Huyết Vũ Vi Phong - Chương 05

Chương 5: Vụ án sắp đặt
kịch bản giết người
02

“Dong Man!” Yoo Jung In đi
vào phòng kiểm nghiệm, đặt hung khí trước mặt Dong Man.

“A, thật là… đợi thêm một lát
nữa là tan tầm rồi.” Vẻ mặt Dong Man không bằng lòng.

“Ôi cha, thật là, nói cũng vô
dụng. Thân là một kiểm nghiệm viên…” Yoo Jung In đập vào gáy Dong Man, “Cho cậu
vào phòng kiểm nghiệm, phải vất hết tất cả để vùi đầu vào công tác, còn ở đây
nghĩ cái gì hả? Kiểm tra hết toàn bộ dấu vân tay trong này, còn có mấy sợi tóc
trên đây nữa, thấy chưa?”

“Tóc? Tóc!” Dong Man cầm hung
khí lên quan sát, phát hiện phía trên có mấy sợi tóc quăn màu cafe.

“Đúng, cái sợi quăn quăn màu
nâu này, nhìn đi.”

“Là của tội phạm sao?”

“Ui trời… không phải của tội
phạm chẳng lẽ của tôi?” Mặt công tố Yoo lộ vẻ rèn sắt không thành thép, “Thằng
nhãi này hỏi vấn đề có dinh dưỡng chút được không?” Nói xong công tố Yoo lại
lôi từ trong túi áo mấy sợi tóc quăn bọc kỹ trong khăn giấy giống hệt mẫu tóc
trên hung khí giao cho Dong
Man.

“Lấy từ người nào vậy?” Dong
Man mở ra nhìn thấy, kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên là từ trên đầu kẻ
hiềm nghi rồi…” Thằng nhãi này hết thuốc chữa rồi.

“A, công tố Yoo, mọi người
xong việc rồi à?” Lúc này Đường Vũ Tân từ ngoài đi vào. Cô vừa mới sắp xếp xong
hồ sơ, vì nó mà cô còn phải chạy một chuyến về nhà. Không còn cách nào khác, ai
kêu cô làm nửa đường lại nhảy ra đồng bạc cắc, có vài chỗ đến cô cũng không rõ
đầu đuôi, phải quay về nhà chỉnh sửa.

“Hiện trường coi như xong, có
điều lần này tôi tìm được chứng cứ khá quan trọng.” Yoo Jung In vừa nói vừa đưa
hung khí ra trước mặt Đường Vũ Tân.

Đường Vũ Tân cầm hung khí,
giơ lên ngang tầm mắt nhìn nhìn, “Cô hoài nghi chủ nhân sợi tóc này là hung thủ?”

Mắt Yoo Jung In lộ ra một tia
tán thưởng: “Dong Man, cậu phải theo đặc phái viên Đường học hỏi đi, chỉ một sợi
tóc đã đoán ra chân tướng rồi!”

“Ha ha, năng lực của Dong
Man, e là tôi chỉ cần học một phần mười là thỏa mãn rồi.” Đường Vũ Tân nói thật
lòng, kỹ thuật máy tính và kiểm nghiểm của Dong Man, thật sự là tuyệt vời.

“Cô đừng khen, cẩn thận cậu
ta đắc ý.” Yoo Jung In liếc mắt nhìn Dong Man đang hoa chân múa tay lên tạo
thành hình chữ V.

“Sự thật là vậy mà… đúng rồi,
nói tới tôi cũng định nhắc công tố Yoo một chút, tóc có thể xuất hiện trên hung
khí sẽ có hai tình huống xảy ra.”

“Hai tình huống?” Công tố Yoo
nghi hoặc nhíu mày suy nghĩ.

“Đúng thế! Một là do bản thân
người bị hại trên người vừa vặn dính tóc, sau khi bị đâm mới dính vào hung khí.
Khả năng thứ hai là của hung thủ như công tố Yoo đã nghĩ.”

“Ý của đặc phái viên Đường
là, chủ nhân sợi tóc này chưa hẳn là hung thủ?”

“Bởi vì thoáng nhìn thì chủ
nhân sợi tóc này là nữ mà như tôi biết, nạn nhân là nam giới, còn bị đâm một
dao sau lưng là chết ngay. Hơn nữa chỉ một dao đâm vào phổi đã làm mất đi công
năng của phổi dẫn tới tử vong. Nếu hung thủ là nữ thật thì thân hình cô ta nhất
định rất thô kệch… lại còn, trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.”

