Vòng bảy người - Chương 22 - Phần 1

Chương 22: Phản hồn hương

Tới
ban đêm, Thúy Nương đun một nồi thịt thỏ, nàng rất thông minh mà đem hạt bắp
tán đều thành bánh bột ngô để ăn. Như vậy chí ít có thể cho non nửa túi bắp này
phát huy tác dụng lớn nhất của nó. Ăn xong, Lâm Húc lại uống ngay một chén thảo
dược. Cảm giác cả người bắt đầu nóng lên, lòng bàn tay, ót đều bắt đầu không
ngừng đổ mồ hôi. Lưu Phi nói đã phát huy hiệu quả, chờ đổ hết mồ hôi, hàn khí
cũng đã bị bức ra khỏi cơ thể. Bệnh thương hàn này liền xem như đã tốt hơn phân
nửa.

Màn
đêm rét đậm, ngoài phòng gió bắc như một bệnh nhân ho lao rên rỉ trước khi chết.
Thanh âm này so với thời tiết còn muốn âm hàn hơn. Thúy Nương ôm đầu gối ngơ
ngác nhìn đống lửa. Trong miệng xướng một bài tiểu khúc địa phương, tiếng ca
cực kỳ trầm thấp, tựa như Thúy Nương chỉ vì mình mà xướng. Lâm Húc ra một thân
mồ hôi, cảm giác thân thể vô cùng suy yếu. Anh vô lực tựa ở góc tường. Tham lam
dựa sát vào nhiệt độ của đống lửa. Lưu Phi sau khi ăn xong vẫn luôn cúi đầu đùa
nghịch mấy thanh dao găm của hắn.

Giữa
ba người không ai nói gì, bọn họ đang đợi bốn người còn lại. Lâm Húc suy yếu
vuốt bọc đồ nọ trong ngực. Anh đến giờ vẫn chưa có cơ hội mở nó ra. Ban ngày
chạy trốn bạt mạng, buổi tối bị cấm mở bọc đồ ra. Mà kỳ quái là anh dường như
có một loại sợ hãi với bọc đồ này, bản thân bọc đồ có một loại ma lực, khiến
người ta như muốn rời khỏi nó. Lâm Húc nghĩ đến mấy năm trước anh nhập ngũ từ
trong miệng lão binh của đội nghe được chuyện vùng Tây Vực có người ngoại quốc
buôn bán văn vật[1], một người tên là Sideke người Bồ Đào Nha, gã từ
trong tay một dân chăn nuôi mua một Phật đầu, vào ban đêm dân chăn nuôi liền
run run đem tiền nhét về tay Sideke, muốn cầm lại Phật đầu nọ. Gã đương nhiên
không chịu, dân chăn nuôi cực kỳ sợ hãi, cơ hồ muốn cướp. Trong lúc giằng co, Sideke
dùng súng bắn chết người dân chăn nuôi kia. Tiếp đó việc lạ liền nối gót kéo
tới, trong đội thám hiểm của bọn họ bắt đầu có người mạc danh kỳ diệu mà tự sát,
tiếp theo là nghe được tiếng tụng kinh kỳ quái, sau đó Sideke bắt đầu không
ngừng xuất hiện ảo giác. Gã còn chưa ra khỏi hành lang Hà Tây[2] liền
phát điên, cuối cùng Sideke ôm Phật đầu kia một mình trả lại nơi bọn họ phát
hiện Phật đầu, từ đó về sau không còn ai nhìn thấy bóng dáng của Sideke đâu nữa.
Nhưng dân bản xứ nói, bọn họ phát hiện trên đống tàn tích của tường thành có
một hòn đá rất giống gương mặt của Sideke, vẻ mặt phi thường dữ tợn.

[1] Hiện vật văn hóa khảo
cổ.

[2] Con đường quan trọng thông giữa nội địa Trung Quốc và Tân Cương.

Anh
đột nhiên nghĩ đến bọc đồ trong lồng ngực mình, cùng Phật đầu kia có chút tương
tự, tựa như những thứ kia đều thuộc về khí cục của âm phủ, người sống không thể
cầm vào. Bằng không sẽ như cầm lấy chìa khóa mở cổng âm phủ.

