Dấu mộng - Chương 27

Chương 27: Oán hận

Ngày mẹ cô xuất viện, nhờ sự giúp đỡ của người giúp việc và tài xế do Hề Kỷ
Hằng phái đến, Giản Tư đã hoàn thành gọn nhẹ các thủ tục cần thiết, đưa mẹ đến
căn nhà mới. Suốt chặng đường Giản Tư rất căng thẳng, chỉ sợ mẹ sẽ có phản ứng
dữ dội khi chuyển đến nhà mới. Nhưng bà dường như rất giữ thể diện, trước mặt
người ngoài bà không nói một câu nào khiến Giản Tư khó xử.

Nhìn mẹ nằm trên chiếc giường rộng rãi sáng sủa, thư thái nhắm mắt chuẩn bị
ngủ, Giản Tư mới có thể yên tâm. Lúc cô đang định ra ngoài thì bị mẹ gọi giật
lại, Giản Tư khẽ rùng mình, đưa tay đóng cửa lại.

“Cái cậu họ Miêu đó... sẽ cưới con chứ?” Khổng Tú Dung khẽ vuốt ve ga
giường êm ái, cất giọng nhẹ nhàng hỏi cô, khổ sở bao năm nay, bà đã không cự
tuyệt nổi căn phòng tràn ngập ánh nắng này. Căn phòng cũ kĩ, chật chội, ẩm ướt,
tối om giống như cơn ác mộng bà không muốn quay đầu nhìn lại, bà cố gồng mình
chịu đựng bởi vì không còn lựa chọn nào khác.

Mắt Giản Tư ánh lên một tia lạ thường, cô “vâng” một tiếng coi như khẳng định.
Cô chỉ cần dỗ dành mẹ tạm thời, cô không muốn nghĩ xa quá, cô cũng lần theo ánh
mắt mẹ nhìn khắp căn phòng, đồ đạc do Hề Kỷ Hằng đi chọn cùng cô, nhân viên bán
hàng còn tưởng họ là đôi tình nhân sắp cưới. Với thân phận là một cô gái bao,
Hề Kỷ Hằng đã đối xử với cô quá tốt. Cô khẽ cười mỉa, cách nghĩ của cô đã thay
đổi.

“Mẹ à, mẹ nghỉ ngơi đi.” Cô mỉm cười bước đến đầu giường kéo chăn cho mẹ.
Ngay lúc này đây... cô sống rất tốt, Hề Kỷ Hằng rất hào phóng, cô còn có công
việc, mẹ được điều trị và chăm sóc chu đáo, cô cũng không cần đau đầu vì tiền
nữa.

Tiếng trả lời loáng thoáng mơ hồ của con gái đã cho Khổng Tú Dung một cái
cớ để an ủi mình, thằng nhóc họ Miêu đẹp trai giàu có, coi như vận số của Giản
Tư không tệ, bà yên tâm nhắm mắt lại.

Giản Tư bước ra ngoài, khẽ đóng cửa lại. Khắp căn nhà thoang thoảng hương
thơm thanh lọc không gian, người giúp việc đang nấu cháo trong phòng bếp, sợ
làm ồn người bệnh nên nghiêng tay khẽ băm cái gì đó, âm thanh bận rộn đó làm
Giản Tư thanh thản cõi lòng, cuộc sống mới của cô đã bắt đầu, cô cảm thấy khá
mỹ mãn.

Thấy cô đang chuẩn bị ra ngoài, tài xế liền nhanh nhẹn lao đến hỏi cô muốn
đi đâu, để anh đưa cô đi. Giản Tư hơi sững người, cô không quen với sự đãi ngộ
tốt như vậy. Cô mỉm cười, bảo tài xế đưa cô về căn nhà cũ, Hề Kỷ Hằng đã giục
cô dọn đồ đạc đến chỗ anh lâu rồi, nhưng cô lấy cớ phải ở bệnh viện trông nom
mẹ, đến giờ vẫn chưa động tay, thôi thì hôm nay hoàn thành vậy.

Hành lí của cô xếp lại cũng chỉ đầy một chiếc va li, mặc dù chưa đến chỗ ở
của Hề Kỷ Hằng, nhưng cô biết ở đó chẳng thiếu thứ gì cả.

