Dặm đường vàng - Chương 18 - Phần 1
Chương 18
London ngày 13 tháng 5 năm 1945.
Janet Taylor cố tỏ ra
vẻ mặt là nàng đang sung sướng nhưng thật ra trong đáy lòng nàng cảm thấy mình
như một con cá bị quăng lên bờ. Nàng đang phải giúp cha mẹ tiếp khách tại tòa
nhà của họ trông xuống Quảng trường Berkeley, trong khu phố sang trọng nhất của
thủ đô London.
Hôm nay chủ nhật và
khách khứa là những người đã tham gia cuộc rước hội lễ Tạ Ơn và đã xem Vua
George đệ Lục cùng hoàng hậu Elizabeth ngồi trên cỗ xe ngựa không mui chạy qua
những đám đông dân chúng reo hò để đến dự buổi cầu kinh đặc biệt tại Nhà thờ
lớn Thánh Paul.
Cuộc chiến ở Châu Âu
chính thức kết thúc năm ngày trước đây, khi thủ tướng Winston Churchill tuyên
bố trước Quốc hội là Bộ Tổng chỉ huy Đức đã đầu hàng vô điều kiện, nhưng lễ
chiến thắng không được tổ chức ngay hôm đó mà lui lại đến dịp nghỉ cuối tuần.
Trong lúc di chuyển
giữa đám khách khứa, bắt tay họ và giới thiệu người này với người khác, Janet
giữ một nụ cười thường trực trên môi. Nàng thi hành bổn phận của nữ chủ nhân
bằng thái độ tự nhiên khiến mọi người cảm thấy nàng hoàn toàn thoải mái giữa
các bạn bè của cha mẹ. Nhưng sự thật đâu phải thế.
Hơn một năm rồi, Janet
thoát khỏi trại tập trung ở Tây Ban Nha nhưng nàng vẫn chưa thích ứng được với
cuộc sống ngày xưa ở London. Janet đã hoàn toàn biến đổi, sau bao nhiêu nếm
trải bốn năm qua, trong khi cha mẹ nàng vẫn giữ nguyên cách sống y hệt thời chiến
tranh. Trong dinh cơ của họ tại Weston, số gia nhân có giảm đi, và đất đai được
tù nhân Italia chăm sóc, nhưng các bữa ăn vẫn được bầy ra đúng giờ và bữa ăn
chính buổi tối mọi người vẫn phải mặc lễ phục đàng hoàng.
Janet phản ứng với tất
cả những thứ đó bằng thái độ thờ ơ, sầu não. Thấy tình trạng của con gái như
vậy, cha nàng đã mời bác sĩ riêng của gia đình đến. Sau khi khám xong, ông ta
nói rằng Janet bị chấn động thần kinh nặng và cần được nghỉ ngơi an dưỡng hoàn
toàn sáu tháng.
Nàng đã tuân lệnh và
lánh ở vùng nông thôn Suffolk. Nhưng nhàn rỗi không làm nàng ngừng việc giúp
việc cho hai người bạ gái đang bị mắc kẹt ở trong trại tập trung.
Huân tước Elmhurst,
người quen biết nhiều quan chức trong Bộ ngoại giao và đã nhờ họ thu xếp để
Janet ra khỏi trại sớm hơn, cũng có một dinh cơ ngay cạnh dinh cơ của gia đình
nàng. Ngày nào nàng cũng thúc huân tước chạy cho Anna và Genevieve, nhưng vì
hai bạn nàng không phải công dân Anh nên ông chỉ có thể nhờ ngài John Winat,
đại sứ Hoa Kỳ tại London.
Janet không hề biết
những cố gắng của nàng có đem lại kết quả nào không, chỉ biết những lá thư của
nàng gửi thông qua Hội chữ thập đỏ đến hai bạn gái đều bị trả lại.
- Janet!
Nàng quay đầu lại, thấy
một chàng trai mặt hốc hác, tóc hoa râm, có vệt sẹo lớn bên má trái.
- Nhớ tôi không? - Anh
ta hỏi.
Janet cảm thấy trong
cặp mắt anh ta có nét gì đó quen thuộc nhưng nàng chưa nhận ra là ai.
