Dặm đường vàng - Chương 21 - Phần 2
Bác sĩ nói:
- Tôi cho rằng cháu Janna nên sang Châu Âu một thời gian là tốt nhất để hỗ trợ tinh thần cho Mark. Dù sao tôi cũng để lại thuốc an thần để anh ấy uống một viên, đêm nay ngủ cho ngon. Nếu có chuyện gì mới chi đừng ngại gọi cho tôi vào tối nay. Chị có số điện thoại của tôi rồi đấy chứ?
Anna gật đầu:
- Cám ơn anh, anh Bill. Anh thật là người bạn tốt.
Lúc còn lại một mình, Anna đứng ở cửa sổ nhìn ra dòng sông Hundson, nhớ lại những tội viên công tố khép cho chồng nàng. Những bằng chứng của kẻ làm chứng giấu tên kia khai cho viên công tố quả là khó bác bỏ.
Những ngày tháng y nêu lên rất trùng khớp với những ngày Mark đi công cán, không có mặt ở đại sứ quán Hoa Kỳ, tại Tây Ban Nha. Bọn chúng đã khai thác rất khéo những số liệu ấy để dựng lên những điều dối trá nhưng lại có phần giống như sự thật. Vậy có kẻ nào thù Mark, muốn diệt anh và hắn đang thành công. Ngay trường hợp Mark thanh minh được những tội ấy, ông cũng không gột được hết những tiếng xấu. Trong kinh doanh, người ta rất ngại quan hệ với những người nào đã có lần bị nghi là lừa đảo. Cho nên phòng tranh có thể mở cửa trở lại nhưng làm ăn sau này sẽ vô cùng khó khăn.
Tiếng chuông điện thoại làm Anna sực tỉnh, phá vỡ dòng suy tưởng của nàng. Nàng nhấc máy, nghe thấy tiếng Janna ở đầu dây bên kia.
Anna hỏi:
- Con đang ở đâu đấy?
Janna đáp:
- Ở trường ạ. Con vừa lên lớp về và muốn gọi điện hỏi mẹ tình hình chiều nay như thế nào?
- Luật sư Wilson đọc bản bào chữa.
- Ba bằng lòng chứ ạ?
Anna ngập ngừng:
- Bác sĩ Hansen vừa về. Ông ấy xem cho ba và bảo ba đang bị suy sụp tinh thần nặng.
- Con còn phải học một tiết nữa. Hết giờ học con phải về thăm ba.
- Ba vừa uống thuốc an thần và mẹ nghĩ lúc này ba đang ngủ.
- Nếu vậy sáng mai con sẽ về.
- Được. Chào con yêu của mẹ.
Đặt máy xuống, Anna tình cờ thấy bóng mình trong gương, nét mặt nàng hốc hác và mệt mỏi. Da mặt tái xanh và quầng đen hiện ra ở bên dưới hai mắt. Nhưng nàng biết nàng già sọm đi không phải hoàn toàn chỉ do những chuyện rắc rối mấy tuần qua. Nàng bốn mươi ba rồi và dấu ấn của thời gian đã in lên hình dạng nàng. Mái tóc ngày xưa đen nhánh bây giờ đã hoa râm. Nếp nhăn hai bên mũi hằn sâu xuống. Và điều làm nàng khổ tâm nhất là bây giờ mỗi khi đọc báo là nàng lại phải giương đôi kính lão. Tuổi tác nào có tha ai? Nàng cũng giống như mọi người khác thôi.
Anna ra khỏi phòng khách bước lên thang gác. Nàng rất ngạc nhiên thấy Mark chưa ngủ. Nàng cúi xuống kéo khăn quấn cổ tuột sang thành giường rồi nói:
- Tưởng anh Bill cho anh uống thuốc ngủ rồi?
- Anh chưa uống. - Mark đáp, trỏ lọ thuốc nhỏ bằng chất dẻo đặt cạnh cốc nước trên bàn đầu giường.
Nàng hỏi:
- Anh thấy trong người thế nào?
Ông đáp:
- Đầu óc anh rối tung lên…
- Anh Bill bảo anh cần phải nghỉ ngơi…
- Anh lo nhiều cho con Janna.
