Vòng bảy người - Chương 35 - Phần 1

Chương 35: Hai phần mộ

Trần
Hạo ý vị thâm trường ồ một tiếng, ngay cả Chu Quyết cũng nghĩ lời này của Lão
Cửu nói có chút không đáng tin. Năm đó dùng làm hầm tránh nạn, sao có thể nói
hủy là hủy ngay được? Cũng không phải công trình bã đậu.

Lão
Cửu chỉ vào vết thương của mình nói: “Bên trong hiện tại đầy dầu, đi vào nữa
chỉ cần một ánh lửa mỏng manh cũng có thể gây nổ mạnh, đến lúc đó người bên
trong không một ai trốn thoát được. Hơn nữa đường vào mộ đều là dầu, các cậu
ngay cả vào còn không thể vào được. Không tin thì cứ tha hồ.”

Lúc
này Khỉ Còi đột nhiên vỗ vai Lão Cửu, sau đó chỉ vào phía sau, nguyên lai Quách
Mai đã thanh toán tiền xong vẫn chưa rời đi, mà vẫn đi theo phía sau bọn họ, cũng
không biết đã nghe được nhiều ít, Lão Cửu lập tức không nói tiếp nữa.

Trần
Hạo cau mày nhìn Quách Mai, Quách Mai thấy ánh mắt mọi người đều tràn ngập ghét
bỏ và cảnh giác, cũng thật sự không nán lại nữa, hừ một tiếng vượt qua bên cạnh
Trần Hạo rồi đi ra ngoài.

Trần
Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, Chu Quyết nhìn điện thoại di động nói: “Quay về khách
sạn rồi hãy nói, ở đây đông người lắm chuyện.”


vậy Trần Hạo dẫn đầu một đám người trở về khách sạn, mà Diệp Vỹ trong lúc đó
không nói lời nào. Phảng phất như gã đã mất đi hứng thú với sự tình này, gã chỉ
hữu ý vô ý quay đầu lại nhìn, như sau người có thứ gì đó đang nhìn chòng chọc
vào bọn họ.

Trở
lại khách sạn, Chu Quyết cắm thẻ mở cửa vào, Tam Béo lầm lũi đi pha một ấm trà
lọc cho cả bọn giải rượu, một đám nam nhân cứ như tụ tập làm chuyện gì phi pháp
mà vây quanh giường, chính giữa giường bày ra tất cả những thứ có liên quan đến
vòng bảy người, có vài thứ được bọc rất chặt chẽ kín đáo, có thứ chỉ là một ít
giấy A4. Mà sự tồn tại quyển sách cũ bìa màu vàng kia lại gai mắt nhất, hết
thảy đều là do quyển sách này mà ra.

Lão
Cửu ngồi trong góc, hắn không đặt cố hồn phách bên trong mấy thứ này, từ điểm
đó đã nói lên rằng hắn dứt khoát lựa chọn bảo lưu nó với Trần Hạo.

Trần
Hạo châm một điếu thuốc, anh nói: “Hiện tại có rất nhiều đồ vật tất cả mọi
người đã biết, nhưng đó cũng chưa phải là đáp án. Mà những đồ vật trong tay
chúng ta đây đã có thể tương đối phác họa ra một thứ đại khái, chờ đợi chúng ta
chỉ là lựa chọn. Con đường cuối cùng phía sau đi như thế nào, có hai phần mộ
cho chúng ta chọn, một chính là mộ phần ban đầu lánh nạn, hai là huyệt mộ thần
bí cuối cùng Thúy Nương dẫn bọn họ tiến vào. Hai mộ phần này đều hung hiểm vạn
phần, nói không chừng sau khi đi vào một lần sẽ không còn cơ hội trở ra.”

Anh
nói dứt lời, nhưng không ai đáp trả, ngay cả Chu Quyết cũng chỉ trầm mặc cúi
đầu, trên mặt của mỗi người đều ẩn hiện sự suy nghĩ và cẩn thận. Dù sao thứ
mạng này không phải hễ đầu nóng lên thì có thể bất chấp, bọn họ còn trẻ, đều sợ
chết.

