Tâm hữu bất cam - Chương 16 + 17

Chương
16: Hàn
Tranh cường điệu nhìn Trần Uyển Di, sáp lại gần… Nhỏ giọng hỏi một câu: “Phía
trên cô có người?”

Hàn Tranh nhíu mày đi đến sau xe, nhìn đại khái
tình trạng đuôi xe bị tông vào, tình huống coi như tạm tạm, chỉ đụng nát một
cái đèn sau.

Hàn Tranh lắc đầu, “Chậc chậc” hai tiếng, đi đến
trước cửa xe chiếc BMW M3, giơ tay gõ hai cái xuống cửa sổ.

Qua một lúc, cửa kính xe chậm rãi mở ra, Hàn Tranh
nghiêng thân mình dựa vào, mắt đánh giá người phụ nữ ngồi ở ghế điều khiển có
chút hoảng sợ quá độ này, khóe môi kéo ra một tia cười lạnh: “Mỹ nữ, cô chạy xe
cái kiểu gì vậy, đem đường thành hoa viên sau nhà mình sao?”

Trần Uyển Di hôm nay cũng thật là buồn bực, vốn
tưởng rằng có thể nương theo tuyến vú tăng sản làm cho Tô Dần Chính yên yên đẹp
đẹp ở với mình, không nghĩ qua giữa trưa ngày hôm nay Tô Dần Chính lại chả hiểu
làm sao đem ả gạt sang một bên, hôm nay cùng Triệu Tử Lam đi quán bar uống chút
rượu trở về, trên đường lại gặp gỡ cái chuyện vặt này.

Kì thật vừa nãy tông vào đuôi xe vốn có thể tránh
không phát sinh, có thể ngay tại thời điểm thắng xe ả đột nhiên sinh ra cái ý
niệm ngây thơ như vậy trong đầu, ả nghĩ làm chút chuyện để cho Tô Dần Chính
biết chút.

Nói ra, Trần Uyển Di luôn luôn là tự tin, nhưng ả
lại bắt bí không được Tô Dần Chính cái người này, hắn có thể một giây trước còn
đối với ả dịu dàng đến cực điểm, một giây sau lại coi ả như rác.

Trần Uyển Di khát vọng bị đàn ông chinh phục, sau
đó hiện giờ ả hoàn hoàn toàn bị Tô Dần Chính chinh phục, ả bi thương phát hiện bản
thân lại chinh phục không được Tô Dần Chính.

Vừa mới bắt đầu Trần Uyển Di cảm thấy mình chính là
bị tiền củaTô Dần Chính chinh phục, như vậy cũng tốt, tiền sắc giao dịch, sáng
tỏ đơn giản, nhưng mà theo bản thân đối với đoạn cảm tình này lo được lo mất, ả
mới phát hiện mình sớm đã xâm nhập vào vũng bùn tình cảm.

Chưa từng có một người đàn ông nào cho ả cảm thụ
như vậy, cho dù chỉ cùng hắn chỉ nán lại một giây, ả cũng thấy được mình là
người phụ nữ hạnh phúc nhất trên toàn thế giới.

Lúc vừa nãy cùng Triệu Tử Lam uống rượu, tuy rằng ả
cùng Triệu Tử Lam đều bị người bao dưỡng, nhưng cảm giác về sự ưu việt trong
lòng Trần Uyển Di không phải chỉ một chút, Tô Dần Chính các phương diện khác
đều mạnh hơn ông già Đài Loan kia của Triệu Tử Lam, hơn nữa ả cho rằng mình là
yêu Tô Dần Chính, tuy rằng ả không xác định Tô Dần Chính có yêu mình hay không,
nhưng ả vẫn là cho rằng mình ở trong lòng Tô Dần Chính là có vị trí, ả từng
điều tra qua tất cả phụ nữ cùng Tô Dần Chính từng có quan hệ mờ ám, so sánh, ả
cùng Tô Dần Chính thời gian là lâu nhất.

Phát hiện vừa kinh ngạc vừa vui mừng này làm cho
Trần Uyển Di hưng phấn không thôi, tuy rằng ả buồn rầu con đường ‘chuyển chính’
của mình còn xa xăm tít mù, nhưng ả là tình nhân Tô Dần Chính kết giao lâu
nhất, điểm ấy mang đến cho ả cảm giác về sự ưu việt, đã làm cho Trần Uyển Di
cảm thấy hết sức hạnh phúc, ít nhất ả so với vợ của Tô Dần Chính hạnh phúc hơn
nhiều lắm.

