Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Hồi 4 - Chương 172 ---> 174
Chương 172: Bán em đi
Mấy tiếng sau, máy báy riêng cuối cùng cũng đến Paris, Uất Noãn Tâm tỉnh
lại trong tiếng gọi dịu dàng của cô tiếp viên, dụi mắt. “Umm? Đến rồi sao?”
“Vâng ạ! Nam Cung tổng tài đã xuống máy bay rồi.”
“A…….” Uất Noãn Tâm vội đứng dậy, gấp gáp chào tạm biệt cô
tiếp viên, kéo hành lý xuống máy bay. Nửa người của Nam Cung Nghiêu đã ngồi vào
trong xe, không có một chút ý muốn đợi cô. Trong lòng cô mắng một câu khốn nạn,
vội đi theo. “Anh cũng không chịu tôi nữa……”
“Tôi đã nói rồi mà, tôi không có thói quen đợi người khác!”
Ngược lại người có lý lại là anh.
Uất Noãn Tâm bĩu môi không thèm để ý đến anh, tự mình thưởng
thức phong cảnh xung quanh. Waa…..Paris…..thành phố trong mơ của cô, không ngờ
bằng cách này cô có thể thực hiện mong ước của mình trong năm mười tám tuổi này.
Gió ở Paris, cây ở Paris,
không khí ở Paris,
tất cả tất cả đều rất mởi mẻ, ngập tràn tốt đẹp…..
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện, xe không chạy vào thành phố,
dọc hai bên đường đều là bóng cây.
“Không phải chúng ta đến khách sạn sao? Tại sao vẫn ở ngoại
thành vậy?”
“Tôi sẽ không bán em đi!”
Cô lẩm bẩm: “Cũng không chắc chắn được.”
“Ở đại học em có môn kinh tế vĩ mô, hẳn phải học qua ‘Chi
phí có hiệu quả’. Chi phí vận chuyển em đến Paris đã vượt qua giá trị con người em rồi.
Tôi là thương nhân, sẽ không làm chuyển lỗ vốn!”
Nói xong câu đó, anh nhắm mắt nghỉ ngơi, Uất Noãn Tâm nắm
chặt tay lại. Cái gì chứ, mỗi câu mỗi chữ phải chỉa súng nã đạn châm chọc cô
sao? Lúc trước tại sao không biết, anh cũng là một kẻ có cái miệng xấu xa đến
vậy.
Dần dần, cảnh sắc bên đường biến đổi đến vô cùng tuyệt diễm,
hơn nữa còn rất quen thuộc, xa xa có thể nhìn thấy một tòa lâu đài ẩn giữa rừng
cây.
Khi tận mắt nhìn thấy toàn bộ diện mạo của nó, Uất Noãn Tâm
há hốc miệng, kinh ngạc thét lên. “Lâu đài Abili?”
Đây là tòa lâu đài cô thích nhất, từng thề trong đời này
nhất định phải đến một lần!
Cô vô cùng phấn khích, cứ lay Nam Cung Nghiêu. “Mau tỉnh dậy
mau tỉnh dậy đi! Lâu đài Abili, lâu đài Abili kìa!”
Nam Cung Nghiêu bực bội cô quá ồn ào, nhíu mày lại, ngẩng
đầu liếc một cái. “Tôi biết! Đó là địa điểm chúng ta đến.”
“Địa điểm sao?” Uất Noãn Tâm càng ngạc nhiên đến cả một lúc
không thốt nên lời. “Ý anh nói, khách hàng của chúng là công tước Alexandre
sao?”
“Làm gì có, tôi đã mua nó rồi!”
Oh, my god!
Một tòa kiến trúc thế kỷ mười ba, nhiều thế hệ quý tốc sinh
sống trong tòa lâu đài đó, thế mà cứ vậy được anh mua về! Đã vậy giọng điệu còn
vô cùng thoải mái!
Rốt cuộc anh có phải là người không vậy?
Chuyện này giống như mua bắp cải ở chợ rau sao?!!!!