Ngoại
trừ một người, Lão Cửu nhìn mọi người nói: “Tại sao các người không tiếp tục
đọc sách? Nhìn xem tình hình của Lâm Húc bọn họ lúc đó, có lẽ sẽ có chi tiết về
cổ mộ kia.”

Mọi
người dừng một chút, Trần Hạo nói: “Hiện tại câu chuyện đã đọc được xấp xỉ rồi,
hơn nữa hiện tại gợi ý và trợ giúp của Như Lan cung cấp đã kết thúc. Nếu muốn
đọc sách, tôi muốn nghe một chút ý kiến của mọi người.”

Tam
Béo hiểu được ý tứ của Trần Hạo, hắn không được tự nhiên nói: “Điều này cũng
đúng, đọc sách chẳng khác nào cùng quỷ giao lưu, hiện tại BUG[1] của
chúng ta đã mất, chỉ với những trang bị hiện giờ có phải sẽ mất hết tác dụng
hay không hả.”

[1]
BUG là một từ chỉ lỗi hệ thống, thường thấy chỉ lỗi của game, chẳng hạn như
quái xuất hiện, khi nhân vật chơi đánh quái thì quái đó mặc định phải đánh bao
nhiêu lần mới chết, hoặc theo hướng dẫn thì phải diệt quái bằng phương pháp nào
đó, nhưng cuối cùng lại không phải làm vậy, quái xuất hiện có thể quá yếu hoặc
quá mạnh, khác với hướng dẫn... Nói đơn giản thì BUG là từ chỉ lỗi trên một hệ
thống nào đó, thường cũng không phải là lỗi lớn. Bọn Chu Quyết gọi những manh
mối mà Như Lan để lại là BUG vì nó làm xáo trộn và gián đoạn con đường họ bị
dẫn dắt đi qua, qua đó tạo cơ hội cho họ sống sót.

Lão
Cửu hừ mũi một tiếng nói: “Hiện tại lo lắng những việc này còn nghĩa lý gì? Bị
liên lụy đến sẽ không có đường lui. Xảy đến cũng đừng nghĩ thoát thân.”

Chu
Quyết nhìn tình huống lại sắp bế tắc, cậu vội nói: “Đích xác, không có đường
lui nữa. Cứ tiếp tục đọc đi, nhưng trước khi đọc tôi muốn biết vài điểm mấu
chốt, chí ít tôi không thể hồ đồ đi đọc theo. Đừng quên chúng ta ngay từ đầu đã
cố gắng thay đổi kết cục trong sách dẫn dắt.”

Tam
Béo và Khỉ Còi đi theo gật đầu, Trần Hạo liếc mắt nhìn thoáng qua Diệp Vỹ vẫn
đang vuốt ve con mèo, anh nói: “Cậu muốn biết gì?”

Chu
Quyết nắm đấm tay nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ đem khái niệm của tôi đối với
chuyện này nói với mọi người một chút, mọi người đừng chịu ảnh hưởng của tôi, bởi
vì đây chỉ là vài cái nhìn của cá nhân tôi, phỏng đoán dễ sai hơn là suy luận.

Tam
Béo cắt ngang lời cậu: “Lão Nhị, đừng dài dòng như bà thím nữa, mày cứ nói, bạn
hiền đều ở đây mày sợ cái gì chứ.”

Khỉ
Còi cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, cho dù chết bạn bè cùng nhau lên đường, sợ cái
mô a.”

Tam
Béo nghe được chữ chết bật người nói: “Mẹ nó, không chết! Chúng ta đều đại cát
đại lợi sẽ không chết đâu!”

Chu
Quyết thấy tất cả mọi người nói như vậy, vẻ mặt cũng thả lỏng, cậu phát hiện
ngay cả Trần Hạo cũng cười cười với cậu, cậu nói: “Đầu tiên là về quyển sách
này, quyển sách này là tìm được trong thư viện. Nhưng dựa theo tin tức Trần Như
Lan cung cấp, sách này vốn là từ một nhóm quái nhân cầm đến, hơn nữa cùng giáo
viên thần bí của Trần Như Lan có liên can, vì vậy tôi suy đoán bọn họ có thể
nằm trong nhóm bảy người trước Trần Như Lan, thế thì đầu dây phỏng chừng có thể
nối liền lại, nếu chúng ta đặt một vài số liệu, Lâm Húc giả thiết là 1, mà giáo
sư thần bí là 2, Trần Như Lan là 3, còn chúng ta là 4. Các cậu nhìn xem, số
liệu có thể nối liền lại, từ đó chưa từng gián đoạn, mà trên sự thật trước Lâm
Húc cũng có vòng bảy người tương tự xuất hiện.”