Trần Uyển Di ổn định tâm thần, từ của sổ xe ló ra
nhìn tình huống tông vào đuôi xe, giật nhẹ miệng: “Giải quyết riêng đi, anh ra
cái giá, không cần quá phận là được rồi.”

Hàn Tranh bỗng nhiên cười, nhìn chằm chằm Trần Uyển
Di: “Giải quyết riêng?”

Trần Uyển Di ngẩng đầu nhìn Hàn Tranh, chỉ coi anh
là một phú nhị đại muốn mượn việc này thông đồng phụ nữ, lại ló mắt nhìn xe
anh, Phaeton, ha ha, thật là có chút tiền tươi.

“Bằng không anh muốn như thế nào?” Trần Uyển Di mặt
lộ vẻ tươi cười, “Tôi bề bộn nhiều việc, cũng không có thời gian theo hầu.”

“Đúng nha, cô bề bộn nhiều việc.” Nét tươi cười
trên mặt Hàn Tranh không rõ, anh đột nhiên tiến lên tới gần Trần Uyển Di, sau
đó hít hít cái mũi, nụ cười trên mặt càng phát ra xán lạn, “Uống rượu lái xe,
cô thật đúng là ngang ngược a…”

Trần Uyển Di có chút thẹn quá thành giận, nhíu mày:
“Anh đừng nên quá phận, nếu thật muốn làm ầm ĩ, coi chừng chịu không nổi.”

Hàn Tranh cường điệu nhìn Trần Uyển Di, sáp lại
gần… Nhỏ giọng hỏi một câu: “Phía trên cô có người?”

Chu Thương Thương theo cửa kính xe ló ra nhìn nhìn
tình huống, sau đó mở cửa xuống xe, cô đi đến trước mặt Hàn Tranh, nhìn người
phụ nữ trên chiếc BMW này, sau đó hỏi Hàn Tranh: “Thập Nhất, xử lý việc này như
thế nào?”

“Uống rượu lái xe đấy, anh cảm thấy vẫn là giao
cảnh sát giao thông xử lý đi.” Hàn Tranh nói với Chu Thương Thương, “Bên ngoài
nóng, nhanh lên xe đi.”

Chu Thương Thương cười nhẹ: “Em chờ cảnh sát chung
với anh.”

Trần Uyển Di có chút nóng nảy, ả là một nhân vật
của công chúng, sự cố giao thông như vậy không lớn không nhỏ, nhưng uống rượu
lái xe là cái vấn đề lớn, ả chịu đựng tức giận, cười cười với Hàn Tranh: “Tông
vào đuôi xe thôi mà, để cho cảnh sát tham gia rất phiền phức, anh đẹp trai, tôi
không lừa anh, Lý cục trưởng phụ trách khu này còn phải kêu chồng tôi một tiếng
anh, tôi nói cho anh biết việc này nếu đưa ra giải quyết chung, anh thật đúng
là chiếm không được lợi lộc gì.”

Chu Thương Thương có chút buồn cười nhìn Hàn Tranh:
“Thập Nhất, tự anh xem làm đi, em lên xe trước.”

Hàn Tranh gật gật đầu: “Trong xe bên trái có máy
chơi game anh mới mua, em chơi trước đi.”

Chu Thương Thương gật gật đầu, trước khi rời đi lại
nhìn Trần Uyển Di.

Trần Uyển Di nhấn kèn trong xe, ý bảo Hàn Tranh
nhanh chút đưa ra thái độ.

“Lý cục trưởng?” Hàn Tranh thu thu ánh mắt, sau đó
thần sắc giật mình nhìn Trần Uyển Di, “Hay là chồng cô là Lý Cương?”

Trần Uyển Di sắc mặt khẽ biến, không hề để ý tới
Hàn Tranh, sau đó lấy ra di động bấm gọi đi, vốn nghệ sĩ gặp gỡ loại sự tình
này đầu tiên khẳng định là gọi điện thoại cho người đại diện của mình, Trần
Uyển Di người đầu tiên nghĩ đến là Tô Dần Chính, ả hôm nay đã gọi Tô Dần Chính
vài lần đều bị cắt đứt, lần này ả vốn ôm tâm tính tìm may, không nghĩ tới lại
thông máy.