Anh ta bèn nói luôn:
- George Noble đây mà!
Đột nhiên Janet nhớ ra:
cha mẹ George làm chủ một dinh cơ ngay cạnh dinh cơ của gia đình nàng ở Sujjolk
và thưở nhỏ hai anh em vẫn chơi đùa với nhau.
- Ôi, bao nhiêu năm
rồi! - Janet đáp, cố không tỏ ra kinh ngạc vì hình dạng thảm hại của anh ta lúc
này. - Ta tìm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện một lát đi.
George nói:
- Trước tiên tôi muốn
Janet làm quen với anh bạn tôi đã. - Anh ta nói và kéo nàng đến bên một chàng
trai Trung Hoa. Anh chàng này thấp hơn Janet một chút nhưng dáng người to
ngang, lực lưỡng và có cặp mắt đen rất sắc.
George nói:
- Chen! Tôi muốn giới
thiệu cô Janet Taylor với anh. Và Janet ạ, đây là Tak Chen.
Janet chìa bàn tay nói:
- Chào anh!
Chen đỡ bàn tay nàng,
khẽ nghiêng mình, nói:
- Rất sung sướng được
làm quen với cô.
Anh mặc áo kaki, quần
kaki và sơmi bằng thứ vải mỏng, loại vải hay được dùng ở vùng nhiệt đới. Y phục
kiểu như vậy khiến Chen khác hẳn đám khách khứa sang trọng, một số mặc quân
phục.
Vừa mới được giới thiệu
làm quen. Chen đã lễ phép xin lỗi rồi bước sang căn phòng lợp kính ở góc dối
diện của tòa biệt thự, chăm chú xem bộ sưu tầm các trang sức bằng đá quý cha
Janet đã mua trong một chuyến du lịch sang Viễn Đông hồi chiến tranh.
Nàng nhận xét:
- Bạn anh có vẻ ít lời.
George cãi:
- Nhưng cực kỳ đáng
giá. Anh ta đã cứu tôi thoát chết đấy.
Janet lắng nghe người
bạn trai thưở nhỏ kể về những gian truân anh đã nếm trải. Sau khi Singapore
thất thủ, anh ta bị quân Nhật bắt làm tù binh rồi đưa đi đắp con đường sắt nối
liền Malaysia với Miến Điện. Tại công trường, George bị đối xử như một tên nô
lệ. Anh ta chạy trốn và giữa lúc anh lạc trong rừng rậm thì gặp Tak Chen, lúc đó
đang lãnh đạo chiến tranh du kích bên phía Đồng Minh trong hậu phương của quan
đội Nhật.
George Noble kể:
- Chen có một đầu óc
quân sự tuyệt vời. Tất nhiên anh ta là đảng viên Cộng sản, nhưng đồng thời cũng
là một chiến lược gia xuất sắc. Đội du kích của anh ta luôn giáng những đòn bất
ngờ khiến quân Nhật thất điên bát đảo.
Janet hỏi:
- Nhưng anh ấy đến nước
Anh làm gì?
George đáp:
- Để trở thành sĩ quan
huấn luyện trong Binh chủng đặc biệt của Vương Quốc Anh.
- Binh chủng đặc biệt
của Vương Quốc Anh.
- Binh chủng OBE? -
Janet hỏi lại.
- Đúng thế. Đây là mọt
cử chỉ đền ơn những người cô công trong chiến tranh của chính quyền Hoàng gia
chúng ta.
Janet đưa mắt tìm Chen
và thấy anh đang ngồi trong chiếc ghế bành ngay cạnh cầu thang. Trông vóc người
anh cân đối, mặt mũi tinh tế, vầng trán rất cao và mái tóc đen, chải lật ngược
ra sau gáy.
Nàng nói:
- Anh ta còn trẻ lắm!
-Tôi đoán khoảng gần ba
mươi tuổi. - George nói. - Nhấc ly rượu trên chiếc khay người hầu bưng ngang
qua rồi nốc một hơi cạn. Khi thấy anh ta gọi người hầu rót thêm và cầm uống
nhưng run tay làm đổ một nửa ly ra áo, Janet thầm nghĩ chắc George đã mắc
nghiện.