Khỉ
Còi chen ngang nói: “Chưa từng gián đoạn...”

Chu
Quyết nói: “Đúng vậy, vì thế trước chúng ta vẫn chưa từng gián đoạn, đây không
phải là một tin tức tốt, vậy có nghĩa rằng chưa ai từng phá giải vòng bảy người.
Ít nhất tất cả mọi người trước chúng ta đều đã thất bại. Đây là kết luận thứ nhất
được rút ra.”

Chu
Quyết vừa nói xong, chính mình cũng nhịn không được mà run rẩy, bởi vì y theo
suy tính của chính mình, một vòng cố định bảy người này là cái mà cổ nhân hay
gọi là người trước ngã xuống người sau kế tục, mà cuối cùng cư nhiên cũng chưa thể
phá tan cục diện này, đến cuối cùng vô luận là sống, hay chết, thậm chí ngay cả
sống chết cũng không thể xác định, nhưng vẫn không có cách nào chạy thoát được
hết thảy những thứ này.

Tam
Béo run run nói: “Bạn hiền, lời dạo đầu này của mày thật kinh khủng, bước tiếp
theo không phải là kết luận tốt thì xin mày đừng nói nữa... Bằng không trong
đầu ý niệm muốn tự tử cũng có luôn rồi đấy.”

Chu
Quyết nói: “Đương nhiên, chúng ta còn chưa đến lúc tuyệt vọng, đầu tiên Trần
Như Lan cho chúng ta rất nhiều gợi ý, phân đoạn đem tất cả tin tức góp nhặt cho
chúng ta, hơn nữa trong đó chị ấy cơ hồ đã nhiều lần thành công vượt mức hoặc
đã phá tan quy luật của vòng bảy người rồi. Bất luận nói thế nào chúng ta trước
hết phải kể một chút về các gợi ý chứ. Trần Như Lan tựa hồ đem tất cả đầu mối
lưu lại trên người Thúy Nương. Hơn nữa trong sách Thúy Nương hai lần biến sắc
mặt làm cho người ta cũng hiểu được là rất kỳ quặc. Bên cạnh đó chính là chị ấy
đã gợi ý tín hiệu sợ hãi tử vong, việc này đại biểu cho cái gì? Ông cụ Mã giải
thích về Tương tộc, khiến tôi cảm thấy bọn họ chính là một đám quái nhân nghiên
cứu tử thi. Việc này cùng bọn họ có quan hệ gì, chẳng lẽ năm đó Thúy Nương bọn
họ tiến vào phần mộ đã khởi động bí mật của Tương tộc, hết thảy những thứ hiện
tại đây kể cả quyển sách ‘Vòng bảy người’ này, đều là hậu di chứng của Tương
tộc? Hết thảy đều phải bắt đầu từ lúc Hổ Tử cùng Thúy Nương tiến vào chỗ trú ẩn,
nhưng đây không phải khởi đầu của vòng bảy người, hoàn toàn trái ngược, từ tin
tức Lâm Húc, Phùng Lộc Hỉ và Khất Nhi lưu lại đến xem, bọn họ vào huyệt mộ thần
bí sau cùng phảng phất như càng khiến người ta đáng dò sét sâu xa, tới cùng cái
nào mới là đáp án của chúng ta? Hay ngay cả một cái hay hai cái đều không phải?


về bảy người trong câu chuyện, tôi chung quy cảm thấy tự thân bọn họ đều cực kỳ
quái dị, bọn họ ngay từ đầu luôn giấu giếm Lâm Húc là vì cái gì, mà chúng ta
trước đó nhìn thấy mộ phần của Thúy Nương rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mấy vấn
đề này tôi nghĩ chúng ta đều phải làm cho rõ ràng.”

