Vòng bảy người - Chương 26
Chương 26: Cục diện khốn
đốn
Ngay
khi mấy người Chu Quyết xem đến chỗ mấu chốt, Diệp Vỹ đột nhiên khép sách lại
nói: “Đọc trước tới đây thôi.”
Tam
Béo đập bàn giận dữ hét: “Anh tới cùng đang làm gì, hiếm khi chúng tôi mới có
thể đọc mà không xuất hiện hiện tượng bài xích gì. Biết thêm chút chuyện sau đó
nữa có gì không tốt chứ?”
Diệp
Vỹ không trả lời, trái lại Chu Quyết nhìn khuôn mặt tươi cười ý vị thâm trường
của Diệp Vỹ nói: “Ý của anh có phải là nếu tiến độ của chúng ta quá nhanh, việc
lạ tương ứng phát sinh cũng sẽ càng nhiều, ngược lại càng nguy hiểm đúng không.”
Ánh
mắt Diệp Vỹ rốt cuộc có chút lập lòe, hắn lần đầu tiên thu liễm nụ cười, trực
tiếp hồi đáp: “Đúng vậy.”
Chu
Quyết không dị nghị nữa, bởi vì quả thật cậu cũng phát hiện nếu đọc quá nhiều, đối
với mọi người mà nói ngoại trừ gánh nặng tinh thần, ngoài ra còn có tần suất sự
kiện bất ngờ cũng sẽ tăng thêm. Điểm này kỳ thật Chu Quyết cũng có phát hiện, nhưng
cậu không biết vì sao Trần Hạo đối với việc này lại không ngăn cản gì, anh
phảng phất như cùng đợi tất cả việc lạ phát sinh. Tựa như anh đang chờ gì đó
trong những quái sự này.
Ngay
khi mọi người một mảnh trầm mặc tự suy nghĩ nỗi băn khoăn của mình, xe xóc nảy
theo quy luật, trong lúc thỉnh thoảng có thể nghe được thanh âm rao hàng của
nhân viên tàu. Lúc này trên mặt hành khách đều lộ vẻ mỏi mệt, có thể bởi vì
trời đã sắp tối, người trên xe lửa vô cùng an tĩnh, tất cả mọi người đều rầu rĩ,
một chút cũng không hề huyên náo như xe lửa ban ngày. Tam Béo không được tự nhiên
mở miệng nói: “Chuyến đi lần này tới cùng có nguy hiểm hay không? Tôi nói với
mẹ mình đi du lịch, nên đừng...”
Chu
Quyết cắt ngang lời hắn nói: “Đừng đoán mò, có thể xảy ra chuyện gì? Chỉ cần
lấy được thứ đó chúng ta sẽ có biện pháp đối phó với quyển sách kia, đến lúc ấy
tất cả mọi người có thể được giải thoát.”
Tam
Béo mặc dù không hề rối rắm nữa, nhưng ánh mắt hắn vẫn chưa hề thả lỏng. Khỉ
Còi vẫn luôn nắm đấm tay, cau mày nhìn ngoài cửa sổ, song hắn cũng không phải
vì sợ hãi, nguyên nhân chủ yếu là vì không muốn nhìn mặt Diệp Vỹ. Bởi vì nhìn
gã chung quy sẽ khiến hắn nhớ tới quái nhân bán quan tài kia, từ trên người
Diệp Vỹ có bóng dáng của kẻ đó.
Giờ
phút này, Diệp Vỹ nhìn Trần Hạo vẫn bảo trì trầm mặc nói: “Cậu bị cuốn vào sự
tình này như bây giờ, kỳ thật không phải là mong muốn của chị gái cậu, cô ấy hy
vọng cậu có thể tránh được.”
Trần
Hạo rốt cuộc mở miệng nói: “Tôi hiểu được cách nghĩ của chị ấy, nhưng tôi không
thể để cho việc này tiếp tục kéo dài nữa, năm đó tôi còn bất lực, nhưng hiện
tại không giống vậy nữa. Trái lại là anh, năm đó anh không chịu ra tay, bây giờ
tại sao lại muốn tham gia?”
Diệp
Vỹ hồi đáp: “Tựa như cậu đã nói, năm đó tôi không đủ sức, hiện tại tình huống
không như vậy nữa. Năm đó nếu tôi nhúng tay vào, các cậu chỉ sẽ có thêm nhiều
phiền toái, nhưng hiện tại không giống vậy nữa, Như Lan đã tạo cho các cậu cơ
hội, cơ hội này chỉ có cậu mới có thể nắm lấy, cho nên tôi lựa chọn giúp cậu.”
