Khách qua đường vội vã (Tập 1) - Chương 10 - Phần 1

Chương
10

Buổi
sáng ngày Mùng một trôi qua không quá khó khăn, người nhà và khách khứa ra vào
không ngớt, Thẩm An Nhược chỉ phải mỉm cười lễ phép là ổn, hình như không
cần nói gì thêm. Bà Tiêu tuy rằng rất muốn nắm mọi thứ trong tay, nhưng là một
người mẹ chồng tốt, vẫn thay cô xử lý rất nhiều tình huống cô không biết ứng
phó thế nào, hình như còn cảm thấy vô cùng hài lòng về cách cư xử của cô,
đối với cô càng lúc càng vui vẻ, hòa nhã. Cô đã nhận được vô số bao lì xì,
cuối cùng “Tiêu Thái hậu” lại dúi vào tay cô một túi lì xì màu đỏ rất tinh xảo,
mở ra là một đài sen bằng vàng ròng được khảm trân châu, viên nào viên nấy
tròn vành vạch, nhìn mà phát hoảng. Cô đưa nó cho Trình Thiếu Thần xem, anh
chỉ cười: “Mẹ cũng bắt đầu theo kịp thời đại rồi, không ngừng thay cái cũ
bằng cái mới. Có lẽ em cứ yên lặng thuận theo làm mẹ hài lòng, bằng không hôm
nay mẹ sẽ tặng em một con gà mái bằng vàng đấy. Dì Trần nói bà đã đặt làm một
cái, xem ra đã tặng cho Tịnh Nhã rồi.”

Buổi
trưa, cánh đàn ông nhà họ Trình đều ra ngoài, bàn ăn chỉ còn lại ba người phụ
nữ, có lẽ Tiêu Thái hậu phải tiếp khách cả buổi sáng cũng đã mệt, ngoài việc
chỉ cho Ôn Tịnh Nhã tư thế ngồi không ngay ngắn sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển
của đứa trẻ trong bụng cũng như hình thành tính cách, còn Thẩm An Nhược xem
chừng hơi kén ăn vì cô chỉ ăn những món trước mặt, điều này là một thói quen
xấu vừa không hợp lý vừa không có lợi cho sức khỏe và cần phải sửa, bà không
nói thêm gì nữa. Lúc chỉ ra khuyết điểm của người khác, bà vẫn giữ biểu hiện
tao nhã thong dong, khiến cho đối phương cảm thấy tự xấu hổ với bản thân mình.

Đến
chiều, Ôn Tịnh Nhã lôi Thẩm An Nhược ra ngoài. Chị nói: “Em muốn đi dạo một
chút không? Nếu chưa có kế hoạch gì thì đi cùng chị đi, ở nhà chán muốn chết.”

Thực
ra Thẩm An Nhược cũng rất lo chị mang cái bụng to như vậy đi ra ngoài, vì trời
đang rất u ám, có vẻ như sắp có tuyết rơi, vì thế rất vui vẻ nhận lời.

Ngày
đầu năm, đa số các cửa hàng đều đóng cửa, bọn họ men theo con đường nhỏ chầm
chậm bước đi, chốc chốc lại có chú nhóc chơi pháo hoa dọa người đi đường, Ôn
Tịnh Nhã bật cười, lúc sau còn mua một túi pháo diêm. Mỗi lần chị ném pháo,
Thẩm An Nhược đều rất căng thẳng, chỉ lo chị vận động như thế sẽ bị động thai
dẫn đến sinh non.

“Em
nhìn xem, An Nhược, hạnh phúc sao mà giản đơn quá, mấy đồng tiền thôi cũng
thỏa mãn rồi, chỉ cần tốn chút tâm tư thôi. Đàn ông chẳng bao giờ hiểu được cả,
luôn tưởng rằng đắt nhất mới là tốt nhất. Bọn họ vẫn luôn không hiểu, vì sao
phụ nữ lại không biết đủ như thế.”