Lão
Cửu gật đầu nói: “Đúng vậy, ông nội của tôi lúc đầu cũng nói trong bảy người đã
có người không phải là người nữa.”

Trần
Hạo vẫn không tỏ thái độ gì, anh chỉ nhìn chằm chằm quyển sách kia cắm đầu hút
thuốc.

Chu
Quyết tiếp tục nói: “Nếu nói như vậy Thúy Nương chính là chỗ vấn đề lớn nhất, nhưng
Thúy Nương tới cùng đã ra sao? Sống hay chết? Phần mộ vốn là của Thúy Nương
cuối cùng thành nơi chôn cốt Trần Như Lan, là ai xây dựng cho Thúy Nương phần
mộ cổ quái này chứ?”

Mọi
người không tiếp lời, trên thực tế tất cả mọi người đều chờ Trần Hạo có thể
giải thích việc này, Trần Hạo dụi tắt đầu lọc thuốc, anh nhìn Chu Quyết nói: “Thúy
Nương cuối cùng nhất định là đã chết, bởi vì người ra chỉ có Lâm Húc, Khất Nhi
và Phùng Lộc Hỉ, nếu Thúy Nương còn đó cô ta sẽ không thể nào một chút tin tức
cũng không có. Nhưng cuối cùng Thúy Nương chết ở đâu tôi không biết, là ra
ngoài rồi mới chết, hay chết ở mật thất sau cùng này thật sự rất khó nói. Còn
Như Lan vì cái gì cuối cùng lại chết trong thôn Âm Binh, tôi mặc dù không biết
chi tiết, nhưng tôi có thể đoán ra Như Lan kỳ thật cuối cùng khả năng chưa tiến
vào mộ thất kia. Bằng không theo cá tính của chị, chỉ cần có một tia hy vọng
chị đều sẽ nỗ lực không bỏ cuộc. Có chuyện gì khiến cho chị hoàn toàn tuyệt
vọng. Nhưng là... là cái gì đây? Cuối cùng tại sao lại thất bại?”

Chu
Quyết đột nhiên hiểu được hàm nghĩa mịt mờ trong lời nói của Trần Hạo, cậu nói:
“Chị ấy đã chọn sai? Cho nên cách thành công chỉ kém một bước, giữa A và B chị
ấy đã chọn sai cái kia.”

Lão
Cửu đột nhiên đứng lên nói: “Tôi biết, Trần Như Lan vào mộ phần kia! Chị ta vào
cái mà tôi vào! Cho nên đã thất bại.”

Trần
Hạo trái lại không giật mình như Lão Cửu, anh sờ sờ trong túi áo móc ra điếu
thuốc châm hút rồi nói: “Tôi biết, thông tin mộ phần kia chúng ta cũng đã nhận
được. Nhưng tại sao tiến vào phần mộ kia sẽ thất bại?” Trần Hạo ngẩng đầu nhìn
Chu Quyết nói: “Cậu còn nhớ rõ trong nhật ký Như Lan viết đến huyệt mộ cổ quái
kia không? Chị lúc ấy nhìn thấy chính là tình cảnh Hổ Tử và Thúy Nương vừa mới
trốn ra được.”

Chu
Quyết gật đầu, Trần Hạo tiếp tục nói: “Chị ấy đến phần mộ kia... Rốt cuộc chưa
từng trở về...”

Trong
mắt Lão Cửu lóe ra cái gì đó, hắn nói: “Đích xác, phần mộ kia có dấu vết người
đi vào, nhưng rất kỳ quái là bọn họ không hề đi đến cùng... đã lộn ngược trở về...”

Trần
Hạo thoáng sửng sốt, anh dừng lại nhìn Lão Cửu hỏi: “Có ý tứ gì?”

Lão
Cửu nói: “Trước tôi có một nhóm người đi vào, bởi vì bên trong đường vào mộ
từng có người sử dụng thiết bị, hơn nữa niên đại hẳn là chưa lâu... nhưng bọn
họ không vào đến cuối cùng của mộ thất. Dám chắc rằng bọn họ chưa đi vào đến
cùng.”

Trần
Hạo ấn trán nói: “Không đúng, thế này không phù hợp với cá tính của Như Lan, nếu
chị đã tiếp cận rất gần chân tướng, tại sao lại lùi về? Chẳng lẽ chị biết bên
trong có nguy hiểm.”

