Tâm hữu bất cam - Chương 49 + 50

Chương
49: Chu Thương Thương hít sâu một hơi, đó là
cái chuyện gì a, thiên đao vạn quả, cũng không giải hận a!

Cảm tình của Chu Thương Thương đối với Tưởng Ái
Linh, từ nhỏ đến lớn vẫn là phức tạp, bởi vì thái độ của Tưởng Ái Linh với cô
lãnh đạm, cô từ nhỏ đối với Tưởng Ái Linh cũng sẽ không vô cùng thân thiết, mỗi
lần Chu Trường An mang cô quay về nhà cũ Chu gia ăn cơm, cô như ngồi trên bàn
châm, giả vờ hiểu chuyện, giả vờ thuận theo, trên bàn cơm cũng không sẽ ở trước
mặt Tưởng Ái Linh lãng phí một hạt gạo, dáng ngồi, cầm đũa, gắp món ăn đều quy
củ chọn không ra bất luận cái tật xấu gì.

Bức vẽ màu nước này là cô tặng cho Tưởng Ái Linh,
làm quà sinh nhật đại thọ sáu mươi tuổi của Tưởng Ái Linh, bút họa ấu trĩ vẽ
mặt ngoài nghiêm túc của một bà lão, ngồi ngay ngắn trên ghế tứ phương,Tưởng Ái
Linh sáu mươi tuổi còn không có tóc bạc, cho nên trong bức họa là Tưởng Ái Linh
búi tóc cài trâm đen thui, thoạt nhìn nghiêm khắc lại cứng nhắc.

Chu Thương Thương nghĩ không ra Tưởng Ái Linh sẽ
bảo lưu bức tranh này, còn bảo lưu nhiều năm như vậy, sinh bệnh còn đặt dưới
gối đầu trên chính giường bệnh mình.

Cô nhớ kĩ khi cô mang bức tranh này đưa cho Tưởng
Ái Linh thì, Tưởng Ái Linh biểu tình cũng không tốt, cô cười trốn ở sau lưng
Chu Trường An, sau đó nghe đồng chí Trường An nói với Tưởng Ái Linh: “Mẹ,
Thương Thương vẽ hai ngày đó.”

Có một số việc lần nữa nhớ lại, Chu Thương Thương
mới hiểu được Chu Trường An khó khăn bao nhiêu, Tưởng Ái Linh có bao nhiêu khó
khăn, cho tới nay, đều là cô thẹn với Chu gia.

Vai đột nhiên thêm một cánh tay, Chu Thương Thương
ngẩng đầu, Tô Dần Chính sắc mặt ngưng trọng nhìn cô, sau đó mở miệng, “Thương
Thương, đừng quá khổ sở.”

Chu Thương Thương mang bức tranh gấp gọn lại, lau
nước mắt, đứng lên.

Tô Dần Chính mở tay, muốn ôm cô vào lòng, Chu
Thương Thương nâng mắt nhìn Tô Dần Chính, lướt qua hắn.

Tô Dần Chính kinh ngạc đứng ở trong phòng bệnh, nhớ
tới Tưởng Ái Linh trước khi lâm chung còn nắm tay hắn, bà xin hắn chăm sóc tốt
Thương Thương, bà nói Thương Thương đã không có thân nhân gì, chồng là điểm dựa
duy nhất của cô.

Mấy ngày nay, Tưởng Ái Linh đối với hắn rất thỏa
mãn, thừa dịp Chu Thương Thương không ở đó, bà thường nói ra với hắn Thương
Thương thật là tốt, hắn ngồi ở một bên an tĩnh mà nghe, nghe được một ít chuyện
thú vị năm xưa, hắn cũng sẽ ngẫm lại khi còn bé Chu Thương Thương là bộ dáng
gì.

Tưởng Ái Linh lôi kéo tay hắn, vẫn luôn than thở,
bà nói một cô gái không có nhà mẹ dễ chịu ủy khuất, bảo hắn khoan dung nhiều
hơn.

Bà cầu xin hắn đối đãi thật tốt với Chu Thương
Thương.

Tô Dần Chính bên ngoài ban công hút thuốc, châm một
điếu Hoàng Hạc Lâu, hút một hơi thật sâu.

Mấy năm nay, hắn hút qua quá gấu mèo, tô yên, phù
dung vương... trên một vạn loại thuốc, mùi vị vậy mà không bằng loại thuốc mua
3 tệ một gói ở Bắc Kinh.

Kì thực khi đó hắn cũng không thường hút thuốc,
thỉnh thoảng áp lực lớn, từ trên giường đứng lên ra bên ngoài hút một điếu,
quay trở về nhìn Chu Thương Thương đang ngủ say, trong lòng càng thêm ngọt
ngào.

