Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Hồi 2 - Chương 068 ---> 074

Chương 68: Anh đang mỉm cười với cô sao? (phần 1)

Về đến nhà, Uất Noãn Tâm nhanh chóng chạy đến phòng của Nam
Cung Thiếu Khiêm. Muốn trước khi đi ngủ có thể trò chuyện với anh vài câu có
thể giúp tâm trạng hiện tại thoải mái một chút cũng không tệ, nhưng không nghĩ
đến vừa bước vào phòng lại nhìn thấy một người cô không muốn gặp – Nam Cung
Nghiêu! Giống như cây đinh trong mắt vậy, vừa nhìn thấy liền hận đến nghiến
răng.

Nam Cung Thiếu Khiêm nhìn thấy cô, đôi mắt trong chớp nhoáng
trở nên ấm áp. “Tiểu Noãn, em trở về rồi!”

Nam Cung Nghiêu quay đầu lại, sắc mặt đen thui. Đã 12 giờ
rồi, cô còn biết phải trở về sao? Những lời cảnh cáo của anh cô coi như gió
thoảng bên tai sao?

“Ưm! Hai người đang trò chuyện, em không làm phiền nữa, em
trở về phòng đây!”

“Đừng, đừng mà…” Nam Cung Thiếu Khiêm vội vàng giữ cô lại,
rõ ràng cách nhau một khoảng, nhưng vẫn cứ vội vàng dang tay ra muốn giữ cô
lại.

“Công ty vẫn còn việc phải xử lý, hai người trò chuyện đi!”
Nam Cung Nghiêu đứng dậy.

“Anh, anh cũng ở lại đây đi….”

“Người em muốn gặp đã trở về rồi, chắc không hy vọng anh ở
đây làm cản trở chứ!” Nhìn cậu ấy không yên tâm muốn giải thích, Nam Cung
Nghiêu mỉm cười, vỗ vào bả vai của cậu. “Đùa với em thôi! Công ty quả thật còn
có việc! Đừng nói chuyện quá khuya, ngủ sớm chút!”

“Ưm! Anh cũng vậy!”

“Chăm sóc tốt cho cậu ấy! Vất vả rồi!”

Nam Cung Nghiêu vô cùng khách sáo nở nụ cười với Uất Noãn
Tâm, cô lập tức cảm giác như có một tia sét đánh trúng vậy.

Diêm vương mặt lạnh Nam Cung Nghiêu từ bao giờ trở thành lễ
phép giống như vậy chứ? Còn cười với cô sao? Trời sắp đổ mưa lớn rồi sao?
(Nguyên tác: hồng vũ – tức mưa lớn thành bão, lũ lụt, …)

Nhưng anh đi ngang qua cô, ở bên tai cô nhỏ giọng nói, lập
tức phá vỡ mọi phép màu. “Trò chuyện xong qua phòng tôi!” Âm thanh thâm trầm,
như một cơn gió lạnh thổi bên tai.

Cô chợt tỉnh ra, anh chẳng qua đang giả vờ mà thôi, không
muốn để cho Nam Cung Thiếu Khiêm lo lắng! Cô làm sao có thể quên, anh là một
người diễn kịch vô cùng giỏi!”

Nam Cung Nghiêu rời khỏi mang theo cả áp lực, không khí trở
lại thoải mái. Nam Cung Thiếu Khiêm vỗ vỗ bên giường, ám chỉ Uất Noãn Tâm qua
đó ngồi. ” Hôm nay ở bên ngoài bận cả ngày sao? Nhìn dáng vẻ của em, hình như
rất mệt!”

“Ưm! Thật sự rất bận!” Cô mệt đến mức chân tay mềm nhủng,
đầu óc choáng váng. Luật sư quả thật là một nghề không nhẹ nhàng mà!

“Đang bận về việc gì? Có thể nói cho anh biết không?”

