Vòng bảy người - Chương 28 - Phần 1
Chương 28: Một đáp án khác
Chu
Quyết không rõ chính mình đang ở nơi nào, gió lạnh lãnh liệt bốn phía cơ hồ đem
hết thảy đều phủ kín than chì. Trong đầu Chu Quyết hiện lên vấn đề đầu tiên là:
Anh có phải là Trần Hạo thật không?
Trần
Hạo thấy cậu còn chưa hoãn thần, liền kéo cánh tay cậu nói: “Đừng ngẩn người
nữa, mau đi cùng tôi.”
Dứt
lời liền túm Chu Quyết chạy vội vào một hẻm nhỏ, trong nháy mắt khi cậu chạm
vào Trần Hạo chỉ cảm thấy nơi đại não hợp với xương sống một trận đau đớn, tựa
như có vật gì bị kéo đứt. Cậu bưng trán nhìn bóng lưng của Trần Hạo, rất nhanh,
cậu đã bị Trần Hạo dẫn vào sâu bên trong trấn nhỏ. Chu Quyết dần dần ngửi được
từ phía sau đột ngột truyền đến một cỗ mùi cháy khét, màu sắc bốn phía nhất
thời chiếu rọi một loại sắc đỏ cổ quái.
Chu
Quyết buồn bực hỏi: “Bọn họ đang đốt gì vậy?”
Trần
Hạo không buông tay Chu Quyết, anh nói: “Có người chết, đang bước qua lửa.”
Quả
nhiên trên một khoảnh đất trống ở góc rẽ, có một đám người đeo đai lưng trắng
từng bước từng bước như nhảy dây từ trên ngọn lửa lướt qua. Đây là một loại
nghi thức cổ quái, Chu Quyết thử đếm nhân số, tổng cộng là bảy người...
Chu
Quyết cảm giác được một loại sợ hãi không an ổn. Cậu nhìn chằm chằm bả vai Trần
Hạo, lòng bàn tay Trần Hạo truyền đến nhiệt lượng. Chu Quyết nắm chặt tay anh
nói: “Anh Trần, đây là nơi nào?”
Chu
Quyết nắm tay Trần Hạo, mà Trần Hạo lại vẫn như cũ đưa lưng về phía Chu Quyết, vừa
đi vừa nói: “Không biết. Có lẽ là một trấn nhỏ nào đó phụ cận Trần Giang. Tóm
lại chúng ta nửa đường xuống xe.”
Chu
Quyết muốn buông tay Trần Hạo ra, nhưng cậu lại bởi vì phần độ ấm nọ mà chần chừ,
cậu tiếp tục truy vấn: “Các anh làm sao đến được đây?”
Chu
Quyết chờ Trần Hạo trả lời, cậu cảm thấy nhiệt lượng từ lòng bàn tay Trần Hạo
truyền đến càng ngày càng ít, dường như đây chẳng qua chỉ là lỗi giác trong
lòng cậu. Chu Quyết thử hỏi: “Anh Trần? Tại sao anh không nói gì?”
Trần
Hạo vẫn không quay đầu, bóng của hai người bị đèn đường hôn ám kéo đến có phần
vặn vẹo. Hồi lâu, Trần Hạo mới mở miệng nói: “Cậu đã gặp được chị ấy?”
Trong
lúc nhất thời Chu Quyết chưa phản ứng kịp người anh chỉ là ai, Trần Hạo chậm
rãi xoay mặt sang, ánh mắt Trần Hạo trở nên cực kỳ băng lãnh, trong lòng Chu
Quyết mơ hồ dâng lên một cỗ hàn ý, cậu vội vàng bỏ tay Trần Hạo ra, lui về phía
sau vài bước. Cậu cảnh giác hỏi: “Cái gì?”
Trần
Hạo cau mày nói: “Như Lan, chị ấy hẳn là đã để lại thông tin cuối cùng ở đây, chị
ấy... còn sống không?”
Chu
Quyết cảnh giác nhìn Trần Hạo nói: “Không biết, tôi không thấy chị ấy...”
Trần
Hạo cũng lắc đầu: “Có lẽ không còn cơ hội nữa, chị ấy hẳn đã mất rồi...”