“Vâng,
đúng vậy.” Thẩm An Nhược không biết phải tán gẫu những vấn đề phức tạp với
những người mình không thân thiết như thế nào, cô luôn tâm niệm chỉ nói chuyện
bình thường chứ không đi sâu, nếu không sẽ rất dễ lỡ lời. Nhưng cô vốn lại là
một người rất giỏi lắng nghe, không nói chen vào, cũng không hấp tấp mất kiên
nhẫn, chăm chú nghe bà chị dâu líu lo kể lể những chuyện vụn vặt vô thưởng vô
phạt. Ôn Tịnh Nhã là một người rất thú vị, có thể biến những câu chuyện hết sức
bình thường trở nên vô cùng ly kỳ, người khác còn chưa cười, chị đã tự cười
trước, vô cùng vui vẻ phấn khởi, chỉ có điều Thẩm An Nhược luôn cảm thấy chị
chẳng bao giờ thực sự vui vẻ như những gì chị thể hiện. Nhưng như thế cũng có
sao, con người cũng là loài động vật nhiều mâu thuẫn, cái bên ngoài và bên
trong luôn có sự khác biệt, một người thoạt nhìn có vẻ lạc quan lại thường rất
bi quan, cũng giống như người cứng rắn nhất thường mới là người yếu đuối
nhất.

“Em
có cảm thấy chị nói nhiều không?”

“Không
đâu ạ.”

“Thực
ra ngày thường chị nói cũng chẳng có ai nghe cả, đều là chị tự nói tự trả lời,
Thiếu Khanh thì người khác nói ba câu anh ấy mới đáp lại một câu. Thiếu Thần ở
với em chắc cũng ít nói như vậy.”

“Vâng,
rất ít ạ.”

“Điểm
này hai anh em nhà họ rất giống nhau, nhưng hình như em còn ít nói hơn.” Ôn
Tịnh Nhã bật cười khẽ, “Để chị dẫn em tới gặp người này.”

Nhà
kiểu cũ, xem chừng đã xây từ rất lâu, cầu thang vừa cao vừa hẹp, không có thang
máy, đáng lẽ bình thường sẽ vừa cho hai người họ đi sóng đôi, nhưng giờ Ôn
Tịnh Nhã một mình đã đứng bằng chỗ của hai người, Thẩm An Nhược chỉ có thể thận
trọng đi theo sau chị, trong lòng thầm suy tính, ngộ nhỡ chị có bước hụt chân
thì mình sẽ đỡ như thế nào.

Bọn
họ đi rất chậm và cẩn thận, chốc chốc lại dừng lại, rồi cũng tới nơi. Mở cửa
là một người phụ nữ, xem ra cũng không còn trẻ nữa, mặc chiếc áo ngoài khá
thoải mái, quấn một chiếc khăn đội đầu màu trắng, thấy Tịnh Nhã thì thốt lên
vui sướng: “Sao con lại tới đây? Thế này đâu có tiện đi lại, gọi điện thoại là
được rồi.” Gương mặt người phụ nữ hơi phảng phất nét ưu tư, nhưng khi mỉm cười
lại khiến người ta cảm thấy như được tắm trong gió xuân, không đoán nổi tuổi
tác.

“Dì
Tình, con đưa một người tới nhờ dì xem giúp ạ.” Bên ngoài rất cũ kĩ, phía trong
lại như một thế giới khác, nhưng hoàn toàn không xa hoa, tinh tế mà giản dị,
rất giống cảm giác đối với chủ nhân căn nhà.

Thẩm
An Nhược cũng bắt chước Tịnh Nhã gọi “dì Tình”, thấy bà khẽ liếc nhìn, hình
như đang suy nghĩ gì đó, sau mới khẽ cười mở lời: “Con là An Nhược, phải không?”

“Sao
dì biết? Con đang định để dì đoán.” Ôn Tịnh Nhã chen ngang.

“Con
đưa ảnh đám cưới Thiếu Thần cho dì xem rồi, con quên à?”

“Ảnh
cưới cái nào trông cũng không thật. An Nhược ở ngoài xinh hơn, dì nhỉ?” Tịnh
Nhã như thể đang khoe cô vậy.

