Tâm hữu bất cam - Chương 12 + 13

Chương
12: Nhìn xem, khi đó quan tâm
đúng là đơn giản biết bao.

Sau khi thi vào trường cao đẳng, Hoa Câu bởi vì
điểm không lý tưởng đi Mỹ lưu học, Áp tử cùng Dư Giai Di vào một trường đại học
công lập khác trong thành phố S, ngược lại Hàn Tranh, khi thi vào trường cao
đẳng phỏng chừng được Thần linh chiếu cố, điểm số được tuyển vào trường tốt
nhất cả nước, khi tháng 9 khai giảng thì đóng gói hành lý Bắc tiến.

Thời kì đại học, Tô Dần Chính cùng Chu Thương
Thương thật sự xem như sống cuộc sống thần tiên quyến lữ người người hâm mộ,
thời kì đại học Tô Dần Chính so với thời kì trung học càng thêm thành thục,
tình yêu và lòng bao dung của hắn đối với Chu Thương Thương cũng càng thêm
thành thục, trong ký túc xá đại học của Chu Thương Thương có một bạn cùng phòng
từng hỏi qua cô một vấn đề như vầy: “Bạn cùng Tô Dần Chính rốt cuộc có từng cãi
nhau hay không?”

Chu Thương Thương nghĩ nghĩ, thời kì đại học cô
cùng Tô Dần Chính giống như thật sự không có cãi nhau, khi đó Tô Dần Chính ngay
cả câu nói nặng cũng luyến tiếc nói với cô, đối với bạn trai như vậy, Chu
Thương Thương cho dù muốn cãi nhau, khẳng định nói còn không có ra miệng sẽ bị
một nụ cười tươi của Tô Dần Chính nhanh chóng bóp chết.

Sau lại, Dư Giai Di cũng hỏi qua Chu Thương Thương
một vấn đề: “Thương Thương, Tô Dần Chính hiện tại biến thành cái dạng này, cậu
hận hắn không? Theo hắn hối hận không?”

Ngày đó cùng Dư Giai Di gặp mặt là ở quán bar, bốn
phía là âm nhạc đinh tai nhức óc, Chu Thương Thương rót một ngụm Bạch Kiền,
nước mắt đương trường liền phun ra, Dư Giai Di vỗ bả vai cô, thật cẩn thận hỏi
một câu: “Tô Dần Chính biến thành cái dạng này, có liên quan gì đến ba hắn hay
không?”

Chu Thương Thương lắc đầu, cô không biết, cô cũng
không biết cô cùng Tô Dần Chính làm sao lại biến thành cái dạng này, hắn cùng
cô vốn rất tốt a, bọn họ còn muốn phải có một đứa nhỏ mà, Tô Dần Chính nói đứa
nhỏ của chúng ta khẳng định xinh đẹp lại thông minh, cô mắng hắn rắm thúi, Tô
Dần Chính làm bộ tức giận khẽ cắn môi cô, sau đó lại hạnh phúc than thở: “Bà
xã, anh thật sự rất yêu em.”

Năm Tô Dần Chính đại tứ tốt nghiệp, ba của Tô Dần
Chính Tô Thiên Lan bị bắt bỏ tù, nguyên nhân là Tô Thiên Lan tham ô trên 100
triệu ngân sách chính phủ, vì giúp một phụ nữ vượt qua nguy cơ tài chính miễn
cho phá sản, người phụ nữ kia là tình nhân Tô Thiên Lan ẩn dấu hơn hai mươi
năm, tin vừa đưa ra, không ai tin tưởng đây là việc Tô Thiên Lan đã làm, ông ta
có tiếng là quan nho, làm chuyện trung thực, có cơ sở, vĩnh viễn là một bộ dáng
làm gương làm mẫu.

Thời điểm Chu Trường An còn trên đời từng đánh giá
Tô Thiên lan người này... thanh phong cao tiết. Nhưng là một người thanh phong
cao tiết như thế này, vẫn là ở thời điểm ông ta sắp thành công lui thân vì một
phụ nữ hãm sâu vào ngục tù.

Khi chuyện tình của Tô Thiên Lan bị tuôn ra, toàn
thành oanh động.