Tưởng Ái Linh là lão cách mạng, tuy nhiên sớm đã
dặn dò lễ tang của mình tuyệt đối không thể phô trương lãng phí, tất cả phải
giản lược. Nhưng mà chính phủ thành phố B vẫn tổ chức một lễ ai điếu cho bà.

Trong buổi lễ ai điếu nghiêm túc và trang trọng,
Chu Thương Thương tuy rằng không phải họ Chu, nhưng vẫn lấy thân phận cháu gái
tiếp đãi khách khứa, Tô Dần Chính một thân tây trang màu đen đứng ở bên cạnh
cô, hai bên đầu di thể của Tưởng Ái Linh bày đặt hai cái vòng hoa, một cái là
của cô, một là của Tô Dần Chính.

Mấy ngày nay đại não của Chu Thương Thương vẫn rất
lờ mờ, cô đã không phải là cô bé mười lăm tuổi, đối với việc thân nhân qua đời
không có phương pháp tiêu tan bi thương, tuổi tác lớn, đối với việc sinh ly tử
biệt cũng có thể có lấy lý trí đối xử, cũng hiểu người đã qua đời là hết, nhưng
là cô thực sự có chút khó có thể tiếp thu.

Cho tới nay, cô lẽ thẳng khí hùng sống trong oán
hận với Tưởng Ái Linh, cho nên sau khi Tưởng Ái Linh qua đời sự thực lần thứ
hai bày ra trước mắt cô, cô có chút không tiếp thụ được, không tiếp thụ được
thái độ mình đã từng đối xử với Tưởng Ái Linh.

Dì Hà nói cho cô: “Thương Thương, kì thực trong
lòng bà nội là có con đứa cháu gái này, trước đây khi ba mẹ con còn sống, bà
thường xuyên nói với dì những điểm tốt của con, chỉ là không nói trước mặt con
mà thôi; sau lại con đi thành phố S, bà cũng thường nhắc tới con, lo lắng con
một mình trong nhà có thể chịu ủy khuất hay không...”

“Thương Thương, thực sự đừng oán bà nội con, trong
lòng bà rất tiếc nuối con không phải cháu ruột của bà, có một số việc qua không
được nhất quan của mình (quan trong tam quan gồm có thế giới quan, nhân sinh
quan, giá trị quan), về phần cất bước con...” Lúc dì Hà nói tới đây, lau lau
nước mắt, “Dì nghĩ bà hẳn là không muốn liên lụy con.”

“Trước khi bà đưa con đi thì có bệnh tiểu đường, bà
cùng dì nói một hồi, cùng với việc cho con theo bà lão bệnh hoạn này, còn không
bằng cho con trở lại bên cạnh chỗ ba ruột con...”

“...”

Có người bắt đầu đọc diễn văn ai điếu, từng chữ
từng chữ rơi vào trong lòng Chu Thương Thương, bài ai điếu hồi tưởng lại Tưởng
Ái Linh khi còn sống, ca tụng phẩm cách của bà, hiện trường không ít người đều
khóc, Chu Thương Thương cúi đầu, một chiếc khăn tay đưa tới trước mặt cô, thanh
âm hơi nặng nề của Tô Dần Chính vang lên trên đỉnh đầu cô: “Thương Thương, đừng
quá khổ sở, bà nội em cũng không muốn nhìn thấy em thành như vậy.”

Chu Thương Thương đối với khăn tay của Tô Dần Chính
nhắm mắt làm ngơ, đúng lúc này, nhân viên công tác dẫn một người tiến đến, Chu
Thương Thương cúi đầu, chỉ nhìn thấy giày da đen kịt của người nọ.

“Thương Thương, nén bi thương.” Một giọng nói quen
thuộc bay vào tai cô, Chu Thương Thương ngẩng đầu, là Hàn Tranh.

Quần đen, tây trang đen, tóc cắt rất ngắn, khuôn
mặt nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm, đôi mắt mắt hai mí vừa rộng vừa thâm sâu
ngày hôm nay biến thành ba nếp gấp.

Hàn Tranh trước tiên cùng Tô Dần Chính bắt tay, sau
đó tiến lên một bước, cho cô một cái ôm.

Một cái ôm không đến mười giây đồng hồ, mặt Chu
Thương Thương dán trong ngực Hàn Tranh, rơi xuống vài giọt nước mắt.

Hàn Tranh buông tay ra, cùng Tô Dần Chính đối diện,
quay đầu nhìn vòng hoa đầu tiên phía bên phải, câu phúng điếu viết “Cháu rể Tô
Dần Chính kính viếng”.

