Tâm hữu bất cam - Chương 31

Chương 31: “Dần Chính, tôi đem con
của anh đền cho anh, một mạng đổi một mạng.”

Chu
Thương Thương nghĩ cả cuộc đời này của mình đại khái đều quên không được tâm
tình sau khi nhìn thấy ảnh chụp của Trần Uyển Chi trong điện thoại di động của
Tô Dần Chính.

Khiếp
sợ, khó có thể tin mà lại phải tin, hình như chỗ nào đó trong trái tim nháy mắt
bị đánh nứt ra, máu tươi cuồn cuộn không ngừng từ bên trong ra chảy ra bên
ngoài, lồng ngực như là có một con dao trằn trọc cạo quét tim phổi của cô, đau
nhức từng đợt nổi lên, vặn xoắn thần kinh toàn thân của cô.

Đại khái
qua vài phút đồng hồ, tiếng nước trong buồng vệ sinh dừng lại, Chu Thương
Thương nhanh chóng lau khô nước mắt trên mặt, sau đó đem di động của Tô Dần
Chính để lại chỗ cũ.

Tô Dần
Chính từ buồng vệ sinh đi ra, toàn thân chỉ bọc một cái khăn tắm, Chu Thương
Thương đột nhiên thấy Tô Dần Chính như vậy rất chói mắt, trong đầu nghĩ có đúng
hay không một người phụ nữ khác cũng từng thấy qua hình dạng hắn bây giờ.

Chu
Thương Thương không nhìn tới Tô Dần Chính, cúi đầu xem báo tháng tiểu thuyết, báo
tháng tiểu thuyết chữ chi chít nhưng trong mắt cô lại mơ hồ, không có khái
niệm.

Sau đó
cô cảm thấy có một đôi tay ôm lấy thắt lưng của mình, Tô Dần Chính đã bò lên
trên giường, tay hắn ở bên hông cô xoa đi xoa lại, đây là ám chỉ tình dục giữa
cô và hắn, nếu như bình thường, Tô Dần Chính đi công tác bên ngoài hơn nửa
tháng, khi trở về cô với hắn khẳng định là tiểu biệt thắng tân hôn, hận không
thể ngay lập tức lăn lộn trên giường.

Nhưng mà
đêm nay sau khi nhìn thấy tấm ảnh chụp của Trần Uyển Chi cùng cái tin nhắn kia,
khi bàn tay của Tô Dần Chính rơi vào thân thể cô, Chu Thương Thương chỉ cảm
thấy giống như vô số kim châm đâm lên người mình.

Cô đột
nhiên đẩy tay Tô Dần Chính ra, Tô Dần Chính sợ run một chút, sau đó cả người
bao trùm lên trên người cô, hắn đem mặt chôn trước ngực cô, chậm rãi khiêu
khích.

“Em mệt chết đi…” Chu Thương Thương đẩy Tô Dần
Chính ra một chút, Tô Dần Chính nhìn cô một cái, dừng động tác, từ trên người
cô đi xuống, bàn tay ôm lấy cô: “Thương Thương, xin lỗi, anh bỏ lỡ sinh nhật của
em.”

Chu
Thương Thương đưa lưng về phía Tô Dần Chính, thiếu chút nữa nghẹn ngào thốt ra,
qua thật lâu: “Không phải vì anh bận bịu sao?”

Tô Dần
Chính ôm sát cô, Chu Thương Thương cả người cứng ngắc, mặc cho hắn ôm.

“Ngủ đi.” Tô Dần Chính nói, sau đó tắt đèn
phòng ngủ.

Chu
Thương Thương cũng không nhúc nhích, cho đến khi người nọ ở phía sau truyền đến
tiếng hít thở theo quy luật, Tô Dần Chính đã ngủ, cô mới chậm rãi xoay người,
nương theo tia sáng yếu ớt trong đêm tối, cô gắt gao nhìn vẻ mặt khi ngủ của Tô
Dần Chính.

