Vòng bảy người - Chương 44 - Phần 1

Chương 44: Đưa tang

Trần
Hạo nhìn Lâm Húc, như muốn từ trong mắt ông già gầy gò này nhìn thấy một tia
giả dối, nhưng sự bình tình trong mắt ông ta tựa như tấm gương. Trần Hạo suy
sụp ngồi xuống, anh nói: “Nhân số không phải mấu chốt... Vậy cái gì mới là mấu
chốt đây?”

Lâm
Húc uống một hớp nước nói: “Bản dập này mới là mấu chốt, nếu Hổ Tử bọn họ năm
đó không gỡ xuống bản dập này có lẽ những chuyện về sau cũng sẽ không phát sinh.”

Chu
Quyết phảng phất như bắt được cọng rơm cứu mạng hỏi: “Tại sao nói vậy?”

Lâm
Húc nói: “Bởi vì bảy người sở dĩ như vậy, hoàn toàn bởi vì sau khi lấy bản dập
kinh động ác linh, thức tỉnh bọn chúng nên mới có một loạt sự tình sau này, chủ
nhân mộ kia cũng không phải ác linh, nàng chỉ muốn thoát khỏi hết thảy việc này
thôi, không khác gì chúng ta. Tác dụng của đồ án trên bản dập này là kết nối
với nghi lễ của Tương tộc một lần nữa, người Tương tộc đối với tử vong có nỗi
sợ hãi rất lớn, mà đồng thời bọn họ lại phảng phất như có thể khống chế tử vong,
nhưng cuối cùng cát bụi vẫn phải trở về với cát bụi, sinh linh có sống lại đi
nữa kỳ thật khát vọng nhất chính là bình thản mà giải thoát. Cho nên nghi lễ
cuối cùng của Tương tộc chính là Trấn Hồn, khiến cho những linh hồn bởi vì pháp
thuật mà không cách nào nghỉ ngơi này nhận được sự an bình chân chính. Do đó ác
quỷ này không cách nào trực tiếp sinh ra uy hiếp với các người, chỉ có thể
thông qua môi giới khác, tỷ như ảo giác...”

Phùng
Lão Cửu bưng trán nói: “Nói cách khác ác quỷ tôi nhìn thấy trong ký túc xá kỳ
thật là ảo giác?”

Lâm
Húc thở dài nói: “Trong thật có giả, trong giả cũng có thật, quỷ hồn này đúng
là có thật. Bọn chúng tồn tại trong bản dập kia, rồi lại không cách nào thoát
khỏi bản dập này.”

Lâm
Húc ngẩng đầu nhìn bầu trời nói: “Sau khi đã viết xong câu chuyện, ta tìm được
bạn bè làm việc ở xưởng in ấn, mời hắn làm riêng cho ta một quyển sách, trong
đó ta đem tóc Thúy Nương trộn lẫn trong dây đóng sách, đó cũng là ước nguyện
cuối cùng của nàng...”

Chu
Quyết hồi tưởng lại lần đầu tiên nhìn thấy bóng lưng của cô gái tóc dài nọ, tóc
này phảng phất như kẻ dẫn dắt cậu đi tới đó, hiện tại xem ra có lẽ đây là Thúy
Nương, không, có lẽ là chấp niệm của chủ mộ và Thúy Nương gộp lại, bọn họ đều
muốn được giải thoát, so với những người còn sống kia càng thêm khát vọng giải
thoát chân chính. Vậy Trần Như Lan có như vậy không? Ba người phụ nữ cùng sự
tình này dây dưa nan giải như những sợi tóc quấn quýt không rõ.

Khỉ
Còi nhíu mày hỏi: “Lâm đại gia, chúng tôi hiện tại phải làm sao bây giờ? Quỷ
hồn này có cách nào thoát khỏi không?”

