02. Áo khoác
ÁO KHOÁC
Người ta vẫn nói “Phù dung sớm nở tối tàn” nhưng... “đóa phù dung” trong
câu chuyện dưới đây có phải như thế? Hay là ngược lại?
Chuyện tình đáng yêu giữa cô nữ sinh cá biệt lớp trên và cậu học sinh sao
đỏ lớp dưới.
***
“Phù dung sớm nở tối tàn.”
Tôi tự hỏi: “Liệu, đóa phù dung của tôi đã nở chưa?”
Sáng nay như thường lệ, Sơn Trà đến trường, mang miếng vải màu đỏ lên
cánh tay. Trên đó có hai chữ màu trắng được thêu rõ ràng: Sao đỏ.
Nhiệm vụ của sao đỏ là gì? Quản lý các học sinh trong trường vào đầu giờ,
ra chơi, giờ về. Nếu xảy ra đánh nhau thì phải ngăn chặn hoặc báo Ban giám hiệu
trường biết để kịp thời xử lý. Thông thường là thế! Nhưng với Sơn Trà, sao đỏ
còn có một nghĩa vụ khác mà bắt đầu từ tháng rồi cậu mới được biết: cho mượn áo
khoác!
***
Sáng sớm, hoa phù dung có màu trắng.
Hoét! Sơn Trà thổi còi hệt như trọng tài, đồng thời nói thật lớn:
“Các chị dừng lại!”
Đám nữ sinh lớp trên lập tức ngừng cuộc đánh lộn, nháo nhào bỏ chạy như
bị ma đuổi.
Sơn Trà lắc đầu chán nản. Chuyện này vẫn xảy ra như cơm bữa. Mỗi ngày
luôn có ít nhất hai, ba trận ẩu đả của những đàn chị.
Sơn Trà bước đến chỗ một nữ sinh đang ngồi bẹp dưới đất. Vẻ như cô là
người cuối cùng bị bỏ lại. Cậu đưa tay ra trước mặt cô gái tỏ ý muốn đỡ dậy.
Cô nữ sinh ngẩng mặt lên nhìn Sơn Trà với ánh mắt lạnh và hơi sắc. Mái
tóc đen cắt ngắn, ép sát vào gáy. Đôi mắt to linh động khiến cô thật đáng yêu
và hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ lưu manh lạnh lùng đang mang.
Bỏ mặc thiện ý của Sơn Trà, cô nữ sinh đứng dậy bảo nhạt:
“Không cần!”
“Chị đánh nhau nữa sao? Chẳng phải chị hứa với tôi không làm thế à?”
Cô nữ sinh phủi bụi trên chiếc áo sơ mi trắng, nói hời hợt:
“Phù Dung này đã hứa thì sẽ giữ lời. Tôi không đánh nhau. Tại mấy con nhỏ
đó kiếm chuyện xáp vào đập tôi!”
Sơn Trà quan sát những vết trầy xước trên tay và chân Phù Dung. Có vẻ
thương tích đó hợp lý với việc cô bị đánh chứ không phải cô đánh người ta. Và
vẫn như mọi lần, cái nhìn của cậu dừng lại trên chiếc váy rách Phù Dung mặc.
Thấy Sơn Trà định cởi áo khoác, Phù Dung cất tiếng ngay, nghe băng giá
làm sao:
“Tôi không cần áo của cậu. Tôi có mang theo một cái váy khác. Đưa áo cho
tôi mắc công cậu lại bị dị nghị!”
Dứt lời, Phù Dung xoay lưng bỏ đi nhanh. Khi nãy, nghe chất giọng của cô
hình như đang giận. Hay nói chính xác là trách!
Hiển nhiên Sơn Trà biết. Nói chuyện với nhau hơn năm phút mà Phù Dung
chẳng thèm nhìn cậu. Nghĩ thế, cậu nhóc sao đỏ ủ rũ, mí mắt chùng xuống sầu
não.