Cô thực
sự muốn đánh thức Tô Dần Chính, sau đó phát bệnh tâm thần hỏi hắn ảnh chụp là
có chuyện gì xảy ra, tin nhắn là có chuyện gì xảy ra, hắn chính là Tô Dần Chính
của cô sao? Chu Thương Thương bất ngờ không kịp phòng bị đem nước mắt đang chảy
xuống lau đi, tới cuối cùng vẫn không có đánh thức Tô Dần Chính.

Lúc này
đây, Chu Thương Thương lựa chọn lừa mình dối người.

Chu
Thương Thương nhớ tới buổi tối tiệc mừng công kết thúc đó, những lời cô nói với
Trần Uyển Chi khi đấy nhất thời biến thành trò cười, chuyện tình của cô không
phải một bộ phim thần tượng thanh xuân chuyên tâm, mà là một bộ phim đảo ngược.

-

Giống
như rất nhiều người vợ khác phát hiện chồng mình đi trệch hướng, Chu Thương
Thương bắt đầu quan tâm tất cả mọi chuyện về Trần Uyển Chi cùng Tô Dần Chính,
cô đi thị trường kĩ thuật số làm số điện thoại mới để nghe lén điện thoại của
Tô Dần Chính, cô nghĩ hết tất cả các loại biện pháp muốn từ trong miệng Tô Dần
Chính nói ra mấy lời khuôn sáo, thậm chí cô còn muốn tìm thám tử bắt đầu giám thị
nhất cử nhất động của Tô Dần Chính.

Cô bắt
đầu càng ngày càng mẫn cảm, lòng nghi ngờ nổi lên bốn phía, sức tưởng tượng
nhanh chóng bành trướng. Cô bắt đầu mất ngủ, nằm mơ rất nhiều, cô thường thường
vô duyên vô cớ khóc lên, sau đó nghĩ đến một ít chuyện thú vị trước đây lại đột
nhiên cười ra tiếng.

Thời
điểm cô đối mặt với Tô Dần Chính còn có thể miễn cưỡng vui cười, nhưng khi vừa
mới quay đầu dáng tươi cười lập tức phai nhạt đi.

Cuối
cùng, Tô Dần Chính rốt cục cũng phát hiện ra sự thất thường của cô, cố ý dành
ra một buổi theo cùng cô, hắn áy náy đầy lòng nói bản thân thực sự quá bận,
quên mất cô. Ngày đó, hắn mang cô dạo phố mua sắm, xuống tay càng lúc càng lớn,
lúc ký hóa đơn hơn mười vạn vùng xung quanh lông mày cũng không nhăn một chút
nào.

Đoạn thời
gian đó, Chu Thương Thương giống như là một con cá bị nước cuốn lên bờ, cô cho
rằng bản thân có thể chờ được nước Giang Đông của mình, kết quả chỉ là càng
ngày càng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức cô không còn biện pháp nào tiếp tục
lừa mình dối người được nữa.

-

Sự tình
triệt để vạch trần là vào một cuối tuần có khí trời rất đẹp thích hợp tình nhân
ra ngoài dạo chơi, Tô Dần Chính quay về công ty tăng ca, cô không cùng Tô Dần
Chính lên tiếng đã đi tới phòng làm việc của hắn.

Ngày đó,
giác quan thứ sáu của cô dường như so với ngũ quan còn linh mẫn hơn, lúc đẩy ra
cửa phòng làm việc, cô dường như đã nghĩ đến cảnh tượng mà mình sẽ nhìn thấy là
cái gì.

Mà hình
ảnh cô tận mắt nhìn thấy thực sự không có phụ lòng giác quan thứ sáu của cô.

Cô nhìn
thấy Tô Dần Chính đang nằm trên chiếc ghế văn phòng do I-ta-li-a sản xuất của
hắn, cô nhìn thấy Trần Uyển Chi đứng ở sau lưng Tô Dần Chính, ngón tay thanh tú
nhẹ nhàng ấn lên huyệt Thái Dương của Tô Dần Chính.