Nhìn thấy cô nghẹn lời nhìn chằm chằm, hoàn toàn câm điếc,
Nam Cung Nghiêu mỉm cười. Tất nhiên anh biết đây là lâu đài Abili. Mục đích anh
mua nó, chính là vì cô.
Anh phái người xuống Hoa Liên điều tra từng bạn học của cô,
hiểu tất cả về cô, bao gồm cả ước mơ của cô.
Bạn học ở trường trung học cô đã tốt nghiệp nói, giấc mơ duy
nhất của cô, toàn bộ đều là đến tham quan lâu đài Abili.
Tuy rằng mua nó anh mất không ít tiền, cũng tốn không ít tâm
tư, nhưng biểu hiện của cô làm cho anh cảm thấy thật đáng đồng tiền.
Anh từng nói, sẽ bù đắp cho cô, thì nhất định sẽ làm được!
Lâu đài Abili à biệt thự hoàng gia ở thế kỷ mười ba, tọa lạc
giữa dòng sông, tao nhã yên tĩnh, thanh lịch tuyệt mỹ. Lâu đài ngoài có nước
sông chảy xung quanh, còn có thảm cỏ lớn, thiên nga trắng trên mặt hổ vui đùa,
làm cho lâu đài tuyệt đẹp, giống như trong truyện cổ tích.
Cửa sắt lớn có chạm khắc chỗ rỗng mở ra, xe đi vào, cảnh đẹp
làm cho Uất Noãn Tâm choáng ngợp, vội lấy điện thoại ra chụp hình không ngừng,
sợ bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Trong lòng của mỗi người con gái, đều có một giấc mơ cổ
tích, và thế giới cổ tích trong giấc mơ của cô, chính là lâu đài Abili. Trong
khoảnh khắc này cô có một loại cảm giác hạnh phúc không hối hận khi sống đời
này.
Xe dừng ở trườc cửa chính của lâu đài, quản gia và nữ giúp
việc đứng ở hai bên thảm đỏ, khi hai người xuống xe, cung kính cúi đầu. “Hoan
nghênh thiếu gia, thiếu phu nhân!”
Cả người Uất Noãn Tâm như đang trong mơ, chân mềm nhũn, mỗi
bước đều cứ như đi trên mây.
Nếu đây là một giấc mơ, làm ơn đừng tỉnh lại
Cô và Nam Cung Nghiêu sau khi lên lầu thì tách ra, được
người giúp việc dẫn đến phòng ngủ. Phòng ngủ của cô rất lớn và sang trọng, gấm
thêu màu đỏ, chỉ thêu màu vàng. Đèn chùm Gothic, màn che màu trắng rủ xuống,
bao bọc cả chiếc giường công chúa. Trong nháy mắt cô như trở về thế kỷ mười ba,
như thể còn có thể nhìn thấy bóng dáng nữ hoàng, bên tai nhớ lại khúc nhạc cung
đình.
“Thiếu phu nhân, tôi giúp cô sắp xếp hành lý.”
“Cám ơn!”
Uất Noãn Tâm đi đến ban công, cả một tòa lâu đài đẹp đẽ thu
gọn trong tầm mắt, nhìn không xót chỗ nào. Ánh chiều tà chiếu rọi trên mặt hồ,
lung linh lấp lánh, yên tĩnh thanh bình, làm cho cô không ngừng ngây ngất, mê say.
Đến nỗi xao lãng tiếng bước chân ở phía sau.
Nam Cung Nghiêu đứng ở phía sau cách cô một met, lặng lẽ
thưởng thức khuôn mặt nhuộm đẫm ánh chiều tà trở nên vô cùng xinh đẹp và dịu
dàng. Cô thuần khiết như vậy, tốt đẹp như vậy, tựa như nữ thuần bước ra từ
trong câu chuyện cổ tích. Bởi vì quá đẹp, khiến cho anh không dám đến gần, sợ
bản thân quấy rầy cô, phá vỡ cảnh đẹp này.
Bỗng nhiên anh hy vọng thời gian có thể dừng lại trong giây
phút này, hoặc kéo dài vô tận. Cả thế giới chỉ có hai người bọn họ, không có sự
tranh chấp ồn ảo của trần tục.
