Cây Chuối Non Đi Giày Xanh - Chương 2-08

Anh Thắng quay về thị trấn vào những ngày năm lớp Tám của chúng tôi sắp bế giảng. Anh về làm đám cưới với cô Sa.

Tụi tôi còn nhỏ, không được mời dự đám cưới nhưng vẫn xúm đen xúm đỏ trước cửa nhà nhỏ Ngọc kiễng chân nhìn vào. Ở thị trấn nghèo, con nít nô nức đi xem đám cưới như đi xem hát. Tụi tôi tò mò ngắm cô dâu chú rể, ngắm các phù dâu phù rể và người lễ mễ bưng mâm quả phủ khăn điều rồng rắn đứng kín sân đợi giờ hành lễ. Tụi tôi tụ tập tại đó còn vì nôn nao đợi nhỏ Ngọc đánh cắp bánh xu-xê, bánh in, bánh thuẫn lận sau vạt áo đem ra trước cửa giúi vào tay tụi tôi.

Tụi tôi ở đây tức là tôi, nhỏ Thắm, thằng Phan và chú tiểu Khôi - những đứa ngồi cùng bàn với nhỏ Ngọc vì vậy được nó liệt vào hàng bạn thân, xứng đáng để nó lấy trộm bánh cưới ra chiêu đãi.

Tôi nhìn chú tiểu Khôi miệng nhồm nhoàm bánh trêu:

-Mày đâu có ăn bánh này được. Đây là bánh cưới.

-Bánh cưới thì sao?

-Ai ăn bánh cưới thì lớn lên phải lấy vợ lấy chồng.

Thằng Phan hùa theo:

-Đúng rồi đó! Mày đưa cho tụi tao ăn đi!

Chú tiểu Khôi cầm chiếc bánh chạy tuốt ra xa, quay lại dẩu môi:

-Tụi mày đừng có lừa tao.

Nhỏ Thắm mỉm cười ngó tôi:

-Vậy mình và Đăng ăn được phải không?

-Dĩ nhiên rồi! - Tôi hùng hồn - Tao và mày đâu có đi tu! Lớn lên mày sẽ làm cô dâu, còn tao làm chú rể!

Thốt xong, chợt nhận ra ý tứ trong câu nói, tôi mặt ngó lơ chỗ khác.

Nhỏ Thắm là đứa con gái hồn nhiên. Xưa nay tôi chưa thấy nó bối rồi hay mắc cỡ bao giờ. Tôi nhớ hồi lớp Năm, tôi từng giận nó lãng xẹt, chỉ vì chị Hoài "cáp đôi" tôi với nó. Thắm lúc đó không hiểu "cáp đôi" là gì, tôi đành phải giải thích "cáp đôi" tức là có ý bảo đứa con gái và đứa con trai thích qua thích lại. Nghe tôi nói vậy, nhỏ Thắm thản nhiên "Thích qua thích lại thì có gì đâu mà Đăng giận! " khiến quai hàm tôi như bị ai kéo lệch đi. Cách đây hai năm, tôi tập cho nó bơi cũng vậy. Trong khi tôi đỏ mặt tía tai vì phải luồn tay đỡ lấy bụng nó, nó vẫn vô tư đập nước ầm ầm.

Tôi cứ tưởng nhỏ Thắm mãi mãi là cây chuối non thơ bé trong tâm tưởng của tôi. Nhưng bây giờ tôi ngờ răng cây chuối non đó đã lớn. Bởi vì không chỉ một mình tôi quay mặt đi sau câu nói hớ, ngay cả nhỏ Thắm cũng ngượng ngập ngoảnh đầu nhìn ra phía khác.

Như để che lấp sự bối rối, hai đứa tôi đưa bánh lên miệng nhai vội nhai vàng. Một hồi lâu, không đứa nào nói chuyện với đứa nào. Có lúc tôi quay mặt liếc trộm nó, thấy nó cũng đang liếc trộm tôi và khi bắt gặp ánh mắt nó, thấy nó cũng đang liếc trộm tôi và khi bắt gặp ánh mắt nó, tôi cảm giác như bị điện giật. Gò má nóng bừng, tôi lật đật quay đi, tay quýnh quíu nhét mẩu bánh vô miệng và đoán rằng sau lưng tôi chắc nhỏ Thắm cũng làm y như thế.

