Lan Lăng Vương (Tập 2) - Chương 9 (Hết)

Chương 9:
Đến không lời, đi không tiếng

1.

Tôi biết bơi
một chút, nhưng không giỏi. Dưới làn nước tối tăm và lạnh lẽo, tôi chỉ mặc cho
Tiêu Lạc Vân dẫn đi, chui vào một thông đạo bên trong. Tóc và y phục của tôi
đều sũng nước, tôi lau mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra đây là một nơi sáng sủa,
hai bên vách đều có những ngọn đèn lồng lớn, và vô số chậu hoa điểm xuyết dọc
đường, ngoài cửa dòng suối chảy thẳng xuống như thác, nhưng không đổ vào đây mà
tạo thành một bức rèm nước.

Cả người tôi
đã ướt sũng, hơi lạnh, Tiêu Lạc Vân lục tìm một gói giấy dưới gốc trúc ở chân
tường, lấy ra một bộ nữ trang, đưa cho tôi:

“Ta đã lấy
được sơ đồ Tiểu Xuân Thành, biết rằng nếu muốn thoát khỏi tai mắt của Gia Cát
Vô Tuyết để tới “Thủy vực” thì cách duy nhất là đường thủy”. Tiêu Lạc Vân cũng
cởi bộ y phục ướt ra, thay vào một bộ khô ráo, nói: “Cô chắc đã phát hiện ra,
Gia Cát Vô Tuyết có khả năng thao túng nước và băng. Thủy vực là một tòa cung
điện dưới lòng đất, bên trong có huyền băng ngàn năm cứng nhất trên đời. Năm
xưa khi hắn cướp Hoa tinh Tuyết phách trong người ta chính là ở đây”. Trên mặt
Tiêu Lạc Vân lóe lên một vẻ đau khổ, ngừng lại rồi nói: “Thiên Vô Tứ Tôn chỉ có
mình hắn là có khả năng hoàn thành việc này, bởi vậy hắn chẳng coi những người
khác vào đâu. Cũng may hắn với Hương Vô Thần trở mặt với nhau, nếu không thì
tôi và cô đối đấu với cả Thiên La Địa Cung chắc chắn là không có phần thắng.”

Tôi càng
nghe càng mơ hồ, hỏi:

“Hoa tinh
Tuyết phách rốt cuộc là thứ gì? Làm thế nào mới lấy ra được? Có quan hệ gì với
huyền băng ngàn năm?”

Tiêu Lạc Vân
nhìn sâu vào mắt tôi:

“Lát nữa cô
sẽ thấy, nếu cô cũng biết Trường Cung phải chịu đựng nỗi đau khổ như thế nào
thì chắc chắn cô sẽ hối hận vì không sớm tới cứu chàng”. Nàng xoa lên vết
thương trên ngực nói: “Khi đó thậm chí ta còn hy vọng là mình hãy chết đi. Thì
ra nỗi đau trên cơ thể có thể khiến người ta phát điên.”

Đằng trước
là một thông đạo dài và hẹp, hơn nữa càng lúc càng sáng. Từ xa có thể thấy tầng
đầu thông đạo phát ra ánh nước màu bạc, quả không hổ danh với cái tên “Thủy
vực”. Tiêu Lạc Vân lấy ra một tấm bản đồ, nhìn vào đó rồi nói:

“Kỳ lạ, đằng
trước là cửa vào phía Tây của Thủy vực, theo lý mà nói phải có người trông coi
mới đúng”. Nói rồi nàng phất tay áo, những ngọn đèn lồng hai bên đều bị dập
tắt: “Thế này người khác không nhìn thấy chúng ta, sẽ thuận lợi hơn!”

Lúc này mắt
tôi còn chưa thích nghi với bóng tối, bên tai bỗng vang lên tiếng “chíu”, mấy
mảnh băng lướt qua người tôi, hình như không chủ động định bắn trúng tôi. Cách
đó không xa vang lên tiếng nói quen thuộc của thiếu niên:

“Thủy vực
không phải là nơi người bình thường có thể bước vào. Các ngươi bước thêm một
bước thì đừng trách ta không khách sáo nhé!”