Lâm
Húc đưa tay từ trong lồng ngực vươn ra, đang lúc hốt nhiên cửa căn nhà nát bị
đẩy ra, một luồng gió lạnh xen lẫn băng tuyết không kiêng kỵ vọt vào căn nhà
nát. Ngoài cửa có rất nhiều người đứng, nhân ảnh bọn họ lay động đứng ở cửa. Thúy
Nương bị dọa sợ trốn phía sau Lâm Húc, còn Lưu Phi lúc này đã nắm chặt phi đao
trong tay, vận sức chờ chuẩn bị phóng vào người đầu tiên tiến vào cửa...

Chu
Quyết xoa mũi buông sách, cậu phát hiện mấy người khác cũng đã không chịu nổi
nữa, mọi người có lẽ vì chút việc lạ liên tục không ngừng này, tinh thần cực độ
căng thẳng, cho nên đọc thời gian dài sẽ mệt hơn vài lần so với bình thường, hơn
nữa Chu Quyết phát hiện bọn họ càng xem đến phần sau, chữ sẽ càng ngày càng trở
nên mơ hồ, giống như trong mấy giờ ngắn ngủi, từ một người thị lực bình thường,
thoáng cái trở thành một kẻ cận thị độ cao.

Khuôn
mặt núc ních của Tam Béo tựa trên bàn như vậy, trong mắt Chu Quyết cực kỳ giống
một cái đầu heo đã được ướp muối. Cậu buông sách nói: “Chúng ta nghỉ ngơi mười
phút rồi đọc tiếp.”

Tam
Béo phe phẩy đầu nói: “Lần này chỉ nghỉ ngơi mười phút không đủ, kéo dài cho
tao một giờ đi.”

Khỉ
Còi liếc mắt nhìn hắn nói: “Một giờ? Mày còn xe đi về được sao?”

Tam
Béo im miệng, bởi vì trước đó mẹ của hắn đã gọi điện thoại, ra tối hậu thư với
hắn. Chu Quyết bất đắc dĩ thở dài nói: “Đọc như vậy thật sự quá gian nan. Mọi
người cũng đều phát giác sau khi đọc một giai đoạn chúng ta rõ ràng đều xuất
hiện chóng mặt, tầm mắt mơ hồ, thậm chí lần nghỉ ngơi trước Tam Béo xuất hiện
nôn mửa nghiêm trọng. Loại hiện tượng này căn bản không bình thường.”

Trần
Hạo bổ sung nói: “Ngoại trừ nhân tố bản thân ra, tổng hội đều gặp phải ảnh
hưởng trùng hợp từ ngoại giới. Sự tình này rất khó bề tưởng tượng.”

Chu
Quyết khép sách lại, Trần Hạo tiện tay đưa cho cậu một hộp dầu gió, sau khi Chu
Quyết xoa xoa huyệt thái dương cảm giác ngưng thần không ít, không còn khó chịu
như trước kia nữa. Tam Béo đảo trắng mắt dài mặt nói: “Thầy Trần, tôi cũng là
học sinh của ngài nha, sao anh chỉ biết bưng trà chuyển dầu cho trò Chu Quyết
thôi vậy? Thiệt là phân biệt đối xử quá đi.”

Chu
Quyết bị nói đến thẹn thùng, che miệng ho khan tránh ánh mắt của mọi người,
Trần Hạo đem dầu gió hướng trước mặt Tam Béo ném qua nói: “Học được phân biệt
đối xử là điều kiện tiên quyết đi vào xã hội. Trò Lý Thần Hạo, cậu không biết
tôi đang hướng dẫn cậu làm thế nào để sớm dung nhập vào xã hội sao?”

Tam
Béo nghẹn nín buồn bực cầm dầu gió, Khỉ Còi khoanh tay không ngừng lắc đầu. Lúc
này Phùng Lão Cửu thì vẫn bị vây vào bộ dáng trầm mặc không nói, hắn không
giống như đã bị ảnh hưởng của sách mà thần trí mơ hồ, ngược lại là một loại bộ
dáng lâm vào tầng suy nghĩ thâm sâu nào đó. Điều này làm cho một loại cử động
này của Phùng Lão Cửu khó có thể nắm bắt, khiến người khác đều cảm thấy không
an ổn.

Trần
Hạo nói: “Trước mọi người đến đây thôi. Chúng ta làm một cái kết luận nhỏ đi.”

Chu
Quyết đồng ý nói: “Anh Trần anh đến nói đi.”

Tam
Béo thấp giọng phỉ nhổ nói: “Ngàn xuyên vạn xuyên mông ngựa không xuyên...”[3]

[3] Ý nói ngàn vạn đồ vật
đều có thể phá, vô hiệu, chỉ có vuốt mông ngựa nịnh nọt mới hữu dụng. Mấu chốt
dựa vào mỗi người đều vui vẻ khi người ta nịnh bợ mình.