Trần
Hạo cười lạnh trào phúng nói: “Anh một chút áy náy với Như Lan cũng không có?”
Diệp
Vỹ lần đầu tiên xuất hiện một ít biểu tình không được tự nhiên cùng chột dạ, mặc
dù chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn như cũ bị Trần Hạo bắt được, anh không tiếp
tục nói nữa, Diệp Vỹ thở dài cũng không kéo dài chủ đề, phảng phất như gã chấp
nhận câu nói của Trần Hạo. Xe lửa vẫn như cũ chạy băng băng, cảnh sắc xung
quanh trở nên đơn điệu, cây cối tựa như từng đám từng đám quỷ sứ mặc hắc y, bầu
không khí kỳ quái khiến tất cả mọi người cảm thấy như đang đưa tang.
Gọi
là đưa tang kỳ thật chính là một loại hành trình, tiễn người chết lên một
chuyến hành trình.
Chu
Quyết là người đầu tiên từ trong loại tình tự áp lực này lấy lại tinh thần, cậu
nghĩ vẫn nên tiếp tục thảo luận, không thể lãng phí thời gian. Cậu mở miệng
nói: “Anh Trần, anh cho rằng lần này trong câu chuyện có tiết lộ thứ gì không?”
Trần
Hạo ho khan vài tiếng, anh khoanh tay ngẩng đầu nhìn Chu Quyết nói: “Tổng cộng
bốn điểm, một là trong sách rốt cuộc có gợi ý với mọi người, chúng ta biết tên
của bảy người bọn họ cùng với tính cách mơ hồ. Phương diện này Mao Hạt Tử cùng
Phùng Lộc Hỉ khá yếu thế, những nhân vật khác đều lợi hại, hơn nữa có phân công
rõ ràng và thân phận đặc thù.
Hai
là rốt cuộc cũng nhắc tới một vài chi tiết về nguồn gốc của đồ vật kia, ví dụ
như Lưu Phi nói hắn cuối cùng không tiến vào mộ thất đó, vậy nhất định có người
đã tiến vào, người đi vào có lẽ biết bí mật sau cùng. Ba chính là sự xuất hiện
của Hổ Tử, ở đây các cậu cũng đã phát hiện một vấn đề chính là hiện tượng người
đã chết lại trở về, chúng ta kỳ thật cũng đã từng được gặp. Hơn nữa không chỉ
một người.”
Tam
Béo chen ngang nói: “Lão Cửu! Còn có... Ân thúc bọn họ? Vòng bảy người trước.”
Trần
Hạo gật đầu tiếp tục nói: “Đúng vậy, cho nên nói trong bảy người tử vong không
phải cái chết theo ý nghĩa bình thường, mà là một loại tình huống sinh tử đan
xen, có chút cùng loại với cương thi, nhưng rồi lại có tư duy của riêng mình. Đây
là giải thích của tôi, nếu các cậu cảm thấy có ý kiến gì có thể bổ sung, mà một
điểm cuối cùng chính là sự mất tích của Thúy Nương, điều này cũng coi như là
một gợi ý.”
Tam
Béo và Khỉ Còi đồng thanh hỏi: “Gợi ý gì?”
Trần
Hạo không trả lời, ánh mắt lại cực kỳ khó xử, Chu Quyết thấp thỏm nói: “Đừng
nói là... trong chúng ta sẽ có người mất tích nhé?”
Trần
Hạo mặc dù không nói gì, nhưng từ trong ánh mắt của anh có thể nhìn ra, bọn họ
rất có khả năng sẽ gặp phải phiền toái như vậy, song chuyện tình xui xẻo này sẽ
rơi xuống đầu ai? Ai cũng không thể chắc chắn, việc này càng khiến người ta cảm
thấy bất an. Mọi người bắt đầu sợ hãi đối mặt, bốn phía đánh giá lẫn nhau.
Trần
Hạo không ngừng phân tích, anh tiếp tục nói: “Ở đây còn xuất hiện một thôn
trang rất tương tự hình thức của hoang thôn lúc đầu, bọn họ là hai người duy
nhất đi qua nơi có vài hộ dân cư, đều là quỷ thôn. Cảm giác giống như bị thế
giới chối bỏ, tới chỗ nào cũng đều là quỷ, cảm giác bọn họ như không còn ở nhân
gian nữa. Quanh quẩn bên trong một không gian quỷ dị...”
