Búp Bê Khiêu Vũ Với Ai? - Chương 4 - Phần 1
Chương 4
Anh là người trong trái tim em, vì thế dù
anh có làm gì với em, em cũng không sợ.
1.
Hạ Sâm Triệt bắt taxi đưa Kỷ Vi về nhà. Trên
đường về anh chỉ nghĩ đến việc sẽ giải thích với Xuân Phi như thế nào. Anh rất
muốn đến chỗ hẹn, nhưng vì trước đây đã từng hứa với Kỷ Vi làm bạn trai của cô ấy
một lần. Chuyện đó từ lâu lắm rồi, lâu đến nỗi anh đã quên nó, không ngờ lúc
này Kỷ Vi lại nhắc tới, anh không thể nuốt lời được.
Căn phòng yên tĩnh tới mức dường như không có
hơi người.
Cô ấy là một người yếu ớt, là một đứa trẻ mà
người ta không có cảm giác đang tồn tại. Nhưng anh có thể cảm nhận được hơi thở
của cô, nó tồn tại ở khắp mọi nơi, nhìn thì có vẻ yếu ớt nhưng lại rất mãnh liệt.
Xuân Phi không có nhà, kim đồng hồ đã chỉ vào
hai giờ sáng. Anh bắt đầu thấy lo, gọi điện thoại cho cô nhưng cô không nghe
máy. Anh đặt một ngọn đèn dưới đất, nằm trên giường đọc bài. Trong lòng thầm
nghĩ chắc là cô ấy về nhà, đang cùng mọi người vui đùa trong phòng khách, để điện
thoại trên phòng.
Có lẽ vì đi hát Karaoke với các bạn, tiếng nhạc
quá lớn, át cả tiếng chuông điện thoại.
Cũng có thể đi thơ thẩn trên đường, điện thoại
bị người ta lấy trộm cũng không biết…Càng nghĩ anh càng thấy rùng mình. Một cô
gái yếu ớt lang thang một mình giữa đêm tối, thật là nguy hiểm.
Hạ Sâm Triệt bứt tóc, gần như đã chắc chắn
Xuân Phi ở bên ngoài một mình, cũng chắc chắn cô ấy không nghe điện thoại là vì
có chuyện chẳng lành. Anh lo lắng bước đến cạnh cửa sổ, hy vọng có thể nhìn thấy
hình bóng nhỏ bé dưới ngọn đèn đường. Nhưng bên ngoài cửa sổ chỉ là một mảng tối
u ám. Hạ Sâm Triệt thắp đèn trên cây thông Noel.
Ánh sáng nhấp nháy giống như đom đóm bừng sáng
khắp phòng.
Nguồn sáng nhỏ bé, yếu ớt, miệt mài chăm chỉ,
thật giống cô ấy.
Đúng lúc Hạ Sâm Triệt mặc áo khoác chuẩn bị đi
ra ngoài thì vang lên tiếng xoay cửa. Người Xuân Phi phủ đầy tuyết. Cô vừa bước
vào cửa, những bông tuyết trên người bắt đầu tan ra, nhỏ giọt xuống sàn nhà,
hóa thành vũng nước nhỏ. Vốn tưởng rằng công viên phun tuyết nhân tạo, nhưng trận
tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay đã đến, những bông tuyết xinh đẹp tung tăng
trong gió rét buốt. Trận tuyết đầu tiên không phải là quá muộn.
Xuân Phi ngước mắt nhìn Hạ Sâm Triệt ăn mặc rất
chỉnh tề. Một câu nói phát ra từ cổ họng tắc nghẹn:
- Anh cũng vừa về à. Em đi ngủ trước đây. Chúc
ngủ ngon!
- Em đã đi đâu? Hạ Sâm Triệt không nghĩ ngợi
gì mà vội hỏi.
- Đi loăng quăng thôi. Cô cũng trả lời mà
không hề suy nghĩ, câu trả lời không thật lòng.
- Điện thoại của anh hết pin, vì thế không gọi
điện cho em được. Xuân Phi, anh xin lỗi, tối mai anh đền có được không, anh mời
em đi ăn.
- Không cần. Giọng nói của cô thấp đến nỗi có
thể bỏ qua – không sao đâu, cứ coi như ngày cá tháng tư đến sớm.
