Ương Ngạnh Thiên Tuế - Chương 11
Chương 11
Bị bắt rồi, nàng
cũng không dám trốn nữa, xoay người bước đến gần cửa, từng bước từng bước vào
sảnh, nàng lo lắng hỏi: “Tam ca, Ngụy quốc sư đến có phải do đoán được thủ phạm
về chuyện của con gái ông ta là ta không?”
Đông Phương Lạc
không trả lời nàng ngay, chỉ cười nói như không hỏi nàng: “Sao sắc mặt ngươi
nhìn khó coi thế hả? Không phải là bị Ngụy Thế Sơn làm sợ hãi chứ?”
Bình thường, Dung
Tiểu Mãn nhất định sẽ giải thích liên hồi, nhưng vào giờ phút này, một câu nàng
cũng không nói nên lời.
Rốt cuộc cũng
phát hiện được điều kỳ lạ ở nàng, hắn đứng dậy, dịu dàng nói: “Đang suy nghĩ gì
đấy? Chẳng lẽ sợ ông ta thật sao?”
“Tam ca, Ngụy Thế
Sơn có phải sẽ bắt ta đi không?”
“Dĩ nhiên là
không, người mà bổn vương muốn bảo vệ, hoàng thượng cũng phải nể vài phần cho
ta. Huống chi, Ngụy Kim Chi bị như vậy cũng là quả báo, gieo gió gặt bão, nếu
Ngụy Thế Sơn dám làm to chuyện, địa vị của ông ta cũng lung lay, cho nên ông ta
mới không dám làm gì.” Vừa nói, hắn vừa xoa đầu an ủi nàng: “Bây giờ mới biết
sợ, có phải hơi trễ rồi không?”
Dung Tiểu Mãn lắc
đầu, “Không phải ta sợ, ta chỉ lo sẽ làm ảnh hưởng đến Tam ca, dù sao địa vị
của Ngụy quốc sư ở triều đình cũng không bình thường, đắc tội với ông ta cũng
không tốt.”
Đông Phương Lạc
cười như không để tâm, “Ông ta vẫn chưa có cái thực lực để khiêu chiến với bổn
vương.” Nhìn vẻ mặt nàng vẫn còn lo lắng, hắn cười vỗ đầu nàng, “Đừng suy nghĩ
nhiều quá, bụng ta đói rồi, đi ăn sáng thôi.
Dung Tiểu Mãn
không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Trước mặt là một
pháp trường, có mười mấy người mặc áo phạm nhân, tóc tai bù xù đang quỳ trên
mặt đất.
Những kẻ cầm mấy
cây đao lớn có gương mặt vô cùng hung dữ, ác độc.
Gió thu thổi qua,
mây đen giăng đầy trời, thi thoảng lại phát ra vài tiếng sét rung trời...
Ngồi ở ghế giám
trảm quan, là Ngụy Thế Sơn.
Lúc này, vẻ tàn
độc, hung bạo toát ra từ gương mặt hắn ta đủ làm cho người ta cảm thấy máu
trong người như đông lại.
Chỉ trong nháy
mắt, lệnh bài bị ném xuống, những tên cầm đao vung tay xuống, những tiếng kêu
thê lương thảm thiết kéo đến không ngừng.
Pháp trường được
rửa bằng máu tươi, những người dân đứng xem cũng bắt đầu nức nở.
Ngày càng nhiều
máu chảy ra, nhuộm đỏ cả pháp trường, ngay cả ông trời cũng phải khóc!
Một trận mưa ào
ạt kéo đến, dường như đang thể hiện niềm tiếc thương với mười mấy mạng người
phải oan ức mà lìa xa cõi đời.
Mặt đất bị nhuộm
đầy máu tươi cũng từ từ trở nên sạch sẽ trở lại.
Không biết đã
trải qua bao lâu, người dân đều đã tản đi, quan binh cũng trở về, trong pháp
trường to lớn, chỉ còn lại Dung Tiểu Mãn ướt sũng trong mưa.
Đôi mắt nàng lã
chã chực khóc, cả người run rẩy, không thể tin được những chuyện đang xảy ra
trước mắt.
Trên đất là những
thi thể, đầu và thân mỗi thứ một nơi, thật đáng sợ.
