra, vì “vật
đa tất tiện”, mặc dù xâu thịt nướng chế biến rất đơn giản nhưng nàng không lạm
bán, mà dùng phương pháp hạn chế lượng bán ra để nâng giá, đầu tiên sẽ làm
người ta tò mò tìm đến, sau ăn ngon sẽ cao hứng mà thấy đặc sắc.
Mọi người thấy đồ ăn mới lạ, thưởng thức cũng ngon
miệng, chung quanh thu chi tấp nập, Bắc Thần Thiên cùng Lâm Phong có chút kì lạ
ngồi cùng một bên, Nam Cung Xuy Tuyết vạn phần không muốn vẫn ngồi cạnh Âu
Dương Hiểu, Bắc Thần Tường một mình lẻ ra, ngồi ăn thanh nhàn. Lâm Phong thấy
thanh âm ồn ào của nhiều người chung quanh, nổi hứng chơi đùa, khoa tay múa
chân muốn những người khác cùng chơi đoán số, cảm nhận vui thú của trò chơi dân
gian.
Bắc Thần Thiên ngoài sự đoán lại là người đầu tiên
giơ hai tay đồng ý, hắn đồng ý rồi thì những người khác còn dám nói gì? Bất quá
rượu vào thì hứng chơi càng nghiền, khó trách người ta uống rượu thích chơi
đoán số, quả thật so với đơn thuần uống rượu thì thú vị hơn nhiều. Chỉ là loại
phương thức uống rượu này không ai có thể chịu lâu được, qua chốc lát mấy người
đã cảm giác trên mặt như trát một tầng dầu hỏa cay nóng, lý trí mách bảo cho
bọn họ đã uống say.
Mấy ngày nay Lâm Phong cùng Bắc Thần Thiên ngày
càng thân cận, lúc này suy tư chuyện vừa rồi, tức giận hắn tính cách đa nghi,
mượn rượu nàng nhìn hắn cầm chén uống rượu hé ra gương mặt dị thường tuấn mỹ
làm cả nhân thần phẫn nộ kia, ý xấu nổi lên, cười hắc hắc lấy tay đập đập vào
thành bàn làm người nào đó thật mất mặt sặc một ngụm rượu lớn.
Lâm Phong ra vẻ giả mù sa mưa nhắc nhở: “Ăn cơm
không nên loạn tưởng, nếu không không ăn tới bụng đâu.”
Bắc Thần Thiên lắc đầu cười cười, biết nàng để ý
chuyện vừa nãy, cũng không tức giận, nghĩ lại ngay cả chính hắn cũng cảm thấy
có chút khó tin, trong thiên hạ trừ nữ nhân này ra làm gì còn ai dám đại bất
kính như thế! Từ lúc nào tính tình hắn hòa nhã đến vậy?
Hắn chưa từng tính toán kĩ lưỡng, chỉ là cũng tự
nhận thấy sự dung túng của mình đối với người nào đó dường như có chút quá mực,
nhưng nghĩ đến nhược điểm nàng còn đang nắm trên tay, tung tích thần khí trong
tay nàng nên chỉ có thể ôm đầu cho qua. Kỳ thật nói hắn trời sinh tính tình đa
nghi cũng chưa hẳn, bất quá là tính toán âm mưu khá xa, mọi việc cần suy tư,
tìm tòi chút.
Tựa như vừa rồi, kỳ thật hắn chưa chắc thật muốn
hoài nghi Lâm Phong, bất quá biểu hiện của nàng cho thấy nàng không tầm thường.
Mà này lão bản Thiên Nhất Lâu cũng rất không tầm thường, hai người trùng hợp tự
nhiên hình thành mối liên hệ, rất dễ kết nối với nhau, cho nên hắn không chút
suy nghĩ liền thử dò xét nàng.
Nhưng là đối tượng vốn là Lâm Phong, một nữ tử
không cách nào nhìn thấu, hắn không thể để lộ ra điều gì, vô luận nàng cùng này
lão bản nơi đây có quan hệ không, thật thật giả giả, hắn đều không thể từ trên
người Lâm Phong nhìn ra manh mối.