“Hình
dáng bên ngoài không thay đổi gì, chỉ rõ ràng hơn một chút thôi.” Ở dì Tình có
một cái gì đó rất có học thức và tao nhã, tất nhiên hoàn toàn không giống với
vẻ tao nhã quý phái của mẹ chồng cô mà hệt như một thục nữ bước ra từ trong
tranh. “Ở đây có trà mới rất ngon, các con tới thật đúng lúc.”

Động
tác pha trà của bà rất nhẹ nhàng, tinh tế An Nhược nhớ lại cách Trình Thiếu
Thần pha trà tối qua, không biết có phải do học được ở đây không. An Nhược
không hiểu về trà, nhưng những đọt trà tươi non, đựng trong chiếc bình trong
suốt, từng phiến lá cứ xòe rộng trong làn nước xanh biếc lóng lánh, chỉ nhìn
thôi cũng cảm thấy dễ chịu.

“Dì
Tình, nhà sao lại chỉ có một mình dì?”

“Dì
để người làm về nhà ăn tết rồi, ngày mai mới quay lên.”

“Sao
lại có thể để dì ở một mình được? Để con gọi cô Hoàng qua đây với dì.”

“Dì
ở một mình có sao đâu nào, con đừng vẽ việc ra, về cũng đừng nói gì cả.” Thấy
Tịnh Nhã vẫn muốn giữ nguyên ý định của mình, bèn đổi đề tài câu chuyện, “Cây
đàn tranh cổ trước đây con nhờ người đưa đến, âm sắc quả nhiên rất hay. Con có
muốn nghe không?”

“Tất
nhiên rồi ạ, mà phải là khúc đó.” Tịnh Nhã quay đầu lại nói với An Nhược: “Hôm
nay em thật may mắn, dì Tình là bậc thầy về trà và cũng là nhà diễn tấu đàn
tranh cổ giỏi nhất ở thành phố này.”

“Đừng
nghe nó nói linh tinh, con bé này lúc nào cũng thích khoa trương, dì chỉ không
ngờ với tính cách ưa hoạt náo của nó từ bé lại chỉ thích khúc Cao sơn
lưu thuỷ
[1], thế mà vẫn khăng khăng không chịu tự học.” Dì Tình
nói với An Nhược.

[1]
Một trong mười bài hát được mệnh danh là “Trung Hoa thập đại cổ khúc”,
gắn liền với điển tích Sở Bá Nha - Chung Tử Kỳ.

Tiếng
đàn mềm mại như nước, nhẹ nhàng như gió lướt qua căn phòng, Thẩm An Nhược nghe
đến say mê, cho tới tận khi dì Tình nói với cô: “An Nhược, chắc chắn con đã
từng học đàn cổ rồi.”

“Sao
dì biết ạ?” Thẩm An Nhược vô cùng bất ngờ.

“Từ
ánh mắt con nhìn dì đàn cũng có thể đoán được ra.”

“Ô,
An Nhược cũng đàn thử một bài đi.”

Thẩm
An Nhược cười bối rối: “Em học được có vài ngày thôi ạ, cũng chỉ biết qua một
đoạn gọi là đối phó trong kỳ kiểm tra, sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt dì
Tình được? Chị dâu định làm em xấu hổ chết sao.” 

“Chị
làm gì có ý định xấu xa đó.” Tịnh Nhã cười, “Dì Tình có nhớ không, năm ấy con
cũng học được vài ngày, cuối cùng Thiếu Thần nói con như đang đập bông, làm con
tức đến độ không thèm tập nữa. Chà, bây giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười,
làm sao con có thể dễ dàng bị kích động như thế được nhỉ?”

“Con
có bao giờ chịu ngồi yên nửa tiếng đồng hồ đâu, đứa nhớc trong bụng con nếu
tính cách cũng giống con thì sẽ vất vả lắm đó.”