- Nó vừa mới gọi điện về. Em lại bảo là anh đang ngủ. Sáng mai nó mới về.
- Có cách nào thuyết phục nó đi sang Thụy sĩ một thời gian với chị Genevieve không?
- Em đã kể anh nghe nó trả lời em thế nào rồi thôi.
- Nếu nó đi được thì đầu óc anh cũng vơi nhẹ đi khá nhiều.
Anna không trả lời chỉ đưa viên thuốc an thần cho chồng đợi cho đến lúc ông uống thuốc xong, và cầm tay ông cho đến khi ông ngủ thiếp đi.
Đến lúc đó nàng mới xuống phòng khách, nhấc máy điện thoại, gọi cho bộ phận điện thoại quốc tế, nói số điện thoại của Genevieve ở thành phố Montreux, Thụy Sỹ.
***
Janna nằm trên giường lắng nghe tiếng động bên ngoài. Mấy cô bạn cùng phòng đang ăn điểm tâm để chuẩn bị đi. Hai cô là sinh viên học cùng trường cao đẳng Barnard, cô thứ ba là diễn viên, ban ngày làm ở kho hàng Macy, ban đêm đi biểu diễn.
- Mày thức hay ngủ đấy, Janna?
Janna nhận ra tiếng Susan một trong hai cô bạn sinh viên.
Không thấy Janna trả lời cô bạn hỏi tiếp:
- Nếu lần này mày lại bỏ tiết Xã hội thì sẽ phiền lắm đấy.
Janna vẫn im lặng.
Cô bạn Susan vẫn nói:
- Thôi được, tùy mày thôi. Tao và con Kathy đi có việc, con Melinda thì đi làm. Cà phê vẫn còn nóng đấy, và có mấy cái bánh trong tủ lạnh. Tao đi nhé!
Tiếng giầy bước trên sàn gỗ cứng rồi đến tiếng thang máy chạy. Một mình Janna ở nhà. Cô đã nằm thức như thế này một tiếng đồng hồ rồi.
Tính thích cô đơn không phải bản chất của cô, bình thường Janna hiếu động và việc yêu thích nhất của cô là được ngồi cùng với đám bạn bè xung quanh bàn, tán chuyện gẫu về công việc, về trường và đủ mọi thứ linh tinh khác. Vừa trò chuyện vừa uống cà phê. Nhưng mấy tuần lễ gần đây, từ khi Mark bị bắt, cô đâm thành đối tượng của giới báo chí. Họ bám theo cô khắp mọi nơi. Từ đó, Janna ngại ra đường. Cô tránh mọi người, dần dần đâm ra tránh cả bạn bè, thậm chí ngại tiếp xúc với cả các bạn sống cùng phòng. Mấy cô bạn này nhận biết được tâm trạng của Janna như vậy nên họ muốn tránh không khí căng thẳng cho cô đã bảo cô rằng không có chuyện gì hết. Nhưng Janna hiểu rằng họ rất khó chịu và đến lúc kiên nhẫn của họ không còn nữa. Nếu cô tiếp tục ở lại đây và sống theo kiểu này, thì sớm muộn gì cũng xảy ra to tiếng.
Với hai tay lên giá trên đầu, cô ấn nút cát xe rồi lại nằm lên gối, nhắm mắt nghe tiếng ghi ta của Django Reinhardt. Đây là một nghệ sỹ ghi ta nổi danh có tiếng đàn thần diệu, nhưng Janna mua nó không phải vì tài nghệ của anh mà vì anh là một trong số rất ít nhạc công nổi tiếng thế giới gốc Digan.
Janna mua nó ít lâu sau khi Mark và Anna cho cô biết lai lịch thật của cô, vào hôm cô tròn mười ba tuổi. Janna lờ mờ hy vọng rằng nghe băng nhạc này cô sẽ hiểu thêm phần nào về dân tộc của cô.