Cách đây hơn một tháng vào giờ ra về, Sơn Trà bắt gặp nhóm nữ sinh lớp
trên đánh nhau ầm ĩ ở sân sau.
Khi nghe tiếng thổi còi, mấy nữ sinh ấy liền bỏ chạy. Cũng như sáng nay,
chỉ còn lại duy nhất một nữ sinh ngồi thù lù giữa chiến tích.
Sơn Trà liền chạy lại bên cô gái, hỏi thăm:
“Chị có sao không? Nếu bị thương thì đến phòng y tế...”
Chưa nói hết câu thì Sơn Trà lập tức ngưng bặt vì bắt gặp ánh mắt lạnh
lùng, sắc bén của cô chị lớp trên hướng vào mình.
Đó là lần đầu tiên, Sơn Trà gặp Phù Dung. Cô gái vừa có nét đáng yêu như
thiên thần vừa có nét đáng sợ như... ác quỷ!
Phù Dung mau chóng đứng lên. Dù đầu gối bị thương chảy máu, cô vẫn chẳng
bận tâm chỉ hếch mặt về phía Sơn Trà còn ngẩn người, hỏi giọng kênh kênh:
“Nè, sao đỏ hả nhóc?”
Sơn Trà sực tỉnh, lúng túng đáp lễ phép:
“Vâng.”
Phù Dung nhếch mép cười khi trông thái độ khép nép, kính cẩn của thằng bé
lớp dưới.
“Ê, cho tôi mượn áo khoác nhóc đi!”
“Dạ?”
Thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Sơn Trà, Phù Dung kéo mạnh chiếc váy đang
mặc, tặc lưỡi:
“Váy rách rồi! Tôi cần một thứ gì để che lại. Áo khoác của nhóc được
đấy!”
“Nhưng mẹ sẽ mắng em nếu em làm mất áo khoác.”
Phù Dung bật cười rồi siết chặt tay đưa ra trước mặt Sơn Trà, đe dọa:
“Nếu bây giờ không đưa áo thì chị đây sẽ đập nhóc một trận. Mau lên!”
Sơn Trà tỏ vẻ lo lắng vì lời đe dọa đó. Chưa kể, cậu có phần yếu thế so
với cô chị này.
“Nhanh!”
Trông đôi mắt trừng trừng của Phù Dung, Sơn Trà đành cởi áo khoác đưa cho
cô.
Cột áo khoác vào hông để che phần váy bị rách thảm, Phù Dung vỗ vỗ mông
gật gù hài lòng. Xong, cô nhìn lại Sơn Trà.
“Cám ơn!”
Không cần xem phản ứng Sơn Trà thế nào, Phù Dung quay mặt bước đi khập
khiễng. Bóng cô khuất dần phía xa.
Sơn Trà vẫn chưa định hình rõ sự việc xảy ra nãy giờ. Cậu vừa bị cô chị
lớp trên sặc mùi giang hồ “trấn lột” lấy áo khoác.
Khi ấy, Sơn Trà đã đứng tần ngần hơn mười lăm phút rồi mới lủi thủi ra
về. Và sau ngày hôm đó, cậu bé lớp 11 gặp rắc rối mới.
Phù Dung, tất nhiên, tiếp tục đánh nhau. Sơn Trà, tất nhiên, tiếp tục bắt
gặp và can ngăn. Chính vì vậy, cái màn “mượn áo khoác che váy rách” của Phù
Dung vẫn tiếp diễn.
Cứ thế, mọi chuyện diễn ra đều đặn suốt một tháng qua. Để rồi,
hậu quả là...
Chuyện Sơn Trà cho Phù Dung mượn áo trở
thành đề tài bàn tán của cả trường. Dị nghị!
Sơn Trà bị mẹ mắng khốc liệt về tội “cứ
chiều đi học về là mất áo khoác.”
Cuối cùng, điều tệ hại nhất của Sơn Trà:
Cậu thích Phù Dung!
Sơn Trà chẳng rõ mình phát sinh tình cảm
với Phù Dung từ lúc nào. Hẳn là vào buổi chiều mưa hôm ấy.
