Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Hồi 7 - Chương 326 ---> 328

Chương 326: Sự tổn thương độc ác - P1

Vẫn câu thông báo cũ.

Chương này nhân vật chính lẫn phụ không ai vui vẻ cả.

Cho nên nếu bạn nào trong tâm trạng hí hửng, vui vẻ.

Thì khuyến cáo không nên đọc chương này.

Chúc mọi người có một ngày tốt lành.

Thân!

Nửa đêm Nam Cung Nghiêu mới về đến nhà, vừa bật đèn lên, thì một bóng dáng lạnh
lẽo giống như cương thi đập vào mắt anh, anh ngạc nhiên, rồi khẽ nở nụ cười,
trong mắt tràn ngập sự lo lắng. "Tại sao em còn chưa ngủ? Đào Đào đâu rồi?"

"Đào Đào sao?" Nam Cung Vũ Nhi cười mỉa, vẻ mặt rét căm như ban
đêm, sắc mặt tái mét, cả người tức giận đến nỗi tản ra sự lạnh lẽo như băng.
Nhướng mắt lên, lạnh lẽo đánh giá anh, chế giễu. "Trong lòng anh còn có
Đào Đào sao? Em còn cho rằng trong lòng anh chỉ có con hồ ly tinh Uất Noãn Tâm
kia thôi chứ."

Nam Cung Nghiêu không lên tiếng, cởi áo vest ra, rót cho mình một ly nước.
Vừa mới uống xong, thì bị Nam Cung Vũ Nhi ném bay đi, gương mặt vốn xinh đẹp
như búp bê barbie giờ đã méo xẹo vì giận dữ. "Anh nói chuyện đi chứ, có
phải anh đi tìm con nhỏ Uất Noãn Tâm kia phải không? Còn hôm cử hành hôn lễ của
cô ta, chính anh bắt cô ta phải không? Các người đã đi đâu hả?"

"Em nghĩ quá nhiều rồi, lúc đó anh đang làm việc."

"Nói dối! Em đã đến công ty anh rồi, Hướng Vi nói hai ngày đó anh về
rất sớm."

Nam Cung Nghiêu không còn lời nào để nói, biết mình không lừa được cô. Thực ra,
anh cũng không thích nói dối, nhưng vì nghĩ đến cảm nhận của cô thôi. Nếu đã bị
cô vạch trần rồi, anh cũng muốn làm cho rõ luôn. "Đúng, anh ở bên cô ấy."

Anh không thừa nhận, thì Nam Cung Vũ Nhi tức giận vì anh lừa dối cô, nhưng
khi anh đã thừa nhận rồi, lại giống như bị sét đánh, đẩy vào hố sâu thăm thẳm.
Anh dám thản nhiên thừa nhận như vậy, không hề nghĩ đến cho mình một câu giải
thích. Ở trong mắt anh, cô đã không còn là gì của anh sao?

Nhìn thấy mặt cô thoáng chốc trở nên tái mét, trắng bệch giống tờ giấy,
trong lòng Nam Cung Nghiêu cũng khó chịu. Dù sao, cô cũng là một trong những
người thân mà yêu quý nhất, anh rất quan tâm cảm nhận của cô, đương nhiên cũng
không muốn nhìn thấy cô buồn khổ.

Anh rất oán hận chính mình năm năm trước sau khi say rượu đã làm chuyện đó
với cô, nếu không, bọn họ bây giờ vẫn còn là anh em với nhau, cũng sẽ không có
thêm sự ràng buộc là Đào Đào. Sự ra đời của Đào Đào, làm cho mọi chuyện trở nên
phức tạp. Anh từng nghĩ sẽ vì cái gia đình này mà quên đi Uất Noãn Tâm, anh
cũng đã từng cố gắng. Nhưng anh làm không được, chính là không thể làm được.

"Vũ Nhi........" Nam Cung Nghiêu đau lòng xoa hai má của Nam Cung
Vũ Nhi, cô lại phản ứng gay gắt mà lùi về sau vài bước, khàn giọng rống to,
"đừng đụng vào em!"

"Anh xin lỗi........."

"Xin lỗi sao?" Cô cảm thấy rất nực cười, "anh cho rằng chỉ
một câu xin lỗi nhẹ nhàng, có thể bù đắp lại hết mọi thứ sao? Điều em cần không
phải câu xin lỗi của anh, mà là tình yêu của anh, là anh mãi mãi ở bên cạnh em
và Đào Đào."

Nam Cung Nghiêu đắn đo trong chốc lát, trả lời. "Anh làm không được!
Anh đã từng nói với em, trái tim của anh đã không còn ở đây rồi, anh cũng không
có cách nào lấy em làm vợ."

