Huyết Vũ Vi Phong - Chương 28
Chương 28. Vụ án người dẫn chương trình Lời nói ác độc
bị giết 04
“Nè! Anh định đi đâu?” Đường
Vũ Tân cản Min Tae Yun đang muốn xuống giường.
“Đương nhiên là đi giải quyết
vụ án rồi, cô giải thích thế nào với Yoo Jung In?” Min Tae Yun thoát khỏi Đường
Vũ Tân, cầm áo khoác đi ra ngoài.
“Nè… chờ đã, khoan khoan…” Đường
Vũ Tân hấp tấp đuổi theo, cản lại lần nữa “… chỗ công tố Yoo có cảnh sát Hwang
đối phó, tối qua ông chủ Ra sắp xếp ổn rồi. Vấn đề là anh chắc chắn hiện giờ
anh muốn đi làm?”
“Có vấn đề gì?” Min Tae Yun
thắc mắc nhìn Đường Vũ Tân.
“Tối hôm qua anh mới bị dao
đâm, hôm nay lại không có chuyện gì xuất hiện trước mắt mọi người? Anh điên rồi
hả!” Đường Vũ Tân nhìn anh như nhìn người bệnh tâm thần.
“… Nhưng mà, không có tôi, tổ
chúng ta làm thế nào?”
Min Tae Yun nói câu này thật
ra cũng không có ý gì khác, ai dè lại đổi lấy cái lườm trắng mắt của Đường Vũ
Tân.
“Ma cà rồng không phải thần
nhé! Ôi, không phải tôi muốn đả kích anh, nhưng công tố Min à, tổ chúng ta
không có anh vẫn hoạt động như thường… tốt xấu gì cũng còn có tôi mà!”
“…” Có cô tôi mới không yên
tâm đấy… thật ra Min Tae Yun rất muốn trả cho cô câu này nhưng lại không đành
lòng đả kích tự tin của cô.
“Công tố Min, thừa dịp này ở
nhà nghỉ ngơi đàng hoàng đi. Túi máu ông chủ Ra cầm đến rồi, anh không có việc
gì thì ở nhà xem nó là đồ ăn vặt ăn đi, xem tivi, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, vừa
xem phim vừa uống máu, hưởng thụ cuộc sống của người bình thường đi!”
“…” Vừa xem tivi vừa uống
máu… còn hưởng thụ cuộc sống của người bình thường… cô nhóc này, rốt cuộc có biết
mình đang nói gì không?
“Còn như bên Tổ công tố, sáng
sớm nay cảnh sát Hwang gọi điện đến nói trưởng phòng Jang đã thay anh vô tổ
chúng ta rồi. Đừng lo lắng vớ vẩn nữa, hiện tại công tố Min chỉ cần làm: uống
máu, xem phim, ngủ là OK rồi!”
Đường Vũ Tân mắc cái áo khoác
Min Tae Yun vừa lấy xuống lên giá, đẩy Min Tae Yun vào giường bắt anh nằm xuống.
Mấy lần Min Tae Yun muốn đẩy cô ra, lại bị cô cứng rắn ấn xuống giường, anh lại
không dám tranh đấu với cô, lỡ không cẩn thận làm cô bị thương thì làm sao? Vì
thế Min Tae Yun bị Đường Vũ Tân dùng chăn quấn kín mít nằm trên giường.
“Lát nữa tôi sẽ gọi cho ông
chủ Ra, để anh ấy đến xem tình hình của anh. Min Tae Yun, anh phải ngoan ngoãn
nằm trong nhà điều trị, tôi đi làm trước nhá.”
Nói xong Đường Vũ Tân cầm áo
khoác của mình lên, đi ra khỏi nhà Min Tae Yun.
***
“Mọi người, xin lỗi tôi đến
trễ…” Ra khỏi nhà Min Tae Yun lúc này Đường Vũ Tân mới lộ ra vẻ mệt mỏi. Không
có cách nào, tối qua quyên tặng 400cc máu, còn lo lắng cho Min Tae Yun mà ngủ
không ngon, cô không mệt mới lạ, nếu lát nữa có người bảo cô đi thẩm vấn Ok Boh
Wan, khẳng định cô sẽ ngủ mất!
“Công tố Đường đến rồi!” Yoo
Jung In đang ngồi trong phòng họp thảo luận tình hình vụ án với trưởng phòng
Jang, nghe tiếng Đường Vũ Tân lập tức chạy ra.