Hàn Tranh thu thu tầm mắt, cúi người vái Tưởng Ái
Linh ba cái, trước khi rời đi, nặng nề vỗ vai Tô Dần Chính, đi rồi.

Tưởng Ái Linh mang hai căn nhà cũ của Chu gia ở để
lại cho Chu Thương Thương, gia sản còn lại toàn bộ hiến cho một viện phúc lợi
nhi đồng của thành phố B, viện trưởng nói cho Chu Thương Thương, bọn họ dùng
tiền mà Tưởng nữ sĩ quyên xây dựng một thư viện.

Trước khi Chu Thương Thương quay về thành phố S,
cũng lấy từ tiền tiết kiệm của mình ra một phần gởi cho viện phúc lợi này, lúc
chuyển khoản, trên ghi chú viết số tiền này là cho các em nhỏ mua sách.

Trước khi quay về thành phố S, Chu Thương Thương
còn đến nghĩa trang của Chu Trường An và Trương Lâm. Lần này đứng ở trước mộ
bia của bọn họ, Chu Thương Thương không có gì có thể nói, không thể so với hai
lần trước khi cô và Tô Dần Chính cùng tới, mỗi lần đều có thể líu ríu nói với
bọn họ rất nhiều, nói bản thân hiện tại tốt biết bao, nói Tô Dần Chính thật
tốt, nói qua tiếp vài năm có thể mang đến cháu ngoại cho bọn họ nhìn một cái.

Chu Thương Thương ở nghĩa trang ngồi một lúc, khi
mặt trời lặn về phía tây thì quay về khách sạn, lúc trở về phòng thì ngay tại
cửa gặp gỡ Tô Dần Chính, cô hiếm khi có được nở nụ cười với hắn một chút, sau
đó mở miệng nói: “Trong khoảng thời gian này, cảm ơn anh.”

Tô Dần Chính nhìn cô, con ngươi tối như mực vòng vo
một lúc, bình tĩnh mở miệng, hình như trải qua nghĩ sâu tính kĩ: “Thương
Thương, chúng ta... Phục hôn đi.”

Chu Thương Thương kéo khóe miệng, hơi đau nhức.

Tô Dần Chính đi tới trước mặt cô, từ trên ngón út
mình tháo xuống chiếc nhẫn màu bạc, cầm lấy tay trái Chu Thương Thương, muốn
đem chiếc nhẫn mang đến ngón áp út của cô.

Chu Thương Thương rút tay mình về, nhàn nhạt mở
miệng: “Dần Chính, đừng làm trò cười.”

Tô Dần Chính sắc mặt yên lặng nhìn cô: “Thương
Thương, em chỉ có một mình.”

“Vậy thì làm sao?” Chu Thương Thương nhìn chằm chằm
đôi mắt Tô Dần Chính, “Lẽ nào anh bây giờ còn không rõ, cùng một chỗ với anh,
còn không bằng một mình.”

Tô Dần Chính rủ mắt: “Chúng ta cho lẫn nhau một cơ
hội, êm đẹp bắt đầu lại...”

Chu Thương Thương cười khẽ hai tiếng, cầm lấy cái
nhẫn trên tay Tô Dần Chính, nhìn một chút, cũng giơ tay sờ sờ, chiếc nhẫn này
là quà sinh nhật năm đầu tiên Tô Dần Chính ở Bắc Kinh đưa cho cô, bạc tinh
khiết 999, nhớ kĩ lúc mua không tới 140 tệ, ngày đó Tô Dần Chính cứng rắn muốn
đổi thành bạch kim cho cô, khi đó cô nói như thế nào ta, em thích mang đồ bạc,
ở quê em nói trang sức bạc có thể phòng tránh ma quỷ đó.

Cái nhẫn này, cô bỏ lại biệt thự Hoa Khê không có
mang đi, không nghĩ tới vậy mà ở chỗ Tô Dần Chính, Chu Thương Thương cầm lấy
chiếc nhẫn, lần nữa nhìn một chút, lại sờ sờ, sau đó hung hăng ném tới trên
tường.

Tô Dần Chính bỗng nhiên quay đầu, chiếc nhẫn “Leng
keng” một tiếng, từ trên tường trắng bắn ngược đến trên mặt đất, lúc rơi xuống
mặt đất phát sinh âm hưởng thanh thúy, sau đó trên mặt đất xoay ngược ba vòng,
lăn ra xa.

“Tô Dần Chính, ở trong lòng tôi, tôi sớm đã coi như
anh đã chết, rất sớm đã chết.” Chu Thương Thương chớp mắt, cúi đầu, lại lập lại
một lần, “Rất sớm trước kia, tôi coi như Tô Dần Chính đã chết.”