"Tại sao không thể hả?" Nam Cung Vũ Nhi bật khóc, lời lẽ mang theo
sự van xin. "Anh đã từng yêu em đến vậy mà, tại sao không thể yêu em thêm
lần nữa giống như trước. Anh cố gắng thêm nữa không được sao? Em tin, em tin
chỉ cần anh muốn, anh vẫn có thể yêu em mà!"

"Yêu một người, không cần phải cố gắng. Không yêu là không yêu, mà một
khi đã yêu rồi, giống như bị trúng độc vậy, không có cách nào thoát khỏi cả."

Vì thế, anh cũng cảm thấy rất đau khổ. Tại sao anh lại yêu một người con gái
đến tận xương tủy, mà người đó lại còn là con gái của kẻ thù, cố ý làm cho anh
không có cách nào chặt đứt tình cảm của anh dành cho cô ấy, ngược lại càng ngày
càng lún sâu hơn nữa!

Nếu như không yêu, thì tốt biết mấy, tất cả cũng trở nên dễ dàng hơn.

Anh cũng không cần phải đau khổ đến vậy!

"Anh nhất định phải đối xử với em và Đào Đào vậy sao?" Trái tim
của Nam Cung Vũ Nhi vỡ nát, mất hết mọi can đảm. "Anh đã từng hứa với em,
sẽ chăm sóc em cả đời. Anh đã quên hết rồi sao?"

"Anh không quên! Anh chấp nhận chăm sóc em và Đào Đào, nhưng
mà.......... không phải lấy danh nghĩa là một người chồng và một người
cha." Có lẽ điều này rất tàn nhẫn, nhưng anh vẫn phải nói rõ tất cả. Sự
tổn thương này với cô, sau này mới có thể giảm xuống đến mức thấp nhất. Cho dù
ngay giờ phút này đây, sự tàn nhẫn làm cho cô khó mà chấp nhận được.

"Nam Cung Nghiêu.......... anh......" Nam Cung Vũ Nhi ôm lấy lồng
ngực mình, vừa khóc vừa cười. "Anh cho rằng........... sau khi anh nhẫn
tâm tổn thương tôi xong, tôi sẽ mở to mắt để các người được hạnh phúc sao? Anh
chờ đó............ tôi sẽ không bỏ qua cho các người........"

Cô khóc bỏ ra ngoài, Nam Cung Nghiêu đuổi theo vài bước, cuối cùng cũng dừng
lại, nắm tay lại, ánh mắt mâu thuẫn.

Rõ ràng biết rõ đoạn tình này sẽ làm tổn thương rất nhiều người, nhưng anh vẫn
cố chấp, không trách khỏi tàn nhẫn. Nhưng mà, chính bản thân anh cũng không
muốn thế!

...............

Hai ngày liên tục gọi điện thoại, cũng không có người nghe, Ngũ Liên rốt
cuộc cũng không thể chấp nhận sự đau khổ, bay thẳng đến nhà Uất Noãn Tâm, bấm
chuông liên tục, nhưng không có người mở cửa. Anh nóng vội dù sức đập cửa,
"Noãn Tâm, em mở cửa đi, anh biết em ở trong đó, em mau mở cửa đi! Mau mở
cửa đi mà!"

Anh gọi rất lâu nhưng không có ai trả lời, anh bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng,
tiếng kêu gào dần dần trở thành cầu xin, "Noãn Tâm........... em mở cửa
đi.............. xin em mau mở cửa đi............. em không thể đối xử với anh
như vậy............. Noãn Tâm............ anh vẫn có lời muốn nói.............
xin em mở cửa đi.............. em mở cửa đi mà...."

"Noãn Tâm......... anh muốn gặp em............ có chuyện
gì............... chúng ta đối mặt nhau nói rõ được không? Đừng đối xử anh như
vậy............... Noãn Tâm.............. anh xin em đó............"

Ban đêm, trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ, trong không khí vang lên lời cầu xin
đau khổ của Ngũ Liên. Sắc bén giống như một con dao, từng nhát từng nhát, tàn
nhẫn đâm vào trong trái tim của Uất Noãn Tâm, nước mắt rơi lã chã.

Cô che tai mình lại không ngừng lắc đầu, không muốn nghe những lời cầu xin
đó của anh, nhưng những âm thanh kia từng chữ không ngừng lọt vào tai cô, tra
tấn thần kinh của cô.

Nhưng cô rất dơ bẩn, không có mặt mũi nào để gặp anh, cô không biết phải đối
mặt với anh như thế nào.