Chu
Quyết gật đầu nói: “Cảm giác bọn họ vẫn chưa từng tiếp xúc với người sống, hơn
nữa không phải đang giao chiến sao? Người Nhật Bản sau lần đầu tiên xuất hiện
cũng không ló đầu ra nữa. Bọn họ thật đang ở Nam Kinh sao?”
Càng
nghĩ đầu mối càng mơ hồ, bầu không khí giữa năm người cũng càng bất thường, tất
cả mọi người bắt đầu bất an cúi đầu. Trong lòng cảm giác như trong câu chuyện
đã cho ra rất nhiều ám thị, chỉ là bọn họ không cách nào biết được. Có một loại
cảm xúc khủng hoảng bắt không được cọng rơm cứu mạng[1].
[1]
Rơm cứu mạng ở đây tựa như câu người chết vớ được cọc. Có một câu chuyện về
người đàn ông bị đắm tàu, chỉ còn mỗi ông ta sống sót, người này để rơm ở trong
mắt, ông ấy cứ luôn muốn tiến về phía trước để bắt được cọng rơm và sau này
được cứu thoát. Có thể thấy rơm là một ảo tưởng người ta dùng để bấu víu vào.
Lúc
này xe lửa vẫn phát ra thanh âm xình xịch đều đều, hiện tại nghe vào lại vô cùng
chói tai. Khỉ Còi cậy mạnh vỗ bàn. Hắn nói: “Đã như vậy, thì năm người chúng ta
cùng tiến cùng lùi, mọi người cẩn thận, biến hóa có khả năng phát sinh, ít nhất
cam đoan không để đi lạc một mình. Chí ít hiện tại phải phòng ngừa có người mất
tích.”
Tam
Béo gật đầu đồng ý với quan điểm của Khỉ Còi, Chu Quyết bất đắc dĩ nói: “Cũng
chỉ có thể như vậy, anh Trần anh nói cuối cùng bên trong sách nhắc tới gian mộ
thất nọ, là cái gì?”
Ánh
mắt Trần Hạo trượt trên người Diệp Vỹ, anh nói: “Việc này phải xem bọn họ tiến
vào mộ thất gì, song dựa theo những tư liệu chuẩn bị lúc trước, rất nhiều tư
liệu trong tay chúng ta đều đến từ khoảng thời kỳ nào đó giữa Đông Hán đến Nam
Bắc triều[2]. Nhưng thời gian bọn họ đặc biệt kéo dài, lại là loạn
thế, khiến cho những thứ của thời đại đó trở nên càng thần bí phức tạp. Trong
đó đã nói về một loại bí pháp, năm đó Trương Giác của quân Khăn Vàng đạo Thái
Bình chính là thông qua một loại bí pháp phù chú cổ quái trị liệu cho rất nhiều
người sắp chết, nghe nói phương pháp đó có thể khởi tử hồi sinh. Sau đó tín đồ
càng ngày càng nhiều, đã kiểm soát số lượng lớn quân khởi nghĩa. Trở thành lãnh
đạo tinh thần, cho nên được xưng “Thương thiên đã chết, Hoàng thiên sẽ lập, tại
một giáp[3], thiên hạ đại cát”, tự phong “Thiên Công tướng quân”. Mà
loại phù chú này xuất hiện sớm nhất trên lịch sử văn hiến cũng ở nơi này.”
[2] Một giai đoạn trong lịch
sử Trung Quốc từ cuối thế kỉ IV đến cuối thế kỉ VI. Phía nam Trung Quốc lần
lượt có Tống, Tề, Lương, Trần, gọi là Nam triều; phía bắc có Bắc Ngụy, Bắc Tề,
Bắc Chu gọi là Bắc triều. Hay thường gọi chung là Nam Bắc triều.
[3] Sáu mươi năm.
Chu
Quyết trêu đùa tự giễu nói: “Thật sự tam quốc vô song sao?”
Mọi
người bị lời của Chu Quyết làm cho thoáng sửng sốt, rồi lập tức ha ha cười, xoa
dịu đôi chút nỗi bất an trước đó.
Trần
Hạo nói: “Mặc dù tình huống hiện tại bất ổn, nhưng tôi có một cảm giác, chúng
ta hiện giờ vẫn đang bước theo dấu chân của Như Lan. Nói cách khác còn đang
trong mô hình của sách, rất nhanh sẽ bước ra thôi. Đây là chuyện tốt.”
Chu
Quyết hiểu được ý tứ của những lời này, đây phảng phất như một loại trò chơi
lồng liên tiếp ba vòng, hiện tại bọn họ đang trong một vòng, một đầu nối liền
với thứ gì đó trong sách, mà một đầu khác nối liền với Trần Như Lan bọn họ. Chỉ
có điều hiện tại một vòng tựa hồ đã bắt đầu từ từ rơi ra.