Lâm
Húc cười khổ nói: “Thoát khỏi? Ta đây cả đời chưa từng thoát khỏi cơn ác mộng
kia, những người đó, những chuyện này từng đêm đều xuất hiện trong mộng của ta,
muốn nói thoát khỏi có lẽ chủ nhân trong mộ phần công chúa nọ càng muốn thoát
khỏi hơn.”

Chu
Quyết hiếu kỳ hỏi han: “Vậy nàng, chủ mộ kia rốt cuộc là ai?”

Lâm
Húc ngẩng đầu, ông cau mày cực kỳ bi ai nhìn Chu Quyết nói: “Một nữ nhân đáng thương...
Một cô gái vốn có thể sống tự do tự tại, mà bây giờ nàng chỉ muốn giải thoát
thôi... Chỉ một tâm nguyện đơn giản như vậy cũng làm không được...”

Trần
Hạo nói: “Tại sao nói thế?”

Lâm
Húc nói: “Người phụ nữ kia cũng là một người đáng thương, nàng được thu xếp
trong phần mộ kia, kỳ thật bản thân chính là một sự hành hạ trọn đời không được
siêu sinh, cùng con quỷ kia giống nhau... Nàng vẫn luôn ở trong phần mộ, hy
vọng có thể thật sự được giải thoát.”

Diệp
Vỹ chen ngang nói: “Đích xác như thế, đãi ngộ như vậy căn bản không phải hoàng
thân quốc thích gì, sự tình này chính là một loại hành hạ trọn đời, tới cùng ai
mà xui xẻo vậy chứ?”

Lâm
Húc nói: “Địa khí của nơi đó kỳ thật căn bản không thích hợp mai táng nữ giới. Có
thể nói nếu gia tộc nào đem nữ nhân nhà mình chôn ở đó, vậy đời sau của người
nhà nọ khẳng định nhiều thị phi, thậm chí không quá ba đời sẽ cửa nát nhà tan, toàn
tộc đều diệt, hoàn toàn chính là một tử cục. Mặt khác trong mộ phần công chúa
kia tìm được niên hiệu của Nam triều Thái Thủy, đó là niên hiệu của Nam triều
Tống Minh Đế, theo ta thấy nữ giới mai táng trong cổ mộ này nhất định có quan
hệ nào đó với Lưu Úc kia. Vị hoàng đế này kỳ thật cũng là phát động chính biến
mới có được ngôi vị hoàng đế, ngay từ đầu cũng xem như cần chính yêu dân, đáng
tiếc sau lại vô cùng hoang đường, cuối cùng dẫn đến họa diệt quốc.”

Trần
Hạo nói: “Đã như vậy, người phụ nữ kia khẳng định không phải trực hệ của Nam
Trần Lưu Thị, thậm chí thị tộc cũng không, bởi nàng cùng vương tộc Lưu Thị
không có quan hệ huyết thống. Nếu là như vậy tôi có thể lớn gan đoán, tác dụng
của nàng kỳ thật chính là dùng bản thân để áp chế ác quỷ trong bản dập. Chí ít
nàng khẳng định có quan hệ rất sâu xa với Tương tộc.”

Lâm
Húc đồng ý gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, bất quá nữ nhân kia có thể được
phong làm công chúa khẳng định cũng có đạo lý của nàng, nhưng rồi lại bị đóng
cọc tại loại mộ địa phong thủy kia, thành khán thủ của bảy hồn phách nọ. Việc
này... ta cũng trăm điều không giải thích được.”

Diệp
Vỹ cười nói: “Vòng bảy người, vòng vòng móc giữ lẫn nhau, có lẽ đây là hàm
nghĩa của tiểu thuyết ngài viết nhỉ.”

Lâm
Húc nói: “Đúng vậy, hàm nghĩa của vòng bảy người kỳ thật cũng không phải nhân
số, mà lạ sự tình bảy khối bản dập dẫn dắt ra đều là một vòng tiếp nối một vòng,
trong đó một mắt xích sai lầm, thì những thứ khác cho dù có thể tiếp tục cũng
không cách nào thành công. Chúng tôi lúc đầu vẫn tưởng rằng đã tháo gỡ được bí
ẩn, nhưng phát hiện kỳ thật chúng tôi vẫn như cũ đang đi vòng vèo, một vòng nọ
chúng tôi thủy chung không cách nào tháo gỡ.”