“Công tố Đường, công tố Min
sao rồi?” Yoo Jung In nôn nóng hỏi.
“Hơ? Sao lại hỏi tôi? Hỏi anh
ta không tốt hơn sao?” Đường Vũ Tân lộ vẻ kinh ngạc.
“Nhưng tới giờ công tố Min
còn chưa đi làm! Chẳng phải ngày hôm qua cô đi chung với công tố Min sao?”
“Vì sao tôi lại ở chung với
công tố Min? Yoo Jung In cô nói lạ thật nha! Tối qua thừa lúc cô đi kêu bác sĩ,
công tố Min đột nhiên xô tôi ra chạy ra khỏi cửa chính bệnh viện, hôm qua tôi
tìm anh ta đến quá nửa đêm! Nguyên nhân vì sao hôm nay tôi đi trễ đấy! Nhưng mà
tôi không tìm thấy anh ta!”
“Tự chạy?” Yoo Jung In cảm thấy
không thể tin được, hình như anh ấy mất rất nhiều máu… người bị thương nặng như
vậy còn chạy mất được ư?
“Đúng thế, cô thấy lạ hả? Tôi
cũng lấy làm lạ nữa, tôi đuổi ra khỏi bệnh viện thì không thấy đâu, may mà nhìn
thấy dấu máu trên đất, tôi liền nương theo vết máu đi tìm…”
“Cô tìm thấy gì?” Trưởng
phòng Jang hiển nhiên cũng rất quan tâm vấn đề này, nó có nghĩa là thân phận của
Min Tae Yun chưa bị lộ.
“Vấn đề của trưởng phòng Jang
cũng kỳ quá đi. Nếu tìm được thì tôi đã nói cho Yoo Jung In biết tình huống hiện
giờ của công tố Min rồi, đúng không?” Hiển nhiên là Đường Vũ Tân còn căm hận cú
cắn của Jang Chul Oh lần trước, tự nhiên giọng điệu cũng chẳng hay ho gì.
“…” Jang Chul Oh phát hiện quả
thật mình hỏi rất ngớ ngẩn, có điều từ sau lần cắn cô bị thương trở lại đây,
sao thái độ của cô với mình kém thế? Chẳng lẽ cô đã biết thân phận của ông?
“Thì ra Vũ Tân cũng không biết
à…” Yoo Jung In thoáng thất vọng, tối qua nhìn thấy máu công tố Min để lại mà
muốn nổi điên, vốn đã lo lắng rồi, ai ngờ người bị thương còn đi đâu không rõ nữa.
“Vụ án tiến triển tới đâu rồi?”
Đường Vũ Tân thấy mình che giấu khá tốt rồi, ung dung chuyển đề tài.
“Báo cáo phân tích dạ dày nạn
nhân có rồi, trong dạ dày phát hiện thành phần của chất kích thích thần kinh và
chất làm đẹp da[10].” Yoo Jung In đưa báo cáo kiểm nghiệm cho Đường Vũ Tân.
[10] Trong bản gốc tác giả để hai thành phần thuốc đó
là 西科斯林 và 美斯克林 nhưng ta tìm
khắp hết vẫn không biết đó là thuốc gì chỉ biết một loại là kích thích thần
kinh, một loại dùng làm đẹp nên đành để tạm vậy.
“Hai loại này dùng chung sẽ
sinh ra tác dụng phụ mãnh liệt ư?” Đường Vũ Tân nhìn báo cáo, nói tiếp: “Lee In
Chul thế nào? Bắt được chưa? Có nhận tội không?”
“Lee In Chul không phải hung
thủ.” Jang Chul Oh đưa ghi chép thẩm vấn Lee In Chul cho Đường Vũ Tân.
“Há… đi xin lỗi người nhà kẻ
mình muốn giết à? Người này đúng là…” Đường Vũ Tân khóc dở mếu dở, “Cho nên Lee
In Chul này không phải hung thủ, chúng ta phí sức nửa ngày lại quay lại từ đầu?”
“Cũng còn manh mối,” Sau lưng
mọi người vang lên tiếng Choi Dong Man, “Đây là báo cáo dấu tay trên gương
trong nhà tắm nạn nhân.”