Tiêu Lạc Vân
lao nhanh về vách tường bên trái, nắm lấy đốt thứ ba từ dưới lên của một cây
trúc xanh vặn mạnh, tiếng ầm ầm vang lên, một mặt tường băng sau lưng chúng tôi
nhanh chóng trượt xuống, ngăn Gia Cát Vô Tuyết và tùy tùng của hắn ở đầu bên
kia. Tường băng rất mỏng, bên đó thắp sáng đèn, có thể soi rõ chiếc cẩm bào màu
xanh khói của Gia Cát Vô Tuyết, hắn đứng đối diện chúng tôi qua lớp tường băng,
thong thả nói:

“Này, nói ra
ta còn chưa kịp hỏi tên ngươi!”

“Ngươi không
cần biết tên ta. Ngươi chỉ cần biết, ta không phải người ngươi cần tìm!”. Đối
diện với gã thiếu niên tưởng tôi là nam nhân và có hứng thú với tôi này, tôi
thực sự không biết nên làm thế nào, Tiêu Lạc Vân kéo tôi bay nhanh về phía
trước, vừa chạy vừa nói:

“Mặt tường
băng này là cơ quan của Thủy vực, cho dù Gia Cát Vô Tuyết muốn đục xuyên qua nó
cũng cần một chút thời gian.”

Ánh sáng màu
bạc trước mặt càng lúc càng gần, Tiêu Lạc Vân lại đưa tôi rẽ vào một con đường
nhỏ ở gần đó, hai bên là vách đá thô ẩm ướt, chúng tôi đi vô cùng khó khăn.
Bỗng dưng nàng hỏi tôi:

“Nguyên
Thanh Tỏa, giả sử hôm nay có chết ở đây thì cô có hối hận vì đã yêu Lan Lăng
Vương không?”

Tôi thoáng
sửng sốt, nói:

“Thực ra hối
hận hay không thì đã sao? Yêu một người không nên yêu, ai mà chẳng từng hối hận
hàng ngàn hàng vạn lần trong tim. Nhưng khi chàng vẫy tay thì vẫn chạy đến như
một con ngốc. Ta không biết ta còn yêu chàng hay không, nhưng tất cả đều đã xảy
ra, ta không muốn dùng hai chữ hối hận để gây khó dễ cho bản thân.”

Trong bóng
tối, tôi có thể cảm thấy Tiêu Lạc Vân nghiêng đầu nhìn tôi, hàm ý khó hiểu. Rất
lâu, rất lâu sau, nàng nói:

“Đây là
đường tắt đi tới trung tâm của Thủy vực. Cẩn thận đấy!”. Nói rồi nàng túm lấy
tay tôi bay vọt lên, như thể bay vào một cầu trượt rất hẹp, hai bên là băng,
cái lạnh thấu xương. Đại để là trượt như thế khoảng một khắc, tôi và Tiêu Lạc
Vân cùng ngã xuống đất, nhưng không thấy đau.

Đây là một
không gian rất rộng lớn, dưới đất có một lớp tuyết dày. Xung quanh đều là băng
mỏng trong suốt, điều kỳ lạ là nhiệt độ trong phòng không quá thấp. Đưa mắt
nhìn quanh, thì ra là một hồ nước nằm ở góc Tây Bắc, ở đó chứa đầy một chất
nước màu vàng cam, hơi giống nham thạch, đang tỏa khói nghi ngút. Ở giữa có một
bức tượng điêu khắc bằng băng rất to, bên trong hình như chứa cái gì đó, nhưng
đứng ở chỗ tôi nhìn không rõ.

Đây đúng là
một nơi kỳ lạ, tôi nghĩ.

Nơi cả băng
và lửa cùng tồn tại.

2.

Tiêu Lạc Vân
chạy nhanh về tảng băng hình chữ nhật ở giữa đại sảnh, bỗng dưng rơi lệ quỳ
xuống đất, ánh mắt ánh lên vẻ đau thương. Tôi đột nhiên đoán ra, chắc chắn Lan
Lăng Vương ở trong đó, nàng thấy chàng phải chịu khổ nên mới đau lòng như vậy.
Nàng ta thực sự rất yêu chàng. Trong khoảnh khắc đó, tôi gần như bị ánh mắt đó
làm cho đau nhói. Từng bước, từng bước đi tới trước tảng băng, trong lòng buồn
vui lẫn lộn, ánh mắt dần dần hiện lên gương mặt khuynh thành tuyệt đại của Lan
Lăng Vương đang say ngủ.