“Đã qua huấn luyện chuyên
nghiệp? Ý đặc phái viên Đường là…?”

Đường Vũ Tân hơi nheo mắt,
hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Nói không lọt tai chính là, hung thủ rất giống
chúng ta, những người đã qua huấn luyện.”

“Ý cô là hung thủ là nam, hơn
nữa rất có khả năng là một… là một cảnh sát hình sự?” Công tố Yoo đột nhiên la
hoảng.

“Suỵt!” Đường Vũ Tân giật
mình, lập tức đặt ngón tay lên môi ra giấu cho công tố Yoo im lặng.

“Hơ, xin lỗi… thứ cho tôi nói
thẳng, có phải trí tưởng tượng của đặc phái viên Đường phong phú quá không?”
Công tố Yoo giật cả mình, cái này có thể tính là vu khống nhân viên cảnh sát,
phạm pháp đó…

“Đây chỉ là giả thiết của tôi
thôi, biết đâu luận chứng không thành lập. Đúng rồi, công tố Min đâu? Chưa về
sao?” Đường Vũ Tân còn có một hồ sơ cần chữ ký của công tố Min mới hoàn tất
thuyên chuyển chức vụ.

“À, hình như công tố Min về
phòng rồi.”

“Ồ…” Đường Vũ Tân đảo mắt, đột
nhiên la hoảng: “Tiêu rồi!”

Khẩn cấp chạy ra khỏi phòng,
bỏ lại công tố Yoo và Dong Man vẻ mặt ngơ ngáo không hiểu gì cả.

Chết tiệt, cô bận đến nỗi đầu
óc choáng váng rồi, lại quên mất lần này công tố Min về phòng để uống máu! Tác
giả kịch bản ơi cứu cô với, hi vọng cô đuổi kịp tới phòng làm việc trước khi
công tố Min uống máu…

Bên trong phòng làm việc, Min
Tae Yun kéo cửa chớp xuống, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Lần này lấy mẫu máu hết sức
thuận lợi, có lẽ là anh nghĩ quá nhiều chăng? Dù sao Min Tae Yun cũng quyết định
từ giờ trở đi, lúc lấy máu chỉ đi một mình là tốt nhất, ngoại trừ việc sẽ dẫn tới
sự chú ý của bác sĩ Sok ra thì có thể bớt được rất nhiều phiền phức, chí ít có
thể thoát khỏi hai cô nàng rầy rà đặc phái viên Đường và Yoo Jung In.

Công tố Min tháo nút đậy chai
đựng máu, trầm mặc nửa giây, đổ hết bình máu vào miệng. Do người chết đã hấp hối
còn bị đẩy xuống nước, manh mối không rõ ràng, anh chỉ nhìn thấy được một lưỡi
dao sắc bén cùng với một thứ gì đó có vỏ kim loại màu đen có chữ “NANO” là kết
thúc lần thăm dò này. Đi kèm nó là một cơn đau kịch liệt từ phổi, bình chứa máu
rơi xuống đất, công tố Min ho cật lực, anh gập eo ôm ngực, ý đồ giảm bớt đau đớn.
Lúc này, cửa phòng làm việc đột ngột bị đẩy bật ra.

Nháy mắt, theo bản năng công
tố Min hít mạnh một hơi, anh quay đầu lại chỉ thấy Đường Vũ Tân thở hào hển xuất
hiện ở cửa phòng, trán rịn mồ hôi.

“Tôi…” Đuổi kịp rồi sao? Đường
Vũ Tân vẫn thở dốc, suy nghĩ bay tán loạn, đồng thời đảo mắt tìm kiếm chung
quanh, kết quả nhìn thấy bình máu trên mặt đất mà lúc này, công tố Min đang cầm
bình máu lên cất vào chỗ kín đáo dưới bàn làm việc.

“Tôi đến xin chữ ký.” Đường
Vũ Tân đột nhiên mất hết sức lực, cô thất bại ngồi phịch xuống sofa đối diện
bàn làm việc của công tố Min.

“Cái gì?” Đối mặt với chuyện
Đường Vũ Tân đột ngột thay đổi tâm tình, công tố Min ngây ra nhưng anh không
dám nhiều lời. Phổi của anh vẫn còn đau âm ỉ, anh sợ lên tiếng sẽ không nhịn được
mà ho khan.