Trong
lúc hốt nhiên, giữa năm người truyền đến một tiếng kêu kỳ quái, thanh âm có
chút na ná đánh rắm, năm người nhìn nhau, cuối cùng Tam Béo khó xử nói: “Không
phải, không phải đánh rắm, là bụng tôi kêu...”
Khỉ
Còi không cười nhạo Tam Béo, ngược lại chân thành nói: “Quả thật là đói bụng, còn
chưa ăn cơm chiều đâu. Mọi người có mang gì ăn không?”
Chu
Quyết nói: “Thời gian gấp gáp chưa kịp mua, định lên xe lửa mua mì ăn liền á, có
hơi mắc một chút.”
Nói
xong Chu Quyết muốn đứng lên đi mua đồ ăn, Trần Hạo kéo cậu lại nói: “Đừng đi
một mình, tôi và cậu cùng đi.”
Tam
Béo thấy thế cũng đứng lên nói: “Muốn đi thì cùng đi, để thần côn này lại coi
hành lý.”
Diệp
Vỹ cũng không tức giận, cầm lấy ly uống một ngụm nói: “Được thôi, mì ăn liền
tôi chỉ ăn của Khang Sư Phụ, cảm ơn.”
Tam
Béo một bộ biểu tình tiểu nhân đắc chí nói: “Đi, bạn hiền.”
Bốn
người hùng hổ hướng đến xe đẩy hàng, nhân viên phục vụ bị khí thế của bốn người
này dọa sợ đến thụt lùi vài bước, hỏi: “Các cậu muốn mua gì?”
Khỉ
Còi nhịn không được mở miệng nói: “Mì ăn liền.”
Chu
Quyết suy nghĩ một chút còn bổ sung nói: “Khang Sư Phụ vị bò kho.”
Sau
khi mua xong liền quay đầu bỏ đi. Chợt nghe nhân viên phục vụ nhẹ giọng mắng: “Đồ
điên, mua mì ăn liền mà như xã hội đen thu phí bảo vệ vậy đó.”
Trên
đường trở về bốn người nhân tiện đem ngâm mì, Trần Hạo thán phục trình độ ngâm
mì thuần thục của bọn họ, Chu Quyết thoáng đắc ý nói: “Luyện được thế, đây là
kỹ năng tâm đắc nhất của tụi này.”
Khi
bọn họ trở về chỗ ngồi, Diệp Vỹ vẫn còn ở đó, gã len lén đùa với con mèo nọ, đôi
mắt hí thành một khe hở. Xem ra gã rất thích con mèo nọ, Chu Quyết không rõ tại
sao gã nhắc tới con mèo sẽ mang đến tử vong.
Song
gã không mất tích cũng làm cho mọi người thở phào, dù sao nếu thật sự mất tích
bọn họ cũng không thể để mặc kệ gã được. Chu Quyết đặt mì trước mặt gã nói: “Mua
rồi nè, ngâm một lát rồi hãy ăn.”
Diệp
Vỹ khách khí gật đầu, lễ độ mà để Trần Hạo và Khỉ Còi ngồi vào chỗ, Khỉ Còi
không muốn ngồi, nhưng nhìn đến tướng tá này của Tam Béo cũng chỉ đành bất đắc
dĩ mà ngồi vào. Hắn vẫn như cũ không cách nào cảm giác được một tia khí tức của
người sống từ Diệp Vỹ. Mà thứ khiến hắn bài xích là bởi hắn từ trên người của
nam nhân này cảm nhận được một loại xúi quẩy, hắn chán ghét loại u ám này, chán
ghét sự thân thiện dối trá của nam nhân này.
Chu
Quyết hiểu rõ Khỉ Còi, nếu không phải thời kỳ đặc biệt, với cá tính của Khỉ Còi
căn bản không cần phản ứng lại người kia, nhưng hiện tại hắn lại không có biện
pháp. Mà cậu cũng không có biện pháp nào tốt hơn, bởi vì mối liên hệ giữa bọn
họ đều quá mỏng manh yếu ớt, không cách nào chân chính tin tưởng ai. Đến nay
cậu cũng không cách nào giải thích được mục đích chân chính của Trần Hạo đối
với sự tình này.
Ngay
khi Chu Quyết đang phân tâm suy nghĩ, Tam Béo hô: “Chết tiệt, cái gì đây, mì
này hư rồi.”
Chu
Quyết hỏi: “Mày nói gì?”
