Huyết Vũ Vi Phong - Phiên Ngoại 1

Phiên Ngoại.

Một sớm mai nắng chiếu lung
linh, trưởng phòng Jang Chul Oh mang theo nụ cười như nắng ban mai tiến vào Tổ
công tố bận rộn.

Cửa phòng Tổ công tố bị trưởng
phòng Jang đẩy mạnh, nụ cười sáng lạn thiếu chút nữa làm mù mắt những người đã
phấn đấu nơi tuyến đầu gần một tuần nay.

Đường Vũ Tân sửng sốt nhìn nụ
cười tỏa nắng của Jang Chul Oh, triệt để ngu người, ú ớ: “Mặt… mặt trời mọc đằng
tây rồi, hay là trời giáng hồng thủy?”

Nghe Đường Vũ Tân nói, nụ cười
của Jang Chul Oh hơi sượng, quyết định phớt lờ con nhỏ luôn nảy ra những ý nghĩ
kỳ quái trong đầu kia, “Hiền Lành” nhìn những thành viên khác trong Tổ công tố,
nói: “Báo cho mọi người một tin tốt.”

Đại boss lên tiếng, mọi người
dừng việc trong tay, nhìn trưởng phòng Jang, chờ ông tuyên bố tin tức tốt có lẽ
sẽ khiến người ta ‘chấn động’ này.

“Xét thấy Tổ công tố phá được
kì án, cấp trên quyết định cho Tổ công tố được nghỉ phép hai ngày để khích lệ.”
Nói xong, Jang Chul Oh bình tĩnh chờ mọi người hoan hô.

“Khi nào?” Hiển nhiên Jang
Chul Oh xuất hiện cũng khiến Min Tae Yun chú ý, anh đặt tài liệu về trường học
của Mỹ trong tay xuống, đi ra khỏi phòng làm việc hỏi.

“Hôm nay, ngày mai, tiếp đó
là hai ngày cuối tuần… đừng có nhìn tôi kiểu đấy.” Jang Chul Oh cười cười lý giải,
“Thật ra chúng ta cũng có hai ngày cuối tuần, chẳng qua cứ bị vụ án đeo bám
mãi, mọi người không chú ý đến thôi.”

“U ra!” Hồi lâu, Choi Dong
Man nhảy dựng lên hoan hô đầu tiên, nếu không có vụ án vậy là được nghỉ bốn
ngày, quá sướng!

“Cuối cùng cấp trên cũng thấy
được cố gắng của chúng tôi rồi sao?” Yoo Jung In bỏ báo cáo trong tay xuống, mừng
rỡ.

“Có phải là âm mưu hay
không?” chỉ có Hwang Soon Bum là nhíu mày.

“Cảnh sát Hwang ngài nghĩ nhiều
quá đấy!” Đường Vũ Tân đặt chồng hồ sơ vụ án cuối cùng đã photo sắp xếp kỹ lưỡng
xong lên bàn, nhìn mọi người nói: “Thế nào, chúng ta đánh lẻ hay là đi nhóm?”

“Ý là sao?” Yoo Jung In hỏi.

“Chẳng mấy khi được nghỉ bốn
ngày, chúng ta không đi đâu chơi à?” Đường Vũ Tân đề ra ý kiến có tính xây dựng.

“Đúng đó, ý của công tố Đường
là chúng ta cùng đi du lịch hả?” Bạn nhỏ Choi Dong Man hết sức phối hợp theo đường
suy nghĩ của Đường Vũ Tân.

“Nghiêm khắc mà nói, chỉ có
hai ngày.” Đường Vũ Tân chìa ngón tay ra đếm “Chuẩn bị đồ dùng cho du lịch mất
một ngày, chơi hai ngày, về nhà nghỉ thêm một ngày nữa, bốn ngày với chúng ta
mà nói thật ra chẳng hề dư dả.”

“Hai ngày… thật ra chúng ta
không đi quá xa, chẳng lẽ công tố Đường không cảm thấy lần này ra ngoài nên kêu
là dạo chơi thì đúng hơn à?”

“Nhưng cảnh sát Hwang không
thấy cái từ du lịch này nghe còn có sức hấp dẫn hơn dạo chơi hả?”

“…” Nói thật, không hề!

“Nhưng, nói ra thì không phải
chúng ta đã đi du lịch rất nhiều lần rồi sao?” Choi Dong Man nói xong phát hiện
mọi người đều nhìn mình với vẻ ngờ vực, đến cả công tố Min cũng không ngoại lệ.

