Khách qua đường vội vã (Tập 1) - Chương 11 - Phần 1
Chương
11
Trình
Thiếu Thần ở lại Lệ Giang ba ngày, sau đó đưa Thẩm An Nhược cùng về nhà.
Ngày
thứ hai, hai người đi leo núi tuyết. Có cáp treo nhưng lại kéo cô leo bộ lên,
hại cô bám cứng cánh tay anh, dồn toàn bộ trọng lượng lên người anh rồi mà vẫn
cảm thấy mệt, cứ mấy chục bậc thang lại ngồi xuống nghỉ một lúc.
“Sao
không đi cáp treo?” Thẩm An Nhược dù thở không ra hơi vẫn nghiến răng nghiến
lợi hỏi.
“Thế
chất em quá yếu, phải tăng cường tập luyện.”
“Anh
đi chết đi. Sao không ngồi cáp treo lên núi cho rồi?”
“Em
muốn nghe anh nói thật à? Đúng là hỏng hết hình tượng của anh. Thôi được rồi,
anh sợ độ cao.”
Đến
đỉnh núi, con đường nhỏ giữa rừng trở nên bằng phẳng, hướng đến đồng cỏ. Hai
con sóc xám thoăn thoắt phóng qua trước mặt hai người, chớp mắt một cái đã chui
vào sâu trong rừng.
“Anh cũng đến đây đi du lịch à?”
“Đương nhiên là đi công tác.”
“Em muốn nghe sự thật.”
“Ở Côn Minh bọn anh đã giải quyết xong rồi, xong
xuôi mọi người quyết định cùng nhau đi lung tung cho khuây khỏa. Riêng anh do
có việc gấp nên phải quay về trước, có điều gần thế này chi bằng tiện đường
đưa vợ về cùng luôn, đỡ lo ở đây có người vui quên trời đất, quên luôn cả đường
về nhà. Giải thích như vậy em hài lòng chưa?”
“Địa điểm công tác ban đầu là ở đâu?”
“Ở Thượng Hải.” Trình Thiếu Thần thành thật trả
lời.
“Trình Thiếu Thần, anh cứ nói dối là anh chủ ý đến
đây tìm em, làm em vui một chút thì có gì phải ngại?” Thẩm An Nhược ôm cánh tay
anh hờn dỗi nói, nhưng lại không giấu được nụ cười trên khóe môi.
“Như vậy không được, nếu để nhân viên và khách hàng
biết anh bị nữ sắc mê hoặc, cậy quyền tư lợi thì về sau anh đâu còn mặt mũi
gặp mọi người?”
Ngày hôm sau nữa trời bỗng mưa lớn, tầm tã đến nửa
ngày vẫn chưa dứt, đi đâu cũng dở, hai người đành phải ở lại khách sạn chơi cờ
nhảy, môn cờ duy nhất cô tạm coi là biết chơi. Cảnh vật xung quanh khách sạn
Trình Thiếu Thần ở rất đẹp, các phòng rộng rãi, xa có núi, gần có sông, lúc nào
cũng mông lung chìm trong hơi sương như một bức tranh thủy mặc mờ mờ, ngoài
kia, mưa vẫn rơi tí tách, đập vào lan can sắt phát ra những âm thanh rất vui
tai.
Tâm trạng Trình Thiếu Thần không tốt, vì thế số
lần Thẩm An Nhược thắng khá nhiều, cô nhớ trước đây, anh nhường ba nước cô thua
đã đành, nhường đến năm nước cô vẫn thua.
“Chà, là em tiến bộ hay anh kém đi vậy?”
“Hôm qua anh không ngủ được.” Trình Thiếu Thần ngáp
liên tục.
Tới một nơi xa xôi thế này chỉ để ngủ ngày thì thật
là quá xa xỉ, Trình Thiếu Thần bèn gợi ý: “Chúng ta chơi trò gì kịch tính một
chút đi, thua một ván cởi một thứ trên người, được không?”