Người Tô Dần Chính của cô, yêu cô, thương cô, chỉ
yêu cô, chỉ thương cô kia, đã chết, đồng dạng chết ở trong tình yêu cùng thanh
xuân của cô và hắn.

-

Bên trường học Chu Thương Thương xin nghỉ hai tuần,
ngày hôm sau đi trở về dạy học, cô bay chuyến đêm trở lại thành phố S thì đã
hơn 10 giờ.

Tháng 11, khí trời thành phố S từ từ chuyển lạnh,
lúc Chu Thương Thương ở sân bay đón taxi, gió đêm lành lạnh thổi tới trên mặt
cô, nhìn biển quảng cáo màu sắc rực rỡ, cô chà chà mặt, Chu Thương Thương, mày
thực sự phải cố gắng lên!

Chu Thương Thương ngày thứ hai tinh thần chấn hưng
đi đến trường tiểu học, giày cao gót 5 cm bước đi như bay ở trong vườn trường,
Chu Thương Thương nghĩ, người chính là phải sống có tinh thần.

Trước đây cô một ngày dạy bốn tiết tứ chi đã mệt
như nhũn ra, ngày hôm nay liên tục lên sáu tiết, mặt như trước vẫn mỉm cười.

Gần đây nữ giáo viên xin nghỉ sinh con có hai
người, mặt khác trong phòng nhảy ra một cô giáo cũng mang thai, mọi người cảm
khái nói năm nay là năm sinh con, đoàn người cùng dính vào một chỗ.

Lúc Chu Thương Thương nghe đến đó thì cười cười,
sau đó có vị thầy giáo trêu ghẹo cô: “Cô giáo Chu, cô thì sao, có phải cũng
muốn tham gia náo nhiệt hay không?”

Chu Thương Thương nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không
đâu.”

“Không thể nào.” Thầy giáo phá lệ khoa trương, “Mỹ
nữ cũng không có bạn trai a?”

Chu Thương Thương có chút xấu hổ, lúc này một cô
giáo thay cô bênh vực kẻ yếu, bước đi thong thả đến trước mặt thầy giáo, cười
nhạt hai tiếng: “Tôi nói thầy Trịnh, Trịnh miệng tiện, thầy có thể mỗi ngày
trước khi đến trường học súc súc miệng, mang mồm tẩy rửa sạch sẽ chút không a!”

“Cô Vương.” Thầy Trịnh vội vã cười làm lành.

Thầy Trịnh với cô Vương là một đôi, nói chuyện sáu
năm, đại học bốn năm, công tác hai năm, Vương Cát Nhi nói cô cần qua mười năm
mới kết hôn, Chu Thương Thương nghe xong, vốn định nói không cần phải thế, cảm
tình không thể kéo dài.

Ngược lại vừa nghĩ, cảm tình việc này căn bản không
có chuyện nói kinh nghiệm, chỉ có may mắn và vận xui mà thôi.

Vương Cát Nhi mỗi khi nói đến Trịnh tuấn Tiếu, chỉ
cần nhắc tới anh ta miệng tiện, đều là vẻ mặt phẫn hận: “Cô nói trên đời làm
thế nào lại có cái miệng tiện như vậy, ngày hôm qua anh ta nói nếu như tôi lại
đầu tư cổ phiếu khẳng định sẽ bị lỗ vốn, kết quả sáng sớm mấy loại cổ phiếu tôi
mua tất cả đều rớt xuống, cô đừng tưởng rằng anh ta nắm rõ xu thế a, anh ta
ngay cả cái biểu đồ K còn không biết; còn có lần trước, nhà của tôi dưỡng mấy
con cá cảnh nhiệt đới, cũng là bị cái miệng tiện của anh ta vừa nói, ngày hôm
sau đã trắng bụng.”

Chu Thương Thương nghe Vương Cát Nhi oán giận, nói:
“Có khả năng đúng dịp thôi.”

Cuối tháng, Chu Thương Thương ngồi xổm trong
WC thấy một loạt que thử thai vạch hồng, cúi đầu, nắm tay nắm lại nắm, ngửa đầu
nhìn trần nhà màu trắng, Trịnh Tuấn Tiếu, quả nhiên trời sinh miệng tiện a.

Chu Thương Thương tựa đầu trên đầu gối, cảm
thụ được ngực mình không ngừng phập phồng, cô thực sự đã lâu không có tức giận
như vậy,thuần túy tức giận như vậy, trong ngực như là bị đốt một ngọn lửa, lửa
cháy phá lệ tràn đầy.