Lần đó, Sơn Trà tình cờ trông thấy cảnh
Phù Dung dùng áo khoác của cậu che cho chú mèo con hoang sống sau trường. Cô
gái đã ngồi dưới mưa hơn một tiếng đồng hồ chỉ để cố gắng giúp con vật tội
nghiệp không bị ướt.
Kể từ ngày hôm ấy, Sơn Trà bắt đầu có
cái nhìn khác về Phù Dung.
Thật chất, Sơn Trà không hiểu rõ Phù
Dung lắm. Cậu chỉ biết gia đình cô giàu. Cô là học sinh cá biệt trong trường,
thường có tên trên sổ đen của giám thị. Thỉnh thoảng, cô còn bị kỷ luật về tội
đánh nhau.
Phù Dung hầu như không bạn bè thân, lại
ít nói chuyện với người khác. Bề ngoài của cô luôn lạnh lùng khó gần.
Đối với Sơn Trà, cô gái này là một đóa
phù dung xinh đẹp nhưng đồng thời cũng rất ương bướng.
Giờ nghỉ giữa tiết, Sơn Trà vừa bước ra
khỏi phòng vệ sinh thì tình cờ bắt gặp Phù Dung loay hoay với chiếc váy đang
mặc. Nó bị rách! Trông những vết rách dài kia, Sơn Trà nghĩ, đó không phải lá
cái váy sáng nay.
“Chị chưa thay váy?”
Phù Dung xoay qua thấy Sơn Trà đứng phía
sau mình tự lúc nào.
“Đây là cái tôi mới thay.”
Trông sự im lặng và cái nhìn chằm chằm
của Sơn Trà, cô hiểu cậu nhóc này nghĩ gì.
“Không phải đánh nhau đâu! Ban nãy tiết
học bơi, tôi để quần áo trong tủ, chẳng biết con nhỏ nào dùng kéo cắt váy. Tôi
mà tìm ra thì đánh nhừ xương!”
Khi hiểu rõ sự tình, Sơn Trà khẽ thở
dài.
Đúng lúc, một nhóm nam sinh lớp trên đi
ngang qua chỗ Phù Dung và Sơn Trà đứng. Cỡ bốn, năm người gì đó và họ nhìn
không chớp mắt vào phần da trắng của Phù Dung bị lộ ra qua chỗ rách của chiếc
váy. Sự thật vết rách khá cao, sát lên tận đùi cô gái.
“Nhìn cái gì?” Phù Dung giơ nắm đấm, cất
tiếng dọa nạt bọn con trai.
Tình hình có vẻ không ổn, Sơn Trà liền
cởi áo khoác đưa Phù Dung.
“Gì?”
“Chị đâu còn cái váy khác đúng không? Để
như vậy chẳng hay ho gì cả.”
“Cậu không sợ bị dị nghị à?”
“Dị nghị cũng đã dị nghị rồi, có nói
thêm cũng chẳng sao. Vả lại... tôi không thích chị mặc váy rách trước mặt đám
con trai!”
Một xúc cảm xuất hiện trên gương mặt Phù
Dung khi nghe vậy. Thật sự là thế! Chỉ có điều, nó quá nhanh để người khác nhận
ra.
“Cám ơn.”
Lần đầu tiên, Phù Dung đón lấy áo khoác
của Sơn Trà với dáng vẻ thoáng ngập ngừng.
Cột áo khoác vào hông xong, Phù Dung
bảo:
“Tôi đi đây.”
Dõi theo bóng dáng Phù Dung, lòng Sơn
Trà chợt buồn bã.
“Sáng, “Phù Dung” có màu trắng. Một sắc
trắng lạnh nhạt, vô tình.”
***
Đến trưa, hoa phù dung chuyển qua hồng
nhạt.
Sơn Trà theo học trường nội trú nên giờ
về học sinh ở lại trong trường ăn trưa.
