Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Hồi 3 - Chương 130 ---> 132

Chương 130-131: Cầu xin anh

Vừa bước ra khỏi cửa, chạm mặt đụng phải Nam Cung Nghiêu
mang thuốc bổ đến cho Nam Cung Thiếu Khiêm, anh coi như không nhìn thấy cô, đi
ngang qua.

Uất Noãn Tâm do dự mở miệng: “Thiếu Khiêm nói, mấy ngày tới
đừng quấy rầy anh ấy, cho anh ấy thời gian tự mình điều chỉnh lại.”

“Là em ấy nói, hay cô nói?”

“Anh nhất định phải nghĩ tôi như vậy mới chịu được sao?”

“Chẳng lẽ không phải? Em ấy vì cô phát bệnh chưa quá hai
ngày, cô liền vội vàng hẹn hò với Ngũ Liên, cô bảo tôi nghĩ cô như thế nào
đây?”

“Xem ra giữa hai chúng ta, không còn cách nào chung sống hòa
bình. Làm gián đoạn thời gian của anh, tôi rất xin lỗi!” Nói xong câu đó, Uất
Noãn Tâm liền bỏ đi. Cho dù âm mưu anh lợi dụng cô đã làm sáng tỏ, cô vẫn có ý muốn
làm cho quan hệ giữa hai người không quá cứng nhắc, nhưng đối với một người cho
rằng mình là một kẻ vô cùng dơ bẩn.Trốn trách, là cách tốt nhất, cũng là lựa
chọn duy nhất của cô.

……………..

Mấy ngày yên tĩnh trôi qua được vài ngày, Uất Noãn Tâm ngoài
ý muốn nhận được điện thoại của Lâm Khiết Hồng, nói bệnh tim của Uất Kiến Hùng
đột ngột tái phát, được đưa đến bệnh viện cấp cứu vừa thoát khỏi tình trạng
nguy hiểm, muốn gặp cô. Mấy ngày trước Nam Cung Nghiêu mới lấy chuyện này uy hiếp
cô, hôm nay bệnh tim của Uất Kiến Hùng đột ngột tái phát, khó trách khỏi có
chút trùng hợp. Nhưng cô vẫn rất lo lắng, vội vã chạy đến đó.

Uất Linh Lung đứng trực ở trước cửa phòng bệnh, vừa thấy Uất
Noãn Tâm, lập tức nổi giận đùng đùng với cô. “Mày còn có mặt mũi đến đây sao?
Nếu như không phải mày vô dụng, không lấy được lòng của Nam Cung Nghiêu, ba
cũng đâu tranh cử thất bại, bệnh tim đột ngột tái phát chứ? Bây giờ mày còn giả
vờ mèo khóc chuột chạy đến đây làm gì chứ, còn không mau cút đi!”

“Là ba muốn gặp tôi! Chị tránh ra!”

“Người ba bây giờ không muốn gặp nhất là mày đó!Không chỉ
đoạt danh phận tổng tài phu nhân của tao, còn hại ba ra nông nỗi này, mày đúng
thực là sao chổi, đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!”

Uất Noãn Tâm ngay cả một câu cũng không muốn nói với chị ta,
xông thẳng vào. Hai người đùng đẩy nhau. “Chị buông tay, tránh ra, nếu không
tôi sẽ không khách sáo đâu!” “Cút….”

Lúc này, cửa mở ra, Lâm Khiết Hồng trưng bộ mặt đen thui chạy
đến. “Ở trong bệnh viện cãi nhau gì chứ! Không sợ mất mặt sao! Ba con tìm con,
mau vào đi!”

“Mẹ………..làm sao có thể cho loại đàn bà này vào chứ, nó sẽ
làm cho ba tức chết đó!”

Lâm Khiết Hồng dùng một ánh mắt ngăn cô ta lại, Uất Linh
Lung không lay chuyển được, xấu hổ thành tức giận bỏ đi.

Uất Noãn Tâm đẩy cửa bước vào, Uất Kiến Hùng đang nằm trên
giường bệnh, trên tay đang truyền dịch, sắc mặt gầy gò tiều tụy, không nhìn
thấy được vẻ hăng hái như lúc xưa, chỉ là một lão già bại trận, nhìn thấy mà
mũi cô chua xót, nhỏ giọng gọi: “Ba!”

