Huyết Vũ Vi Phong - Chương 44

Chương 44. Vụ án giết người ở đại hội xem mắt tập thể
04

“Người… này là ai?” Đường Vũ
Tân nhìn Hwang Soon Bum đang thẩm vấn người cải trang thành tên tóc đỏ, thắc mắc.

“Nam số 4, lén la lén lút một
mình ở trong rừng không biết làm cái gì bị tôi tóm được, lần này hung thủ còn
chạy đi đâu?” Yoo Jung In nheo mắt dữ tợn, nhìn nam số 4.

“Công tố Yoo…” Đường Vũ Tân bất
lực gọi.

“Sao thế? Chẳng lẽ công tố Đường
cho rằng thằng ranh này không phải hung thủ?”

“Có hung thủ nào sẽ quay lại
hiện trường nhìn thử không? Tôi thấy 80 phần trăm là thằng nhãi này nói đúng,
không thấy tóc đỏ luôn rồi sao.”

“Ai ui, mặc kệ là tóc xanh
hay tóc đỏ đều được…” Yoo Jung In trợn mắt khinh bỉ.

“Ôi trời thật là…” Hwang Soon
Bum đột ngột đẩy cửa bước vào, thở dài.

“Sao vậy?”

“Diễn đàn người nghe đài! Quá
khứ đê tiện của nữ số 3! Ôi… toàn là thứ linh tinh gì đâu… tôi đi tìm đạo diễn
một chuyến.” Hwang Soon Bum không giải thích tình hình thẩm vấn ra sao, ngược lại
chạy như điên.

“Toàn là thứ linh tinh gì
đâu?” Đường Vũ Tân hỏi Yoo Jung In.

“Ai biết, đâu phải cô không
biết người của tổ chúng ta, vừa tra án là rơi vào trạng thái kỳ cục hết… tôi đi
kiểm tra thời gian đã.” Nói xong Yoo Jung In giơ đồng hồ bấm giờ trong tay ra,
cũng biến mất khỏi tầm mắt Đường Vũ Tân.

“Thì ra, tôi là người rảnh nhất?”
Đường Vũ Tân nhìn hướng hai người biến mất cười khổ.

***

“Ai nói tôi quen số 3?”

Hiện giờ Đường Vũ Tân đã là
người rảnh nhất, đương nhiên muốn tìm nữ số 1 gây chuyện rồi.

“Ai nói quan trọng lắm à? Hay
là cô muốn chối?” Đường Vũ Tân bắt chéo hai tay chống cằm, khuỷu tay chống lên
bàn.

“Cũng đâu phải chuyện gì to
tát chứ? Bất quá là người quen của bạn trai có dây dưa với Jung Yoon In thôi.”

“Chỉ là bạn thôi sao?”

“Đúng nhưng cuối cùng tôi đều
giữ kín bí mật của cô ta… giả vờ ngây thơ hiền lành, tôi nhìn mà ghê tởm nhưng
tôi không có nói với các chàng trai tham gia chuyện đó, nếu nói thì không phải
cạnh tranh công bằng rồi?”

“À… cạnh tranh công bằng có ý
nghĩa gì hả?” Đường Vũ Tân nhếch môi cười khẩy.

“Tôi có nhân chứng, ngược lại
công tố viên nói như vậy là có ý gì?” Nữ số 1 lộ vẻ bực mình.

“Có ý nghĩa hay không chỉ có
cô biết đúng không? Oh Eun Young, cảm giác sau khi trả được thù vui vẻ chứ?”

“Cái gì?” Đường Vũ Tân làm Oh
Eun Young sững sờ.

“Có điều cũng không thể trách
cô, gia đình tan nát vì nữ số 3… tình trạng như vậy sẽ khiến người ta phát
điên, chẳng qua…” Đường Vũ Tân ngừng một chút, thưởng thức sự hoảng loạn trên mặt
Oh Eun Young, tiếp tục nói: “Chẳng qua cô rất may mắn, có nhiều người bên cạnh
giúp đỡ như thế. Có điều các người lại dám nghĩ ra kế hoạch như vậy, tưởng tất
cả công tố viên đều là đồ ngốc sao?”

Đường Vũ Tân cười giễu cợt,
cho dù tất cả mọi người đều có chứng cứ vắng mặt hoàn hảo, nhưng vì sao cuối
cùng còn muốn ghi hình, để lại chứng cứ quyết định chứ? Cái này là nhân tính
đây… Đường Vũ Tân than thở trong lòng.

“Cô nói bậy gì đó?!” Nữ số 1
hiển nhiên bắt đầu hoảng sợ, nghe cô công tố viên này nói cứ như đã nắm chắc kế
hoạch của bọn họ vậy? Sao có khả năng chứ, rõ ràng không chê vào đâu được cơ
mà?!