Thẩm An Nhược biết mình vừa trúng bẫy, chết cũng
không theo.
“Đồ nhát gan. Đồ trên người anh đâu nhiều như em,
hơn nữa mỗi ván anh nhường em bảy nước, thế đã được chưa?”
Tất nhiên Thẩm An Nhược vẫn thất bại thảm hại. Ban
đầu cô nhõng nhẽo bảo đến cuối cùng mới “thanh toán” một thể, sau đó thua đến
mức không thể thua thêm được nữa, liền ném bàn cờ đi chạy thoát thân. Phòng
khách sạn cũng chỉ có từng đó chỗ, cô nhảy lên sofa, rồi nhảy lên trên bàn,
chạy vài vòng cuối cùng vẫn bị bắt được. Trình Thiếu Thần đè cô xuống giường,
vừa cù cô vừa hổn hển cười: “Em cố tình phá luật, anh yêu cầu bồi thường gấp
đôi.”
Thẩm An Nhược bị cù làm cho ngứa ngáy cả người, vừa
cười vừa hét “Cứu với.”
“Em kêu khản cổ cũng không ai đến cứu đâu.”
Rõ là đôi vợ chồng dở hơi.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn tí tách rơi, mờ mịt hơi nước,
bên trong hai người đang mải mê vui đùa, cũng ướt sũng mồ hôi. Rất lâu sau,
Trình Thiếu Thần vẫn nằm trên Thẩm An Nhược, vùi mặt vào ngực cô, ôm cô hệt như
một đứa trẻ. An Nhược khẽ nhắm mắt lại, một tay ôm vai, một tay vò tóc anh, sau
lại vuốt ngay ngắn, rồi lại vò loạn lên. Kỳ lạ là anh chẳng phản kháng gì,
bình thường anh rất ghét có người chạm vào đầu. Anh im lặng rất lâu làm cô
tưởng rằng anh đã ngủ, đang định nhẹ nhàng lật anh qua một bên, chợt nghe thấy
anh khẽ nói: “Thẩm An Nhược, chúng mình có con đi.”
Bàn tay đang nghịch tóc anh bỗng ngừng lại, cô nghe
thấy chính mình đang khẽ trả lời “Vâng”.
Hai người thật sự bắt đầu nghiêm túc với vấn đề
chăm sóc trẻ nhỏ. Thẩm An Nhược chăm chỉ đi khám sức khỏe, Đông y Tây y đều
tới, cô cũng chịu đựng nỗi sợ máy khoan, đi hàn lại chiếc răng bị hổng một lỗ.
Ngoại trừ những bữa tiệc không thể trì hoãn, họp mặt đồng nghiệp từ chối được
thì từ chối, tránh được thì tránh. Những cuộc gặp mặt vì công việc của bọn họ
thường nhiều nam ít nữ, cánh đàn ông thích trêu chọc đó luôn oán trách: “Thấy
chưa, thấy chưa, phụ nữ một khi đã lấy chồng thì ai cũng trưng ra cái bộ mặt
đáng ghét này. Đợi đến khi làm mẹ, chắc chắn sẽ thành Mẫu dạ xoa[1].”
Trình Thiếu Thần nghiện thuốc lá không quá nặng, vốn hút rất ít, giờ cũng dứt
khoát bỏ, rượu không động đến nữa, đến chuyện nhà cửa cũng chú ý về từ sớm.
[1] Tôn Nhị Nương, tên hiệu Mẫu dạ xoa, là một
nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy Hử. Bà là một trong
72 Địa Sát Tinh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.