“Sao thế?” Bạn nhỏ Choi Dong
Man mờ mịt.

“Dong Man, đi khám xét thi thể
cũng biến thành một phần cuộc đi chơi của chúng ta từ hồi nào vậy?”

“…”

“Được rồi, vậy là chung ý kiến.”
Thấy không ai nói gì thêm, Jang Chul Oh hài lòng gật đầu.

Con mắt nào của ngài nhìn thấy
chúng tôi cùng ý kiến hả? Tôi chỉ đề nghị thôi có được không? Đường Vũ Tân nhìn
Jang Chul Oh sửng sốt.

“Không ai phản đối tức là đồng
ý.” Jang Chul Oh hiểu ý Đường Vũ Tân, giải thích.

“Vâng, tôi cũng cảm thấy ý kiến
này hay đấy, ru rú trong nhà một mình chi bằng mọi người cùng đi chơi.” Yoo
Jung In cười nói.

“OK, tôi nhất trí.” Hwang
Soon Bum gật đầu nghiêm chỉnh.

“Rồi, vậy thì đi du lịch. Tôi
có đề nghị, toàn bộ Tổ công tố đều nghỉ vậy lần này không cho phép ai vắng mặt.
Người nào vắng mặt thì trưởng phòng Jang sa thải!” Đường Vũ Tân hung dữ nhìn chằm
chằm mọi người, cuối cùng đặc biệt dừng lại trên mặt Min Tae Yun.

Jang Chul Oh, Min Tae Yun,
Hwang Soon Bum, Yoo Jung In, Choi Dong Man: “…”

Thế là, toàn thể Tổ công tố
nhất trí giơ tay biểu quyết, thông qua đề nghị của công tố viên Đường Vũ Tân,
quyết định vào ngày nghỉ thứ hai tập hợp gần viện kiểm sát, do bạn nhỏ Choi
Dong Man làm tài xế, hành trình lên khách sạn trên núi du lịch cứ vậy được quyết
định.

Mặc kệ là đi du lịch hay dạo
chơi, đi ra ngoài luôn khiến người ta vui vẻ, mọi người hẹn nhau cùng đi siêu
thị mua đồ dùng du lịch. Tất nhiên Đường Vũ Tân sẽ tham gia náo nhiệt. Chỉ khổ
cho Min Tae Yun và Jang Chul Oh bị Đường Vũ Tân tha xuống nước, đảm nhận việc
móc hầu bao.

“Hai người làm ma cà rồng nhiều
năm như vậy, tiền dư đầy, ăn cũng không uống cũng không, trừ đi tiền điện nước
với đồ dùng cơ bản trong nhà thì chẳng chi tiêu gì hết. Cho nên lần du lịch này
chi phí hai người chịu.” Đường Vũ Tân nói thế đấy.

Sau khi Đường Vũ Tân nói câu ấy
xong, Min Tae Yun và Jang Chul Oh không tự chủ được nhớ đến số dư ngân hàng của
mình sau đó lẳng lặng thở ra. Chưa bao giờ hai người thấy may mắn vì mình là ma
cà rồng như lúc này, nếu không lần du lịch này có khả năng giúp hai người phá sản!

Trong siêu thị, một đoàn người
đẩy xe lượn qua các gian hàng thực phẩm đủ loại. Thực đơn trong chuyến du ngoạn
này vẫn là món nướng, vừa tiện lợi lại thú vị, được mọi người nhất trí lựa chọn.
Đường Vũ Tân cũng không ngoại lệ, tuy cô thuần túy là xen vào góp vui là chính.

“Vũ Tân, chọn cái nào được
hơn?” Yoo Jung In giơ thịt ba chỉ và ruột bò non trong tay lên không biết lựa
cái nào.

“Đương nhiên là thịt ba chỉ rồi!
Món ruột bò non này tôi thật sự…” Đường Vũ Tân giật lấy thịt ba chỉ trong tay
Yoo Jung In thảy vào xe, sau đó nhìn phần ruột bò non đầy căm ghét.

“Được rồi.” Nhìn vẻ mặt Đường
Vũ Tân, Yoo Jung In ngoan ngoãn thả ruột bò trong tay xuống. Kỳ thật cô cảm thấy
mùi vị ruột bò non cũng không tệ, mặc dù nếu không chế biến kỹ có lẽ có vị kỳ
quái cũng không chừng.