“Dần Chính, em xảy ra tai nạn xe cộ…” Một giây
trước còn ác độc nói chuyện, giây tiếp theo mặt lại toát ra vẻ phụ nữ yểu điệu.

Từ đầu tới đuôi, Hàn Tranh vẫn mặt không chút thay
đổi nhìn Trần Uyển Di không ngừng khóc kể với cái di động, nhưng thời điểm nghe
tới người phụ nữ này thực kêu ra tên cái người kia, trong mắt anh ngay lập tức
toát ra một đám lửa.

“Dần Chính, anh có thể lại đây một chuyến hay
không, đối phương thật không phân rõ phải trái, em thật không có biện pháp giải
quyết …”

Hàn Tranh chỉ cảm thấy bản thân lúc này máu huyết
sôi trào, không thể ức chế phẫn nộ giống như thủy triều đang bao phủ anh, anh
có chút khống chế không được từ trong tay Trần Uyển Di đoạt qua điện thoại.

“Dần Chính, là tao.” Hàn Tranh sau khi bình tĩnh
tâm tình, “Tao chính là cái người không phân rõ phải trái trong miệng người phụ
nữ kia, vừa mới nãy xe người phụ nữ của mày tông vào đuôi xe tao, còn có,
Thương Thương cũng ở trong xe.”

Hàn Tranh trừng mắt nhìn Trần Uyển Di, đi đến một
bên nghe điện thoại.

“Mày hỏi tao Thương Thương thế nào?” Hàn Tranh nhịn
không được cười nhạo ra tiếng, “Dần Chính, không phải tao chèn ép mày, mày có
mặt mũi hỏi cái này sao?” Nói xong, cúp điện thoại, Hàn Tranh đi trở về, khống
chế không được tính tình mà đem di động trả lại cho Trần Uyển Di.

Trần Uyển Di ù ù cạc cạc nói: “Bệnh thần kinh hả!”

Hàn Tranh cười nhạo, đi đến trước mặt Trần Uyển Di,
hỏi: “Tô Dần Chính là chồng cô?”

Trần Uyển Di nghiêm mặt không nói lời nào.

Hàn Tranh ói ra mấy hơi tức giận, sau đó xoay người
từ trên cao nhìn xuống Trần Uyển Di: “Tôi thật đúng là lần đầu tiên thấy người
giống như cô vậy... thứ đàn bà... đê tiện.” Nói xong, cười lạnh xoay người, đi
trở về trước xe mình, lên xe, đóng cửa xe.

“Giải quyết như thế nào?” Chu Thương Thương quay
đầu hỏi Hàn Tranh.

Hàn Tranh không nói lời nào, qua một lúc, rầu rĩ
trả lời: “Giải quyết riêng.”

Chu Thương Thương “À” một tiếng, sau đó cúi đầu.

Trong xe đột nhiên trở nên tĩnh lặng, qua thật lâu
sau, Chu Thương Thương từ từ mở miệng: “Thập Nhất, người phụ nữ vừa rồi em nhận
ra được.”

Hàn Tranh nắm tay lái, sắc mặt khó coi đến rối tinh
rối mù.

Chu Thương Thương cố nở nụ cười nhẹ, sau đó quay
đầu hỏi Hàn Tranh: “Anh nói cô ta xinh đẹp hay là em xinh đẹp?”

Hàn Tranh lạnh nghiêm mặt: “Đừng hỏi như vậy.”

Chu Thương Thương nhẹ dựa vào ghế xe, cúi đầu cười,
thần sắc đã có chút suy sụp yếu đuối: “Thập Nhất, anh nói hai người cùng một
chỗ lâu, có phải sẽ từ tình yêu biến thành tình thân hay không?”

Hàn Tranh thanh âm nặng nề: “Anh không biết.”

Chu Thương Thương nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, ven
đường một loạt quảng cáo xếp sau vành đai xanh, một loạt quảng cáo lộ thiên của
Tô thị lướt qua cực nhanh rồi biến mất trước mắt Chu Thương Thương, sau đó lại
lần nữa nhảy vào trong mắt cô, rồi biến mất…

...