Nàng nói:
- Ta ra ăn một chút đi.
George vừa nhấc chân
định theo Janet ra chỗ quầy để thức ăn thì ngã vật xuống sàn, khách khứa chỉ
liếc nhìn chàng trai đang nằm còng queo dưới sàn rồi thản nhiên quay mặt đi,
coi như không có chuyện gì xảy ra. Trong khi đó hai người hầu bàn khiêng George
Noble sang phòng đọc sách.
Một người hầu bàn hỏi:
- Thưa cô chủ, có cần
mời bác sĩ không ạ?
Tiếng người nói từ phía
cửa vọng vào:
- Không cần.
Janet nhìn ra và thấy
bác sĩ Parkinson, thầy thuốc riêng của gia đình, đang đi nhanh tới chỗ nàng quỳ
bên cạnh chàng trai. Nàng nói:
- Tôi đoán anh ấy bị
say.
Ông bác sĩ to béo, tóc
bạc nói:
- Giá chỉ đơn giản như
thế thì còn gì bằng. Nhưng George đang là bệnh nhân của tôi, kể từ ngày cậu ta
ở Malaysia về. Tôi biết cậu ta nhiễm bệnh sốt rét và lại thêm những trục trặc
về gan nữa. Tôi đã dặn phải tránh xa rượu, nhưng cậu ta không chịu nghe. Xem
chừng bọn Nhật đã hành hạ cậu ta ra trò đấy.
Ông bắt mạch George rồi
nói:
- Chỉ cần nghỉ ngơi là
bình phục thôi.
Janet nói:
- Anh ấy có thể nằm lại
đây.
- Hai ông bà liệu có
bằng lòng không?
- Để tôi lén xin phép
ba mẹ tôi.
Janet lên phòng khách
nơi bữa chiêu đãi đang tưng bừng nhất. Nàng thấy cha mẹ đang nói chuyện với
huân tước Elmhurst đã bước đến hỏi:
- Cậu George thật quá
đáng!
Janet nói:
- Không phải đâu, thưa
mẹ. Anh ấy bị bệnh.
- Không phải say rượu
à?
- Không ạ. Bác sĩ
Parkinson bảo George bị nhiễm sốt rét từ trước.
- Bệnh không lây chứ?
Mẹ hy vọng thế.
Thái độ của mẹ làm
Janet rất bực nhưng nàng chưa kịp phản ứng gì thì Huân tước Elmhurst đã bước
đến hỏi:
- Cháu Janet nghe được
tin tức gì về mấy người bạn của cháu ở trại tập trung chưa?
- Thưa bác chưa ạ.
- Thế thì tốt, tối hôm
kia, bác có gặp một người ở nhà ông bà White, mới ở sứ quán của ta ở Madrid về,
cho biết cô bạn người Mỹ của cháu…
- Anna Maxell phải
không ạ?
- Cô ấy bây giờ là phu
nhân Maxell-Hunter rồi. - Huân tước Elmhurst nói. - Đâu như lấy ông phó lãnh sự
Hoa Kỳ thì phải. Cách đây ít lâu cô ta cùng đứa con gái đã theo chồng về Mỹ,
cho nên ông khách kia thấy không cần phải làm gì thêm cho cô bạn ấy của cháu
nữa.
Janet hỏi:
- Thế còn Genevieve
Fleury thì ông ta có tin tức gì không ạ?
Huân tước đáp:
- Ông ta không biết gì
về cô ấy.
Janet cảm ơn ông huân
tước rồi đi ra bao lơn. Nàng thấy ngột ngạt, cần khí trời để thở và suy nghĩ
thêm, nhưng ngoài ấy cũng đã có người. Chen đang đứng tì tay lên thành bao lơn,
nhìn xuống đám dân chúng ngày hội đang tấp nập kéo đến quảng trường Berkeley.
Chen nói:
- Tôi chưa hiểu tại sao
họ lại vui vẻ thế? Chiến tranh đã kết thúc đâu?