- Thực ra tối nay anh đón giáng sinh cùng Kỷ
Vi, báo đáp cô ấy vì đã giả làm bạn gái của anh. Anh đã hứa với cô ấy sẽ giả
làm bạn trai của cô ấy bất cứ khi nào cô ấy cần.
- Anh không cần giải thích với em – Đóng giả cả
việc khi tiếng chuông vang lên thì hôn nhau sao? Xuân Phi cảm thấy có một luồng
khí luồn vào người mình.
- Xuân Phi, tối mai chúng ta đi bù có được
không?
- Không có thời gian.
Xuân Phi thay dép rồi đi vào phòng ngủ đóng sập
cửa lại, dường như không thèm nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của anh. Thực ra cô
chỉ sợ mình sẽ mềm lòng, bởi vì dễ dàng mềm lòng như vậy khiến cô càng giận bản
thân mình hơn.
Hạ Sâm Triệt nhìn cánh cửa lạnh lẽo, đột nhiên
cảm thấy buồn. Cô ấy giận thật. Những ngày như thế này mà bị leo cây thì ai
cũng sẽ tức giận. Không phải anh không biết ý đồ của Kỷ Vi. Cô ấy là một cô gái
hiếu thắng, sẽ cảm thấy thù địch với sự xuất hiện của một cô gái khác. Anh biết
tình cảm mà Kỷ Vi giành cho mình. Không biết từ lúc nào mà mỗi khi nhìn thấy
anh, ánh mắt của cô ẩn chứa đầy niềm ngưỡng mộ? Chắc là sau khi Xuân Phi xuất
hiện.
Cuộc chiến giữa con gái với nhau tuy không có
khói lửa của thuốc súng mà giết người vô hình.
Nhìn khuôn mặt hụt hẫng của Xuân Phi, đột
nhiên anh thấy mình không thể ngồi yên mặc kệ được. Những cô gái thông minh như
Kỷ Vi nên hiểu cách dừng lại đúng lúc.
2.
Trong cánh gà phía sau hội trường, Xuân Phi
giúp mấy cô gái múa «Hồ thiên nga» lấy giày ba lê. Họ mặc chiếc váy mỏng, bên
ngoài có khoác áo lông. Kỷ Vi cũng trong đội này. Các cô gái ai cũng nhăn nhó
phàn nàn, lúc thì lạnh chết đi được, lúc thì đây không phải là việc con người
có thể làm được. Chỉ có Kỷ Vi là không phản ứng gì, ung dung trang điểm.
Giày múa của Kỷ Vi là đẹp nhất, màu hồng phấn
có nơ. Cô ta làm gì có tiền để mua cái này? Chắc là Hạ Sâm Triệt tặng cô ta, chẳng
có gì đáng phải suy nghĩ cả. Cô thầm nhủ với mình không được nghĩ nữa.
- Em An Dương, phiền em mang giày lại đây cho
chị. Kỷ Vi nói với cô.
Xuân Phi đưa giày cho cô ta. Lúc ấy cô mới
nhìn thấy đôi chân của Kỷ Vi biến thành màu hồng không tự nhiên. Như thế này rồi
mà không kêu lạnh. Cô thực sự có chút khâm phục Kỷ Vi. Không ngờ cô ta không cầm
mà vẫn chuyên tâm trang điểm. Vừa trang điểm vừa nói:
- Em à, chị đang trang điểm không có tay nào
mà đi giày cả. Em giúp chị đi giày nhé.
- Không được. Cô lập tức từ chối.
Kỷ Vi dừng tay lại, nhìn cô với ánh mắt như cầu
cứu và nói:
- Giúp chị đi mà, nhớ là buộc dây chặt một
chút.
Cô không chịu được ánh mắt từ bốn phương tám
hướng dồn về phía mình. Vốn dĩ cô đến đây để làm việc vặt, người ta cần gì thì
phải làm giúp. Thực ra điểm số đối với cô không hề có ý nghĩa gì. Đến hội học
sinh làm việc lặt vặt cũng là cô giáo sai đi, không thể từ chối được. Nói theo
cách của cô giáo thì giao việc này cho em là yên tâm nhất.
Hội trưởng hội học sinh sẽ căn cứ vào biểu hiện
của những người được cử đến để cho điểm, cứ như là uy hiếp vậy.