Thực ra Thẩm An Nhược vốn sợ trẻ nhỏ, lúc đi kiểm
tra sức khỏe nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ phòng hộ sinh, cả người lạnh
toát, dạ dày quặn lại, nhưng ít nhất cô cũng đã từng đối mặt với nó. Từ lúc có
mục tiêu mới, một số thói quen đều phải thay đổi. Cô ghi nhớ lời dặn của bác
sĩ, không được kén ăn, ép mình ăn những thứ bình thường chẳng thể nào nuốt nổi,
thưởng thức mấy bản nhạc, bộ phim chán ngắt mà người ta nói có thể bồi dưỡng
tình cảm, cải thiện tâm trạng, ngáp ngắn ngáp dài cố đọc cho bằng được mấy
cuốn sách về mẹ và trẻ sơ sinh mỗi tối. Ngay đến cô vốn cho rằng làm tình chỉ
là phiên bản nâng cấp của cái gọi là vận động trên giường hay chuyện nam nữ
không thích hợp làm ở nơi công cộng và có tính nguy hiểm nhất định, giờ đây trở
nên vô cùng thiêng liêng, như một nghi thức thần bí nào đó.
Tuy nhiên mọi chuyện lại không được thuận lợi như
vậy. Trước đây phương pháp phòng tránh của họ quá chu đáo, do đó Thẩm An Nhược
cứ cho rằng không phòng tránh nữa thì mang thai là chuyện dĩ nhiên, quả thật cô
vẫn còn quá thiếu kinh nghiệm.
Tháng thứ nhất, lần đầu cô cắn môi dưới, nhìn không
chớp mắt vào que thử thai, sau này Trình Thiếu Thần nói vẻ mặt cô lúc ấy hệt
như xung trận, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Tháng thứ hai vẫn chưa thấy gì. Cô thở dài, Trình
Thiếu Thần nói: “Nhìn em như thể trút được gánh nặng vậy”. Thực ra thì oan cho
cô quá, lúc đó chỉ cảm thấy việc này như đứng trước một kỳ thi lớn, hằng đêm
khổ sở đọc sách không thể thoải mái vui chơi, đến khi ngày giải phóng ngay
trước mắt lại nói kỳ thi bị lùi lại, những tháng ngày căng thẳng này cứ tiếp
diễn, con đường tươi sáng còn mãi xa phía trước, thật uể oải.
Vị thầy thuốc Đông y nói cơ thể cô vốn tính hàn,
khả năng mang thai thấp hơn so với người thường, có lẽ là thật. Do đó đến
tháng thứ ba, lúc Trình Thiếu Thần vui như mở cờ trong bụng nhận xét về vẻ mặt
của cô, cô bỗng thấy vô cùng buồn bực. Rõ ràng là ý kiến của anh, cuối cùng
người căng thẳng lại là cô, anh đứng một bên xem kịch vui, vậy nên cả tối không
thèm để ý đến anh nữa, ngay cả khi anh có ý định ôm lấy, cô cũng gạt ra.
“Em quá căng thẳng nên mới thành ra như vậy, chi
bằng cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Cô vẫn mặc kệ anh, không quan tâm.
“Sao
em lại giận anh? Rõ ràng anh cũng đang rất cố gắng mà.” Trình Thiếu Thần nhịn
cười.
Vì
cớ gì mà nửa đêm cô lại cùng kẻ nhạt nhẽo này tranh luận như trẻ con vậy nhỉ?
Thẩm An Nhược trùm chăn bịt lỗ tai mình lại.
“Này,
anh chỉ nói đùa thôi, thật ra anh cũng chưa chuẩn bị gì mà. Đêm qua mơ thấy em
sinh bốn, anh hai tay bế hai đứa, trên vai cõng một đứa, còn đứa dưới đất
đang khóc oa oa, giật mình tỉnh ngủ, toát hết cả mồ hôi. Thật đáng sợ.”
Thẩm
An Nhược đang ở trong chăn bí không thở nổi, nghe anh nói mà không nhịn được
cười, cuối cùng đành vén chăn thò đầu ra, mở miệng thật to để thở, bị anh nhân
cơ hội nhào tới hôn. “Thôi nào, em đừng nản lòng, chúng mình cố tiếp là được
mà.”