Trần
Hạo cau mày nói: “Nói cách khác đầu mối trên đầu chúng ta đây nhìn như đã vô
cùng phong phú vẫn như cũ vô cùng thiếu thốn, chỉ cần trong chúng ta sai một
mắt xích, vậy sẽ thất bại.”

Lâm
Húc không trả lời, dùng trầm mặc trả lời vấn đề của Trần Hạo. Điều này làm cho
nội tâm mọi người lại bị một tảng đá lớn đè nặng.

Tam
Béo chưa từ bỏ ý định nói: “Không phải đâu, đại gia ngài không phải còn sống
sao? Ngài làm thế nào được? Ngài hẳn đã thành công nha?”

Lâm
Húc cúi đầu, nhưng tay ông bắt đầu có chút run rẩy, ông chậm rãi nói: “Không, ta
đã thất bại, bản thân ta cũng không ta hiện tại rốt cuộc là còn sống hay đã
chết, kỳ thật sau khi tiến vào mộ Quách Phác chúng ta đã phát hiện hình như đã
phạm sai lầm ở chỗ nào đó, Thúy Nương và Lưu Phi cuối cùng cũng... Cho nên ta
mới viết quyển sách ;Vòng bảy người’ này. Ít nhất ta phải hoàn thành hứa hẹn
với Thúy Nương, lý do ta sống tiếp chính là để ghi nhớ lại sự tình này, để cho
người có duyên chân chính giải quyết số mệnh đã giằng co vài thế hệ kia. Đó
cũng là một nguyên nhân khác mà ta đặt tên như vậy cho tiểu thuyết, có lẽ có
chút ích kỷ, nhưng ta thật tình hy vọng bí ẩn liên hoàn bảy người này dẫn ra
một ngày nào đó có thể tháo gỡ.”

Bấy
giờ Trần Hạo mở miệng nói: “Chúng tôi đã điều tra tất cả tin tức có thể lấy
được, phát hiện mộ phần công chúa là về sau mới tạo ra để hấp dẫn địa khí của
mộ Quách Phác, hình thành song sinh mộ, bí thuật như vậy là một loại thiết kế
đem âm dương ngũ hành học phát huy đến mức tận cùng, chỉ có đồng thời tiến vào
mới có thể không đến mức chạm phải cơ quan bên trong.”

Lâm
Húc trầm tư nói: “Thì ra là thế... Nhưng ta chỉ đi qua mộ Quách Phác, về phần
mộ công chúa cũng chỉ từ miệng đám người Thúy Nương biết được, hơn nữa bọn họ
đều tỏ vẻ đối với việc này có điều che giấu, thậm chí đến cuối cùng vẫn như cũ
để cho ta rất nhiều bí ẩn.”

Trần
Hạo lại nói ra một chỗ vướng mắc khác, anh nói: “Còn một vấn đề mấu chốt chính
là làm thế nào hoàn thành nghi thức Trấn Hồn cuối cùng, có phải chỉ cần chúng
ta hoàn thành nghi thức, cái gọi là u linh này có thể nghỉ ngơi hay không? Vẫn
có những điều kiện tiền đề khác phải làm, về phần ác quỷ không cách nào trực
tiếp thương tổn chúng ta mà ngài nói, điểm này ta cũng đã phát hiện, chỉ có mỗi
lần chúng ta tới thời khắc mấu chốt huyết khí này mới có thể bốc lên càng nhiều,
nhưng chúng nó lại thủy chung chưa từng chân chính tiếp xúc với chúng tôi.”

Lâm
Húc ngẩng đầu nhìn Trần Hạo, ông nói: “Cậu... chính là con cháu của Khất Nhi?”