“Việc này…”

“Nếu không tiện thì thôi vậy, anh chỉ tiện thể hỏi thôi!”
Nam Cung Thiếu Khiêm cười cho qua. Thật ra trong lòng có chút thất vọng, anh
không thể nghi ngờ tò mò bí mật của cô. Nhưng sự che giấu của cô làm cho anh
cảm thấy bất an, anh muốn hiểu rõ tất cả mọi thứ của cô.

Đối với dục vọng chiếm giữ cô, càng ngày càng tăng, anh lo
lắng sau này ngay cả bản thân cũng không thể khống chế được, sẽ trở nên vô cùng
đáng sợ

Chương 69 : Không có quyền can thiệp vào

Nghĩ đến phải đi gặp Nam Cung Nghiêu, ngay cả tâm tình để
trò chuyện cũng không có, ngồi không được vài phút, thỉ nói muốn trở về phòng ngủ.
Nam Cung Thiếu Khiêm cũng không giữ cô lại lâu, muốn cô nghỉ ngơi thật tốt.
Trong lòng cô thở dài, nếu như Nam Cung Nghiêu có một chút quan tâm giống như
em trai mình thì quá tốt rồi!

Cơn buồn ngủ ập đến nhưng vẫn phải cố gắng tỉnh táo để đối
phó với lại đại ma vương, thật là chuyện ngược đãi người khác mà!

Không cam lòng đi đến phòng của Nam Cung Nghiêu, anh đang
ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu. Đã một giờ sáng rồi, vẫn còn tinh thần đến
vậy. Ánh mắt vô cùng lợi hại, ngay cả một cử động nhỏ cũng không bỏ qua, rất có
phong thái của một tổng tài.

Bây giờ không phải lúc ca ngợi, nhanh chóng giải quyết, trở
về phòng ngủ mới là chuyện chính!

“Có chuyện gì sao?”

“Thiếu Khiêm ngủ rồi hử?”

“Lúc tôi đi thì vẫn chưa.”

Nam Cung Nghiêu ngẩn đầu lên, lông mày nhíu lại. Không nói
bất cứ gì, nhưng Uất Noãn Tâm có thể nhìn rõ ánh mắt của anh đang chất vấn bản
thân tại sao không đợi đến khi Nam Cung Thiếu Khiêm lên giường ngủ rồi mới đi,
cô cắn môi lắp bắp nói: “Anh ấy bảo tôi về ngủ trước…”

“Đừng có mang Thiếu Khiêm ra làm cái cớ!”

“Tôi nói là sự thật!”

“Tôi kêu cô chăm sóc Thiếu Khiêm, có nhấn mạnh qua là ‘một
bước không rời’. Nhưng cô rất to gan, đi cho đến bây giờ mới chịu về!” Anh vô
cùng bất mãn.

“Tôi có việc quan trọng, không phải ra ngoài chơi!”

“Đến văn phòng luật sư vì công việc hay vì người tình, trong
lòng cô biết rõ hơn tôi!”

“Người tình gì chứ, anh ấy là cấp trên của tôi. Đợi đã… anh
cho người theo dõi tôi sao?” Nhìn thấy anh không kiên dè gì nở một nụ cười
lạnh, như đây là chuyện rất tự nhiên, giống như cô là kẻ đang làm chuyện sai
trái. Uất Noãn Tâm có chút đau đầu. “Tôi không phải của riêng anh! Anh như vậy
là xâm phạm đến quyền tư do và riêng tư của người khác đó!”

“Của riêng? Chẳng lẽ không phải sao?” Nam Cung Nghiêu không
chút che giấu nào mà miệt thị cô, nói ra một câu vô cùng tổn thương người khác.
“Tôi dường chưa bao giờ cho cô biết , tôi lấy cô vì muốn cô về diễn tốt vai trò
Nam Cung phu nhân!”

“Anh…”

“Bắt đầu từ ngày mai, cô không được phép bước ra khỏi nhà
này!”

