Chó ngao độ hồn - Chương 5 - 6

5. Tôi dùng súng bắn đứt đuôi linh miêu

Con linh miêu đó đã làm đảo lộn cuộc sống vốn đang yên ả của gia đình sói.

Sói không biết trèo cây. Không giống như loài cáo có thể làm tổ trong cây hay treo lơ lửng, tổ của loài sói thường đặt trong hang đá hoặc hốc cây gần sát mặt đất. Vì thế, bất kể loài thú hoang nào cũng có thể dễ dàng đột nhập vào hang sói.

Thi thoảng cũng có một con gấu chó [4] hay cặp gấu đen lần theo mùi tới cửa hang, mồm khịt khịt thèm khát, đầu chúi trong hang chực bắt đàn sói con làm bữa điểm tâm cho chúng. Con sói mẹ thủ trong hang, hú lên dữ dằn, vẻ mặt nó như thể sắp quyết đấu với kẻ thù một trận thập tử nhất sinh. Thông thường, cho dù là gấu chó hay gấu đen, một khi nhìn thấy con sói cái giữ thế phòng thủ một cách chặt chẽ, không có chỗ nào tấn công được, thì chúng chỉ đứng đó một lúc rồi lại cun cút lui đi.

[4] Gấu chó: tên khoa học là Ursus malayanus, là loài ăn thịt thuộc Họ Gấu, được tìm thấy ở rừng nhiệt đới Đông Nam Á và phía nam Trung Quốc, có tên trong sách đỏ Việt Nam.

Thế nhưng con linh miêu này lại lởn vởn như hồn ma ngoài cửa hang suốt mấy ngày nay.

Linh miêu là một loài thuộc họ Mèo cỡ trung bình, kích thước cơ thể tương đương với sói, cơ thể uyển chuyển, rất giỏi leo trèo, có thể coi là loài mãnh thú rất đáng gờm. Có hai lần, con sói cái đen vừa gào vừa xông ra khỏi hang, hòng quyết chiến một trận sống còn với linh miêu. Nhưng con linh miêu luôn mau lẹ chạy đi, nhảy vọt lên thân cây, những chiếc móng sắc nhọn của nó bám chặt lấy lớp vỏ cây xù xì, rồi nó thoăn thoắt phi lên ngọn cây tuyết tùng, nhởn nhơ nằm trên chạc cây, ném ánh nhìn châm chọc, cười cợt cho con sói mẹ đang ở dưới gốc cây, như thể muốn nói: “Mày có bản lĩnh thì leo lên đây giao đấu với tao này!”

Con sói mẹ tức muốn chết, nhưng cũng chẳng có cách nào đối phó với nó.

Trong tình cảnh đó, kế sách thông minh nhất là lặng lẽ chuyển nơi ở. Trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Nhưng tôi bỗng phát hiện ra loài sói có một điểm yếu rất lớn, chúng không giống như các loài động vật họ mèo khác, cứ gặp tình huống nguy hiểm là cắp con chuyển đi nơi khác. Vậy nên, trước khi đàn sói con được hai tháng và biết chạy nhảy thành thục, sói mẹ không bao giờ nghĩ đến chuyện rời đi.

Sói mẹ không làm cách nào đuổi con linh miêu đi được, lại không thể chuyển nơi ở, cách duy nhất còn lại là tăng cường phòng vệ. Cả ngày nó đều chầu sẵn trong hang, trong lúc tôi ra ngoài săn mồi, nó không rời lũ sói con lấy một bước, nhất định chờ tôi về mới ra ngoài uống nước hoặc đi vệ sinh.

Mặc dù vậy, “bóng ma” đáng sợ kia vẫn cứ rình rập nhà sói. Đàn sói con lớn lên từng ngày, chúng đã cai sữa và chuyển sang ăn thịt do sói mẹ nhai mớm. Bọn trẻ đã biết đứng, biết đi, trong đó con sói khỏe nhất có bộ lông màu vàng thậm chí còn biết chập chững chạy nhảy. Bản tính của sói con vốn hiếu động và rất bướng bỉnh, chẳng chịu ru rú trong hang, chỉ cần chút sơ sảy, chúng sẽ bò ra khỏi hang ngay. Mỗi lúc như vậy, con sói mẹ lại gào lên “u… âu…” dữ tợn như thể gặp kẻ thù lớn, dùng đầu húc và lấy bốn chi gạt các con vào trong hang.