Ngay trước mấy ngày sự tình của Tô Thiên bị tuôn
ra, tin tức Tô Dần Chính làm nghiên cứu sinh đã muốn xác định, Chu Thương
Thương thật tình cho rằng Tô Dần Chính sẽ trở thành nghiên cứu viên khoa học
xuất sắc, hắn thông minh như vậy lại còn nghiêm túc như vậy, các giáo sư đều
lấy hắn làm vinh dự, hắn còn có nhiệt huyết tràn đầy, Chu Thương Thương từng
nói ẩu nói tả với Hoa Câu: “Tô Dần Chính về sau là sẽ đạt được giải thưởng
Nobel.” Hoa Câu chịu không nổi nhìn cô: “Cậu cho là Nobel là nhà cậu hả.”

Chu Thương Thương đối với Hoa Câu không cho là
đúng, khi đó Tô Dần Chính, ở trong lòng Chu Thương Thương, là trời là đất là
truyền kỳ, là không ai có thể sánh được, ngay cả thần linh cũng so với không
bằng.

Ngẫm lại khi đó thật tốt, nhưng mà hiện tại Chu
Thương Thương mỗi khi nhớ tới đều cảm giác đau đớn thủng ruột róc xương.

Chu Thương Thương sau lại nghĩ đến, mấy ngày Tô
Thiên Lan gặp chuyện không may này Tô Dần Chính hẳn là đã sớm biết, chỉ là chưa
nói cùng cô. Mấy ngày nay Chu Thương Thương còn đang chuẩn cuộc thi cấp 6, học
thuộc từ vựng tiếng Anh đến tối mày tối mặt, cho nên vốn không có chú ý đến sự
khác thường của Tô Dần Chính.

Mãi đến ngày diễn ra cuộc thi, cô quên chuẩn bị cục
gôm, cô ở hành lang gọi điện thoại cho Tô Dần Chính muốn cho hắn cấp tốc đưa
một cục qua đây, nhưng là điện thoại làm thế nào cũng đánh không thông.

Ngày đó không biết có phải vì không có cục gôm làm
ảnh hưởng tâm lý phát huy của Chu Thương Thương hay không, hay là vì thật có
tính tự cảm ứng, sau khi Tô Dần Chính không có tiếp điện thoại Chu Thương
Thương bắt đầu lo sợ bất an, tóm lại cuộc thi ngày đó, thính lực Chu Thương
Thương nghe tiếng Anh giống như là nghe tiếng Thái quang quác, thực sự là nghe
không lọt nửa câu.

Chu Thương Thương từ trường thi đi ra, không có
nhìn thấy Tô Dần Chính chờ cô, mà là thấy được Hàn Tranh dựa ở trên tường, Hàn
Tranh phong trần mệt mỏi từ Bắc Kinh gấp rút trở về.

Hàn Tranh đi tới phía cô, tiếp nhận túi đi thi
trong tay cô, hỏi một câu: “Thi thế nào rồi?”

Chu Thương Thương lúc ấy đôi mắt liền đỏ, cô làm
cho bản thân không nên nghĩ loạn, nhưng thanh âm vẫn run rẩy lợi hại: “Có phải
Tô Dần Chính có hay không…”

“Không phải, không phải…” Hàn Tranh muốn nói lại
thôi, “Là ba của Dần Chính.”

Tô Dần Chính liên hệ không được, trường học không
có người, trong nhà cũng không có người, điện thoại của cô quay số đến di động
của Tô Dần Chính vẫn là bị vây trong trạng thái tắt máy, Hàn Tranh cưỡi chiếc
Harley của mình mang theo cô từng vòng từng vòng tìm Tô Dần Chính.

Chu Thương Thương ngồi ở sau lưng Hàn Tranh nước
mắt rơi như mưa, lúc này cô không nên khóc, nhưng là nước mắt luôn nhịn không
được tuôn ra bên ngoài, sau lưng Hàn Tranh ẩm ướt hơn phân nửa, không biết là
mồ hôi hay là nước mắt của cô.

Đêm khuya mười một giờ, Hàn Tranh ngừng xe xong,
lôi kéo Chu Thương Thương đi tiệm bán cháo hai mươi tư giờ: “Mình đói bụng, ăn
no lại tìm.”

Chu Thương Thương ăn không vô, ngồi ở đối diện Hàn
Tranh không nói một tiếng, Hàn Tranh đem bánh bao gạch cua đẩy về phía trước
cô, cau mày nói: “Về sau người Dần Chính cần nhất là cậu, cậu không nên người
chưa tìm được đã trước đói xỉu.”