Lúc gọi điện bảo Hề Kỷ Hằng hôm nay cô sẽ chuyển đồ đến, anh hết sức vui
mừng, nói sẽ ngồi nhà đợi cô, nói oang oang giục cô mau lên, đến sớm dọn đồ
xong sớm, tối nay anh mời cô một bữa thật thịnh soạn. Hề Kỷ Hằng rất lười
biếng, để tiện lợi nên anh sống trong chung cư cao cấp, căn phòng không to lắm,
nhưng đối với Giản Tư mà nói, vẫn quá mức xa xỉ. Từ cửa kính tầng thứ hai mươi
hai nhìn xuống, con sông duy nhất của thành phố nằm ngay dưới chân, cảnh đêm mĩ
lệ say đắm lòng người. Cô đặt hành lý xuống, Hề Kỷ Hằng đắc ý kéo cô đến bên
cửa sổ, nghịch ngợm đẩy cô về phía cửa kính, làm cô sợ thót tim, cảm thấy như
đang đứng trên bờ vực, cửa kính màu xanh nhạt như thể chạm vào là vỡ tan. Thấy
cô sợ hãi mặt mày trắng nhợt, Hề Kỷ Hằng cười ha hả, cô bị anh ôm vào lòng, mím
môi trách móc, trong lòng cảm xúc hỗn độn, ít ra cũng không tệ như cô tưởng
tượng.

Lúc xếp quần áo vào tủ, Giản Tư kéo ngăn kéo tầng dưới, đột nhiên phát hiện
một chiếc quần lót nữ giới nằm dưới đống ga giường, cô không hề bất ngờ, lặng
lẽ vứt nó xuống dưới chân, tiếp tục xếp quần áo của mình vào. Khi nào chuyển đi
nhất định cô sẽ không bỏ sót món đồ nào, cô không muốn vật dụng của mình bị một
người con gái khác khinh bỉ ném đi.

Hề Kỷ Hằng đứng bên cười hì hì quan sát cô nãy giờ, lúc này hơi bĩu môi,
chẳng buồn khom lưng, anh nghênh ngang bước đến dùng chân di chiếc quần lót đến
gần thùng rác cạnh cửa, khéo léo hất đầu ngón chân, món đồ lọt thỏm vào thùng
rác. “Sao vẫn còn cơ chứ?” Anh bực bội, dùng khẩu khí người bề trên nói với
Giản Tư. “Anh đã dọn dẹp vài lần rồi, vẫn còn thì cũng không được trách anh
đâu.”

Giản Tư nghe xong khóc dở mếu dở, chán nản mặc xác anh luôn.

Anh tưởng cô tức giận nên không nói gì, liền trịnh trọng mở cánh cửa kéo
trên cùng. “Em xem này.” Anh lấy tay quét một đường, những chiếc túi to nhỏ
trên kệ lập tức rơi lộp độp xuống đất, đó đều là quần áo anh mua cho cô lần
trước, anh nhếch miệng cười. “Anh đã biết chắc em sẽ mặc đến chúng mà.”

Giản Tư im lặng nhìn đống quần áo hàng hiệu tung tóe trên sàn nhà, đúng
thế, rốt cuộc cô đã không thể kiêu hãnh lướt qua mê lực của đồng tiền.

Hề Kỷ Hằng cúi người, bới tung đống quần áo đắt đỏ như bới rác, đột nhiên
bật cười, giơ lên một chiếc túi. “Chính là bộ này, hôm đó em mặc lên người làm
anh hồn xiêu phách lạc.” Anh sát lại bên cô, lắc lư vai cô. “Mặc vào đi, mau
lên. Sau này, anh sẽ cho em mặc những bộ quần áo đẹp nhất.”

Lời tán thưởng thẳng thắn của anh làm Giản Tư hơi đỏ mặt, cô vẫn không quen
với cách biểu đạt này.

Thấy cô cúi đầu không động đậy, anh cười đểu nói. “Em muốn anh thay đồ hộ
em hả?” Vừa nói bàn tay hư hỏng của anh đã lần đến vạt áo cô.