Choi Dong Man đưa báo cáo cho
trưởng phòng Jang, Yoo Jung In ghé đầu qua nhìn trong khi Đường Vũ Tân kiếm cái
ghế ngồi xuống, hai mí mắt bắt đầu đánh lộn.
“Vậy lần này, Choi Dong Man,
cậu và công tố Yoo vất vả một chuyến nhé.” Jang Chul Oh nhìn xong, ra lệnh.
“Ơ? Sao lần này không phải
công tố Đường?” Choi Dong Man thắc mắc, nhìn Đường Vũ Tân, liền đó bạn nhỏ Choi
Dong Man rơi lệ đầy mặt… trâu bò mà! Trước mặt đại boss mà dám ngủ… quá trâu
luôn!
“Tôi cảm thấy… tình trạng bây
giờ của công tố Đường, trừ mất cảnh giác với đối thủ ra chẳng làm được chuyện
gì khác cả.” Jang Chul Oh bất lực nhìn Đường Vũ Tân mới đó đã ngủ, hoàn toàn hết
chỗ nói.
***
Lúc Đường Vũ Tân tỉnh lại thì
đã là buổi tối. Cô mơ mơ màng màng mở cặp mắt nhập nhèm ra nhìn chung quanh… chỗ
này không phải phòng họp à?
“Tỉnh rồi?” Giọng đàn ông
quen thuộc lọt vào tai Đường Vũ Tân.
Đường Vũ Tân giật mình quay đầu
nhìn, thấy Jang Chul Oh ngồi sau bàn làm việc sắp xếp hồ sơ vụ án.
“Sao tôi ở đây?” Giọng Đường
Vũ Tân hơi cảnh giác, kế đó động tác có vẻ như tùy tiện xoa xoa cổ mình. May
ghê, trên cổ trống trơn không có gì… khoan, không có gì hết? Băng quấn cô dùng
che cổ đâu rồi? Cô sờ sờ chỗ cổ bị đại boss cắn, vảy đã tróc hết rồi nhưng da
còn hơi thô ráp, hẳn là nhìn ra sẹo mới đúng.
“Băng quấn của cô tuột rồi,
tôi không biết quấn lại, thấy vết thương cũng khá lên nhiều nên tháo xuống
luôn. Tôi có băng dán cá nhân này, dùng không?” Nói xong Jang Chul Oh lấy băng
cá nhân ra.
Ma cà rồng còn chuẩn bị băng
cá nhân làm gì… Đường Vũ Tân rất muốn ói một chặp, nhưng ngại cho sinh mạng của
mình nên miễn mở mồm vẫn hơn.
Jang Chul Oh đứng dậy cầm
băng cá nhân đi đến bên cạnh Đường Vũ Tân ngồi xuống.
“Vết thương của cô sao bị vậy?”
Jang Chul Oh hỏi lần nữa, ông nhất định phải biết cô gái này đã biết được bao
nhiêu, nếu cô có uy hiếp với ông… Jang Chul Oh rất muốn áp chế ý nghĩ của mình,
bởi dù sao hiện giờ không có ai biết thân phận của ông, vậy chứng tỏ cho dù cô
gái này biết, đến giờ vẫn chưa vạch trần.
“Tôi nói rồi thôi… là bị…” Đường
Vũ Tân còn định nói là bị chó cắn nhưng nhìn ánh mắt nguy hiểm của Jang Chul
Oh, rất tự giác nuốt chữ chó vào miệng “Bị cắn đó…”
Nghe Đường Vũ Tân trả lời,
Jang Chul Oh thấy buồn cười. Giờ ông có thể xác định cô gái này biết người hôm
đó cắn mình là ông, có điều ông rất tò mò, chẳng lẽ cô không sợ chút nào?
“Lợi hại thật, con chó lang
thang đó.” Jang Chul Oh nói kháy.
“Hì hì hì…” Đường Vũ Tân đành
cười ngây ngốc, “Cũng tàm tạm…”
Jang Chul Oh thiếu điều nghẹt
thở, cái gì kêu là tàm tạm? Cô có biết mình đang nói gì không?
“Sao biết được?” Jang Chul Oh
ném đá giấu tay.
“Sao ngài biết được?” Đường
Vũ Tân chơi ném bóng với Jang Chul Oh.
Ngay lúc Đường Vũ Tân đã chuẩn
bị sẵn sàng tiếp nhận Jang Chul Oh nổi bão thì có người gõ cửa phòng làm việc của
Jang Chul Oh.