Xuân Phi nghiến răng ngồi xuống nhưng lại có
người chạy lên trước đỡ vai cô. Anh hơi dùng sức đỡ cô lên, để người cô ngả vào
người anh. Mùi hương quen thuộc, chiều cao, còn có một bờ vai vững trái. Cô ngước
mắt lên nhìn thấy cằm anh. Anh cúi xuống nhìn cô. Hai người cách nhau rất gần,
hơi thở hòa vào nhau.
Cô thấy động tác này có chút ngốc nghếch, cúi
xuống nhìn khuôn mặt đang ẩn chứa vẻ phẫn nộ của Kỷ Vi.
- Xin lỗi Kỷ Vi, anh không thể xem em biểu diễn
được. Anh và Xuân Phi sẽ đi ăn cùng nhau. Em biết đấy, vốn dĩ hôm qua anh có hẹn
với Xuân Phi, nhưng lại cùng em đón giáng sinh.
Nụ cười của anh như gió xuân ấm áp nhưng từng
từ anh nói ra lại giống như con dao băng sắc nhọn đâm vào trái tim của Kỷ Vi.
Cô hiểu Hạ Sâm Triệt. Cái thái độ như không có chuyện gì này của anh, nhìn thì
không có gì khác biệt nhưng sự xa cách và khách khí trong câu nói của anh đẩy
cô ra xa hàng nghìn dặm.
Xuân Phi cũng cảm nhận được sư xa cách đau đớn
ấy. Anh làm như vậy là vì mình. Ý nghĩ này khiến cô không còn thấy oán hận gì nữa.
Nắm chặt tay nhau như thế này, hơi ấm của anh lan tỏa vào người cô, từ ngón tay
vào tận sâu trong tim.
- Vì sao lúc nào cũng nhìn anh như thế? Hạ Sâm
Triệt đang rửa rau, anh ngừng tay nhìn cô – Em thật thú vị.
- Cái gì mà thú vị?
- Thú vị mà. Tối qua thì tức đến nỗi lầm lầm
lì lì chẳng nói chẳng rằng. Hôm nay thì lại mơ
màng si mê như thế.
- Anh tưởng rằng là vì ai. Xuân Phi bật lại
không chút khách khí. Cô nằm bò trên bàn ăn nhìn cuốn sách dạy nấy ăn, có vẻ
như toàn là những món ăn rất phức tạp – Chỉ có điều cũng may, đêm giáng sinh gặp
một người bạn cùng trường trên xe bus, thế là cùng đón giáng sinh.
- Con trai?
- Vâng, con trai.
- Em đi chơi với con trai đến tận hai giờ mới
về.
Xuân Phi vốn định nói với anh là cô và Bùi Vũ
lạc nhau trước mười hai giờ, vì đi bộ về một mình nên đến tận hai giờ mới về
nhà. Nhưng khi ánh mắt bắt gặp vẻ mặt lo lắng của anh, cô lập tức lộ vẻ đắc trí
và nói – Thế thì đã là gì. Trước đây cùng Tô Kính Hy trèo lên sân thượng ngắm
sao, ngắm mệt rồi còn ngủ cùng nhau. Đối với em, con trai dễ chơi hơn nhiều.
Nụ cười vụt tắt trên khuôn mặt của Hạ Sâm Triệt.
Mái tóc rủ xuống che lấp mắt anh. Ai dậy cô ấy những ý nghĩ quái đản này? Rốt
cuộc ai dậy cô ấy cái ý nghĩ ngu ngốc ngủ với con trai cũng không có chuyện gì
thế này? Anh thật sự muốn giết chết người ấy.
- Anh….Anh Hạ.
Cô thấy anh không cười nữa, không khí lạnh
lùng lan tỏa trong không gian. Hạ Sâm Triệt biết vì sao đột nhiên mình lại tức
giận. Đêm hôm ấy ai đã mặt dày gọi anh là Triệt, ai đã bảo anh ngủ cùng. Nghĩ đến
chuyện ấy, khuôn mặt của anh càng trở nên khó coi hơn.
3.
Xuân Phi biết mình đã làm mất đi không khí vui
vẻ nhưng cũng không biết đã làm gì không phải với anh. Thế nên lặng lẽ nằm bò
ra bàn nhìn anh chạy đi chạy lại. Anh keo kiệt đến nỗi ngay cả từ đơn âm tiết
cũng không muốn bật ra. Cuối cùng, đợi đến khi bốn món ăn một món canh đều đủ cả,
anh mới ngồi xuống, bình tĩnh nói:
- Mau ăn đi, đại tiệc giáng sinh.