Tịnh
Nhã không đòi An Nhược biểu diễn nữa. Bọn họ nán lại trò chuyện một lúc rồi sửa
soạn ra về. Dì Tình nói: “Để dì tiễn hai con, cũng đúng lúc muốn xuống dưới đi
dạo một lát.” Lúc dì đi lấy áo khoác ngoài, An Nhược thấy bà mặc áo hơi vất
vả bèn chạy lại giúp, khẽ hỏi: “Gần đây dì không được khỏe ạ?”

“Ừ,
lúc con nghe dì đàn cũng nhận ra à? Giờ thì không sao rồi, vừa phẫu thuật
xong, cắt đi một vài bộ phận cơ thể thôi mà.” Thấy An Nhược nhìn mình vẻ ngạc
nhiên, dì chỉ khẽ mỉm cười, chỉ vào ngực: “Hai bên đều không còn nữa rồi. Nếu
dì không nói, con chắc chắn không nhận ra đúng không?” Nói đoạn lại chỉ vào
chiếc khăn trên đầu: “Tớc cũng rụng hết. Nhưng có nhiều lúc, nếu con thực sự
phải mất nó, chi bằng giả vờ như nó chưa từng tồn tại, như thế sẽ không cảm
thấy buồn nữa.” Dì cười, hệt như đang nói tới một chuyện chẳng hề liên quan
đến mình.

Ôn
Tịnh Nhã nắm tay An Nhược bước đi chầm chậm, việc mang thai làm cho chị trở
nên nặng nề hơn, bước đi cũng rất vất vả, dần dần dựa hẳn vào người cô. Thực
ra tài xế vẫn đi theo hai người, nhưng chị kiên quyết không lên xe.

“Gần
đây dì Tình bị bệnh nặng, lúc phát hiện ra thì đã quá muộn, chút nữa là không
thể phẫu thuật được.”

“Xem
ra tinh thần dì vẫn rất tốt.”

“Ừ,
sau khi khỏi bệnh, rất nhiều chuyện đều nghĩ thoáng ra hơn rồi. Tâm trạng của
dì bây giờ tốt hơn ngày trước nhiều.” Tịnh Nhã chậm rãi nói, “Em ít nói quá,
đến 'Tiêu Thái hậu' cũng nói chị phải học tập em. Em thậm chí còn chẳng hỏi chị
dì Tình là ai.”

“Dì Tình là ai thế ạ?”

Ôn Tịnh Nhã cười: “Một vị trưởng bối, đã chứng
kiến bọn chị trưởng thành như thế nào. Đừng nói với mẹ chuyện chị đưa em đến
thăm dì nhé... À, mà chị không nhắc chắc em cũng chẳng nói.”

Thẩm An Nhược “Vâng” một tiếng, quả nhiên Ôn
Tịnh Nhã lại tự nói với chính mình,”Rất nhiều người đều nói, năm đó chỉ chút
nữa là bố kết hôn với dì Tình... Quá nhiều chuyện đáng tiếc trong quá khứ.
Nhưng nếu chuyện đó thực sự xảy ra thì đã chẳng có Thiếu Khanh và Thiếu Thần,
hai chị em mình chắc cũng chẳng bao giờ có cơ hội gặp nhau. Đời người có quá
nhiều điều kỳ diệu...”

“Vâng, cũng giống như hiệu ứng cánh bướm[2] vậy.” Thẩm
An Nhược nói với chị mà như đang nói với chính mình.

[2] Hiệu ứng cánh bướm: Cái tên “hiệu ứng
cánh bướm” đã được rất nhiều tác phẩm âm nhạc và điện ảnh sử
dụng, tuy nhiên nó lại thường được dùng để mô tả nghịch lý thời gian
và quan hệ nhân quả, đặc biệt là trong các tác phẩm có nhắc tới du
hành thời gian.

“Lần đầu tiên chị gặp em đã cảm thấy em rất giống
dì Tình. Em có thấy vậy không?”

“Sao có thể giống nhau được? Dì Tình là một phụ nữ
quá xuất sắc.”

“Khí chất của hai người rất giống nhau, đặc biệt là
lúc cười. Bố cũng cảm thấy như vậy, vì thế ông rất thích em.”