Chu Thương Thương xoay mặt lau nước mắt, cầm bánh
bao cắn lên, Hàn Tranh nhìn chằm chằm cô đã lâu, sau đó mở miệng nói: “Mình
biết tối hôm nay cậu ngủ không được, đợi lát nữa ăn xong chúng ta tiếp tục
tìm.”

“Cám ơn cậu, Hàn Tranh.” Chu Thương Thương gật gật
đầu, bánh bao gạch cua tươi ngon cắn đi xuống như là hạt cát nghẹn ở yết hầu.

Hàn Tranh nhìn cô, giật nhẹ khóe miệng: “Đừng khách
khí như vậy, Chu Thương Thương, Tô Dần Chính trừ bỏ là bạn trai cậu còn là
huynh đệ của mình.”

Đêm đó, Chu Thương Thương cùng Hàn Tranh tìm Tô Dần
Chính suốt một đêm, tuy nhiên vẫn là vô ích, tới cuối cùng đến tận giữa trưa
ngày hôm sau Tô Dần Chính chủ động liên hệ Chu Thương Thương.

Tô Dần Chính hẹn cô ở gặp mặt ở tiệm sữa đậu nành
Vĩnh Hòa, lúc giữa trưa, hắn còn gọi cho Chu Thương Thương một chén mì đậu
tương cùng một ly sữa đậu nành nóng.

Tô Dần Chính nhìn thật sự rất bình tĩnh, hắn cười
nói với cô: “Thực xin lỗi, Thương Thương, anh khiến cho em lo lắng.”

Hắn còn hỏi tình huống cuộc thi cấp 6 của cô, hỏi
cô thính lực năm nay thi có khó không, có nghe không ra hay không.

Chu Thương Thương hít hít mũi, lắc đầu, Tô Dần Chính
an ủi cô nói: “Không sao, nếu năm nay không qua sang năm thi lại.”

Chu Thương Thương gật gật đầu, cô không dám hỏi Tô
Dần Chính về chuyện Tô Thiên Lan, cô là nhát gan như thế, sợ vạch trần vết sẹo
của Tô Dần Chính.

Ngày đó cô nghĩ, nếu Tô Thiên Lan là một lỗ hổng
trong tâm lý Tô Dần Chính, Tô Dần Chính nếu lựa chọn đem miệng vết thương che
lại không cho người biết, cô liền giúp hắn che, nếu là ngày nào đó Tô Dần Chính
có thể đối mặt, cô sẽ dùng thứ thuốc tốt nhất chữa khỏi cho Tô Dần Chính.

Sau ngày Tô Dần Chính tìm cô, chuyện Tô Thiên Lan
liền bị công bố ra, sự tình so với Chu Thương Thương lường trước còn muốn gay
go hơn, ông nội của Tô Dần Chính Tô Liêm cùng ngày phát ra lời tuyên bố: “Tô
gia tuyệt sẽ không nhúng tay vào việc này, Tô Thiên Lan sẽ vì sai lầm của mình
phạm phải mà bị pháp luật chế tài, mà tôi coi như không có sinh đứa con trai
này.”

Mà người trong quan trường cùng Tô Thiên Lan giao
hảo nhiều năm, tất cả đều muốn tự bảo vệ mình, ốc còn không mang nổi mình ốc.

Sau khi chuyện của Tô Thiên Lan bị tuôn ra, dân
chúng liền phá lệ quan tâm phán quyết cuối cùng của pháp luật đối với ông ta,
ngày đó cô trở lại ký túc xá, có hai bạn cùng phòng thảo luận việc này, trong
đó có người căm giận nói: “Đối với tham quan như vậy, bắn chết một vạn lần còn
không đủ.”

Thấy cô tiến vào, có người ho khan một tiếng, sau
đó mọi người về vị trí, cúi đầu làm chuyện của mình.

Tô Thiên Lan sau lại thật sự bị phán tử hình, ngày
bắn chết hôm đó cô cùng Tô Dần Chính đi đến pháp trường, Tô Thiên Lan hỏa táng,
cô cũng bên cạnh Tô Dần Chính, ngày Tô Thiên lan xuống mồ cô cũng cùng hắn, cô
còn chưa có trở thành vợ Tô Dần Chính, cũng đã sắm vai vợ.