Là Uất Noãn Tâm phát hiện anh trước, híp mắt lại khẽ mỉm cười.
“Ở đây rất đẹp, không phải sao? Nếu như có thể sống ở đây luôn, tốt biết mấy!”
“Đôi lúc em có thể đến đây nghỉ ngơi.”
“Tôi chẳng qua chỉ là công nhân làm công ăn lương bình
thường, làm gì có mệnh tốt như vậy, anh cho rằng tôi thực sự là Nam Cung phu
nhân à!” Cô tự mình châm chọc chính mình, che giấu đi sự mất mát.
Nam Cung Nghiêu không nói chuyện, đứng ở bên cạnh cô, đắm
chìm trong màu vàng của ánh chiều tà.
“Viễn cảnh này, giống như một thoáng mộng mơ.”
“Một thoáng mộng mơ?”
“Thôi đi, nói ra anh cũng không biết!” Cô vốn vô cảm với
kịch tình cảm đau khổ của bà cô Quỳnh Giao, nhưng rất thích bộ phim vừa
được làm lại. Nhìn thấy hình ảnh Phí Vân Phàm và Tử Lăng ngồi trong trang viên
uống rượu, cảm thấy đời người thật đẹp, tràn đầy ngưỡng mộ.
Chương 173: Không mặc quần áo
Uất Noãn Tâm chỉ nhất thời tùy tiện cảm thán một câu, ai
biết được người lạnh lùng như Nam Cung Nghêu lại có chút hứng thú. “Em nói
xem!”
“Hở…..đại khái là câu chuyện một cô gái lấy một người đàn
ông già rất hấp dẫn rất nhiều tiền!”
“Nghe có vẻ rất giống tình huống của chúng ta nhỉ.”
“Phí Vân Phàm đã là một ông chú hơn bốn mươi tuổi rồi, được
chưa? Anh so với anh ta trẻ hơn rất nhiều!”
Nam Cung Nghiêu cũng không tiếp tục bình luận về vấn đề này.
“Tôi xuống dưới trước, em thu xếp xong thì xuống ăn cơm!”
“Ờ….” Uất Noãn Tâm chớp chớp mắt, có chút kỳ lạ.
Nam Cung Nghiêu nhắc nhở cô ăn cơm sao? Cô không nghe lầm
chứ? Sao cứ cảm thấy cả đoạn đường đến Paris,
ngoài chế giễu châm chọc cô không thay đổi, thái độ anh đối xữ cô hình như có
chút thay đổi thì phải?
…………..
Vừa rồi không có thời gian thưởng thức, liền chạy thẳng lên
lâu, xuống dưới đại sảnh mới phát hiện, cổ thành so với lúc cô nhìn thấy trên
tạp chí càng đồ sộ hơn, trên vách tường có treo rất nhiều bức chân dung của tướng
sĩ đảm nhiệm các trận chiến, vô cùng có cảm giác lịch sử. Ở giữa mái vòm lớn,
có treo chùm đèn pha lê hình thiên nga, mỗi một viên pha lê trong suốt, tự
nhiên có giá trị liên thành.
Đầu bếp nổi tiếng mang lên thức ăn đặc sắc của nước Anh,
thịt cừu nướng, thịt bò và các loại đồ ăn Tây, còn cho thêm chanh và cành ô
liu, mùi vị có hơi đắng, Uất Noãn Tâm ăn không quen, lông mày nhíu lại.
Anh nhìn đã hiểu rõ. “Không thích, tôi bảo đầu bếp làm món
Đài Loan nha.”
“Không, không cần đâu, quá lãng phí rồi. Thực ra cũng không
tệ…..” Để cho có sức thuyết phục hơn, Uất Noãn Tâm cố nén ăn vài miếng, kết quả
chính mình nôn hết tất cả ra ngoài. Thực sự chịu không nổi mùi vị kia, vẻ mặt đau
khổ. “Em vẫn nên đổi món cơm ráng trứng thì hay hơn!”
Nam Cung Nghiêu bĩu môi cười. Không vui về cô, rõ ràng ăn
không được còn cố gắng chống chọi, vịt chết vẫn còn mạnh miệng.