“Nói bậy cái gì…” Đường Vũ
Tân vô vị nhún vai, “Sau khi chân tướng lộ ra cô còn nói được như thế ư?”

Oh Eun Young nhìn bộ dạng
công tố viên như đã biết sẵn trong đầu, tim đập càng loạn: sẽ không có chuyện
gì, bọn họ sẽ không lấy được chứng cứ, cho dù biết quan hệ của chúng ta, bọn họ
cũng sẽ không giải được chứng cứ vắng mặt hoàn hảo đó! Nghĩ đến đây, tâm tình
Oh Eun Young dần bình tĩnh lại.

“Có phải cảm thấy chúng tôi sẽ
không tìm được chứng cứ hay không?” Phản ứng của Oh Eun Young lọt hết vào mắt
Đường Vũ Tân, sao lại không biết cô ta nghĩ gì chứ?

“Các người có chứng cứ sao?”
Chỉ một câu, lại đẩy Oh Eun Young vào trạng thái sợ hãi.

“Quả thật không có.” Tuy
không có nhưng Đường Vũ Tân không hề có vẻ gì là chán nản, ngược lại càng tự
tin: “Có điều rất nhanh sẽ có thôi, bởi vì chúng tôi đã có đầu mối. Cô Oh Eun
Young, cô có thể nắm bắt lòng người được bao nhiêu? Nhất là phương diện yếu đuối
nhất…”

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra.
Hwang Soon Bum xuất hiện ở ngưỡng cửa nhìn hai người trong phòng khó hiểu:
“Công tố Đường sao lại ở đây?”

“Hả? Không phải nói nữ số 1
và số 3 lúc trước có quan hệ không tốt sao, đương nhiên tôi muốn hỏi một chút rồi.”

“Hình như tôi không có nói
mà? Sao công tố Đường…” Anh nhớ hình như mình chưa có nói với công tố Đường và
công tố Yoo chuyện này mà? Sao công tố Đường biết chứ?

“Cảnh sát Hwang…” Đường Vũ
Tân lườm anh ta “Tôi có miệng, chẳng lẽ không biết tự mình đi hỏi?”

“…”

***

“Sao rồi, bên cảnh sát Hwang
tra được gì không?”

Lúc này Yoo Jung In còn đang
ra sức đi vòng quanh núi tính thời gian, nên phòng họp tạm thời chỉ có Đường Vũ
Tân và Hwang Soon Bum thảo luận vụ án.

“Ừ, hỏi đạo diễn Kim rồi, quả
thật lúc bắt đầu ghi hình tiết mục có lời đồn đại không tốt về nữ số 3, vì sợ ảnh
hưởng đến tiết mục nên đạo diễn đã cắt bỏ hết.”

“Cái đó là tất nhiên hả?”

“Những lời đồn không hay đó
do nữ số 4 làm ra sao?”

“Cô ta phủ nhận mình đã làm
chuyện đó.”

“Tôi đã giao IP cho Dong Man
rồi, chắc sẽ có kết quả nhanh thôi.

“Ừ, rất nhanh.” Nói rồi Đường
Vũ Tân chỉ vào túi đựng điện thoại của Hwang Soon Bum.

“Ồ, nhanh thật…” Hwang Soon
Bum cầm điện thoại lên nghe: “A lô, ừ, kết quả có rồi? Sao… cái gì? Không phải?
Vậy là ở đâu? Seoul? Được, tôi biết rồi…”

“Sao, không phải à?”

“Ừ…” Cảnh sát Hwang nhét điện
thoại vào túi, nói: “Dong Man nói là ở Seoul, chẳng lẽ không liên quan gì đến nữ
số 1?”

“Không thể chỉ giải thích phiến
diện như vậy được.” Đường Vũ Tân nghĩ nghĩ, “Cảnh sát Hwang, anh đi thẩm vấn
nam số 3 lần nữa đi, xem có thu được manh mối có ích nào không. Nhớ kỹ, nhất định
phải xoay quanh việc nhấn mạnh nữ số 1 là hung thủ.”

“Được rồi, chuyện địa chỉ…”

“Địa chỉ đương nhiên không cần
chúng ta lo lắng, công tố Min của chúng ta đang ở Seoul mà? Lát nữa tôi sẽ gọi
cho anh ấy, với lại tôi còn có chuyện khác muốn hỏi một chút.”

“Ừ ừ, đúng, công tố Min của
chúng ta ở Seoul. Vậy xem ra, công tố Min đúng là dự đoán trước được nha.”

“Đương nhiên rồi, anh ấy là
Min Tae Yun mà.” Đường Vũ Tân kiêu ngạo nói.

“Đúng, là Min Tae Yun của
công tố Đường mà, đương nhiên không giống.” Hwang Soon Bum nói lấp lửng.