Dùng bữa xong, Sơn Trà không ngủ mà đến
thư viện tìm tài liệu.
Đang chăm chú đọc sách thì chợt Sơn Trà
thấy có ai đó kéo cái ghế bên cạnh mình ra, ngồi phịch xuống. Quay qua, cậu
kinh ngạc bởi thấy Phù Dung. Cô chị ngang ngạnh này đến thư viện thì quả là
chuyện lạ. Đã thế cô còn đặt lên bàn mấy quyền sách.
“Nhìn tôi dữ vậy?”
“Vì chưa bao giờ chị vào đây.”
Phù Dung chán chường lật từng trang sách
ra, bảo:
“Sắp kiểm tra giữa kỳ. Nếu lần này tôi
dưới trung bình thì bố sẽ ném tôi ra khỏi nhà!”
Giờ Sơn Trà đã hiểu. Hóa ra, cũng có
người trị được cô gái.
Thấy Phù Dung lục tìm gì đó trong hộp
bút, Sơn Trà hỏi:
“Mất gì hả?”
“Ngòi viết chì hết nhưng tôi quên mua.
Giờ không biết làm sao.”
“Thì chị dùng bút xanh.”
“Tôi thích viết chì. Viết xanh tôi quăng
vào xó xỉnh nào rồi.”
Lập tức, Sơn Trà đưa cho Phù Dung một
cây viết chì màu xanh có hình nộm Doraemon cười nhe răng được gắn vào lò xo ở
ngay đuôi viết.
“Cho chị mượn học.”
Phù Dung cầm lấy, nhìn tới nhìn lui xong
thở hắt:
“Tôi không ngờ cậu trẻ con thế đấy!”
Sơn Trà cảm giác hơi sượng.
Nhận ra mình vô duyên, Phù Dung liền
tiếp:
“Dù gì cũng cám ơn.”
Nói xong, cô búng nhẹ hình nộm Doraemon
rồi hí hoáy viết.
Còn Sơn Trà thì kính đáo nở nụ cười khi
thấy Phù Dung cầm bút của mình viết bài.
“Trưa, “Phù Dung” có màu hồng nhạt. Đúng
là, dễ gần hơn.”
Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, Sơn Trà đóng
sách lại và nhìn qua bên cạnh. Mắt cậu tròn xoe vì trông cảnh Phù Dung gục đầu
lên bàn ngủ ngon lành.
Nhìn nhìn một lúc, Sơn Trà nhận ra Phù
Dung thật hiền khi ngủ. Đã vậy còn đáng yêu nữa! Đặc biệt, bờ môi chúm chím
khiến lòng người khác xao xuyến.
Nghĩ ngợi gì đó, Sơn Trà đảo mắt nhìn
xung quanh. Thư viện khá vắng người, lại chẳng có ai chú ý đến chỗ này. Thế là,
cậu mở cuốn sách Sử rồi dựng đứng nó lên ngay trước mái đầu Phù Dung. Tiếp, cậu
nhóc này từ từ cúi mặt xuống gần cô gái hơn trong khi tim đập liên hồi.
Cuốn sách Sử che gương mặt đang ngủ của
Phù Dung.
Che sự ngập ngừng của Sơn Trà.
Và, che đi một nụ hôn vụng về thầm lặng!
***
Về chiều, hoa phù dung mang màu đỏ thẫm.
Ngồi học trong lớp mà đầu óc Sơn Trà cứ
để đi đâu. Vì cậu mãi nhớ nụ hôn trộm dành cho Phù Dung trưa nay. Với tâm trạng
lâng lâng, Sơn Trà mong giờ ra về đến thật nhanh để có thể gặp cô gái bướng
bỉnh đó.
Chuông báo kết thúc giờ học, Sơn Trà mau
chóng đi làm nhiệm vụ của sao đỏ.
Hơn nửa tiếng sau, khi học sinh cuối
cùng ra khỏi trường thì Sơn Trà ngạc nhiên vì chẳng thấy bóng dáng Phù Dung.