Trần
Hạo vỗ bả vai Chu Quyết nói: “Đi thôi, Tam Béo Khỉ Còi bọn họ đều đang chờ, yên
tâm, tôi không có vấn đề gì cả. Chuyện cậu gặp, Diệp Vỹ có thể giải thích cho
cậu.”
Chu
Quyết thấy Trần Hạo nhìn thấu tâm tư mình, trong lòng nhất thời như bị mất đi
một loại căng thẳng nào đó, trực tiếp rơi vào sâu bên trong. Cậu bất đắc dĩ
nói: “Tôi không gặp được Trần Như Lan, nhưng tôi lại nghe được chị ấy cùng Cố
Lão và lão Triệu nói chuyện. Cố Lão và lão Triệu cuối cùng đã bỏ rơi chị ấy và
chú Ân.”
Ánh
mắt Trần Hạo rốt cuộc lại dấy lên hy vọng, anh nói: “Chị ấy đã nói gì?”
Chu
Quyết nói: “Chị ấy nói nếu thất bại sẽ hại chết cả bảy người, do đó cho chúng
ta cơ hội sáng tạo mới. Tôi dám khẳng định chị ấy đã làm vậy.”
Y
lẩm bẩm nói: “Đã thất bại sao... Đã phạm sai lầm ở chỗ nào...?”
Chu
Quyết nhìn chằm chằm vào mắt Trần Hạo, Trần Hạo thoáng khôi phục bình thường, anh
nhìn Chu Quyết đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm mình nói: “Cậu không tín nhiệm
tôi.”
Chu
Quyết do dự trong chốc lát nhưng vẫn gật đầu, Trần Hạo cười khổ nói: “Nhưng tôi
tin cậu.”
Chu
Quyết hơi khó xử nói: “Tôi không biết nên nói thế nào, tin hay không tin không
phải hứa hẹn có thể ngoài miệng, Chu Quyết tôi mặc dù không phải người xem nặng
chữ tín và hứa hẹn, nhưng tôi chỉ muốn dưới tình huống an toàn, tuyệt đối không
phải làm ra chuyện gì trái với lương tâm. Tôi không muốn làm tổn thương tâm của
bất luận ai bên cạnh mình, anh Trần, tôi không muốn tổn thương tâm của anh, nhưng...”
Trần
Hạo hỏi: “Nhưng cái gì?”
Chu
Quyết nói: “Nhưng anh Trần, tôi rất sợ chết, tôi sẽ không lấy tính mạng của
mình ra nô đùa. Cho nên nếu tôi phát hiện có người lấy tính mạng tôi để đánh
cược, tôi tuyệt đối sẽ không để kẻ đó làm vậy. Anh Trần, tôi hy vọng anh đừng
như chị gái mình đối đãi với chúng tôi như vậy. Chúng tôi không muốn dùng mạng
đổi lấy cơ hội gì cả, bảo vệ tính mạng là mục đích của tôi. Tôi không có giác
ngộ cao như vậy. Tôi sẽ lựa chọn giống cách làm của lão Triệu bọn họ, tự mình
lựa chọn đường sống, nhưng tôi cũng không muốn phản bội anh. Tôi...”
Trần
Hạo châm một điếu thuốc, mùi khói thuốc cùng khói đặc từ xa xa truyền đến trộn
thành một loại mùi xú uế, những người đó còn đang nhảy, dường như vĩnh viễn
cũng không nhảy xong. Chu Quyết nhìn nhãn tình của Trần Hạo, nhưng người nọ chỉ
lẳng lặng nhìn đất. Cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Tôi hiểu.”
Nói
xong anh cười khổ bảo: “Đi thôi, bọn họ còn đang chờ chúng ta. Ăn chút đồ trước,
cậu hẳn đã đói bụng lắm rồi.”
Chu
Quyết nhìn ánh mắt Trần Hạo, đem lời còn muốn nói nuốt trở vào trong bụng. Cậu
sóng vai cùng Trần Hạo chuyển vào một hẻm nhỏ, đẩy ra một cánh cửa gỗ, bên
trong có một sân nhỏ đơn sơ. Phía trên viết “Nhà khách Thanh Hà Ngạn”.