Hạ đại tướng quân
từng lập vô số công lao cho giang sơn Bắc Nhạc, giờ đây đang yên lặng nằm trên
đất, đầu thì lăn lông lốc ra một nơi khác.
Nhưng đôi mắt của
ông lại trợn tròn lên, như thể đang dùng ánh mắt đầy căm hận đấy để chất vấn
ông trời, tại sao lại để ông chết oan như thế.
Nhìn thấy hình
ảnh này, Dung Tiểu Mãn không thể kìm nén được nỗi đau thương trào dâng trong
lòng nữa, tiếng khóc dần lớn lên...
“Tiểu Mãn, Tiểu
Mãn...”
Một giọng nói cứ
quanh quẩn bên tai nàng mãi, không chịu đi.
Nàng không để ý
đến nó, chỉ chăm chú nhìn những thi thể đang nằm trên đất, những tên đao phủ đó
thật tàn nhẫn!
Thế giới của nàng
đã sụp đổ rồi, người thân của nàng cũng chẳng còn, từ nay về sau, trên đời này
chỉ còn lại nàng một mình cô độc mà thôi...
“Tiểu Mãn, mau
tỉnh lại đi...” Giọng nói kia ngày càng rõ ràng, ngày càng vồn vã.
Dung Tiểu Mãn mở
hai mắt ra, đập vào mắt không phải là những thi thể nằm trên đất, cũng không
phải là màu máu đỏ tươi chói mắt nữa, lại càng không phải là gương mặt tàn độc
của Ngụy Thế Sơn.
Đông Phương Lạc
lo lắng nắm chặt hai tay của nàng, thấy nàng rốt cuộc cũng mở mắt, vội vàng
nói: “Gặp ác mộng à? Từ xa đã nghe thấy tiếng khóc của ngươi, còn tưởng ngươi
bị thương, ngươi mơ thấy điều gì thế?”
Từ từ khôi phục
lại ý thức, nàng mới phát hiện, những điều nàng vừa thấy chẳng qua chỉ là hình
ảnh nằm ở nơi sâu nhất trong đáy lòng mà thôi.
Đã bao nhiêu lâu
rồi, nàng không gặp cơn ác mộng đó?
Cứ ngỡ là đã quên
rồi, nào ngờ, đó chẳng qua là vì nàng đã cất nó ở một nơi thật sâu, thật sâu mà
thôi.
Cả người nàng
toát đầy mồ hôi lạnh, nàng cảm nhận được không khí lạnh như đang tràn vào ở
từng nơi, từng nơi trong cơ thể nàng.
Nàng nắm chặt tay
của hắn, ánh mắt nức nở chực khóc nói: “Tam ca, ta lạnh quá, xin ngươi, xin
ngươi ôm ta một cái.”
Nghe vậy, Đông
Phương Lạc cảm thấy xót xa. Cho đến tận bây giờ, hắn chưa từng nhìn thấy Tiểu
Mãn vừa yếu ớt, vừa sợ hãi đến thế này.
Nước mắt giàn
giụa trên mặt, gương mặt nhỏ nhắn cứng đờ, tất cả sự kinh hoàng đều tụ lại nơi
đáy mắt, dường như đã gặp phải một nỗi sợ khổng lồ. Nếu như không gọi nàng dậy
kịp, hắn thật không biết nha đầu này có chết trong cơn ác mộng đó không nữa.
Hắn giữ chặt nàng
trong vòng tay của nàng, nhưng thân thể nàng vẫn run rẩy trong ngực hắn như cũ,
giống như một con thú nhỏ đang bị thương.
Hắn dùng giọng
nói dịu dàng nhất, an ủi nàng, “Tiểu Mãn, chỉ là ác mộng thôi, không sao nữa
rồi.”
Hắn lại an ủi
nàng thêm vài tiếng, sau đó nhẹ giọng hỏi thăm: “Nói cho ta biết, vừa rồi ngươi
mơ thấy cái gì?”
Rúc mình vào ngực
hắn, Dung Tiểu Mãn đáng thương lau nước mắt, “Ta... Ta quên rồi, nhưng nó rất
đáng sợ.”