“Tôi đến xin chữ ký. Lệnh điều
động của tôi cần có chữ ký của anh.” Tuy cô và công tố Min cùng là công tố viên
của Tổ tập hợp công tố, nhưng vẫn cần có chữ ký của lãnh đạo các ngành ban liên
quan.

“Lệnh điều động gì?” Công tố
Min hỏi một hồi cũng không thấy trả lời. Lúc này anh mới buông bàn tay đang ôm
ngực ra, cầm xấp tài liệu Đường Vũ Tân đặt trên bàn lên.

“Cô…” Một lúc lâu sau công tố
Min ngẩng đầu lên, định hỏi Đường Vũ Tân “Làm đặc phái viên không tốt hay sao
mà muốn làm công tố viên?” lại phát hiện hồn vía Đường Vũ Tân không ở đây, càng
khiến công tố Min khó hiểu là, rốt cuộc trên mặt cô xuất hiện vẻ áy náy là do từ
đâu ra?

“Cô không sao chứ?” Kết quả một
câu “vì sao cô muốn xin làm công tố viên” lại biến thành một câu hỏi thăm.

“Không sao…” Kỳ thật Đường Vũ
Tân rất muốn hỏi ngược lại anh “anh không sao chứ?”

“Xin lúc nào vậy?”

“Từ ngày đầu tiên đến Tổ tập
hợp công tố.” Giọng Đường Vũ Tân có vẻ uể oải lờ đờ.

“Vì sao muốn làm công tố
viên, làm đặc phái viên chẳng phải tiện hơn nhiều?” Đột nhiên công tố Min có cảm
giác bất lực, kiểu người như Đường Vũ Tân anh chưa từng thấy bao giờ. Lúc trước
mỗi lần gặp cô đều tràn trề tự tin, còn có vẻ thỏa mãn. Chẳng biết sao lần này
toàn thân trên dưới lại toát ra hai chữ “thất bại”?

“Ài… tôi đã xin cấp trên phê
chuẩn rồi, công tố Min kiểm tra sau đó ký vào là được rồi mà?!” Tâm tình Đường
Vũ Tân có chút nóng nảy, thật ra là cô tức bản thân, bất tri bất giác lời lẽ
cũng trở nên bực bội.

“Hình như cô đến xin tôi chữ
ký!” Công tố Min trả lời càng làm Đường Vũ Tân thêm nóng nảy.

“Được rồi, nếu anh đã muốn biết,”
Đường Vũ Tân ngồi thẳng người, nhìn thẳng công tố Min, “Tôi luôn luôn muốn lấy
thân phận công tố viên để vào Tổ tập hợp công tố. Tổ này chẳng phải gọi là Tổ tập
hợp công tố sao? Không phải tổ đặc phái cũng chẳng phải tổ cảnh sát mà là tổ
công tố! Đặc phái viên thì liên quan gì? Nói nghe hay ho thì là nhân vật đặc biệt
mà cấp trên phái xuống, kỳ thật là người ngoài, có phải chân chính gia nhập tổ
đâu? Thế nên tôi mới muốn trở thành công tố viên chính thức của tổ này, nghe
rõ, không phải chỉ là công tố viên mà là công tố viên của Tổ tập hợp công tố!”

Công tố Min nghe mà ngây người,
mãi sau mới mở miệng: “Vì sao phải chấp nhất vào tổ này như thế?”

“Bởi vì thăng chức nhanh!” Đường
Vũ Tân bực bội đáp.

Công tố Min lại ngẩn ra, anh
nghĩ đủ khả năng cũng không ngờ đến đáp án này.

“Ký? Không ký?” Đường Vũ Tân
tỏ vẻ muốn đánh bạc.

“Nếu cấp trên đã phê chuẩn
thì đương nhiên ký rồi, chẳng qua muốn hiểu rõ trước khi ký thôi.” Công tố Min
vung bút ký đại danh của mình xong liền đưa hồ sơ cho Đường Vũ Tân.

Mặt Đường Vũ Tân trơ khấc cầm
lấy hồ sơ, lại lạnh mặt bước ra cửa, lúc mở cửa ra đột nhiên Đường Vũ Tân quay
đầu nhìn công tố Min, hỏi: “Công tố Min, phổi anh đau à?”

Chỉ một câu, nháy mắt đã đẩy
công tố Min rớt xuống hố băng.

“Sao lại hỏi vậy?” Min Tae
Yun cảnh giác nhìn Đường Vũ Tân.