Chu Thương Thương là sau khi tốt nghiệp đại học mới
biết được cuộc sống của Tô Dần Chính có bao nhiêu quẫn bách.

Khi đại tam cô từ trong Tống gia chuyển ra ngoài,
sau khi Tô Dần Chính biết việc này, hàng tháng trừ bỏ gửi quà cho cô, còn định
kỳ gửi đến cho cô một khoảng tiền.

Tô Dần Chính ở trong điện thoại nói với cô: “Bà xã,
anh nuôi em.”

Khi đó Chu Thương Thương thật sự không biết phần
mềm của Tô Dần Chính mới thiết kế bị người ta đạo danh, cũng không biết hắn mới
từ chức ở công ty, càng không biết thời điểm Tô Dần Chính nói với cô “Bà xã,
anh nuôi em.” Toàn thân trên dưới chỉ có 500 đồng tiền.

Chu Thương Thương sau khi tốt nghiệp đại học liền
lập tức chạy vội đến Bắc Kinh tìm Tô Dần Chính, ngày hè chói chang, cô ngồi ở
cửa chờ Tô Dần Chính, kết quả chờ được một người đàn ông nhanh nhẹn dũng mãnh,
anh ta nói cho cô Tô Dần Chính sớm đã chuyển đi rồi.

Chu Thương Thương gọi điện thoại cho Tô Dần Chính,
một giờ sau, Tô Dần Chính vội vàng chạy tới.

Tô Dần Chính so với lần trước gặp mặt vừa gầy, vừa
đen, Chu Thương Thương có chút hiểu được, giơ giơ nụ cười lên trên mặt: “Dần
Chính, em với anh một đường cố gắng lên nào.”

...

Khi Chu Thương Thương về nhà tiểu bảo mẫu nói cho
cô: “Tô tiên sinh đã trở lại.”

Chu Thương Thương lên lầu, quả nhiên thấy Tô Dần
Chính ngồi trong phòng sinh hoạt xem tivi, hắn đã tắm rửa xong, mặc áo ngủ vải
bông màu lam, tóc có chút ẩm ướt, hẳn là không dùng máy sấy.

Phòng khách nhỏ chỉ mở một cây bên đặt dưới đất
cạnh sô pha, ngọn đèn màu da cam bao phủ Tô Dần Chính trong vòng sáng hình
tròn, sườn mặt anh tuấn như trước ánh trong một mảnh màu sắc da cam, có vẻ mê
ly lại mơ hồ.

Tô Dần Chính thấy cô trở về, cầm lấy điều khiển từ
xa ấn tắt màn hình tivi.

“Đã trở lại?” Tô Dần Chính nhìn về phía cô, mở
miệng.

Chu Thương Thương gật đầu, sau đó vào phòng ngủ tắm
rửa, ở dưới vòi hoa sen dùng nước ấm cọ rửa hết nửa giờ, khi đi ra làn da bị
nước ấm xông hồng hồng, cả khuôn mặt cũng đỏ ửng theo.

Chu Thương Thương ngồi ở trước bàn trang điểm sấy
tóc, lúc gội đầu quên dùng đồ bảo hộ tóc, tóc có chút rối, khi cô đang muốn lấy
tay chải xuôi, một bàn tay đã phủ lên đầu cô.

Bóng ma phía sau như là đặt Chu Thương Thương ở
trong lòng, gắn bó không thông khí đến khó chịu.

Tô Dần Chính từ bàn trang điểm lấy ra một cái lược
sừng, trầm mặc chải tóc cho Chu Thương Thương, qua một lúc, lại lấy máy sấy Chu
Thương Thương cầm trong tay qua, vừa sấy vừa chải đầu.

Chu Thương Thương vẫn ngồi không nhúc nhích, cho
đến khi Tô Dần Chính mở miệng nói chuyện.

“Thập Nhất đã trở lại sao?”

Chu Thương Thương im miệng không nói.

Tô Dần Chính lại tiếp tục hỏi: “Nó nhìn rất không
tệ đi.”

Chu Thương Thương bỗng nhiên đứng lên: “Tô Dần
Chính, đừng làm cho tôi ghê tởm anh.”