“Thật sao?” Lúc đó Thẩm An Nhược không thể
đoán ra đây là một lời khen hay có ý nào khác, “Chị, em thấy hơi mệt rồi, hay
là chúng ta nghỉ một lúc đi.” Thực ra trông Ôn Tịnh Nhã đã rất mệt rồi
nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.

“An Nhược này, em có cảm thấy chị nói quá nhiều
không?”

“Không. Em ít nói nên rất thích nghe người khác nói
chuyện.”

“Anh Thiếu Khanh luôn nói, chắc là chị đã phải chịu
đựng mấy kiếp làm người câm, vì thế kiếp này phải nói ra bằng hết.”

“Chị ở nhà cũng gọi anh cả là 'anh Thiếu Khanh'?
Thật kỳ lạ.”

“Từ nhỏ chị đã gọi như thế, về sau không thay đổi
được. Em và Thiếu Thần đều xưng hô với nhau bằng cả họ cả tên, cũng kỳ lạ mà.”

“Là thói quen thôi chị ạ, em không biết phải thay
đổi thế nào nữa.”

“Ừ, chị thấy hơi đói, chúng ta đi ăn gì đi.”

Nơi Ôn Tịnh Nhã đưa cô tới là một quán ăn được bài
trí vô cùng tinh tế, mới mùng Một mà khách đã ngồi kín chỗ. Mỗi loại bánh chị
đều gọi một đĩa lớn, nước canh dùng kèm cũng gọi tới mấy suất.

“Ở đây ngày thường đều phải xếp hàng rất dài, lúc
nào chưa tới lượt cũng đã bán hết sạch, muốn mua đủ các vị là không thể. Hôm
nay là ngày đầu năm, vì thế ít khách hơn, vị nào cũng có đủ cả. Đáng ngưỡng mộ
nhất là dù họ kinh doanh rất tốt nhưng vẫn kiên quyết không mở thêm cửa hàng,
vì thế chất lượng không bao giờ thay đổi. Em nếm thử xem.”

“Dạ.”

“Dạo này chỉ còn cảm thấy hai điều, đói và mệt, vì
thế mấy tháng gần đây chị đều chỉ ăn rồi lại ngủ, ngủ chán lại ăn, thật chẳng
khác gì một con heo, thậm chí còn không biết con người còn thứ gì khác để theo
đuổi nữa.”

“Như thế chẳng phải rất tốt cho em bé trong bụng
sao?”

“Ừ, cả nhà đều nói vậy. Lúc chúng ta còn trẻ có
quá nhiều mục tiêu và ước muốn để theo đuổi, tưởng rằng ai cũng có trong tay
cây bút thần của Mã Lương[3], muốn gì cũng có thể đạt được, tưởng
rằng cả thế giới đều nằm trong tay chúng ta. Đến giờ mới có thể nhận ra, thì
ra sự tồn tại của chúng ta cuối cùng cũng chỉ vì một đứa trẻ, kể từ lúc nó
xuất hiện, cuộc đời của em cũng được định đoạt, từ đó về sau, em chỉ là sống
cho nó mà thôi.”

[3] Mã Lương là chính trị gia và là tướng lĩnh nhà
Thục Hán.

Chị thấy Thẩm An Nhược chỉ cười mà không nói gì,
cũng cười khẽ: “Em bây giờ chưa phải trải qua điều đó thì chưa hiểu được đâu,
đến lúc em cũng giống như chị bây giờ thì hãy nghĩ thử xem.”, nghĩ ngợi một lúc
rồi lại nói, “Thật đấy, An Nhược ạ, mau có em bé đi, nhân lúc vẫn đang còn trẻ.
Trước đây chị luôn nghĩ chơi vài năm cho chán rồi mới tính tiếp, bây giờ lại
cảm thấy có sớm hơn một chút lại tốt hơn. Em nhìn chị xem, sức khoẻ, tinh
thần đều không thể như mấy năm trước nữa.”