“Anh không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi!” Trong
bụng Uất Noãn Tâm chứa đầy những lời phản kháng, nhưng cô biết anh sẽ không
nghe, thậm chí có thể chọc giận anh. Ở trong đầu nghĩ một hồi, chợt nghĩ ra
được một cách khác

Chương 70: Thương lượng với anh

“Nếu như cứ cấm đoán tôi như vậy, tôi sẽ không làm bất cứ
chuyện gì! Nhưng tôi không đảm bảo với anh, tôi không biết mình sẽ có thái độ
như thế nào khi gặp Thiếu Khiêm! Nếu như anh không để ý tôi ở bên cạnh anh ấy,
suốt cả ngày buồn bực không vui, thờ ơ với người khác! Như vậy, anh có thể ép
tôi ở trong nhà suốt!”

Uất Noãn Tâm ở trong lòng thầm xin lỗi Nam Cung Thiếu Khiêm!
Nhưng mà, anh là lợi thế duy nhất mà cô có được. Vì công việc mà cô yếu tích
nhất, cô không thể nghĩ quá nhiều!

Có thể có dũng khí thương lượng với Nam Cung Nghiêu, thì đã
chứng minh tất cả rồi.

Quả nhiên, trên gương mặt Nam Cung Nghiêu vẫn mãi trưng ra
dáng vẻ nhàn nhã, quen nắm mọi thứ trong tay bắt đầu chuyển biến, hai đôi mắt
trầm lại.

Người đàn bà này, bắt được điểm yếu của anh!

Mấy năm nay, anh cho rằng có thể ở trên thương trường hô mưa
gọi gió, có thể dẫn đắt công ty nhanh chóng trở thành tập đoàn lớn nhất Đài
Loan. Bởi vì anh đủ vô tình, không có điểm yếu. Chỉ cần có bất kỳ kẻ nào muốn
cản đường, anh sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn dọn sạch sẽ. Ngay cả khi cả gia đình
đối thủ nhảy lầu tự sát, ánh mắt vẫn không có có chút áy náy.

Người anh quan tâm, chỉ có hai người, một người chính là Nam
Cung Thiếu Khiêm!

Cô lại rất thông minh, nắm được điểm này!

“Thiếu Khiêm rất để ý quan hệ giữa hai chúng ta, cho nên tôi
đã cố gắng giả vờ ra vẻ hài hòa rồi. Tôi đồng ý hợp tác, nhưng điều kiện là,
tôi muốn làm việc!”

“Cô dự vào cái gì cho rằng, tôi sẽ đồng ý sao? Cô đừng quên,
vận mạng của cha cô đang nằm trong tay tôi! Chỉ cần tôi động tay, ông ta có thể
bị chặn mất con đường làm quan, thật chí… có thể khiến ông ta thành tội phạm tử
hình! Theo tôi biết được, mấy năm gần đây, ông ta đã nhận hối lộ đủ để tử hình
hơn 10 lần đấy!”

Hai tay Uất Noãn Tâm nắm chặt có chút nới lỏng, trong lúc
này, nếu như cô lùi bước, thì cô liền thua một cách thê thảm.

“Tôi thật sự có rất nhiều thứ bị anh nắm được, không có sức
phản kháng anh. Nhưng tôi chỉ cần có Thiếu Khiêm, thì đã đủ rồi. Yêu cầu của
tôi, chẳng qua chỉ là sự an toàn của cha, nhưng điều anh muốn… đó là tâm trạng
vui vẻ của Thiếu Khiêm.”

“Cô là người phụ nữ đầu tiên có gan thương lượng với tôi!”

“Cho nên, đáp án của tôi là…” Mặc dù biết anh rất quan tâm
Thiếu Khiêm, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi không yên, sợ anh giở thủ đoạn.