Chu Thương Thương đứng lên đi tới trước bồn
rửa mặt, đối diện với cô gái đang thở hổn hển trước gương, cúi đầu nhìn bàn
chải đánh răng trong ly của người nào đó bỏ lại còn chưa có xử lý, cô giơ tay
cầm lấy cái bàn chải đánh răng màu lam, sau đó hung hăng ném vào trong thùng
rác.

Chu Thương Thương hít sâu một hơi, đó là cái
chuyện gì a, thiên đao vạn quả, cũng không giải hận a!

Chương 50:

Hàn Tranh nhìn bên ngoài một chút, mặt trời cũng không mọc từ
hướng tây lặn ở hướng đông a, Thương Thương tìm anh rốt cuộc là có chuyện gì
đây?

Trong tuần cuối cùng của tháng 11, Chu Thương Thương có thể
nói là vượt qua trong cực kì thấp thỏm cùng phẫn nộ.

Thời gian hành kinh của cô luôn luôn rất chuẩn, lần này chậm
lại hơn một tuần còn chưa tới, trong lòng run sợ chạy đến hiệu thuốc mua một
hộp que thử thai.

Sau đó thực nghiệm báo cáo như sau:

Que thứ nhất, gần dương tính.

Que thứ hai, dương
tính.

Que thứ ba, dương
tính.

Que thứ tư, dương
tính.

Que thứ năm, dương
tính.

...

Chu Thương Thương
đối diện với một loạt vạch hồng, dường như có một cái sấm sét giữa trời quang
nổ tung trên đỉnh đầu cô, làm cho cô thoáng cái chấn động điếc tai, toàn bộ thế
giới của cô nhất thời chỉ còn lại có âm hưởng bùm bùm, sau đó còn có một thanh
âm chết tiệt cứ một mực kêu gào bên tai cô “Chơi với lửa có ngày chết cháy nhá,
chơi với lửa có ngày chết cháy nhá...”

Chu Thương Thương
từ phòng vệ sinh đi ra, nửa nằm ở trên sô pha, đại não trải qua kích thích quá
mạnh mẽ đã bị vây trong trạng thái tê liệt, kể cả của biểu tình trên mặt cô,
cũng bị tê liệt luôn.

Chu Thương Thương
mím môi, hai mắt vô thần, vẫn không nhúc nhích nằm trên sô pha, một lúc lâu một
lúc lâu, nhưng mà chỉ cần đại não khôi phục chuyển động, lập tức đầy ngập phẫn
nộ nhảy lên, cho nên thời gian cả một buổi chiều, mấy thứ gì đó xung quanh có
thể ném trong phòng khách trên cơ bản không có khả năng may mắn tránh khỏi tai
nạn.

Chu Thương Thương
nhắm mắt lại, khẽ cắn môi, cô rốt cục hiểu được ngày đó, Hàn Tranh nói xin lỗi
rốt cuộc là xin lỗi cái gì, Chu Thương Thương dùng đầu đụng vào sô pha vài cái,
chỉ cần vừa nghĩ đến người nọ, hàm răng liền nhịn không được run lên, phẫn nộ
bừng bừng như là từ trong kẽ xương xèo xèo bốc ra bên ngoài.

Buổi tối, Chu
Thương Thương vẫn là ra cửa ăn chút gì, khi đứng ở cửa lớn đổi giày, thì vẫn
chọn một đôi giày đế bằng, lúc bước đi, hai tay thường thường chạm một chút vào
bụng mình.

Tâm tình này, cực
kì khó có thể hình dung.

Tuần cuối cùng của
tháng 11 này, Hàn Tranh trải qua coi như dễ chịu, tụ hội lớn nhỏ, bàn rượu tiệc
tối bàn mạt chược, đều phá lệ xuân phong đắc ý. Thứ sáu cuối tuần trong nhà còn
có một bữa tiệc.

Nhưng mà Hàn đồng
chí vẫn không có đi tới với trạng thái thất tình, rất nhiều chuyện dễ thấy cảnh
thương tình.

Trước đây Hàn Tranh
làm thế nào cũng lý giải không được câu danh ngôn “Cảm thì hoa tiên lệ, hận
biệt điểu kinh tâm”, sáng sớmnhìn ngoài cửa lá ngô đồng rơi rụng bay đầy mặt
đất, cũng sẽ hơi cảm thấy một dạng thương cảm.

Ngày này, Hàn Tranh
đến uống rượu tiệc đầy tháng con trai người em họ của anh, trên bàn tiệc, Hàn
Sênh ôm con trai vui tươi hớn hở gặp người đều nói: “Con em giống em không, mặt
mày này, giống em, mũi này, giống em, miệng này, cũng giống em...”