“Cảnh sát Hwang anh ghen tị
à? Tôi thật sự có thể đặt hai vé đi Hà Lan đấy! Không sao, không cần khách sáo
với tôi.”

“…”

Sai Hwang Soon Bum mặt như muốn
khóc đi rồi, Đường Vũ Tân tìm chỗ vắng vẻ gọi điện cho Min Tae Yun.

“Chuyện gì?” Điện thoại nối
thông, đầu bên kia lại là giọng nói nản lòng thoái chí của Min Tae Yun.

“Min Tae Yun, anh ổn chứ?” Đường
Vũ Tân nghe giọng Min Tae Yun mà thấy đau lòng.

Đầu bên kia trả lời Đường Vũ
Tân bằng sự im lặng.

“Anh Ra… ông chủ Ra không sao
chứ?”

“Không sao, cô gái đó không
phải anh ấy giết, đã bắt được hung thủ rồi.”

“Vậy à…” Không khí có hơi ngượng
ngập, Đường Vũ Tân không biết nên mở miệng an ủi Min Tae Yun thế nào. Vả lại,
hình như Min Tae Yun không tính nói chuyện đó với cô bây giờ.

“Cô gọi điện thoại vì chuyện
này ư?”

“Không, liên quan đến vụ án.”

“Có manh mối gì?”

“Là thế này, lát nữa anh gọi
cho Dong Man, tình hình cụ thể có thể hỏi Dong Man, sau đó lấy địa chỉ cụ thể
nơi phát ra IP đó, đi điều tra một chút chuyện liên quan đến người phát tán lời
đồn đại. Còn có một chuyện muốn nhờ anh. ĐIều tra một chút quan hệ giữa mấy người
nữ số 1, nam số 3, nam số 5 và nữ số 4; quan hệ giữa mấy người đó với nữ số 3,
tốt nhất… là điều tra cả quan hệ giữa đạo diễn và tác giả kịch bản với bọn họ.”

“Lại có ý tưởng gì mới sao?”
Nghe Đường Vũ Tân nói xong, giọng nói nặng nề đầu bên kia trở nên nhẹ nhàng
hơn, dường như tâm tình Min Tae Yun đã khá lên đôi chút.

“Vâng, có chút ý niệm, cụ thể
phải đợi điều tra xong mới kết luận được. Với lại tôi nghĩ, có lẽ điều tra xong
công tố Min cũng đưa ra kết luận được rồi.”

“Được, trước khi quay về tôi
sẽ điều tra rõ ràng, tạm biệt.”

“Công tố Min, chờ một chút.”
Trước khi Min Tae Yun ngắt điện thoại, Đường Vũ Tân do dự một chút nhưng vẫn gọi
Min Tae Yun lại.

“Còn gì nữa sao?”

“Xin anh, tha thứ…”

“Gì cơ?”

“… Không có gì, lái xe cẩn thận.”

“Được.” Min Tae Yun không
nghi ngờ gì, ấn phím tắt kết thúc cuộc gọi.

“Xin anh, tha thứ cho ông chủ
Ra…” Đường Vũ Tân thì thào với chiếc điện thoại đã tắt.

Đến cuối cùng, Đường Vũ Tân vẫn
không nói hết câu với Min Tae Yun.

“Phù…” Đường Vũ Tân thở hắt
ra, lại ấn số máy khác.

“Vũ Tân?”

“Đại thúc, có lệnh khám xét
chưa?”

“… Làm gì nhanh thế, nhanh nhất
cũng phải ngày mai mới đưa xuống.” Jang Chul Oh đổ mồ hôi, con nhóc này làm gì
mà nôn nóng thế.

“Nói vậy là cấp trên đồng ý rồi?”

“Ừ, không đồng ý cũng phải đồng
ý, dù sao là vì vụ án.”

“Tốt quá…” Đường Vũ Tân nhẹ
nhõm, lệnh khám xét đã đưa ra rồi, vậy mình có thể đường đường chính chính tìm
chứng cứ, thật ra thủ đoạn cuối cùng của cô là định trộm lấy.

“Lệnh khám xét quan trọng thế
à?”

“Vâng, vụ án có thể phá hay
không toàn dựa vào nó.”

“Thế à…” Jang Chul Oh nghĩ
nghĩ, bỗng nhiên quyết định.

“Chắc đại thúc lại phí không
ít công sức nhỉ? Vất vả cho chú quá.”

“Đấy là chức trách của tôi,
đúng không?”

“Cái đó… đại thúc… có thể hỏi
chú một chuyện nữa không?” Đường Vũ Tân thình lình ấp a ấp úng.

“Cái gì?”

“Cái đó… cái đó… Yoon Ji Hee…
còn sống không?”