Chàng vẫn
mặc bộ y phục màu trắng hơn tuyết nằm trong tảng băng hình chữ nhật trong suốt,
khắp người ánh lên tia sáng màu bạc như sao. Gương mặt trắng bệch dường như đã
không còn sự sống. Tim tôi đau nhói, lại gần vỗ mạnh lên vách băng mấy cái,
nói:

“Gia Cát Vô
Tuyết là gã khốn nạn, sao lại nhốt chàng ở đây?”

Tiêu Lạc Vân
lau những giọt nước mắt, dáng vẻ yểu điệu rung động lòng người, đưa tay chỉ về
phía đối diện tảng băng, trong mắt ẩn chứa một nỗi đau:

“Băng châm
trên tảng băng này đều được làm từ huyền băng ngàn năm, còn cứng hơn cả đá kim
cương. Gia Cát Vô Tuyết dùng nó để xuyên vào xương cốt ta, lấy Hoa tinh Tuyết
phách”. Nàng ngừng lại, nghiến răng nói tiếp: “Cái nỗi đau xé ruột xé gan ấy
nóng bừng như bị lửa thiêu. Khi xuyên vào xương sẽ sinh ra nhiệt độ cao, cơ thể
bình thường của con người hoàn toàn không thể chịu được, thậm chí còn có thể
chết, thế nên khi xuyên xương phải ở trong nước. Cô biết đó là cảm giác gì
không? Nước xung quanh đều sôi sùng sục vì nóng, xương ở lồng ngực bị mở ra, cô
được tận mắt nhìn thấy mọi thứ, nhưng chỉ hận rằng mình không thể lập tức chết
đi”.

Nước hấp
nhiệt tốt, là một nguyên liệu tốt để hấp thu nhiệt lượng. Tôi tưởng tượng cái
nhiệt độ có thể khiến nước sôi sùng sục, huyền băng xuyên xương sẽ có nỗi đau
như thế nào. Băng hỏa hòa quyện, người bình thường hoàn toàn không thể chịu
đựng được, chỉ nghĩ thôi đã không rét mà run. Tôi bất giác vỗ mạnh vào vách
băng đang phong tỏa Lan Lăng Vương, hét:

“Cô mau nói
cho ta biết, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể cứu chàng từ trong đó ra?”

Sắc mặt Tiêu
Lạc Vân nhợt nhạt, nhếch môi cười:

“Chúng ta đã
từng nói, không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện được chết
cùng ngày cùng tháng cùng năm. Nhưng ta thà mình chết trước.”

Tôi nhìn
gương mặt đẹp như hoa của Tiêu Lạc Vân, bỗng dưng thấy cảm động vì câu nói này,
tim bất giác thấy cay cay, không hiểu vì sao. Tôi từng tưởng rằng mình có tình
cảm sâu đậm với Lan Lăng Vương, nay mới vỡ lẽ ra, thực ra tôi chẳng qua chỉ là
một vị khách qua đường trong cuộc đời chàng thôi. Tình cảm của nàng dành cho
chàng luôn nhiều hơn tôi.

Lúc này,
xung quanh bỗng dưng vang lên tiếng động rất to, cánh cửa đá đại lý ở phía Nam
bị đẩy ra, Gia Cát Vô Tuyết mang gương mặt lạnh lùng xuất hiện, sau lưng là vô
số tùy tùng. Ánh mắt hắn rọi lên bộ trang phục trên người tôi, thoáng giật
mình. Tôi nắm chặt thanh Ly Thương Kiếm, đi tới trước mặt hắn, đứng đối diện
với hắn, đưa tay tháo sợi dây lụa buộc tóc xuống, nói:

“Nhìn rõ
chưa? Ta là nữ nhân!”. Gương mặt búng ra sữa của hắn ánh lên vẻ kinh ngạc,
khiến tôi nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, khi đó chỉ tưởng hắn là một đứa trẻ
đáng yêu, không ngờ hôm nay lại đứng đối đầu nhau như thế này.