“Tôi có chọn lựa nào khác sao?” Nam Cung Nghiêu đan hai bàn
tay lại chống lên bàn, đốt ngón tay chống chiếc cằm. Trong đôi mắt mưu mô có
những đợt sáng lung linh, khóe miệng nhếch lên khó lường. Trừng mắt nhìn cô rất
lâu, sau một hồi, mới mở miệng. “Cô nói đúng rồi, tôi chỉ muốn em trai mình vui
vẻ thôi!

Chương 71 : Ngũ Liên đến thăm

Ngày thứ hai ra đi ra ngoài một cách trót lọt, Uất Noãn Tâm
mới dám khẳng định, Nam Cung Nghiêu đã thỏa hiệp rồi. Một tuần tiếp theo, ban
ngày cô ở văn phòng luật sư, tối lại chăm sóc cho Nam Cung Thiếu Khiêm, bận đến
đầu tắc mặt tối. Nhưng nghĩ đến bản thân đang phát huy tinh thần chính nghĩa,
cả người lại tràn đầy năng lượng.

Thư ký gõ cửa bước vào: “Tiểu Uất, có một vị đang ở phòng khách
đợi boss đó. Boss hiện tại chưa thể quay về ngay, nên em xuống dưới tiếp đón
nha?”

“Ưm! Được! Em xuống ngay bây giờ nè!” Uất Noãn Tâm vội vàng
sắp xếp hồ sơ lại, đi đến phòng khách. Mở cửa ra, người đàn ông trước mặt,
chính là kẻ mà cô hận đến nghiến răng nghiến lợi – Ngũ Liên. Một đôi chân dài
gác lên bàn trà, không có lời nào tả được dáng vẻ bình thản, ung dung, phóng
túng của một công tử.

Nhìn thấy người bước vào, anh ta chỉ liếc mắt một cái với
dáng vẻ ngạo mạn. “Cô là ai? Tiểu tử kia đâu?”

Nhìn thấy anh bày ra bộ dạng cao ngạo, Uất Noãn Tâm muốn
đánh cho anh ta một phát, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn. “Boss đang họp, không thể
ra ngoài lúc này. Tôi là trợ lý của anh ấy, có bất cứ chuyện gì, ngài có thể
nói với tôi! Tôi sẽ truyền đạt lại cho anh ấy!”

“Chỉ đưa một người trợ lý nhỏ bé đến tiếp đón, quả thật
không coi Ngũ Liên này ra cái gì mà!”

“Vậy ngài có thể đến vào lúc khác!”

Ngũ Liên lần đầu tiên bị người khác làm mất mặt, đã vậy còn
là đàn bà nữa chứ! Não của cô ta có chứa nước, hay là mắt bị đuôi rồi sao? Cho
dù không biết anh là ai, nhưng với khuôn mặt và dáng vẻ như vậy, ít nhất phải
mê mẫn đến xoay vòng vòng chứ.

“Đứng lại!”

Uất Noãn Tâm dừng lại, đưa lưng về phía anh, trên khuôn bày
lộ ra vẻ chán ghét cùng cực.

“Cút về đây cho tôi!”

Anh ta lại có thể khiếm nhã vậy sao?

Uất Noãn Tâm hít một hơi, quay trở lại. Trên khuôn mặt đen
thui, đè nén xuống không thèm nhìn anh.

“Quay mặt qua đây!” Nhìn thấy cô không động đậy, Ngũ Liên
thật sự cư xử có chút thôi bạo. “Tôi nói cô quay người lại! Cô điếc rồi sao!”
Nhặt cái gạt tàn thuốc lên, ném về phía cô.

Một luồng gió thổi ngang bên tai của Uất Noãn Tâm, ngay sau
đó liền nghe thấy tiếng của thủy tinh và vách tường kế bên truyền đến, “ầm ầm”
vỡ nát rơi xuống đất. Nhân viên bên ngoài bị tiếng vang làm cho hoảng sợ, nhưng
không dám bước vào. Chọc giận Ngũ gia, gánh không nổi, không ai dám chọc vào vị
đại gia này đâu!

