Cây Chuối Non Đi Giày Xanh - Chương 4-12

Ông Hoạch nằm nhà thương gần một tuần, đã dần tỉnh táo. Các bác sỹ nói ông bị áp-xe gan, nếu không chữa trị kịp thời e là khó sống. Họ cho ông uống kháng sinh. Rồi họ chích kim vào bụng ông để rút mủ.

Tôi và chú tiểu Khôi vẫn lên thăm ông hằng ngày. Đứa nào cũng sợ ông cao hứng nhắc đến chuyện chú không chịu về nhà nhưng rất may ông không nói gì. Mấy ngày sau thêm thằng Phan và nhỏ Thắm tới thăm. Rồi những đứa bạn cùng lớp lục tục kéo đến. Có lẽ nhờ vậy mà chị em nhỏ Lan không nghi ngờ gì sự có mặt của chú tiểu Khôi, vì dẫu sao chú cũng học cùng lớp với tụi tôi.

Bất ngờ nhất là có cả nhỏ Ngọc. Trường nó trong Sài Gòn đang sửa chữa nên nó được nghỉ học, theo anh Thằng và cô Sa về thăm quê. Nó hớn hở khoe với tôi cô Sa đã làm lành với anh Thắng.

Chồng cũ của cô đã có hai đứa con riêng. Đó là lý do anh Thắng về Duy Xuyên kéo cô ra tòa án ở Đà Nẵng để khiếu kiện quyền được nuôi con, mặc dù trong bản án ly hôn nhiều năm về trước quyền này vốn thuộc về cô.

Buổi chiều, tôi, thằng Phan và chú tiểu Khôi ghé chơi nhà nhỏ Ngọc. Vừa tới trước cửa, cả ba lập tức há hốc miệng khi thấy nhỏ Ngọc cùng thằng Biểu trong nhà đi ra.

Trong khi chú tiểu Khôi "ơ" lên một tiếng dài, thằng Phan đưa tay dụi mắt:

-Tao đang thấy ma hả tụi bay?

Tôi nhìn nhỏ Ngọc nhưng tay thì chỉ vào thằng Biểu:

-Thằng này....

-Con cô Sa đó. - Nhỏ Ngọc vui vẻ giới thiệu

Cứ như có một cành cây rớt trúng đầu ba đứa tôi chợt nhớ hồi lớp Năm có lần cô Sa bảo tôi có một đứa con trạc tuổi tôi, không ngờ là thằng quỷ này.

-Nó là thằng Biểu phải không? - Phan vọt miệng.

Nhỏ Ngọc tròn xoe mắt:

-Ủa, sao Phan biết tên nó?

-Bạn Biểu đâu có câm. Ai bảo mấy bạn vậy?

Bọn tôi đưa mắt nhìn nhau, dở cười dở khóc. Như vậy là cả đám bị thằng Định cho vào xiếc. Tối hôm đó trước nguy cơ bị đám bạn thằng Phan tấn công, nhân lúc thằng Biểu sợ đến cứng lưỡi, Định đã vu thằng này bị câm để thoát hiểm.

Có lẽ Biểu cũng cảm thấy áy náy về chuyện đó. Tuy không chủ động nhưng nó đã nhanh nhẹn đồng lõa với thằng Định bằng cách nín thinh luôn khiến bốn đứa ngoài đường và hai đứa trong bụi đều bị lừa. Thằng Biểu tất nhiên không biết trò chặn đường này là do Phan bày ra. Nó tưởng hai đứa tôi chỉ nghe tin đồn về nó, không hề biết lúc đó tôi và Phan đang nấp trong bụi ngó ra.

Biểu gãi tai, vẻ biết lỗi:

-Tao không câm. Nhưng tao không hề tán tỉnh đứa con gái nào hết á. Toàn thằng Định bịa ra thôi.

Nó quay sang nhỏ Ngọc:

-Con nói vậy cô có tin không, cô?

Phan nhảy dựng:

-Mày xưng hô cái kiểu gì vậy, Biểu?

Thằng Biểu chưa kịp đáp, chú tiểu Khôi đã mỉm cười:

-Bạn đó xưng hô như vậy là đúng rồi.

Tôi cau mày một thoáng đã hiểu ngay. Thằng Biểu là con cô Sa, có nghĩa anh Thắng là ba nó. Nhỏ Ngọc là em của ba nó, dĩ nhiên nó phải gọi bằng cô.

Thằng Biểu kể với bọn tôi, khi nó đã vượt qua sự bối rối ban đầu và cả bọn đang trên đường xuống chợ, rằng lúc thằng Định dắt nó về Hà Lam lần đầu tiên, ba nó đã cẩn thận dặn đi dặn lại là không được tiết lộ nó là con của cô Sa. Tuy cô không còn dạy học ở thị trấn nhưng nếu biết thằng Biểu là con riêng của cô với người chồng cũ thế nào thiên hạ cũng hiếu kỳ xúm lại và điều đó sẽ khiến thằng bé lúng túng. Khi dặn dò như vậy, ba nó không ngờ thằng con mình không lúng túng về lai lịch mà lúng túng vì suýt bị ăn gậy vào đầu do cái miệng ba hoa của thằng Định.

Nghĩ đến chuyện trớ trêu đó, tôi vừa đi vừa cười thầm.

Tôi chỉ thôi cười khi tiếng nhỏ Ngọc thình lình cất lên:

-Ủa, bạn Thắm đâu?

Từ năm lớp Sáu đến năm lớp Tám, năm đứa bọn tôi ngồi cùng một bàn, chơi chung một nhóm.

Bây giờ tự nhiên thiếu mất một đứa, tôi biết sớm muộn gì nhỏ Ngọc cũng phát giác ra.

Phan khẽ liếc tôi, ấp úng:

-Chiều nay nhỏ Thắm bận làm chuyện nhà.

Phan chống chế. Nhưng chống chế ngu. Nó vừa nói xong, nhỏ Ngọc nhảy tưng tưng:

-Vậy tụi mình kéo xuống nhà bạn Thắm chơi đi!

Báo cáo nội dung xấu