Đấy là một trong những băn khoăn lớn nhất của Janna. Cô đã bỏ ra bao nhiêu tiếng đồng hồ lục lọi trong thư viện công cộng ở New York, xem những sách miêu tả phong tục, tập quán và sinh hoạt của các bộ tộc Digan Châu Âu. Cô nhìn những hình người chụp trong các bức ảnh, cố tìm xem cô có nét nào giống họ, nhưng không thấy. Tuyệt đại đa số họ là người tóc đen, da nâu sẫm trong khi cô tóc vàng và da trắng. Ngay tập quán sinh hoạt của họ cũng quá xa lạ đối với cô. Janna càng đọc nhiều về bộ tộc Gitanos, cô càng thấy khó tìm ra một nét nào giống họ.
Không bao giờ Janna để cho Mark biết những tìm tòi của cô. Nhưng theo bản năng cô giữ kín nỗi đau. Chính vì vậy khi nghe họ kể về gốc gác của cô, Janna đã không òa khóc. Lúc đó đột nhiên cô thấy mình trở nên xa lạ không chỉ với hai người mà cô đinh ninh là bố mẹ mà còn đối với mọi người xung quanh.
Janna cảm thấy như tấm thảm bị người ta kéo đi mất và dưới chân cô bây giờ chỉ là khoảng không trống trải. Sự kiện đó xảy ra mấy năm rồi, vậy mà Janna vẫn chưa lấy lại thăng bằng. Cô vẫn yêu quý Mark và Anna, sẵn sàng làm mọi việc để hai người không phát hiện sự thay đổi trong lòng cô. Tận đáy lòng, Janna hiểu rằng cô sẽ không bao giờ được thanh thản nếu chưa biết thêm chi tiết gì về cha mẹ đẻ, đặc biệt là họ tên cha mẹ đẻ của cô.
Nhu cầu thầm kín nhưng mãnh liệt ấy dần dần biến thành một nỗi thúc giục. Cô thấy từ chối lời mời của bà Genevieve khó khăn hơn so với Anna tưởng. Janna biết rằng người đàn bà kia đã sống chung với mẹ đẻ cô trong cùng một phòng suốt bốn năm trời tại Vacsava, tất hiểu rõ mẹ cô. Genevieve biết vè Keja tất phải rõ hơn Anna và Janet.
Janna tin chắc rằng nếu sang với bà Genevieve ở bên Thụy sĩ một năm, chắn chắn cô sẽ biết thêm được nhiều điều cô đang thiết tha muốn biết. Nhưng Janna đã từ chối vì cô thấy bổn phận lúc này của cô là phải ở bên cạnh Mark để hỗ trợ tinh thần cho ông khỏi bị suy sụp vì tai họa này.
Nghĩ đến Mark, Janna sực nhớ hôm qua cô hẹn với Janna là sáng nay sẽ về thăm ông. Cô bèn vội đứng dậy, choàng vội tấm áo rồi đi xuống dưới nhà. Buồng tắm có vòi hoa sen nằm ở cuối căn hộ, ngay cạnh gian dành cho mấy cô bạn. Janna cởi áo choàng rồi bước vào dưới vòi hoa sen và kéo tấm vải căng bên ngoài.
Để cho nước nóng xối xả trên da thịt, Janna suy nghĩ nên nói những gì để Mark đỡ đau khổ. Nhưng cuối cùng cô vẫn không nghĩ ra. Cô tắt vòi nước, lau khô người và mặc áo choàng.
Lúc vào bếp, cô thấy phích đựng cà phê nóng bên cạnh hai tờ báo. Tờ cô cầm lên trước là tờ Wall Street Journal, cô đặt mua đã tròn một năm. Cô bất giác lật trang đăng tình hình giá cả ngày hôm qua. Cô quan tâm đến thị trường là do một bạn trai, sinh viên trường Đại học tổng hợp Colombia, anh ta giảng giải cho cô hiểu thế nào là chỉ số Dow Jones và ý nghĩa của nó trong kinh tế thị trường. Sau mối tình ngắn ngủi với anh ta, hai người không gặp nhau nữa, nhưng Janna vẫn thích thú tiếp tục theo dõi thị trường chứng khoán và chỉ số Dow, và cô phát hiện ra nhiều điều mới mẻ trong lĩnh vực này.