Để tránh
bức xạ, buổi tối cô không lên mạng nữa. Lúc Trình Thiếu Thần về muộn, cô
lục mấy đĩa giải trí, cuộn tròn trong chăn xem hết bộ này đến bộ khác cho đến
lúc anh về. Bây giờ cô chỉ xem một bộ hài kịch làm theo kiểu thương mại, bị phê
phán là nông cạn, kiểu giải trí nhẹ nhàng, lúc xem thì buồn cười, không phải
đau đầu nhức óc, xem xong mà tên phim còn chả nhớ, thật quá tốt. Có khi cô
xem xong ngủ lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường
trong phòng ngủ, bên cạnh là Trình Thiếu Thần.
Đây
là thời điểm hai người hòa hợp nhất từ khi kết hôn tới giờ, hệt như đang trở
lại thời kỳ trước hôn nhân. Lúc đó, cô chẳng có bất kỳ dự định nào cho ngày
mai, phía trước chỉ là một khoảng không mờ mịt, còn hôm nay, tưởng như đã có
thể nhìn thay rõ cửa ải phía trước.
Trình
Thiếu Thần bỗng đề xuất đưa cô về thăm nhà, cô liền vui vẻ nhận lời. Thành phố
cha mẹ An Nhược sống không quá xa nhưng đi tới đi lui một chuyến cũng mất
nguyên ngày. Trình Thiếu Thần lại bận rộn, ngoài những ngày lễ tết, còn lại
Thẩm An Nhược đều tự đi tàu hỏa về, tối thứ Sáu xuất phát, Chủ nhật quay về.
“Anh
dạo này nhàn nhỉ? Sao bỗng nhiên lại nhớ đến bố mẹ em?”. Không phải tại cô có
ý nghi ngờ nhưng anh vốn rất lười, nhà mình còn không muốn về, thường để cô
một mình đại diện về thăm bố mẹ chồng.
“Hôm
trước nói chuyện điện thoại, bố nói loại thược dược bố trồng giờ nở hoa ba
màu, thật kì lạ, về ngắm xem thế nào. Với lại anh cũng thèm món cá kho tàu mẹ
làm, đi ăn ở nhiều tiệm rồi nhưng không đâu ngon bằng của mẹ.”
“Lý
do này của anh... Nếu để cha mẹ biết được, không biết nên cười hay khóc đây.”
Thẩm An Nhược thấy anh đang pha trò, “Ủa, mà từ lúc nào anh với bố quan hệ
lại tốt vậy? Chả phải anh rất sợ gặp bố sao? Bố chưa hề nói với em
chuyện cây hoa lạ đó.”
“So
với em, anh được nhiều người quý mến hơn đấy.”
Chẳng
mấy khi bọn họ cùng về nhà, bà Lâm Chiến Vân rất vui vẻ, mất cả buổi chiều
bận tối mắt tối mũi trong bếp, chỉ đạo ông Thẩm Tịnh Hòa loạn như cào
cào.
“Ông
nó, đưa cái đó, cái đó và cả cái kia nữa cho tôi nào.”
“Rốt
cuộc bà muốn cái nào?”
“Chính
là cái đó đó, sao ông không thể hiểu ý tôi được nhỉ? Ông mắc bệnh người già rồi
sao?”
“Làm
sao tôi biết được bà muốn cái nào chứ?”
Đi
đường mệt nhọc, hai người vốn định trốn trong phòng nghỉ ngơi nhưng giọng mẹ An
Nhược quá to, đóng cửa lại rồi mà vẫn nghe rõ, nguyên cả buổi chiều đều là
những câu như thế, lúc đầu còn nhịn được nhưng cuối cùng vẫn phải
bật cười, thật là bất kính.