Đến khi chú tiểu Khôi kêu lớn:

-Tụi mày về chưa? Tao về đây!

Nhỏ Thắm mới khẽ nói:

-Tụi mình về thôi, Đăng!

Câu nói quen thuộc ấy từ khi chơi với nhỏ Thắm tôi đã nghe đến hàng trăm lần. Nhưng tôi nhận thấy câu nói lần này không giống với hàng trăm lần trước đó. Nó có vẻ gì đó không được tự nhiên. Có điều gì đó không còn như cũ làm tôi hoang mang ghê gớm.

Trong khi chú tiểu Khôi và thằng Phan tiếp tục giành ăn, rượt đuổi nhau và la chí chóe, tôi và nhỏ Thắm lặng lẽ đi về phía chợ.

Chưa bao giờ chúng tôi im lặng lâu như thế khi cũng bước bên nhau.

Nhỏ Thắm có tật hay cười, miệng mồm lại liến thoắng, nhưng bữa nay nó im thin thít, cứ như một đứa nào khác đang sóng bước bên tôi. Tôi cố đoán xem nó đang nghĩ gì trong đầu nhưng tôi không tài nào biết được. Tôi cũng không dám hỏi nó, dù tôi muốn làm điều đó biết bao. Tôi e rằng nó đang giận tôi vì câu nói vừa rồi. Tôi biết nó mong chóng lớn để làm cô dâu, với ước ao được tô son như cô Sa, cô Hải. Nhưng chú rể trong giấc mơ người lớn của nó ắt hẳn không phải là tôi. Nếu không thế, tại sao từ nãy đến giờ nó không buồn trò chuyện với tôi. Thực tâm, tôi cũng không có ý gì khi bảo mình là chú rể, trong cơn hào hứng tôi chỉ buột miệng thế thôi, mặc dù tôi biết tôi thích nhỏ Thắm rất nhiều.

Con đường rẽ vào xóm Chùa hiện ra trước mặt khiến tôi phân vân quá.

-Thắm này.- Cuối cùng, tôi quyết định mở miệng trước khi quẹo vào con đường đất.

-Gì hả Đăng?

-Bộ mày giận tao hả? - Tôi nói một cách khó khăn, vì trước nay chỉ nhỏ Thắm hỏi tôi câu đó.

-Giận chuyện gì?

Tôi ngập ngừng:

-Chuyện..."cô dâu chú rể" đó.

-Chuyện đó có gì đâu mà giận. - Nhỏ Thắm đáp, đã lấy lại vẻ bình thản hằng ngày.

-Thế sao mày im im vậy?

-Tại mình đang lo.

-Lo á? Lo chuyện gì?

Nhỏ Thắm cười khúc khích:

-Lo mai mốt về ở chung chú rể giành ăn, giành đồ chơi với cô dâu!

Tôi biết nhỏ Thắm nói đùa. Hồi lớp Ba, lớp Bốn, nó nói vậy là tôi tin ngay. Bây giờ nó đã lớn, đã mười bốn tuổi rồi, đâu còn là trẻ con nữa.

Không còn trẻ con nên nói câu gì cũng giật mình thấy hớ hênh, sơ suất. Hồi tiểu học, tụi tôi nói năng vung vít nhưng không đứa nào quan tâm mình đang nói gì, vì vậy không cảm thấy nhột nhạt. Bây giờ, sẩy ra câu gì cũng thấy ngượng. Khi nãy tôi lỡ miệng, bây giờ tới lượt nhỏ Thắm. Nó vừa lấy lại vẻ tự nhiên, chứ nhận ra mình vừa buột ra câu " mai mốt về ở chung" mặt nó lập tức ửng lên.

Lần này, nó không chỉ quay mặt đi, mà co giò chạy mất.

18.

Tôi đứng giữa ngã ba nhìn theo mái tóc bay phất phơ trong gió của nhỏ Thắm, đoán nó chạy về nhà. Tự nhiên tôi ghét lớn lên. Khi đứa con gái lớn lên, đứa con trai và đứa con gái lớn lên, nó biết xấu hổ. Khi đứa con gái có nguy cơ tan vỡ.