“Thế nên ta
mới nói, ta không phải người ngươi cần tìm”. Tôi nắm chặt sợi dây buộc tóc
trong tay, mái tóc dài ướt sũng buông ra sau lưng, tôi hơi giơ Ly Thương Kiếm
lên: “Bây giờ, kết thúc đi!”. Nói rồi, tôi dùng sợi dây buộc chặt cán Ly Thương
Kiếm vào tay mình, vung mạnh một cái, những bông tuyết dưới đất bay lên, người
của Gia Cát Vô Tuyết xông vào đánh nhau với tôi, trong phút chốc tiếng hô giết
vang lên chấn động, máu bắn tứ tung, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ dù gì
tôi cũng chẳng thể nào sống ra khỏi nơi đây, ít nhất cũng phải để Lan Lăng
Vương bình an vô sự.

Khung cảnh
trở nên hỗn loạn, Ly Thương Kiếm vô cùng sắc bén, công lực của Đào Hoa trong cơ
thể tôi cũng được đánh thức, bị vô số người tấn công nhưng tôi vẫn bình thản
đối phó. Gia Cát Vô Tuyết thì sửng sốt đứng yên, nhìn tôi từ xa. Bộ cẩm bào màu
xanh khói trông như lá trúc thoắt ẩn thoắt hiện, trong mắt hắn hình như có sự
hoang mang. Tôi quay đầu nhìn Lan Lăng Vương, thấy khối băng khổng lồ ấy đã tan
chảy quá nửa, chất lỏng màu hồng chảy ra từ vết thương nơi cổ tay Tiêu Lạc Vân,
gương mặt nàng đã hầu như không còn huyết sắc.

Lúc này,
bỗng dưng có một tên lâu la cao lớn tới chỗ tôi, tôi còn chưa kịp vung kiếm thì
hắn đã túm lấy tôi như túm một con kiến rồi giơ tôi lên không trung, quay vài
vòng rồi ném đi.

Tôi bị xoay
vài vòng chóng mày hoa mắt, cố đứng thẳng lên nhưng bị thi thể dưới chân túm
lấy suýt thì ngã nhào ra sau. Mái tóc dài sau lưng “xoẹt” một tiếng, như bị cái
gì đốt cháy. Tôi quay đầu lại nhìn, thì ra mình đang đứng bên hồ nham thạch ở
góc Tây Bắc, tóc dài bị nham thạch ăn mòn, trong phút chốc đã ngắn đi một nửa.
Tôi thất kinh, còn chưa kịp trốn thì bên cạnh có một người đẩy tôi xuống, tôi đứng
không vững, cả người ngã nhào ra sau.

Đúng lúc này
một bóng áo xanh lướt qua, thiếu niên đó ôm lấy hông tôi đúng vào lúc ngàn cân
treo sợi tóc, gương mặt trắng trẻo của hắn vô cùng anh tuấn, ở rất gần tôi, tôi
giữ lấy vai hắn theo bản năng, ngơ ngác:

“Sao lại cứu
ta?”

Hắn nhìn sâu
vào mắt tôi, đôi mắt trong trẻo ánh lên một vẻ mơ hồ:

“Ta không
biết! Ta chỉ biết là không muốn ngươi chết”. Tiếng cuối cùng không phát ra sóng
âm, bỗng dưng tròng mắt của Gia Cát Vô Tuyết như bị phóng to, hiện lên gương
mặt bối rối của tôi, bàn tay hắn âm ấm, một thanh trường kiếm từ sau lưng đâm
xuyên qua bụng hắn, tôi nhìn qua vai hắn, thấy gương mặt oán hận của Tiêu Lạc
Vân, nàng nhìn tôi, rồi quay người đi về phía tảng băng.