Tam
Béo chỉ vào Lão Cửu nói: “Hắn không phải đã tiến vào sao? Không có việc gì mà.”

Lão
Cửu thê lương hừ một tiếng, không trả lời. Tam Béo ý thức được mình đã nói bậy.
Khỉ Còi âm thầm gõ Tam Béo. Trần Hạo nhìn Lão Cửu nói: “Cậu có thể nói tường
tận về phần mộ kia một chút không?”

Lão
Cửu nhìn chằm chằm Trần Hạo, hai người nhìn thấy chính mình trong mắt đối
phương, cuối cùng Lão Cửu cúi đầu chán nản nói: “Tôi đi vào để lấy đồ vật kia...”

Lão
Cửu dừng lại một chút, tiếp theo hắn mới chậm rãi nói: “Lúc ấy tôi đã lấy được
tài liệu lịch sử liên quan đến cố hồn phách, phát hiện đầu mối ông nội để lại
cho tôi chính là chỉ đồ vật này, mà đồ vật này trong tài liệu lịch sử vẫn như
ẩn như hiện, cuối cùng tôi trong tài liệu cơ mật của phòng hồ sơ phát hiện một
phần về Thanh mạt thời kỳ vận động Nghĩa Hòa Đoàn[2], tấu chương
Hình Bộ thượng tấu triều đình, nói cách khác, cố hồn phách vào thời mạt Thanh
từng xuất hiện một lần, hơn nữa gây nên phong ba rất lớn, kinh động đến Từ Hi
thái hậu lúc đương thời.

[2] Tổ chức tự phát do nhân
dân miền Bắc lập ra để phản đối chủ nghĩa đế quốc xâm lược.

Lúc
này biến cố Canh Tỵ bộc phát, thời gian đó một trong các thủ lĩnh Nghĩa Hòa
Đoàn do Lâm Hắc Nhi, là tên thuyền nữ tự xưng Hoàng Đăng Thánh Mẫu tuyên bố đã
tìm được thần dược có thể đề kháng đại bác súng ống của người nước ngoài, kẻ
khác đao thương bất nhập, chủ sự hình bộ vốn cương quyết muốn khuyên can Nghĩa
Hòa Đoàn tập hợp dân binh, nhìn thấy thật có người trong Quyền đoàn dị sĩ trúng
súng phương tây vẫn như cũ bất tử, cho nên liền cho rằng ‘Sức mạnh lời nói
Quyền Dân có thể dựa vào’.[3]

[3] Bởi vì cường quốc ức
hiếp quá đáng, kích thích bách tính Trung Quốc khắp nơi phẫn hận, tạo thành sự
nổi dậy của Nghĩa Hòa Đoàn, lấy khẩu hiệu “phù Thanh diệt Dương”, nhổ cột điện,
hủy đường sắt, đốt giáo đường, giết người nước ngoài và giáo dân. Chính phủ
Thanh tin Nghĩa Hòa Đoàn có thể đao thương bất nhập, giết sạch người nước ngoài,
tiện bề ngày 25 tháng 5 năm 1900 (Quang Tự năm thứ hai mươi sáu) tuyên chiến
với tám nước. Để dập tắt đấu tranh phản đế của Nghĩa Hòa Đoàn, mở rộng xâm lược
Trung Quốc, Anh Mỹ Pháp Nga Đức Nhật Ý Áo tám nước tạo thành liên quân xâm lược,
vào tháng 6 năm 1900, hải quân Anh quốc do trung tướng Seymour suất lĩnh, từ tô
giới Thiên Tân xuất phát, hướng Bắc Kinh xâm lược. Cuối cùng dẫn Trung Quốc lâm
vào tai vạ chưa từng có, suýt nữa bị chia cắt. Năm 1900, là năm Canh Tý Trung
Quốc âm lịch, trận hỗn loạn bùng nổ hơn một trăm năm trước này cũng được người
Trung Quốc gọi là “Canh Tỵ quốc biến”, “Canh Tỵ quốc nạn”. Quyền Dân hay Quyền
đoàn là tên gọi khác của Nghĩa Hòa Đoàn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3