“Đúng rồi, lần này không phải đến đây bàn việc hợp tác chứ?
Tại sao tôi không nhìn thấy tài liệu? Nếu như ngày mai băt đầu, tôi muốn nhanh
chóng làm quen một chút.”
“Không cần gấp!” Nam Cung Nghiêu nhàn nhã cắt miếng thịt
cừu, cho thấy rất quen với mùi vị độc đáo này.
(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
Uất Noãn Tâm có chút thắc mắc. Anh không phải là người cuồng
công việc sao? Anh không gấp, cô ngược lại sao phải nôn nóng chứ? Thôi đi, ông
chủ không gấp, một người làm công như cô để ý cũng không có ý nghĩa gì, vẫn nên
mở rộng lòng đón nhận thật tốt ‘ngày nghỉ Paris’ thôi.
Sau khi ăn cơm tối xong trở về phòng, người giúp việc hỏi
Uất Noãn Tâm có cần gì không, cô trả lời đại muốn đi tắm rửa, sau đó nằm úp lên
giường. Chưa đến mười phút, người giúp việc nói nước đã chuẩn bị xong, mời cô
tắm rửa. Cô ba lần bốn lượt cảm ơn, bảo cô ấy ra ngoài. Bước vào phòng tắm, kinh
ngạc đến ngây ngốc! Cả bồn tắm lớn, đều là sữa bò.
Sữa bò nha! Không phải nước! Không phải đang đốt tiền sao?
Đau lòng một lúc, mới ngồi vào bồn tắm, quả thật là một cái
bể bơi mê người, tất cả tràn ngập sữa bò.
Ngâm rất lâu, không nỡ đứng dậy, tự mãn ngửi một chút, thơm
thật!
Lúc này mới nhớ ra quên mang quần áo vào nhà tắm, định nói
nhưng người giúp việc không ở đây, chắc hẳn không sao, nên thản nhiên đi ra
ngoài.
Ai biết được Nam Cung Nghiêu ở trong phòng!
Cô sững người vài giây, mặt lập tức đỏ đến tận mang tai, như
một con thỏ nhỏ thét lên chạy loạn, tay chân luống cuống không biết nên che ở
trên hay che ở dưới. “Anh anh anh anh anh………anh tại sao lại vào đây hả?”
“Đây là nhà tôi, tại sao không được vào chứ?” Trên mặt anh
không có một chút xấu hổ nào, hai tay bỏ vào trong túi quần, bình thản ung dung
nhìn cô.
“Tôi tôi tôi……anh quay người lại!”
“Không muốn!”
Uất Noãn Tâm phát điên. “Anh không quay người lại, làm sao
tôi mặc quần áo chứ?”
Anh nhún vai. “Đó là chuyện của em.”
“Anh sắc lang!”
“Là bản thân em quên mang quần áo.” Anh nhắc nhở cô một cách
khách quen. “Hơn nữa, em xem tôi giống như đang trỗi dậy sắc tâm lắm sao? Dáng
vóc của em, vẫn không thể lọt vào mắt tôi.”
Mặt của Nam Cung Nghiêu vô cùng ngạo mạn rất không thèm để ý
cực kỳ bình tĩnh vô cùng khinh bỉ, trong lòng lại nổi sóng to gió lớn. Cơ thể
của người phụ nữ, quả thật anh nhìn thấy rất nhiều, dáng người cho dù đẹp đến
cỡ nào, cũng không động lòng, nhưng cảnh xuân ngay trước mắt, lúc này lại làm
cho tim anh đảo loạn.
Cô giống như một con thỏ bị hoảng hốt, giương nanh múa vuốt,
mặt bởi vì sốt ruột mà đỏ ửng, cực kỳ đáng yêu. Mái tóc ướt sũng còn vươn lại
trên mặt, da thịt trắng nõn như tuyết, khuôn mặt tươi trẻ thoát tục, mềm mại
nhỏ nhắn và đơn thuần như vậy, mang chút tính trẻ con.