- Anh vẫn chưa tặng quà Noel cho em. Xuân Phi
không chịu bỏ qua, làm gì mà tự nhiên xị mặt ra. Nếu có tức giận thì người tức
giận phải là cô mới đúng.
- Ừ….để ở trường quên không mang về….Hạ Sâm
Triệt lập tức thấy áy náy – Ngày mai mang về được không?
Vốn dĩ anh không để tâm tới nó, vì sao mà ngay
quả quà giáng sinh cũng quên được, không có thành ý, quá đáng hết mức.
Xuân Phi ngồi gảy cơm, không có tâm trạng nào để đáp lại. Hạ Sâm Triệt cũng biết
mình sơ ý, thế nên áy náy đến nỗi không ăn cơm được. Nhìn khuôn mặt ai oán giống
như người phụ nữ bị bỏ rơi của Xuân Phi, anh không khỏi thầm nghĩ vì sao cô ấy
lại có nét mặt kỳ lạ như vậy?
Nụ cười của anh lại dịu dàng, ấm áp giống như
dòng suối mùa xuân. Đúng vậy, sao anh có thể giận dỗi với những người mà kết cấu
bộ não kỳ lạ như Xuân Phi được nhỉ? Cô không thấu tình đạt lý đến mức khiến người
ta khó mà kiềm chế được. Nhưng như thế mới là Xuân Phi. Chính anh cũng đã nói
chỉ cần cô chính là cô là được. Chỉ cần là những chuyện mà cô làm thì anh đều
thích ứng, thậm chí bảo vệ cô theo cách của cô.
Hạ Sâm Triệt giật mình vì những ý nghĩ đó của
mình. Thích ứng với cô ấy, bảo vệ cô ấy, đúng là ý nghĩ thú vị.
- Anh ơi…..
- Hả?
- Anh đã hôn bao giờ chưa? Lại là câu hỏi kỳ lạ,
không phải là phạm trù mà con gái nên quan tâm. Cô thậm chí còn không biết cách
nhìn đôi môi anh đắm đuối.
- Chưa.
- Không thể nào, tối quan em nhìn thấy Kỷ Vi
hôn anh.
- Thật sao, cô ấy hôn vào má. Anh híp mắt nhìn
cô – Thì ra hôm qua em đã nhìn thấy rồi. Vì sao không lại chào một tiếng.
Không cần thiết phải chào chứ. Dù cô có ấm ức
tự gặm nhấm nỗi buồn một mình thì cũng không làm chuyện mất hứng ấy. Xuân Phi
không hề quan tâm đến chuyện đã qua, ngược lại ghé sát vào mặt anh và nói:
- Nụ hôn đầu tiên của anh thực sự vẫn còn?
Hạ Sâm Triệt quay sang, định nói với cô là dĩ
nhiên để cô không nói lung tung nữa. Lòng đố kỵ của con gái thật là đáng sợ.
Nhưng mắt anh tối sầm, mặt của Xuân Phi phóng to ra, đôi mắt to tròn đen nhanh
của cô chỉ cách anh mấy cm. Những từ mà anh định bật ra đều bị cô ngậm trong miệng.
Đúng như Xuân Phi đã tưởng tượng, bờ môi của anh rất mềm, mềm đến nỗi cô muốn cắn
nó.
Có thể dùng từ sấm vang chớp giật để hình dung
tâm trạng của anh lúc này.
Cô ấy đang làm gì vậy?
Hạ Sâm Triệt kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Xuân
Phi cách xa đôi môi của mình. Cô ấy còn lẩm nhẩm:
- A, cũng giống nhau, lẽ nào nụ hôn đầu tiên của
con trai đều có cùng một cảm giác? Bờ
môi của Tô Kính Hy cũng mềm như thế này, lúc cắn
cứ như là ăn kẹo dẻo vậy.
- Em và Tô Kính Hy đã từng hôn nhau? Nỗi tức
giận không tên gần như đốt cháy tất cả lý trí của anh.
- Vâng, vì lần nào anh ta cũng gọi em là cô
nàng phiền phức, vì thế em đã trả thù anh ta, cướp đi nụ hôn đầu tiên của anh
ta. Cô đắc trí vênh mặt lên, ngón tay gõ xuống bàn ăn. Lúc ấy phản ứng của Tô
Kính Hy giống như bị chuột cắn vậy, thật đáng thương. May mà đó cũng là nụ hôn
đầu tiên của cô, vì thế anh ấy cũng chẳng thiệt thòi gì.