Giản Tư hoảng loạn giữ tay anh lại, mặt càng đỏ hơn. “Em... chốc nữa em còn
phải đi siêu thị.”

“Đến đó làm gì?” Hề Kỷ Hằng khẽ mân mê da thịt mềm mại của cô, cau mày
bướng bỉnh hỏi.

Giản Tư ra sức lôi tay anh ra, Hề Kỷ Hằng chán nản thu tay về, cố nén hỏa
khí trong người, anh hiểu tính khí Giản Tư, nếu ép cô quá, thì người xui xẻo
chính là anh, anh tung hoành tình trường bao lâu nay, đương nhiên không lạ gì kinh
nghiệm này.

“Mấy hôm trước chỉ lo mua đồ nội thất, thức ăn với gia vị, còn một số đồ
dùng sinh hoạt chưa mua đủ.” Giản Tư thở phào, mặt cô vẫn nóng bừng, cô đè chặt
bàn tay anh xuống thảm, như thể nó là một con rắn, bất cứ lúc nào cũng có thể
nhảy lên cắn cô một miếng. Hề Kỷ Hằng thấy cô như thế thì buồn cười, khuôn mặt
căng thẳng nhìn dễ thương hết biết.

“Đợi em mua xong thì phải mất bao lâu? Về đến nhà liệu còn sức đi ăn tối
với anh không?” Anh cố tình lườm cô.

“Hay là...” cô chau mày. “Em mua đồ ăn về, tối nay chúng ta sẽ ăn cơm ở
nhà, đừng ra ngoài nữa.”

Mắt anh bỗng sáng bừng, rất mong đợi được cùng ăn cơm ở nhà với cô, nhưng
ngoài mặt vẫn làm bộ miễn cưỡng nói: “Cũng được.” Anh không muốn gặp mẹ cô,
Giản Tư cũng không đề nghị anh đi cùng, cô sợ anh nhất thời sơ ý sẽ làm lộ thân
phận người họ Hề trước mặt mẹ.

Ra khỏi siêu thị đã là ba giờ chiều, cô bắt taxi đến chỗ mẹ.

Chiếc ô tô sang trọng đậu bên lề đường đối diện khu chung cư, vô cùng bắt
mắt. Giản Tư mới xuống taxi đã nhìn thấy nó, cô sợ là Hề Kỷ Hằng không đợi nổi
đã đến đây tìm cô, anh thay xe thường xuyên, nên cô không biết đâu là xe của
anh nữa. Nhìn thấy trong xe còn có một tài xế mặc âu phục phẳng phiu, cô mới an
lòng, Hề Kỷ Hằng chắc chắn không dùng một tài xế nghiêm trang như thế này.

Tay cô cầm nhiều thứ nên không tiện rút chìa khóa, cô gõ cửa, người giúp
việc đón cô với bộ mặt hoảng sợ, Giản Tư nghi hoặc không hiểu, tiếp theo cô
nhìn thấy một người đang ngồi trên sofa phòng khách - đó là mẹ của Hề Thành
Hạo.

“Về rồi à?” Triệu Trạch nửa cười nửa không nhìn chăm chú về phía cô gái
đứng ở cửa, bộ dạng hách dịch hơn cả chủ nhà.

Giản Tư quá bất ngờ, sững sờ đứng nhìn bà ta, quên cả đặt đồ đạc trên tay
xuống, người giúp việc tinh mắt đón hộ cô.

“Về rồi thì tốt, nào tiểu cô nương, tôi đã đợi cô hai tiếng rồi đấy, rất có
thành ý phải không?” Triệu Trạch chậm rãi đứng dậy, nắng chiều chui qua khung
cửa sổ, làm cườm đính trên bộ trang phục hào nhoáng của bà ta óng a óng ánh,
Giản Tư bất giác nheo mắt.

Triệc Trạch không có chút ngượng ngập của một vị khách, ung dung bước về
căn phòng của Khổng Tú Dung, Giản Tư giật bắn, không kịp đi dép vội lao đến
ngăn bà ta lại. “Có chuyện gì hãy nói ở phòng khách.”