Khi thấy
một màn như vậy, Chu Thương Thương nghĩ, Tô Dần Chính nhất định là thoải mái
cực kì, biểu tình trên mặt hắn thoạt nhìn hưởng thụ biết bao, thư thái biết
bao, thậm chí thần sắc như vậy bọn họ đã lâu không có thấy qua ở trên người Tô
Dần Chính.

Chu
Thương Thương cứ như vậy đứng ở cửa, cũng không đi vào, Trần Uyển Chi ngẩng đầu
nhìn thấy cô, kinh hoảng đưa tay dời khỏi huyệt Thái Dương của Tô Dần Chính.

Sau đó
Tô Dần Chính mở mắt ra, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Trần Uyển Chi, sau đó chậm
rãi quay đầu, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.

Chu
Thương Thương ở trong mắt Tô Dần Chính thấy được thất kinh, cô nghĩ, Tô Dần
Chính kinh hoảng cái gì đây, cô cũng không có bắt được kẻ thông dâm trên
giường, không phải chỉ là ấn huyệt Thái Dương sao, có cần phải khẩn trương như
vậy không?

Cô nhìn
thấy Tô Dần Chính vội vàng từ trên ghế đứng lên, sau đó nhào tới về phía cô,
không ngờ chân phải bị cái ghế vướng một chút, cả người thiếu chút nữa té ngã,
thoạt nhìn thất kinh như vậy, chật vật hoảng sợ như vậy.

Có khả
năng cứ một mực chờ đến ngày hôm nay khi thực sự tận mắt chứng kiến, Chu Thương
Thương ngược lại bình tĩnh đến đáng sợ, đôi mắt cô thẳng tắp nhìn chằm chằm Tô
Dần Chính nhàn nhạt mở miệng nói: “Dần Chính, em sẽ không ở trong công ty ầm ĩ
với anh, ngày hôm nay anh tan tầm sớm một chút, em ở nhà chờ anh.”

“Thương Thương, anh…” Tô Dần Chính kéo tay cô
không cho cô rời đi, Chu Thương Thương xoay qua…, đột nhiên trong lúc đó mặt nạ
vốn ngụy trang người phụ nữ bình tĩnh như là bị xé rách, tức khắc trở nên trợn
tròn mắt, Chu Thương Thương căm hận hung ác nhìn Tô Dần Chính, giọng nói khàn khàn:
“Tô Dần Chính, anh buông tay cho tôi, đừng con mẹ nó, cho anh mặt mũi anh lại
không biết xấu hổ.”

Chu
Thương Thương hất tay Tô Dần Chính rời đi trước, lại duỗi tay chỉ chỉ Trần Uyển
Chi, cuối cái gì cũng chưa nói, rời khỏi công ty.

Sau khi
Chu Thương Thương rời khỏi công ty, cả người như là quả bóng cao su xì hơi, cô
vội vàng đi tới góc tường trong hẻm nhỏ, ngồi chồm hổm thân mình, hu hu khóc
lên.

Cô thực
sự không rõ, Tô Dần Chính yêu cô như vậy làm thế nào lại yêu thương một người
phụ nữ khác đây, hắn làm thế nào có thể có vẻ mặt thoải mái như vậy mà hưởng
thụ xoa bóp của một người phụ nữ khác, hắn làm thế nào có thể dễ dàng ức hiếp
cô như vậy?

Kì thực
cô sớm đã biết không phải sao? Nhưng là vẫn cứ bị cô tận mắt chứng kiến, Chu
Thương Thương nghĩ: thực sự là rất tiếc nuối a, cô không còn biện pháp lừa mình
dối người, cô không bao giờ có thể suy đoán lung tung giả bộ hồ đồ được nữa.

Chu
Thương Thương cũng không biết mình khóc bao lâu, cho đến khi màn đêm buông
xuống, cô nghĩ hẳn là mình nên ăn vài thứ rồi lại trở về, sau khi về nhà mặc kệ
là ngả bài hay là đàm phán đều là chuyện tình rất hao phí thể lực.