“Nướng thịt sao thiếu thịt bò
được chứ!” Choi Dong Man đi đằng trước cầm một vỉ thịt bò nhỏ lên giơ ra khoe với
mọi người, kết quả bị Đường Vũ Tân khinh bỉ.

“Dong Man, chọn thịt bò hiệu
này mà cậu cầm nhiêu đó cho ai ăn?” Nói xong Đường Vũ Tân lấy hai vỉ lớn thảy
vô xe, nói tiếp: “Đằng nào cũng là trưởng phòng Jang và công tố Min mời, thích
ăn gì cứ lấy đi.”

Min Tae Yun và Jang Chul Oh
đi đằng sau đám người mua sắm điên cuồng nghe xong đổ mồ hôi ròng ròng. Không
phải hai người để ý việc tốn bao nhiêu, dù sao như Đường Vũ Tân nói, gần như chẳng
có chỗ cho họ xài tới tiền nên tài khoản ngân hàng đã đạt tới con số khủng khiếp.
Nhưng khiến bọn họ lấy làm khó hiểu là, Đường Vũ Tân, một con ma cà rồng như cô
cũng vào hùa với đám người cần ăn uống này làm cái gì?

Đường Vũ Tân hoàn toàn không
chú ý đến việc mình đã là nhân vật khác biệt, vẫn hí hửng đề nghị mọi người mua
cái này cái kia không biết chán.

“Tôi xem chúng ta còn thiếu
gì nào…” Đường Vũ Tân bắt đầu kiểm kê đồ mọi người mua trong xe, phát hiện những
thứ cần mua cơ bản đã đủ, dụng cụ nướng nghe nói nhà Dong Man có rồi nên không
cần Jang Chul Oh và Min Tae Yun tốn thêm tiền.

“Được rồi đó.” Yoo Jung In liếc
sơ qua, cảm thấy đã đủ, không cần mua thêm gì nữa.

“Ừ, kha khá rồi, chúng ta mua
thêm ít hành tây với tỏi nữa là đủ.” Đường Vũ Tân đi thẳng tới quầy bốc một ít
hành tây và tỏi bỏ vào xe.

“…”

“…”

Ma cà rồng… mua tỏi…

Vì sao Min Tae Yun lại có cảm
giác hơi buồn cười một chút nhỉ?

Ra khỏi siêu thị, Tổ công tố
trừ Đường Vũ Tân và Yoo Jung In, người nào cũng xách túi lớn túi nhỏ. Tuy cảm
thấy không có gì nặng nhưng Min Tae Yun vẫn cảm thán một chút, phụ nữ đúng là
sinh vật có sức mua sắm kinh khủng, có lẽ kinh tế xã hội sau này phải dựa vào
phụ nữ để phát triển.

“Mọi người muốn ăn kem
không?” Yoo Jung In chỉ vào một tiệm Haagen-Dasz cách đó không xa hỏi.

“Tôi khỏi đi.” Min Tae Yun và
Jang Chul Oh đồng thanh, sau đó lại mất tự nhiên liếc đối phương.

Choi Dong Man và Hwang Soon
Bum tất nhiên không cần nói, bọn họ xưa giờ đưa gì cũng không từ chối.

“Vũ Tân thì sao?” Yoo Jung In
hỏi người duy nhất chưa lên tiếng.

“Ăn chứ.” Đường Vũ Tân gật đầu,
lại nói: “Tôi muốn ăn vị blackberry ủ rượu.”

“Được.” Yoo Jung In chạy đi
mua kem.

“Khoan, tôi đi với cô.” Đường
Vũ Tân cũng chạy theo Yoo Jung In.

“Công tố Min à…” Hwang Soon
Bum nhìn bóng Đường Vũ Tân, không dám xác định bèn thì thào “Cậu chắc chắn là
công tố Đường đã biến thành ma cà rồng rồi chứ?”

“Nếu hôm đó thị giác, thính
giác và hệ thống trí nhớ của em, anh Ra với trưởng phòng Jang không có vấn đề
thì em nghĩ đại khái em đã biến Vũ Tân thành ma cà rồng thật.”

“…”

“…”

Trên đường đi, cả Tổ công tố
ngồi trong xe. Công tố viên Yoo Jung In cầm Haagen-Dasz vị dâu tây trong tay xấu
hổ nhìn Đường Vũ Tân đang ỉu xìu.

“Xin lỗi, tôi không ngờ bụng
Đường Vũ Tân lại kém như thế.” Yoo Jung In ngồi phía trước, nhìn qua kiếng chiếu
hậu thành thật xin lỗi.