An Nhược cúi đầu cười, Ôn Tịnh Nhã lại nói: “Tiêu
Thái hậu mà ở đây nghe chị nói những câu này, nhất định bà sẽ khen chị có phong
thái của một bà chị dâu tốt.”

Thẩm An Nhược không nhịn được cười, cảm thấy bà
chị dâu này thực ra rất dễ thương.

Thế gian này thật nhỏ bé. Lúc hai người sắp ăn
xong, An Nhược thấy một người mặc váy dài nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh mình, rõ
ràng đang là mùa đông, chất vải cũng rất dày nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy
vô cùng phóng khoáng. Cô còn đang mải suy nghĩ, không ngờ chủ nhân chiếc váy
quay lại: “Tịnh Nhã, là bạn à?”

Thẩm An Nhược ngẩng đẩu lên nhìn, thấy một cô gái
vô cùng xinh đẹp, dáng cao gầy đang đứng cạnh bàn của hai người.

Ôn Tịnh Nhã như bị bất ngờ trong giây lát, rồi
nhanh chóng trở lại vẻ bình thường. Chị cũng không tiện đứng dậy, chỉ mỉm cười
ngượng nghịu: “Tử Yên, lâu lắm rồi không gặp. Nhìn bộ dạng tớ bây giờ, dáng
người đều đã thay đổi cả, không ngờ cậu vẫn có thể nhận ra.”

Thẩm An Nhược đứng dậy, nghe Tịnh Nhã giới thiệu: “Đây
là bạn cùng học rất nhiều năm với chị, Tần Từ Yên. Thẩm An Nhược, em gái tớ.”

“Cậu kiếm ở đâu ra cô em gái xinh đẹp thế này vậy?”
Giọng của Tần Tử Yên rất dịu dàng dễ nghe. Cô gái chỉ trang điềm rất nhẹ,
nhưng dung mạo vẫn vô cùng xinh đẹp tinh tế.

“Tất nhiên là em gái ruột, lẽ nào không giống tớ
sao?”

“Nhìn kỹ một chút thì cũng có nét giống.” Mỹ nhân
đúng là mỹ nhân, chỉ cần mỉm cười, vạn vật xung quanh như hoàn toàn lu mờ.

“Cậu về từ bao giờ vậy?”

“Một tuần trước. Cậu cũng sắp sinh rồi nhỉ?”

“Sắp rồi, chỉ còn một tháng nữa thôi.”

“Thế sao, nhìn cậu bây giờ thật lạ.” Tần Tử Yên cúi
người xoa nhẹ cái bụng tròn tròn của Tịnh Nhã, “Thật xin lỗi, không thể nói
chuyện với cậu nhiều hơn được, tớ hẹn với bạn mất rồi. Hôm khác liên lạc nhé,
khi nào bé con ra đời nhớ báo cho tớ.” rồi lại quay sang phía An Nhược: “Rất
vui được biết em, An Nhược.”

Thẩm An Nhược khẽ cúi người chào cô, lúc ngồi
xuống, thấy Ôn Tịnh Nhã vẫn đang nhìn về phía Tần Tử Yên, có vẻ như có tâm
sự, không để ý chiếc khăn ăn đã rơi xuống đất, đang định khom người xuống
nhặt.

“Chị dâu, để em.” Tiếng Thẩm An Nhược không lớn,
nhưng trực giác mách bảo, khi đứng dậy cô nhìn ra phía cửa. Quả nhiên Tần Tử
Yên đứng đó quay đầu lại về phía cô, bốn mắt gặp nhau, không khí có phần hơi
nhạy cảm, Thẩm An Nhược hướng về phía cô gái mỉm cười thân thiện, Tần Tử Yên
cũng cười lại, nhưng trong nét cười ấy có chút gì đó phức tạp và ý tứ không thể
nhìn ra, khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Trên đường về nhà, Ôn Tịnh Nhã bỗng trở nên trầm
ngâm, không ríu rít như lúc đi nữa.

“Chị dâu, chị khó chịu ở đâu à?”

