Tâm hữu bất cam - Chương 61

Chương 61: Hàn Tranh phiên ngoại (nhị): “Mày vị
nam tiểu tam này rốt cục chuyển
chính a.”

Biết được Tô Thiên
Lan gặp chuyện không may, Hàn Tranh đang học ở Bắc Kinh chạy trở về, anh trước
tìm Tô Dần Chính, kết quả không có tìm thấy, sau đó chạy đến đại học S tìm Chu
Thương Thương, ngày đó Chu Thương Thương đang thi cấp 6, anh đến phòng giáo dục
tra xét hồi lâu mới biết được Chu Thương Thương đang ở trường thi nào.

Hàn Tranh đi tới
bên ngoài trường thi, anh đứng ở ngoài cửa sổ phòng học, Chu Thương Thương ngồi
ở hàng thứ nhất, anh cách vài phút lại nhìn vài lần vào bên trong, sau đó thấy
được có mấy người làm bừa, giấy nhỏ bay a bay a.

Anh nghĩ, Chu Thương
Thương làm thế nào lại thành thật như vậy đây, đầu cũng không xoay một chút,
Hàn Tranh thị lực vô cùng tốt, anh thấy Chu Thương Thương còn hơn phân nửa đề
mục không có làm, nhìn thời gian một chút, trong lòng trước đã thay cô lo lắng.

Sau khi Hàn Tranh
lên đại học số lần gặp mặt Chu Thương Thương đã ít đi, có phải vì có khoảng
cách mới có tưởng niệm hay không, anh một mình đi Bắc Kinh học đại học, vậy mà
thường xuyên nhớ tới Chu Thương Thương.

Có lần ở trong sân
trường, anh thấy một bạn học nữ mặc một chiếc váy giống của Chu Thương Thương
như đúc, anh đối diện với bóng lưng đó đờ ra thật lâu, lúc lấy lại tinh thần,
trong đầu tự mắng mình bệnh tâm thần.

Hàn Tranh cưỡi
Harley đi ra, Chu Thương Thương ngồi ở phía sau anh, anh mang theo cô bắt đầu
từng con phố một tìm Tô Dần Chính, Harley từ đường Tây Ninh chạy đến đường
Thạch Lân, dọc theo đường đi anh chạy cực nhanh, Chu Thương Thương ôm thắt lưng
anh, nhiệt độ cơ thể phía sau như có như không làm cho anh có chút tâm phiền ý
loạn.

Buổi tối gió gào
thét mà qua, giống như dao nhỏ cạo ở trên mặt, mang xe dừng trước tiệm cháo,
Chu Thương Thương đi theo phía sau anh chảy nước mắt, anh xoay mặt qua, nhìn
Chu Thương Thương yếu đuối không chịu nổi một kích, trong ngực bắt đầu hâm mộ
Tô Dần Chính.

Thứ hâm mộ này, tựa
như cây cỏ sinh trưởng ở trong lòng, lửa rừng thiêu bất tận – gió xuân thổi lại
sinh sôi, hâm mộ nổi lên không thấy đáy, một cái hâm mộ, lại hâm mộ đến rất
nhiều năm.

Tô Dần Chính từ bỏ
nghiên cứu sinh lên phía Bắc phấn đấu, ngày đó anh cùng với Tô Dần Chính, Chu
Thương Thương cùng nhau ở Thiên Phủ Lâu ăn món cay Tứ Xuyên, anh một nhịp một
nhịp nhìn Chu Thương Thương và Tô Dần Chính.

Sau gia biến, Tô
Dần Chính càng thêm trầm mặc, Chu Thương Thương trái lại nói nhiều lên, cũng
càng thuận theo Tô Dần Chính, giống như chiếc áo bông nhỏ tri kỉ, nhìn Tô Dần
Chính không nói lời nào, lại kéo ra đề tài thú vị, nhìn Tô Dần Chính nói nhiều
hơn mấy câu, lập tức theo hắn nói phụ họa lên.

Thật mệt a, anh nhìn cũng mệt theo.

Thế nhưng nhìn Chu Thương Thương xem, còn là một bộ dáng mệt
cũng cảm thấy mỹ mãn.

Hàn Tranh hai mươi tuổi, đối với tình yêu lại có một loại cảm
ngộ, chuyện tình cảm trả giá chưa bao giờ cần hỏi có đáng hay không đáng, chú
trọng chính là mình cam tâm tình nguyện. Không có vì sao, mà là phải xem người mà
mình trả giá có phải đúng là anh ấy/cô ấy hay không.