Trình
Thiếu Thần thở dài: “Bố em thật đáng thương, ngày nào cũng bị ngược đãi như
vậy.”
“Bố
thì có gì đáng thương? Ở nhà việc trong việc ngoài đều đến tay mẹ em, một bình
dầu bố còn không rót nổi, gần sáu mươi tuổi rồi mà đến máy giặt cùng chưa bao
giờ sử dụng. Mẹ em đi có ba ngày mà bố đói đến mức sụt mất năm cân, hại mẹ em
từ đó không dám đi đâu xa.”
“Lợi
hại vậy sao? Nhưng mỗi lần anh đến, bố đều rất chăm chỉ giúp mẹ việc bếp núc,
còn tranh phần rửa bát nữa.”
“Là
làm bộ cho anh xem đấy, để anh không bắt nạt em như bố bắt nạt mẹ.”
Bên
ngoài lại là tiếng cãi nhau, bố An Nhược nói: “Thời mãn kinh của bà lại đến nữa
rồi, bà định đánh thức hai đứa chúng nó dậy để làm trò cười cho chúng sao?”
“Ông
đi đi, đừng ở đây vướng chân tôi nữa.”
Thiếu
Thần và An Nhược vốn không ngủ mà ở trong phòng cô xem lại ảnh cô hồi nhỏ,
còn ngoài kia bố mẹ vẫn tiếp tục đấu khẩu, họ cũng không tiện đi ra ngoài.
“Từ
lúc em có thể nhớ được mọi chuyện, ngày nào bố mẹ cũng cãi nhau, cãi xong
lại làm lành, ngày hôm sau lại tiếp tục, không ngờ như vậy mà cũng sống với
nhau được một đời.”
“Lúc
bọn anh còn bé, bố mẹ không bao giờ cãi nhau trước mặt con cái mà chỉ coi
người kia như không tồn tại, bố hút nguyên một bao thuốc, còn mẹ khóc ở
trong phòng, chẳng ai thèm để ý đến bọn anh. Lúc anh đói quá, anh trai phải
nấu cơm cho anh ăn, có lần làm tay bị thương, phải nghỉ học
rất nhiều ngày.” Có lẽ đây là lần đầu tiên Trình Thiếu Thần nói
về gia đình mình.
“Em
nhớ có một lần bố mẹ cãi nhau rất to thì em nói, bố mẹ đừng hành hạ nhau như
vậy nữa, ly hôn luôn đi cho xong, cũng đừng quan tâm đến việc con cảm thấy gì.
Ngay lập tức bố mẹ dừng trận chiến, quay ra giáo huấn em một bài.” Thẩm
An Nhược nhớ lại.
Trình
Thiếu Thần phì cười: “Thật ra tính cách của em và bố mẹ không giống nhau.
Không hiểu cái tính nết khó chịu này được di truyền từ ai? “
“Em
cũng không biết, bố mẹ vẫn cứ nghĩ là năm đó bế nhầm em về. Nhưng
lớn lên trông em vẫn rất giống họ.”
“Ừ.”
Trình Thiếu Thần lật tấm ảnh của cô hồi tiểu học, “Thẩm An Nhược, thật ra
hồi nhỏ em rất đáng yêu, rất có khí chất.”
“Mẹ
em cũng nói vậy, còn nói em lớn không được như xưa.”
“Cũng
đâu đến nỗi, đứng ngoài đường cũng không gây ảnh hưởng lắm đến mỹ quan thành
phố đâu. Sao em lại véo anh? Ai, buông tay ra đi, anh sai rồi, em là mỹ nhân,
vừa xinh đẹp dịu dàng lại vừa có khí chất.”
Một
lúc sau, đôi vợ chồng già lại tiếp tục cuộc chiến.
Trình
Thiếu Thần rất không nhân hậu nghiêng đầu nghe ngóng: “Anh nghĩ là bố em bị ức
hiếp quá. Em xem tên hai người xem, thật là bổ sung tuyệt vời cho nhau.”