Triệu Trạch đi giày cao gót, cao hơn Giản Tư nửa cái đầu, dùng ánh mắt từ
cao nhìn xuống liếc qua khuôn mặt trắng toát của cô. “Tiểu cô nương, tôi phải
nói trước mặt mẹ cô và cô mới được.” Bà ta dùng lực đẩy Giản Tư ra, Giản Tư
không ngăn nổi, bà ta đã đi vào phòng.

Đương nhiên Khổng Tú Dung đã sớm biết sự có mặt của bà ta, giương mắt nhìn
chằm chằm kể từ lúc bà ta bước vào. Triệu Trạch ngang tuổi bà, dù không còn
trẻ, nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý đoan trang, hơi phát tướng nên làn da
càng trắng mịn, nếp nhăn rất ít, mái tóc được chải chuốt cầu kì, bộ đồ trang
sức đắt tiền tinh tế... Khổng Tú Dung cố mím chặt môi, chỉ sợ chảy nước dãi
trông khó coi trước mặt Triệu Trạch, trong chớp mắt sự tự ti đánh gục bà.

“Nghe nói bà vừa ra viện, đã khỏe hơn rồi chứ?” Triệu Trạch là phu nhân chủ
tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Gia Thiên, lời nói rõ ràng khí thế, bà ta hỏi
như thế, làm mẹ con Giản Tư không có cách nào giở giọng cay nghiệt được.

“Đừng trách tôi mạo muội, tôi đến đây cũng vì có ý tốt thôi.” Triệu Trạch
cười cười, nét mặt phóng khoáng. “Trong hôn lễ của Trương Nhu, tôi đã nhìn thấy
cô bé này, cô họ Giản phải không?” Bà ta mỉm cười hỏi Giản Tư, như thể không
nhớ ra được nữa.

Lòng bàn tay Giản Tư ướt đẫm mồ hôi, đương nhiên cô biết Triệu Trạch đã tìm
hiểu đâu ra đấy rồi mới tìm đến đây, sao bà ta có thể không biết cô họ gì?

“Tôi là mẹ của Hề Thành Hạo, Giản phu nhân có còn nhớ không? Chính là đứa
con trai đã làm con gái bà bụng to năm nào, dĩ nhiên, đã từ lâu nó không còn là
đứa trẻ nữa, đã thành Tổng giám đốc Gia Thiên rồi, không bao lâu nữa, đợi nó
kết hôn rồi thì sẽ thành Phó chủ tịch Tập đoàn Gia Thiên. Nó vẫn áy náy trong
lòng về sai lầm hồi thơ dại, có ý muốn bù đắp cho sự tổn thất của các vị, vì
thế tôi không ngồi yên được nữa.” Giản Tư lo lắng nhìn sắc mặt mẹ, chỉ sợ bà
không chịu nổi đòn đả kích công khai của Triệu Trạch. Xem ra, cuộc gặp gỡ trong
khu hoa viên nhỏ đã bị Hề phu nhân nhìn thấy, đứa con trai cao quý vẫn còn muốn
cưới một đứa con gái dơ dáy, rõ ràng đã chọc điên người mẹ kiêu ngạo này.

“Hề phu nhân, chúng ta ra ngoài nói chuyện!” Giản Tư nhấn mạnh một lần nữa,
thậm chí còn giơ tay kéo bà ta, nhưng lập tức bị bà ta hất ra.

“Các vị nghe tôi nói, những lời tôi nói rất có lợi đối với các vị! Tôi cũng
không dông dài làm gì, tình hình của các vị tôi đã nắm rõ rồi, mặc dù cái chết
năm đó của chồng bà không liên quan gì đến chúng tôi cả, nhưng con trai tôi cứ
áy náy trong lòng, tôi cũng thấy buồn hộ nó. Nói thật thì mỗi năm số tiền chúng
tôi quyên góp cho tổ chức phúc lợi lên đến hàng trăm vạn tệ, vì thế tôi rất vui
lòng bỏ ít tiền cứu giúp các vị, đổi lại sự thanh thản cho con trai tôi. Đây là
sổ đỏ của căn nhà này, Kỷ Hằng còn trẻ ham chơi, nó chỉ muốn chơi bời với các
cô nàng thôi, nên cũng không đầu tư nhiều quá, nó thuê lại căn phòng này, tôi
thấy nó đã chọn rất tốt, rất thích hợp để người tàn tật như bà đây sinh sống,
vì thế tôi đã mua làm quà tặng cho các vị. Đây là thẻ ngân hàng trị giá mười
vạn tệ, coi như cho đứa cháu chưa được ra đời năm đó của chúng tôi vậy, chỉ cần
các vị tránh xa con tôi một chút, đừng có gây thêm trở ngại cho nó, thì người
làm mẹ như tôi cũng không mong mỏi gì hơn.” Triệu Trạch rút từ trong túi xách
một phong thư, khinh miệt đặt lên đầu giường.