“Không có, chị ăn nhiều nên buồn ngủ, lại hơi mệt
một chút.” Ôn Tịnh Nhã ngồi ở ghế sau xoay người tìm một chỗ dựa dễ chịu hơn,
Thẩm An Nhược liền giúp chị lót chiếc gối mềm ra sau lưng,

“Cảm
ơn em, An Nhược. Phải rồi, về sau nếu không có người lớn, em chỉ cần gọi chị
là ‘Tịnh Nhã' như Thiếu Thần là được rồi, bị người khác gọi là 'chị dâu' bỗng
cảm thấy mình già quá.”

“Dạ.”

“Chị
bạn học của chị lúc nãy... đẹp chứ.”

“Vâng,
một đại mỹ nhân.”

“Chữ
'đại' em dùng thật khéo, mỹ nhân trên thế gian này mặc dù có nhiều, nhưng đại
mỹ nhân thì hiếm lắm.” Ôn Tịnh Nhã khẽ đáp lại, mí mắt khép hờ, có lẽ đã ngủ
rồi.

Trời
chạng vạng tối, bên ngoài lất phất tuyết rơi, hai anh em nhà họ Trình vẫn chưa
về nhà. Hệ thống sưởi trong phòng khách hoạt động rất tốt, hai chị em họ ngồi
cùng mẹ chồng và dì Trần tán chuyện. Dì Trần là bạn rất thân của bà Tiêu, sau
khi chồng qua đời liền ở lại nhà họ Trình giúp đỡ mọi việc, hình như đã trở
thành người nhà, anh em nhà họ cũng dành cho dì một sự tôn trọng hết sức đặc
biệt.

Câu
chuyện của hai người già chủ yếu đều hồi tưởng lại chuyện đã qua, Thẩm An
Nhược chỉ ngồi nghe, không dám nói chen vào, lúc nào có câu hỏi cần trả lời, cô
cũng đáp rất cẩn thận để trọng tâm câu chuyện không rơi vào mình, Ôn Tịnh Nhã
cũng không hào hứng tiếp chuyện, hình như vẫn chưa tỉnh ngủ.

“An
Nhược, con nên khuyên chị về sớm một chút, đừng chiều theo tính của nó mà ra
ngoài, hôm nay trời thì lạnh, người đã nặng nề thế này rồi, làm sao mà chịu
được?” Dì Trần lo lắng nói.

“Tịnh
Nhã từ nhỏ đã thế rồi, làm gì có ai khuyên được nó. An Nhược, con đừng học theo
chị dâu con.” Mẹ chồng cô dịu dàng nói.

“An
Nhược sẽ không thế đâu, mẹ cứ yên tâm.” Ôn Tịnh Nhã không chút để ý, “Không
phải hai người đang nói đến chuyện hồi còn trẻ sao? Con vẫn đang nghe mà,
sao lại lôi con vào thế?”

Tuyết
rơi càng lúc càng nhiều, bà Tiêu bắt đầu thấy lo lắng cho hai cậu con
trai: “Chồng các con đi đâu vậy?”

Hai
chị em đều ấp úng khiến bà Tiêu vô cùng không hài lòng:

“Nhìn
các con xem, làm vợ như thế sao có thể chấp nhận được, đến việc chồng mình đi
đâu cũng không biết là sao? Trời lạnh, đường trơn thế này, lẽ nào lại không lo
lắng, cũng không thèm gọi lấy một cuộc điện thoại hỏi thăm nữa.”

“Không
còn là trẻ con nữa, đâu cần phải chút chút lại để mắt tới như sợ đi mất chứ.
Mẹ à, không phải lần trước mẹ đã từng dạy con không được quản lý chồng quá
chặt, để họ không phản bội mình hay sao ạ.”

Thẩm
An Nhược muốn cười mà không dám cười, bà Tiêu vẫn chưa kịp nói gì, dì Trần đã
vội vàng xen vào: “Hai cậu này cũng thật là, ngày mùng Một Tết mà không
chịu về sớm một chút, đến đi đâu cũng không thèm gọi điện về thông báo. Để dì
đi tìm họ xem sao.” Lát sau quay lại thông báo: “Thiếu Khanh nói mấy phút
nữa sẽ về tới nhà, Thiếu Thần gọi điện không thấy trả lời.”