Đặt tờ Wall Street xuống, cô lấy tờ New York Times, nhìn vào trang nhất, nơi đăng thêm những tin quan trọng liên quan đến vụ tổng thống Kennedy bị ám sát tại Dallas trước đây ba ngày. Có cả bức ảnh chụp Lyndon Johnson đứng làm lễ tuyên thệ nhậm chức Tổng thống Hoa Kỳ thay Kenedy.
Cô giở sang trang bên trong, thấy hàng chữ to tướng chạy ngang báo: “Mark Hunter - con người và huyền thoại”. Mấy tuần qua Janna đã đọc không biết bao nhiêu bài báo nói về cha nuôi và cô định bỏ qua không đọc bài này nhưng cô chợt nhận ra chưa thấy bào báo nào dài như bài này nên cô bèn đọc thử.
Bài báo kể lại hết sức tỉ mỉ, thậm chí từng ngày toàn bộ cuộc đời của Mark từ khi còn nhỏ, cha mẹ dọn đến Boston cho tới vụ án hôm nay. Đặc biệt tác giả kể rất tỉ mỉ về quãng thời gian mà Mark làm việc tại Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Tây Ban Nha cùng mối tình thơ mộng với Anna Maxell. Janna đọc kỹ bài báo không phải để hiểu thêm về Mark mà cô hy vọng tìm thấy một chi tiết nào đó về cha đẻ của cô, nhưng cô không thấy. Janna thất vọng đặt tờ báo xuống, cảm thấy trỗi dậy nỗi khát khao đã nảy sinh trong lòng cô từ hôm cô tròn mười ba tuổi.
Một giờ sau Janna bước vào tòa nhà trên đại lộ bờ sông. Cô thấy Anna ngồi một mình trong phòng khách, mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc. Bên cạnh là tờ báo New York Times giở đúng trang có đăng bài tỉ mỉ về quá khứ của Mark Hunter.
Janna chào:
- Mẹ! - Rồi âu yếm quàng tay ôm cổ bà. - Mẹ đừng để ảnh hưởng đến mẹ!
- Bài báo này làm mẹ nhớ lại bao nhiêu chuyện.
- Con hiểu nhưng hai mẹ con mình cần phải vững vàng vì ba.
Anna nức nở:
- Con không biết ngồi tại phiên tòa và nghe toàn những lời bịa đặt kể xấu cho ba, mẹ khổ tâm đến mức nào đâu.
- Con cũng có mặt ở đó mẹ nhớ không?
- À, đúng rồi, mẹ xin lỗi. Tại đầu óc mẹ lúc này như mụ đi. Mẹ rất khổ tâm thấy mình không thể làm gì để thanh minh cho ba.
- Ba đọc bài báo này chưa ạ?
Anna lắc đầu rồi lau nước mắt:
- Ba vẫn còn đang ngủ. Thuốc an thần hôm qua bác Bill cho vẫn chưa hết tác dụng.
Chuông điện thoại reo. Khi Anna đặt máy xuống, nàng nói:
- Luật sư Wilson. Ông ấy muốn gặp để trao đổi với ba sáng ngày mai.
- Nhưng sức khỏe của ba đã khá chưa mà ngồi trả lời các câu ông ấy hỏi được?
Anna nói:
- Mẹ cũng nghĩ thế, nhưng ông Wilson bảo rất cần. Phải chuẩn bị cho ba trình bày trước tòa hôm thứ hai.
Janna nói:
- Hôm đó con sẽ cố thu xếp để đến dự. Lúc này ba rất cần có sự hỗ trợ về mặt tinh thần.
Anna bối rối quay chiếc nhẫn cưới ở trong tay rồi ngập ngừng một chút trước khi cất tiếng:
- Tối hôm qua. Mẹ có nói chuyện với ba, ba đề nghị mẹ thuyết phục con nhận lời mời của bác Genevieve sang Thụy Sỹ ít lâu…
- Con tưởng hai mẹ con mình đã bàn và thống nhất rồi?