Tô Dần Chính nhún nhún vai, đôi mắt hắn lóng lánh
nhìn cô, đột nhiên nói một câu: “Thương Thương, chúng ta hình như thật lâu
không làm.”

Chương
17: “Tống
Thiến, đừng làm cho tôi hối hận vì từng ở chung với cô.”

Tình yêu là xinh đẹp, khi lòng chúng ta tràn đầy
vui vẻ khi có được nó, sao lại dự đoán được có một ngày nó cũng sẽ biến chất,
sẽ hư thối, thậm chí biến mất. Nhưng mà tình yêu xinh đẹp cũng là ở chỗ khi có
được nó cái gì cũng không đi nghĩ, cái gì cũng không để ý.

Chu Thương Thương cũng từng có được một phần tình
yêu như vậy, cái thời điểm kia cô trẻ tuổi, bạn trai của cô anh tuấn lại dịu
dàng, cái thời điểm kia bọn họ thực bần cùng, ở trong căn phòng giá rẻ sắp bị
phá bỏ và di dời, trong phòng đơn sơ, trần nhà thường có mãnh vữa rơi xuống,
ống nước thường xuyên bị nứt toét, còn có cái giường gỗ nhỏ 1m5, lúc làm khiến
cho cái giường phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

Cái thời điểm đó tiêu dùng còn không có cao như
hiện giờ, Chu Thương Thương mỗi ngày tính toán tiền sinh hoạt, khoản tiền nào
cũng tiết kiệm đi, chỉ có tiền nhà, như thế nào cũng tiết kiệm không được.

Mùa hè, Tô Dần Chính vùi đầu vào máy tính viết
chương trình, Chu Thương Thương ngồi ở bên giường múc dưa hấu, thường xuyên đưa
một miếng đến bên miệng Tô Dần Chính, khi giở trò xấu thì đem tất cả hạt dưa
hấu đã lấy ra, sau đó đưa đến bên miệng Tô Dần Chính, Tô Dần Chính quen tật há
miệng, phát giác không đúng, xoay người nhào về phía cô, Chu Thương Thương đẩy
Tô Dần Chính ra: “Ngày mùa hè, không thấy nóng à?”

Mùa đông Chu Thương Thương cứ dựa trên giường với
Tô Dần Chính, Tô Dần Chính rót nước nóng vào túi chườm nóng thả tới dưới chân
Chu Thương Thương, sau đó nói: “Bà xã, anh còn phải viết xong báo cáo mới ngủ,
ngủ ngon.”

Chu Thương Thương từ trên giường ngồi lên bưng mặt
Tô Dần Chính mổ mổ: “Ông xã cố lên.”

Khi đó Tô Dần Chính thường xuyên nói nhất với cô
là: “Thương Thương, cho anh chút thời gian, anh sẽ cho em cuộc sống tốt nhất.”

Chu Thương Thương thường nói với Tô Dần Chính đó
là: “Ông xã, em tin tưởng anh nhất định có thể.”

Xác thực, Tô Dần Chính cũng không nói dối gì, Tô
Dần Chính thật làm cho Chu Thương Thương sống cuộc sống tốt nhất, bọn họ chuyển
nhà ba lượt, căn nhà càng lúc càng lớn, đồ dùng bên trong cũng càng ngày càng
quý, một bức họa tùy tiện treo trên tường cũng có giá cả trăm ngàn. Chu Thương
Thương cũng không tự tin vớ vẩn, Tô Dần Chính hao hết bảy năm thời gian tạo ra
một cái thần thoại thương nghiệp, hắn hiện tại bên dưới có hai công ty đưa ra
thị trường, phân biệt hai thị trường ở Hong Kong cùng nước Mỹ, hắn còn có một
phố buôn bán, hai mươi hệ thống siêu thị lớn, hắn chơi cổ phiếu, bất động sản,
kỳ hóa trừ bỏ ánh mắt độc đáo, trên người còn có vận khí tốt khiến người khác
hâm mộ không thôi. Chuyện Tô Thiên Lan lại bị lôi ra, bên ngoài cũng sẽ không
có người mượn việc này nói móc, ngược lại còn thổi phồng to lớn, thậm chí có
người nói thế kỉ này sẽ không lại xuất hiện một Tô Dần Chính thứ hai, hắn là
thần thoại, thần thoại là có tính chất truyền kỳ cùng tính chất duy nhất.