Kì thật khi đó Chu Thương Thương dù sao cũng còn
trẻ, không biết lắm xử lý sự tình, lo lắng sự tình cũng không chu đáo, nhưng mà
tuổi còn nhỏ a, hơn nữa cô thật cho rằng khi đó Tô Dần Chính cần cô, cô thực
biết thống khổ khi mất đi người thân, cho nên đối đãi với chuyện của Tô Thiên
Lan, liền phá lệ thật cẩn thận.

Tô Dần Chính buông tha cho nghiên cứu sinh, Chu
Thương Thương ủng hộ, Tô Dần Chính muốn đi thành phố khác phát triển, Chu
Thương Thương cũng ủng hộ, kì thật cái thời điểm kia, chỉ cần Tô Dần Chính
không chết, mặc kệ hắn làm gì, Chu Thương Thương đều ủng hộ hắn.

Tô Dần Chính lựa chọn đi một thành phố phương Bắc,
Chu Thương Thương nói: “Phương Bắc tốt, mùa đông có thể mỗi ngày nhìn thấy
tuyết nữa.”

Tô Dần Chính sờ sờ đầu cô nói xin lỗi, Chu Thương
Thương hôn môi Tô Dần Chính: “Ông xã, sau khi tốt nghiệp em phải đi tìm anh.”

Tô Dần Chính gật đầu nói được.

Tô Dần Chính sau khi tốt nghiệp phải đi Bắc Kinh,
vài buổi tối trước khi đi, Chu Thương Thương đi khắp phố phường mua áo lông vũ
và áo lông cừu, cô nói: “Phương bắc lạnh, Dần Chính anh phải mặc nhiều chút,
đừng để đông lạnh, nếu đông lạnh phải uống nhiều thuốc.”

“Anh cũng không phải trẻ con.” Tô Dần Chính nở nụ
cười, ánh mắt như nước, “Còn có, nào phải để cho người uống nhiều thuốc.”

“Đúng nha.” Chu Thương Thương vỗ vỗ đầu mình, “Là
uống nhiều nước uống nhiều nước.”

Tô Dần Chính thật đi phương bắc, thành tích thi cấp
6 đưa ra, Chu Thương Thương thật sự không qua, cô gọi điện thoại cho Tô Dần
Chính nói cho hắn biết việc này, Tô Dần Chính ở trong điện thoại thảo luận cô
cũng thật ngốc.

Chu Thương Thương nhếch miệng cười, nhiệt khí màu
trắng không ngừng từ trong miệng toát ra, vì không muốn ảnh hưởng đến việc nghỉ
ngơi của các bạn cùng phòng cô là ở bên ngoài gọi điện thoại cho Tô Dần Chính,
thời tiết phía nam đã là dưới 0 độ, cô một bên dậm chân sưởi ấm, một bên hỏi Tô
Dần Chính: “Dần Chính, anh bên kia có rất lạnh hay không, nhất định phải mặc
nhiều quần áo nha, còn có mấy cô gái phương bắc rất biết trang điểm, anh đừng
xem nhiều nha.”

Tô Dần Chính ở bên trong điện thoại cười nghẹn, sau
đó thúc giục cô nhanh chân lên lầu ngủ.

Chu Thương Thương ha ha cười, trước khi cúp máy lại
lo lắng dặn một câu: “Nhất định phải mặc nhiều quần áo.”

Nhìn xem, khi đó quan tâm đúng là đơn giản biết
bao, lạnh dặn đối phương mặc nhiều quần áo, đói bụng khẩn trương làm cho đối
phương đi ăn cơm, rõ ràng vừa ăn cơm xong, lại bắt đầu lo lắng đối phương có ăn
no hay không.

Chương
13: Nhưng
mà A Tranh mười lăm tuổi đã có bạn gái, thấy cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Tô Dần Chính nói cho Chu Thương Thương hắn tìm được
một phần công việc không tệ, nhưng mà không phải làm đúng chuyên ngành, hắn đổi
nghề làm IT, ở Trung Quan Thôn làm kĩ thuật. Khi đó Chu Thương Thương chỉ cảm
thấy Dần Chính của cô thật sự là lợi hại, dễ dàng có thể đổi nghề, nhưng không
nghĩ sâu xa vì sao Tô Dần Chính phải đổi nghề.

Tô Dần Chính hàng tháng đều gửi quà qua đường bưu
điện cho Chu Thương Thương, thường thường là một ít món ăn đặc sản, có lần gửi
cho cô một cái váy, Chu Thương Thương nhìn nhãn hiệu trên váy, giá trị xa xỉ.

