Dặm đường vàng - Chương 19 - Phần 1

Chương 19

Paris, tháng 12 năm 1947.

Khốn kiếp!

Genevieve khẽ thốt lên
câu bực dọc trong lúc lão chủ hiệu tạp hóa Pháp hì hục cầy trên người cô. Khuôn
mặt béo ị của lão bóng nhãy mồ hôi. Lát sau lão đổ sập xuống người cô như một
bao tải khoai tây.

- Lạy chúa. - Lão lẩm
bẩm, vẫn còn thở hổn hển. -Tôi hệt như con vật mỗi khi làm tình với cô.

- Tôi thấy rất rõ, thưa
ông. - Cô đáp, lách ra khỏi người lão.

Lão chủ hiệu tạp hóa hỏi:

- Nhưng cô cũng có
sướng chứ?

Cô nói cho lão yên tâm:

- Rất sướng.

Lão nhìn cô đi ra chỗ
xô nước và bắt đầu rửa ráy. Lão nói:

- Có lẽ cô phải trả
tiền cho tôi mới đúng.

Genevieve liếc nhìn
bóng lão trong tấm gương soi treo bên trên chậu rửa nghĩ thầm: “Có mà điên! Nếu
như mi không cung cấp các thứ hàng của mi cho chúng tao thì đừng hòng tao bỏ
một phút cho mi”.

- Mấy giờ rồi? - Lão
đàn ông vẫn còn nằm ườn trên giường hỏi.

- Giờ ông phải đi, thưa
ông. - Cô đáp.

- Cô đuổi tôi đấy à?

- Tất nhiên là không
phải. - Genenvieve ngoái đầu lại mỉm cười với lão. - Tôi chỉ ngại bà vợ ông
nghi ngờ thôi.

Mụ ấy đúng là tội vạ
của tôi! - Lão chủ hiệu tạp hóa đứng dậy, mặc quần, rồi đặt ít tiền lên bàn đầu
giường. - Đây là biếu riêng cô đấy, cưng! Còn khoản hàng tôi đưa bà công tước
thì lần nào đến đây tôi cũng đã nộp đủ rồi.

Cô đáp:

- Cám ơn quý ông!

Lão phát một cái vào
mông Genevieve rồi khệnh khạng đi ra khỏi phòng ngủ, để lại phía sau mùi mồ hôi
nồng nặc.

- Đồ con lợn! - Lần này
cô gái Pháp rủa lên thành tiếng. Lão chủ hiệu tạp hóa kia là một trong số khách
thường xuyên của cô gần hai năm nay, từ ngày cô và mụ công tước được thả khỏi
trại tập trung và tìm đến Paris, vào tháng 5 năm 1945, nhưng cô vẫn khinh bỉ
lão.

Lúc này là tháng 12 năm
1947, hai chị em vẫn còn phải sống trong căn hộ tồi tàn tại khu Montibartre mà
họ tìm thuê được hồi mới đến thủ đô Paris. Lúc đó vốn liếng của họ chỉ vừa đủ
thuê căn hộ tồi tàn này bằng khoản tiền ít ỏi mụ công tước giữ lại được trong
số “cô em” của mụ kiếm được trong trại tập trung Miranda de Ebro, sau khi trích
nộp cho tên Derek Southworth một phần lớn để nhận sự bảo trợ của hắn.

Tuy nhiên, những tháng
sau khi chiến tranh kết thúc quả là tuyệt vời với hai “chị em” mụ công tước và
Genevieve. Đám lính Mỹ hối hả tiêu cho hết số tiền dắt trong lưng vào chuyến
chơi bời cuối cùng ở Paris trước khi về nước. Nhưng sau thời gian đó thì hai
chị em đâm lúng túng.

Trong lúc bí, Genevieve
đã đưa mụ công tước viên hồng ngọc Anna trao lại. Mụ bán được một khoản tiền,
chi một ít cho những phí tổn hàng ngày còn bao nhiêu đem đầu tư vào việc tích
trữ than đá và thép mà mụ bảo rằng giá hai nguyên liệu này thế nào cũng sẽ tăng
rất cao. Theo như Genevieve hiểu thì mọi thứ đầu tư lúc này đều chẳng ăn thua
gì, gỡ hòa được là may.

Cô đã mặc xong áo quần
và sang bếp, nơi mụ công tước đang nấu bữa trưa.

- Tôi muốn thưa với bà
một điều…

- Ăn đã. - Mụ công tước
đáp, tay đổ nước sốt tinh sữa vào món măng tây luộc.

- Lão chủ hiệu tạp hóa đúng
là một thứ lợn, tôi không thể chịu thêm được nữa…

- Mà cô cũng không phải
chịu lão thêm nữa đâu, cưng ạ. - Mụ công tước nói. -Vừa rồi lúc lão về, tôi có
bảo lão là lần sau đừng đến đây nữa. Thôi yên tâm rồi chứ? Bây giờ ăn được chưa
nào?