Vừa nói, hai bàn
tay nhỏ nhắn vừa nắm chặt vạt áo của hắn, “Tam ca, ngươi làm cho ta nhớ đến mẹ
ta, hồi còn nhỏ, mỗi khi ta gặp ác mộng, mẹ ta sẽ ôm chặt ta vào lòng như
ngươi, mặc kệ lúc ấy đã khuya rồi, vẫn dịu dàng dỗ ta ngủ, sau đó bà ấy mới an
tâm đi ngủ.”
Đông Phương Lạc
rất muốn nói, bổn vương không muốn làm mẹ của ngươi, bổn vương chỉ muốn làm
người đàn ông của ngươi.
Nhưng nhìn nàng
run rẩy trong lòng hắn như thế, vừa yếu ớt, lại vừa đáng thương, làm cho hắn
chỉ muốn trở nên thật dịu dàng, giúp nàng quên đi hình ảnh đáng sợ trong cơn ác
mộng vừa rồi.
“Tam ca, hình như
ta vẫn chưa kể cho ngươi nghe về chuyện của mẹ ta thì phải.” Dung Tiểu Mãn từ
từ bình tĩnh lại, gương mặt đang hoảng sợ cũng dần biến mất, nàng từ từ mỉm
cười nói.
“Bà là người mẹ
vĩ đại nhất trên đời, nghe nói, lúc ta ở trong bụng mẹ đã có hiện tượng xấu,
ngay cả đại phu cũng nói với cha mẹ ta, bệnh của ta không thể trị được, sống
được hai, ba năm đã là phước lắm rồi. Nhưng mẹ ta không cam lòng, sống chết
cũng phải cứu ta cho bằng được, cho nên bà tìm một đại phu có y thuật vô cùng
cao minh.”
“Sau khi bắt mạch
cho ta, đại phu đó nói với mẹ ta rằng, muốn ta giữ lại mạng sống cũng không
khó, nhưng trước khi ta đến ba tuổi, mỗi ngày phải uống máu của bà mới có thể
giữ mạng lại được.” Nói đến đây, Dung Tiểu Mãn lại nức nở thêm vài tiếng.
“Vì muốn giúp ta
được sống, mỗi đêm, bà thừa dịp lúc cha không để ý, lén cắt cổ tay để lấy máu
cho ta uống, sau đó cha ta biết được, cãi nhau một trận với bà.”
“Mẹ ta ôm ta
khóc, cha ta thấy hai mẹ con ta khóc, cũng ôm chúng ta khóc.”
“Ba năm trôi qua,
cái mạng nhỏ của ta coi như giữ lại được, nhưng thân thể của mẹ ta lại ngày
càng đi xuống.”
“Năm ta lên ba,
đại phu đó lại đến nhà của ta, thấy ta còn sống, ông ấy rất kinh ngạc, có lẽ là
cảm động vì những chuyện mà mẹ ta đã làm cho ta, ông ấy để lại một vị thuốc quý
báu để bà bồi dưỡng lại thân thể, sau đó đưa ta đi.”
“Người này...
Chính là sư phụ của ngươi sao?” Hắn hỏi.
Nàng gật đầu, “Đúng,
ông ấy là một thần y, nhưng tính tình vô cùng kỳ quặc, có thể y thuật của ông
tốt, nhưng cũng cứng đầu không kém, khi ông ấy lâm bệnh, nhất định không chịu
trị bệnh, cho nên cứ vậy mà bị ốm đau hành hạ, rồi mất.”
Đông Phương Lạc
không hỏi tiếp nữa, sự thật đã rõ ràng quá rồi, dù không hỏi nữa nhưng hắn cũng
đoán được tám, chín phần.
Hắn nhẹ nhàng lấy
khăn lau khô nước mắt của Dung Tiểu Mãn, gối cằm lên đầu nàng, nói: “Mặc kệ
trước kia người đã trải qua chuyện gì, trên đời này vẫn còn rất nhiều người
quan tâm đến ngươi, cho dù cha mẹ ngươi đã qua đời, sư phụ của ngươi đã mất,
nhưng ngươi vẫn còn có ta. Đông Phương Lạc ta, sẽ chở che cho Dung Tiểu Mãn
ngươi một đời một kiếp.”