“Không có gì, tại tôi yếu
quá.” Đường Vũ Tân thở hổn hển, viện cớ “Cô không cần xin lỗi, lâu quá tôi
không ăn kem rồi nên dạ dày phản ứng hơi lớn chút thôi. Công tố Yoo không cần
áy náy, huống chi, mùi vị kem rất ngon, cám ơn.”

Yoo Jung In cười cảm kích. Cô
mà biết dạ dày Đường Vũ Tân dở như thế thì đánh chết cũng không mời cô ấy ăn
kem.

“Em quên thân phận hiện tại của
mình rồi hả?” Thấy Yoo Jung In tự trách, Min Tae Yun ngồi bên cạnh Đường Vũ Tân
thì thầm hỏi.

“Đời nào.” Đường Vũ Tân uể oải
đáp.

“Vậy kem…”

“Xin anh, em không ăn không
phải quá khả nghi sao?”

Min Tae Yun hết cách, lườm cô
“Công tố viên Đường Vũ Tân, chỉ là một cây kem mà thôi, cũng không phải thứ
không ăn không được gì đó.”

Nghe xong Đường Vũ Tân đột
nhiên ngừng thở dốc, giật mình nhìn Min Tae Yun “Em… em quên mất…”

“…”

“Uổng phí cây kem ngon như thế.”
Jang Chul Oh ngồi ở hàng trước nói nhỏ.

“…”

***

Suốt dọc đường, vì công tố
Yoo áy náy và Đường Vũ Tân tử trận, trong xe cực kỳ yên tĩnh. Min Tae Yun không
phải người nhiều lời, Jang Chul Oh càng không. Hai kẻ duy nhất có khả năng khơi
dậy không khí thì một đang lái xe, một đang ngủ không biết trời trăng gì.

Đường Vũ Tân dựa đầu vào vai
Min Tae Yun ngủ một lát, cả người cảm thấy khỏe lên rất nhiều, ngồi dậy nhìn
chung quanh buột miệng hỏi Choi Dong Man đang lái xe “Chúng ta còn cách bao xa
nữa?”

Choi Dong Man nhìn GPS chỉ đường
trên xe, đáp: “Sắp rồi, chắc là tới ngay thôi.”

Lúc này xe đã lên tới lưng chừng
núi, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy sương mù bốc lên mờ mờ.

“Đường càng lúc càng hẹp rồi,
Dong Man cậu lái xe cẩn thận một chút.” Yoo Jung In nhìn ra cửa sổ nói.

“Em lái xe chị cứ yên tâm,
chưa từng xảy ra chuyện.” Choi Dong Man hùng hồn vỗ ngực mình cam đoan.

“Nghe cậu nói, sao tôi cảm thấy
nếu chúng ta gặp chuyện thì càng vinh hạnh hơn thế?” Đường Vũ Tân đã có tinh thần
hơn, lẩm bẩm.

Mọi người: “…”

“Em không thể nói dễ nghe
chút à?” Min Tae Yun nhíu mày.

“Sợ cái gì!” Đường Vũ Tân
nhìn chung quanh, thấy không ai chú ý bèn thì thầm: “Với khả năng của em, anh
và trưởng phòng Jang còn sợ xảy ra sự cố à? Nếu thật sự không được, chúng ta có
thể biến bọn họ thành ma cà rồng hết, có gì mà sợ.”

“…”

“…”

***

Cuối cùng xe cũng bình yên tiến
vào khách sạn bọn họ mướn phòng trên núi. Choi Dong Man không khoác lác kỹ thuật
lái xe của mình, chứng minh cho mọi người thấy, chỉ cần có liên quan tới điện cậu
ta đều chơi rất giỏi.

“Không ngờ còn có chỗ như thế
này nha.” Đường Vũ Tân xuống xe nhìn khung cảnh chung quanh xong, tán thưởng.

Khách sạn xây giữa lưng chừng
núi, kiến trúc màu trắng đặc biệt nổi bật lóa mắt giữa một màu xanh ngút ngàn của
núi rừng, mà ánh mặt trời từ trên cao dịu dàng rọi xuống, bổ sung tình cảm bị
thiếu cho màu trắng trang nghiêm khiến người ta có cảm giác thân thiết hơn rất
nhiều.

“Ừ, đúng là một nơi rất tuyệt.”
Yoo Jung In nhìn khách sạn đứng im lìm dưới ánh mặt trời một cách hiền hòa, cô
từng ao ước được cùng người mình yêu quý đến nghỉ ngơi ở một nơi như thế này vô
số lần… có điều, tuy đến đây không phải người nhà mình nhưng những người này
cũng không khác gì gia đình cô.