Giản Tư toàn thân run rẩy, cổ họng thắt lại đau đớn. “Bà đi về đi! Chúng
tôi không cần!” Giọng cô khàn đặc, đôi mắt đau nhức, máu dâng lên đỏ bừng. Cô
đứng chắn trước mặt Triệu Trạch, cơ hồ có vậy thì những lời nói ác ý kia mới
không làm hại được mẹ cô.

“Cô gái à, cô đừng hờn dỗi. Bây giờ cô được Kỷ Hằng bao ăn bao ở, tôi cũng
chẳng muốn hỏi nhiều. Mấy năm trước tôi đã nhận ra năng khiếu này của cô rồi,
có điều không ngờ rằng, cô thế này mà cũng dụ dỗ được Kỷ Hằng, năm xưa tôi đã
coi thường cô quá. Nhưng mà, Kỷ Hằng là người như thế nào, thì tôi hiểu rõ hơn
cô, nó thay bạn gái chắc chắn nhiều hơn cô đổi đàn ông, nhận lấy đi, chỉ cần cô
tránh xa Thành Hạo một chút, sau này Kỷ Hằng chơi chán rồi, cô không kiếm chác
gì được nữa thì tôi sẽ rộng lượng cho cô thêm một ít, đến lúc đó nhớ tìm tôi.”
Triệu Trạch cười nhạt, quay lưng bỏ đi, bà ta tự cảm thấy ấm ức khi phải đến
đây làm chuyện này.

Chiêu này rất công dụng đối với những cô gái có chút kiêu hãnh ngu ngốc như
con phượng hoàng rụng lông, đối với bọn họ mà nói, sự nhục mạ mới là điều không
thể chịu nổi. Thật ra con bé họ Giản không biết dùng tâm kế, lại không đủ thực
dụng, nếu không nó tuyệt đối sẽ không từ chối lời cầu hôn của Thành Hạo. Nếu
như lúc đó Giản Tư đồng ý thật, thì bà ta sẽ không cho cô một cắc tiền nào.
Giản Tư nghe thấy mẹ thốt ra một tiếng mơ hồ, cô đờ đẫn quay lại nhìn, trong
tim đột nhiên nảy sinh một dự cảm... Lúc nhìn thấy gương mặt xám xịt hai mắt
trợn tròn của mẹ, dường như cô đã biết sắp xảy ra chuyện gì, cô nghe thấy người
giúp việc đang hét thất thanh, xung quanh đột nhiên trở nên tối đen.

Đám tang của mẹ rất đơn giản, nhờ sự giúp đỡ của Hề Kỷ Hằng, nơi an nghỉ
của mẹ tương đối hoàn hảo.

Ngày hạ táng trời lại đổ mưa, mưa dày đặc, Giản Tư không cầm ô, cơn mưa mùa
thu lạnh thấu tận xương.

Rất ít người đến tham dự tang lễ, chỉ có vợ chồng Tưởng Chính Lương và Hề
Kỷ Hằng, Giản Tư muốn bọn họ về trước, nhưng Hề Kỷ Hằng không đồng ý, vợ chồng
Tưởng Chính Lương thấy vậy liền kéo anh đi bằng được.

Giản Tư nhìn hoa cúc trắng trên mộ mẹ, trong lòng trống rỗng. Đây là lần
thứ hai cô phải hứng chịu nỗi đau mất người thân, nhưng lại không khó chấp nhận
như cô tưởng. Có lẽ cô cũng cho rằng cái chết là sự giải thoát đối với người mẹ
đáng thương của mình, ai cũng đã được giải thoát, chỉ có cô thì không.