Trong lòng Uất Noãn Tâm mắng hết tám đời tổ tông của anh,
không muốn gây thêm xung đột, nên mới quay người lại.

“Tôi hình như đã thấy qua cô…”

“Ngài nhận lầm người rồi! Tôi chưa từng gặp ngài!” Uất Noãn
Tâm đẩy kính lên, cố ý cuối đầu thấp chút. “Tôi mang thêm trà đến!”

Nước trà nóng hổi đổ vào torng ly, cô có hàng trăm ngàn kích
động ở trong lòng khi phải trực tiếp đón tiếp Ngũ Liên. Đồ thối tha! Cầm thú!
Khốn khiếp!

Đổ đầy trà, mang đến trước mặt của Ngũ Liên, ánh mắt xẹt qua
một tia, gỡ mắt kính của cô xuống trong chớp nhoáng, Uất Noãn Tâm định đưa ra
ngăn lại, nhưng động tác của cô lại châm hơn anh. “Anh…”

“Thì ra là Nam Cung phu nhân…” Ngũ Liên ý tứ sâu xa nói một
câu, ánh mắt màu đem xinh đẹp có bao nhiêu ý đồ xấu xa nhìn chằm chằm cô. Bởi
vì bộ dạng ngạc nhiên cùng xấu hổ của cô, làm cho khóe miệng của anh nhếch lên cười,
xấu xa cùng phóng đãng. “Đã lâu không gặp! Rất nhớ đó nha…”

Âm thanh trầm thấp và gợi cảm của anh, giống như đang làm
động tác hôn môi với cô vậy, hàm chứa mười phần khiêu khích. Nhìn thấy cô càng
tức giận, anh càng cảm thấy sảng khoái mà cười ồ lên. “Mấy ngày nay vẫn không
ngủ được ngon giấc, rất nhớ đến mùi vị trên người cô…”

Anh cầm mái tóc của cô lên, hít sâu. “Mùi hương nhẹ nhàng
của cô làm cho người khác vô cùng mê mẫn.”

“Xin anh hãy tự trọng một chút đi!” Uất Noãn Tâm đẩy anh ra,
liền lùi về sau vài bước.

“Chỉ đùa thôi mà, phản ứng của cô đâu cần kịch liệt đến vậy
chứ?” Ngũ Liên rất vừa lòng với kết quả về trò đùa dai của mình, lại khôi phục
lại dáng vẻ vô tư bất cần đời của mình, hớp một ngụm trà. Nở nụ cười trêu chọc với
cô: “Tập đoàn Nam Cung sắp phá sản rồi sao? Lại để một thiếu phu nhân tự mình
ra ngoài kiếm miếng ăn.”

“Không liên quan gì đến anh!” Uất Noãn Tâm hung hăn đáp lại
anh. “Nếu như anh vì việc liên quan đến vụ án, thì bây giờ anh có thể đi được
rồi! Bất luận anh làm bất cứ chuyện gì, vụ án này, tôi nhất định theo đến
cùng!”

“Nhìn không ra, cô thực có tinh thần chính nghĩa đó! Muốn
chính mình trở thành nữ thần chính nghĩa sao?” Ngũ Liên kiềm lòng không được
cười ồ lên, thậm chí ngay cả bộ dạng trêu đùa cũng đầy khiêu khích cùng mờ ám,
vô cùng xinh đẹp.

“Chẳng qua bổn thiếu gia không có thói quen thương lượng
cùng đàn bà, để Lương Cảnh Đường qua đây đi! Chúng tôi cũng còn một chuyện phải
tính với nhau!

“Anh muốn đối phó anh ấy như thế nào! Anh đừng có mà lộn
xộn!”

Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của cô, càng khiến cho Ngũ Liên
muốn trêu đùa thêm. Rất lâu vẫn chưa nhìn thấy người phụ nữ nào thú vị đến như
vậy, làm sao có thể bỏ qua được chứ nhỉ?