Còn cơ thể của cô, hoàn toàn mang dáng vóc trưởng thành đầy nữ
tính cực kỳ hoàn mỹ. Vòng eo tinh tế, đôi chân thon dài, đôi mông đẹp tuyệt
vời, chỉ che một nửa nơi đẩy đà như đôi thỏ đang chơi đùa, run rẩy, hấp dẫn
anh.
Đường nét non nớt lại thành thạo tổ hợp lại, khiến cho đáy
mắt của anh một mảng nóng rực, anh đang cố khống chế ngọn lửa dục vọng đó.
Uất Noãn Tâm cúi đầu quét mắt, vừa tức vừa giận. “Vóc dáng
của tôi kém đến vậy sao? Làm sao cũng không lọt vào mắt anh.”
Anh tà ác không ý tốt cười, lộ ra hàm răng trắng sáng. “Em
đang ám chỉ tôi, hy vọng tôi nổi sắc tâm sao?”
“Tôi không có!” Chỉ là, tốt xấu gì cô cũng là con gái, khi
người đàn ông nhìn thấy một người phụ nữ khỏa thân lại không có chút hứng thú
nào, ít nhiều cũng có chút đả kích.
“Nghe vào lại không giống…..”
Anh từ lúc nào có tài hùng biện vậy chứ? Bản sao của Ngũ
Liên sao?
Đấu võ mồm, Uất Noãn Tâm trước giờ không chiếm được thế
thượng phong, đã vậy còn thua rất thảm hại, cho nên cô quyết định nhún nhường.
Bày ra bộ mặt đánh thương. “Anh ra ngoài đi, tôi thực sự cần phải mặc quần áo!”
Nhưng chiêu này với Nam Cung Nghiêu mà nói một chút cũng
không dùng được. Anh trả lời rất thản nhiên. “Em thay đi!” Không hề có một chút
ý lẩn tránh nào!
“Anh ở đây tôi làm sao thay chứ!!!”
“Sợ gì chứ, cũng không phải chưa thấy qua!”
Uất Noãn Tâm sợ anh nói câu này nhất, và quả nhiên anh đã
nói, thật đau đầu. “Không lẽ anh không cảm thấy như vậy rất
囧
rất xấu hổ sao?”
Anh nhẹ nhàng bâng quơ. “Không cảm thấy!”
“…………..” Bất lực. Đành cẩn thận che chắn bộ phận quan trọng
trên người, từ bước từng bước một đi đến giường, ngồi xổm xuống dựa vào giường
che khuất cơ thể, vươn một tay ra lấy quần áo.
Chương 174: Nụ hôn nồng cháy
Các ngón tay vươn ra rất lâu……
Sắp lấy được rồi…….
Lấy được rồi!!!
Nhưng tại sao lại ở trong tay của Nam Cung Nghiêu chứ?!!
Một ngón tay của anh móc lấy áo nhỏ của cô, đắc ý nhìn cô.
Uất Noãn Tâm tức giận, thét lên. “Nam Cung Nghiêu, anh như
vậy là muốn giở trò gì đây?” Anh nhàm chán đến mức độ nào đây? Chọc cô vui lắm
sao?
“Muốn lấy sao? Tự qua đây lấy về!”
“Tôi không mặc quần áo!” A! Khốn khiếp!
“Tôi biết rõ!” Hai mắt của Nam Cung Nghiêu híp lại, khóe môi
nhếch lên.
Mục đích chính của anh là khiến cho cô đi qua đây!
Biết rõ anh còn……
Uất Noãn Tâm coi như đã hiểu được ý đồ của anh, anh cố ý
chỉnh cô đây mà! Vừa nãy không nên nghiêm túc với anh. Quay đầu đi, mũi xì
khói. “Anh muốn lấy thì lấy đi!” Thay vào đó lấy một cái chăn đơn, bao bọc cơ
thể lại, lúc này mới đứng thẳng người ưỡn ngực, tràn đầy tinh thần hất cằm về
phía anh.
Nam Cung Nghiêu gặp chiêu nào tiếp chiêu đó, nụ cười rất
không nghiêm túc. “Tôi quên nhắc em, nửa tiếng sau chúng ta đi gặp khách hàng.
Nếu như em muốn xuất hiện trong hình tượng này, tôi cũng không để ý đâu!”