Tôi ôm Gia
Cát Vô Tuyết ngã ngồi ra đất, rất lâu không thể cựa quậy. Cái cây ngọc trông có
vẻ non nớt, yếu đuối này thế là đã chết rồi ư? Thiếu niên mặt hoa da phấn cuồng
ngạo và độc ác, hắn nói, ta chỉ biết, ta không muốn ngươi chết, bàn tay hắn yên
lặng trong giây lát, rồi phẫn hận lao về phía tôi, tiếng hét kinh thiên động
địa. Tôi cuộn tròn mình, ôm chặt bụng, bỗng dưng cảm thấy mệt mỏi.

Bên tai vang
lên hai tiếng chim kêu xé gió, một đen một trắng lao nhanh vào tảng băng phong
tỏa Lan Lăng Vương, trên vách băng lập tức hiện lên nhiều vết nứt, chất lỏng
màu hồng vẫn chảy, sau vết nứt từ trên xuống dưới, “bùm” một tiếng, tảng băng
tách đôi ra. Lan Lăng Vương đang say ngủ rơi từ trong tảng băng xuống, được
Tiêu Lạc Vân ôm chặt vào lòng. Lúc này, tên lâu la cao lớn ban nãy không hiểu
vì sao lại tới bên cạnh tôi, múa đao chém xuống, tôi định tránh nhưng chẳng còn
sức lực nữa, bỗng dưng một sợi lông công bay tới chặn lại thanh đao, ngay sau
đó, thanh đao như mảnh băng, vỡ tan thành mấy mảnh.

Giọng nói
của Hương Vô Thần vang lên bên tai tôi, ông ta nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, hỏi:

“Thanh Tỏa,
cô không sao chứ?”

Tôi yếu ớt
lắc đầu, đang định nói gì đó thì thấy mười hai hồng y thị nữ từ trên không bay
xuống, tiếng cổ cầm vui tai vang lên, khúc nhạc bay bổng, bạch y nữ tử đứng
giữa đám thị nữ, nhấc tay áo lên, khinh bỉ nhìn tôi một cái, nói:

“Vô Thần,
sao chàng lại trước ta một bước tới coi náo nhiệt vậy? Tuy rằng Gia Cát Vô
Tuyết có thù với chàng, nhưng dù sao hắn cũng là người của Thiên La Địa Cung
chúng ta, chàng không thể đứng sai bên được”. Nói rồi, bà ta chẳng buồn quay
đầu, ôm cây đàn, sau tiếng đàn dễ nghe ngắn ngủi, đột nhiên dây đàn hóa thành
rất nhiều đạo ánh sáng màu trắng bắn lên không trung, lao thẳng về hướng Lan
Lăng Vương, tôi thất kinh trong lòng, nhưng lúc này lực bất tòng tâm.

Lúc này,
gương mặt Tiêu Lạc Vân đã trắng bệch như tờ giấy, không còn sức đối kháng với
người khác. Nhưng tiếng đàn của Diệu Vô Âm không làm nàng bị thương, Lan Lăng
Vương chầm chậm mở mắt, đôi mắt đẹp như nhật nguyệt sáng bừng, đưa tay ra gạt
cây đàn của Diệu Vô Âm đi. Trong khoảnh khắc, sống mũi tôi cay cay, nghẹn ngào,
không nói được gì.

Hương Vô
Thần đứng lên, múa lông công bay tới bên Diệu Vô Âm nói:

“Đã có vết
xe đổ của Gia Cát Vô Tuyết, ta sẽ không để Huyền Vũ thức tỉnh lại đâu!”. Nói
rồi ông ta đưa tay chỉ tôi: “Nguyên Thanh Tỏa có ơn với ta, cho dù thế nào lần
này ta cũng phải bảo vệ nàng ta chu toàn.”

Nước mắt tôi
bỗng dưng rơi không dừng lại được, vì sao tôi lại nợ ân tình của nhiều người
đến thế? Đời này tôi có cơ hội trả hết không? Trong tầm mắt mơ hồ, mọi âm thanh
đều xa rời tôi. Trong lúc hoảng hốt, hương thơm của chàng bay tới. Lan hoa giả,
vương giả chi hương, tôi ngẩng đầu lên, loáng thoáng thấy sự dịu dàng lóe lên
trong ánh mắt chàng, chàng giơ tay về phía tôi:

“Thanh Tỏa,
nàng chịu khổ rồi!”