Vậy là cuộc sống đã thay đổi theo hướng xấu đi. Sói mẹ giờ đây lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng cao độ, ăn không ngon ngủ không yên, đôi mắt sưng húp, vầng trán nhăn nhúm, càng ngày nó càng gầy xọp đi. Nhiều lần nó đang ngủ say, nửa đêm đột nhiên nhảy dựng lên, ngó đầu về phía cây tuyết tùng tru một tiếng kinh hồn. Chắc chắn là nó vừa mơ gặp phải con linh miêu đến bắt đàn con nhỏ của nó. Tôi sợ rằng, cứ thế này, nó sẽ mắc bệnh tâm thần phân liệt, trở thành một con sói điên mất.

Buổi sáng hôm đó, ánh mặt trời vô cùng rực rỡ. Thế giới bên ngoài lung linh tựa một cuốn phim, khiến lũ sói con như bị hút hồn. Bất chấp tất cả, chúng lăn mình qua lỗ cửa hang, rồi bò ra ngoài chơi đùa. Sói mẹ rảo quanh cây tuyết tùng tìm một hồi không thấy bóng dáng con linh miêu nên quyết định cho phép đàn sói con chơi ở ngoài hang một lúc.

Cho dù có nói thế nào, sói con cũng không phải là phạm nhân, chúng có quyền hưởng thụ ánh nắng mặt trời và bầu không khí trong lành chứ.

Đàn sói thỏa thích nô đùa trên thảm cỏ ngập tràn ánh nắng. Con sói nhỏ màu vàng chạy đến gần cây tuyết tùng đuổi bắt một chú chuồn chuồn ớt, còn hai chú sói đen thì quần nhau trước đám cây bụi. Đúng lúc đó, đột nhiên, bên dòng suối thổi tới một màu tanh tưởi, con đường rừng phản chiếu một ánh vàng kim, con linh miêu đáng ghét đó đang nhăm nhe xông tới đàn sói nhỏ không có khả năng tự vệ!

Bộ lông của con sói mẹ như dựng đứng lên, nó hú lên rồi vụt chạy đến trước mặt con linh miêu với ý định ngăn chặn nó. Nhìn thấy con sói mẹ chặn đứng mình, con linh miêu giảo hoạt vẫy cái đuôi dài gần bằng cơ thể với những đốm tròn lao thẳng tới chỗ hai con sói nhỏ trước bụi rậm. Sói mẹ vội vàng quay sang phải, phi tới bụi cây, che trọn hai con sói nhỏ dưới thân mình. Con linh miêu hóa ra chỉ làm trò “giương đông kích tây”, bây giờ nó lại xoay người trèo lên cây tuyết tùng, rồi leo qua chạc cây, loáng một cái, nó đã ở trên đầu con sói con màu vàng. Rõ ràng, nó muốn tấn công con sói nhỏ từ phía trên.

Sói mẹ lúc này vẫn ở chỗ bụi cây, cách cây tuyết tùng khoảng hơn ba mươi mét. Nước xa không dập được lửa gần, hơn nữa, sói mẹ sợ linh miêu sẽ quay lại tấn công nên cũng không dám rời xa hai chú sói con để đi cứu con sói vàng. Nó hú lên một tiếng cầu tôi cứu giúp.

Lúc đó tôi đang sưởi nắng trên một tảng đá, khá gần với cây tuyết tùng. Về lý mà nói, tôi là một quan sát viên trung lập, không nên can thiệp vào nhịp sống bình thường trong tự nhiên. Nhưng tôi bây giờ lại đang mang thân phận sói đực, sói bố, sói chồng, nếu tôi cứ giương mắt nhìn sói con bị linh miêu bắt đi mà không ra tay, chẳng hóa ra là vô trách nhiệm.

Tôi vừa leo xuống tảng đá và đi về phía cây tuyết tùng, vừa đi vừa vận khí hù dọa con linh miêu, hi vọng có thể đuổi nó đi. Nhưng hình như nó cảm thấy tôi hành động chậm rãi, cho rằng có thể tranh thủ trước lúc tôi đi tới cây tuyết tùng để tóm gọn và bắt sói con đi, liền phớt lờ tiếng hú của tôi. Từ trên chạc cây, nó cong đuôi, rướn người về phía chú sói con màu vàng dưới gốc cây, như thể sắp chộp lấy con mồi. Nhìn thấy nó lao xuống, thậm chí có thể đè chết chú sói con, tôi không còn kịp nghĩ được gì, lôi khẩu súng giắt bên trái ra và nhắm về phía cái cây bắn một phát.