Tựa như Chu Thương Thương đối với Tô Dần Chính, về sau là Hàn
Tranh đối với Chu Thương Thương, cũng có người khuyên anh, hà tất chi?

Nói như vậy, Hàn Tranh nghe một lần lại phiền một lần, anh đối
tốt với ai, e ngại ai, không phải là trong đầu có người sao?

Chu Thương Thương cũng lên phía Bắc chạy theo Tô Dần Chính,
khi đó chính là khoản thời gian Tô Dần Chính khốn cùng chán nản nhất, sống ở
tầng hầm ngầm, cả một ngày hai bữa cơm, thế nhưng cho dù là dạng như vậy, mỗi
tháng Tô Dần Chính còn muốn gửi tiền gửi quà cho Chu Thương Thương.

Một buổi tối trước khi Chu Thương Thương đến, Tô Dần Chính tìm
anh vay tiền, Hàn Tranh không nói hai lời đến máy ATM rút một xấp đi ra, Tô Dần
Chính rút ra phân nửa, sau đó đưa phân nửa trả lại cho anh: “Tháng sau trả lại
mày.”

Hàn Tranh nhìn Tô Dần Chính như vậy rất khó chịu, cái buổi tối
kia bọn họ hai người ngồi chồm hổm ở bên hồ hút thuốc, trước đây Tô Dần Chính
rượu thuốc đều không chạm tới, giờ hút lên so với anh còn dữ hơn.

Cái buổi tối kia, ánh trăng trên đỉnh đầu phá lệ sáng, như
gương treo trên bầu trời, dường như có thể chiếu vào trong trái tim con người.

Một năm này, Hàn Tranh làm một người quan vọng, quan vọng tình
yêu của Tô Dần Chính và Chu Thương Thương, anh thiếu chút nữa còn phải chùi
nước mắt, một đôi cảm động biết bao a.

Khi đó, Hàn Tranh thật tâm chúc phúc Tô Dần Chính với Chu
Thương Thương, anh thậm chí nghĩ, anh đời này có thể tận mắt thấy chuyện tình
yêu như vậy là may mắn của anh, chỉ là anh không có may mắn như Tô Dần Chính
vậy, là nam diễn viên chính của câu chuyện.

Cái thời gian kia, Tô Dần Chính ai cũng nghĩ hắn không may,
thế nhưng Hàn Tranh nghĩ hắn may mắn a, đây là cái tâm lý gì, chỉ có tự anh
hiểu rõ.

Bắc Kinh công việc khó tìm, tuy rằng đầy đường đều dán các
loại thông báo báo tuyển dụng, nhưng Chu Thương Thương vị sinh viên vừa tốt
nghiệp này, mỗi lần nhận lời mời phỏng vấn, tầm mắt của người tuyển dụng dù sao
vẫn nhìn từ phiếu điểm của cô chuyển qua trên khuôn mặt cô.

Khi đó Hàn Tranh cũng chỉ là một khoa viên, cho nên dùng thân
phận con trai Hàn bộ trưởng tìm một phần công việc giáo viên tiểu học cho Chu
Thương Thương, đáng tiếc Chu Thương Thương không cảm kích, mà là ở tiểu khu phụ
cận căn nhà trọ làm gia giáo.

Hàn Tranh biết Chu Thương Thương băn khoăn, Tô Dần Chính khi
đó đã bận đến dạ dày xuất huyết, Chu Thương Thương muốn đem càng nhiều thời
gian hao phí trên bản thân Tô Dần Chính.

Mỗi lần đi đến nhà bọn họ, mười lần có chín lần thấy Chu
Thương Thương đang nấu canh dưỡng dạ dày, chỗ bọn họ thuê đơn sơ, không có nhà
bếp, Chu Thương Thương làm cơm ngay tại hàng hiên, đầy người khói dầu, mồ hôi
đầm đìa.

Có lần anh đưa cho Tô Dần Chính vài quyển sách, Chu Thương
Thương giữ anh lại ăn, anh ở bên trong ăn dưa hấu Chu Thương Thương cắt cho
mình, bên tai nghe tiếng Chu Thương Thương bị khói bếp làm sặc ho khan.

Trong ngực Hàn Tranh đặc biệt không ra mùi vị, anh đứng ở cửa
nhìn Chu Thương Thương, Chu Thương Thương xoay mặt qua cười cười với anh, gương
mặt đỏ bừng dính vài sợi tóc: “Ở đây mùi khói dầu nhiều, cậu vào đi thôi.”

Cũng là một năm này, Chu Thương Thương xem anh là bạn bè, anh
vẫn đứng ở lập trường bạn bè nổi lên tâm tư không đồng dạng với cô.