Nhà
khách nhỏ này kỳ thật là từ một tòa nhà ba tầng của khu dân cư sửa thành. Ngồi
ở quầy là một phụ nữ trung niên, mụ liếc mắt nhìn Trần Hạo, rồi tiếp tục xem
phim truyền hình.
Bọn
họ vào phòng, phát hiện Tam Béo và Khỉ Còi bọn họ đang ăn cơm hộp. Không khí ấm
áp cùng mùi thức ăn nhất thời khiến đại não Chu Quyết thoáng dịu đi. Tam Béo
nhìn thấy Chu Quyết lập tức buông hộp cơm nói: “Cuối cùng cũng chờ được mày tới
rồi, bạn hiền mày không sao chớ.”
Chu
Quyết thấy bọn họ tảng đá trong ngực cũng rơi xuống, cậu nói: “Không có việc gì,
chẳng qua trong đầu còn hơi hỗn loạn, vẫn chưa rõ ràng được tình huống.”
Khỉ
Còi đưa cho Chu Quyết một chai nước khoáng nói: “Ăn trước đi, việc này phải hỏi
tên kia.”
Khỉ
Còi vẫn như cũ cực kỳ chán ghét Diệp Vỹ, vẫn gọi gã là tên này tên nọ, cũng
luôn tránh cùng gã trực tiếp nói chuyện. Lúc này Diệp Vỹ đang ngồi trên giường
nhìn cửa sổ. Nhìn chạc cây ngoài phòng, gã thấy Khỉ Còi nhắc tới mình, liền
quay đầu lại cười cười với Chu Quyết, con hắc miêu quỷ dị nọ chui bên cạnh gã, lười
biếng liếm bộ lông của mình, bộ dáng của nó tựa như chẳng hề quan tâm đến bất
cứ thứ gì, lúc Chu Quyết tiến vào, cậu cảm giác như con mèo quỷ dị nọ đã trừng
mắt liếc cậu. Chu Quyết nhìn Khỉ Còi nói: “Đều đã ra ngoài rồi? Chuyện gì xảy
ra?”
Khỉ
Còi nói: “Anh ta mang bọn tao ra. Tao đã xem lịch, bây giờ là năm 2008, chí ít
chúng ta cũng đã an toàn trở lại.”
Tam
Béo cười lạnh nói: “Phiền anh ta lợi hại, lúc đi cái gì cũng không mang chỉ dắt
theo con mèo chết tiệt nọ. Bất quá trái lại cứu Khỉ Còi một mạng, xem như thằng
cha này có chút nhân tính.”
Diệp
Vỹ vẫn không xuống giường, bộ dáng của gã nhìn qua vô cùng mệt mỏi, sâu trong
ánh mắt còn có một tia bi ai cùng loại với Trần Hạo. Diệp Vỹ chỉ hướng cậu suy
yếu gật đầu. Gã nói với Chu Quyết: “Cậu đã lấy được thứ gì?”
Chu
Quyết vuốt balo, nhìn thoáng qua Trần Hạo, gã quay về hướng Diệp Vỹ nói: “Anh
rốt cuộc đã làm trò gì?”
Diệp
Vỹ chỉ vào cơm hộp nói: “Cậu ăn chút gì đi. Phỏng chừng cậu cũng đã mệt muốn
chết rồi.”
Tam
Béo đưa cho cậu một phần hủ tiếu xào nói: “Aiz, đúng vậy, xui xẻo nhất chính là
chúng ta có một phần hành lý không giữ được, có vài tư liệu bị mất. Nhưng mà
anh Trần nói anh ấy nhớ kỹ, có thể khôi phục.”
Chu
Quyết đem túi đồ đưa cho Trần Hạo nói: “Anh nhìn xem thứ này có hữu dụng không.”
Trần
Hạo nhìn những tư liệu này, hướng bọn họ nói: “Phương diện này tư liệu chúng ta
không có, còn nữa... Chờ một chút, đây là...” Anh mò tới bọc hàng nọ. Tất cả
mọi người đều sáp đến, Diệp Vỹ nhìn thấy gói đồ nọ sắc mặt thoắt cái đổi thành
tái mét, gã vội vàng nói: “Chưa từng gặp qua thứ nào sát khí nặng như vậy, ngàn
vạn lần đừng mở ra!”