Tam
Béo ném cái nĩa, cầm lấy ly mì nhìn hồi lâu nói: “Thật quá đáng, hết hạn lâu
như vậy rồi cư nhiên còn mang bán? Xe lửa này muốn người ăn chết hả. Lão Nhị
mày có mang thuốc xổ không?”
Chu
Quyết nâng mì của mình lên nhìn phát hiện cũng đồng dạng hết hạn đã lâu. Hơn
nữa mì ăn liền quả thật cũng đang tản mát ra một cỗ mùi chua hỏng hóc, trong
lòng cậu không nhịn được nổi lên một trận buồn nôn.
Chu
Quyết cầm lấy mì nhìn thoáng qua, sau đó nói: “Nhưng lúc ngâm, mì vẫn còn tốt
nha, không ngửi ra mùi gì hết.”
Khỉ
Còi tiếp nhận mì vừa nhìn nói: “Đúng là đã lâu, mì cũ như vậy còn đem bán, thật
sự là muốn người ăn chết tốt mà.”
Tam
Béo thở phì phì đang nghĩ muốn cầm mì đi tìm người tính sổ. Trong miệng hắn hét
lên: “Mì năm năm trước rồi còn đem bán, thật sự quá thất đức.”
Trần
Hạo nghe được lời này của hắn, hai vai cứng đờ, vỗ bàn đứng phắt dậy nói: “Nguy
rồi, mọi người phải cẩn thận!”
Tất
cả mọi người còn chưa kịp hiểu, anh nói: “Ngày tháng của mì này là sản xuất vào
năm năm trước!”
Mọi
người khó hiểu hỏi thế đại biểu cho cái gì?
Diệp
Vỹ bất chợt chêm vào một câu: “Vòng đã bắt đầu chuyển động.”
Chu
Quyết nhìn Trần Hạo, Trần Hạo không có tâm tư trả lời vấn đề của bọn họ, mà
nhìn xe lửa, anh đi tới bên cạnh túm lấy tay của một hành khách nói: “Có thể
nói cho tôi biết bây giờ là năm nào không?”
Người
nọ chẳng hiểu ra sao nói: “Cậu đang nói gì vậy? Hiện tại không phải năm 2003
sao? Tâm thần!”
Tam
Béo bĩu môi nói: “Bệnh gì chứ, rõ ràng là năm 2008, sao nói thành năm 2003, vượt
thời gian trở về quá khứ hả?”
Hành
khách khó hiểu kỳ quái nhìn hắn, nhưng Chu Quyết bên cạnh lại từ trong ánh mắt
của hành khách bình thường nọ nhìn thấy một tia thần sắc quái dị. Phảng phất
như đang cười lạnh gì đó, khi cậu còn chưa cân nhắc ra tại sao gã lại có loại
vẻ mặt này. Đột nhiên Khỉ Còi kêu lên: “Tôi nhớ ra rồi! Vé xe nọ cũng là năm
2003, vé của năm năm trước! Chẳng lẽ chúng ta đang trên chuyến xe lửa của năm
năm trước nữa rồi?”
Tam
Béo còn chưa kịp phản ứng, Khỉ Còi đã túm lấy áo Diệp Vỹ nói: “Nói! Có phải mày
đã sớm biết không! Có đúng là mày lại giở trò hay không.”
Diệp
Vỹ lần đầu tiên không mỉm cười trả lời, đôi mắt băng lãnh nhìn Khỉ Còi nói: “Tôi
nói rồi, vòng đã chuyển động, Như Lan chỉ có thể giúp chúng ta đến đó. Thông
tin cuối cùng của bọn họ chính là trên xe lửa này. Trần Hạo cậu còn chưa hiểu
sự an bài của chị mình sao?”
Trần
Hạo nhíu mày hỏi: “Có ý gì?”
Diệp
Vỹ từng chữ từng chữ nói: “Kỳ thật lúc đầu bảy người bọn họ chưa có ai hoàn
thành nhiệm vụ cuối cùng, vì vậy chị gái cậu dùng phương pháp này, trì hoãn
hành trình của bảy người. Nơi này có thông tin cuối cùng cô ấy để lại cho cậu. Còn
nhớ bản dập trên người tôi không? Đây là đồ vật cuối cùng chị gái cậu để lại
cho tôi, thật sự là một nữ nhân lợi hại nha, đến cuối cùng vẫn muốn kéo tôi
xuống nước.”
Trần
Hạo xem nhẹ lời nói móc của Diệp Vỹ, ngược lại tự nhủ: “Chẳng lẽ nói... Chúng
ta hiện tại cùng Như Lan bọn họ năm năm trước chồng chéo nhau, chúng ta có thể
nhìn thấy bọn họ?”