Genevieve ngồi xuống
bên bàn, ngắm mụ công tước xếp những sợi măng tây luộc lên đĩa bên cạnh món
trứng ốp lếp, tạo nên một mùi hấp dẫn.

Cô nói:

- Bà nói gì tôi chưa
hiểu.

- Có gì mà không hiểu.
- Mụ công tước vừa nói vừa rót vang trắng vào hai chiếc ly. - Hai chị em mình
sống kiểu này quá lâu rồi đấy, cũng cần thay đổi đi một chút.

- Nếu như có tiền mà
thay đổi được thì còn nói gì!

- Ta đang có tiền. Cô
còn nhớ kho hàng tôi mua ngày nọ không?

Genevieve gật đầu.

Mụ công tước nói tiếp:

- Bấy giờ cô bảo tôi là
điên, là nước Đức bây giờ không còn là cái gì nữa rồi. Nhưng lúc ấy tôi thấy
ngay rằng Châu Âu không thể hồi phục kinh tế sau chiến tranh nếu thiếu than mỏ
Ruhr, thiếu sản phẩm công nghiệp của Đức. Mà muốn như thế vai trò đầu tàu phải
là công nghiệp luyện thép. Bây giờ là cô hiểu rồi chứ, cưng? Cho nên khoản tiền
ta đầu tư ngày đó, bây giờ đã tăng lên gấp bốn!

Biết bao nhiêu lần, kể
từ ngày đầu tiên gặp và quen biết mụ công tước, Genevieve đã từng thán phục
trước tài khôn ngoan của mụ ta. Bây giờ thì cô đã hiểu tại sao mụ lại bỏ ra
nhiều thời gian nghiên cứu kỹ lưỡng trang kinh tế trên các báo đến thế.

Cô mừng rỡ hỏi:

- Vậy thì hiện giờ
chúng ta có vốn liếng bao nhiêu?

Mụ công tước đáp:

- Đủ để thuê một biệt
thự ngoài Đảo.

Genevieve chợt hiểu tại
sao gần đây cô thấy mụ ta hay ra chơi ngoài hòn đảo nhỏ nằm giữa lòng sông
Seine đến thế. Đây là nơi có những biệt thự đắt giá nhất thủ đô Paris, chỉ quan
chức cao cấp và triệu phú mới dám tậu nhà ngoài đó.

Cô bèn hỏi ngay:

- Như vậy có nghĩa tôi
không còn phải bán dâm nữa?

- Trái lại, cưng a!
Nhưng lần này cô em sẽ bán dâm cho những người giàu sang nhất Paris.

- Họ đâu cần đến thứ
gái như tôi?

- Bởi thế tôi mới tính
biến đổi cô thành phụ nữ con nhà quý phái, khiến bọn giàu có phải khát khao tìm
đến.

Genevieve nói:

- Nếu giả sử việc biến
đổi ấy thực hiện được đi nữa thì cũng đòi hỏi một thời gian rất dài và rất tốn
kém. Bà kiếm ở kho than và thép ấy được bao nhiêu mà dám tính chuyện lớn như
vậy?

- Chính cô em là thứ
hàng đảm bảo nhất trong những thứ hàng tôi đầu tư vào, cưng ạ.

- Bao giờ bà cho tôi đi
coi biệt thự đó?

- Sau bữa ăn, nếu như
cô không hỏi lắm câu như để đến nỗi bữa ăn này kéo dài vô tận.

Ăn xong, họ diện hai bộ
y phục sang trọng nhất rồi thuê taxi ra quảng trường Thái tử ngoài đảo Ile de
la Cité. Một người môi giới loại thật sự đã chờ ở đó để đưa họ đến xem một tòa nhà
trông ra cảng Horloge và bờ Hữu ngạn sông Seine. Ông ta là một người tóc hoa
râm, vẻ mặt trịnh trọng và kiêu kỳ. Mặc dù ống quần đã sờn, ông ta vẫn ra vẻ ta
đây và lộ rõ vẻ khinh bỉ đối với hai người phụ nữ mà ông ta cho rằng tiếp họ và
đưa họ đi chỉ mất công, bởi loại người này làm gì có tiền để thuê một biệt thự
tại đây. Cho nên khi mụ công tước trỏ sang bên kia đảo, ông ta thoái thác, nói
rằng biệt thự bên đó, những gia đình quý phái, con cháu những gia tộc lâu đòi
nhất của Châu Âu đã tậu cả rồi.

- Kể ra làm hàng xóm
của một dòng dõi quý tộc lâu đời cũng hay đấy chứ. - Mụ công tước nói giọng thờ
ơ, và kể thêm rằng hồi trước chiến tranh, gia đình mụ sống ở mũi biển Ferrat,
bên cạnh một gia đình quý tộc rất lâu đời.