“Chậc,
bề ngoài thì lần nào người thắng cũng là mẹ em. Bố ăn nói không bằng được mẹ,
lại chẳng dám trả đòn.”
“Bố
em ra tay chẳng phải hậu quả sẽ rất nghiêm trọng sao? Lần trước em kể bố em
hồi còn trẻ là huấn luyện viên võ thuật không chuyên, anh đã giật mình rồi.
Cho đến giờ nghĩ mãi vẫn không ra, một cao thủ võ lâm mà khóc hết nước mắt ngày
con gái đi lấy chồng, rồi còn nhìn anh bằng con mắt như thể anh là kẻ buôn
người vậy.”
“Từ
lúc em còn nhỏ, bố đã đặc biệt cảnh giác các bạn nam học cùng, ai gọi điện đến
hỏi bài tập đều bị bố hỏi han cặn kẽ, làm người ta sợ quá không dám gọi lại
nữa. Bố đối với anh như thế đã là thân thiện rồi.”
“Là
vô cùng thân thiện mới phải, bố còn muốn anh sáng sớm mai đi tập cùng bố.”
Ngày
nghỉ, bình thường Thẩm An Nhược cũng không có thói quen ngủ nướng,
tầm bảy giờ hơn là tỉnh, lúc ấy Trình Thiếu Thần đã đi rồi, khi
đánh răng rửa mặt xong thì bố và anh mặt mũi đầy mồ hôi trở về,
hai người đang nói chuyện rất thân thiết.
“Anh
đưa bố đi tập thật à, là cụ cố tình trêu anh đấy.” Thẩm An Nhược vừa bóp chân
cho anh vừa nói.
“Anh
cũng phải giả bộ cho bố xem chứ.”
“Mấy
giờ hai người xuất phát?”
“Bốn
giờ, chạy bộ hết ba ngọn núi, mệt chết mất thôi.”
“Đáng
đời.” Thẩm An Nhược sung sướng hả hê nói.
Thật
ra An Nhược vốn chẳng bao giờ ôn hòa bình tĩnh được như thế này, nhưng thời
gian gần đây luôn tu tâm dưỡng tính, nghe nhiều kinh Phật, đọc những tác phẩm
văn học nổi tiếng, vì thế tâm tính cũng bình hòa, việc mình không rõ thì không
can dự, chuyện nghĩ không thông thì không nghĩ nữa. Trình Thiếu Thần
thỉnh thoảng vẫn về muộn, trên người toàn mùi thuốc lá với rượu, thậm chí còn
cả mùi nước hoa. Cô chưa bao giờ hỏi anh đi đâu, anh cũng không nói. Trình
Thiếu Thần khá ưa sạch sẽ, quần áo trên người thà vứt đi chứ không
để người ngoài giặt hộ, vì thế tất cả đều là cô tự tay giặt lấy. Có một
hai lần, cổ áo sơ mi của anh có vết son môi rất rõ, cô cũng lẳng lặng giặt cho
sạch, không hé răng nửa lời.
Hai
lần son môi đó màu không giống nhau, mùi nước hoa trên người anh không phải
cùng một nhãn hiệu, anh cũng chẳng bao giờ tắm giặt trước bên ngoài rồi
mới về nhà, vì thế có gì mà phải tra hỏi anh đây, chỉ làm cho chính mình khó
chịu.