Tô Dần Chính nói với cô, hắn ở Bắc Kinh rất tốt,
khi đó Chu Thương Thương tin là thật.

Sau khi chuyện của Tô Thiên Lan phát sinh, Tống Lâm
Sinh sẽ không để cho cô cùng Tô Dần Chính ở chung, vì việc này còn đặc biệt tìm
cô nói chuyện, thậm chí còn để cho Thẩm Băng an bài một bữa tiệc coi mắt cho
cô.

Tống Lâm Sinh nói việc của Tô Thiên Lan ở thành phố
S ầm ĩ dữ dội, nếu cô cùng con của Tô Thiên Lan quen nhau, sẽ làm Tống gia hổ
thẹn.

Chu Thương Thương gật gật đầu nói: “Quả thật là như
thế, con biết nên làm như thế nào.”

Ngày hôm sau, Chu Thương Thương liền từ Tống gia
chuyển ra tất cả quần áo của mình, Thẩm Băng ngăn lại cô: “Thương Thương, con
làm cái gì vậy?”

Chu Thương Thương cúi mình vái chào Thẩm Băng: “Dì
Thẩm, con thực cảm kích sự chăm sóc của cả nhà dì mấy năm đối với con, hiện tại
con có năng lực nuôi sống bản thân, sẽ không để cho nhà dì thêm phiền, về sau
con có thời gian sẽ thường trở về gặp mọi người.”

Thẩm Băng còn không cho cô đi, nói muốn đi cũng
phải chờ sau khi cô tốt nghiệp mới nói.

“Mẹ, để cho chị ấy đi đi.” Tống Thiến từ phòng trên
lầu hai đi ra, chỉ vào Chu Thương Thương nói, “Nhà chúng ta nuôi nhiều năm như
vậy, vậy mà nuôi ra thứ bạch nhãn lang.” (bạch nhãn lang: danh từ hình dung người vô
tình vô nghĩa, tâm địa hung ác độc địa, vong ân phụ nghĩa)

Chu Thương Thương không nói chuyện, đối với Thẩm
Băng xoay người, mang theo hành lý rời đi. Cô đi sạch sẽ lưu loát như thế,
không có nguyên nhân gì đặc biệt, đơn giản là Tống gia cùng Tô Dần Chính hai đề
mục lựa chọn này, thật sự rất dễ dàng để lựa.

Khi đi, Chu Thương Thương ở trong lòng còn thoáng
so sánh Chu Trường An cùng Tống Lâm Sinh, cô nghĩ nếu Chu Trường An còn sống,
ông khẳng định sẽ thích Tô Dần Chính, Tô Dần Chính cũng sẽ là người con rể Chu
Trường An hết sức vừa lòng.

Chu Thương Thương mặc áo len đứng ở đầu đường, đầu
xuân có chút hơi lạnh. Mua một ly trà sữa, cô hung hăng hút một hơi trà sữa
nóng, trong lòng lại tưởng niệm Tô Dần Chính.

Chu Thương Thương ngồi trong công viên gọi điện
thoại cho Tô Dần Chính, Tô Dần Chính ở trong điện thoại nói cho cô Bắc Kinh tối
hôm qua vừa mới đổ một trận tuyết, lại bởi vì chạng vạng, đầy trời rặng mây đỏ,
cho nên toàn bộ thành phố là tuyết trắng mây đỏ, thật sự là xinh đẹp cực kì.

Chu Thương Thương lẳng lặng nghe, sau đó tưởng
tượng, thật là rất đẹp.

Tô Dần Chính bên kia truyền đến tiếng hà hơi thật
dài, sau đó hỏi cô: “Thương Thương, thành phố S thì sao, anh xem dự báo thời tiết
bên kia, gần đây lại có không khí lạnh, em trăm ngàn đừng vì xinh đẹp lại mặc
ít đi, cứ việc đem bản thân bao thành một trái cầu đi, ông xã đây không ghét bỏ
đâu.”

Chu Thương Thương cười hớ hớ: “Anh mới bao thành
một trái cầu đó.” Dừng một chút, cô mở miệng nói, “Dần Chính, nghỉ hè đại tam
em tới tìm anh được không.”

Tô Dần Chính ở trong điện thoại trầm mặc, sau đó
nói được: “Nói thật, bà xã, anh nhớ em.”