Hàn Tranh nghe cái
lỗ tai phát ngán, khi Hàn Sênh ôm con trai cố ý đến trước mặt anh khoe khoang,
Hàn Tranh cũng nể tình nhìn vài lần, còn bế lấy, con trai Hàn Sênh mềm nhũn dán
trong ngực anh, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, lông mi thưa thớt, con
mắt híp thành một sợi chỉ, mũi căn bản nhìn không thấy mũi, khóe miệng chảy ra
chất lỏng trong suốt.

Anh ráng cười hai
tiếng, đem con trai trả lại cho Hàn Sênh thì nói: “Thật đúng là rất giống với
chú mày.”

Hàn Sênh nghe xong
hài lòng a: “Anh họ, anh khi nào thì xác định a, cũng sinh cho em cháu trai
cháu gái a...”

Hàn Tranh cười, mặt
mày hớn hở nhìn Hàn thủ trưởng: “Anh hai, Sênh tử giục anh sớm sinh một chút
kìa.”

Hàn thủ trưởng
nhiều năm quang côn (quang côn: đàn ông trưởng thành độc thân không có vợ), nhẹ
nhàng nhìn Hàn Sênh, Hàn Sênh ha ha nở nụ cười, ôm con trai rời đi.

Từ trong tiệc đầy
tháng đi ra, Hàn Tranh uống có chút high, buổi tối lại bị bọn Áp tử Hoa Câu kêu
đi ra ngoài, đánh bài suốt đêm, vận khí tốt kinh khủng, Áp tử kéo họng niệm:
“Thập Nhất a, mày là tình trường thất ý, đổ trường đắc ý a.”

Hàn Tranh cười yếu
ớt, cũng không phản bác, nên thắng tiền vẫn như cũ thắng tiền, chơi suốt một
đêm đi về, con mắt đều đỏ, đi tới toilet rửa mặt, trong lòng trống vắng, đi ra
bên ngoài, một trận gió lạnh thổi tới, như là thổi vào trong lòng anh, lạnh vèo
vèo.

Tuần lễ cuối cùng
của tháng 11, Tô Dần Chính qua cũng không tệ, thứ 5 ngồi khoang hạng nhất đến
Hàn Quốc ký một hợp đồng, lúc thứ sáu trở về, trước cửa bị một người ngăn chặn,
Trần Uyển Di thấy hắn, lập tức nhào tới trong lòng hắn, mang theo tiếng khóc
nức nở: “Dần Chính, em đợi anh đã một đêm.”

“...”

Chuyện tình cảm a,
một người nguyện đánh một người nguyện chịu, tựa như chuỗi thức ăn trong sinh
vật học, con mạnh ăn tươi con yếu vậy, mọi người tự tin cho rằng bản thân đang
ở vào đầu cao nhất của chuỗi thức ăn, nhưng mà bọ ngựa ở phía trước hoàng tước
ở phía sau, vạn vật đều có định luật, chuyện tình cảm cũng như thế, đồng dạng
phù hợp quy luật tự nhiên.

Người thắng người
thua, cá lớn nuốt cá bé, ai có thể làm rõ ràng đây?

Chu Thương Thương
nước sôi lửa bỏng quấn quýt hết hai ngày, không có kết quả, ngày thứ ba như
trước bị xoắn xuýt trong trạng thái nước sôi lửa bỏng.

Đầu tiên, cô không
muốn lần nữa nằm trên bàn thủ thuật, cái loại hàn ý lạnh buốt đến tận xương
này, cô hiện tại chỉ cần hồi tưởng đều khó khăn, chứ đừng nói lại nằm trên đó
thể nghiệm một lần.

Thứ hai, cô không
muốn cùng Hàn Tranh lần nữa dây dưa cùng một chỗ.

Sau cùng, cô đồng
dạng không có làm chuẩn bị tốt để làm mẹ, trạng thái độc thân hiện nay cô rất
thỏa mãn, thật là không muốn thêm một đứa nhóc làm phiền lòng.

Nói tóm lại, Chu
Thương Thương cũng không biết nên làm như thế nào nữa.

Hai ngày này, cô
ngoại trừ tức giận ra, càng thêm chính là tức giận, đại não sau khi bị sét đánh
lại thật ra càng ngày càng thanh tỉnh, nhưng là có chút vấn đề, càng thanh tỉnh
càng khó xử lý.

Hai ngày này, cô
toàn nhìn chằm chằm vào bụng mình, nhìn nhìn, cơn tức bốc lên, hận không thể
hướng trên bụng đập một chưởng, đơn giản xong việc.

Đáng tiếc, cô không
có thứ công lực này, cũng không có tính hung ác này.