Lập tức thái độ của ông
môi giới thay đổi hẳn. Ông ta vui vẻ dẫn hai chị em Genevieve đi xem một biệt
thự nhỏ thôi nhưng hết sức sang trọng và xinh xắn vô cùng.

Xem xong, mụ công tước
tuyên bố ngay:

- Tôi sẽ thuê biệt thự
này trong thời gian năm năm, nhưng ông làm văn bản cách nào để sau này, nếu
thích chúng tôi có thể tậu hẳn thì khoản tiền đặt trước sẽ được trừ vào giá bán
của tòa biệt thự này.

Ông môi giới nhà cửa
đáp:

- Thưa công tước phu
nhân, tôi xin đảm bảo mọi điều khoản trong hợp đồng sẽ được nêu lên đúng theo ý
phu nhân. Sáng mai mọi giấy tờ sẽ được chuẩn bị đầy đủ để phu nhân xem và ký.
Thưa công tước phu nhân, những bản hợp đồng ấy tôi phải đem đến đâu hầu phu
nhân ạ?

- Ở đây là tốt nhất.

Viên môi giới đưa mắt
nhìn những đồ gỗ xung quanh đền bọc lớp vải trắng bảo vệ, khẽ nói.

- Nhưng còn phải sửa
sang một thời gian đấy.

Mụ công tước tuyên bố
ngay:

- Tôi sẽ đến ở ngay và
sửa sang sau. Nếu như ngày mai ông vui lòng trao tôi chùm chìa khóa thì sau khi
ký kết tôi trao tiền và nhận nhà ngay.

Viên môi giới nhà đất
bằng lòng và mụ đàn bà to béo vẫy tay chào ông ta bằng cử chỉ rất kênh kiệu của
một đại gia quý tộc.

Khi còn lại hai người
với nhau. Genevieve cười phá lên, nói:

- Bà nên làm diễn viên
thì phải, bà sẽ là một nghệ sĩ đại tài!

- Cô tưởng tôi nói với
y không phải là sự thật sao?

- Bởi tôi hiểu bà quá
rõ.

- Cô chưa hiểu gì về
cuộc sống của tôi trước kia đâu. Trước khi cô gặp tôi ấy.

Giọng mụ công tước
nghiêm túc đến mức làm Genevieve hơi bối rối. Câu mụ ta vừa nói đúng là sự
thật, bởi cô ta đã biết gì về quá khứ của mụ đâu, ngoài mấy tấm ảnh đã ố vàng
lồng khung kính trong phòng mụ và vài mẩu chuyện hoa. hoằn mụ mới nhác đến
trong lúc vui chuyện lắm.

Cô hỏi:

- Vậy chuyện gia đình
bà có dinh cơ ở Mũi biển Ferrat là bà nói thật?

- Nhưng cô có công nhận
lão môi giới kia tin chuyện đó là có thật không?

Genevieve gật đầu.

- Vậy tại sao cô không
tin?

Cô gái Pháp công nhận
quả là mụ công tước được hưởng một nền giáo dục chu đáo. Mụ nói thông thạo
nhiều ngoại ngữ và đã đi rất nhiều nơi.

- Tất nhiên là chuyện
đó có thể có.

Mụ công tước ngắt lời
Genevieve:

- Tôi chưa hề đặt chân
đến Mũi biển Ferrat bao giờ!

- Bà thật là cực kỳ,
thưa bà công tước! - Genevieve reo lên.

- Nhưng cô phải học để
hiểu rằng con người ta thường đánh giá theo lối so sánh. Chẳng hạn tôi đưa vào
đầu óc viên môi giới nhà đất kia hình ảnh tôi bên cạnh những người mà y biết rõ
là quý tộc thì lập tức y coi tôi ngang hàng với những người quý tộc kia. Tôi sẽ
tạo nên cho cô sự so sánh như vậy trong đầu óc mọi người và cô sẽ được mọi
người trọng vọng cô theo đúng dự định của tôi.

- Tôi thấy vẫn chưa
hoàn toàn hiểu.

- Rồi cô sẽ hiểu, cưng
ạ! - Mụ công tước nói để cô yên lòng.

Họ quay về căn hộ tồi
tàn thảm hại trong khu Montmartre chỉ để đóng gói đồ đạc. Nhưng mụ công tước
không cho Genevieve mang hết quần áo đi vì bảo sẽ không bao giờ dùng đến những
thứ tồi tàn ấy trong cuộc đời mới mà họ sắp bước vào.