Nữ tử lợi hại như thế, cả đời hắn là lần đầu tiên
gặp được! Khóe miệng bất giác cong lên, uống một chén, vì nàng đặc biệt, thái
độ hắn cũng đặc biệt, tựa hồ là chuyện đương nhiên.
Bất quá Bắc Thần Thiên tự kỷ mà nghĩ vậy, Bắc Thần
Tường nhìn lại không giống như vậy.
Âu Dương Hiểu cùng Nam Cung Xuy Tuyết mặc dù kinh
ngạc Lâm Phong lớn mật dám giật râu hổ, nhưng điện hạ đối với nữ nhân này vẫn
rất nuông chiều, cũng không để ý gì. Bắc Thần Tường lần đầu tiên chứng kiến
hình ảnh Bắc Thần Thiên “khoan dung”, lòng nghi hoặc thực không diễn tả nổi
bằng lời.
Hoàng huynh từ khi nào học cách nuông chiều người
khác? Hơn nữa, là nuông chiều một nam nhân?
Ánh mắt nhìn lại Lâm Phong mang vài phần suy đoán,
vài phần suy nghĩ, vài phần tìm hiểu.
Lâm Phong thầm nghĩ không ổn, một hành động nho
nhỏ đã mang đến các loại nghi ngờ, quả nhiên ở cùng người thông minh là phiền
toái, hơn nữa đây nhiều người thông minh như vậy, thật sự là rất phiền toái.
Bàn ăn an tĩnh lại, năm người đều có tâm tư, hoàn toàn không còn cao hứng như
lúc mới chơi đoán số vừa rồi, cảm giác có chút mất hết hứng thú.
Đang lúc này, nội đường đột nhiên xảy ra một việc
ầm ĩ, Bắc Thần Thiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn bên kia, ý bảo Nam Cung Xuy Tuyết
cùng Âu Dương Hiểu qua xem một chút, ánh mắt mình cũng nhìn bên kia đánh giá,
nhưng có nhiều người làm chặn tầm mắt.
Lại nghe có người la mắng: “Cái gì mà không có,
bàn khác không phải còn đang dùng sao, gia gia ta hôm nay không ăn được sẽ
không đi! Chưởng điếm ngươi không muốn làm ăn đi! Mất bao nhiêu tiền lão tử
cũng trả được, mau gọi người bưng lên cho ta!”
Âu Dương Hiểu thăm dò vài lần trở về, thấp giọng
nói: “Thiên, bên kia có một khách nhân gây sự, hình như do vấn đề gọi thức ăn.”
Bắc Thần Thiên gật đầu, hơn phân nửa là do món
nướng rồi, đường phố rộng lớn nhiều người qua đi, những tên bại hoại cũng không
ít, thật muốn nhìn xem tên kia gây sự thế nào.
Thấy Bắc Thần Thiên không để ý tới chuyện nàng làm
hắn sặc rượu, Lâm Phong cũng bày bộ dáng xem kịch vui, Âu Dương Hiểu ba người
còn lại mặc dù còn chưa hiểu nhưng cũng không hỏi nữa, đều ngồi nguyên vị. Tại
vị trí quân sư bên người Bắc Thần Thiên, cái gì đáng làm hay không bọn họ biết
rõ.
Bắc Thần Thiên thở dài nói: “Lão bản điếm đã quy
định thế tất nhiên sẽ dự đoán có khách nhân lấy cớ gây sự nên nhất định sẽ có
đối sách, nào có gây sự dễ dàng được, đáng tiếc việc nhỏ này không làm kinh
động đến vị lão bản kia, nếu không có thể diện kiến vị kỳ nhân này rồi.”
Lâm Phong đang suy nghĩ, cửa hàng này vốn hoàn
toàn giao cho Hồ Viêm, ít ngày nữa nàng muốn dẫn bọn hắn đi Xa Trì, nếu bọn họ
không có năng lực, ngay cả việc nhỏ cũng xử lý không tốt, vậy nàng cũng không
cần phí tâm tư bồi dưỡng rồi. Nghĩ tới đây, nàng chậm như rùa nhấc chân bắt
chéo, xem tình hình.