“Công tố Đường và công tố Yoo
đều thích kìa, vậy là em chọn đúng chỗ rồi.” Choi Dong Man đắc ý “Có điều hi vọng
ở đây sẽ không xảy ra vụ giết người nào.”

“Này!” Hwang Soon Bum tung
chân đá cho Choi Dong Man một đá “Cái đầu chết toi của cậu không thể nghĩ ra được
thứ gì hay ho à!”

“Được rồi, chắc mọi người đều
mệt rồi, lấy phòng đi đã.” Trưởng phòng Jang Chul Oh phát huy tác dụng lãnh đạo
đúng thời điểm, dẫn đầu đoàn người đi vào sảnh chính, đi tới quầy làm thủ tục
nhận phòng.

“Nhất định ông ấy thuộc chòm
Cự Giải.” Đường Vũ Tân đi đằng sau nhìn bóng dáng Jang Chul Oh, lẩm bẩm.

“…” Jang Chul Oh đi đằng trước
tự dưng loạng choạng.

Chuyện phân phòng nguyên bản
rất chi là đơn giản, ít nhất là trước khi Đường Vũ Tân tham gia. Nhưng từ sau
khi có Đường Vũ Tân, cách thức chia phòng trở nên khá ngoạn mục.

Đường Vũ Tân nhìn Min Tae Yun
và Jang Chul Oh cầm chìa khóa chung một phòng nhịn cười thiếu điều nội thương.

“Thật ra chia thế này là hợp
lý nhất rồi.” Đường Vũ Tân ráng nhịn cười nói.

“Cô cảm thấy mình có thể
không đếm xỉa được hả?” Jang Chul Oh hăm dọa.

“Cái này gọi là bo bo giữ
mình.” Rốt cuộc Đường Vũ Tân toét miệng cười: “Phụ nữ chỉ có tôi và công tố
Yoo, đương nhiên hai người chúng tôi một phòng rồi. Còn tại sao cảnh sát Hwang
đòi ở chung với Choi Dong Man, hai người có thể đi hỏi anh ta mà!”

Theo ý Min Tae Yun, anh và
Hwang Soon Bum sẽ ở chung phòng, thật ra mới đầu Hwang Soon Bum cũng nghĩ thế.
Nhưng bạn Choi Dong Man không muốn ở chung với cấp trên, cậu thích ở cùng đồng
nghiệp ngang chức, như thế đỡ áp lực.

Thế là, dưới sự kiên trì của
bạn nhỏ Choi Dong Man, cộng thêm cảnh sát Hwang cố ý sau khi nhận được ám hiệu
của Đường Vũ Tân, công tố Min và trưởng phòng Jang bị phân chung một phòng.

Hai vị boss liếc nhau một
cái, đều nhìn thấy vẻ không vui trong mắt đối phương. Nói không vui chi bằng
nói là khó chịu, dù sao chân tướng sự việc mới phơi bày chưa lâu lắm, làm gì
thích nghi nhanh thế được?

Đường Vũ Tân lại hi vọng lợi
dụng cơ hội này để giảm bớt khoảng cách giữa hai người một chút, đương nhiên,
điều kiện tiên quyết là hai người có thể hòa bình ở chung.

“Hai người không nên so đo
như thế.” Đường Vũ Tân lén lút chuồi người lên, kề sát hai người thì thầm “Hay
là hai người muốn ở chung với Yoo Jung In?”

Thấy hai gương mặt đen thêm một
chút, Đường Vũ Tân cười càng rực rỡ.

“À, đúng rồi.” Quay người định
đi vô phòng, Đường Vũ Tân dường như nhớ ra chuyện gì đó bèn quay đầu lại nói với
hai boss còn đứng ở hành lang “Hai người cũng ngửi được rồi nhỉ, mùi máu của
công tố Yoo không tệ đâu, tôi sẽ tìm thời gian thích hợp nếm thử.”

Nói xong ả lưu manh đen tối
nào đó ôm cái bụng đã cười đến rút cơ đi vào phòng của mình và Yoo Jung In.

Một đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau, Tổ công tố sau
khi ngủ đủ giấc, tinh thần hăng hái tràn trề đặt chân lên hành trình đi tìm chỗ
ăn trưa đẹp nhất.