Không nghĩ nhiều, cậu liền chạy đến dãy phòng của khối 12.
Lớp Phù Dung nằm ở cuối dãy. Vừa bước
chân vào Sơn Trà đã thấy cô chị ngồi trên bục giảng, áo sơ mi trắng dính đầy
bụi đất, cả áo khoác của cậu cũng thế. Chưa hết, mặt mũi cô vài chỗ trầy xước
rướm máu, ngay trán còn có vết bầm đỏ. Dáng vẻ ấy giống như...
“Chị đánh nhau sao?”
Nghe giọng Sơn Trà vang lên, Phù Dung
đang xem vết thương ngay khuỷ tay mau chóng xoay qua:
“Cậu đến đúng lúc lắm. Tôi định báo cậu
biết, tôi vừa đập con nhỏ kia xong về tội...”
Phù Dung chưa nói hết câu thì Sơn Trà
cắt ngang, nghe trầm đi:
“Tại sao chị lúc nào cũng đánh nhau
vậy?”
Phù Dung đứng dậy, tiến đến chỗ cậu nhóc
sao đỏ:
“Cậu nghe tôi nói. Ban nãy là vì...”
Đột ngột, Sơn Trà gắt lên thật lớn:
“Chị thích đánh nhau đến thế à?”
Đối diện, Phù Dung giật mình. Lần đầu tiên,
Sơn Trà lớn tiếng quát cô. Chẳng những vậy, vẻ mặt cậu còn đầy giận dữ.
Im lặng vài giây, Phù Dung chậm rãi nói:
“Tôi đánh con nhỏ đó vì nó làm hỏng cái
này.”
Sự tức giận biến mất nhanh chóng, Sơn
Trà tròn xoe mắt khi Phù Dung đưa ra cây viết chì màu xanh cậu đã cho cô gái
mượn. Nhưng, hình nộm Doraemon không còn dính trên đuôi viết nữa.
“Con nhỏ đó ném cây viết vào tường!”
Phù Dung mở bàn tay còn lại ra. Hình nộm
Doraemon nằm yên trong đó và bị mẻ mất một phần đầu.
Sơn Trà á khẩu. Vậy là, Phù Dung đánh
nhau vì người kia làm hỏng cây bút chì của cậu.
Lúc này, Sơn Trà thấy có lỗi kinh khủng.
Cậu muốn húc đầu vô tường vì đã lớn tiếng trách cô chị.
“Đây! Tôi trả cậu!”
Sơn Trà đờ người vào cái lúc, Phù Dung
trao lại mình viết chì lẫn áo khoác.
Chẳng nói gì thêm, Phù Dung vớ lấy cặp
mau chóng rời khỏi lớp học.
Còn Sơn Trà đứng như hóa đá. Hai tay
cậu, một bên áo khoác, bên còn lại là cây viết, buông xuôi như bị gãy!
“Đóa phù dung đã tàn! Cánh rơi rụng...”
Sơn Trà lững thững bước ra ngoài sân.
Đầu óc trống rỗng và lòng khó chịu vô cùng. Sơn Trà trách bản thân không kiềm
chế cơn giận để rồi trách oan Phù Dung. Cậu đã nôn nóng mong được gặp cô gái đó
vậy mà mọi thứ kết thúc chỉ vì một điều xuẩn ngốc! Từ giờ, cậu phải làm gì đây?
Sơn Trà cúi đầu. Trái tim rất đau như ai đó dùng dao cứa vào.
Đang chìm trong nỗi niềm của chính mình
thì chợt Sơn Trà nghe tiếng cãi vã ở sân sau. Đảo mắt nghĩ ngợi, cậu nhóc bước
nhanh ra sau trường.
Sơn Trà sửng sốt vì thấy Phù Dung đứng
giữa một đám nữ sinh hung dữ. Họ không ngừng quát tháo đẩy mạnh cô. Sơn Trà
ngạc nhiên vì sao Phù Dung lại để mặc những người đó nắm tóc, kéo áo và giật
váy. Gương mặt cô chị dường như chẳng còn cảm xúc.