“Pằng!” Tiếng súng rền vang vọng lại từ thung lũng, bầu không khí nồng nặc một mùi khó chịu. Viên đạn bay trúng vào cái đuôi tuyệt đẹp của con linh miêu, một nửa chiếc đuôi và vài lá cây cùng rơi xuống.

Con linh miêu bị thương kêu lên đau đớn, quay đầu rúc vào tán cây rồi nhảy lên vách núi, nhanh chóng biến mất. Bây giờ có cho tiền, nó cũng không dám quay lại.

Mặc dù trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi đã cứu được sói con, nhưng tôi vẫn cảm thấy hối hận vì không nên tùy tiện bắn súng. Ngoài truyện cổ tích, trên thế giới không thể nào lại có một con sói biết bắn súng cả. Mặc dù tôi kịp thời thu khẩu súng vào thắt lưng, nhưng tiếng súng nổ và mùi thuốc súng thì không thể giấu được. Nếu như vì chuyện này mà dẫn tới sự nghi ngờ của con sói mẹ, khiến nó phát hiện ra thân phận thực sự của tôi, có khác nào kiếm củi ba năm đốt một giờ, mọi công sức đều đổ xuống sông xuống bể.

Con sói mẹ cắp hai đứa con đi về phía tôi. Tôi nhìn nó mà lòng lo lắng bất an. Nó đang đắm chìm trong niềm vui to lớn vì mối đe dọa đã được loại trừ hoàn toàn, nên hầu như không còn để ý tới tiếng súng và mùi thuốc súng. Nó ngoạm lấy nửa cái đuôi linh miêu, tha thiết nhìn về phía tôi, rồi nhảy nhót tưng bừng xung quanh tôi, mõm kêu lên liên hồi “Ao… ao… u… u…” mà tôi nghe không hiểu. Tôi đoán, chắc nó đang ca ngợi và cảm ơn tôi.

Xem ra, nó đã quen với việc coi tôi là một ông sói chồng rồi, đến tiếng súng nổ lạ tai và mùi thuốc súng nhức mũi mà nó cũng không hề nghi hoặc.

6. Sói mẹ tàn nhẫn kề mõm vào cổ tôi

Hai tháng trôi qua thật nhanh, ba chú sói con đã trưởng thành mạnh khỏe, trở thành những chú sói choai choai. Sức khỏe của sói mẹ cũng hồi phục rất tốt, bộ lông óng mượt, tinh thần minh mẫn. Chiều hôm qua, nó còn thay đổi đi săn mồi, mang về một con dê nhỏ. Điều đó chứng minh, nó đã đủ sức kiếm ăn trong tự nhiên.

Thời tiết đã dần chuyển lạnh, lá rừng bắt đầu rụng, cỏ cây cũng ngả vàng. Sáng sớm ra, đất và trời bỗng phủ một màu trắng tinh của tuyết và một lớp sương trong. Bắt đầu từ hôm trước, mỗi lần trăng tròn nhô lên, sói mẹ lại trèo lên đỉnh núi, hướng mặt về mặt trăng hú một tiếng thật dài, truyền đi tâm tư và khát vọng. Tiếng hú của nó cao vút với một sức xuyên thấu mạnh mẽ, vang đi rất xa trong khu rừng hoang vắng.

Trong sách cũng từng ghi chép về hiện tượng sói hú mặt trăng, coi đó như một âm thanh thể hiện tình cảm thân thiết. Theo thói quen sinh tồn của loài sói, cứ đến cuối thu, những con sói sống phân tán ở các nơi đều tụ tập với nhau, rất nhiều gia đình nhỏ hợp thành một đại gia đình, dựa vào sức mạnh của số đông để sống qua mùa đông khắc nghiệt. Những con sói mới lớn học theo bố và anh kĩ thuật săn bắn, rèn luyện gân cốt và ý chí giữa màn tuyết lạnh lẽo, và rồi dưới sự cổ vũ của bầy đàn, chúng cứ thế lớn lên thành sói thực thụ. Đến mùa xuân năm sau, khi trăm hoa đua nở thì bầy sói lại tự động chia nhau ra tìm bạn đời, xây dựng gia đình riêng cho mình.

Mỗi năm một lần, đây chính là lịch trình cuộc sống của loài sói.