Nhìn nét mặt kiên
định của hắn, Dung Tiểu Mãn khẽ mỉm cười, muốn nói điều gì đó nhưng lại ngập
ngừng không biết nên mở miệng như thế nào.
Nàng biết, đây là
lời hứa của Tam ca đối với nàng.
Nếu như nàng
không có quá khứ phức tạp như vậy, nàng nghĩ có lẽ mình là cô gái hạnh phúc
nhất trên đời này.
Nhưng khi sự thật
về thân thế của nàng bị vạch trần, nàng không dám chắc rằng, hắn có thể giống
như bây giờ không, có thể kiên định mà quyết bảo vệ cho nàng một đời một kiếp
thế này không.
Nàng tham lam sự
dịu dàng của hắn, nhưng lại sợ nó như đóa phù dung sớm nở tối tàn, sau những
suy đi tính lại trong lòng, nàng vươn tay, ôm chặt lấy hắn, hưởng sự ấm áp
trong lòng hắn.
Dù đó chỉ là hạnh
phúc trong phút chốc, nhưng nàng quyết sẽ không từ bỏ nó.
Đông Phương Lạc
cảm nhận được sự bất lực của nàng, giờ phút này, thiên ngôn vạn ngữ gì đó,
những lời hứa hẹn gì đó, đều không bằng một hành động thực tế.
Hắn cũng ôm chặt
nàng, muốn dùng cách này để thể hiện quyết tâm của mình.
Cho đến khi Dung
Tiểu Mãn ngủ say, hắn mới nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, dịu dàng đắp mền cho
nàng.
Khi ra khỏi phòng
thì ngoài trời đã tối đen như mực.
Đêm khuya, mang
đến cho người khác một giấc ngủ say, nhưng hắn biết, lúc này mình vô cùng tỉnh
táo.
Búng tay một cái,
Dương Cửu đi theo bảo vệ hắn nhiều năm đi ra từ trong bóng tối.
“Vương gia có gì
dặn dò?”
Đông Phương Lạc
nghiêm trọng ngoắc tay, nói nhỏ vào tai của hắn ta.
Dương Cửu nghe
vậy, ngơ ngác không hiểu gì, nhưng thấy được sự kiên định toát ra từ trong mắt
của vương gia, hắn gật đầu rồi không nói thêm gì nữa, nhún chân một cái, nhảy
lên nóc nhà, trong chốc lát đã biến mất rong bóng đêm.
Ánh mặt trời sau
giờ Ngọ đem lại sự ấm áp vô cùng tận cho người ta.
Đông Phương Lạc
lười biếng nằm trên giường trong phòng sách, yên lặng đọc sách.
Cách đó không xa,
Dung Tiểu Mãn ngồi dưới đất, chơi trò chơi với A Bảo.
Kể từ sau khi một
người, một sư tử trở nên thân thiết hơn, A Bảo lại đặc biệt bám nàng.
Mặc dù đã bị Đông
Phương Lạc dạy dỗ mấy lần, nhưng A Bảo quên được là quên ngay, chỉ cần có cơ
hội, tức khắc sẽ đi loanh quanh bên cạnh Dung Tiểu Mãn suốt.
Đúng giờ này,
người trong vương phủ sẽ đem thịt bò hoặc thịt dê đến làm món ăn chính cho A
Bảo, trừ bữa chính ra, A Bảo còn thích ăn đùi gà và thịt khô, mà đầu bếp trong
vương phủ làm món thịt khô vô cùng ngon miệng, đừng nói là A Bảo, ngay cả Dung
Tiểu Mãn bình thường không ăn mấy cũng cảm thấy thích.
Mỗi ngày, sau giờ
Ngọ, nàng lại theo đuôi A Bảo đến phòng sách của Đông Phương Lạc.
Hôm nay cũng
giống như vậy.
Nàng đem theo hai
miếng thịt lớn, lấy một cái ra đưa cho A Bảo, mồm nó lớn, răng lại bén, nhai
hai ba lần là nuốt miếng thịt vào bụng.
Dung Tiểu Mãn
miệng nhỏ, răng cũng nhỏ, dĩ nhiên không lợi được như nó, gặm gặm nhai nhai hồi
lâu cũng mới ăn được vài miếng, nàng quyết định đưa miếng thịt còn dư của mình
cho A Bảo, cười dụ dỗ nó ăn.