Nói
xong gã từ trong túi lấy ra một lá bùa chú màu vàng quấn bên ngoài bọc hàng, nhưng
chưa đến vài giây sau. Bùa chú liền tự bốc cháy. Trần Hạo không có biện pháp
cầm được bọc hàng, “bịch” một tiếng ngã trên mặt đất, con mèo nọ kêu thảm một
tiếng, chui vụt vào gầm giường, chỉ lộ ra một cái đầu nhìn chằm chằm bao đồ nọ,
trong miệng phát ra tiếng kêu the thé.
Phù
chú cháy hết, nhưng món đồ lại hoàn hảo không tổn hao gì. Diệp Vỹ hút ngược một
ngụm khí lạnh, gã nói: “Chính là thứ đồ này... Diệp Đĩnh sở dĩ có thể bảo lưu ý
thức thời gian dài như vậy, hoàn toàn chính là vì sự tồn tại của thứ đồ này.”
Trần
Hạo yên lặng giấu bọc đồ vào trong túi xách, Chu Quyết muốn ngăn cản, Diệp Vỹ
lắc đầu chặn lại.
Trần
Hạo thấp giọng nói: “Tôi nhìn xem thứ này có giá trị gì, cậu ăn trước gì đó đi.”
Chu
Quyết ăn vài ngụm, rốt cuộc cảm giác được trong cơ thể mình cũng có chút nhiệt
lượng. Lúc này bà chủ của nhà khách đem tới một đồ dùng vệ sinh dùng một lần, mụ
lạnh lùng nhìn thoáng qua mặt của mấy người, rồi buông đồ rời đi. Chu Quyết chú
ý tới trên đầu của mụ cài một đóa hoa trắng. Chu Quyết nhìn thấy thôn dân cơ hồ
đều mặc đồ tang, phảng phất như cả thôn đều đang cử hành tang lễ. Một cỗ âm
lãnh nói không nên lời tràn ngập trấn nhỏ này.
Tam
Béo nói: “Không ngờ cư nhiên để bọn này chạy ra, lúc ra tới bọn này quay đầu
lại nhìn thoáng qua mày, phát hiện mày cư nhiên chạy hướng ngược lại, mày đó, gọi
mày thế nào cũng không chịu quay đầu lại.”
Chu
Quyết không hiểu được lúc ấy bọn họ đã gặp tình cảnh gì. Nhưng nhất định là hai
phiên bản bất đồng, cậu để Tam Béo tiếp tục nói, Tam Béo hít một hơi nói: “Việc
này thật đúng là kích thích đó, bọn này chạy chạy cư nhiên chạy ra ngoài, nhìn
lại thì phát hiện toa xe cư nhiên đã nghiêng bốn mươi lăm độ. Tựa như đang xem
phim kinh dị ấy, tao hận không thể mọc cánh bay đi. Nhưng mà mày cư nhiên hướng
nơi xảy ra sự cố chạy đi, bọn này gọi mày không được. Chuyện sau đó phải hỏi
Trần Hạo và Thần Côn rồi.”
Diệp
Vỹ lúc này rốt cuộc từ trên giường đứng dậy, vừa đứng lên liền nhịn không được
ho khan, ho khan kịch liệt khiến thân thể gã như một con tôm cong người lại. Hắc
miêu meo một tiếng, lập tức từ bên cạnh gã né ra, nhảy tới bên người Chu Quyết,
hướng cậu meo meo vài tiếng. Khỉ Còi thật sự nhìn không được, đưa qua một ly
trà. Gã uống một ngụm mới ngừng ho khan đáng sợ như vậy. Mọi người phát hiện
trong lòng bàn tay gã cư nhiên có một bụm máu, gã lấy giấy ăn ra chùi mỉm cười
nói: “Đừng lo, không phải bệnh lao đâu.”