Bảy năm, năm nay Chu Thương Thương qua vài ngày nữa
đã hai mươi chín tuổi, Tô Dần Chính còn có mấy tháng nữa cũng đã ba mươi mốt,
đều già đi sao? Nhưng mà có bao nhiêu đôi vợ chồng đến độ tuổi này mới bắt đầu
bước vào giáo đường hôn nhân, mà bọn họ cũng đã ở trên con đường hôn nhân này
càng đi càng xa.

...

Chu Thương Thương đứng ở cửa sổ sát đất, phía sau
là bóng đêm nặng nề, bên ngoài vang vài tiếng sấm rền, bên trong trần nhà hệ
thống điều hòa trung tâm, gió lạnh từ nơi nguồn gió được thổi ra nhè nhẹ.

Tô Dần Chính tiến lên ôm lấy Chu Thương Thương, hắn
ngửi thấy trên người cô mùi sữa tắm thơm ngát, than thở nói: “Thật thơm.”

Chu Thương Thương mặc Tô Dần Chính ôm, mãi đến khi
Tô Dần Chính dùng răng nanh cởi bỏ cái cúc áo thứ hai trên áo ngủ cô, Chu
Thương Thương thản nhiên mở miệng nói: “Dần Chính, tôi sợ nhiễm bệnh.”

Tô Dần Chính đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn
nhã có phần vặn vẹo đôi chút, đồng tử đen thẳm chậm rãi co rút lại, cánh tay
hắn đặt trên tay Chu Thương Thương cũng có chút khống chế không được lực đạo,
cứng ngắc nắm vào xương cốt Chu Thương Thương.

“Anh bẩn?” Tô Dần Chính ánh mắt nặng nề, chống lại
ánh mắt của Chu Thương Thương, “Vậy em cảm thấy ai sạch sẽ, Thập Nhất sao?”

Chu Thương Thương tính toán thoát khỏi gông cùm của
Tô Dần Chính, Tô Dần Chính lại gia tăng thêm lực đạo, đem Chu Thương Thương để
ở trên tường, hai người chóp mũi chạm chóp mũi, hô hấp ấm áp mà Tô Dần Chính
thở ra toàn bộ phun trên mặt Chu Thương Thương.

“Thương Thương, trên đời không mấy đàn ông là sạch
sẽ, nhất là Thập Nhất, em có khả năng không biết... “Tô Dần Chính kéo ra nụ
cười khẽ, ghé vào lỗ tai Chu Thương Thương, nhỏ giọng nói, “Anh nói cho em, nó
mười lăm tuổi đã chơi song phi…”

Chu Thương Thương giơ tay lên cho Tô Dần Chính một
cái tát: “Anh cút cho tôi!”

Tô Dần Chính tay phải vuốt khuôn mặt bị Chu Thương
Thương đánh, nhìn thật sâu vào mắt Chu Thương Thương, thật cút mất.

Chu Thương Thương vô lực ngồi ở trên giường, dưới
lầu truyền đến tiếng Tô Dần Chính mở cửa đóng cửa, sau đó là tiếng khởi động ô
tô, cho đến khi xe chạy khỏi gara, dần dần chạy khỏi khu biệt thự.

Cô cùng Tô Dần Chính lại một lần nữa tan rã trong
không vui, đối chọi gay gắt giống như hôm nay vậy, cô cùng Tô Dần Chính dường
như đã diễn luyện hơn một ngàn lần, đối với việc này cô đã có chút chết lặng.

Mỗi lần sau khi kết thúc cãi nhau, Tô Dần Chính
hoặc đi công tác hoặc đi “Nhà” khác ngốc vài ngày, vài ngày sau trở về, hắn sẽ
mang cho cô một món lễ vật, cô cũng sẽ nhận, dễ thu dễ phóng.

Có một phụ nữ Giang Tây chồng là ông chủ mỏ than
dạy cô: “Thừa dịp chưa ly hôn để dành chút tiền, phòng ngừa vạn nhất.”

Chu Thương Thương không biết mình có muốn phòng
ngừa vạn nhất hay không, cô nghĩ, nếu thực ly hôn, Tô Dần Chính hẳn là sẽ không
ở trên mặt tiền tài ủy khuất cô cái gì, bởi vì hắn đã ở trên mặt tình cảm ủy
khuất cô.