“Con đến rồi….” Uất Kiến Hùng nở nụ cười an ủi. “Ba còn
tưởng con hận ba, không muốn đến nhìn ba lần cuối!”

“Ba sẽ không có chuyện gì đâu!”

“Không thể nhậm chức thị trưởng kế nhiệm, ba cách cái chết
cũng không còn xa nữa!” Uất Kiến Hùng đau khổ nói, hai mắt đẫm lệ. “Con nhất
định coi thường ba, cảm thấy ba rất tham lam, nhất định phải làm quan. Do đó đã
hy sinh mẹ con, lại hy sinh con, rất ích kỷ….nhưng mà…..đã dấn thân vào quan
trường, ba cũng không còn cách nào khác! Mất năm nay, ba đã đắc tội với rất
nhiều người. Một khi ba rút lui, bọn họ nhất định sẽ hại chết ba. Ba chết cũng
không sao, chỉ lo lắng các con phải chịu khổ theo. Ba làm như vậy, cũng chỉ vì
bảo vệ cái gia đình này thôi!”

“Tiểu Noãn, ba là bị bức đến đường cùng, mới đem con gả cho
Nam Cung Nghiêu. Bây giờ, chỉ có anh ta mới có thể giúp ba, con đi cầu xin anh
ta, đi cầu xin anh ta đi….”

“Ba, ba đừng nói nữa! Xin ba đừng nói nữa….” Sự cầu xin đau
khổ của ba, giống như từng cây kim đâm vào tim cô.

“Ba không thể rút lui, nếu không sẽ chết! Muốn ba quỳ xuống
cầu xin con phải không? Hả? Được, ba quỳ xuống cho con…..” Uất Kiến Hùng kích
động giật kim truyền dịch ra, đòi đứng dậy.

“Ba, ba đừng như vậy.” Uất Noãn Tâm không khuyên được ông,
vội vàng gọi Lâm Khiết Hồng, khó khăn lắm mới giữ chặt ông lại. Uất Kiến Hùng
mệt đến mồ hôi đầm đìa, nước mắt dầm dề.

Lâm Khiết Hồng cũng rơi vài giọt nước mắt. “Tiểu Noãn, ông
ấy dù gì cũng là ba con, con nhẫn tâm nhìn ông ấy như vậy sao?”

Uất Noãn Tâm cứng họng nghẹn ngào, nói không thành lời, để
lại một câu “chăm sóc ba thật tốt”, mở cửa xông ra ngoài.

Cô vừa đi, Lâm Khiết Hồng lập tức đuổi theo.

Uất Kiến Hùng kéo bà lại, ánh mắt liền lóe sáng trở lại.
“Không cần đi, nó nhất định sẽ cầu xin Nam Cung Nghiêu! Đứa nhỏ này rất mềm lòng,
không nhẫn tâm nhìn tôi như vậy đâu.”

Lâm Khiết Hồng quở trách nói: “Khen cho ông nghĩ ra khổ nhục
kế này! Không hổ là người hoạt động torng giới chính trị, diễn xuất quá đạt,
ngay cả con gái mình cũng bị ông lừa!”

Uất Kiến Hùng khó tránh khỏi có chút áy nói, không vui “hừ” một
tiếng. Nếu không phải bị dồn đến chân tường, ông cũng không lừa gạt con gái của
chính mình. Ông đối với mẹ của Uất Noãn Tâm, là yêu chân thật. Giờ phút bà tìm
thấy ông, ông đã quyết định phải bù đắp thật tốt cho đứa con tội nghiệp này.
Nhưng ông trời trêu người, Nam Cung Nghiêu nhìn trúng con bé, ông đành phải làm
vậy. Hy vọng mẹ con bé ở trên trời linh thiêng, có thể tha thứ cho ông.

………………..

Uất Noãn Tâm không có mục đích đi trên đường suốt một ngày,
vẫn không thể trốn tránh được số phận phải về nhà. Đứng lặng yên ở trước cửa
phòng của Nam Cung Nghiêu rất lâu, nhiều lần muốn chạy trốn, cuối cùng lại
không thể không thúc đẩy lòng dũng cảm gõ cửa phòng anh. “Là tôi!”