- Bác Bill nói rằng ba lo cho con còn nhiều hơn về vụ án. Ba nghĩ rằng ba có lỗi đã làm cho con liên quan đến vụ này, cho nên nếu con xa ba được một năm thì…
Janna ngắt lời:
- Sao lại phải một năm?
Anna nói:
- Việc xét xử sẽ kéo dài hàng tháng trời và bà hiệu trưởng trường Barnard cũng đã bảo với mẹ là con nên nghỉ học một học kỳ rồi sau khi mọi chuyện xong xuôi, lại trở lại học tiếp vào dịp khai trường sang năm.
- Những mười hai tháng trời thì lâu quá!
- Đó là việc con có thể làm tốt nhất cho ba.
Janna bước ra cửa sổ, nhìn đoàn xe cộ chạy tấp nập trên Đại lộ bờ sông:
- Mẹ nói đúng không đấy?
- Bác Bill bảo như thế.
- Còn mẹ?
Anna bước đến sau lưng Janna, quàng tay ôm ngang người cô, nói:
- Xa con, mẹ rất buồn, nhưng nếu vì Mark…
- Mẹ cũng tin rằng việc con làm cho ba phải lo nghĩ rất nhiều ạ?
- Mẹ có cảm giác như vậy.
Janna thật sự bối rối. Trong lòng cô có hai cách nghĩ giằng co. Để thoát khỏi nỗi căng thẳng ấy, cô nói:
- Thôi được, nếu con đi có lợi cho ba hơn trong việc chịu đựng qua cơn ác mộng này thì con bằng lòng đi.
Anna nói:
- Mẹ cũng đoán con sẽ trả lời như vậy. Đêm qua mẹ đã gọi điện cho bác Genevieve nói với bác là mẹ sẽ thuyết phục con thêm lần nữa. Bác ấy đang chờ con sang đó…
- Bao giờ con phải đi?
- Mẹ bảo bác ấy là con sẽ rời New York tối nay.
- Tối nay?
- Con càng đi sớm bao nhiêu thì ba càng thanh thoát bấy nhiêu. Mà lúc này thần kinh ba căng thẳng đến tột độ rồi.
- Liệu ba có qua được không, mẹ?
- Bác Bill rất lo.
- Gấp quá nhỉ, con còn phải về trường lấy quần áo…
- Quần áo con chẳng nhiều nhặn gì để mẹ giúp cho một tay.
Hai mẹ con trao đổi thêm vài câu trong lúc taxi chạy về phía Đông. Một giờ sau, khi đồ đạc đã nhét vào vali, Janna xé tờ giấy trong sổ tay, hỏi:
- Con phải viết cho mấy đứa bạn thế nào?
- Chuyện ấy mẹ sẽ làm sau. Họ sẽ hiểu thôi. Mẹ cũng sẽ gọi điện cho chỗ con làm ở kho hàng Macy và đến bà hiệu trưởng.
Họ xuống nhà, Janna gọi taxi, nói:
- Con muốn vào thăm ba một chút.
- Mẹ sợ ba chưa dậy…
- Con cứ thử xem…
Anna trườn người lên bảo lái xe chạy đến đại lộ bờ sông. Khi xe đỗ, nàng nói:
- Mẹ đợi con dưới này.
Janna vào nhà, rón rén lên phòng ngủ. Rèm cửa đã kéo xuống nhưng vẫn đủ sáng để thấy Mark nằm trên giường. Ông nhắm mắt và mặt ông tái xanh. Thoạt đầu Janna tưởng ông không còn thở nữa, nhưng lát sau cô nhận thấy ngực ông hơi phập phồng. Cô nghĩ ông vẫn còn bị thuốc ngủ tác động. Cô rón rén bước tới, hôn lên trán ông. Ông khẽ mở mắt mỉm cười yếu ớt.
- Con đến chào ba, con đi. - Janna nói rất nhỏ, mắt nhòa lệ.
- Con đi à? - Giọng ông chỉ lớn hơn hơi thở một chút.
- Con đã quyết định nhận lời bác Genevieve.
- Ba rất mừng. - Giọng ông đầy thanh thản. - Ba sẽ rất nhớ con nhưng như thế thì tốt hơn. Bao giờ cơn ác mộng này qua đị.