Chu
Quyết hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Diệp
Vỹ một lần nữa ngồi xuống, ánh mắt của gã có chút mê ly, gã nói: “Em trai duy
nhất của tôi, cậu ấy tên là Diệp Đĩnh, chúng tôi rất giống nhau. Nhưng cậu ấy
đã chết.” Nói xong gã nhìn Khỉ Còi: “Người bán quan tài cậu nhìn thấy trên xe
lửa kia chính là cậu ấy. Cậu ấy cũng là một trong bảy người, cậu ấy vì bảo vệ
Trần Như Lan, lựa chọn vĩnh viễn ở lại trong đoạn ký ức tử vong nọ. Bảo lưu cho
các cậu một trạm gác cuối cùng. Thằng nhóc này, nó vốn có thể không cần dính
vào...”
Diệp
Vỹ nhàn nhạt kể lại chuyện năm năm trước, cũng tiết lộ một ít sự tình của gia
tộc gã. Diệp gia trước đây là lão làng trong giới thợ mộc, vẫn luôn ở khu vực
Giang Nam hành nghề, am hiểu nhất chính là đóng quan tài, cho nên đời đời kiếp
kiếp mở cửa hàng bán quan tài kiếm sống. Hiển nhiên hiểu được bí thuật mà rất
nhiều người khác kiêng kỵ xa lạ. Mặc dù bị xem thường, nhưng là người dù sao
cũng phải chết, đã chết thì liền giúp Diệp gia có thêm tiền của. Dần dần gia
tộc cũng thịnh vượng hơn, trên thực tế bọn Chu Quyết đều đã hiểu lầm, Diệp Vỹ
kỳ thật không phải linh môi sư gì, gã cũng là một thợ mộc, nhưng bọn họ lại
cùng thợ mộc bình thường có sự khác biệt, bọn họ am hiểu thuật yếm thắng. Đó là
một loại thuật pháp thần bí lưu truyền trong nghề thợ mộc từ xa xưa, nghe nói
nguồn gốc là ở sách Lỗ Ban do Lỗ Ban sáng chế. Anh em Diệp Vỹ, Diệp Đĩnh là số
ít thợ mộc còn có thể vận dụng yếm thắng ngày nay.
Diệp
Đĩnh cùng Trần Như Lan là bạn trung học, tốt nghiệp trung học, Diệp Đĩnh không
tiếp tục lên đại học, mà bắt đầu sinh ý của gia tộc, buôn bán gỗ quan tài, cũng
làm quan tài gì gì đó, sau này vẫn giữ liên lạc. Có một đoạn thời gian, Diệp Đĩnh
từng theo đuổi Trần Như Lan, nhưng thái độ của Trần Như Lan lại không lạnh
không nóng, mãi đến khi Trần Như Lan cầm đến quyển sách này, Diệp Đĩnh liền
xung phong đảm nhận tỏ vẻ nguyện ý trợ giúp cô, Trần Như Lan quả thật cũng cần
sự hỗ trợ của cậu ta, nhưng Diệp Đĩnh phát hiện sự tình càng ngày càng vượt
khỏi phạm vi năng lực của cậu ấy, vì vậy cậu ấy chỉ có thể xin viện trợ từ Diệp
Vỹ, nhưng Trần Như Lan không để Diệp Vỹ trực tiếp tham dự vào. Mà Diệp Vỹ cũng
chỉ có thể ở bên cạnh trợ giúp cho em trai một chút, nhưng trợ giúp như vậy sau
cùng lại phát triển càng ngày càng liên tu bất tận. Mãi đến cuối cùng Diệp Đĩnh
cùng Trần Như Lan đồng loạt mất tích. Diệp Vỹ nói đêm đó, Diệp Đĩnh tìm gã nói
chuyện cả đêm, Diệp Đĩnh muốn thông qua bí thuật, sau đó đem tất cả thông tin
của mình lưu lại ở một nơi nào đó, nếu cậu đã chết có thể có tác dụng giữ lại
thông tin.
Chẳng
biết có phải Diệp Đĩnh có dự cảm hay không, cảm thấy mình có thể sống không lâu
nữa. Nhưng cậu ta đích xác đã chuẩn bị hết thảy cho cái chết của mình. Diệp Vỹ
hiển nhiên không muốn để cho em trai mình đi chịu chết, chẳng qua Diệp Đĩnh đã
nói một câu, khiến gã đến giờ vẫn còn cảm thấy khủng bố.
Diệp
Đĩnh nói chỉ cần là một trong bảy người, cái chết chẳng còn nghĩa lý gì nữa, không
có đường để quay đầu.