Diệp
Vỹ không trả lời, thình lình Trần Hạo như nghĩ ra gì đó, thoáng cái cả người
đều cứng đờ, trán anh toát mồ hôi lạnh quay lại nói với mọi người: “Hiện tại
đến trạm chưa?”
Chu
Quyết ngẩng đầu nhìn phiếu thời gian nói: “Hiện tại phỏng chừng còn bốn mươi
phút nữa sẽ đến Nam Kinh.”
Trần
Hạo cố làm cho mình tỉnh táo lại, anh thở hồng hộc nói: “Mau nghĩ biện pháp
xuống xe, chiếc xe này sắp lật rồi!”
Chu
Quyết sửng sốt, cậu không hiểu ý tứ của lời này, đột nhiên cậu nhớ đến Khỉ Còi
từng nói chuyến xe kia năm năm trước ở trạm cuối cùng xảy ra tai nạn, đã chết
rất nhiều người. Cậu thoáng cái cứng đờ người, sợ đến không dám nói chuyện.
Khỉ
Còi vác hành lý, hắn nói: “Nhảy xe đi, tôi lần trước cũng từng nhảy rồi.”
Tam
Béo vội vàng lắc đầu nói: “Tao không muốn tự sát.”
Chu
Quyết ép mình phải tỉnh táo lại, cậu cũng vội vàng đeo hành lý lên nói: “Không
thể nhảy, nhảy xuống khẳng định sẽ chết, Diệp Vỹ, anh biết nên làm thế nào chứ.
Không phải lúc đầu anh đã hỏi Khỉ Còi về chuyện quan tài nọ sao? Chẳng lẽ anh
đã biết được gì đó?”
Mọi
người đồng loạt nhìn Diệp Vỹ, gã không chút hoang mang nói: “Cũng coi như không
biết hơn gì nhiều, chẳng qua người bán quan tài nọ chính là một trong bảy người
năm đó, gã lần đó đã mất mạng trên chiếc xe lửa này.”
Khỉ
Còi khó hiểu hỏi: “Nhưng gã không biến thành dạng như lời các anh nói.”
Diệp
Vỹ phá lệ thở dài, gã nói: “Anh bạn nhỏ, chẳng lẽ cậu không thể biến tướng lối
suy nghĩ một chút sao? Đan xen giữa trạng thái không sống không chết, vị tất
chỉ có một loại hình thức. Người này có năng lực đem chấp niệm của mình tập
trung trên xe lửa, cho nên gã đem tất cả đầu mối đều lưu lại trên xe lửa, đổi
lại mà nói chính là tất cả ‘bảy người’ xuất hiện trên xe lửa đều có thể bị liên
lụy. Bọn họ cho chúng ta thông tin cuối cùng.”
Tam
Béo nói: “Vậy chúng ta phải tìm ra người đó?”
Nhưng
lúc này đầu Diệp Vỹ nghiêng qua, nhìn Trần Hạo bên cạnh nói: “Cậu cảm thấy thế
nào?”
Trần
Hạo đến giờ vẫn trầm mặc, ánh mắt của mọi người rơi trên người anh. Trong ánh
mắt này ngoại trừ lo lắng, còn có vài phần không tín nhiệm cùng hoài nghi. Trần
Hạo nhìn thoáng qua Chu Quyết, nhưng lần đầu tiên Trần Hạo không thể từ trong
mắt Chu Quyết nhìn ra được gì, anh phát hiện Chu Quyết chỉ đang nhìn anh, ánh
mắt lại không để lộ chút tình cảm nào. Đây là một loại ánh mắt phòng bị, từ đáy
lòng Trần Hạo như có thứ gì đó bị lụi tắt. Anh lặng lẽ nói: “Hiện tại tìm người
đã không còn kịp rồi, chúng ta phải để cho người đó tự hiện thân.”
Mọi
người hỏi: “Làm thế nào?”
Trần
Hạo bảo Diệp Vỹ mang bản dập của gã đến, sau đó anh từ bên hông túi lấy ra ba
bản gì đó cùng loại, tiếp theo anh đem thứ đó đặt trên bàn, mọi người vây quanh
bàn nhìn lại, Khỉ Còi và Tam Béo nhận ra mấy thứ này là trong tư liệu bọn họ
từng mất thật nhiều thời gian đi sao chép, thì có một phần đồ án này. Nhưng bọn
họ không biết ý nghĩa của mấy thứ này.