Rõ ràng chưa nghĩ
xong có muốn sinh hạ đứa nhỏ này hay không, khi đói bụng, lúc chọn món cũng chọn
thứ nhiều dinh dưỡng chút, thậm chí còn lên mạng tra xét các hạng mục cần chú ý
của phụ nữ có thai.

Chu Thương Thương
rất rõ ràng, cô mang thai đứa bé này, là một khối đá tảng ngột ngạt, rõ ràng từ
trên trời giáng xuống rơi vào trên con đường nhân sinh nguyên bản phải thông
thuận của cô, cô bước đi không mở mắt a, cái cú ngã lộn nhào này, Chu Thương
Thương tìm không được lý do tự mình kêu oan.

Tự làm bậy không
thể sống, cô gần đây giỏi làm chuyện xấu, lần đầu tiên làm chuyện xấu lau đít
rời đi, sau đó tốt rồi, bị báo ứng đó.

Cho dù nội tâm quấn
quýt vạn phần, Chu Thương Thương ngày hôm sau vẫn cứ theo lẻ thường đến trường
dạy học, cô có thể bởi vì thân thể khó chịu xin nghỉ, nhưng không thể bởi vì lý
do tâm tình không thoải mái không đi dạy.

Gần đây giáo viên
mang thai nhiều, trong phòng làm việc thường thường thảo luận mấy câu chuyện
chuyên môn về em bé phụ nữ có thai ở cữ các loại.

Chu Thương Thương
ngồi ở ghế văn phòng phê chữa bài tập của học sinh, biểu hiện ra bên ngoài bình
thản chịu đựng gian khổ, nội tâm sớm đã trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhất là
khi thấy thầy Trịnh tươi cười đầy mặt cùng cô chào hỏi, Chu Thương Thương thực
sự có xung động muốn hỏi thăm bà mẹ anh ta.

Từ rất lâu tới nay,
Chu Thương Thương đã nhận rõ nhân sinh của mình không có mừng rỡ ngạc nhiên
nào, chỉ có cẩu huyết, đây là, cẩu huyết tới quá mạnh mẽ, khiến cho cô trở tay
không kịp, thế cho nên chậm chạp không biết đối mặt làm sao, sau đó hạ quyết
tâm làm quyết định.

Tiết học sau cùng
kết thúc, Chu Thương Thương ở cổng trường gặp gỡ Triệu Trung Học tới đón con
trai tan học, sau đó đi nhờ xe anh ta về nhà, buổi tối Triệu Trung Học phải
trực đêm, làm chủ nhiệm lớp thay thế và hàng xóm của Triệu Tiểu Lăng, Chu
Thương Thương đem Triệu Tiểu Lăng đón vào trong nhà mình.

Có khả năng trong nhà
nhiều người, lực chú ý di dời đi ít nhiều, không hề mỗi phút mỗi giây quấn quýt
vạn phần về cái trứng thụ tinh trong bụng.

Buổi tối, cô và
Triệu Tiểu Lăng cùng nhau ngồi trên sô pha xem trận đấu bóng đá.

Khi tường thuật
viên kích động thuyết minh XXX lại đá trúng cầu môn, đầu Chu Thương Thương lại
đau.

Trộm nhìn, người
run như cầy sấy, so với người bình thường dù gì cũng liên tưởng hơn một chút.

Ban ngày có chút
suy nghĩ ban đêm nằm mộng, Chu Thương Thương ban ngày không được sống yên ổn,
buổi tối ác mộng quấn thân, kì thực không thể tính như ác mộng, cô chỉ mơ tới
mình sinh ra một cái trứng, một cái trứng lóng lánh ánh kim, còn có thể nhảy
nhảy nhúc nhích, sau đó lúc phá vỏ chui ra, cô đã tỉnh.

Chu Thương Thương
mở đèn đầu giường, tia sáng màu da cam mang cô bao phủ trong quần sáng hình
tròn, cô xoa xoa mồ hôi tinh mịn trên trán.

Chu Thương Thương
sau khi tỉnh lại sẽ rất khó ngủ, huống hồ có chuyện quấn quýt làm cho phiền
lòng, nằm ở đầu giường, lấy ra điện thoại di động, vô ý lật xem album.

Bên trong rất ít
hình ảnh, đều là lần trước cô đi du ngoạn thành phố G cùng Hàn Tranh chụp được,
Chu Thương Thương lật ảnh chụp, xoa xoa mi tâm.

Kì thực cô rất muốn
biết cái trứng trong mộng phá vỏ ra là cái gì? Trong bụng cô, là trai hay gái?
Đêm khuya 12 giờ, Chu Thương Thương ngoài tâm tình phẫn nộ ra, lần đầu tiên
nghĩ đến vấn đề này.