- Cái kiểu mà ngủ với con trai cũng chẳng sao
hãy để anh dạy em nhé.
Hạ Sâm Triệt bước lên trước một bước, bế Xuân
Phi lúc ấy vẫn đang ngây người vào phòng ngủ. Cô nhìn rất rõ, khuôn mặt của anh
giống như gió bão sắp ập tới vậy. Đôi mắt màu nâu đậm ẩn chứa nỗi tức giận lạnh
buốt. Đợi đến khi Xuân Phi biết sợ, cố vùng vẫy thì đã quá muộn.
Đây không phải là Hạ Sâm Triệt dịu dàng, ôn
hòa. Trông anh lúc này đáng sợ giống như Asura đẹp trai nhưng hung ác đến từ địa
ngục.
Xuân Phi bị đè xuống giường. Cô chưa kịp kêu
lên thì đã bị đôi môi của anh bịt lại. Lúc ấy cô mới biết thế nào là nụ hôn thực
sự, nụ hôn chiếm đoạt. Lưỡi anh lấp đầy miệng cô, linh hoạt giống như một con rắn.
Xuân Phi cố gắng vùng vẫy, cố gắng kêu lên. Nhưng Hạ Sâm Triệt lại xé quần áo của
cô giống như một kẻ điên loạn vậy. Thì ra sức mạnh của con trai và con gái khác
nhau một trời một vực. Cho dù là một người nhìn có vẻ gầy gò như anh cũng có thể
khiến cô không thể nhúc nhích được.
Lúc mà Xuân Phi gần như tuyệt vọng vì nụ hôn
có phần tàn bạo ấy thì cuối cùng anh đã dừng lại, thở hổn hển rồi chống tay lên
nhìn cô. Quần áo trên người gần như không còn. Hai từ “thân mật” không đủ để
hình dung cảnh tượng lúc này mà phải nói là tràn đầy sắc xuân.
- Còn thấy giống nhau nữa không? Hạ Sâm Triệt
lạnh lùng hỏi – Nếu em thấy không có gì thì anh có thể tiếp tục.
- Em không sợ. Giọng nói của Xuân Phi run run
nhưng lại vô cùng kiên định – Anh chỉ muốn dọa em. Em không sợ.
Cô gái bướng bỉnh không biết sợ là gì. Hạ Sâm
Triệt tức đến nỗi muốn ăn tươi nuốt sống cô. Cô ấy hoàn toàn không có chút cảnh
giác nào với con trai. Không biết rằng con trai và con gái có thể phát sinh rất
nhiều chuyện. Lại còn đắc trí cho mình là đúng. Người cô đang run rẩy, giống
như bông tuyết giữa mùa đông lạnh giá nhưng vẫn cứng đầu nói là không sợ.
Hạ Sâm Triệt gần như muốn từ bỏ. Lẽ nào chỉ có
thể dùng cách của cô ấy để bảo vệ cô ấy? Anh quay người sang một bên, ánh mắt
hoàn toàn lẫn trong bóng tối.
- Đừng có ép anh. Nói là em sợ, nói là sau này
em sẽ không phạm sai lầm như thế này nữa, anh sẽ tha cho em.
- Em không sợ. Bởi vì anh chỉ muốn em học cách
bảo vệ bản thân mình. Anh ơi, em không sợ thật mà. Anh không giống với những
người con trai khác. Anh là người trong trái tim em. Vì thế dù anh có làm gì với
em em cũng không sợ.
Anh là người trong trái tim em.
Vì thế em không sợ gì cả. Dù có sợ đến phát
run lên cũng không sao. Sao lại có sự tin tưởng tuyệt đối, tin tưởng bằng cả
trái tim như vậy? Đột nhiên Hạ Sâm Triệt phát hiện mình đã làm chuyện ngu ngốc
nhất trên thế giới này. Anh sợ tính cách bất cần của cô sẽ khiến cô bị tổn
thương nhưng bản thân thì đã dùng cái cách mà mình cho là lo lắng nhất để làm tổn
thương cô. Anh tức giận đấm vào tường, sau đó chạy thật nhanh ra khỏi phòng, sập
cửa lại.

