Cây Chuối Non Đi Giày Xanh - Chương 2-10

Tôi hậm hực kể lại chuyện đó cho chú tiểu Khôi nghe. Chú tiểu Khôi hừ mũi:

-Bạn Định đánh cắp đôi dép của Đăng chứ ai.

-Tuần trước chơi đá bóng, chính nó là đứa kêu đau bụng bỏ về giữa chừng.

Tôi nhớ chuyện thằng Định đòi về. Như vậy thằng Định sau khi đánh cắp đôi dép của tôi đã kiếm cớ chuồn sớm. Hèn gì đá bóng xong, tôi tìm đỏ con mắt vẫn không thấy đôi dép của tôi đâu. Tôi đưa tay véo môi:

-Có chắc là nó không?

Hôm trước lúc nó đi rảo trong sân chùa tìm hái nấm muối chính mắt tôi đã thấy nó đã đi đôi dép màu vàng. Nhưng dép màu vàng thì khối người mang nên lúc đó sẽ không nghĩ đó là dép của Đăng.

Sáng hôm sau gặp thằng Định trước cổng trường, tôi vỗ vai nó, nhếch môi:

-Có người thấy mày đánh cắp đôi dép của tao rồi nghe Định?

Định giật mình:

-Làm gì có!

-Thầy Vỹ còn hỏi tao sao mày liệng đôi dép đó trước nhà thầy.

Mặt thằng Định xanh như đít nhái sau lời hù doạ của tôi.

-Thằng Trí chứ đâu phải tao!

Nó phun bừa một câu rồi co giò chạy tuốt lại mấy đứa đang chơi đá cầu.

Tối đó tôi ghé nhà thầy Vỹ.

Em tìm ra đứa đánh cắp đôi dép của em rồi, thầy.

-Tôi hớn hở nói - Nghe em hù thầy Vỹ biết thủ phạm là mày rồi, mặt nó xanh lè xanh lét.

-Vậy hả em?

Tôi sốt sắng nói thêm:

-Thằng đó học lớp mình đó, thầy.

-Em không nên gọi bạn là thằng, Đăng à - Thầy Vỹ góp ý.

-Dạ, bạn đó là...

-Em cũng không cần nói tên bạn đó ra đâu!- Thầy Vỹ khoát tay.

-Sao vậy thầy?- Tôi ngơ ngác, thái độ của thầy hoàn toàn nằm ngoài tiên liệu của tôi - Thằng đó, à quên, bạn đó...

-Thầy không muốn có ấn tượng xấu về học trò của mình- Thầy Vỹ điềm đạm giải thích - Bạn đó lúc này đã biết sợ rồi, chắc sẽ không làm gì sai trái nữa đâu!

Định chính là đứa xô tôi xuống suối ngày nào khiến tôi suýt chết sặc. Nó là thằng chuyên nghĩ ra những trò tai quá. Tôi không biết một đứa như nó cóthay đổi được không nhưng nghe thầy Vỹ nói vậy, tôi không háo hức giục thầy xử phạt nó nữa. Nhưng kể từ lúc đó, tôi nghỉ chơi với Định.

Cả thằng Trí hay cặp kè với tôi tôi cũng cạch mặt, dù Trí chỉ là đứa về hùa.

Chính vì lẽ đó mà mùa hè năm nay tôi chẳng có ai để chơi cùng, ngoài chú tiểu Khôi.

Nhưng chú tiểu Khôi cũng một lần làm tôi chết lặng.

Lần đó, sau một hồi đi lang thang dọc các khóm cây rình bắt ve sầu, nghĩ bụng về nhà chẳng biết làm gì, tôi chui vào chùa Giác Nguyên.

Chùa tĩnh mịch, chùa vắng ngắt, tôi đoán mọi ngừoi có lẽ đang ngủ trưa. Không dám cất tiếng gọi chú tiểu Khôi, tôi nhẹ chân rón rén đi vào phòng học của chú.

Tôi xô nhẹ cửa, thấy chú đang ngồi đằng bàn cặm cụi vẽ tranh.

Chú tiểu Khôi vẫn mê mải quẹt cọ không biết tôi đang đứng sau lưng.

-Chú vẽ gì vậy? - Tiếng tôi vang lên đáp "à" lên:

-À, chú vẽ Phật bà Quan Âm...

Nhưng mày tôi lập tức nhíu lại. Tôi cúi đầu xuống sát bức tranh trên bàn, lẩm bẩm:

-Ủa, Phật bà sao trẻ quá vậy? Lại thấy quen quen!

-Tôi đâu có vẽ Phật bà.

Đột nhiên tôi la lên:

-Trời, chú vẽ nhỏ Thắm!

-Ờ.

-Sao chú vẽ nhỏ Thắm? Hổng lẽ chú cũng thích nó?

Tôi la lớn hơn, khiến chú phải đưa ngón tay lên miệng suỵt khẽ:

-Bậy

-Còn chối nữa!- Tôi thu nắm tay - Tôi méc sư thầy bây giờ!

Chú tiểu Khôi từ tốn:

-Tôi vẽ tặng Đăng đó.

-Tặng tôi?-Tôi tròn xoe mắt.

-Ờ- Chú mỉm cười - Tôi biết Đăng đang nhớ nó mà.

Chú tiểu Khôi làm tôi cảm động quá. Bậc tu hành như chú lẽ ra không nên quan tâm đến chuyện trần tục nhưng có lẽ thấy tôi đi qua những ngày hè bằng những bước chân buồn bã, chú quyết định vẽ tặng tôi bức tranh này. Chú tốt ghê!

-Chú tặng tôi bức tranh, tôi cũng phải kiếm cái gì tặng lại cho chú - Cuối cùng tôi nói.

-Cái gì là cái gì?

Tôi toét miệng cười:

-Động phộng da cá!

CÂY CHUỐI NON ĐI GIÀY XANH

Nguyễn Nhật Ánh

Báo cáo nội dung xấu