Chiều hôm nay, sói mẹ lại tranh trước tôi để ra ngoài săn mồi, còn tôi ở nhà chờ đợi. Thời tiết nắng ráo, không khí trong hang đá trở nên ấm áp, ba chú sói nhỡ sau khi đã chơi đùa bên ngoài thấm mệt đang co chân ngủ một giấc ngon lành. Một nửa chiếc đuôi linh miêu được coi là chiến lợi phẩm mang về hang, giờ đang vắt trên gáy chúng, trông giống như một vòng hoa vậy.

Tôi dựa mình trên vách đá, băn khoăn xem có nên tiếp tục đi sâu vào cuộc sống của bầy sói hay không. Tôi nghĩ, sói mẹ đã coi tôi như một ông chồng thực sự, chứng minh lý thuyết động vật có vú suy nghĩ bằng mũi đúng là có thật. Nếu như tôi đã có thể qua mắt sói mẹ thành công, thì cũng hoàn toàn có thể lừa được những con sói khác. Nếu như tôi có thể trở thành một thành viên của bầy sói, tôi sẽ có thể vén màn cuộc sống thần bí của loài sói, giải mã toàn bộ bí mật của chúng và viết nên một tác phẩm làm chấn động thế giới.

Mấy đêm nay tôi đều không ngủ ngon, lúc này đã buồn ngủ lắm rồi, nghĩ được một lúc, mí mắt tôi đã sụp xuống, lăn ra ngủ.

Đột nhiên, tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát, như thể có ai đó đang cọ sát vào quần áo của tôi. Tôi mở đôi mắt hãy còn ngái ngủ, sói mẹ đang ngoạm lấy tấm da sói mà tôi khoác lên người, ra sức lôi kéo.

Tôi đang nằm mơ ác mộng ư? Thế nhưng, trong nháy mắt, tấm da sói của tôi đã bị nó xé toang, một miếng hãy còn dính trên mõm nó. Tôi sợ đến mức đổ mồ hôi hột rồi đột nhiên nghĩ ra, nhưng đã muộn, nó nhổ miếng da sói, lao vào tôi nhanh như chớp.

Sức lực của loài sói mạnh hơn tôi nghĩ, động tác cũng nhanh nhẹn, nhoáng cái đã đè tôi ngã ra đất. Hai con ngươi đầy tia máu của nó cháy lên ngọn lửa phục thù, họng phát lên tiếng kêu “âu… âu…” trầm thấp, những chiếc răng trắng nhởn sắc nhọn của nó chĩa thẳng vào cổ họng tôi. Nó đã hoàn toàn biến thành một con sói đầy thú tính! Dường như nó đang muốn nói với tôi, trò chơi hai tháng qua đã kết thúc rồi, món nợ cũ giờ cũng phải tính thôi!

Lúc này thì tôi tỉnh hẳn. Tôi thật ngu xuẩn, lúc nào cũng cho là mình đã diễn tròn vai một ông sói chồng, nào có biết, cái gì cũng không qua nổi mắt con sói mẹ. Không còn nghi ngờ, ngay từ đầu nó đã nhìn ra hoặc nghe ngóng ra tôi là một con sói giả trang. Sở dĩ nó nhẫn nại đến bây giờ, là vì nó không thể nào một mình gánh trọng trách nuôi con, mà phải cần đến tôi tìm kiếm thức ăn, bảo toàn sinh mạng của ba con sói nhỏ.

Nó giả vờ cũng giống thật, nào là quyến luyến tiễn chân tôi đi săn, nào là vui mừng đón tôi trở về, trước khi ăn còn ra bộ cảm ơn tôi nữa, làm tôi tưởng như thật.

Tôi đã thực sự cho rằng mình lừa được nó, hóa ra cuối cùng, lại chính là nó lừa tôi. Đây đúng là một con sói mẹ khôn ngoan tột đỉnh, một người mẹ nhẫn nhục, chịu khó vì cả gia đình, một diễn viên thiên tài! Nó đã thành công trong việc lợi dụng tôi, để rồi vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. Ba đứa con của nó giờ đã lớn, nó có thể tự mình kiếm mồi mà không cần đến tôi. Cũng như mùa đông qua rồi, cần gì phải mặc áo bông nữa.

Mối thù mà nó nén chặt trong tim suốt hai tháng qua bây giờ đã bộc phát. Trong con mắt nó, tôi là kẻ thù dùng tâm địa độc ác cải trang đi vào hang sói. Tệ hơn, cũng có thể nó coi tôi như kẻ thù giết chồng mình. Nó muốn cắt đứt cổ họng tôi, kéo tôi tới chỗ chết, trả thù cho sói chồng đã bị tôi xẻ mất tấm da.