Tôi vừa rảo bước về nhà vừa nghĩ ngợi. Ngày mai chủ nhật, tôi sẽ không gặp nhỏ Thắm. Nhưng ngày mốt lên trường dự lễ bế giảng thế nào tôi cũng gặp lại nó. Chỉ có điều không biết lúc đó tôi và nó có trò chuyện tự nhiên như ngày nào nữa không.

Không ngờ suốt buổi sáng thứ hai, tôi tìm mỏi mắt cũng không thấy nó đâu. Sự vắng mặt của nhỏ Thắm làm tôi ngạc nhiên quá vì tôi biết nó có tên trong ban đồng ca của lớp mặc dù tôi thấy nó hát chẳng hay gì lắm.

Tôi hỏi tụi bạn, đứa nào cũng lắc đầu.

Tôi nhủ bụng, chắc nó bị ốm. Lòng như lửa đốt nhưng tôi không dám vào nhà nó dò hỏi. Tôi đành chạy qua chùa Giác Nguyên tìm chú tiểu Khôi.

-Đi đâu đây, mày?

-Tôi nhờ chú chuyện này chút.

-Chà, bữa nay mày ăn trúng thứ gì vậy, Đăng? - Chú tiểu Khôi há hốc miệng - "Chú chú tôi tôi" nghe lịch sự gớm!

Tôi cười gượng:

-Hôm qua mẹ tôi la, bảo tôi không được xưng "mày-tao" với chú nữa.

Chú tiểu Khôi nheo mắt:

-Mày định nhờ tao chuyện gì vậy?

-Chú ghé nhà nhỏ Thắm dò xem nó có bị ốm không. Tại hôm bế giảng không thấy nó đến trường.

Chú tiểu Khôi ngạc nhiên:

-Sao mày không tự đi mà hỏi lấy? Hằng ngày mày vẫn ghé rủ nó đi học mà.

-Ờ...ờ..

-" Ờ, ờ " cái gì! Mày thích nó phải không?

Tôi nhăn nhó:

-Tôi và nó chỉ là bạn thân thôi. Bạn thân.

-Bạn thân cái mốc xì! -Chú tiểu Khôi trề môi - Mày làm như tao đui vậy!

Tuy trêu chọc tôi nhưng chú tiểu Khôi vẫn sốt sắng nhận lời đi cùng tôi xuống chợ, sau khi tôi hứa sẽ trả công cho chú một bịch đậu phộng da cá.

Đi gần tới nhà nhỏ Thắm, trong khi chú đi thẳng vô quán bún, tôi chui vô nhà lồng chợ, nhấp nhổm giấu mình sau mấy giỏ cần xé nhướn mắt quan sát.

Tôi tưởng chú và nhỏ Thắm trò chuyện ít nhất cũng năm, mười phút, nào ngờ chú vừa bước vô đã bước ra ngay.

-Sao chú ra liền vậy? - Tôi rượt theo chú tiểu Khôi và bắt kịp chú ở cổng chợ.

-Nhỏ Thắm không có nhà.

-Nó đi đâu chú có biết không?

-Nó về quê nghỉ hè rồi.

Tôi nhún vai:

-Quê nó ở đây chứ ở đâu!

-Mẹ nó bảo nó về nhà bà ngoại nó trong Chiên Đàn.

Lòng tôi bất giác trĩu xuống sau câu nói của chú tiểu Khôi . Trong một lúc, có cái gì đó như là sự bàng hoàng hụt hẫng lấp đầy tôi khiến sống mũi cay xè. Tin nhỏ Thắm về quê xảy đến quá bất ngờ tôi thẫn thờ, tay chân đột nhiên tê dại đi. Tôi không rõ tại sao nhỏ Thắm không nói cho tôi biết nó sắp về quê ngoại. Nếu nó nói cho tôi biết trước, tôi cũng sẽ buồn nhưng không buồn hiu hắt như lúc này. Càng nghĩ tôi càng giận dỗi. Nhỏ Thắm tệ ghê!