“Anh…..” Khốn khiếp thối tha, làm gì trùng hợp đến vậy chứ?
Rõ ràng cố ý chơi cô mà!
Cô cũng không phải chỉ có một cái áo nhỏ đó, tại sao phải
lấy lại từ trên tay anh chứ?
Giữ chặt lấy chăn, quay người từ từ đi đến tủ quần áo.
Nhưng cái chăn quá dài, hai chân bị mắc kẹt. Vừa bước một
bước, liền giống như con lật đật ập người về phía trước. Cô nhắm mắt lại trong
lòng không ngừng kêu khổ, lần này tiêu rồi, không những sắp ngã xuống như chó
gặm phân, đã vậy còn ở trước mặt anh!
Không còn sót lại chút hình tượng nào!!!
Nhưng thảm kịch không xảy ra theo như dự kiến, cũng không
biết anh đến bên giường từ lúc nào, chụp nhanh lấy người cô, sau đó cả hai
người cùng ngã lăn xuống giường.
Tiếp theo đó, cơ thể rắn chắc của anh đè lên người cô.
Do đó, màn tiếp theo đó là nam trên nữ dưới, da thịt dán
chặt vào nhau cực kỳ mờ ám cực kỳ rực lửa.
Uất Noãn Tâm cẩn thận mở mắt ra, đối mặt với Nam Cung
Nghiêu. Khuôn mặt ngày thường lạnh và sắc như dao, vậy mà bây giờ lại có chút
giễu cợt, cũng làm cho anh có thêm một sức hấp dẫn khác. Đôi lông mày dài và
rậm kia, đôi ngươi mênh mông như đại dương, thật là……rất có sức sát thương nha!
Cô không thể không thừa nhận, bản thân lúc này thực sự đã
ngây ngốc rồi, bởi vì khuôn mặt quá đẹp kia.
Đương nhiên, bị mê hoặc không chỉ có mỗi Uất Noãn Tâm, Nam
Cung Nghiêu cũng mê loạn rồi. Cô ngơ ngác nhìn chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn
cỡ lòng bàn tay được bao bọc trong làn tóc đen mượt lộn xộn, giống như một đóa
hoa nở rộ trong đêm tối, đẹp như yêu nghiệt, đẹp đến nỗi khiến tim người khác
muốn nhảy ra ngoài.
Anh biết, người con gái này với anh mà nói, luôn có một sức
hấp dẫn đặc biệt.
Nói không ra đó là gì, cũng nói không rõ rốt cuộc cảm giác
đó là như thế nào. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, giống như một đóa mạn đà
la (cà độc dược), nở hoa trong tim anh, gốc rễ ăn sâu, không cách nào diệt trừ tận
gốc.
Khát vọng này, không đơn thuần chỉ có dục vọng của cơ thể,
so với điều này càng sâu sắc, càng mãnh liệt hơn.
Tự chủ của bản thân hoàn toàn tan rã.
Do đó, anh quyết định không không chế nữa, cúi người hôn lên
đôi môi bản thân đã khát vọng từ rất lâu, chầm chậm hôn lên cánh môi đỏ mọng
như hoa hồng của cô, cái lưỡi ướt át lạnh băng từ từ đi vào trong khoan miệng của
cô, tham quan trêu đùa xung quanh. Khiêu khích cô dây dưa cùng anh, nên đột
nhiên lùi về sau, lạt mềm buộc chặt, cô muốn ngừng nhưng không thể ngừng.
Nụ hôn dịu dàng và dai dẳng này, tựa như một mùi hương tường
vi thổi đến giữa đêm mùa hạ, mang đến cho Uất Noãn Tâm sự tuyệt vời chưa từng
có trước đây, cả người trên mây, bay lượn như tiên. một nụ hôn rung động, giống
như một cái ấn sâu đậm, khắc thật sâu vào trong xương, cũng để lại ký ức nhớ
suốt cả cuộc đời.
Cô vòng tay lên cổ anh, ngẩng đầu lên đắm mình đáp trả anh,
ôm chặt lấy anh, cảm nhận anh.