Trước
khi về nhà, Chu Thương Thương ở trong một nhà hàng ăn một phần mì Ý, vị chua
ngọt của sốt cà chua ở trong bụng cô cuồn cuộn, cô chạy đến toilet nôn mửa,
thật vất vả mới nuốt xuống, lại bị ói ra sạch sẽ.

-

Chu
Thương Thương lái xe về đến nhà, Tô Dần Chính đã ở trong phòng khách chờ cô,
thấy cô vào cửa, hắn y như bị điện giật từ trên sô pha đứng lên, mới mấy giờ
không gặp, trước đó vẻ mặt của Tô Dần Chính còn đang ở chỗ của Trần Uyển Chi
hưởng thụ, hiện giờ lại đỏ cả mắt, đầu tóc rối tung.

Tô Dần
Chính nhìn về phía cô, thanh âm lơ đãng lại nghẹn ngào: “Thương Thương, em đi
đâu vậy?”

Trên thế
giới chuyện khó có thể kham nhất là cái gì, đối với Chu Thương Thương mà nói
chính là cùng Tô Dần Chính đối mặt ngồi xuống ngả bài như vậy. Kì thực lúc Tô
Dần Chính mở miệng trước, cô còn mong muốn hắn có thể giải thích với cô, đáng
tiếc Tô Dần Chính nói ra đầu tiên là: “Xin lỗi, Thương Thương…”

Xin lỗi,
một câu xin lỗi phủ định tất cả những hi vọng còn sót lại của Chu Thương
Thương.

Thật ra
người yêu cũ ngả bài luôn luôn có vài loại hình thức cố định như vậy, hận lên
nói xé rách da mặt, khóc rống chảy nước mắt nhớ lại chuyện cũ, cuối cùng chúc
phúc phóng khoáng xoay người đi.

Chu
Thương Thương đã quên nội dung cuộc nói chuyện đêm đó của cô và Tô Dần Chính,
chỉ nhớ rõ sau lại cô cùng Tô Dần Chính đều khóc, Tô Dần Chính khóc xin cô tha
thứ, hắn nói rất nhiều với cô, những lời nói hối hận này tựa như một đao một
đao cắm ở trên người Chu Thương Thương.

Cô hỏi:
“Hai người rốt cuộc có phát sinh quan hệ hay không?”

Tô Dần
Chính: “Thương Thương, đêm đó anh uống nhiều…”

“Vậy chính là có.”

Mỗi một
câu nói của Tô Dần Chính, Chu Thương Thương lại đập trên mặt đất một cái chén. “Loảng xoảng” một tiếng, lại một cái chén ở trên sàn
gạch hoa cương tứ phân ngũ liệt, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, mặt đất đã
tràn đầy mảnh thủy tinh cùng mảnh gốm sứ, từng mảnh từng mảnh vỡ.

Thanh âm
của Chu Thương Thương đã khàn khàn, hai tay run run, nước mắt cũng không chịu
thua kém mà chảy xuống, miệng mở ra cũng nhịn không được run lên: “Có thể đừng
lấy chuyện uống say mà nói hay không, uống say anh còn có thể cắm đi vào? Tô
Dần Chính, anh có thể đừng coi tôi là con nít ba tuổi được hay không.” Một câu
nói thô tục không chịu nổi như vậy cứ từ trong miệng Chu Thương Thương cắn răng
mà nhảy ra.

Có người
nói tình yêu là một phần lễ vật Thượng Đế tặng cho người con gái, nó có thể cho
một người con gái trở nên tự tin lại xinh đẹp. Chu Thương Thương cũng từng nhận
được phần lễ vật này, chỉ là hiện tại, phần lễ vật này thay đổi bản chất phát
sinh nấm mốc, khiến cho cô bắt đầu trở nên xấu xí, trở nên thô tục, trở nên mặt
mày khó ưa.