Trần
Hạo ho nhẹ một tiếng, anh cầm lấy ly cafe bên cạnh nói: “Chúng ta lần này thu
hoạch được rất nhiều, có thể nói so với bất luận thứ gì trước đó đều muốn nhiều
hơn. Đầu tiên, chúng ta biết tên của tất cả bọn họ, cũng biết trước đó trong
bọn họ có một học đồ của lang trung tên Dát Tử đã chết, hơn nữa đã có người
thay thế hắn. Trừ lần đó ra chính là cỗ thi thể kia cùng khối hổ phách nọ.”

Trần
Hạo đứng dậy đi đến giá sách, anh từ trong văn kiện hồ sơ lấy ra một phần tư
liệu nói: “Trong tư liệu có liên quan của Như Lan có ghi lại hổ phách này. Cô
ấy nhắc tới một loại thần bí gì đó. Thông qua cả chỉnh hợp tư liệu, tôi phát
hiện thứ này rất có thể là chỉ có trong thần thoại mới đề cập tới.”

Mọi
người dò hỏi: “Vật gì vậy?”

Trần
Hạo mỉm cười nói: “Phản hồn hương.”

Chu
Quyết lắc đầu cười nói: “Phản hồn hương? Anh nói chính là thứ khởi tử hồi sinh
kia?”

Trần
Hạo không cho là đúng nói: “Không sai, phản hồn hương ở Trung Quốc và Nhật Bản
đều có ghi lại, nghe nói có hiệu quả kinh ngạc ‘hương khí tỏa mấy trăm dặm, xác
chết trên mặt đất, ngửi khí thì sống dậy’, hiệu quả kinh ngạc của phản hồn
hương ngày nay chúng ta biết đều tồn tại của tình trạng thối rữa cơ thịt, song
phản hồn hương này cũng không phải cùng một thứ như ở cổ đại kia nữa rồi.”

Tam
Béo vội vàng nói: “Nhưng mà... nhưng mà... Phản hồn hương nó phải là một loại
hương liệu a. Làm thế nào lại là hổ phách chứ?”

Trần
Hạo tiếp tục giải thích: “Bản thân hổ phách chính là nhựa thông đọng lại mà
thành. Nếu đun ở nhiệt độ cực nóng nó sẽ tan chảy. Nhựa thông tan chảy thì có
mùi thơm, có thể làm một loại hương liệu tên là tùng hương, hoặc cũng có tên là
tùng cao. Hơn nữa vốn ‘Hải nội thập châu ký’của Đông Phương Sóc ghi lại, phản
hồn hương là cống phẩm cao nhất Nguyệt Thị quốc Tây Vực tiến cống cho Hán Vũ Đế
Lưu Triệt. Hình dáng của nó lớn như trứng chim yến, đen như quả dâu tằm, nghe
đâu đốt có mùi hương, người bệnh ngửi liền tức thì khỏi bệnh, kẻ chết chưa đến
ba ngày, hun liền lập tức sống. Hình dạng của nó cùng loại với bảo thạch, rất
có khả năng chính là đặc thù của tùng hương. Theo truyền thuyết năm đó Hán Vũ
Đế bởi vì tưởng nhớ Lý phu nhân đã chết, cơm nước không màng, vì vậy Đông
Phương Sóc liền dùng ‘Bách hòa chi hương’, ‘Hoài mộng chi thảo’ cùng với phản hồn
hương để Lý phu nhân tái sinh, cùng Hán Vũ Đế tái tục tiền duyên.”

Chu
Quyết khó hiểu nói: “Đã có phản hồn hương, vậy cỗ thi thể kia tại sao còn có
thể hóa thành cương thi? Gã không phải nên sống lại sao?”

Trần
Hạo nói: “Dã sử ghi lại không khỏi có chút thêm mắm thêm muối, hiện tại chúng
ta chỉ có thể nói rằng có loại đồ vật này, nhưng hiệu quả của nó thật có thể
đạt tới hiệu quả khởi tử hồi sinh hay không, còn chưa biết được. Bất quá có một
chút có thể khẳng định, nó có hiệu quả chống phân hủy rất mạnh. Nhưng lại có
vấn đề nữa, thi thể tại sao chỉ có phần ngực là nguyên vẹn chứ?”