Cho dù gặp rồi, cũng chỉ làm anh đau khổ, cô không đành lòng. Nhìn ánh mắt
tuyệt vọng của anh, làm cho cô đau đớn khôn nguôi.

Cô không biết rốt cuộc mình phải làm như thế nào mới tốt đây?

"Noãn Tâm............ em ra đây đi........... anh xin em
đó............. em ra đây đi.............."

Xung quanh lần lượt bật đèn lên, tiếng giận dữ của hàng xóm vang đến.

"Đêm hôm khuya khoắt ồn ào gì hả, có để cho người ta không vậy."

"Nửa đêm còn gào khóc ỷ oi gì, có đạo đức không vậy."

"Mau mở cửa cho anh ta đi, ồn chết đi được!"

Tiếng mắng chửi vang lên khắp nơi, làm cho Uất Noãn Tâm không thể không mở
cửa.

Chương 327: Làm tổn thương một cách độc ác - P2

Sài Gòn giờ cũng đang mưa.

Tựa như tâm trạng của anh Liên vậy.

Cho nên mình cũng cảnh báo trước.

Chương này cực thảm.

Nên mọi người nhớ cân nhắc trước khi xem nhé!.

"Noãn Tâm..... em mở cửa đi......... Noãn Tâm......." Hai bàn tay
của Ngũ Liên đều sưng tấy lên, cổ họng cũng gào thét đến vỡ giọng, khàn tiếng, nhưng
anh vẫn không ngừng kêu tên cô, cầu xin cô có thể ra gặp mặt mình.

Ngay lúc anh gần như tuyệt vọng, thì cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mở cửa. Một
ánh sáng từ trong phòng hắc ra, cũng giống như một ánh ban mai rọi vào trái tim
anh, anh ngẩng gương mặt tiều tụy của mình lên, người chủ của tiếng kêu tuyệt
vọng cũng có chút sức sống. Kích động đến nỗi muốn chạy đến ôm cô, nhưng cả
người không còn sức, ngay cả đứng dậy cũng trở nên khó khăn. "Noãn Tâm,
cuối cùng em cũng chịu mở cửa rồi........ tại sao phải trốn anh chứ? Tại sao em
không muốn gặp anh? Em muốn anh lo lắng biết dường nào không? Em có biết anh
nhớ em biết bao không? Tại sao em lại đối xử anh như vậy chứ? Tại sao vậy?"

Những câu hỏi liên tiếp của anh giống như một cây búa lớn nện thật mạnh vào
trong lòng Uất Noãn Tâm, cô đớn đến tận xương tủy.

Anh đã không còn nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai ngày xưa, cả người vô cùng nhếch
nhác, giống như vừa bị trải qua một trận công kích, trên cằm râu mọc lỏm chỏm,
quần áo cũng không ngay ngắn, áo sơ mi để thòng ra ngoài, nhìn vào rất tồi tệ,
tất cả những điều này làm cho cô áy náy và đau buồn.

Nhưng cô không thể không ép mình phải tàn nhẫn, quay mặt đi, cố gắng cất
giọng lạnh nhạt. "Anh đang quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của hàng xóm đó,
mau đi về đi. Có chuyện gì, sau này hẳn nói."

Bỏ lại một câu lạnh nhạt đó, rồi đóng cửa lại, nhưng Ngũ Liên liền nhanh tay
giữ cửa lại, lo lắng hỏi: "Lần tới là lúc nào hả?"

"............"

"Em nói đi! Lần tới là lúc nào hả? Em lại nói qua quýt cho qua với anh
sao? Vốn dĩ em không định gặp anh mà!" Ngũ Liên cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi.
Anh có một linh cảm, nếu giờ phút này không giữ cô lại, thì cô sẽ vĩnh viễn
biến mất khỏi cuộc đời mình.

Anh kích động gào thét, "em cần nói gì, anh muốn em bây giờ hãy nói cho
rõ ràng đi!"

Uất Noãn Tâm biết rằng cho dù có trốn tránh cũng vô dụng, khép chặt lòng lại,
ép buộc mình phải làm chuyện tàn nhẫn nhất. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh,
"được! Vậy tôi sẽ nói rõ ràng với anh, nhưng xin anh sau này đừng đến quấy
rầy tôi nữa."

Trong giây phút đó Ngũ Liên gần như muốn ngất đi. Anh biết rõ những lời cô
sắp nói nhất định rất tàn nhẫn, bám chặt lấy khung cửa, lo sợ mình sẽ đau đớn
mà chết đi.