Hiển nhiên Jang Chul Oh không
ngờ Đường Vũ Tân hỏi chuyện này, đấy vốn là vấn đề ông muốn tránh nhất.

Jang Chul Oh im lặng một hồi
mới đáp: “Đã chết.”

“Thật ư?” Giọng Đường Vũ Tân
đột ngột cao vút khiến người ta khó hình dung được.

“Ừ.”

“Tốt quá!” Đầu bên này vang
lên tiếng Đường Vũ Tân hoan hô.

“Cái gì?!” Jang Chul Oh sửng
sốt không tin nổi lỗ tai mình. Mới vừa rồi ông còn sợ Yoon Ji Hee chết sẽ làm
Đường Vũ Tân đau lòng, sao lại nhảy ra một câu tốt quá?!

“Ách… ý tôi là, cái đó chứng
minh Yoon Ji Hee không chịu đau đớn nhiều lắm đúng không? Ít nhất đại thúc đã
vui vui vẻ vẻ giải quyết sinh mệnh của chị ta…”

“…” Cái này có thể trở thành
lý do tốt quá sao? Đầu óc Jang Chul Oh đầy sương mù.

“Tóm lại, tôi gọi điện thoại
để hỏi về lệnh khám xét. Nếu đã hạ lệnh rồi, tôi cũng không quấy rầy đại thúc
nghỉ ngơi nữa, cứ vậy đi, bái bai.” Đường Vũ Tân nói xong vội vàng ngắt điện
thoại.

Yoon Ji Hee chết rồi, Yoon Ji
Hee đã chết rồi! Đường Vũ Tân sung sướng nghĩ. Tuy ý nghĩ này quá vô đạo đức đi
nhưng Yoon Ji Hee chết tức là Min Tae Yun không cần bị truy đuổi khắp thế giới
nữa sao? Yoon Ji Hee chết không phải chứng minh Lee Yoon Ji chưa nhìn thấy tấm
danh thiếp của Min Tae Yun sao? Nghĩ đến đó Đường Vũ Tân hưng phấn lạ thường.
Phỏng chừng thỉnh thoảng mình cũng có thể chó ngáp nhằm ruồi đúng một việc, lần
đó cầm danh thiếp đi là đúng. Nói như vậy, kế tiếp hai người đó không cần đánh
nhau đến chết đi sống lại, sau đó Min Tae Yun cũng không phải ôm nỗi khổ mất đi
em gái một lần nữa, đúng không?

“Thật sự là quá tốt!” Đường Vũ Tân
tán thưởng, đi về sơn trang.

“Ồ, công tố Đường gặp chuyện
gì tốt à? Cười vui vẻ như thế?” Yoo Jung In thấy Đường Vũ Tân cười tươi như hoa
liền hỏi.

“Công tố Yoo à, ban nãy công
tố Đường đi gọi điện thoại cho công tố Min.” Hwang Soon Bum đi tới vỗ vai Yoo
Jung In, tỏ vẻ đương nhiên.

“Ồ, ra là thế!” Yoo Jung In
đã hiểu.

“… Tôi mới điện thoại nói
công tố Min đi điều tra, công tố Yoo có manh mối mới không?” Đường Vũ Tân quyết
định không nhìn tới hai người này.

“Manh mối mới thì không có
nhưng phát hiện một điểm không biết có tính là kỳ lạ hay không?”

“Cái gì kỳ?” Đường Vũ Tân hỏi.

“Công tố Yoo vừa mới nói.”
Hwang Soon Bum đi qua, đưa sổ ghi chép của Yoo Jung In cho Đường Vũ Tân, nói:
“Công tố Yoo mới thực hiện lại phương thức những người đó nói một lần. Vấn đề
duy nhất là, muốn từ sườn núi quay về cần rất nhiều thời gian nhưng thời gian của
mỗi người trong số họ đều quá ngắn.”

“Có điều, mất thời gian ngắn
không phải càng chứng minh bọn họ không thể làm gì ư? Trong khoảng thời gian ngắn
như vậy càng không thể giết người.” Yoo Jung In lại bắt đầu nghi hoặc.

“Tôi nghĩ, vấn đề này đợi
công tố Min quay lại là giải đáp được rồi.” Nói rồi Đường Vũ Tân ngồi xuống ghế.

“Bây giờ chúng ta làm gì
đây?” Hwang Soon Bum hỏi.

“Chờ.” Đáp án của Đường Vũ
Tân chỉ có một chữ.

“Chẳng lẽ bây giờ chúng ta chỉ
có thể chờ sao?” Yoo Jung In cảm thấy bất lực, không có công tố Min không được
à?

“Tôi nghĩ, đại khái là vậy…”
Đường Vũ Tân giơ tay ra, tỏ vẻ hết cách.

Báo cáo nội dung xấu