Cơn mưa lạnh dập tắt mọi cảm xúc trong cô, cô cảm thấy mình không nghĩ được
gì nữa, chỉ có thể đứng sững trước phần mộ mẹ.

Tài xế cầm ô cho Triệu Trạch, trong tay bà ta cầm một bông hoa cúc. Giản Tư
nhìn bà ta, không có cảm xúc gì cả, cô cảm thấy mình không quen biết người đàn
bà cố giữ vẻ cao quý nho nhã giữa màn mưa này.

Nét mặt Triệu Trạch nặng nề, không còn vẻ cao ngạo hôm đó nữa, bà ta đặt
hoa xuống, im lặng một hồi. “Tiểu cô nương, thật sự tôi không nghĩ chuyện lại
thành ra thế này.” Bà ta nhìn chằm chằm vào bông hoa cúc thê lương lạnh buốt
trong mưa. “Xin lỗi.” Bà ta không muốn ở lại thêm một giây nào, vội quay lưng
bước đi.

Giản Tư đờ người nhìn bông hoa cúc đặt bên cạnh phần mộ mẹ của Triệu Trạch,
một bông hoa cúc, một lời xin lỗi, người đàn bà đó đã rũ bỏ hết mọi cảm giác
tội lỗi, tiếp tục đắm mình trong cuộc sống hạnh phúc của mình. Cũng như năm năm
trước, sau khi nói những lời độc ác ép bố cô vào con đường chết, bà ta lại ung
dung hưởng thụ phú quý, chẳng hề có chút áy náy. Thế mà hôm đó bà ta còn trợn
mắt dõng dạc tuyên bố không liên quan gì đến cái chết của bố cô trước mặt người
mẹ đã chịu đủ khổ sở dày vò của cô.

Cô quỳ xuống, cầm bông hoa cúc lên, nhìn một cái, rồi vứt xuống đất, dẫm nó
nát bét.

Năm năm trước, cô đã nhẫn nhịn, bởi vì cô còn có thể tự trách mình si tình
mông muội, nhưng bây giờ thì sao? Cô thà làm gái bao hèn hạ cũng không đến quấy
nhiễu gì đại thiếu gia nhà họ Hề, nhưng tại sao người sai vẫn là cô? Tại sao
chỉ có cô gánh chịu nỗi đau xé nát tâm can này?

Chẳng nhẽ chỉ tại cô và bố mẹ cô có thân phận thấp hèn sao?

Cô không phục! Lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm nay cô không phục! Lần
này cô không hề sai! Từ đầu đến cuối cô đều không sai! Cô không khóc, chảy dài
trên gò má là dòng nước mưa lạnh giá, không phải nước mắt của cô. Người đáng
khóc không phải là cô! Lúc Hề Thành Hạo đội mưa lao như bay từ bậc thang xuống,
lúc cô nghe thấy tiếng bước chân quay đầu ra nhìn anh ta, khóe môi cô hiện ra
một nụ cười nanh ác, ông trời có lẽ rất công bằng phải không? Ai làm sai thì
người đó sẽ bị trừng phạt! Hề phu nhân... hi vọng đến phút cuối thứ chảy ra từ
mắt bà không phải là nước mắt, mà là máu tươi!

Hề Thành Hạo lao đến bên cô, đập vào mắt anh là khuôn mặt yếu ớt, đau đớn,
mông lung của cô.

“Tư Tư... Anh vừa nghe nói!” Hề Thành Hạo cau mày.

Giản Tư nhìn bức ảnh trên phần mộ mẹ, không nói gì.

“Về thôi.” Hề Thành Hạo nhìn bộ quần áo sũng nước của cô, xót xa nhăn nhó.

“Anh về đi, cảm ơn anh đã đến.” Cô lạnh lùng nói.

“Tư Tư!” - Anh không nhịn nổi nữa, bất ngờ kéo tay cô, cô đang run rẩy, anh
lo lắng sờ lên trán cô, cô cố chấp gạt ra, đến mức này cô còn hờn dỗi cái gì
nữa? Anh giữ chặt cằm cô, áp lên trán cô. “Em bị sốt rồi! Mau theo anh xuống
núi!”

Báo cáo nội dung xấu