Cây Chuối Non Đi Giày Xanh - Chương 1-01

Trẻ con thành phố chả biết sao chứ trẻ con thôn quê bao giờ cũng sợ một thứ gì đó hay sợ một ai đó.

Tôi nghiệm ra điều đó từ chính tuổi thơ mình. Lúc tôi còn nhỏ, bọn trẻ trong thị trấn tôi đứa nào cũng sợ ông Cứ hớt tóc dạo. Hồi bốn, năm tuổi, tôi sợ ông vô cùng. Hồi đó, ông Cứ trạc năm mươi tuổi nhưng đã rụng mất hai răng cửa. Ông lại thích nhai trầu, miệng lúc nào cũng đỏ lòm như máu. Ông thích hả họng ra để hù dọa bọn trẻ con. Mỗi lần như thế, bọn tôi sợ chết khiếp. Nhiều đứa sợ hãi thét be be, có đứa òa ra khóc.

Ông Cứ thường đi rảo ngoài đường với hòm đồ nghề bằng gỗ có dây đeo qua vai. Tay phải ông cầm cây kéo cứ lốc cốc. Đó là cách ông báo hiệu sự có mặt của mình. Ông Cứ không chỉ hả giọng nhát ma trẻ con. Có những lúc ông cao hứng giữ bọn tôi lại bằng một tay, tay kia ông nhịp nhịp cây kéo trước bụng bọn tôi, miệng cười khà khà:

- Để tao cắt chim thằng bé này đem về nhắm rượu!

Bọn tôi nhìn mũi kéo nhọn hoắt trên tay ông, sợ muốn tè ra quần. Đứa nào cũng khóc lóc xin tha, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.

Nói chung, trẻ con trong thị trấn sợ ông và ghét ông vô hạn. Hễ nhác thấy ông từ xa đứa nào cũng tìm cách nấp kỹ, cố đừng để ông chộp được. Nhưng con nít vốn ham chơi, cứ mỗi khi lơ đễnh là bị ông tóm lấy.

Các bệnh phụ huynh trong thị trấn chẳng rõ có biết về cái trò nghịch ngợm quái gở đó không mà chẳng thấy ai quát mắng hay trách móc ông Cứ. Đã vậy, còn lấy ông ra làm ông Kẹ để đe nẹt con cái:

- Ăn cơm lẹ đi con! Con cứ ăn nhơi nhơi như thế, mẹ kêu ông Cứ tới bây giờ!

Tôi ghét ông Cứ suốt nhiều tháng năm. Cho đến khi lên lớp Năm, tôi vẫn còn ghét ông dù lúc đó tôi đã đủ lớn để không bị ông chặn đường giở trò dọa dẫm ưa thích của ông nữa.

Năm lớp năm cũng là năm tôi bắt đầu chơi thân với nhỏ Thắm .

Cho đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao hồi đó tôi thích chơi với nhỏ Thắm. Da ngăm ngăm đen, nó không phải là đứa con gái xinh nhất lớp tôi. So với những đứa khác, nhỏ Thắm chỉ xếp hạng trung bình. Chắc tôi thích nó vì nó thắt tóc bím. Mỗi khi nó chạy nhảy hoặc nó vùng vằng với tôi, hai bím tóc không ngừng nhảy nhót trên vai nó như hai con sóc nhỏ trông rất ngộ nghĩnh. Cũng có thể tôi thích nó vì nó hay cười. Sau này lớn lên, tôi luôn thích những đứa con gái hay cười. Con gái cười trông có duyên tệ. Nhưng có lẽ lý do quan trọng là nhỏ Thắm ngồi cạnh tôi trong lớp, hay trò chuyện với tôi, và tôi thích nó còn vì nó hay chống tay lên cằm mắt nhìn xa xăm đi đâu đó bên ngoài cửa sổ. Tôi thỉnh thoảng cũng ngồi chống cằm như vậy trong lúc học bài, có khi ngay giữa bữa ăn và bị mẹ tôi la hoài:

- Đang ăn mà con nhìn đi đâu vậy?

Đó là những lúc tự dưng tôi thích nghĩ ngợi vẩn vơ. Chỉ một cánh chim bay ngang cửa sổ cũng khiến đầu óc tôi lơ đãng.

Nhỏ Thắm cũng bị cô giáo nhắc nhở hoài về cái tật đó:

-Thắm, trò có nghe cô giảng bài không đó?

Nhà nhỏ Thắm bán bún mẹt trong chợ. Xưa nay tôi nổi tiếng là chúa lười. Mẹ tôi sai tôi việc gì, tôi cũng đùn cho chị Hoài, riêng khoản đi mua bún thì tôi bao giờ cũng xung phong.

Và cũng từ khi thích chơi với nhỏ Thắm, tôi đấm ra thích ăn bún. Lúc nào tôi cũng đòi ăn bún dù chỉ ăn với nước mắm hay xì dầu. Đến mức mẹ tôi đâm thắc mắc:

- Sao dạo này con thích ăn bún vậy con?

Chị Hoài trêu:

- Tại nó thích con Thắm đó mẹ.

- Con Thắm là đứa nào?

- Nó là con bài Ưóc bán bún dưới chợ đó.

Chị tôi vừa nói vừa cười hích hích trong khi tôi đỏ bừng mặt và co giò chạy mất.

Chị khiến tôi xấu hổ không để đâu cho hết. Và tôi đấm ra giận chị. Tôi giận lây cả nhỏ Thắm. Nhỏ Thắm không biết tôi giận nó. Và trên trái đất bao la mày chắc cũng chẳng ai biết, vì cơn giận của tôi rất vô duyên. Từ bữa đó mẹ tôi sai tôi xuống chợ mua bún, tôi nhất quyết không đi. Đến lớp, tôi cũng không quay sang trò chuyện với nhỏ Thắm như mọi ngày mặc dù những lúc vang lên câu rầy quen thuộc của cô giáo '' Thắm, trò có nghe cô giảng bài không đó?'', tôi rất muốn đưa mắt liếc trộm.

Nhỏ Thắm có vẻ ngạc nhiên trước thái độ kỳ lạ của tôi. Tới ngày thứ ba, không nhịn được nó khều tôi:

- Đăng giận mình chuyện gì hả?

-Ừ. Tôi gật đầu và ngay lập tức cảm thấy lẽ ra tôi nên từ chối phắt mới phải. Tôi liền lúng túng chữa - À không, tao đâu có giận mày.

-Mình có làm gì đâu mà Đăng giận?- Phớt lờ sự đính chính của tôi, nhỏ Thắm tò mò hỏi.

Tôi nhìn ra cửa sổ lớp học, chép miệng:

-Mày thấy đàn bướm kia không?

-Đăng chưa trả lời mình. -Nhỏ Thắm lay lay tay tôi, quyết không cho tôi lảng sang chuyện khác,.

Tôi đành phải quay lại:

-Tao giận mày là vì...là vì...

-Vì sao?

-Vì chị tao " cáp đôi" tao với mày.

-''Cáp đôi'' là sao?

- Sao mày ngu quá vậy! " Cáp đôi" tức là bảo tao và mày...thích qua thích lại đó.

Tôi chửi nhỏ Thắm " ngu" quả không oan ức chút nào. Trong khi tôi khó khăn lắm mới thốt ra được cái câu khó nói đó, mặt nó vẫn tỉnh bơ:

-Thích qua thích lại thì có gì đâu mà Đăng giận!  

Báo cáo nội dung xấu