Ngày đó, Hàn Tranh xuống lầu đến máy rút một xấp tiền, kim
ngạch không nhiều lắm, nhưng cũng là hai tháng tiền lương của anh, anh đem tiền
len lén rơi lại dưới sô pha nhà bọn họ.

Ngày hôm sau, Tô Dần Chính tìm đến anh, sau đó mang tiền trả
lại cho anh, bổ sung thêm 5.000 tệ lần trước mượn ở chỗ anh.

Tô Dần Chính đối diện với anh kéo khóe miệng một cái: “Thập
Nhất, sau này đừng như vậy nữa.”

Hàn Tranh nhìn Tô Dần Chính, tiền cầm trong tay là anh cố ý
rơi vào trong nhà Tô Dần Chính, gương mặt có chút nóng, trong lòng là xấu hổ.

Anh bởi vì thương tiếc một cô gái, mang tôn nghiêm của huynh
đệ mình giẫm nát dưới chân, quả thực là quá hư.

Có ý thức như vậy, đương nhiên phải tỉnh lại bản thân mình,
một đêm kia, Hàn Tranh ở trên người bạn gái tỉnh lại sở tác sở vi của mình, anh
thật là tâm tư không tinh khiết a, thực sự là quá hư a.

Anh hỏi bản thân mình là yêu Chu Thương Thương sao, đáp án anh
cho bản thân mình là NO.

Sau lại Hàn Tranh lần thứ hai đối mặt với ý nghĩ chân thực
nhất trong nội tâm mình, vì sao là NO đây, bởi vì chỉ có NO, anh mới có thể giả
như không có chuyện gì tiếp tục tới gần Chu Thương Thương.

Áp tử có lần nói: “Thập Nhất a, mày rốt cuộc làm nhân chứng
tình yêu của Tô Dần Chính với Chu Thương Thương nhiều năm như vậy.”

Chính xác, anh là nhân chứng của bọn họ, chỉ là ở trên đường
chứng kiến ngược lại mang bản thân thua đi.

Anh chứng kiến mỗi một ngày Chu Thương Thương cùng chung hoạn
nạn với Tô Dần Chính, cũng chứng kiến Chu Thương Thương và Tô Dần Chính ở trên
đường phấn đầu làm thế nào càng lúc càng xa.

Hàn Tranh nghĩ mình rất không đạo đức, rõ ràng là một người
đứng xem, lại cứ nhịn không được muốn nhập diễn, hành vi của anh như vậy, ngày
nay có một cái danh từ, kêu là nam tiểu tam.

Tuy rằng Hàn Tranh nghĩ mình có chút không đạo đức, thế nhưng
nếu như ở trên mặt đạo đức và Chu Thương Thương làm tuyển chọn, anh tuyển chọn
Chu Thương Thương -

Tô Dần Chính phát tài, tiền nhiều hơn, tâm lớn, có một số việc
lại lệch hướng khỏi quỹ đạo, bao gồm cả tình yêu của hắn và Chu Thương Thương.

Lạc lối…, tình cảm thay đổi, tiểu tam... Mỗi phút mỗi giây
trên thế giới này đều có mấy tiết mục như thế phát sinh, thấy cũng không có gì
kì quái. Chỉ là Hàn Tranh nghĩ không ra cũng sẽ phát sinh trên bản thân Tô Dần
Chính.

Chuyện tình cảm, hợp lâu tất phân, anh tuy rằng nghĩ không ra,
nhưng vẫn có thể lý giải, chỉ là cũng không nghĩ tới khi anh thấy đã tới thời
điểm vị “Nam tiểu tam” này có chút hi vọng, Chu Thương Thương lại cùng Tô Dần
Chính kết hôn.

Cô với Tô Dần Chính vẫn lựa chọn cùng một chỗ.

Lúc Hàn Tranh cầu xin Chu Thương Thương đi với anh, Chu Thương
Thương ném cho anh hai câu nói, câu đầu tiên là, “Thập Nhất, đừng làm cho em
khó xử.” Một câu khác, “Tô Dần Chính trước đây đối với em cũng là rất tốt.”

Chu Thương Thương thật cố chấp a, đáng trách là anh so với cô
càng cố chấp hơn, anh còn có thể nói cái gì đây.

Sau đó vò đã mẻ lại sứt, anh tìm Tống Thiến, Tống Thiến với
Chu Thương Thương là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng một chút cũng không giống.

Sau khi cùng Tống Thiến chung một chỗ, Hàn Tranh nghĩ, cứ như
vậy đi.