Tô Dần
Chính tùy ý cho cô chửi, sau khi Chu Thương Thương mắng một đoạn thời gian, lại
bắt đầu đối với Tô Dần Chính quyền đấm cước đá, một phụ nữ bị phản bội, dường
như làm thế nào cũng không hết giận.

Cái buổi
tối này, cô cùng Tô Dần Chính đều một đêm không ngủ, cô đưa ra ý định chia tay,
cuối cùng bởi vì thái độ không kiên quyết, sau một đêm khóc lóc ầm ĩ mất đi lực
chấp hành.

Tô Dần
Chính rất nhanh đã sa thải Trần Uyển Chi, còn cô thì sao, tuy rằng cô cùng Tô
Dần Chính không chia tay, nhưng còn không bằng chia tay, đây là cái gì tình
huống đây, xa nhau không có cam lòng, tiếp tục yêu lại vô năng vô lực.

Trong
một tháng này, Tô Dần Chính dè dè dặt dặt lấy lòng cô, thế nhưng Chu Thương
Thương trong ngực toàn là kim a, chỉ cần Tô Dần Chính nói với cô một câu, thì ở
trong tim cô lại đâm một nhát.

Khi đó,
Chu Thương Thương còn lạc quan, cô nghĩ, cô sẽ chờ cây kim này chậm rãi hòa tan
vào trong máu thịt của mình, như vậy sẽ không còn đâm cô đau nữa, cô nghĩ nếu
lựa chọn thỏa hiệp, lựa chọn tha thứ, con đường này của cô cùng Tô Dần Chính,
vẫn là phải tiếp tục đi tiếp.

Ngày đó
Chu Thương Thương nghĩ thông suốt, cô gọi điện thoại cho Tô Dần Chính, bảo Tô
Dần Chính về sớm, nhận được điện thoại của cô, Tô Dần Chính mừng rỡ đồng ý nói
được.

Cúp điện
thoại xong, một cuộc điện thoại khác lập tức gọi đến, một dãy số xa lạ, Chu
Thương Thương nhấn nút nghe, nhưng giọng nói bên trong tuyệt không xa lạ.

Là Trần
Uyển Chi.

Trần
Uyển Chi hẹn cô đi ra ngoài. Chu Thương Thương một bên xắt rau một bên nói
không cần thiết.

Sau đó
Trần Uyển Chi nói tôi mang thai rồi, Chu Thương Thương xắt rau, dao cắt tới ngón
tay, máu tươi hoạt bát từ trong đầu ngón áp út của cô chảy đi ra.

-

Chu
Thương Thương lái xe đi tới địa điểm đã hẹn, là một quán cà phê hẻo lánh, lúc
cô đẩy cửa đi vào, Trần Uyển Chi đứng lên cười với cô, rõ ràng chưa tới ba
tháng, Trần Uyển Chi đã mặc trang phục của phụ nữ có thai váy bầu sọc xanh lam,
khả ái lại trang nhã.

Chu
Thương Thương từ trước tới nay chưa bao giờ không có tác phong giống như vậy,
bởi vì không có tác phong, cho nên cô giống như rất nhiều ác phụ diễn trong
phim truyền hình, bắt đầu nện tiền vào Trần Uyển Chi.

Trần
Uyển Chi nhấp ngụm cà phê: “Nếu như tôi là vì tiền mà đến, sẽ không đi tìm chị,
mà là trực tiếp tìm Dần Chính.”

Chu
Thương Thương không nói chuyện, hai mắt nhìn Trần Uyển Chi: “Nếu như vậy, chúng
ta cũng không có gì để nói.” Nói xong, đứng lên muốn đi.

Thấy cô
phải đi, Trần Uyển Chi lại vội vàng cầm lấy tay cô, chị Thương Thương chị
Thương Thương kêu cô.

“Giúp giúp em… Em yêu Tô Dần Chính a… Em là
thực sự yêu anh ấy…”

Mấy lời
nói này thật buồn cười a, người tiểu tam nào không phải lấy danh nghĩa tình
yêu, ai sẽ nói mình là vì tiền, ai sẽ nói tôi không phải thương con người anh
ta mà là thương tiền của anh ta.