Tim tôi chua
xót, nước mắt như mưa, nhưng không nắm tay Lan Lăng Vương, chỉ nghiêng đầu nhìn
Tiêu Lạc Vân, nàng lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.

Tôi cố ép
mình đứng lên, đi vòng qua Lan Lăng Vương, tới chỗ Hương Vô Thần, tôi chảy nước
mắt níu tay áo ông:

“Ta không
cần ông bảo vệ ta chu toàn. Ta chỉ cần ông bình an là được!”. Nói rồi, tôi quay
đầu nhìn Lan Lăng Vương, gương mặt chàng thật vô cùng quen thuộc, nhưng bỗng
dưng lại trở nên xa lạ, dường như thời gian đang trôi ngược, quay về lần đầu
tôi và chàng gặp nhau.

3.

Trời đã tối,
xung quanh mù mịt, tôi nằm trên lưng Hắc Linh, tay ôm bụng, bất động. Bạch Linh
đưa Lan Lăng Vương và Tiêu Lạc Vân bay ngay sau lưng chúng tôi, trong màn đêm,
màu lông trắng vô cùng nổi bật, tôi len lén quay đầu nhìn họ, tâm trạng rối bời.

“Thả ta
xuống đi, Hắc Linh!”. Trước mặt là một ngã tư đường, đi nước Tề thì hướng về
phía Bắc, đi nước Chu thì hướng về phía Tây. Hắc Linh nghe lời chầm chậm hạ
cánh xuống một thảo nguyên mềm mại.

Đây là ngọn
núi nằm ngược gió, cách Tiểu Xuân Thành không xa lắm, bởi vì trên núi có suối
nước nóng chảy qua nên thời tiết ấm áp như mùa xuân. Tôi nghĩ, có lẽ cũng chẳng
cần cáo biệt, nên chỉ nói với Hắc Linh:

“Đường đi
nước Tề xa xôi, một mình Bạch Linh phải chở hai người trong thời gian dài có lẽ
là không chịu được, ngươi giúp nó đưa họ đi đi!”. Nói rồi tôi quay người định
đi, chính giọng nói của chàng, nhẹ nhàng nhưng như một đòn đánh hiểm, giữ chân
tôi lại. Chàng gọi tôi:

“Thanh Tỏa!”

Tôi không
quay đầu, lưng quay về phía chàng, mái tóc dài buông xõa, vạt áo bay lên. Chắc
chắn lúc này trông tôi rất thảm hại, nhưng thực ra sự thảm hại của tôi không
chỉ là những gì mà chàng nhìn thấy. Còn cả trái tim mệt mỏi chỉ muốn được về
nhà.

“Nàng có
đồng ý theo ta, làm Lan Lăng hoàng phi không?”. Giọng nói của chàng vẫn thật
dịu dàng, nhưng ẩn chứa trong đó một sự kiên định vô hình.

Tôi chưa
từng nghĩ rằng, vào giờ phút này, chàng lại nói với tôi những lời này. Tim tôi
thắt lại, quay đầu nhìn chàng, hoa lê bay nhẹ như mưa, che mờ đôi mắt tôi, mặt
đất phủ đầy những cánh hoa mềm mại, tôi muốn đi về phía chàng, nhưng lại ngập
ngừng bước chân, giọng nói nhỏ như không nghe rõ:

“Vì sao?
Người cứu chàng là Tiêu Lạc Vân, không phải thiếp. Chàng không cần vì báo đáp
ân mà nói với thiếp những lời như vậy.”

“Cho dù nàng
tin hay không, hoặc có đồng ý hay không thì đây chính là suy nghĩ chân thực
nhất của ta”. Lan Lăng Vương lại gần tôi, trong màn đêm mơ màng, gương mặt anh
tuấn của chàng như bị phủ bởi một màn sương mỏng, chàng nói: “Một năm trước ta
tưởng nàng đã chết, ta không muốn phải trải qua tâm trạng đó thêm một lần nào
nữa. Thanh Tỏa, hãy tin ta!”. Chàng nhìn vào mắt tôi, ánh mắt đó khiến tim tôi
bất giác đau nhói. Liếc nhìn Tiêu Lạc Vân đứng ở đằng xa, điềm tĩnh nhìn chúng
tôi.