Đến khi được cho phép, cô đẩy cửa vào, Nam Cung Nghiêu đang vui
đầu vào công việc, chân cô đông cứng lại, muốn rút lui chạy trốn. “Anh đang bận
sao?”

Anh mặc kệ cô.

“Nếu như anh có việc, tôi trở về phòng đây, lúc khác hẳn
nói.”

“Cô có thể đợi, ba cô lại không thể đợi.” Mí mắt của Nam
Cung Nghiêu vẫn cụp xuống, nói ra những lời so với băng càng tàn nhẫn hơn.

Rõ ràng anh đã đoán từ sớm cô sẽ đến tìm anh, chờ đợi nhục
nhã cô đây mà! Trong lòng Uất Noãn Tâm cười khổ, nhưng cô còn cách nào đây?
Buông bỏ thái độ nói: “Liên quan đến chuyện đến bộ phận pháp luật của công ty, tôi
đồng ý, xin anh hãy cho ba tôi tiếp tục ứng cử.”

Nam Cung Nghiêu vẫn bận xử lý công việc, kéo cả buổi trời,
mới nói một câu cho có lệ. “Cơ hội sẽ không đợi người, cô cho rằng quay đầu
lại, nó vẫn đợi cô sao? Cô cũng không phải con nít ba tuổi, hẳn phải hiểu rõ
đạo lý ‘tìm trăng dưới nước’ chứ!

“………..” Uất Noãn Tâm nhíu mày. Anh có ý gì đây? Cố ý nhục
nhã cô? Nắm chặt bàn tay, hít sâu một hơi. “Cứ cho là lúc trước tôi không đúng,
tôi không nên chống đối anh. Tôi xin lỗi anh, xin anh giơ cao đánh khẽ, buông
tha cho ba tôi.”

“Phương thức cầu xin của Uất tiểu thư thật đặc biệt, không
có một chút thái độ đang cầu xin người khác, ngược lại giống như đang ra lệnh.”

“…………Vậy anh muốn như thế nào?”

“Lần trước tôi đã cho cô cơ hội, cô rất có liêm sĩ, cự tuyệt
thẳng. Bây giờ….” Nam Cung Nghiêu ngẩng đầu lên, khóe miêng nhếch lên một đường
cong tuyệt đẹp, lộ ra một ánh mắt coi thường lạnh băng, rất rõ ràng thốt ra ba
chữ. “Không thể được!”

“Anh…..” Nhìn anh hạ quyết tâm chà đạp bản thân, Uất Noãn
Tâm lại không có chút phản kháng, gần như cần xin nói: “Tôi biết rõ anh có
cách, rốt cuộc anh muốn tôi phải làm sao? Không lẽ bắt đầu quỳ xuống cầu xin
anh sao?”

“Cô có thể thử, có thể tôi sẽ đồng ý!”

Cô giật sững người, kinh ngạc nhìn bộ mặt hơi lộ ra ý cười,
trong mắt vẫn là sự lạnh lùng như băng. Mặc dù biết anh vô cùng tàn nhẫn, nhưng
như thế nào cũng không dám tin, anh sẽ bắt một người con gái quỳ xuống cầu xin
anh. Chuyện như thế này, anh làm sao có thể làm được chứ? Có còn là người
không?

“Sao nào? Không phải muốn cầu xin sao? Bản thân không nỡ
sao?” Anh cười càng tàn nhẫn hơn, nghiêng đầu nhìn cô bối rối và bất lực.

Uất Noãn Tâm cắn răng. “Nam Cung Nghiêu, anh đừng có quá
đáng!”

“Là cô nói muốn quỳ xuống cầu xin tôi, tôi chẳng qua chỉ cho
cô cơ hội, cô nên cảm kích tôi mới đúng! Nếu không làm được, bảo ba cô hãy quên
đi. Giống như lời cô nói, ngoài chức thị trưởng, ông ta vẫn còn rất nhiều chuyện
có thể làm. Làm công nhân trong sạch, hoặc ăn mày gì đó cũng không tệ! Nếu sức
khỏe ông ta tốt, lại có thể chui vào trong hầm mỏ một hai ngày sau đó chết cũng
không chừng!”