- Đối với họ thế là đã
xong.
- Nhật Bản đã đầu hàng
đâu.
- Chắc cũng sắp rồi
Chen lắc đầu:
- Bọn Nhật thà chết chứ
không đời nào công nhận chúng thua.
Janet ngạc nhiên thấy
Chen nói tiếng Anh rất khá, hầu như không bị âm sắc nào sai.
Nàng nói:
- George cũng bảo với
tôi như vậy.
- Lúc nãy tôi có đi tìm
nhưng không thấy anh ấy đâu.
-Tôi e George hiện giờ
vẫn chưa bình phục. Nhưng anh yên tâm, đã có bác sĩ giỏi trông nom cho anh ấy.
Chen nói:
- Anh ấy bị sốt rét ác
tính.
- Anh biết à?
- Lúc tôi tìm thấy anh
ấy. George đang lên cơn sốt rét. Anh ấy bị chứng bệnh sốt rét này từ trước đó,
kèm theo cả lỵ ác tính. Sống với đơn vị chúng tôi bốn năm trời, anh ấy phải
dùng đủ thứ thuốc mà anh ấy vẫn không khỏi.
- Rừng rậm nhiệt đới
độc thật.
- Mỗi người mỗi khác.
Kẻ thù thì đáng sợ nhất ở rừng rậm nhiệt đới là thói hèn nhát. Ai thắng được
thứ đó thì sẽ chẳng thấy làm sao hết và thấy đó là thánh đường.
Sau mấy tiếng đồng hồ
nghe khách khứa vui vẻ trò chuyện, toàn những thứ vô thưởng vô phạt, Janet bỗng
nhận thấy người bạn Trung Hoa của George sao chín chắn và nghiêm túc đến thế.
Nàng không còn biết đối đáp anh như thế nào.
- Anh ở nhà George phải
không? - Nàng lên tiếng hỏi sau một quãng thời gian im lặng ngượng ngùng giữa
hai người.
Chen lắc đầu:
- Anh ấy rất tốt nhất
định bảo tôi đến đấy ở, nhưng tôi không muốn mất tự do.
- Lúc này London đang
đông đúc, anh tìm được phòng khách sạn là may mắn lắm đấy.
- Tôi thuê phòng trọ Ở
Bermondsey.
Nàng nói:
- Khóa y tá tôi theo
học ngày trước cũng ở gần đó. Tôi học ở bệnh viện Guy mà.
Chen nhìn Janet ngạc
nhiên:
- Cô là y tá?
- Trước đây thôi, tôi
làm y tá vài năm.
- Chắc thủ đô London
lúc chiến tranh cần đến nhiều y tá lắm.
Nàng nói:
- Đúng thế. Nhưng tôi
không làm ở đây.
Janet không muốn kể
thêm và Chen cũng không gặng hỏi. Nàng ngờ Chen chỉ cho nàng là thứ y tá chơi
bời, không chịu băng bó cho thương binh vì còn giữ tư thế tầng lớp xuất thân.
Nhưng nàng cũng không nói gì để Chen thay đổi cách nhìn đối với nàng. Bởi làm
thế chỉ càng gợi lên những nỗi đau, những kỉ niệm hết sức riêng tư mà nàng
không muốn chia sẻ với một người mà nàng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại.
Chen hỏi:
- Lúc này ông bác sĩ
vẫn ngồi với George chứ?
Janet đáp:
- Tôi không biết, nhưng
lúc nãy ông bác sĩ bảo nên để George ở lại đây cho tỉnh táo đã.
- Nếu vậy tôi phai ra
kiếm xe buýt để về Bermondsey thôi.
- George chở anh đến
đây à?
- Vâng.
Janet nói:
- Nếu vậy để tôi thu
xếp cử người đưa anh về. Bởi anh xem, các xe buýt chạy sang quận Đông đều chật
ních người đi xem hội trở về và anh không thể chen nổi đâu.
- Tôi có thể đi bộ.
- Đi bộ thì phải mất
nhiều tiếng đồng hồ.
Chen nhìn đồng hồ:
- Có một cuộc họp tôi
phải có mặt vào lúc sáu giờ.