“Hai
đứa chúng nó không đi cùng nhau sao? Thiếu Thần làm cái gì vậy nhỉ?” Bà Tiêu
vô cùng lo lắng hỏi.

“Trước
có đi cùng nhau, sau lại tách ra rồi, Thiếu Thần đi gặp một người bạn.” Dì Trần
trả lời.

Thẩm
An Nhược thấy mẹ chồng liếc nhìn mình, hình như đang thăm dò phản ứng của cô,
đành vội vàng cầm điện thoại lên, cố tỏ ra mình đang sốt ruột. Trong điện
thoại chỉ có tiếng trả lời: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện ngoài
vùng phủ sóng...” Cô mỉm cười, bỗng cảm thấy cách thể hiện này không phù hợp
lắm, vẻ mặt tươi cười này chắc chắn sẽ bị nói là vô ý vô tứ, nhất định phải
điều chỉnh lại cho phù hợp. “Có lẽ là điện thoại hết pin rồi mẹ ạ, anh ấy
khi lái xe vẫn cẩn thận lắm, mẹ đừng lo.” Trong lòng bỗng dưng nhớ lại ngày
trước Trình Thiếu Thần đã từng dạy cô làm thế nào để tắt điện thoại.

Trước
bữa tối, cuối cùng Trình Thiếu Thần cũng trở về, mọi người ùa ra hỏi han vô
cùng ân cần, lo lắng tình hình giao thông có phải rất nguy hiểm hay không hoặc
là đã xảy ra chuyện gì trên đường, thấy anh như đang bị cảm thì nào là canh
gừng, nào là lò sưởi, coi anh hệt như một đứa trẻ, còn về việc vì sao anh lại
đột nhiên mất tích, cứ hễ nhắc tới là ngay lập tức bị gạt đi.

Trình
Thiếu Thần bị cảm lạnh, dùng bữa xong quay về phòng nghỉ ngơi. Thẩm An Nhược
nhận lệnh chăm sóc anh, cũng được phép về phòng sớm, không phải đi theo người
lớn nữa.

Lúc
ở bàn ăn trông anh còn rất mệt mỏi, về phòng rồi lại rất vui vẻ tươi tỉnh,
quay đi quay lại ngoài việc nói chuyện giọng mũi hơi nghèn nghẹt thì chẳng có
vẻ gì là đang có bệnh, sống chết cũng không chịu uống thuốc.

Sau
khi kết hôn, thực ra hai người rất ít khi có cơ hội ở cùng nhau trong một không
gian nhỏ như thế này, thường việc ai người nấy làm, giờ lại như hai châu
chấu cột chung vào một sợi dây, thực sự cảm thấy hơi tẻ nhạt.

Trình
Thiếu Thần dựa vào thành giường đọc một cuốn sách dày, Thẩm An Nhược cuộn mình
trên chiếc ghế cạnh giường xem đĩa, là một bộ phim đen trắng thập niên bốn
mươi, buồn rồi lại vui, tan rồi lại hợp. Trình Thiếu Thần vừa lật trang sách
vừa ngáp, một lúc sau không thấy động tĩnh gì, cô ngoảnh đầu sang nhìn thì hóa
ra anh đã ngủ mất, liếc cuốn sách anh đang cầm trên tay, quả nhiên là Từ điển
tiếng Hán.


kéo chăn đắp cho anh, nghĩ thế nào lại lay anh dậy: “Trình Thiếu Thần, thay đồ
rồi hãy ngủ chứ.”

Trình
Thiếu Thần trở mình, làu bàu đáp bằng giọng mũi nghèn nghẹt: “Đợi đến lúc chính
thức đi ngủ rồi anh thay, giờ anh chỉ chợp mắt một chút thôi.”

Thẩm
An Nhược cũng hết cách, nhoài người ra sờ trán anh, không sốt, khe khẽ hỏi: “Anh
uống nước không?”

“Sữa.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3