- Cha con mình lại xum họp.
Mark gật đầu và ứa lệ.
- Con yêu ba. - Janna nói, áp chặt má lên má cha nuôi, giữ như thế một lúc cho đến khi hiểu rằng, nếu cô không dứt ngay đi thì sẽ không bao giờ đi nổi.
Thấy Janna ra, mắt ướt, Anna hỏi:
- Ba thức à?
Janna gật đầu, nhưng không kể gì thêm. Cô đột nhiên cảm thấy thân thể rã rời.
Lấy xong vé, Anna bảo con gái lúc họ đi ra phía cửa phi trường:
- Con sẽ có hai tiếng đồng hồ máy bay đỗ ở Orly, rồi bay một tiếng nữa là tới Geneve. Lát nữa mẹ sẽ gọi điện báo bác Genevieve biết con đáp chuyến bay nào.
Janna cảm thấy Anna đang cố ghìm cơn xúc động, nhưng khi đến cửa máy bay thì bà không kềm chế được nữa, nước mắt tuôn ra như suối trên khuôn mặt già nua.
Anna nức nở:
- Mẹ sẽ nhớ con biết chừng nào.
Janna cũng thấy mình sắp òa khóc. Cô quàng tay ôm mẹ:
- Con còn nhớ ba mẹ hơn nhiều.
Hai mẹ con ôm ghì lấy nhau một lúc lâu cho đến khi loa gọi hành khách lần cuối cùng của chuyến bay. Janna ra máy bay. Anna nhìn theo cho đến khi Janna khuất sau chỗ ngoặt.
Nỗi đau của nàng khôn tả, nàng tưởng như đứt một khúc ruột. Nàng đứng tựa vào cánh cửa khóc thổn thức nhìn máy bay đang chạy ra đường băng. Mãi đến khi máy bay cất cánh và khuất sau đám mây, nàng mới quay ra nhưng vẫn còn khóc đến khi về đến thành phố.
Mười giờ tối bà Anna mới về đến nhà. Bà chưa lên gác vội mà vẫn ngồi trong phòng khách cố ghìm nỗi trống trải khủng khiếp mà Janna để lại trong lòng. Bà không muốn chồng nhìn thấy mình khóc. Khi nghe tiếng chân ông bước trên gác, bà bèn vào bếp rót sữa vào xoong. Mark có thói quen là thích uống một cốc sữa cacao nóng trước khi đi ngủ. Trong lúc đợi sữa sôi, bà mở tủ lạnh lấy ra một khoanh bánh mì cặp thức ăn.
Anna bưng khay thức ăn lên phòng ngủ trên gác. Giường trống, tấm khăn quấn cổ vứt dưới chân giường còn gối thì lăm xuống đất. Bà nhặt gối lên và thấy một mảnh giấy trên sàn. Bà ngạc nhiên vì tính Mark rất trật tự, giấy viết xong bao giờ cũng để trên bàn, ngay cả khi vội sang buồng tắm. Bà chắc ông đang ở trong đó vì bà thấy đèn buồng tắm bật sáng.
Anna nhặt tờ giấy lên đọc:
“Em yêu!
Được chung sống với em là toàn bộ mong muốn của anh
… em đã đem ý nghĩa cho cuộc đời anh…
Nhưng anh không thể tiếp tục được nữa…
Anh yêu em…
Mark.”
Anna lao đến buồng tắm đẩy cửa bước vào.
Bà hét lên:
- Lạy chúa tôi!
Thân thể Mark treo lủng lẳng bằng một sợi dây ngắn, buộc vào hoa sen, mắt ông lồi hẳn ra ngoài. Lưỡi lè ra khủng khiếp giữa đôi môi. Ông đã cởi áo pyjama, nhưng vẫn giữ quần, lúc này đã đứt dây.
Chuông điện thoại dưới phòng khách reo nhưng Anna không thể nhấc nổi chân tay. Thậm chí mắt nàng không thể dời đi chỗ khác được. Chuông điện thoại vẫn reo một lúc rồi ngừng, bỏ lại căn nhà chìm vào một sự im lặng hoàn toàn.