Đột nhiên một tiếng quát lạnh trong nội đường vang
lên: “Nơi này là nhà ngươi sao, ngươi muốn thế nào thì làm như thế? Còn không
mau đi ra ngoài!”
Thân thể tên quý gia công tử gây sự đột nhiên bay
ra ngoài! Ngã ra ngoài cửa lăn mấy vòng rồi thét to, “Đồ nhãi ranh kia, lão tử
sớm muộn gì sẽ phá hủy khách điếm nhà ngươi.”
Một hắc y thiếu niên phong thần ngọc lãng lãnh
lùng đi ra, một thân hàn ý so với Lâm Phong còn hơn vài phần, ước chừng mười
sáu mười bảy tuổi, tướng mạo làm cho rất nhiều trái tim nữ tử đập loạn không
ngừng, thầm nghĩ, chẳng lẽ là lão bản trong điếm? Y phục hắn mặc dù cũng không
xa hoa nhưng đều làm từ vải vóc tốt tài, không làm người khác nghi hoặc.
Lâm Phong trong lòng chấn động, thầm nghĩ, tiểu tử
kia lần trước cúi đầu nàng chưa nhìn kỹ, bây giờ thấy rõ khuôn mặt, sau này sợ
là một người họa thủy a, bề ngoài cùng Bắc Thần Thiên đều mê chết người không
đền mạng.
Người thiếu niên này chính là một trong ba người
ngày đó nàng phân phó Tần Tranh cố ý dạy dỗ, cũng là người có võ công cao nhất,
Triển Trần Tiêu.
Chương
43: Từng Bước Thành Công
Triển Trần Tiêu lộ diện, một chưởng đánh bay tên
gây sự kia, ánh mắt linh hoạt quét một vòng xung quanh.
Đánh người, hắn có thể, nói chuyện, hắn lại không.
Hắn chỉ thích hợp làm bộ gương mặt đẹp trai tàn
khốc, chuyện tình còn lại cũng không do hắn giải quyết, vì vậy Triển Trần Tiêu
coi như một soái ca tàn khốc tới động thủ, rồi lại mau chóng rời đi.
Tiếp theo, một thanh niên tuấn lãng trẻ tuổi khác
đi ra, cũng một thân hoa y, dung mạo mặc dù kém Triển Trần Tiêu kinh hãi thế
tục, nhưng cũng là nam tử cực kỳ xuất chúng. Hắn có khí chất sang trọng, lời
nói điềm đạm mang theo hòa khí tiêu chuẩn tươi cười, hướng mọi người thi lễ:
“Chuyện tình này đã quấy rầy nhã hứng các vị rồi,
tại hạ rất xin lỗi, hôm nay bổn điếm mời, hy vọng các vị công tử tiểu thư
thưởng thức mỹ thoải mái, chớ đem chuyện tên nhàm chán kia để ở trong lòng.”
Mọi người đầu tiên sửng sốt, sau đó rất nhiều
người đều cười, được mời một bữa - tuy đối với nhân sĩ danh lưu khoản tiền nhỏ
không coi là vất đề nhưng đã nói lên lão bản nơi này rất khí phách, nên vui vẻ
ra mặt. Vô luận phản ứng thế nào thì nhất định cũng tăng thêm hảo cảm với tửu
lâu này rồi.
Lâm Phong quan sát âm thầm gật đầu, mời ăn một bữa
thu mua lòng người? Quyết định của Hồ Viêm nàng rất đồng ý, trong lòng mơ hồ
cảm giác có vài phần sơ sẩy, chuyển nhìn lên trên lầu hai đánh giá một phen.
Trên lầu quả nhiên có một nam tử áo lam đang đánh giá cục diện phía lầu dưới,
tuy là tỏ vẻ sự tình không liên quan đến mình nhưng ánh mắt một khắc cũng không
dời mọi người ở tửu lâu, dường như muốn tìm tòi gì.