Anh trầm mặt xuống, lại mở miệng thêm một lần nữa, trên
gương mặt lộ ra dáng vẻ của một con quỷ hút máu đáng sợ, lạnh lùng. “Muốn đối
đấu với tôi, kết cục sẽ vô cùng thê thảm!”

Khuôn mặt của Uất Noãn Tâm bởi vì sợ mà trở nên xanh lè, nhưng
vẫn không thể không giả vờ tỏ ra bình tĩnh, Ngũ Liên tiếp tục dọa cô. “Cô nói
xem…tôi muốn một cánh tay của anh ấy, hay một chiếc chân của anh ấy hả? Hay làm
tôi đem chân tay của anh ấy chặt hết đi, bán sang Thái Lan để biểu diễn xiếc
thú?”

Một cơn gió lạnh từ trong đáy lòng tỏa ra, bao trùm khắp cả
người, Uất Noãn Tâm không kiềm được bất giác rùng mình. “Anh đừng có làm loạn!
Những chuyện này đều phạm luật đó!”

“Luật?” giống như vừa mới nghe thấy thứ gì đó vô cùng buồn cười,
vẻ mặt của Ngũ Liên lúc này chỉ có thể dùng từ khinh thường để hình dung. “Ở
Đài Loan này, Ngũ gia tôi là luật! Cho dù tôi thật sự muốn lấy cái mạng của anh
ta, cũng không có kẻ nào dám nói một chữ!”

“Nhưng mà, tại sao cô lại căn thẳng thế vậy chứ? Chẳng lẽ
quan hệ giữa cô và Lương Cảnh Đường không giống những gì người khác đang thấy
sao? Bằng không lấy thân phận Nam Cung thiếu phu nhân, làm sao lại có thể đến
đây chịu uất ức làm một trợ lý cho luật sư chứ!”

“Tối hôm đó ở trên giường phản kháng kịch liệt như vậy, như
một trinh tiết liệt nữ, thì ra cũng không tốt đẹp giống như vậy! Cùng với một
luật sư thì có thể có được cái gì, không bằng đi theo bổn thiếu gia! Vụng trộm
với vợ người khác, tôi cũng chưa bao giờ chơi qua! Chắc hẳn rất hấp dẫn…”

Ngũ Liên đột nhiên nắm chợt lấy Uất Noãn Tâm, kéo cô vào
trong lòng mình, một tay khác giữ chặt lấy hai chân đang làm loạn của cô, đôi
môi nóng bỏng đè mạnh xuống.

“Anh muốn làm gì….buông tôi ra….cầm thú…buông tôi ra…” trong
lúc hốt hoảng vật lộn, Uất Noãn Tâm chạm vào ly trà, bắt lấy nó hắt vào mặt Ngũ
Liên.

Nước trà không nóng sôi như lúc nãy, nhưng vẫn còn rất nóng,
Ngũ Liên nhanh chóng buông cô ra che lấy mặt mình, đau đến nổi đóa lên. “Khốn
khiếp! Cô dám hắt vào tôi, cô chán sống rồi phải không!”

Cả một căn phòng khách đều vang vọng tiếng gào của anh!”

Toàn thân cô đều tràn đầy cảm giác sợ hãi, Uất Noãn Tâm sợ
đến mức cả người run rẩy. Nếu anh ta thật sự làm ra chuyện gì, cô một chút sức
để phản kháng cũng không có!

Cũng may vào lúc đó, Lương Cảnh Đương đã trở về. Uất Noãn
Tâm như được đại xá, nhanh chóng chạy về phía anh.

Nhìn thấy vậy, Lương Cảnh Đường đại khái cũng hiểu rõ đã xảy
ra chuyện gì, vỗ vai của Uất Noãn Tâm. “Em trở về phòng làm việc đi!”

“Nhưng mà…” nếu như Ngũ Liên nổi điên gây phiền phức thì
sao!

“Không sao! Có anh ở đây!”