Đường Vũ Tân không biết Min
Tae Yun và Jang Chul Oh ngủ nghê thế nào chứ cô và Yoo Jung In ngủ rất say, còn
tinh thần Hwang Soon Bum và Choi Dong Man nhìn cũng không tệ, ít ra có hai người
làm điều hòa không khí cho Tổ công tố.

“Rốt cuộc chúng ta nên ăn
ngoài trời ở nơi như thế nào đây?” Yoo Jung In trang bị gọn nhẹ ra trận hỏi Đường
Vũ Tân chỉ vác có một cái thùng giữ lạnh nhỏ.

“Ít ra cũng phải ở chỗ có non
có nước, phong cảnh đẹp.” Đường Vũ Tân nói rất đương nhiên.

“Thế… trước mặt khách sạn
không đẹp à?” Bạn nhỏ Choi Dong Man cõng một cái bao lớn trên lưng oán giận.

“Không được, chỗ đó không
phong cách.” Đường Vũ Tân nói chắc như đinh đóng cột, lập tức dẹp ngay ảo tưởng
nghỉ ngơi của Choi Dong Man.

Một đoàn người tiếp tục đi,
nhắm cái chỗ có non có nước chưa biết đằng trước mà đi.

Bất quá, cũng nhờ phúc cố chấp
của Đường Vũ Tân, dọc đường đi mọi người chụp được rất nhiều ảnh đẹp. Cả đại
boss cũng phá lệ chạy vô chụp ảnh chung. Đến khi chụp ảnh mọi người mới biết
cái bao to trên lưng Dong Man là máy ảnh, bên trong chứa máy ảnh ống kính rời
Konica, cùng một đống ống kính cần dùng, còn cái túi đựng thứ gì đó đen đen đeo
bên hông là cái giá ba chân bằng nhôm hợp kim.

Chẳng trách dọc đường bạn nhỏ
Dong Man toàn kêu mệt.

Đến khi nhìn thấy số đồ trên
lưng công tố Min, còn có trưởng phòng Jang, bạn nhỏ Dong Man lập tức cảm thấy
may mắn. Ít nhất máy ảnh của cậu còn được cầm lên cầm xuống còn trưởng phòng
Jang, công tố Min và cảnh sát Hwang phải cõng số đồ đó tới tận mục tiêu, mà cái
mục tiêu đó không biết sẽ hiện ra ở chỗ nào.

Lúc bạn Choi Dong Man chụp
hình theo yêu cầu của Đường Vũ Tân, chụp sắp đến rụng tay thì điểm đến của bọn
họ rốt cuộc cũng hiện ra.

Mà lúc này, mọi người trong Tổ
công tố đều đang cảm thán, kỳ thật đi một quãng dài như vậy cũng rất đáng giá.

Không ai nghĩ, trên núi sẽ có
chỗ không lớn nhưng đủ thoáng đãng thế này, bên cạnh là thác nước nhỏ đổ thẳng
từ trên núi xuống, chung quanh cổ thụ um tùm, những loại hoa nhỏ không biết tên
nở đầy trên các bụi cây. Có lẽ vì càng lên cao nên không khí cũng thoáng mát
trong lành hơn nhiều, khiến người ta bay bổng tâm thần.

Yoo Jung In hít một hơi thật
sâu “Tuyệt quá, cả người đều thả lỏng hẳn.”

“Đi nhiều như vậy không uổng
tí nào.” Đường Vũ Tân có chút đắc ý.

“Không uổng không uổng, nếu
ăn liền thứ gì đó thì càng không uổng.” Hwang Soon Bum đặt đồ nướng trên lưng
xuống, lập tức gác lên.

“Đúng đó, em sắp chết đói rồi.”
Choi Dong Man đặt máy ảnh xuống, xoa bả vai đau nhức.

“Hai tên tham ăn…” Tâm tình dễ
chịu của Đường Vũ Tân bị phá hủy sạch sẽ, đành đi bẻ cành khô nhóm lửa, đặt một
đống đồ ăn lên trên.

“Nè, em lại đây một chút.”
Min Tae Yun nhìn động tác của Đường Vũ Tân không nhịn được nhíu mày, cô nhóc
này còn muốn ăn? Ăn xong ói tiếp?

“Làm chi?” Đường Vũ Tân bị
kéo qua một bên, khó hiểu.

“Em… không định ăn thật đấy
chứ?”

“Đương nhiên không rồi, em
cũng không muốn ói nữa.” Đường Vũ Tân chột dạ sờ bụng.

“Vậy thì tốt.”

Báo cáo nội dung xấu