Vị trí kia lúc nào cũng có thể ngay lập tức phi
thân xuống, nếu có người gây sự sẽ có thể ngăn cản trước tiên.
Khá lắm! Ba người đó tựa hồ có một loại ăn ý, phối
hợp rất khăng khít.
Lâm Phong mỉm cười uống một hớp rượu, yên lòng,
chuyện đi Xa Trì nàng không cần phí nhiều tâm tư rồi, mấy tiểu tử kia ước chừng
là nghe được một chữ Tịnh Kiên Vương - minh hiệu “Ám”, đối với thân phận chính
mình có chút cảnh giác và hoài nghi, cũng bắt đầu trở nên tự tin, thậm chí tự
phụ!
Bất quá Lâm Phong muốn chính là ‘hủy thiên diệt
địa’ sự tự phụ cùng kiêu ngạo, nếu không, làm sao có thể tại bên người nàng làm
thủ hạ? Làm sao có thể trợ giúp nàng làm thành sự nghiệp?
Nhìn bố trí dần dần thuần thục, trong lòng Lâm Phong
rất có cảm giác thành tựu, nhịn không được cười lên một tiếng.
Nụ cười vô tư lại đúng lúc để cho người bên này
nhìn thỏa thích. Nàng vốn xinh đẹp kinh hãi thế tục, nếu không phải dùng một
thân lạnh lùng băng sương nhắc nhở người khác về sự lãnh khốc của nàng, chỉ sợ
rất ít người có thể quên loại mộng ảo xinh đẹp này. Lam Phượng vốn là Ân Tang
đệ nhất mỹ nhân có vẻ thanh thuần trắc trở, bây giờ đến Lâm Phong thì không còn
nửa điểm làm cho người ta cảm giác không ổn.
Bắc Thần Thiên tinh thần bừng sáng, hai tròng mắt
gắt gao nhìn chuyên chú Lâm Phong, tia sáng kỳ dị đột xuất hiện, giơ chén rượu
nhấp một ngụm, bỗng nhiên nghĩ đến lời ca của nàng mấy ngày trước.
“Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân
quốc.” Lời ấy quả thật không sai nha!
Âu Dương Hiểu cùng Nam Cung Xuy Tuyết song song
cúi đầu, nghĩ đến nữ tử này tính tình cổ quái làm người ta không đoán ra tâm tư
của nàng, rõ ràng bình thường rất xinh đẹp, lại khinh thường hay là không muốn
đi lợi dụng điểm này, mà nàng rất cao ngạo, cái cao ngạo căn bản không thể xuất
hiện trên người một nữ nhân! Nàng có khi vô cớ tức giận, cũng có đôi khi vô cớ
mỉm cười, thật sự là một quái nhân.
Bên kia Bắc Thần Tường cũng nhìn đến ngây người,
trong lòng hoài nghi lớn nhưng trách không được Vương huynh đối với hắn cưng
chiều quá độ, chẳng lẽ là đoạn tay áo chi phích?
[Lời
tác giả]: Đáng thương cho Thần Thiên.
Bất quá, Lâm Phong sẽ không phóng túng mình quá
lâu, nét cười lộ ra lại ẩn xuống, suy tư nếu Thiên Lang dần dần thành công, nên
cho Tần Mộ Quân một lời giải thích, đi làm chuyến làm ăn đầu tiên được rồi.
Việc này Lâm Phong sớm đã nghĩ kỹ, cũng không kéo
dài, trực tiếp nói với Bắc Thần Thiên ngồi bên cạnh.
“Ta đi Xa Trì, ngươi xem thế nào?”
Ba người đối diện nhất thời kinh ngạc, nữ tử này
nói chuyện dĩ nhiên không chút rào đón! Nàng không sợ Bắc Thần Thiên hoài nghi
nàng muốn chạy trốn sao? Bất quá thái độ thản nhiên như thế, thần thái cực tự
phụ dường như cũng nói cho người khác rằng nàng căn bản không cần làm thế.