Tôi quay đầu
đi, lắc đầu nói:

“Trường
Cung, thiếp không tin chàng. Trong lòng chàng chưa bao giờ có thiếp. Nay chúng
ta không thể quay đầu được nữa!”. Nước mắt tôi lại một lần nữa che mờ tầm nhìn,
nỗi cay đắng trong tim trào lên, tôi cố giữ cho giọng nói bình tĩnh: “Có một
người đang chờ thiếp quay về. Thiếp nợ chàng ấy quá nhiều, cho dù có chết thiếp
cũng phải về bên người đó.”

Tôi đi được
vài trượng, quay đầu dùng chút sức lực cuối cùng của mình, nở một nụ cười rạng
rỡ:

“Sau này gặp
lại!”

Tôi rẽ vào
con đường khác, hy vọng chàng không nhìn thấy cái bóng của tôi.

Rất lâu, rất
lâu, tôi trốn dưới một gốc hoa lê, trong bóng râm của gốc cây, tôi nhìn một con
chim trắng, một con chim đen dần dần bay xa. Bàn tay tôi chầm chậm trượt xuống,
ngã nhào ra đất.

Nhớ lại cảnh
tượng cùng Tiêu Lạc Vân sánh vai bước đi trong Thủy vực khi đó, nàng bỗng dưng
hỏi tôi:

“Nguyên
Thanh Tỏa, giả sử hôm nay cô chết ở đây, cô có hối hận vì đã yêu Lan Lăng Vương
không?”

Nếu tôi nói
rằng tôi hối hận thì khi đâm chết Gia Cát Vô Tuyết, nàng có đồng thời cũng đâm
xuyên bụng tôi? Bàn tay tôi run rẩy dịch ra, vì luôn dùng lực nén chặt vết
thương nên máu không chảy ra nhiều lắm, nhưng cơn đau càng lúc càng dữ dội.
Nhất là sau khi nghe những lời Lan Lăng Vương nói, dường như cơn đau đó còn lan
rộng ra tim.

Bởi vì thiếp
biết trái tim chân thực của nàng ấy dành cho chàng, bởi vì thiếp cũng hy vọng
chàng hạnh phúc, thế nên thiếp không thể nào bày tỏ với chàng những điều này,
không thể nói với chàng rằng nữ nhân đã dùng máu để đánh thức chàng ấy muốn
thiếp chết. Thiếp đã không thể cùng chàng đi tiếp, chúng ta đã chẳng còn tương
lai, thì hà cớ gì thiếp phải khiến chàng thất vọng, khiến mình chết trong nỗi
hận vô bờ?

Thiếp nói
thiếp không tin chàng, thực ra là lừa gạt chàng thôi. Nhưng có một câu nói là
thật. Có một người đang chờ thiếp quay về. Thiếp nợ chàng ấy quá nhiều, cho dù
có chết thiếp cũng phải về bên người đó.

Tôi cố lết
về hướng nước Chu, trong đầu xuất hiện gương mặt cương nghị mà dịu dàng của Vũ
Văn Dung trong Minh Nguyệt Hiên.

Có lẽ điều
đáng tiếc nhất của đời người là dễ dàng từ bỏ những thứ không dễ từ bỏ. Hơn nữa
lại còn cố chấp kiên trì với việc không nên kiên trì.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác
nhỏ cho người yêu sách.]

Giọt lệ làm
mềm cả đất, máu chảy thành sông. Tôi bò được mười mấy trượng, trên mặt đất dính
đầy vết máu của tôi. Cuối cùng tôi chẳng còn sức lực gì nữa, nằm ngửa trên đất,
mệt mỏi tới mức cảm giác linh hồn mình đang bay lên. Bông hoa lê màu trắng như
những đám mây lướt qua trước mắt, khiến tôi nhớ lại những ngày tháng rõ ràng
còn đang ở trước mắt mà đã trở nên thật xa xôi.