Thế
nhưng lời nói buồn cười như vậy, Chu Thương Thương lại cười không ra miệng, cô
giãy khỏi tay Trần Uyển Chi,rời khỏi quán cà phê vội vã leo lên xe cô đậu ở bên
đường.

Chu
Thương Thương nổi giận đùng đùng mà lên xe, mở động cơ, thay đổi phương hướng,
cả người cô run lên, vành mắt từng đợt đau đớn, cô thật sự là rất tức giận, dẫn
đến việc cô căn bản không có xem kính chiếu hậu đã mang xe lui về sau, điều
chỉnh tốt phương hướng, cô giẫm xuống chân ga, vốn định rất nhanh chạy đi, sau
đó Chu Thương Thương cả người ngu đi, đột nhiên một bóng dáng từ sau xe cô chạy
tới.

Trần
Uyển Chi la lên rồi ngã xuống, Chu Thương Thương thét chói tai.

Chu
Thương Thương hai tay rời khỏi tay lái, nhìn chằm chằm vào hai tay mình, nhìn
lại nhìn, cô rõ ràng muốn thắng xe, làm thế nào lại giẫm vào chân ga?

Chu
Thương Thương khống chế không được khóc lên, cô an vị ở trên xe, không có xuống
xe, cho đến khi người qua đường vây xem càng ngày càng nhiều.

Cô ngơ
ngác ngồi ở trong xe, thấy người qua đường tốt bụng kêu xe cứu thương, cũng
thấy có người qua đường có tấm lòng hiệp nghĩa báo cảnh sát, từ đầu tới đuôi,
cô cũng không có xuống xe, cô chỉ là ngồi ở trên xe, ánh mắt trống rỗng nhìn ra
tất cả bên ngoài xe.

Khoảng
mười phút sau, Trần Uyển Chi bị người ta ôm lấy mang lên xe cứu thương.

Sau đó
có người qua đường phẫn nộ ở bên ngoài xe chỉ trỏ cô, nhất là một người thanh
niên nhiệt huyết, càng không ngừng gõ lên cửa sổ xe của cô, bảo cô xuống xe.

Cô chạy
là chiếc Volvo, được ca ngợi là chiếc xe an toàn nhất trên thế giới, quà sinh
nhật năm ngoái Tô Dần Chính mua cho cô. Chu Thương Thương đột nhiên nghĩ có
chút buồn cười, cô lái xe Tô Dần Chính mua cho mình đụng phải Trần Uyển Chi của
hắn, đụng phải đứa con trong bụng Trần Uyển Chi, cuộc sống bao giờ cũng như
vậy, buồn cười không chịu nổi.

Chu
Thương Thương nghe được bên ngoài xe có người chửi cô bệnh tâm thần, cũng có
người chửi cô là thứ phụ nữ thấp hèn được bao dưỡng.

Chu
Thương Thương mặc cho bọn họ chỉ trỏ chửi rủa, cho đến khi điện thoại trong túi
xách vang lên.

Hàn
Tranh gọi đến.

Về sau
Chu Thương Thương ngẫm lại, Hàn Tranh tựa như cọng rơm cứu mạng của cô, đúng
lúc như vậy, hình như tất cả tự có thiên ý.

Cô nhấn
phím nghe máy, Hàn Tranh trong điện thoại cười hỏi cô có thời gian hay không,
nói buổi tối Hoa Câu từ nước Mỹ trở về, mọi người đã lâu không gặp, buổi tối
rảnh rỗi thì đi ra tụ họp.

Chu
Thương Thương nghe điện thoại của Hàn Tranh thì tâm tình đạt đến ranh giới sụp
đổ, sau khi nghe đến giọng nói của Hàn Tranh, cô rốt cục nhịn không được gào
khóc.

“Thương Thương, làm sao vậy…” Trong ống nghe
truyền đến thanh âm sốt ruột của Hàn Tranh.