Bắc Thần Thiên thưởng thức thái độ cùng khí phách
nàng khác hẳn thường nhân, kỳ thật lúc Lâm Phong lên tiếng chuyện đi Xa Trì,
hắn cũng nghĩ để Lâm Phong đi trước, nhưng vẫn chưa có kế hoạch đầy đủ, huống
chi nàng lấy thân phận gì đi vẫn cần bàn bạc kỹ hơn. Hắn cũng đang đợi một
người có thể để hắn tín nhiệm để cùng Lâm Phong đi trước, không để nàng một
mình tiên phong. Không phải do Lâm Phong không có khả năng làm tiên phong mà là
nàng vốn âm thầm ẩn thân rất tốt, mặt khác, không hiểu sao từ sâu kín đáy lòng
hắn không muốn để nàng mạo hiểm.
Không ai so với Lâm Phong thích hợp ẩn nhẫn trong
bóng tối hơn, nàng luôn nắm giữ thời cơ chuẩn xác nhất cắt đứt cổ mục tiêu,
không một tia do dự!
Bắc Thần Thiên cười, người ta đều nói nuôi hổ sẽ
gây họa, tâm cơ hắn so với trời cao, chính là muốn cùng ông trời đấu một phen!
Hắn cũng muốn nhìn xem hắn nuôi dưỡng sói trong bóng tối như vậy, sẽ gặp phải
hậu quả gì!
Vì vậy, hắn không chút do dự đồng ý.
“Được, để Tường cùng nàng đi trước!”
Bắc Thần Tường nghe vậy cả kinh, mình còn chút
chuyện Tập Lan chưa giải quyết, đi trước Xa Trì mặc dù hắn không phải không
muốn, nhưng lại cực kỳ bất mãn Lâm Phong vì hắn nói cái gì Bắc Thần Thiên cũng
đều đáp ứng, cái nhìn trong lòng đối với Lâm Phong lại thay đổi vài phần, thầm
nghĩ, tên Ám này cũng quá được thị sủng mà kiêu căng rồi! Vương huynh chưa bao
giờ dung túng một người hết sức, lúc này Bắc Thần Thiên lại đối với hắn lần nữa
buông thả, quả thực làm cho hắn cảm giác xa lạ!
Vương huynh thay đổi? Vì Ám?
Nhìn nàng vài lần, một nam tử thật sự là tuấn mỹ
vô cùng, lấy tính cách Bắc Thần Thiên tuyệt đối sẽ không đơn giản do bề ngoài
của hắn mà tín nhiệm hắn đến tình trạng này, nhìn bộ dáng bản lãnh tên Ám này,
hắn cần phải lãnh giáo mới được.
Đột nhiên thấy đôi con ngươi Lâm Phong tự tiếu phi
tiếu nghĩ gì mà nhìn hắn chằm chằm, Bắc Thần Tường không khỏi hừ một tiếng,
quay đầu đi.
“Hết thảy nghe
theo huynh trưởng an bài.”
Lâm Phong trong
lòng cười thầm, Bắc Thần Tường cũng rất có đầu óc, chỉ là có quá cậy tài khinh
người, trừ Bắc Thần Thiên ra ai hắn cũng không phục, rõ ràng lời nói lúc gặp
mặt vốn là lời khách sáo, mình không lộ ra chút thực lực, sợ là hắn sẽ không
cho mình ánh nhìn hào hoãn.
“Thần Thiên, chúng
ta lần này đi, đem theo Cẩm Y.”
“A?” Bắc Thần
Thiên suy nghĩ một chút, gật đầu đáp: “Nàng muốn dùng danh hiệu công chúa của
nàng ta?”
“Phong Vũ với Xa
Trì vốn không hòa hợp, chúng ta sao phải chen chân vào? Chê binh lực quân mình
nhiều quá sao?” Lâm Phong lườm hắn một cái, lộ ra nụ cười ác ma: “Chớ quên, hai
quốc gia đó khó khăn nếu bộc phát chiến tranh cũng chỉ sợ Bắc Thần ngư ông đắc
lợi, nhưng nếu có người đi khuấy đảo lộn tung lên làm người khác không rõ chân
tướng, ngươi nói hậu quả sẽ như thế nào?”