-

Tô Dần Chính hôm nay uống lên không ít rượu, trước
đó hắn nhận được điện thoại của Trần Uyển Di khi đang cùng một vị ông chủ
Mexico uống rượu hoa điêu Thiệu Hưng, thứ rượu hoa điêu tốt nhất đặt trên bếp
đồng tinh xảo dùng lửa nhỏ nấu không ngừng, toàn bộ ghế lô hương rượu lượn lờ.

Trần Uyển Di ở trong điện thoại thì thầm nói một đống
lớn kì thật hắn cũng không có nghe cẩn thận, mãi đến khi di động của Trần Uyển
Di bị Hàn Tranh cướp đi, cả người hắn đột nhiên tỉnh lại.

Rượu hoa điêu ở trong bụng hắn không ngừng bốc lên,
hắn ra khỏi ghế lô, ghé vào toilet vàng óng nhịn xuống nôn mửa hỏi một câu:
“Thương Thương không việc gì chứ?”

Hàn Tranh ở trong điện thoại trách cứ làm cho hắn
có chút hoảng hốt, sau đó Hàn Tranh liền cúp điện thoại, hắn ghé vào bồn rửa
nôn mửa rất lâu, mãi đến khi toàn bộ bụng đều trống rỗng, khó chịu như thiêu
như đốt.

Sau đó hắn đứng thẳng người, mở ra vòi nước mạ vàng
rửa tay rửa mặt, chậm chạp rửa xong lại dùng khăn mềm chà lau sạch sẽ.

Hắn gọi điện thoại công đạo cho trợ lý an bài kế
tiếp cho ông chủ Mexico còn trong ghế lô, ra khỏi nhà hàng chạy xe hướng về đường
Hoa Khê.

Hắn ở nhà đợi một hồi lâu, Thương Thương còn không
có trở về, hắn cầm di động cũng không dám quay số điện thoại, sau đó Thương
Thương đã trở lại, bọn họ lại một lần nữa xé rách da mặt lẫn nhau.

Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, cũng
không phải là lần dữ dội nhất, có lẽ về sau bọn họ còn có thể ầm ĩ rất nhiều
lần nữa, cho nên cãi nhau như vậy thật sự rất râu ria, không phải sao?

-

Hàn Tranh về nhà thấy được Tống Thiến đang ngồi ở
trong phòng khách cùng mẹ mình uống trà, Tống Thiến cười với anh khi thấy anh
vào cửa, mẹ Hàn cười tiếp đón con mình lại đây: “Thập Nhất a, qua đây xem Thiến
Thiến đưa cho mẹ cái áo choàng xem đẹp không?”

Hàn Tranh quét mắt nhìn áo choàng màu đỏ sậm mẹ
mình cầm trong tay, anh biết mẹ mình ghét nhất chính là màu đỏ sậm, Tống Thiến
đưa cho bà loại áo choàng màu này vậy mà có thể giả vờ một bộ dáng thích không
buông tay.

“Cũng tạm.” Hàn Tranh nói thật có lệ, sau đó xoay
người lên lầu.

Mẹ Hàn phẫn nộ nở nụ cười, sau đó vỗ vỗ bả vai Tống
Thiến: “Hai đứa lên lầu tán gẫu, đã hầu bà lão này cả một buổi chiều, rất buồn
chán đi.”

Tống Thiến lắc đầu, sau đó nói với mẹ Hàn: “Con đây
đi lên với A Tranh.”

Mẹ Hàn: “Đi đi thôi.”

Hàn Tranh đứng trước gương trong phòng cởi caravat,
sắc mặt bình tĩnh nhìn gương mặt cô gái xuất hiện trong gương, thấy cô tiến
vào, lấy tay chỉ chỉ sô pha trong góc, ý bảo Tống Thiến trước ngồi xuống, dừng
một chút, thản nhiên mở miệng: “Tống Thiến, em không nên tới nữa.”

Tống Thiến đi đến trên sô pha trong phòng ngồi
xuống, ngửa đầu: “Vì sao, chúng ta còn chưa có chia tay đâu?”

Hàn Tranh quay đầu, nhìn chằm chằm Tống Thiến vài
giây: “Là có ý gì?”