“Đã bắt được hung thủ rồi, là
Ahn Joon Soo và Kim Sun Hwa. Đã đưa hai người vào phòng thẩm vấn rồi.” Choi
Dong Man đẩy cửa vào, hoàn toàn không phát hiện tình hình kỳ quặc trong phòng.
“Ồ!” Nghe được tin này Đường
Vũ Tân bật dậy, làm Choi Dong Man hết hồn.
“Chúng ta đến phòng thẩm vấn
đi!” Nói xong Đường Vũ Tân làm như có hung thần ác sát rượt đằng sau, lấy tốc độ
người bình thường không thể lí giải chạy như bay.
“Ờ… tìm thì tìm được rồi
nhưng không có chứng cứ xác đáng. Hiện giờ biện pháp duy nhất là để bọn họ tự
khai ra.” Cảnh sát Hwang nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn biện pháp này mà thôi.
“Ép cung rất dễ bị bác bỏ, so
với việc ép cung chẳng thà để họ tự khai ra đi… nam thì để tôi thẩm vấn, nữ…”
Trưởng phòng Jang nhìn Hwang Soon Bum.
“Tôi? Tôi, tôi không tham gia
đâu!” Hwang Soon Bum thấy trưởng phòng Jang nhìn mình, lập tức hoảng hồn nói: “Ẩu
đả, bạo lực, nghiêm khắc, không có mấy cái đó… thật sự tôi hỏi cung không
xong…”
Jang Chul Oh nhíu mày, quay đầu
nhìn Đường Vũ Tân “Cô?”
“Không cần… trạng thái này
tôi sẽ ngủ mất…” Đường Vũ Tân lắc đầu.
Jang Chul Oh lĩnh ngộ sâu sắc,
gật đầu.
“Để tôi thử đi, trưởng
phòng.” Yoo Jung In chủ động xin đi giết giặc.
“Cô làm được chứ?”
“Thử xem thế nào.” Yoo Jung
In không tự tin lắm cười trừ, cô đã thất bại một lần, đương nhiên không tự tin
vào bản thân lắm.
“Để tôi thẩm vấn cho.” Công tố
Min ở thời khắc cuối cùng rực rỡ lên sàn.
“Công tố Min…” Yoo Jung In rất
muốn hỏi thương thế của Min Tae Yun ra sao nhưng Min Tae Yun đã lướt qua bên
người cô.
“Lần này thì hay rồi.” Đường
Vũ Tân bực bội nhìn Min Tae Yun, “Hung thủ đầy đủ, các công tố viên cũng đủ mặt.
Không có chuyện của tôi nữa, tôi đi trước đây.”
“Sao lại đi?” Jang Chul Oh
khó hiểu nhìn Đường Vũ Tân, Min Tae Yun đến rồi cô nên ở lại mới phải chứ? Sao
lại chạy mất?
“Còn có chuyện của tôi à?” Giọng
Đường Vũ Tân không tốt.
Min Tae Yun đứng bên cũng hơi
bất lực, anh thật tình không thể ngây người trong nhà thêm được, nếu có bệnh thật
còn đỡ, đằng này thật sự anh không làm sao hết mà. Máu người sống hữu dụng hơn
máu y tế rất nhiều, bản thân căn bản không có vấn đề hư nhược, còn ở nhà dưỡng
bệnh làm gì?
“Cô không muốn biết lát nữa
chúng tôi thẩm vấn ra cái gì sao?” Jang Chul Oh cảm thấy lần này là ví dụ học tập
rất tốt, ông muốn để Đường Vũ Tân nổi trội lên một chút.
“Cần phải hỏi sao?” Đường Vũ
Tân bày vẻ mặt có gì mà tò mò, “Chẳng qua hai bên đồng thời khởi công, sau đó cần
lựa lời cho đối phương nghe, tốt nhất là khiến quan hệ hai bên quyết liệt, như
vậy tự nhiên sẽ thu được cái gì đó có ích.”
“Từ đầu cô đã biết rồi à?” Lần
này đến phiên Jang Chul Oh tò mò, không lẽ từ đầu cô gái này đã nghĩ ra biện
pháp này rồi?
“Cảnh sát Hwang vừa nói không
có chứng cứ thì tôi đã nghĩ cách rồi, cuối cùng cảm thấy cách này tốt nhất.” Đường
Vũ Tân nói cứ như thật, thật ra cần gì cô nghĩ? Cô có cheat code mà, không phải
sao?