“Hàn Tranh… Em đụng vào người, em đụng người,
em đụng vào người, em đụng người…” Chu Thương Thương không ngừng lặp lại những
lời này, cô đã không có lý trí nữa.

Hàn
Tranh rất nhanh đã chạy tới, ngay trước nửa giây trước khi cảnh sát giao thông
chạy tới hiện trường muốn đem cô và xe cô đi.

Mãi đến
sau lại Chu Thương Thương cũng không rõ ngày đó làm thế nào Hàn Tranh có thể
nhanh như vậy đã chạy tới, nhanh đến mức khiến cho Chu Thương Thương hoài nghi
anh là cưỡi mây đạp gió đạp mà đến, nhanh nhẹn như vậy, cấp tốc, kịp thời.

Sau lại
một đoạn thời gian, Chu Thương Thương đều bị vây trong đần độn, đầu tiên là Hàn
Tranh dẫn cô đi cục cảnh sát, cô cho rằng mình sẽ ngồi tù, tuy nhiên không có,
sau ba tiếng đồng hồ Hàn Tranh liền dắt cô đi ra, sau khi gặp chuyện không may,
anh gọi một cuộc điện thoại, một người kiêu ngạo như vậy, nhưng ở trong cục
cảnh sát không ngừng cùng mọi người mặc cảnh phục đốt thuốc cười làm lành.

Tô Dần
Chính rất nhanh biết việc này, sau đó khéo tay xử lý an bài Trần Uyển Chi ở
trong bệnh viện nhân dân số 1.

Mấy ngày
nay Chu Thương Thương ngây ngốc ở nhà, không ăn không uống, Hàn Tranh mỗi ngày
đều đến, mang đến cho cô rất nhiều canh súp ngon lành, Chu Thương Thương có lúc
cũng uống vào hai hớp, nhưng mà trên cơ bản ăn vào vừa vài phút lại nôn ra.

Hàn
Tranh muốn dẫn cô đi bệnh viện, thế nhưng làm thế nào cũng kéo không nhúc nhích
cô, kì thực cô không phải không muốn đi bệnh viện, mà là không muốn ra khỏi
cửa.

Tô Dần
Chính buổi tối trở về, Hàn Tranh cùng hắn đối mặt, đứng lên rời đi, tại cửa
cùng Tô Dần Chính sát bên người mà qua. Sau khi Hàn Tranh rời đi, Tô Dần Chính
đi tới trước mặt cô, thấp giọng mở miệng nói: “Thương Thương, bảo mẫu nói em
một ngày một đêm không ăn cơm, chúng ta đứng lên đi ăn vài thứ…”

Cô bỏ
qua bàn tay Tô Dần Chính đặt ở trên cánh tay mình.

Tô Dần
Chính đứng lên, nhìn cô nói: “Thương Thương, đứa nhỏ của Uyển Chi không phải là
của anh.”

Chu
Thương Thương cúi đầu: “Đều bị tôi đâm chết rồi, anh hà tất không thừa nhận làm
chi.”

Tô Dần
Chính quay mặt qua một bên, thở dài hai cái, đi rồi.

Chu
Thương Thương rốt cục ở một bữa cuối tuần sau hai tuần Trần Uyển Chi gặp chuyện
không may đi ra khỏi nhà, bảo mẫu còn cố ý gọi điện thoại cho Tô Dần Chính, nói
cô tâm tình rốt cục tốt hơn một chút, ngày đó cô còn mặc vào quần áo đẹp nhất
trong tủ ra khỏi cửa.

Chu
Thương Thương là lúc chạng vạng trở về, khi trở về, Tô Dần Chính đang ở cửa nhà
chờ cô, lo lắng hỏi cô đi nơi nào.

Chu
Thương Thương tái nhợt nghiêm mặt, ngẩng đầu cười cười với Tô Dần Chính, sau đó
đi tới trước mặt hắn, dùng giọng điệu cực kì ung dung nói với hắn: “Dần Chính,
tôi đem con của anh đền cho anh, một mạng đổi một mạng.”

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3