Tống Thiến cúi đầu nhìn móng tay hôm nay mình vừa
mới làm, chậm rãi mở miệng nói: “A Tranh, em thích anh như vậy, anh thật sự
không thể đối với em như thế.”

Hàn Tranh ừ một tiếng, đem áo khoác cởi ra móc trên
giá áo, mở cửa phòng thay đồ móc lên, sau đó đi ra.

Trên người anh chỉ mặc một bộ đồ vải bông bó sát
màu trắng, cổ chữ V, Hàn Tranh hai tay ôm ngực, dáng người biếng nhác dựa trên
cửa phòng thay đồ, nói chuyện tiếng nói trầm thấp mà lười biếng: “Nếu có chỗ
nào thương tổn em, tôi thật có lỗi, nhưng mà chia tay là chia tay, Thiến Thiến,
điều kiện của em rất tốt, thật không cần thiết treo trên người tôi.”

Tống Thiến nắm chặt hai tay, có chút muốn nói nhưng
làm thế nào cũng nói không nên lời, qua một hồi, cô hít sâu hai hơi, hỏi: “Hàn
Tranh, anh phải rời khỏi em, là vì Chu Thương Thương sao.”

“Chu?” Hàn Tranh nở nụ cười một chút, “Cô ấy không
phải hẳn là họ Tống sao?”

Tống Thiến không để ý tới lời nói xen của Hàn
Tranh, đứng lên: “Hiện tại cô ấy sống không hạnh phúc anh liền khó chịu sao,
sau đó vội vàng muốn đi sắm vai tình thánh sao?”

Hàn Tranh nháy mắt một chút, trên mặt lộ vẻ không
vội không nóng nảy tươi cười: “Thiến Thiến, đây là chuyện của tôi.”

Tống Thiến đi đến trước mặt Hàn Tranh, ý đồ bắt lấy
tay anh, Hàn Tranh ung dung rút tay mình ra, biểu tình nghiêm túc mấy phần:
“Tống Thiến, tôi lặp lại lần nữa, chúng ta thật sự chia tay, trước đó chúng ta
chỉ là yêu đương, không phải kết hôn, chẳng lẽ tôi muốn chia tay, còn phải cùng
em đi cục dân chính lấy giấy công chứng sao?”

Tống Thiến cắn môi: “Hàn Tranh, anh đừng vờ ngớ
ngẩn được không?”

“Vờ ngớ ngẩn cái gì?” Hàn Tranh cười hỏi.

“Anh cho là Chu Thương Thương thật sự cần anh sao,
cô ấy chỉ là lợi dụng anh có biết hay không, Tô Dần Chính hiện tại ở bên ngoài
có phụ nữ, Chu Thương Thương muốn lợi dụng anh kích thích hắn, chờ khi Tô Dần
Chính hồi tâm chuyển ý, cô ấy sẽ cảm kích anh sao, chỉ biết lập tức đem anh
quăng sang một bên, Hàn Tranh, đừng ngốc được không, anh cho là Chu Thương
Thương sẽ thật sự rời khỏi Tô Dần Chính sao? Cô ấy trước kia tình nguyện cùng
ba em trở mặt cũng muốn cùng Tô Dần Chính chết chung một chỗ, cô ấy yêu Tô Dần
Chính muốn chết, giống như em yêu muốn chết anh vậy, là rời không được, hiểu
hay không hả, A Tranh?”

Hàn Tranh phất ra Tống Thiến, sau đó đi đến quầy
rượu rót một ly rượu vang, đặt ở trên tay lắc lắc, nhấp một ngụm, nhìn Tống
Thiến kiến nghị nói: “Cô không làm giáo sư phân tích tình cảm thật sự là đáng
tiếc.”

Tống Thiến quay đầu, không nhìn tới Hàn Tranh.

Hàn Tranh buông ly rượu, chăm chú nhìn Tống Thiến
nói: “Thiến Thiến, tôi với cô chia tay cùng Thương Thương không có bất luận cái
quan hệ nào, nếu cô ấy thực cần tôi kích thích Tô Dần Chính, chúng ta đây đoán
chừng ngay cả bắt đầu cũng không có.” Dừng một chút, “Tống Thiến, đừng làm cho
tôi hối hận vì từng ở chung với cô.”

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3