Tòa biệt thự trên đảo
Ile de la Cité là sở hữu của một nhà kinh doanh lớn người Achentina, được trang
bị nội thất khá hoàn chỉnh khiến “hai chị em” mụ công tước hầu như không mua
sắm gì thêm. Vậy mà mụ vẫn khuôn về vô số những thứ đắt tiền mua ở cửa hàng
lớn, khiến Genevieve đoán rằng tiền bán kho sắt và than đá kia chắc chắn phải
vượt xa ước tính của cô.

Thay vì bán dâm cho
những chủ hiệu thực phẩm và tạp hóa để kiếm thức ăn và quần áo, lần này
Genevieve được “bà chị” nhằm vào tầng lớp thượng lưu giàu có. Vì vậy mụ cho
phép cô đặt mua hàng ở những nhà tạo mốt nổi tiếng nhất thủ đô Paris.

Nhà tạo mốt trang phục
cô thích nhất là Christian Dior, có lẽ bởi cô đã đọc khá nhiều về ông ta trong
các hoa. báo thòi trang vào những buổi trưa mưa gió vắng khách, mà cũng có thể
do cô cảm nhận được phong cách mới của ông ta, kiểu dùng gấu váy thấp để nâng
dáng người cao thêm, đồng thời vẫn khiến cho cổ chân thon đẹp lộ ra. Mụ công
tước rất tán thành cách đánh giá của “cô em” và lập tức đặt cửa hiệu thời trang
của nhà tạo mốt Christian Dior may cho Genevieve đầy cả một tủ quần áo, cùng
với giày dép và những thứ kèm theo như mũ, khăn quàng, túi sách, ví…

Sau đấy mụ dẫn cô gái
Pháp đến hiệu làm đầu của Jacques Tarrier, thợ làm đầu nổi tiếng nhất Paris,
yêu cầu ông đích thân chọn kiểu đầu nào thích hợp hơn cả với Genevieve. Ông ta
cắt mái tóc của cô ngắn đi một chút và tạo thành một thứ khung bao quanh, làm
nổi bật những nét đẹp trên khuôn mặt cô, đồng thời tập trung vào cặp lông mày
rậm và đen.

Mỗi sửa sang trên khuôn
mặt của cô đều được mụ công tước duyệt. Mụ yêu cầu các chuyên gia phải trình
bày trước họ dự định tiến hành thay đổi như thế nào để mụ suy nghĩ và tranh
luận từng chi tiết. Chỉ khi đã tán thành cách thức sửa sang mụ mới cho họ tiến
hành. Mụ không coi nhẹ một chi tiết nhỏ nào và điều làm Genevieve ngạc nhiên là
rất nhiều chuyên gia về sắc đẹp đã phải chịu ý kiến của mụ công tước là đúng và
vui vẻ tuân theo.

Lần duy nhất mụ phải
nhịn tham gia ý kiến là hôm dẫn Genevieve đến phòng thẩm mỹ của bà Helena
Rubinstein trên Đại lộ Saint-Honoré. Bà này không cho mụ công tước vào “Phòng
hồng” nơi bà sang sửa sắc đẹp cho khách. Một tiếng đồng hồ sau, Genevieve bước
ra, làn da mặt ánh lên, lông mày được tỉa bớt và tạo hình lại. Màu thuốc hóa trang
được dung nhẹ hơn, giảm bớt chất nâu và đỏ. Cô hiện ra trông quý phái hẳn lên,
đồng thời trẻ thêm nhiều so với cái tuổi hai mươi chín của cô.

Mụ công tước ca ngợi và
cảm ơn bà chuyên gia sắc đẹp nhưng khi hai chị em đi được một quãng mụ mới nói:

- Mụ ngu xuẩn ấy lẽ ra
còn làm cho cô đẹp hơn nếu chịu để tôi vào và góp ý thêm.

Mụ nói câu này lúc hai
người đang bước từ trên tầng hai xuống. Genevieve chưa kịp trả lời thì mụ công
tước đã dừng lại chào một phụ nữ có khuôn mặt lạnh như băng, cổ ngắn, đeo liền
mấy chuỗi ngọc trai. Bà ta mặc toàn màu đen nhưng bộ đò của bà ta được may cắt
rất khéo, ôm sát người và trên ngực đính một ngôi sao năm cánh gắn rất nhiều
hồng ngọc. Hai phụ nữ ôm nhau hôn và mụ công tước giới thiệu bà ta là Quận chúa
Gourelli.

Bà Quận chúa nhận xét.

- Tiểu thư con gái phu
nhân có nước da tuyệt đẹp. Phu nhân phải đưa cháu đến một trong những buổi tối
tiếp khách của tôi tại Đại lộ Quai de Bethune mới được. Phu nhân đã biết địa
chỉ của tôi rồi đấy.

Bà ta tát nhẹ lên má
Genevieve rồi nặng nhọc leo tiếp lên thang gác.

Báo cáo nội dung xấu