Chu Thương Thương kéo kéo áo len, hắt xì một cái,
cười ha hả nói: “Thật đúng là linh nghiệm, anh vừa nhớ em, cái mũi em liền có
phản ứng.”

Chu Thương Thương nghỉ hè đại tam thực thu thập
hành lý mua vé xe lửa lên phía Bắc, cô vốn là muốn ngồi máy bay, nhưng mà quên
đi, tính toán kho bạc của mình còn không dư ra bao nhiêu, phương tiện giao
thông lên phía Bắc từ máy bay đổi thành xe lửa. Vì tiết kiệm tiền, còn mua ghế
ngồi cứng.

Vì không cho Tô Dần Chính biết, cô xuất phát trước
một ngày, lúc ngày hôm sau đến nơi toàn thân nhức mỏi, sống lưng cứng còng, Chu
Thương Thương lại cấp tốc đến sân bay thủ đô, sau đó ở KFC gần sân bay gọi điện
thoại cho Tô Dần Chính: “Ông xã, em đến rồi, mau chóng ra nghênh đón.”

Tô Dần Chính không đến nửa giờ thì đi ra, mùa hè
tháng 7, mặc áo sơ mi hoa văn đơn giản, Chu Thương Thương thấy Tô Dần Chính lập
tức trước mắt sáng ngời, gần một năm không gặp, cô hận không thể cả người đều
dính trên người Tô Dần Chính.

“Dần Chính, anh thật sự là càng ngày càng đẹp trai,
nhưng mà…” Chu Thương Thương xoa bóp thắt lưng Tô Dần Chính, “Không có ăn cơm
đàng hoàng nha.”

Tô Dần Chính cười đem cô từ trên người mình kéo
xuống dưới, sau đó cũng cười nhìn bên này bên kia cô, nhìn một hồi lâu, vươn
tay sờ sờ mái tóc có chút lộn xộn của cô, hơi đau lòng nói: “Làm sao biến thành
như vậy?”

Chu Thương Thương vội vàng lấy tay chỉnh lại đầu
tóc, kéo tay Tô Dần Chính: “Kiểu tóc mới, vừa làm.”

Chu Thương Thương đi theo Tô Dần Chính đến nhà trọ
hắn thuê, căn hộ nhỏ bốn mươi mét vuông, một bếp một phòng một vệ sinh, sạch sẽ
lại chỉnh tề, Chu Thương Thương xem đại khái, lại đi tham quan phòng Tô Dần
Chính, sau đó khi thấy giường ngủ đơn của Tô Dần Chính, cả người lập tức ngã
lên, kéo chăn, bắt đầu ngủ bù.

Tô Dần Chính đi tới vỗ vỗ cô: “Trước rửa mặt cái
đi.”

Chu Thương Thương nói không cần, nghiêng người.

Tô Dần Chính cười tránh ra, sau đó đem rèm cửa sổ
kéo lại, nhẹ tay đóng cửa phòng đi ra ngoài.

Chu Thương Thương tỉnh lại đã ngửi được mùi thơm
của thức ăn, cô đứng lên tắm rửa thay quần áo, sau đó khoác mái tóc ướt sũng
ngồi chờ ăn cơm, Tô Dần Chính từ trong phòng bếp mang sang hai chén cơm, nhìn
mái tóc ẩm ướt của Chu Thương Thương, nhướng mày: “Bên
dưới tủ quần áo trong phòng có máy sấy.”

“Mùa hè, để cho mát.” Chu Thương Thương gắp miếng
thịt nướng, chậc chậc khen ngợi nói, “Không tệ không tệ, thiếu chút nữa có thể
so với khách sạn.”

“Sấy tóc hãy ăn.” Tô Dần Chính rõ ràng nghe không
lọt lời ca ngợi của cô, lôi kéo cô đi sấy tóc.

Chu Thương Thương ngồi ở trên đùi Tô Dần Chính để
hắn sấy tóc cho cô, sau đó nâng lên khuôn mặt Tô Dần Chính hôn vào: “Ông xã
thật tốt.”

Tô Dần Chính ánh mắt tối sầm, sau đó đè lại đầu cô
liều chết cắn miệng cô, qua nửa ngày mới khắc chế buông cô ra, điều chỉnh hơi
thở rối loạn, truyền mệnh lệnh: “Đi ăn cơm.”