"Tôi quyết định kết thúc mối quan hệ này!" Uất Noãn Tâm quyết tâm,
"dù sao chúng ta vẫn chưa đăng ký kết hôn, hôn lễ......... cuối cùng cũng
chưa làm xong........... anh cứ coi như đây là một giấc mộng, hoặc
là........... một trò cười đi."

"Giấc mộng? Trò cười sao?" Ngũ Liên thiếu điều chưa bật cười thôi,
tiếng nói rít qua từ khẽ răng. "Em định nghĩ mối quan hệ của chúng ta như
vậy sao?"

Anh bỏ ra bảy năm để yêu cô, chờ đợi cô, nhưng khi quay đầu lại thì nghe cô
nói gì đây hả? Kêu anh xem đây là một giấc mộng sao? Quá nực cười mà.

"Anh không tin em nghĩ như thế! Hôm đám cưới, rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì hả? Chuyện gì làm cho em chỉ trong một đêm đã thay đổi thành người
khác!" Anh lấy hết sức vịnh lên hai bả vai của cô, lay cô thật mạnh nhằm
muốn đánh thức cô. "Nhìn vào mắt anh đi, hãy thành thật, nói rõ ràng với
anh đi!"

Uất Noãn Tâm biết mình không còn đường lui nữa rời, ngẩng đầu lên, nhìn
thẳng vào anh. "Anh muốn biết thật sao?"

"Đúng vậy! Đừng nói với anh vì em không muốn anh chịu đau khổ, vì muốn
bảo vệ nhà họ Ngũ mới hy sinh chính mình. Anh có đủ khả năng bảo vệ em, anh không
cần người phụ nữ của anh phải hy sinh bất cứ thứ gì vì anh! Đây chỉ là một cái
cớ nhảm nhí, anh không chấp nhận!"

"Được, vậy tôi nói cho anh biết! Hôm đám cưới, không phải Nam Cung
Nghiêu bắt tôi đi, mà tự tôi bỏ đi. Bởi vì tôi không yêu anh, tôi không có cách
nào lừa gạt chính mình."

Ngay lúc đó Ngũ Liên giống như bị sét đánh ngang tai, vẻ mặt đau khổ, lại cố
chống lại không muốn tin, sắc mặt tái mét, lắc đầu liên tục. "Không thể
nào! Điều này không thể nào!"

"Tôi biết anh không muốn chấp nhận, cho nên chỉ có thể lừa anh! Tôi
không yêu anh là thật!"

"Nếu như em không yêu anh, vậy lúc trước em nói 'không từ bỏ không chia
lìa' đều là gạt anh sao?"

"Không có! Tôi không gạt anh! Lúc đó đúng thực tôi có nghĩ như vậy. Sáu
năm nay anh đã làm rất nhiều chuyện vì tôi, tôi rất cảm động, cũng rất biết ơn.
Tôi muốn tìm một người cha tốt cho bé Thiên, để con có được một gia đình hạnh
phúc, cho nên, tôi mới cố gắng chấp nhận anh. Tôi cho rằng từ từ rồi tôi cũng
sẽ yêu anh........."

"Nhưng hôm đám cưới tôi mới ý thức được, mình không làm được! Chỉ là
biết ơn, không phải là tình yêu, mãi mãi cũng không thể trở thành tình yêu
được. Tôi không thể tiếp tục phạm sai lầm nữa, làm lỡ hết một đời của anh, nên
chỉ có thể trốn chạy thôi. Tôi biết làm như vậy không công bằng với anh, tôi
cũng đã cố gắng để sự đau khổ giảm đến mức thấp nhất rồi, xin lỗi anh!"

"Không........ đây không phải sự thật........ em nói cho anh biết đây
không phải sự thật đi............ nhất định là Nam Cung Nghiêu uy hiếp em, tên
đó ép em đúng không? Nếu không em cũng không đối xử anh như vậy!"

Hai mắt của anh đỏ lên, trong mắt chỉ có vẻ mặt lạnh nhạt của cô, chờ đợi câu
trả lời của cô. "Noãn Tâm, em nói đi chứ! Em nói em thích anh đi, em đã
nói như vậy, em quên hết rồi sao?"

Tinh thần của Ngũ Liên hoàn toàn suy sụp, ôm chặt Uất Noãn Tâm, nỉ non ở bên
tai cô. "Noãn Tâm, anh xin em đó, đừng tra tấn anh nữa có được không? Anh
yêu em............ anh yêu em............. anh không thể mất em được! Đừng đối
xử với anh như vậy nữa, anh sẽ chết mất!" Mỗi câu, đều đang rỉ máu, mỗi
câu, đều làm tan nát cõi lòng.