Vẫn
im lặng trầm mặc Khỉ Còi nói: “Có thể đây gọi là ‘bất tử’ hay không, các cậu
nghĩ nếu bộ phận ngực có tim tạng, nếu tim đập, vậy hoàn toàn có thể khiến
không chết.”

Trần
Hạo xoa mũi, anh ghi lại trên sổ ba chữ “phản hồn hương”, lúc này anh viết ra
tất cả tên của mọi người xuất hiện trong sách, hơn nữa còn vẽ bảng quan hệ
tương ứng, còn có chuyện tình mà mỗi người bọn họ tạo ra.


dụ Lâm Húc, anh ở mặt sau hai chữ này viết vài đặc điểm của anh, còn người chưa
xuất hiện thì không biết.

Anh
đóng dấu ra cho mỗi người một phần tư liệu, sau đó nói: “Chúng ta tới đây thôi,
ngày mai tiếp tục.”

Tam
Béo rũ đầu hỏi: “Nhiệm vụ ngày mai là gì?”

Trần
Hạo nhìn thoáng qua Chu Quyết nói: “Tôi hy vọng ngày mai có thể tra ra tư liệu
liên quan của phản hồn hương, cùng với hàm nghĩa của hình vẽ cổ quái kia.”

Tam
Béo hư thoát nói: “Có phải tiến độ quá nhanh hay không? Tôi sắp thở không nổi
nữa rồi.”

Trần
Hạo không nói gì, mà nhìn Chu Quyết và Khỉ Còi nói: “Có vấn đề gì sao?”

Chu
Quyết mím môi nhìn vào mắt anh, hai người kiên định hồi đáp: “Không thành vấn
đề.”

Tam
Béo nhìn thoáng qua Lão Cửu, Lão Cửu vẫn chỉ yên lặng nghe bọn họ nói chuyện, Tam
Béo bất đắc dĩ gật đầu nói: “Tôi cũng không thành vấn đề...”

Khỉ
Còi tiếp tục ở nhà Trần Hạo, Tam Béo kiên trì đi chung đường với Chu Quyết, Lão
Cửu giống như ngoại tộc bị bài xích, một mình về nhà. Trong lòng Khỉ Còi có
chút áy náy, dù sao trước đây cảm tình của hắn và Lão Cửu tốt nhất. Chu Quyết
nhìn thấu nỗi niềm khó nói trong đó. Liền bảo ba người họ cùng nhau trở về. Dù
sao cũng không còn xe buýt, chỉ có thể bắt xe.

Nửa
đêm canh ba, bắt xe cũng đặc biệt khó khăn. Ba cái đầu ngây ngốc hứng gió lạnh
thổi đến ước chừng hai mươi phút, mới bắt được một chiếc xe. Chu Quyết bởi vì
chỗ ở cách nhà Trần Hạo không xa lắm, cậu xuống xe trước, Tam Béo hận không thể
cùng cậu đổi nhà. Dưới sự thúc giục của tài xế Tam Béo vẻ mặt khóc tang hướng
Chu Quyết phất phất tay. Chu Quyết lo lắng nhìn thoáng qua Lão Cửu, Lão Cửu lộ
ra một loại tươi cười không sao cả. Chu Quyết chỉ có thể một ngữ hai nghĩa nói:
“Tam Béo, Lão Cửu đi đường cẩn thận, về nhà đều gọi điện cho tao báo bình an.”

Nói
xong liền đóng cửa xe đi vào tiểu khu.

Tam
Béo cuối cùng chỉ đành kiên trì đi cùng Lão Cửu, tài xế đang nghe đài phát
thanh, hình như đang kể chuyện, hơn nữa còn là chuyện ma. Tài xế nghe đến hăng
say nồng nhiệt, hình như đang kể về một đám người kẹt trên đỉnh núi tuyết, bọn
họ là người trượt tuyết, lúc này một người trong bọn họ đã chết. Nhưng những
người khác đều không có cách nào rời khỏi đó, chỉ có thể cùng một khối thi thể
tránh gió tuyết.

Tam
Béo lại bị dọa đến mặt trắng bệch. Lão Cửu chỉ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ
căn bản không nghe, bản thân Tam Béo lá gan cũng rất nhỏ, hắn không dám cùng
nói chuyện với Lão Cửu. Chỉ không ngừng hướng sườn mặt của Lão Cửu len lén nhìn.

Tài
xế chú ý tới sự khác thường của Tam Béo, gã cười nói: “Vị bạn học này, sao cậu
cứ nhìn chằm chằm bạn học cậu vậy chứ? Người ta cũng đâu phải con gái.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3