Ăn uống no đủ, Chu Thương Thương tự giác thu dọn
chén bát trên bàn, Tô Dần Chính bảo cô không cần làm, Chu Thương Thương không
nghe đi rửa chén, nói ở vấn đề lao động việc nhà phải tiến hành phân phối hợp
lý, quyết không thể dung túng trong gia đình có một thành viên nào tham ăn lại
biếng làm.

“Không thể tưởng tượng được bà xã giác ngộ cao như
thế.” Tô Dần Chính hài lòng dương dương tự đắc: “Vậy em rửa chén, anh đi trải
giường chiếu.”

Chu Thương Thương rửa bát đũa xong vào phòng tìm Tô
Dần Chính, Tô Dần Chính ghé vào trên sàn trải giường chiếu, Chu Thương Thương
khom lưng nhìn Tô Dần Chính, cười hỏi: “Anh đây là cho em ngủ sàn sao?”

Tô Dần Chính mỉm cười, từ chối cho ý kiến: “Đừng
chọn tam lấy tứ, có cái sàn ngủ thực không tệ.”

Buổi tối Chu Thương Thương nằm ở trên giường cùng
Tô Dần Chính ngủ trên sàn nói chuyện: “Dần Chính, anh có cảm thấy chúng ta hôm
nay giống như hai vợ chồng nhỏ sống với nhau hay không.”

“Phải không?” Tô Dần Chính cúi đầu cười, thanh âm
trầm thấp có từ tính, “Khó trách có người nói hôn nhân là phần mộ của tình
yêu.”

Chu Thương Thương hừ một tiếng, bởi vì trước đó vừa
ngủ qua một giấc, buổi tối không hề thấy buồn ngủ nữa, cô từ trên giường đi đến
bên cạnh Tô Dần Chính đang ngủ dưới sàn, sau đó giống một con bạch tuộc quấn
trên người Tô Dần Chính, dán lên lỗ tai hắn hỏi một câu: “Dần Chính, ngày mai
anh phải đi làm sao?”

Ám chỉ rõ ràng như thế, Tô Dần Chính không có khả năng
không hiểu, hắn ngụy quân tử đẩy Chu Thương Thương ra: “Đừng quậy.”

Chu Thương Thương ánh mắt phát sáng: “Vậy nắm tay
anh còn đặt trên người em không lấy ra.”

Tô Dần Chính đang muốn thu hồi tay mình, Chu Thương
Thương đột nhiên đứng lên, từ trong túi xách lục ra một hộp này nọ, tuy rằng
sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng là khi thực sự đem thứ này đưa cho Tô Dần Chính,
Chu Thương Thương vẫn còn có chút khẩn trương cùng ngượng ngùng, đỏ cả cái cổ
nói: “Không biết có mua lớn quá hay không.”

Dừng một chút, vân đạm phong khinh bỏ thêm một câu:
“Anh thử xem xem đi, nếu lớn, em đi đổi cái khác.”

Có một số việc, một khi nếm thử, liền thực tủy biết
vị, có chút càng không thể vãn hồi, giường sắt đơn của Tô Dần Chính tuy rằng
coi như kiên cố, nhưng có đôi khi vận động kịch liệt, không thể tránh được phát
ra âm thanh “Ken két”.

Có lần Chu Thương Thương đang ở trong phòng vệ sinh
giặt ra giường thì nghe thấy ngoài cửa có người gõ cửa, Chu Thương Thương không
dám trực tiếp mở ra, chạy tới cửa nhỏ giọng hỏi một câu: “Là ai vậy?”

Kết quả ngoài cạnh cửa truyền đến một giọng nữ tức
giận: “Cách vách nhà cô, chính là lại đây nhắc nhở mấy người một câu, buổi tối
có thể yên tĩnh chút hay không.”

Chu Thương Thương lúc ấy đỏ cả mặt a, Tô Dần Chính
lại đi làm không có ở nhà, cô vốn đang muốn ra ngoài mua đồ ăn làm cơm, kết quả
bị nói như vậy, nào có mặt mũi ra ngoài, dứt khoát ngồi ở trên sô pha chờ Tô
Dần Chính tan tầm mang đồ ăn trở về.

Buổi tối, Chu Thương Thương ghé vào trên vai Tô Dần
Chính nói việc này, Tô Dần Chính nghe xong ân hận đầy mặt, hôn hôn môi của cô,
hứa hẹn nói: “Tháng sau anh lên lương, thuê một chỗ tốt chút.”