“Ý ngươi nói...”
“Tên đã lên cung,
còn có thể thế nào?”
“Không phát không
được.” Bắc Thần Thiên suy tư, tựa hồ kế hoạch đã thành hình rồi, đột nhiên kinh
nghi liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái, không biết là tức giận hay khen ngợi:
“Nàng lên kế hoạch từ trước?”
Cẩn thận ngẫm lại,
nếu như theo hướng nàng vạch ra, kế hoạch tất nhiên chu toàn vô cùng, sao vừa
ăn một bữa cơm đã nghĩ ra? Nàng sớm có dự mưu? Mục đích là...
Lâm Phong bộ dạng
bị phát hiện ra, gãi đầu ai oán nói: “Ngươi lại nữa, tật xấu hoài nghi loạn xạ
có thể sửa không.”
“Nếu sửa lại, ta
còn là Bắc Thần Thiên sao?” Bắc Thần Thiên tựa hồ cũng phát hiện mình thất thố,
nhìn chén rượu trên bàn lắc đầu thở dài.
Bên kia mấy người
nghe thấy mơ mơ màng màng cái hiểu cái không, nhưng bọn hắn không có lá gan như
Lâm Phong mà trực tiếp hỏi, Bắc Thần Thiên không thích nói nhiều về chuyện liên
quan kế hoạch, hắn không phải ai cũng dung túng! Trừ Lâm Phong là trường hợp
đặc biệt, cho dù là tâm phúc bộ hạ của hắn cũng không được!
Nam Cung Xuy Tuyết
nhỏ giọng hỏi Âu Dương Hiểu: “Cẩm Y không chết?”
“Làm sao có thể,
điện hạ lại để nàng sống để đêm dài lắm mộng à? Ngay hôm sau Cẩm Y đã chết rồi.”
Âu Dương Hiểu bị Cẩm Lan Cẩm Tử kéo đi xem Cẩm Y, hắn đã nhìn thấy một thi thể
nằm ở trong cỗ quan tài thủy tinh.
Bắc Thần Thiên
không bạc đãi nàng ta, nàng ta chết rất an tường, cũng rất hoa quý, không khác
thân phận công chúa một quốc gia.
Lâm Phong không
thể không biết Cẩm Y đã chết, như vậy lần này nàng muốn mang Cẩm Y gì đi? Nữ
nhân này rốt cuộc đùa chiêu gì a! Âu Dương Hiểu không đoán ra, Nam Cung Xuy
Tuyết cũng không đoán ra, nàng đùa bỡn người khác xoay vòng vòng, có người ngay
cả nàng là nam hay nữ cũng không biết rõ, nàng là nhân vật thần bí đệ nhất Bắc
Thần, tựa hồ nàng chưa bao giờ để mình hiện diện dưới ánh mặt trời.
Hiểu ý cúi đầu,
trực giác nói cho họ biết không nên đi dò đoán nữ nhân đó, cũng như không đoán
ý Bắc Thần Thiên. Bắc Thần Tường ngoài miệng không nói, trong lòng lại càng
trầm xuống, âm thầm nói, tên Ám này, quả thật lợi hại như vậy? Ngay cả mấy nam
tử bên người Bắc Thần Thiên cũng không hỏi lại, hoặc nói đúng hơn là không dám
nghịch ý hắn.
Thú vị! Bản vương
gia cũng muốn nhìn xem, ngươi như thế nào bắt Xa Trì quốc!
Bắc Thần Tường
nhíu mày, Lâm Phong không tránh không né nhìn trở lại, ánh mắt hai người tại
không trung giao nhau, trong nháy mắt va chạm tóe lửa...
Bắc Thần Thiên
đang chậm rãi uống rượu, không biết là không thấy địch ý hai người họ, hay là
nhìn thấy rồi nhưng không để ý đến.