Tất nhiên, Sơn Trà không thể để yên.
Đám nữ sinh giật mình khi thình lình
nghe tiếng thổi còi. Họ xoay qua thấy cậu học sinh sao đỏ lớp dưới chạy đến,
“Các chị không được phép đánh nhau trong
trường!” Sơn Trà đứng vào giữa nhóm đàn chị, đồng thời che cho Phù Dung.
“Này nhóc, tránh sang một bên đi! Hôm
nay bọn tao phải cho nó bài học!” Cô nữ sinh đứng đầu nhóm nói vẻ kênh kiệu,
chỉ tay về phía Phù Dung.
Đứng sau lưng Sơn Trà, Phù Dung im lặng
không phản ứng.
Sơn Trà vẫn kiên quyết, mạnh bạo:
“Tôi tuyệt đối không để các chị đánh cô
ấy!”
Nhóm nữ sinh nọ đưa mắt nhìn nhau, khó
hiểu trước cách gọi kỳ lạ của Sơn Trà dành cho Phù Dung.
Đúng lúc, Phù Dung cất tiếng nghe nhạt
nhẽo:
“Tránh ra! Cậu đừng nhiều chuyện xía
vào!”
Hiểu Phù Dung còn trách mình chuyện khi
nãy, Sơn Trà bảo:
“Họ đông lắm.”
“Kệ chúng! Tôi thà bị đánh còn hơn thấy
mặt cậu!”
Dù lời lẽ từ Phù Dung nghe nặng nề nhưng
Sơn Trà lắc đầu, nói:
“Tôi sẽ không bỏ chị một mình.”
Điên tiết trước sự cứng đầu của Sơn Trà,
Phù Dung gắt gỏng:
“Sao cậu cứ can thiệp vào chuyện của tôi
hoài vậy? Tôi không cần cậu quan tâm!”
Uất ức dồn nén, đến lúc này cảm xúc bỗng
vỡ tung trong lòng Sơn Trà. Cậu liền hét lên, còn lớn hơn giọng Phù Dung khi
nãy:
“VÌ TÔI THÍCH CHỊ!”
Đôi mắt Phù Dung từ giận dữ chuyển qua
tròn xoe kinh ngạc.
Sơn Trà nghĩ chẳng cần che giấu nữa nên
bày tỏ nỗi lòng luôn:
“Tôi lo lắng, quan tâm và nhìn chị từ xa
là vì tôi rất thích chị! Chị có biết không?”
Vẻ mặt Phù Dung bỗng chốc ngớ ra như
kiểu: “Không nói thì sao biết!”
Rồi tiếp đến cả hai đứng nhìn nhau.
Không âm thanh nào phát ra nữa.
Bỗng, tiếng cười của một cô nữ sinh
trong nhóm vang vang:
“Ha ha ha! Mày thích con nhỏ cá biệt này
hả? Đúng là thằng ngu!”
Thằng ngu? Sơn Trà thấy tự ái khi bị gọi
thế. Nhưng cậu chưa kịp mở miệng thì Phù Dung đã cất giọng lạnh băng:
“Mày không được nói cậu ấy ngu!”
Dứt lời, Phù Dung siết chặt tay đồng
thời lao đến định tát vào mặt cô nữ sinh nọ. Thế nhưng trong tích tắc, Sơn Trà
thấy một vật gì đó sáng lóe sắc lẻm được rút ra khỏi tay áo cô nữ sinh kia.
Ngay lập tức, Sơn Trà liền dùng thân mình che cho Phù Dung. Chẳng rõ, chuyện gì
xảy ra tiếp theo nhưng cậu cảm nhận một mũi dao lia qua hông...
Sau khi được băng bó, Sơn Trà rời khỏi
phòng ý tế. Nhăn mặt vì đau, vết thương ngay hông khiến cậu đi hơi khó khăn.
Trời sập tối.