Đêm đó, tôi nằm vắt tay lên trán nghĩ ngợi miên man. Tôi không biết nó ra đi vội vã như vậy vì lý do gì. Hay vì nó trót nói câu "mai mốt về ở chung" mà bây giờ nó mắc cỡ đến mức tìm cách tránh mặt tôi? Tôi cũng không biết bao giờ nhỏ Thắm mới quay về thị trấn. Chắc là lâu lắm. Như vậy là hè này tôi sẽ không được nhìn thấy nó, không được nghe tiếng nó cười giòn giã bên tai và không có dịp bực mình lúng túng khi nó bám riết lấy tôi hỏi hết câu này đến câu khác. Tự nhiên tôi thấy nhớ những thắc mắc lãng nhách của nó quá chừng. Nó là chúa tò mò, là con quỷ con ưa mách lẻo nhưng nó cũng là cây chuối non thân thiết của tuổi thơ tôi. Tôi và nó chơi thân với nhau từ thời tiểu học, suốt nhiều năm trời cả hai lúc nào cũng bên nhau, đùng một cái mùa hè xa cách chen vô giữa, ba tháng đối với tôi bỗng dằng dặc chẳng khác nào ba năm.

Sáng hôm sau tôi lại chạy qua chùa Giác Nguyên.

Chú tiểu Khôi đang quét lá trước sân, thấy tôi liền toét miệng cười:

-Đăng đi đâu đó?

-"Đăng" á? - Tôi giật mình sờ tay lên vành tai - Tôi có nghe lộn không vậy?

-Lộn gì mà lộn! Sư thầy không cho tôi xưng hô "mày-tao" với bạn bề nữa.

Tôi nhìn chú tiểu Khôi bằng ánh mắt dò xét, rồi gật gù:

-Chắc chú kể cho sư thầy chuyện mẹ tôi la tôi chứ gì?

-Thì vậy!

Chú tiểu Khôi nhìn lên tàng phượng đỏ rực trên đầu buột miệng cảm khái:

-Tụi mình lớn rồi.

Ánh mắt tôi lại rớt xuống trên mặt chú tiểu Khôi, đột nhiên phát hiện chú đã lớn hơn năm ngoái nhiều. Mà không chỉ chú, cả tôi, cả nhỏ Thắm lẫn đám bạn chuẩn bị vô lớp Chín đều lớn phổng lên lúc nào không hay. Áo quần tôi mặc đều đã chật, sang năm chắc mẹ tôi phải may áo mới cho tôi, nếu không thì sửa lại quần áo của ba tôi cho tôi mặc như thỉnh thoảng mẹ tôi vẫn làm thế.

Chú tiểu Khôi huơ cây chổi trên tay, mỉm cười ngó tôi:

-Đăng định rủ tôi xuống chợ nữa hả?

-Không. Tôi định rủ chú đi Chiên Đàn.

-Cái gì? - Chú tiểu Khôi giật nảy, như thể tôi vừa chú một phát - Đi Chiên Đàn?

-Ờ.

Đôi mắt chú mở to:

-Đi bằng cách nào?

-Xuống đường quốc lộ đón xe đò đi.

-Đăng biết nhà bà ngoại nhỏ Thắm ở đâu không?

Câu hỏi của chú tiểu Khôi làm tôi ú ớ. Tôi quên mất Chiên Đàn rộng mênh mông, biết nhà bà ngoại nhỏ Thắm ở đâu mà tìm.

Thấy tôi đứng đực mặt ra, chú tiểu Khôi nheo mắt:

-Hổng lẽ hai đứa mình vô Chiên Đàn để thăm mấy cái tháp Chàm.?

Chiên Đàn có hai cái tháp Chàm nằm bên trên đường quốc lộ. Mỗi lần ba tôi chở tôi đi Tam Kỳ, chạy ngang Chiên Đàn lần nào ông cũng chỉ cho tôi xem.

-Thôi ở nhà đi, Đăng. Đằng nào hết hè nhỏ Thắm cũng về đi học lại mà.

Chú tiểu Khôi an ủi tôi. Nhưng mặt tôi vẫn chẳng tươi lên chút nào. Nó cứ xụ xuống một đống khiến chú tiểu Khôi động lòng. Chú bước lại kéo tay tôi:

-Đăng vô đây tôi cho xem cái này nè!

Báo cáo nội dung xấu