- Để tôi bảo anh
Parker, lái xe của chúng tôi chở anh về.
Janet dẫn Chen trở lại
phòng khách, thấy cha đang tiễn mấy vị khách. Nàng nói:
- Cha đã gặp anh bạn
của George chưa?
Cha nàng nói:
- Cha chưa được cái hân
hạnh đấy.
Janet bèn giới thiệu
hai người với nhau và họ bắt tay nhau.
Nàng nói:
- Con đang định tìm
Parker để nhờ ông ta chở anh Chen đây về nhà.
Cha nàng nói:
- Cha e là trễ rồi, vì
Parker đang trở Huân tước Elmhurst về Savoy và cha cũng quên không dặn anh ta
xong việc thì về đây ngay nên không biết anh ta có về đây ngay không.
Janet nói:
- Nếu vậy con chở ông
Chen về vậy.
Chen định từ chối,
nhưng Janet không chịu và kéo anh ra sau nhà, nơi đang đậu chiếc MG 1937 loại
xe du lịch của nàng. Chiếc xe này bị khóa kín trong nhà để xe suốt những năm
nàng đi vắng. Sau khi về Anh, nàng đã đi sửa và tuy xăng còn phải mua theo tem
phiếu, anh lái xe Parker vẫn kiếm được đủ xăng cho nàng đi thoải mái.
Chen bước vào, ngồi chỗ
ghế dành cho khách, và Janet lái xe ra phố Charles, lúc này vẫn còn đông người
lũ lượt về nhà sau khi đi dự hội. Một bà già vẫy tay chào Janet rồi nâng chai
bia tu một hơi, miệng nói to:
- Chúc mừng chiến thắng
chứ cô em?
- Chúc bà. - Janet đáp
lại.
Lúc nàng quặt sang đại
lộ công viên, một đám đông khác vui vẻ gọi nàng. Họ mặc quần áo lố lăng ngày
hội.
Chen bình phẩm:
- Tôi không ngờ dân Anh
bốc thế!
Janet đáp:
- Dân tộc chúng tôi là
dân tộc luôn gây ra bất ngờ nhất thế giới
Nàng cảm thấy Chen nhìn
mình nhưng nàng vẫn hướng mắt thẳng lên mặt đường đầy cát và rất trơn, chỉ lơ
đễnh một chút là có thể trượt bánh. Janet cho xe chạy vòng chân đồi Hiến pháp,
ngang qua đài kỷ niệm nữ hoàng Victoria, rồi hướng thẳng vào khu phố Đông, khu
lao động của thành phố London.
Nhà cửa lụp xụp, những
trẻ nhỏ chơi ngoài hè. Janet buột miệng:
- Giống hệt như
Vacsava.
Chen sửng sốt:
- Cô có đến Ba Lan rồi?
Janet gật đầu.
- George có kể cho tôi
nghe là anh ta có quen với một người sống sót qua cuộc thảm sát diệt chủng ở
khu tập trung Do Thái Vacsava, nhưng tôi không hề nghĩ người đó lại là cô. -
Chen nói giọng thán phục.
Janet hỏi:
- Anh xuống chỗ nào?
Chen trỏ vào một tòa
nhà vuông thô, rõ ràng là loại nhà cho thuê phòng với giá rẻ. Nàng lái xe vòng
lại. Nơi này vẫn còn y nguyên nhiều vết tích của những trận oanh tạc.
- Đây rồi! - Chen nói
khi xe đến trước tòa nhà.
Janet hỏi:
- Làm sao anh tìm được
chỗ này?
Chen nói:
- Đảng ủy Cộng sản giới
thiệu. Cô có muốn ghé vào nhà tôi một chút không?
- Sắp đến cuộc họp
chưa?
- Họ họp ngay trong
ngôi nhà này.
Janet ngập ngừng rồi
tắt máy, theo chân Chen lên một căn phòng trên tầng hai. Ngôi nhà sực nức mùi
bắp cải muối và mùi nước tiểu nhưng Chen không hề quan tâm, trong lúc anh đưa
Janet lên phòng ngủ của anh.