Trần
Hạo gật đầu nói phải, Lâm Húc lại nhìn anh từ đầu đến cuối một lần nữa, nặng nề
gật đầu nói: “Phải, Thúy Nương sau khi tiến vào mộ Quách Phác chính là để hoàn
thành nghi thức cuối cùng. Nhưng nghi thức lại thất bại. Vốn ta cũng không hiểu
được, nhưng nếu các cậu nói song sinh mộ ta liền hiểu ra. Nguyên nhân chính là
chúng ta không đồng thời tiến vào, cho rằng chỉ cần đến mộ Quách Phác thì có
thể được cứu... Mà nơi đó ta nhớ rõ ràng nhất chính là một vách tường đồng thật
lớn, ở giữa cũng có bảy hốc lõm cổ quái, ta nghĩ đây có lẽ chính là chỗ đồng
dạng để đặt bản dập giống trong mộ phần công chúa.”

Khỉ
Còi lúc này nhịn không được chen ngang nói: “Nhưng phải làm thế nào mới có thể
đồng thời tiến vào chứ?”

Tất
cả mọi người không nhắc lại, Chu Quyết sắc mặt khó coi nói: “Xem ra... chúng ta
chỉ có thể phân hai nhóm tiến vào...”

Tam
Béo lập tức nhảy dựng lên, hắn kích động nói: “Cái gì? Tách ra? Không được!”

Khỉ
Còi vội vàng nói: “Đúng vậy, nếu tách ra nói không chừng chúng ta sẽ không có
cách nào chiếu ứng cho nhau, dù sao cũng là hai địa phương.”

Tam
Béo nhìn thoáng qua Khỉ Còi, nói tiếp: “Hai địa phương, làm thế nào đồng bộ?
Hơn nữa chúng ta hiện tại làm sao tin được lời ông ta nói, hơn nữa ông ta đã
thất bại! Kéo theo chúng ta cũng chết luôn thì sao?”

Chu
Quyết có chút nghe không vô, cậu đứng lên nói: “Vậy mày muốn làm sao đây? Mày
có biện pháp gì tốt hơn mày nói ra xem!”

Tam
Béo ấm ức nói: “Tao chỉ không muốn chúng ta mơ hồ bị người nắm mũi dắt đi, chúng
ta giống như con ruồi không đầu xoay quanh ở Nam Kinh, kiếm cả nửa ngày cái gì
cũng chưa kiếm được, trái lại đã chết nhiều người như vậy. Lão tử cũng không
muốn thành người kế tiếp!”

Phùng
Lão Cửu nhìn Tam Béo nói: “Nhưng ông ấy là người duy nhất còn sống, chúng ta
không tin ông ấy còn có thể thế nào?”

Tam
Béo nhất thời nghẹn giọng, nhưng hắn rất nhanh lại nói: “Mày đã nói thế, vậy
tao lựa chọn cùng ông già này một tổ, tao muốn đi mộ Quách Phác, chí ít ông ta
là người duy nhất còn sống, cái mộ công chúa chó má gì kia lão tử không đi.”

Khỉ
Còi muốn nói gì đó, nhưng lại cắn răng không nói ra, Chu Quyết nhìn vẻ mặt mọi
người, lúc này cậu cũng không cách nào tỏ thái độ nữa, cậu cũng đang tranh đấu.

Phùng
Lão Cửu nhìn mặt mọi người, cười lạnh một tiếng, ra vẻ dễ dàng nói: “Tôi trái
lại có thể đi mộ phần công chúa, dù sao tôi cũng từng đi rồi.”

Tam
Béo bị hắn nói vậy, tựa như xuống đài không được. Hắn khó xử nói: “Đây không
phải phương pháp giải quyết duy nhất, còn cách mà. Chúng ta tính toán lại một
chút đi.”

Chu
Quyết nhìn Tam Béo nói như thế, cũng tiếp lời: “Chúng ta cứ ngẫm lại đi. Có lẽ
còn những cách khác.”