Anh đang uy hiếp cô sao? Nếu như cô không quỳ xuống, anh sẽ
khiến cho ba làm những công việc cực khổ đó, lấy chuyện này giày vò bọn họ sao?
Cô tức giận đến toàn thân lạnh run, không cách nào chấp nhận được trên đời này
lại có loại người tàn nhẫn vô tình đến như vậy. Nếu như có liêm sĩ, cô liền
quay đầu chạy lấy người, nhưng lời cầu xin của ba cứ vang vọng bên tai. “Bây
giờ chỉ có anh ta có thể giúp ba, con đi cầu xin anh ta, cầu xin anh ta đi……”

Nếu như hôm nay cô không quỳ xuống, ba có thể sẽ vì điều này
không thiết sống…..

Cô……

Thực ra trước khi đến đây, cô đã chuẩn bị tốt là sẽ bị anh
chà đạp, chỉ là không nghĩ đến, sẽ máu lãnh đến bước này, phải bức người khác
vào đường cùng mới cam tâm. Cô nhắm mắt lại. “Được, tôi quỳ, cầu xin anh bỏ qua
cho ba tôi.”

Cô hít một hơi thật sâu, liền quỳ thẳng xuống. Giây phút đó,
Nam Cung Nghiêu không nghĩ ngợi gì liền thét lên: “Đủ rồi! Nói với ba cô, ông
ta không cần chết!”

Anh muốn làm nhục cô, làm cho cô vì chính sự ngây thơ ngu
ngốc của mình phải trả giá. Nhưng lúc cô quỳ xuống trước mặt anh, trong lòng
không thể nói được tại sao lại có một trận tức giận vỡ ra, không đành lòng
nhìn. “Cô ra ngoài đi!”

Trong mắt đã rưng rưng nước mắt, nhưng cho dù khóe mắt đã đỏ
ửng lên, Uất Noãn Tâm cũng không để cho nước mắt chảy xuống. Ở trước mặt anh,
cô hoàn toàn thấp hèn, không muốn ngay cả tôn nghiêm cuối cùng cũng không còn, nhỏ
giọng thì thầm câu: “Cám ơn….”

Nam Cung Nghiêu châm một điếu thuốc, buồn chán phun khói ra,
nhưng dường như cũng không thể xua đi hết phiền não, ngay cả công việc cũng
không có tâm trạng làm tiếp. Cô càng ngày càng ảnh hưởng đến cảm xúc của anh,
anh phải ngăn chặn lại.

…………………

Uất Noãn Tâm dùng hết một ngày điều chỉnh lại tâm trạng, vào
thứ hai của ngày thứ ba, cô phải đến công ty báo danh. Cô được phân đến bộ phận
pháp luật, có trách nhiệm xử lý những tranh chấp kinh tế giữa ‘Hoàn Cầu’ với những
công ty tư nhân khác.

Trong bộ phận tổng cộng có mười người, nam nữ ngang nhau.
Bản thân là một luật sư, bộ mặt rất quan trọng, đặc biệt là một công ty lớn như
Hoàn Cầu, bởi vậy cả một bộ phận đều toàn trai tài gái sắc. Lúc Uất Noãn Tâm đã
cải trang bước vào báo danh, giống như một con vịt xấu xí rơi xuống hồ thiên
nga, chịu sự khinh miệt.

“Cô là đồng nghiệp mới hả, tôi còn tưởng là một mỹ nữ chứ!”
Một nam luật sư trong số đó không hề khách sáo cất tiếng nói.

“Người ta dựa vào năng lực, không dựa vào khuôn mặt!” Nữ
luật sư cũng cười “ha ha”.

“Các người như vậy là không có đức nha, truyền ra ngoài nói
đám luật sư chúng ta thường xuyên ma cũ bắt nạt ma mới…..”

Vài người không lo sợ gì châm chọc, nghĩ cũng không có lòng
nghe Uất Noãn Tâm giới thiệu, cô chỉ nói đơn giản một cái tên, rồi sửa sang lại
bàn làm việc của mình.

Bởi vì cô là người mới, tạp vụ lớn nhỏ trong phòng như quét
nhà, mua đồ dùng, trà chiều đều đổ lên vai của cô, cứ như cô là một em gái tạp
vụ vậy. Chỉ có buổi tối về nhà, mới được nghỉ ngơi, thức đêm làm quen với những
vụ án gần đây của công ty.