Chợt, Sơn Trà thấy bóng dáng Phù Dung
đứng trước cổng trường chờ đợi.
“Chị chưa về sao?”
Phù Dung xoay qua thì gặp ngay Sơn Trà.
Cậu đang nhìn chằm chằm chiếc váy cô mặc.
“Chị thay váy mới?”
“Khi nãy, tôi có gọi điện về nhà bảo cô
giúp việc mang cái mới đến cho tôi. Chí ít cũng nên đàng hoàng trước khi đến
gặp BGH trường. Mấy con nhỏ kia đang chờ bị kỷ luật. Còn tôi, đình chỉ học một
ngày!”
“Thế cũng đỡ rồi.”
Phù Dung đảo mắt xuống phần hông bên
phải của Sơn Trà, nơi vừa nhận một cú đâm hụt, hỏi thăm:
“Vết thương thế nào?”
“Thầy y tế bảo chỉ xước ngoài da, chảy
máu tí. Không sao.”
“Lần sau, cậu đừng ngu ngốc che cho tôi.
Lỡ bị đâm thì khổ tôi!”
“Lúc đó tôi chỉ lo cho chị nên không suy
nghĩ gì nhiều.”
Lần nữa, Sơn Trà khiến cô gái ương bướng
này xao động. Lặng thinh hồi lâu, Phù Dung bỗng yêu cầu:
“Nhóc! Cho mượn áo khoác!”
“Nhưng váy chị đâu có rách.”
“Thì cứ đưa đây! Đừng lôi thôi!”
Sơn Trà đành cởi áo khoác đưa cho Phù
Dung. Và rất nhanh sau đó, cậu vô cùng ngạc nhiên bởi cô chị dữ dằn mặc áo
khoác vào chứ không dùng đề che váy như mọi lần nữa.
“Ấm ghê!” Phù Dung kéo áo sát hơn, co
người lại rồi nhìn sang Sơn Trà “Tự dưng tôi thấy lạnh nên lấy tạm áo khoác của
nhóc.”
Mắt Sơn Trà bỗng sáng hẳn. Cậu nói ngay,
chẳng cần nghĩ ngợi nhiều:
“Thế từ giờ, tôi sẽ cho chị mượn áo mỗi
ngày để chị thấy ấm.”
Phù Dung khẽ quay mặt đi, giấu sự bối
rối:
“Xì! Tưởng bở chắc! Về thôi!”
Phù Dung rời khỏi cổng trường, bước thật
nhanh. Tất nhiên, Sơn Trà chạy theo. Niềm vui mừng làm cậu quên mất cái đau.
Đi song song cùng nhau, Sơn Trà thỉnh
thoảng nhìn sang Phù Dung. Cô gái dường như mắc cỡ hay sao mà cứ xoay mặt qua
bên kia.
Một ý nghĩ thoáng qua đầu, tức thì Sơn
Trà kín đáo hướng ánh mắt xuống bàn tay Phù Dung. Hít sâu, lấy hết can đảm còn
sót lại cậu chậm rãi nắm lấy tay cô chị xinh đẹp.
Phù Dung hơi giật mình vì những ngón tay
Sơn Trà bất ngờ luồng nhẹ nhàng vào tay cô.
“Ai cho phép cậu nắm tay tôi hả?” Tuy
giọng Phù Dung đầy dọa nạt nhưng vẫn nhận ra sự lúng túng trong đó.
Sơn Trà, lúc này đã trở nên bạo gan hơn,
cười cười:
“Từ giờ phút này, chị là của tôi!”
Khi ấy, Sơn Trà thấy mặt Phù Dung đỏ
ửng. Đó là biểu hiện đáng yêu nhất cậu bắt gặp ở cô.
“Đúng là buổi chiều, “Phù Dung” màu đỏ
thật.”
“Phù dung sớm nở tối tàn” nhưng “đóa phù
dung” này chỉ mới bắt đầu nở.
Và tôi biết rõ, nó thuộc về ai./.
END
(TP HCM, 20/07/2012)