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của anh, nghĩ chắc hẳn anh sẽ có
cách giải quyết, Uất Noãn Tâm mới từ từ đi ra ngoài. Trong lòng thầm trách bản thân
thiếu kiên nhẫn. Nếu như vì chuyện này mà mang đến rắc rối cho Lương Cảnh
Đường, cô không biết phải làm sao đây!

“Cơn gió nào thổi cậu đến đây vậy?” Lương Cảnh Đường ngồi ở
trước mặt Ngũ Liên, vốn nhìn thấy chuyện lúc nãy trong lòng đã không vui, nhưng
lại thấy Ngũ Liên hình như rất đau, nhìn không vừa mắt, nên lấy một cục nước đá
cho cậu ta.

“Anh không phải đã biết rõ rồi sao mà còn cố ý hỏi hả? Khốn
khiếp! Đau chết tôi rồi! Người đàn bà ăn phải gan hùm , dàm hắt nước trà nóng
vào mặt tôi, tôi sẽ giết chết cô ta!”

“Cậu đừng làm loạn nữa!”

“Như vậy thì có đáng gì hả? Sao nào? Abg coi trọng người đàn
bà đó sao?”

“Không liên quan gì đến cậu!” Nói đến vấn đề này, trong lòng
Lương Cảnh Đường không kiềm được có chút buồn bã.

“Xem ra tôi đoán trúng rồi…tôi nói mà, anh làm sao lại có
thể tìm người đàn bà này làm trợ lý…” Ngũ Liên cười khúc khích. “Anh vẫn chưa
biết cô ấy là ai sao? Không ngờ người đàn bà này cũng rất có thủ đoạn nha! Tôi
phải đợi kịch hay để xem rồi….”

Đợi khi anh ta và Nam Cung Nghiêu đấu một trận kẻ sống người
chết, mình ngồi làm ngư ông đắc lợi, không phải càng hay sao? Dù gì thứ anh
muốn, chỉ là ngủ một đêm với người đàn bà đó. Trong lòng cô yêu ai, anh không
có hứng thú biết đến!

Lương Cảnh Đường không muốn tiếp tục cùng với Ngũ Liên nói
về Uất Noãn Tâm. “Cậu có phải đến vì vụ án không? Tôi là luật sư, tất cả đều dự
vào pháp luật mà tiến hành! Cho dù là anh em họ thì cũng như nhau thôi!”

Theo tôi! Anh không tuyệt tình đến vậy chứ? Rõ ràng biết tôi
là người bị hại, vẫn đứng về phía mấy kẻ kia sao?”

“Trước mắt tất cả những bằng chứng hiện có đều chứng minh,
cậu không thoát khỏi liên can trong vụ này!”

Ngũ Liên bỏ cục đá xuống, ánh mắt lộ ra tia rét lạnh. Xem
ra, Nam Cung Nghiêu thật sự muốn chỉnh anh một lần rồi! Nhưng mà, anh cũng
không phải là một kẻ hiền lành. Chọc vào một cọng lông của anh, anh ta thật sự muốn
chơi với anh tới cùng mà! Ai chơi ai đến chết, vẫn còn chưa biết đâu!

“Cậu đang nghĩ gì vậy?”

“Yên tâm! Tôi sẽ không tìm cách đối phó với cô gái đó đâu!
Tôi làm sao có thể tàn nhẫn vậy chứ, cũng sẽ không xuống tay với biểu tẩu tương
lại đâu!” Ngũ Liên nói một mạch sảng khoái, vỗ thật mạnh vào vai của Lương Cảnh
Đường, trong lòng lại đang nghĩ đến cảnh anh ta cùng Nam Cung Nghiêu đấu nhau
đến sức đầu mẻ trán.

Nếu như cậu ấy biết, trong 30 mươi năm qua bản thân chỉ duy
nhất động lòng với một người con gái, mà người này lại là vợ của người khác,
thì sẽ ra sao nhỉ?

 

Báo cáo nội dung xấu