Thông
thường Thẩm An Nhược và Ôn Tịnh Nhã nói chuyện sau năm phút chủ đề đều chỉ xoay
quanh Náo Náo, đến những việc nhỏ nhặt như ngủ chảy nưóc miếng hay lúc ăn bị
nghẹn hệt như là kì tích vậy. Thẩm An Nhược không nỡ cắt đứt thú vui của
bà mẹ trẻ, bình thường Tịnh Nhã nói bao lâu cô đều nhẫn nại nghe hết, mới đầu
cũng chỉ lắng nghe, nghe lâu thật lâu mà Tịnh Nhã vẫn dạt dào hưng phấn khiến
cô cũng cảm thấy có hứng thú. Hôm nay Tịnh Nhã tán gẫu với cô về chuyện du
lịch và ẩm thực mà không hề nhắc đến Náo Náo. An Nhược cảm thấy rất kì lạ, bèn
chủ động hỏi: “Náo Náo sao rồi? Đã bò được rồi nhỉ?”
“Ôi,
bò được rồi, bò rất nhanh, chị phải tìm cách buộc nó lại không nó ngã mất.”
Tịnh Nhã nói, nhắc đến con gái là giọng chị dịu dàng hẳn, “An Nhược, chị thấy
mẹ nói rất đúng, vẫn là cái tên 'A Ngu' hay nhất, rất lạ mà ý nghĩa lại sâu
xa. Em thấy thế nào?”
“Tịnh
Nhã, xảy ra chuyện gì thế?” Thẩm An Nhược vốn rất nhạy cảm.
“Không
có gì, chỉ là chị bỗng nhiên cảm thấy, đời người từ đầu tới cuối vốn là
một cuộc chơi, chi bằng ngốc nghếch một chút cũng tốt, làm người thật khó để
hồ đồ mà.”
Ngày
hôm sau nữa, lúc Thẩm An Nhược cùng Trình Thiếu Thần ra ngoài ăn, cô nói: “Cuối
tuần này về thăm nhà đi anh,”
“Không
phải mới về mấy hôm trước sao? Em lại nhớ ai à?”
“Lúc nói chuyện với Tịnh Nhã, hình như tâm trạng
chị ấy không được tốt.”
“Chứng trầm cảm sau sinh của cô ấy phát tác
rồi à?” Trình Thiếu Thần vô tư nói, “Không ngờ nhân duyên với nữ giới của
em tốt như vậy, Tịnh Nhã qua lại với em thì không có gì lạ, dì Trần cũng có ấn
tượng rất tốt về em, đến người thích đi soi mói khuyết điểm của người khác như
mẹ mà còn không bới ra được tật xấu của em. Còn nữa...” Dường như anh
nghĩ đến chuyện khác nên bỏ lửng câu nói. Anh vẫn luôn như thế, lúc nói chuyện
phiếm chẳng bao giờ chịu tập trung.
“Nhân duyên của em với nam giới cũng rất tốt, tại
anh không biết thôi.”
Hai người họ rất lâu rồi không ra ngoài ăn.
Một lúc sau, Trình Thiếu Thần nói: “Cuối tuần anh
bận rồi, em đi một mình nhé.”
“Vâng.
“Em đừng tự đi xe, bảo Tiểu Lý đưa đi.”
“Thật ra không có vấn đề gì đâu, anh cứ coi thường
em.” Thẩm An Nhược ngẩng đầu liếc thái độ của anh, vội vàng chữa lời: “Được
rồi, em nghe lời anh.” Khi anh nghiêm túc thì chẳng có cách nào thuyết phục
được, có cố cũng chỉ tốn công.
“Lúc nào đi nhớ mang mấy hộp trà nhé, lần trước
về quên mất không đem theo.”
Nghe câu này, Thẩm An Nhược không khỏi bật cười: “Anh
với bố làm sao mà thành ra như thế này vậy? Rõ ràng là rất quan tâm nhau. Bố
lần nào nhắc đến chuyện hồi nhỏ của anh cũngrất vui vẻ, anh thích ăn gì đều
nhớ rất rõ, thấy anh về cho dù mặt mày nghiêm nghị nhưng cũng không giấu nổi
vẻ vui mừng. Còn anh tuần nào cũng gọi điện cho bác sĩ Kiều, không phải chỉ là
hỏi thăm thôi chứ.”

