Cây Chuối Non Đi Giày Xanh - Chương 4-15

Trưa hôm sau vừa đi học về, quẳng vội chiếc cặp vô hộc bàn, tôi ba chân bốn cẳng phi thẳng đến nhà thương.

Nhưng nhỏ Thắm đã về nhà. Ông Hoạch cũng không còn nằm trên chiếc giường quen thuộc. Chắc bác sĩ đã cho ông xuất viện sau khi bệnh tình của ông thuyên giảm.

Chiều hôm đó, tôi bồn chồn đi tới đi lui quanh nhà. Tôi nôn nao muốn chạy xuống nhà nhỏ Thắm để thăm nó biết bao nhưng sự ngại ngần đã giữ chân tôi lại.

Chị Hoài thấy tôi đi lòng vòng cả buổi, nhíu mài hỏi:

-Lớp em sắp thi môn đi bộ hả?

Sáng mai. Sáng mai tôi sẽ ghé rủ nhỏ Thắm đi học. Hai đứa tôi sẽ lại có những ngày vui vẻ bên nhau. Nhỏ Thắm sẽ lại ríu rít bên tai tôi những câu hỏi bất tận như một con chim sẻ liến thoắng.

Suốt ngày hôm đó, tôi chìm vào mơ mộng. Chốc chóc tôi lại bắt gặp tôi cười một mình. Trong đầu tôi, cánh diều tuổi thơ tưởng đã thất lạc lại trở về chập chờn bay lượn. Và tôi sốt ruột nhìn đồng hồ, mong trời chóng tối.

Tờ mờ sáng tôi đã ôm cặp chạy ra khỏi nhà, phớt lờ cả tiếng kêu của chị Hoài "Ơ, em chưa ăn sáng mà?".

Chú tiểu Khôi đã đứng đợi sẵn trước cổng chùa. Hôm nay có lẽ chú cũng háo hức không kém gì tôi. Mong ước lớn nhất của chú bấy lâu nay là làm sao hàn gắn được tình bạn giữa tôi và nhỏ Thắm. Chú tốt ghê!

Thằng Phan cũng tốt. Nhưng đứa bạn tốt không phải lúc nào cũng đem tới những tin tốt.

Tôi và chú tiểu Khôi đi gần đến chợ đã thấy Phan từ xa hớt hải chạy lại. Nó vừa nói vừa thở như mới bị chó rượt:

-Đăng, chú tiểu Khôi! Hai người biết gì chưa?

-Gì?

-Nhỏ Thắm đi Sài Gòn rồi.

-Đi hồi nào? - Tôi giật thót, sống lưng bỗng lạnh ngắt.

-Chiều hôm qua. - Phan hổn hển - Nó đi với gia đình anh Thắng. Nghe nói nó chuyển trường vô Sài Gòn luôn. Nhỏ Ngọc ỏ trong đó than buồn nên rủ nhỏ Thắm đi theo.

Tôi hoàn toàn không chờ đợi một tin tức như thế trong buổi sáng hôm đó. Như con dao nóng đi qua miếng bơ, thông báo bất ngờ của Phan lập tức nhung chảy trái tim tôi. Trong một thoáng, bầu trời như sập xuống quanh tôi và nước mắt tôi tự nhiên ứa ra.

Như vậy đã quá muộn với tụi mình rồi phải không Thắm, cây chuối non của tôi? Mắt mũi tôi cay xè theo từng câu nói thầm vang lên trong đầu. Cứ nghĩ đến những ngày vừa qua nhỏ Thắm mong làm hòa với tôi biết bao nhưng tôi vẫn dửng dưng và đến khi tôi quyết định quay lại với nó thì nó đã bỏ đi, ngực tôi lại tức nghẹn và nước mắt tiếp tục lăn dài trên má.

-Ngưng đi mày! - Phan thúc cùi tay vào hông tôi - Cotrai gì mà khóc lóc ngoài đường ngoài sá!

Phan không nói còn đỡ. Đang thút thít, nghe nó nói tôi bỗng òa ra khóc tức tưởi.

-Nín đi, Đăng! - Chú Tiểu Khôi giật chéo áo tôi - Đang đi ngang nhà nhỏ Thắm, coi chừng mẹ nó nhìn thấy.

Mẹ nhỏ Thắm nhìn thấy bọn tôi thật. Đang ngồi sau quầy, thấy ba đứa tôi trờ tới, bà đứng dậy bước ra:

-Con ghé rủ bạn Thắm đi học hả, Đăng?

Có tới ba đứa nhưng bà lại kêu đích danh tôi khiến tôi hấp tấp đưa tay áo quẹt nước mắt.

Bà chép miệng:

-Tiếc quá, con tới trễ mất rồi!

Vừa nghe ba tiếng "trễ mất rồi" tôi phải cố lắm mới không nức nở trở lại. Nhưng khi bà nói tiếp, người tôi giống như va phải gốc cây:

-Con bé không biết hôm nay con ghé nên nó đi trước rồi.

Tôi khựng lại năm giây để cố hiểu xem điều gì đang diễn ra chung quanh tôi. Tới giây thứ sáu, tôi quay nhìn thằng Phan bằng ánh mắt của kẻ sắp sửa giết người nhưng nó đã chạy tuốt ra xa đứng cười hích hích.

Báo cáo nội dung xấu