“Không xem thật?” Jang Chul
Oh chưa từ bỏ ý định, ông cảm thấy Đường Vũ Tân vội đi như vậy là vì có mục
đích khác.
“Mệt, đi ngủ.” Đường Vũ Tân
quăng lại mấy chữ, đi ra khỏi phòng.
***
Đường Vũ Tân đi về gấp như vậy
đương nhiên không phải muốn ngủ, cô muốn đi tìm nhà của Yoon Ji Hee… trời xanh
chẳng lẽ không thương xót cô chút nào sao? Nếu tối nay xui xẻo đụng phải đại
boss… nếu đại boss cắn cô lần nữa… vậy thì cầu nguyện cho mình tiếp tục xuyên
qua một cách hoành tráng đi!
Hiện tại, Đường Vũ Tân biết
Nam Gwan Wook và Im Jong Hwa đều đã trúng phải độc thủ của đại boss. Hiển nhiên
đêm mưa lần đó, Đường Vũ Tân viếng thăm nhà Nam Gwan Wook không có tác dụng.
Còn như Im Jong Hwa, Đường Vũ Tân càng không biết anh ta biến mất lúc nào. Hiện
tại người duy nhất thoát khỏi miệng đại boss chỉ có Yang Si Chul, kết quả này
khiến Đường Vũ Tân trả một cái giá đắt, mà nhân tố mấu chốt nhất là Yoon Ji
Hee, đương nhiên Đường Vũ Tân sẽ không dễ dàng buông tay.
Xác định lại phương hướng của
mình lần nữa, Đường Vũ Tân đạp mạnh chân ga.
Nhà Yoon Ji Hee cách viện kiểm
sát hơi xa, cô ghi nhớ kỹ càng hình dạng con đường để dẫn Yoon Ji Hee chạy trốn,
chuẩn bị sẵn sàng.
Dừng xe kế bên tòa nhà của
Yoon Ji Hee, Đường Vũ Tân sải bước đi lên, cô phải dẫn Yoon Ji Hee chạy trốn
trước khi đại boss tới, bằng không lấy tốc độ của đại boss chắc chắn sẽ đuổi
theo bọn họ.
Đường Vũ Tân ấn chuông cửa
nhà Yoon Ji Hee, rất lâu mà không có ai lên tiếng.
“Chẳng lẽ đến muộn rồi? Không
thể nào! Bên kia hẳn là bọn họ mới thẩm vấn xong mới đúng!”
Đường Vũ Tân không cam lòng
điên cuồng ấn chuông, kết quả không có ai trả lời. Cô tức mình vặn ổ khóa, kết
quả cửa bị cô mở ra.
“Không khóa?” Đường Vũ Tân thận
trọng bước vào, phát hiện phòng ốc trống trơn.
“Không có người?!” Đường Vũ
Tân phát điên, không lẽ đại boss Jang không bắt Yoon Ji Hee ở đây?
Đường Vũ Tân không cam lòng lục
từ phòng ngủ đến phòng tắm một lần, vẫn không thấy bóng ai.
“Kỳ lạ, người đâu?” Đường Vũ
Tân sốt ruột, lát nữa đại boss sẽ đến, Min Tae Yun cũng đến, mình phải nhanh
lên một chút mới được.
Đường Vũ Tân lần số điện thoại,
tìm thấy số Yoon Ji Hee liền bấm gọi.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa
gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng… sorry…” Con mẹ nó, không nằm trong vùng
phủ sóng! Chẳng lẽ Yoon Ji Hee chạy trốn lên sao Hỏa rồi? Đường Vũ Tân quăng điện
thoại lên sofa, sau đó cả mình cũng nhào lên sofa.
“Nhớ ra đi! Đường Vũ Tân mày
nhất định phải nhớ ra được! Rốt cuộc hiện giờ Yoon Ji Hee đang ở đâu?”
Đường Vũ Tân đang vò đầu bứt
tóc thì, “két” một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Đường Vũ Tân ngẩng phắt lên,
chỉ thấy một người đàn ông đội mũ đen mặt mày xanh lè nhìn người lẽ ra không
nên ngồi trên sofa.
“Hì hì… hì hì hì…” Đường Vũ
Tân nhìn đại boss Jang, đành tiếp tục cười ngây ngô.
“…”