Bỗng dưng
tôi nhớ tới bài “Tố Trung Tình” của Lục Du:

“Cuộc đời
khôn tưởng

Lòng gửi
biên cương

Thân cỗi bến
sầu.”

Hoa lê như
tuyết, có vài cánh hoa đậu lên mặt tôi, nhồn nhột, hương thơm mê đắm.

Còn nhớ vườn
lê ở Tể tướng phủ không? Những bông hoa lê trắng muốn được ánh tịch dương chiếu
rọi, nhuộm hồng. Khi đó, tôi vì muốn phá rối chàng với Nhan Uyển, giả bộ bất
cẩn bị bỏng, ngã vào lòng chàng.

Hừ, rõ ràng
là cố ý, lại còn giả bộ đưa tôi đi bôi thuốc bỏng. Khi đó Vũ Văn Dung sa sầm
mặt, đẩy tôi ra, lạnh lùng đi về phía Bích Lê Trì. Chàng nói: “Nàng chẳng phải
vốn chung tình với ta sao? Tối hôm đó khi ta ôm nàng, vì sao nàng lại khóc?
Trong buổi gia yến ban nãy, vì sao nàng lại thị uy với ta? Giờ ta càng ngày
càng ghét nàng, có lẽ, nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời thì ta sẽ thương yêu nàng
hơn”. Nói rồi hai bờ môi nóng bỏng nhẹ nhàng đặt lên má tôi, rất nhẹ và dịu
dàng.

Đó có lẽ là
lần đầu tiên chàng hôn tôi, bây giờ nghĩ lại, tưởng chừng chuyện đã xảy ra từ
kiếp trước.

Còn nhớ
chàng nói:

“Nguyên
Thanh Tỏa, ta muốn nàng biết, mạng của nàng là của ta, ta muốn nàng sống thì
sống, muốn nàng chết thì chết”. Tôi ngẩng đầu nhìn chàng, gương mặt góc cạnh
của chàng thâm trầm mà sâu lắng. phải rồi, suýt thì tôi quên, Vũ Văn Dung là
người kiêu ngạo đến nhường nào, đâu có chuyện khổ sở khẩn cầu tôi?

Nhưng chính
người ấy cũng đã từng thể hiện sự dịu dàng vô hạn trước mặt tôi. Chàng vì tôi
mà cho xây Vọng Tiên Lầu, vì tôi mà đoán được. “Thạch lựu chưa tàn, mai
chúm chím. Yêu hoa sơn dã, bốn năm bông. Mặt trời ngả bóng, gió se sắt. Cánh lá
xanh lấp ló những nụ hồng.”

Không những
vậy mà đáp án còn ghi nhớ trong lòng. Vào mùa đó, chàng dùng những quả anh đào
ngọt ngào dâng tới miệng tôi, dưới ánh mặt trời, chúng như một biển lưu ly lấp
lánh.

Nước mắt tôi
lặng lẽ lăn ra khỏi khóe mắt.

Loáng thoáng
còn nghe chàng nói: “Thanh Tỏa, nàng biết không, nếu bây giờ là một giấc mộng
thì ta thà không bao giờ tỉnh lại. Cuối cùng ta cũng biết, thì ra trong tim
nàng có chỗ dành cho ta. Ta hứa với nàng! Thanh Tỏa, từ này về sau trong tim ta
chỉ có mình nàng, đời này kiếp này, không bao giờ từ bỏ!”

Vũ Văn Dung...

Tôi cố nhìn
về hướng Đại Chu.

Giờ chàng
đang làm gì? Ăn cơm chưa? Có nhớ tới thiếp không? Hoàng cung không giống Tiểu
Xuân Thành, có lẽ giờ trời đã lạnh. Chàng có khoác thêm áo, xỏ thêm hài?

Thiếp... rất
muốn quay về bên chàng...

Nhưng...
cuộc đời khôn tưởng, lòng gửi biên cương, thân cỗi bến sầu.

Lòng thương
khó tỏ.

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

Ariko Yuta – Mèo Ma Kết – Tiểu Bảo Bình

(Tìm - Chỉnh sửa – Đăng)

Báo cáo nội dung xấu