Làm việc không đến một tuần, buổi sáng vừa đến công ty, liền
nghe đồng nghiệp đồn chuyện bát quái, nói quản lý bị cách chức rồi, một quản lý
mới sắp được điều đến, nghe nói là có quan hệ gì đó với quản lý cấp cao của
công ty.

Uất Noãn Tâm chỉ nghe, không tham gia bàn luận, dù sao đây
cũng không phải là phạm vi cô có thẩm quyền giải quyết, cô chỉ cần làm tốt công
việc của mình là đủ rồi. Nhưng cô không nghĩ đến, quản lý mới và cô rất có quan
hệ với nhau, mà còn là quan hệ không thể trốn tránh được!

“Hi, xin chào mọi người, tôi là quản lý mới của mọi người
Uất Linh Lung, mọi người có thể gọi tên tiếng anh của tôi là Amanda cũng được.”
Quần áo đồ dùng mới toanh của hãng Chanel, phong thái xinh đẹp của Uất Linh
Lung xuất hiện ở ngay cửa.

Uất Noãn Tâm ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt ghen ghét của
cô ta, nở nụ cười không có ý tốt, da đầu run lên. Nam Cung Nghiêu sợ cô không
đủ thê thảm, cố ý muốn chỉnh cô đến chết sao?

“Ủa, cô không phải là….”

“Thiên kim ngài thị trưởng sao?”

Các đồng nghiệp trước hết là kinh ngạc một hồi, sau đó lập
tức cũng hiểu được ẩn ý bên trong. Chị vợ của tổng tài, tất nhiên phải ‘chiếu
cố’ rồi, đây cũng là điều hiển nhiên thôi. Phía sau vộ vàng chen chúc chạy lên,
tranh giành bợ đít của cô ta.

“Cô so với trên truyền hình còn xinh đẹp hơn nha…….”

“Có cô làm quản lý của chúng tôi, thực lấy làm vinh hạnh…….”

“Không ngờ cô là luật sư, người ta thường nói tài mạo song
toàn nha…….”

Uất Lung Linh vốn là một người đàn bà coi trọng hư vinh,
những lời này khi cô nghe vào cực kỳ hưởng thụ, ngoài mặt lại tỏ ra rất khiêm
tốn. “Làm gì có! Hy vọng mọi người coi quản lý như tôi, như những người khác là
được…..”

………….

Cả người Uất Noãn Tâm nổi hết da gà, giọng nói của cô ta có
cần điệu đà như vậy không? Hoàn toàn không thể liên tưởng tới bộ mặt hung thần
độc ác, kiêu ngạo và ngang ngược với nhau, diễn xuất quá tuyệt vời rồi! Điểm
này, cô ta và Nam Cung Nghiêu quá hợp rơ với nhau.

Uất Linh Lung từ trong đám người đang tâng bốc, nhàn nhãn đi
đến bàn làm việc của mình, rất đắc ý liếc nhìn Uất Noãn Tâm, vô cùng hống hách.
“Cô, bước vào đây cho tôi!”

Chương 132: Rất phiền muộn

Uất Noãn Tâm đã đoán được chuyện đầu tiên cô ta sẽ làm chính
là khai đao với mình, nghe lệnh đi theo vào phòng. “Có chuyện gì sao?”

Uất Lung Linh quăng túi xánh hàng hiệu qaua một bên, đặt
mông ngồi xuống ghế, rất khinh thường quét mắt nhìn cô. “Đây là thái độ đối với
cấp trên của cô sao?”

“Vậy cô hy vọng thái độ của tôi sẽ như thế nào?”

“Trông khuôn mặt của cô, tôi nhìn thật ghê tởm! Trang điểm
thành bộ dạng quỷ đó, là muốn người khác đồng tình sao? Nhưng không ngờ rằng,
càng khiến người khác chán ghét. Tôi rất muốn biết, tâm trạng hiện giờ của cô
là như thế nào? Ghen tị? Không cam lòng? Tức giận? Cô ở bên cạnh Nghiêu lâu như
vậy, kết quả chỉ có thể làm một luật sư nhỏ bé, còn tôi vừa đến thì đã có thể
thành cấp trên của cô. Uất Noãn Tâm, cô là người đàn bà vô dụng nhất mà tôi
từng thấy qua, không xứng mang họ Uất.”

Uất Linh Lung càng nói càng hưng phấn, lửa trong mắt hừng
hừng bốc cháy lên, đuôi hồ ly đắc ý đến mức sắp bay lên tới trời xanh.