Lúc
này Diệp Vỹ lại cười ha ha nói: “Nói tới cùng mấy người các cậu cũng không chịu
từ bỏ phương hướng có hy vọng lớn hơn một chút kia, tại sao không kéo mặt xuống
mà nói đại lời thật chứ? Các người đây vừa buồn cười lại vừa đáng thương.”

Khỉ
Còi cổ đỏ rần nói: “Nếu siêu nhiên vậy, ngươi đi mộ phần công chúa là được, ngươi
không phải rất trâu sao?”

Diệp
Vỹ mang trên mặt ý cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng âm trầm nói: “Cậu đi nơi nào,
tôi liền đi nơi đó? Thế nào?”

Khỉ
Còi phảng phất như bị nói trúng tim đen có chút khó chịu, hắn không cách nào
tiếp tục nói nữa, bởi vì đích xác trong lòng hắn cũng không hy vọng vứt bỏ một
cửa sống còn lớn hơn. Ai mà không muốn sống sót chứ?

Lâm
Húc nặng nề thở dài, ông thu hồi chén nói: “Chờ các cậu nghĩ xong thì tới tìm
tôi. Tôi đây đem xương cốt sống tới ngày nay rồi thì sao cũng được, các cậu còn
trẻ cứ ngẫm lại đi...”

Những
lời này của ông ta xem như đã giảm bớt cho phần cảm giác tội lỗi trong lòng mọi
người một ít áp lực, Tam Béo đặt mông ngồi trên quan tài, hắn vẻ mặt khóc tang
nói: “Đúng vậy, chúng ta rõ ràng không nên gặp loại sự tình này, hiện tại cư
nhiên phải đến loại địa phương quỷ quái...”

Diệp
Vỹ tiếp tục vuốt hắc miêu nói: “Nếu đã đến bước này rồi, có quay đầu lại thì
cũng ích lợi gì? Hay là các cậu cũng muốn giẫm vào vết xe đổ của nhóm người Trần
Như Lan bọn họ?” Nói xong gã ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Trần Hạo, anh vẫn
như cũ không phát biểu ý kiến, chẳng qua sắc mặt tái nhợt dọa người, anh ngẩng
đầu liếc mắt nhìn Diệp Vỹ, rất nhanh liền dời mắt đi, phảng phất như những lời
gã nói đã không còn ảnh hưởng gì đến anh nữa. Chẳng qua khi anh nhìn Chu Quyết,
thần sắc của Chu Quyết lại làm cho anh có chút không yên lòng, Trần Hạo biết
bọn họ đã đến cực hạn, hoặc nói tất cả mọi người bọn họ đã đến cực hạn, chỉ là
hiện tại ủng hộ duy nhất của bọn họ chỉ có những đầu mối vẫn mập mờ không rõ
này thôi.

Chu
Quyết bất đắc dĩ ngồi xuống, cậu vô lực nói: “Thế này đi, chúng ta rút thăm nhé,
ông trời sẽ quyết định.”

Ngay
khi cậu nói xong, ngoài phòng chẳng biết tại sao, cư nhiên truyền đến tiếng
khóc la, thanh âm này nghe như có người đang khóc tang, Khỉ Còi nói: “Không
phải lại bắt đầu nữa chứ...”

Chu
Quyết hỏi: “Bắt đầu cái gì?”

Khỉ
Còi nói: “Thôn kia chẳng phải muốn chuẩn bị tang lễ giả sao? Sẽ không...”

Khỉ
Còi còn chưa nói dứt lời, ngoài phòng lại tiếng khóc la và chiêng trống lại
càng ngày càng rõ ràng. Ngoài cửa vẫn một mảnh tối tăm mờ mịt, dưới tình huống
không có đèn đường, chỉ có tiếng khóc tang cực kỳ thê lương nọ vốn càng gần, nhưng
không hề nhìn thấy bất cứ bóng người nào.

Trán
Chu Quyết bắt đầu đổ mồ hôi, cậu cười khan nói: “Khóc đúng là... như người chết
thật.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3