Chu Thương Thương nhéo cánh tay Tô Dần Chính: “Thật
khờ, chúng ta đem cái giường đổi sang hướng khác không tốt hơn sao.”

Tô Dần Chính không nói lời nào, qua một lúc, nhanh
ôm chặt thắt lưng Chu Thương Thương mở miệng nói chuyện, thanh âm của hắn cùng
bình thường có chút bất đồng, trịnh trọng mà nghiêm túc.

Hắn nói: “Thương Thương, anh sẽ không cho em sống
quá khổ.”

Chu Thương Thương: “Điều này em đương nhiên biết
a.”

Hàn Tranh đến nhà bọn họ làm khách, mang theo túi
lớn túi nhỏ đứng ở cửa, Tô Dần Chính bởi vì đang ở trong phòng đối với máy tính
thiết kế phần mềm, Chu Thương Thương đành phải chạy ra mở cửa.

Lúc Chu Thương Thương thấy Hàn Tranh, sửng sốt một
tí, sau đó nhếch miệng cười: “Sao nghỉ hè còn chưa trở về nhà?”

Hàn Tranh cười trả lời: “Có người còn đặc biệt chạy
tới, mình làm sao không thể ở lại chỗ này.”

Chu Thương Thương để cho Hàn Tranh vào cửa, sau đó
hô một câu với Tô Dần Chính trong phòng: “Dần Chính, Thập Nhất đến đây.”

Tô Dần Chính mặc một bộ đồ giản dị màu xám đi ra,
hắn nở nụ cười với Hàn Tranh, sau đó nói với Chu Thương Thương: “Anh đi ra
ngoài mua vài món thức ăn, buổi tối Thập Nhất ở nhà chúng ta ăn cơm.”

“Được.” Chu Thương Thương suy nghĩ nói, “Mua thêm
con cá, em cũng bộc lộ tài năng với Thập Nhất.”

Tô Dần Chính vò loạn tóc cô: “Em coi như xong.” Sau
đó hắn nói với Hàn Tranh, “Thập Nhất, giúp tao xem phần mềm thiết kế lần này.”

Hàn Tranh gật đầu, sau đó công đạo một câu: “Mua
vài món thôi, nhiều quá ăn không hết.”

Hàn Tranh vào phòng xem phần mềm của Tô Dần Chính,
Chu Thương Thương đi vào phòng bếp ngâm ly trà xanh cho Hàn Tranh, bởi vì nóng,
cái ly lại để trên một cái đĩa nhanh chóng bưng đi qua.

Chu Thương Thương lấy khuỷu tay đẩy cửa phòng, Hàn
Tranh nghe tiếng quay đầu, nhìn Chu Thương Thương bưng trà vào, khẽ động khóe
môi: “Đừng khách khí với mình như vậy, mình là khách quen ở nơi này.”

Chu Thương Thương đem ly trà buông xuống, tươi cười
xán lạn: “Khách quen cũng là khách a, lễ đãi khách dù sao vẫn phải có.”

Hàn Tranh khẽ hừ một tiếng, đột nhiên tầm mắt dừng
một chút trên cái hộp nào đó đặt trên bàn học, sau đó bình tĩnh quay lại đầu,
tiếp tục gõ gõ bấm bấm máy vi tính, đầu cũng không có nâng lên.

Chu Thương Thương có chút kì quái, theo tầm mắt Hàn
Tranh vừa mới nhìn ngó qua, mặt lập tức cháy lên.

Tô Dần Chính mua đồ ăn trở về, Chu Thương Thương
chạy đến phòng bếp nhéo nhéo Tô Dần Chính đang nhặt rau: “Xong đời xong đời …”

Tô Dần Chính hỏi: “Làm sao vậy?”

Chu Thương Thương ghé vào Tô Dần Chính nói một hồi,
sau đó lại ở trên người Tô Dần Chính nhéo nhéo: “Tối hôm qua rõ ràng bảo anh
thu dọn…”

“Là lỗi
của anh, là lỗi của anh.” Tô Dần Chính cười ôm thắt lưng cô, “Nhưng mà A Tranh
mười lăm tuổi đã có bạn gái, thấy cũng chẳng có gì kỳ lạ, hơn nữa chúng ta đều
ngủ chung trên một cái giường, Thập Nhất còn có thể cho rằng chúng ta chỉ là
đắp chăn thuần khiết nói chuyện phiếm hay sao?”

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3