Thật đáng tiếc, đối với một người không để tâm về bản thân,
Uất Noãn Tâm không đem những lời cô ta nói đi vào lỗ tai, nhất là đang gây sư
vô lý như Uất Linh Lung. Cô rất bình tĩnh nghe cô ta mỉa mai cho hết, mới nhàn nhạt
đáp trả lại. “Xin hỏi, quản lý đã nói xong chưa ạ? Tôi còn có việc phải làm.”

“Còn cứng họng, trong lòng đang tức điên lên rồi! Đồng
nghiệp chán ghét cô, người khác chán ghét cô, chồng chán ghét cô, tôi không
nghĩ ra cô còn có lý do gì sống trên thế giới này đó.”

“Đó là chuyện của tôi, không cần cô bận tâm, tôi tạm thời
không có lý do không sống nổi.”

“Cô……” Uất Linh Lung không có cách nào làm cho cô tức giận,
lời nói cũng không chiếm được ưu thế, nhất thời tức giận. “Cô là một đứa con
hoang đáng ghét, chả trách Nghiêu không vừa mắt cô. Anh ấy còn đặc biệt căn dặn
tôi, phái ‘chiếu cố’ cô thật tốt nha!”

“Vậy tôi cảm ơn trước sự ‘chiếu cố’ của tổng tài và quản lý,
tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé, không có thời gian đứng tán gẫu, tôi ra ngoài
trước.” Uất Noãn Tâm không muốn nói tiếp với cô ta, mở cửa đi thẳng ra ngoài.

Uất Linh Lung hận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi lập tức an
ủi mình, bản thân không cần vì một kẻ bại trận mà tức giận. Cô ta bên ngoài tỏ
ra bình tĩnh, trong lòng càng tức giận, tốt nhất tức chết cô ta! Dù sao, cô ta
bây giờ là cấp dưới của cô, cô còn rất nhiều thời gian để giày vò cô ta, bắt cô
ta phải quỳ xuống cầu xin.

Mặc dù cố gắng không để ý quan hệ nhân thân, nhưng vừa nghĩ
đến Uất Linh Lung là cấp trên của mình, nhất định sẽ dùng trăm phương ngàn cách
giày vò cô, đầu của Uất Noãn Tâm muốn nổ tung. Người đáng hận nhất là Nam Cung
Nghiêu, làm ra những chuyện như thế này, muốn chơi cô tới chết đây mà! Nếu cô
chủ động biểu hiện tốt, anh có thể thủ hạ lưu tình không, thu hồi yêu tinh Uất
Linh Lung trở lại không?

Nằm mơ giữa ban ngày! Anh nhất định sẽ giày vò cô thêm.

A! Phiền quá phiền quá đi! Những ngày tháng này, đến bao giờ
mới kết thúc đây.

…………..

Vừa vào công ty, Uất Linh Lung bắt đầu lối kéo nhân viên cấp
dưới, mỗi ngày mời bọn họ đi ăn uống hát Karaoke, chỉ duy nhất Uất Noãn Tâm
không được mời. Có khi ra về sớm, còn mang tất cả những công việc của người
khác giao cho cô, cô không thể không ở công ty làm đến mười hai giờ đêm.

Nhưng điều này đối với cô mà nói không phải là một chuyện
xấu, dù sao về nhà cũng chạm phải gương mặt lạnh băng của ma vương Nam Cung
Nghiêu. Chỉ cần không cần cùng anh nhắc đến quan hệ của hai người, càng bận
càng mệt, cô cũng cam tâm tình nguyện.

Rất nhanh, những luật sư khác đều nhận ra Uất Linh Lung có
thành kiến với Uất Noãn Tâm, đều chén ép cô, chuyện gì bẩn hay mệt đến bán sống
bán chết cũng giao cho cô, thậm chí ngay cả chà rửa tolet hay sửa điện thoại
cũng bắt cô làm, không coi cô là người. Mỗi ngày về nhà, xương cốt trên người
đều rã rời. Có một trái tim mạnh mẽ, nhưng cơ thể cũng không thể chịu đựng những
dằn vặt này được.

Uất Linh Lung gọi Uất Noãn Tâm vào phòng làm việc, lấy một phần
tài liệu quăng trước mặt cô. “Đưa đến cho tổng tài, tận tay giao cho anh ấy!”

“Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé, không có tư cách gặp tổng
tài, xin cô hãy giao cho người thích hợp đi! Hơn nữa, không phải cô cũng muốn
sao!”

“Kêu cô đi thì cô phải đi, ở đâu ra mà nhiều lời vậy.” Bởi
vì Nam Cung Nghiêu chỉ định Uất Noãn Tâm làm cho Uất Linh Lung cảm thấy rất khó
chịu, lại bị cô đùa cợt mấy câu, trong lòng càng bực bội hơn.

Nhưng vấn đề là, Uất Noãn Tâm cũng không vui vẻ nha!

Thầm than oán Nam Cung Nghiêu lại giở trò quỷ, còn sợ mâu
thuẫn giữa hai người chưa đủ sâu sao, không khiến bọn họ đánh nhau ở phòng làm
việc thì không chịu được mà!

Không tình nguyện nhận tài liệu, đi đến phòng làm việc tổng
tài. Mắt nhìn thấy thang máy đang đóng lại, cho rằng không đuổi kịp, không ngờ
thang máy đột nhiên dừng lại. Bên trong có một người đẹp siêu cấp giỏi giang
gật đều với cô. “Đi vào thôi!”

“Cám ơn!” Uất Noãn Tâm cảm thấy cô ấy rất quen mắt, nhưng
nghĩ không ra đã thấy ở đâu, chắc chỉ thỉnh thoảng gặp nhau ở công ty. Cô muốn
nhấn nút tầng cao nhất, phát hiện đèn đã sáng. “Chúng ta lên cùng một tầng.”

“Ưm!” Người đẹp không tiếp tục nói chuyện, Uất Noãn Tâm cũng
không mở miệng. Cứ như vậy im lặng đến khi lên đến nơi, cô ra trước, tìm đến
thư ký. “Xin chào, tôi có một phần tài liệu cần giao cho tổng tài.”

“Xin hỏi cô đã hẹn trước chưa?”

“Bộ phận trong công ty giao tài liệu cũng phải hẹn trước
sao?” Chỉ đành phải báo tên và chức danh của mình.

Thư ký gật đầu kiểm tra. “Xin lỗi, cô không có hẹn trước!”

“Nhưng mà, là tổng tài bảo tôi mang lên đây, còn phải tận
tay giao cho anh ấy! Phiền cô hãy gọi một cuộc điện thoại.”

“Tổng tài đã căn dặn, nếu như không phải khách hàng quan
trọng, bình thường không được gọi điện thoại. ” Nhìn bộ dạng của cô, đần độn,
cũng không giống người có khả năng xử lý chuyện quan trọng.”

“Có thể làm phiền cô…..”

“Cô ấy có hẹn với tôi, cho cô ấy vào!”

Uất Noãn Tâm quay đầu lại, là người đẹp vừa gặp trong thang
máy lúc nãy, nói cảm ơn không ngớt.

“Là, trợ lý Hướng! Xin mời theo tôi vào.”

“Ưm!” Uất Noãn Tâm cảm động nhìn cô ấy vài lần, mới đuổi
theo thư ký, nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy là trợ lý của tổng tài sao?”

“Đúng vậy! Hướng Vi tiểu thư trong công ty rất có tiếng, làm
sao cô chưa nghe đến chứ, mới đến sao?”

“Ưm!” Uất Noãn Tâm ngượng ngùng gật đầu. Vài giây sau, cô
mới đột nhiên nghĩ đến bản thân từng gặp qua cô ấy, với Nam Cung Nghiêu ở cùng
với nhau. Lúc đó còn cho rằng cô ấy là tình nhân hay bạn gái nhỏ của anh, không
ngờ là trợ lý đặc biệt. Nhất thời cảm thấy bản thân thật thua kém. Cô ấy có
năng lực có đầu óc có sắc đẹp, tấm lòng lại tốt như vậy. So với cô, bản thân
quá nhu nhược!

Nhưng mà, cô tại sao phải so sánh với cô ấy chứ? Bởi vì Nam
Cung Nghiêu? Thật xa xỉ mà! Người phụ nữ như thế nào có thể xứng với anh, đối
với cô một chút cũng không có liên quan.

Báo cáo nội dung xấu