Trần
Hạo nói: “Mấy thứ này chính là thông tin cuối cùng Như Lan lưu lại năm đó, nếu
Như Lan có thể tìm đủ được bản dập cuối cùng, không biết chừng bọn họ đã có thể
thành công, đương nhiên cũng sẽ không có chuyện gì đến chúng ta.”
Diệp
Vỹ hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười cay đắng, rồi tiếp
tục yên lặng không nói, Trần Hạo chỉ vào bản vẽ nói: “Trong đồ án này cất giấu
một ‘con quỷ’, nó là ngọn nguồn của hết thảy, nhưng tôi hiện tại vẫn chưa biết
đây là thứ gì. Tôi tra tìm khắp nơi về nội dung của đồ án này, cuối cùng chỉ
tra ra được bốn chữ ‘Kẻ giữ tất mất’. Kết cục cuối cùng của Trương Giác cũng là
binh bại như núi đổ, sau cùng mắc bệnh lạ mà chết.”
Nghe
bốn chữ này, gáy mọi người đều phảng phất như bị rót vào một luồng gió lạnh, sợ
đến mọi người không nhịn được rùng mình, Chu Quyết hỏi: “Thứ này có phải chính
là thứ Lâm Húc mang theo bên người hay không?”
Trần
Hạo nói: “Có lẽ đúng, cũng có lẽ không. Nhưng Như Lan đến cùng cũng chỉ lưu lại
ba bản dập này, không ngờ tới trên tay Diệp Vỹ cư nhiên cũng có một bản, hiện
tại chúng ta tổng cộng có bốn phần bản dập. Nhưng nếu tôi đoán đúng hẳn là có
bảy phần.”
Tam
Béo muốn nói xen vào vài câu, đột nhiên hắn phát hiện Khỉ Còi nhìn bản dập này
đến xuất thần, hắn tự nhủ lẩm bẩm vài câu, nghe dường như không phải Hán ngữ, hiển
nhiên cũng không phải tiếng Anh. Ngược lại có chút giống tiếng Mãn của quê hắn.
Trần
Hạo tiếp tục nói: “Nếu như nói u linh trên xe kia thật là một trong bảy người, gã
nhất định sẽ bị bản dập này hấp dẫn. Có lẽ chúng ta có thể tóm được cái thứ năm.”
Chu
Quyết bỗng hiểu ra ngụ ý của Trần Hạo, cậu nói: “Ý của anh là, năm người chúng
ta mỗi người giữ một phần, cũng là hình thức tiếp cận gần hơn với vòng bảy
người trong sách?”
Trần
Hạo lắc đầu nói: “Có thể nói là vậy, nhưng cũng không nhất định, bởi vì Như Lan
sẽ không để cho chúng ta và bọn họ giống nhau hoàn toàn, nếu không sẽ đại biểu
cho việc chị ấy đã thất bại. Hiện tại năm người chúng ta đã đến thời điểm mấu
chốt, chúng ta phải tìm ra phần thứ năm, bằng không chúng ta sẽ lặp lại thất
bại của Như Lan năm đó.”
Tam
Béo chột dạ hỏi han: “Anh tin tưởng chị gái mình vậy sao? Vạn nhất...”
Lúc
này Diệp Vỹ lại nói: “Không, cô ấy đã thành công, bởi vì một phần tôi cầm trong
tay chính là thứ cuối cùng cô ấy cho tôi. Chứng tỏ chí ít cô ấy đã rời khỏi xe
lửa.”
Tam
Béo buồn bực hỏi: “Anh làm thế nào lấy được?”
Diệp
Vỹ nói: “Tôi nhận được một phần chuyển phát nhanh từ Nam Kinh, thời gian phía
trên cũng vào năm năm trước.”
Tam
Béo nói: “Công ty chuyển phát nhanh sẽ không gác lại thời gian dài như vậy, vấn
đề này là sao?”
Trần
Hạo nắm đấm tay nói: “Không biết, nếu chị ấy chưa chết nói không chừng sẽ cho
chúng ta một đáp án, song hiện tại chúng ta phải đối mặt với cục diện khó khăn
lúc này.”
Chu
Quyết nói: “Không biết mọi người có chú ý tới không, bây giờ không phải chỉ là
trở về năm năm trước, mà là năm năm trước cùng hiện tại đan xen vào một không
gian hỗn loạn, ví dụ như chúng ta thật sự trở về, vậy tại sao mì ăn liền lại bị
hỏng?”
Diệp
Vỹ vẫn không nói gì, Khỉ Còi từ đầu đến giờ vẫn chưa lên tiếng lại nói: “Lỗ sâu.[4]”
[4]
Nói theo cách đơn giản, lỗ sâu là đường ống nối liền giữa lỗ trắng và lỗ đen, lỗ
đen hút vật còn lỗ trắng giải phóng vật.