Chỉ là niềm tin của anh mỗi lần thật vất vả mới có kiên định,
chỉ cần nghe được Chu Thương Thương có cái gì không tốt, anh lập tức luống
cuống tay chân, anh không có anh hùng ôm ấp tình cảm, nhưng cứ muốn ở trong hôn
nhân của Chu Thương Thương sắm vai anh hùng cứu vớt cô.

Có một lần đánh golf, anh đúng dịp gặp gỡ Tô Dần Chính, anh
nhìn nữ minh tinh đứng ở bên người Tô Dần Chính, lửa giận trong đầu mạnh mẽ bốc
lên.

Ai sẽ dự đoán được đây, tình yêu là cái gì? Hôn nhân là cái gì? Có thể thần thánh giống như
thánh kinh, cũng có thể buồn cười như là vở hài kịch, mà châm chọc nhất chính
là, lúc bắt đầu tình yêu ai cũng đều cho rằng thần thánh như thánh kinh, đáng
tiếc phần cuối lại phối cái kết cục chó nối đuôi chồn, cho nên thậm chí không
có biện pháp định nghĩa thật xấu cho cái kết cục kia.

Nếu như ngay từ đầu
không xong thì tốt rồi, hết lần này tới lần khác lại có một bắt đầu tốt đẹp,
đại não của nhân loại lại không biết tiến hành lựa chọn đoạn ngắn để lưu trữ ký
ức, hồi ức tốt đẹp phối với kết cục hỏng bét, thật đúng là một chuyện phiền
toái.

Nếu như có thể, anh
thật hi vọng mang Tô Dần Chính ở trong trí nhớ Chu Thương Thương rút sạch, đàn
ông đều là động vật giống đực có lòng tham, Hàn Tranh cũng tham lam, anh chiếm
được Chu Thương Thương, vốn hẳn nên cảm thấy mỹ mãn, thế nhưng anh vẫn muốn
càng nhiều càng nhiều, kì thực cũng không nhiều, anh thầm nghĩ muốn Chu Thương
Thương cũng thương anh.

Hoa Câu có lần đặc
biệt chua quá xá châm chọc Hàn Tranh một câu: “Mày vị nam tiểu tam này rốt cục
chuyển chính a.”

Đúng vậy, chuyển
chính rồi, đường tình đằng đẵng, anh rốt cục dắt được tay Chu Thương Thương,
ông trời ưu ái, còn tặng lại cho anh ba cái bánh bao nhỏ.

Thỏa mãn đi, Hàn
Tranh.

Sau này anh cần
phải cố gắng ở mức lớn nhất làm một người chồng tốt, người cha tốt, tựa như
ngày hôn lễ đó, anh nói lời tuyên thệ kết hôn:

“Tôi Hàn Tranh nguyện cưới Thương Thương làm
vợ của tôi, coi cô ấy là người bạn đời người yêu duy nhất trong sinh mệnh của
mình, vô luận là thuận cảnh hay là nghịch cảnh, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh
hay bệnh tật, tôi đều không hề giữ lại yêu cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo hộ cô
ấy, thương tiếc cô ấy, đối với cô ấy trung thực, đến chết cũng không thay
đổi.”...

Liên tiếp chính
văn...

Chu Thương Thương
nhìn mặt Hàn Tranh một hồi đỏ một hồi trắng một hồi đen, trong ngực có chút oán
giận bản thân nổi nóng lên không biết kiêng dè, cô đem chuyện tình đào diễm trước
kia của chồng mình ra nói, có vẻ có chút không tốt a.

Đúng lúc này, điện
thoại di động của Hàn Tranh lại vang lên, Chu Thương Thương một phen từ trong
tay Hàn Tranh đoạt qua.

Đại não của Hàn
Tranh hoàn toàn bị hai chữ “Song phi” này đánh sập, nắm tay Chu Thương Thương
lên: “Thương Thương, anh không từng song phi...”

Chu Thương Thương
bỏ qua tay Hàn Tranh, mang hai chữ Tống Thiến hiển thị trên màn hình di động
cho Hàn Tranh xem: “Trước không thảo luận song phi hay không, quá khứ của anh
thế nào em mặc kệ...”

Hàn Tranh khóc
không ra nước mắt nhìn Chu Thương Thương: “Thương Thương, quá khứ anh cũng
không có từng song phi.”

Chu Thương Thương
trừng mắt liếc Hàn Tranh, cầm lấy điện thoại của Hàn Tranh nhấn phím nghe máy:
“Tống Thiến, là tôi, cô tìm Hàn Tranh có việc sao?”

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3