A Bảo vừa ăn hết
quả táo là quay sang miếng thịt của nàng ngay.
Đông Phương Lạc
giương mắt rời khỏi cuốn sách, nói: “Ngươi cần phải biết, hôm nay nó ăn được
hai miếng thịt, ngày mai không ăn được hai miếng như vậy nhất định sẽ làm phiền
ngươi cả đêm, làm ngươi không tài nào ngủ được.”
Nghe vậy, Dung
Tiểu Mãn sợ hết hồn, “Thật sao?”
“Không tin ngươi
cứ thử xem.”
Trong đầu nàng
chợt hiện lên một hình ảnh, nửa đêm, A Bảo đứng trước cửa phòng nàng, vì một
miếng thịt mà luyện giọng cho nàng nghe.
Nghĩ đến đây,
nàng không khỏi rùng mình, vội vã hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Đông Phương Lạc
không trả lời nàng, liếc nhìn A Bảo, nở nụ cười hời hợt: “A Bảo, không được ăn.”
Rõ ràng con sư tử
đang ăn rất vui vẻ, nhưng chủ nhân lại không cho nó ăn, nó rất muốn phản kháng
lại, nhưng sợ chủ nhân sẽ tức giận, đành tỏ vẻ đáng thương nhìn nàng, trả miếng
thịt khô còn phân nửa cho nàng.
Dung Tiểu Mãn
nhìn miếng thịt khô vẫn còn dính nước miếng của A Bảo, trong đống nước miếng đó
còn kẹp thêm vài miếng thịt vụn, nàng không nhịn nổi, bĩu môi trợn mắt nhìn A
Bảo.
A Bảo cảm thấy
rất oan ức, thầm nghĩ, ta đã trả miếng thịt khô cho ngươi rồi mà, sao còn liếc
ta chứ?
Đừng xem thường
rằng nó chỉ là một con sư tử, thật ra nó rất hiểu chuyện. Nó biết chủ nhân
thích chị gái luôn sặc mùi thuốc này, mặc dù trước kia từng bắt nạt nó, nhưng ở
cùng nhau lâu, nó ngày càng thích nàng.
Hơn nữa nó còn
phát hiện một chuyện, chỉ cần chị gái có mùi thuốc này vui vẻ, chủ nhân nhất
định sẽ vui vẻ.
Thấy chị gái có
mùi thuốc không vui, nó sợ chủ nhân cũng thấy không vui, cho nên nó bước đến
lại gần nàng, dùng cái lưỡi vừa dài vừa to liếm lên gương mặt trắng nõn mềm mại
của nàng.
Dung Tiểu Mãn
đáng thương, gương mặt đầy nước miếng không nói, còn có vài miếng thịt băm dính
lại trên mặt nữa, Đông Phương Lạc thấy hình ảnh này, không nhịn được cười, mà
cười một cái là đứng lên không nổi.
A Bảo đắc ý hất
cằm lên. Xem xem, chỉ cần làm cho chị gái có mùi thuốc này vui vẻ, chủ nhân
nhất định cũng cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Đó đó, xem chủ
nhân cười vui thế nào kìa.
Dung Tiểu Mãn tức
giận lau sạch sẽ nước miếng trên mặt mình, chỉ tay la lối với A Bảo: “Ngươi bẩn
quá đi! Ai da, nhan sắc của ta bị ngươi hủy cả rồi, Tam ca, ngươi còn cười nữa,
A Bảo bắt nạt ta!”
A Bảo cảm thấy
oan ức vô cùng, nhìn nàng từ trên xuống dưới, lắc lắc đầu, như đang giải thích
rằng mình không có ý bắt nạt nàng.
Nó chỉ muốn lấy
lòng nàng thôi mà.
Đông Phương Lạc
ôm bụng cười một hồi lâu, rốt cuộc cũng ngừng cười, đứng dậy đi đến trước mặt
nàng, tốt bụng lấy khăn ra lau thêm một lần giúp nàng, vừa lau vừa nói: “Ngươi
bắt nạt A Bảo nhiều lần như vậy, thi thoảng để nó bắt nạt lại cũng là điều
đương nhiên thôi.”