“Không có gì. Vừa nãy đi vào
thấy anh ho rất dữ. Nếu phổi bị đau nói không chừng là bệnh phổi, nên đến bệnh
viện kiểm tra thì hơn. Mấy ngày nay càng không nên ăn bậy bạ, hiện tại vệ sinh
an toàn thực phẩm quá kém, không cẩn thận dễ nhiễm khuẩn, thế nên mọi chuyện vẫn
nên cẩn thận một chút.” Nói xong Đường Vũ Tân không quay đầu, đi thẳng.

Min Tae Yun thở phào một hơi.
Hóa ra cô ta nghe thấy anh ho mới hỏi, xem ra cô Đường Vũ Tân này không có ý nhằm
vào anh, chẳng lẽ… thật sự là anh quá đa tâm?

***––

“Dong Man, biết NANO không?”
Công tố Min đi vào phòng kiểm nghiệm, dựa vào bàn Dong Man, chữ đó thuộc về sản
phẩm điện tử, vậy Dong Man chắc chắn biết được ít nhiều.

“NANO á?” Dong Man nghe xong
lôi từ trong túi ra một cái USB màu đỏ, “Cái này là NANO.” Nói xong đưa USB cho
công tố Min, “Những cái khác chẳng có gì đặc sắc, gần đây đều dùng cái này.”

“USB?” Công tố Min cầm lấy
USB nhìn, liền nghĩ đến thứ gì đó: “Nói đến USB, trong máy vi tính hẳn là có
tài liệu…”

“Sản phẩm NANO không chỉ có
USB,” Không biết Đường Vũ Tân vào lúc nào, cô đến cạnh công tố Min, nhìn USB
trong tay anh, “Hiện tại do tính năng của NANO tốt hơn các sản phẩm điện tử
cùng loại, thế nên đa phần mọi người rất thích. Những sản phẩm đã xuất ra có
USB, bút ghi âm và MP3. MP3 thuộc về nhóm sản phẩm mới ra mắt, còn chưa ghi nhận
được phản ứng gì của mọi người.”

“Ô, đặc phái viên Đường cũng
dùng NANO sao?” Dong Man cảm giác cậu đã tìm được người có chung tiếng nói với
mình.

“Chưa, tôi tính quan sát thị
trường MP3 một chút. Cái của tôi đã cũ rồi, NANO chỉ là một trong những sản phẩm
mà tôi lựa chọn thôi.”

“Tư liệu đều làm xong rồi?”
Công tố Min liếc sơ qua Đường Vũ Tân, phát hiện cô đã khôi phục lại trạng thái lúc
trước. Rốt cuộc mới rồi đã phát sinh chuyện gì khiến cô đột nhiên biến thành
như vậy?

“Đã giao cho trưởng phòng
Jang rồi! Hiện tại tôi đã quay lại rồi, mọi người ai có thể nói cụ thể tình
hình vụ án này cho tôi không?” Đường Vũ Tân hết nhìn công tố Min lại nhìn Dong Man.

“Đừng nhìn tôi. Tôi luôn ở
trong này làm kiểm nghiệm…” Dong Man xua xua tay nhìn Đường Vũ Tân, tỏ vẻ uất ức
vì mình chẳng khác gì nhân viên hậu cần.

Vì thế Đường Vũ Tân lại chuyển
hướng sang công tố Min.

“Trước tiên khoan nói về chuyện
này. Bất kể là USB cũng tốt, bút ghi âm hay MP3 cũng được, tất cả hẳn đều chứa
tài liệu trong máy vi tính.”

“Cho nên công tố Min muốn đến
phòng làm việc của Cha Yeon Soo tìm manh mối trước?”

“Chẳng lẽ không nên đến đó
trước?” Công tố Min hỏi ngược lại Đường Vũ Tân, không phải anh không cho cô
nói, vấn đề là giải thích chuyện NANO ra sao? Có lẽ không nói tốt hơn.

“Được thôi! Nếu vì vụ án, một
bên tìm manh mối, một bên nắm rõ tình huống cũng hỗ trợ cho việc phá án, bất
quá tôi có một vấn đề không hiểu được.” Khóe miệng Đường Vũ Tân đột nhiên cong
lên.

“Cái gì?” Nhìn nụ cười quỷ dị
của Đường Vũ Tân, Min Tae Yun đột nhiên có cảm giác bất ổn…

“Sao công tố Min lại biết sự
tồn tại của NANO? Theo như tôi biết, tại hiện trường hoàn toàn không tìm thấy
manh mối của bất kỳ sản phẩm điện tử nào?”

Báo cáo nội dung xấu