Cảm nhận được sự đáp trả của cô, Nam Cung Nghiêu càng khó có
thể khống chế, điên cuồng và dịu dàng mút lấy đôi môi cô, một tay tách tấm chăn
ra, trêu đùa nụ hoa hồng nhạt của cô, khiến cho cô run rẩy, thở gấp, khao khát
điên cuồng.
Bầu không khí trong phòng nóng lên, tiếng gõ cửa bên ngoài
như một gáo nước lạnh đổ ập xuống, tiêu diệt triệt để.
“Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong rồi!”
Uất Noãn Tâm xấu hổ đỏ mặt, vội rút vào trong lồng ngực của
anh. “Gọi, gọi anh đó!”
“Tôi biết rồi!” Sắc mặt của Nam Cung Nghiêu khó coi. Loại
chuyện này đang trong quá trình tiến hành lại bị quấy rầy, đồng nghĩa bị mất
hứng, bất kỳ người đàn ông nào cũng đều không vui. Hơn nữa, nửa thân dưới của
anh đang cao ngạo đứng thẳng lên, dường như không hề muốn mềm xuống. Còn người
phụ nữ đáng chết ở dưới thân này, lại bắt đầu giãy dụa, ma sát thẳng vào nơi đó
của anh.
Muốn chết!
“Đứng lên đi…..”
“Đừng nhúc nhích!” Nam Cung Nghiêu nhắm mắt lại, đè nén màu
đỏ ửng trong đôi mắt.
“Nhưng mà……”
“Tôi kêu em không được nhúc nhích!” Anh gào nhỏ.
Uất Noãn Tâm đột nhiên ý thức được chỗ nào đó của hai người
có hơi quá thân mật, vội dừng lại, giống y như xác chết, cả cơ thể cứng nhắc,
không dám động đậy.
Thời gian trôi qua một lúc, sự khác thường trong mắt Nam
Cung Nghiêu mới được đè nèn xuống, nhẹ nhàng thở ra, có vẻ tốt hơn rất nhiều.
“Không, không sao chứ?”
Anh trưng khuôn mặt không có chút hòa nhã với cô, không nói
lời nào đứng dậy.
“Mau chóng mặc quần áo, ra ngoài!”
“Ờ…..vậy……trước hết anh có thể trả quần áo lại cho tôi
không?” Cô không muốn bị ngã thêm lần nữa.
Nam Cung Nghiêu kéo thẳng chăn của cô ra, làm cho cô thét
chói tai. “A nha….anh làm gì vậy?”
“Giúp em mặc quần áo!”
“Tự tôi có tay, biết mặc…..”
Anh lười nói những lời quanh co với cô, kéo cả người cô qua,
giúp cô mặc bra. Ngón tay của anh quá lạnh lẽo, kích thích da thịt của Uất Noãn
Tâm, trái tim bị anh trêu chọc đến rất nóng, vô cùng căng thẳng, mặt tỏ đến tận
mang tai. Ngón tay của anh linh hoạt, hai ba lượt đã nhanh chóng giúp cô mặc
xong nội y.
Vừa nhìn là biết chơi qua vô số đàn bà, là một tay lão luyện
trên giường đây mà!
Lúc trước anh đã từng giúp người phụ nữ khác măc bra sao?
Vừa nghĩ thế, trong lòng chua xót, không vui.
“Xong rồi đó!”
Lưng của cô rất đẹp, trắng sáng noãn nà, nhìn vào khiến cho
cổ họng khô khốc, Nam Cung Nghiêu buông tóc của cô xuống, tỏa ra một mùi thơm
ngát, không nghi ngờ gì đây chính là một cách dụ dỗ khác.
Anh không hiểu tối nay bị làm sao, sao cứ nhìn cô như thế
nào lại cảm thấy đẹp, cảm thấy đẹp không hiểu sao lại muốn cô.
Có lẽ nhìn thấy cô giống như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ,
chỉ đơn giản muốn chọc ghẹo cô, ba lần buốn lượt lại chọc lên đến giường.
Bắt đầu từ lúc nào, năng lực tự khổng chế của bản thân anh
trở nên kém đến vậy…….