Khuôn mặt nó đằng đằng sát khí, hai con mắt ánh lên tia nhìn khắc nghiệt, cái lưỡi của nó đã chạm vào cổ tôi. Một tay tôi giữ chặt cằm nó, tay kia sờ lấy khẩu súng. Trong lúc giằng co sống chết, tôi chỉ còn cách ra tay.

Tay tôi lần quanh eo một hồi, khẩu súng bên trái bỗng dưng không cánh mà bay, chỉ còn lại chiếc vỏ bao. Trong đầu tôi bỗng “a” một tiếng, thôi xong rồi, nó biết tôi có súng. Tôi đã từng vì cứu con sói nhỏ màu vàng mà bắn một phát súng tới con linh miêu. Nó nghe thấy tiếng súng nổ, ngửi thấy mùi thuốc súng, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng chiếc đuôi con linh miêu bị súng bắn đứt. Nó biết sự lợi hại của súng, nên trước khi lột bộ mặt thật của tôi, nó đã kịp trộm lấy khẩu súng.

Lý thuyết động vật có vú nghĩ bằng khứu giác đúng là phải nghiên cứu lại cho kĩ càng. Chúng suy nghĩ vừa bằng khứu giác, vừa bằng thị giác, thậm chí cả bằng bộ não!

Lòng tôi suy sụp và hoang mang cực độ. Hoàn toàn xuất phát từ bản năng sinh tồn, tôi cứ quẫy đạp loạn xạ, hai tay bóp chặt lấy cổ con sói. Khả năng đấu tay đôi của con sói mẹ rõ ràng là cao hơn tôi, nó lắc đầu một cái, thoát khỏi tay tôi, và đúng lúc, cái mõm dài của nó chọc thẳng vào cổ họng tôi. Tôi muốn tóm lấy hòn đá đạp vào đầu nó, nhưng tiếc thay, bên cạnh lại chẳng có đá, xui xẻo thay lại là một nửa cái đuôi linh miêu. Lúc đó, hàm răng của con sói đã ngoạm chặt lấy cổ họng tôi, trong lúc nguy cấp, tôi tóm lấy đuôi linh miêu nhét vào mồm con sói.

Chuyện chẳng ngờ được đã xảy ra, trong khoảnh khắc chiếc đuôi linh miêu chạm vào mặt sói mẹ, cả người nó bỗng run lên, nó ngừng cắn, những chiếc răng chắc khỏe nới ra đôi chút, cơ thể kẹp chặt của nó cũng thả lỏng ra. Tranh thủ cơ hội, tôi đẩy nó ra, xoay mình nhổm dậy.

Con sói mẹ đứng trong hang, trừng trừng nhìn tôi. Ánh mắt của nó đảo đi đảo lại giữa tôi, cái đuôi linh miêu và đàn sói con vừa một phen sợ hãi đang co rúm trong góc. Một cảm giác thật bí hiểm. Nó phát ra những tiếng kêu ai oán liên tiếp, có vẻ nội tâm đang rất mâu thuẫn.

Nửa chiếc đuôi linh miêu đã gợi lại cho nó kí ức về những gì đã qua. Dù sao thì tôi cũng đã giúp đỡ nó, nếu như không có tôi, ba đứa con nhỏ của nó đã vào bụng linh miêu rồi. Nó như nghe thấy được lời kêu gọi của lương tâm, không nhẫn tâm ra tay với tôi.

Tôi cảm thấy mình không thể trông chờ vào lòng tốt của con sói. Bản chất của sói là tàn bạo, nếu không đã không có câu thành ngữ “lòng lang dạ sói”. Tôi nghĩ, nó chỉ nhất thời bị tình cảm mâu thuẫn làm lung lay, nhưng rất nhanh sau đó nó sẽ định thần trở lại, lao vào tôi mà cắn cho đến chết. Tôi không thể ngu ngốc đứng đấy chờ chết được, tôi phải tìm cách thoát khỏi hang động.

Tôi từ từ đi về phía cuối hang, ôm lấy con sói con lông vàng mà sói mẹ yêu chiều nhất, đây là vũ khí duy nhất có thể sử dụng lúc này. Tôi nắm lấy cái đuôi của con sói nhỏ, chuẩn bị đánh vào trái tim của con sói mẹ lông đen, đánh cho nó tan nát cõi lòng, rồi sau đó thừa cơ chạy trốn.

Đúng lúc đó, bên ngoài động truyền vào tiếng sói hú rền rĩ.

Báo cáo nội dung xấu