Khỉ
Còi nói: “Giáo viên chuyên ngành của chúng ta vẫn luôn dạy chúng ta khái niệm
về tiềm năng hai chiều, nói đơn giản chút chính là sự vặn vẹo thời không. Cảm
giác là đem một thời không nào đó xoắn ốc với một cái khác nối liền cùng một
chỗ, như là dựng xếp gỗ vậy.”
Tam
Béo hiển nhiên nghe tương đối khó khăn, Chu Quyết mặc dù hiểu chút chút, nhưng
dù sao khoa chuyên đề của cậu cũng không phải cơ học chạy điện và cơ học lượng
tử. Cho nên cậu đối với loại khái niệm này không thể cụ thể hóa.
Lúc
này Trần Hạo nói: “Không sai biệt lắm, ngạn ngữ nói ‘Trong động chỉ bảy ngày, thế
gian đã ngàn năm’. Nói cách khác chúng ta hiện tại vẫn đang ở năm 2008, nhưng
tình cảnh xung quanh chúng ta lại là năm 2003, vì vậy chỉ cần tiếp xúc đến cơ
thể chúng ta. Thì chỉ có thể là sự vật năm 2008.”
Chu
Quyết không thể giải thích nói: “Nhưng đám người Như Lan làm thế nào tạo thành
thời không vặn xoắn chỉ có trên lý luận mới xuất hiện chứ? Đến cả Einstein tái
thế cũng không thể làm được đâu.”
Trần
Hạo nói: “Không phải không có khả năng, nếu có đủ cái gọi là chất âm nói không
chừng có thể làm được, nói cho cùng trong huyền học Trung Quốc có rất nhiều bí
pháp, nhưng lại không để thế nhân biết.”
Trần
Hạo sau khi nhìn quanh bốn phía nói thêm: “Bất quá các cậu có phát hiện một vấn
đề hay không.”
Chu
Quyết hỏi: “Vấn đề gì?”
Trần
Hạo nói: “Thời không này rất không ổn định, cậu xem người bên kia.”
Chu
Quyết theo ánh mắt của anh tìm kiếm, phát hiện ở xa xa bắt đầu trở nên cực kỳ
mơ hồ, người ngồi kế nhau khuôn mặt mờ nhạt tựa như đang biến đổi, bắt đầu vặn
vẹo không ngừng, tựa như hai người ở thời không bất đồng đang không ngừng đan
xen. Chu Quyết nhìn lại, lữ khách vốn đang ngồi bên cạnh trả lời ngày tháng vừa
nãy cư nhiên đã đột nhiên biến mất một cách khó hiểu, sự vật bên cạnh bọn họ
bắt đầu trở nên vô cùng mơ hồ, cậu phát hiện dường như có hai đoàn tàu hỏa bất
đồng đan vào với nhau, không ngừng xáo trộn.
Chu
Quyết nói: “Xem ra không gian như vậy rất không ổn định, Khỉ Còi người lần
trước mày nhìn thấy là bộ dáng gì?”
Hắn
mất tự nhiên nhìn thoáng qua hướng Diệp Vỹ, sau đó nói: “Rất giống cảm giác đối
với anh ta, gã nói gã bán quan tài. Hơn nữa động tác của gã rất chậm!”
Trần
Hạo nói: “Vậy đúng rồi, gã dựa vào năng lượng của bản thân căn bản không cách
nào chống đỡ được dạng thời không vặn xoắn như vậy, cho nên hiện tại gã đã đến
cực hạn.”
Tam
Béo hưng phấn thêm vào: “Chứng tỏ chúng ta không nhất định sẽ bị lật xe? Chúng
ta có thể khôi phục bình thường?”
Chu
Quyết cau mày nhìn sâu bên trong làn xe, cậu nói: “Không, chứng tỏ chúng ta gặp
xui rồi...”
Tam
Béo còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy cả toa xe của bọn họ bắt đầu lung lay
bất ổn, tựa như động đất. Chu Quyết nói: “Quả nhiên, trên thực tế bây giờ hẳn
là thời gian bọn họ gặp nạn, chúng ta bị kẹt trong khe hở giữa năm 2003 và 2008.
Mặc dù chúng ta bởi thời không của gã bán quan tài nọ kém chất lượng mà bảo vệ
được một mạng.”
Thế
là mọi người đồng thời mở miệng nói: “Làm thế nào để ra ngoài?”