Hàn Tranh nói, anh
muốn trai gái song toàn, Chu Thương Thương kéo khóe miệng một cái, thật đúng là
một người có lòng tham.

Chu Thương Thương
nhìn mặt mày người nào đó trong ảnh, thừa dịp tâm tình phiền toái không có lần
nữa nhảy ra, vội vàng tắt đèn đi ngủ.

Chu Thương Thương
vẫn là xin nghỉ một ngày đến bệnh viện làm xét nghiệm thử máu làm thử HCG, vốn
chuyện có 99 % sẽ trở thành sự thật, nhận lấy kết quả xét nghiệm thì được xác
định 100 %.

Cô thực sự mang thai.

Lúc Chu Thương Thương cầm kết quả xét nghiệm đi ra, ngoài ý
muốn thấy được Trần Uyển Di cùng đi tới với Tô Dần Chính.

Không có chạm mặt, thừa dịp hắn với Trần Uyển Di chưa nhìn
thấy cô, Chu Thương Thương bước nhanh ra khỏi bệnh viện.

Thực sự có thú vị, lần trước là khoa nhũ tuyến, lần này là
trung tâm khám thai.

Chu Thương Thương cầm kết quả xét nghiệm đi đến suối nhạc nước
ngoài quảng trường Thời Đại ngồi một hồi.

Trên quảng trường người đến người đi, bầu trời xanh lam trên
đỉnh đầu mây cuốn mây trôi, một đôi vợ chồng trẻ đẩy xe nôi từ trước mắt cô đi
qua.

Chu Thương Thương kéo mặt, thật đúng là đau đầu a.

Đại khái ngồi hơn một tiếng đồng hồ, Chu Thương Thương từ trên
bậc thang đứng lên, đi khỏi quảng trường, sau đó ở trên đường cái đón một chiếc
taxi.

Lúc tài xế hỏi cô đi nơi nào, Chu Thương Thương hùng hổ báo ra
địa điểm: “Chính pháp đại lâu.”

Chu Thương Thương đi tới chỗ Hàn Tranh hiện tại đi làm, chính
pháp đại lâu thành phố S mới xây dựng hai năm nay, phong cách kiến trúc là kiểu
trang trọng nghiêm túc của Trung Hoa.

Chu Thương Thương ở vành đai xanh hóa đối diện đại lâu dừng
lại bước chân, sau đó lấy ra điện thoại di động bấm số Hàn Tranh.

Hàn Tranh thực sự nghĩ không ra Chu Thương Thương sẽ gọi điện
thoại cho anh, cho nên khi nhận điện thoại trong ngực đặc biệt không nắm chắc,
đoán rằng Chu Thương Thương có phải xảy ra chuyện gì hay không.

Anh nghĩ ngày đó đầu óc mình rất không biết xoay chuyển, khi
Chu Thương Thương nói muốn cuộc sống yên ả, anh làm thế nào lại không nói: “Anh
cũng có thể cho em cuộc sống yên ả a.” Mà không phải là cái dối trá gì đó: “Anh
sẽ không lại làm phiền em.”

Từ đó về sau vài ngày, Hàn Tranh vẫn rất hối hận, nhất là thêm
việc bà nội Thương Thương qua đời, cư nhiên còn để cho Tô Dần Chính chiếm cơ
hội xum xoe.

Từ thành phố B trở về Hàn Tranh mỗi lần nghĩ đến câu phúng
điếu ngày hôm đó nhìn thấy “Cháu rể Tô Dần Chính” này, ngực lại một trận khó
chịu.

Anh thực sự có thể lại không mặt mũi không da một chút a, Tô
Dần Chính đã không mặt mũi không da như vậy, anh còn kiềm chế làm cái gì, lễ
nghĩa khiêm nhường, việc theo đuổi vợ này, còn chú ý đức hạnh quân tử a?

Buồn cười chết người đi!

“Hàn Tranh, anh chừng nào thì tan tầm?” Chu Thương Thương dạng
như vậy hỏi anh.

Hàn Tranh nhìn một chút đồng hồ trên tường: “Tùy thời a.”

“Vậy anh xuống lầu đi, em ngay dưới chính pháp đại lâu.”

Hàn Tranh cầm lấy áo khoác trên ghế xoay, liền phóng người ra
bên ngoài.

Hàn Tranh nhìn bên ngoài một chút, mặt trời cũng không mọc từ
hướng tây lặn ở hướng đông a, Thương Thương tìm anh rốt cuộc là có chuyện gì
đây?

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3