Uất Noãn Tâm cố nén nước mắt, cố kiềm nén xúc động muốn ôm lấy anh.

Bởi vì, ngay phút giây bị Nam Cung Nghiêu cưỡng bức, cô đã đánh mất tình yêu
của anh và tư cách ở bên anh rồi, cô không thể ích kỷ như vậy, cô không xứng
đáng với tình yêu của anh.

"Những đau khổ tôi gây cho anh, tôi chỉ có thể nói, tôi rất xin lỗi!
Những gì tôi muốn nói đã nói hết rồi, anh quay về đi!"

"Anh không muốn........... anh không về............ anh chỉ muốn em
thôi........"

"Anh buông tay ra!" Cô đẩy anh ra, gào thét điên cuồng.
"Không lẽ một chút lòng tự trọng anh cũng không có sao? Tôi nói rồi, tôi
không yêu anh, anh đừng có quấn lấy tôi nữa được không? Anh rất phiền phức! Tôi
không muốn nhìn thấy anh! Anh mau đi đi........"

"Nhưng anh yêu em, anh không thể mất em được! Cho dù không còn lòng tự
trọng, anh cũng muốn ở bên em." Một giọt nước mắt ấm nóng chảy xuống từ
khóe mắt của Ngũ Liên, anh cuối cùng cũng đã hiểu được sự đau đớn đến tan nát
cõi lòng là như thế nào rồi, cả thế giới chỉ vì mấy cô nói của cô mà sụp đổ,
trở thành một đống đổ nát.

"Anh muốn tôi nói bao nhiêu lần anh mới hiểu đây, tôi đã quyết định
chia tay với anh rồi. Tôi nói chia tay đó! Anh nghe không rõ sao?"

Chương 328: Làm tổn thương một cách độc ác - P3

"Anh không.......... anh nhất định không chia tay đâu! Cho dù em không
yêu anh, anh cũng cầu xin em hãy yêu anh đi, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em.............
anh sẽ chăm sóc em thật tốt........... Noãn Tâm, em cho anh thêm một cơ hội nữa
được không?"

Ngũ Liên cầu xin đến khàn cả giọng nhưng chỉ đổi lại được một cái bạt tai
của Uất Noãn Tâm.

Vài dấu tay đỏ chót trên mặt, chính là sự châm biếm tàn nhẫn nhất với anh.

Ngũ Liên giật mình, thật lâu cũng chưa tỉnh táo lại.

Bầu không khí giữa hai người đông cứng lại, có một làn gió lạnh lẽo thổi qua.

Ngũ Liên trước hết là ngây người rất lâu, chết lặng quay đầu lại một cách cứng
nhắc, trong ánh mắt chứa đầy tuyệt vọng dần trở thành một nỗi oán hận sắc bén.
"Bảy năm............. tôi yêu em suốt bảy năm............. chờ đợi em suốt
bảy năm............. khoảng thời gian bảy năm này, tôi đổi lại được, chỉ là một
cái bạt tai của em thôi sao?"

Hai mắt của Uất Noãn Tâm cũng đỏ ửng lên, trong lòng có ngàn lời xin lỗi.
Nhưng mà, anh không nghe thấy được.

Nỗi đau khổ của cô, đã ở dậy sóng ở trong lòng từ lâu rồi, vô cùng đau đớn.

Nếu như có thể quay về hôm đám cưới, không có chuyện đó xảy ra. Bây giờ, có lẽ
bọn họ đã hạnh phúc bê nhau, mà không phải khiến mọi chuyện trở nên như thế
này, tra tấn lẫn nhau. Cô cũng đau khổ, nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác.

"Em nhất định quyết định như thế phải không? Anh căm hận nghiến răng.

Uất Noãn Tâm hít thật sâu, giọng nói buộc phải bình tĩnh. "Đúng vậy,
đây chính là quyết định của tôi! Anh đi đi!"

Anh lảo đảo lùi về sau vài bước, đột nhiên cất giọng cười thật to,
"hay! hay lắm! Uất Noãn Tâm, em là một người phụ nữ tàn nhẫn, vô cảm,
không còn chút tình nghĩa nào mà tôi từng gặp. Ngũ Liên tôi là một kẻ không có lòng
tự trọng, mới bị em đùa giỡn suốt bảy năm trời. Em cho rằng, không có em tôi
sống không nổi sao?"

Cô cười giễu. Đương nhiên không phải! Trên thế giới này, có ai thiếu ai mà
sống không nổi chứ? Cô càng hy vọng, không có những tai nạn do cô mang tới, anh
có thể sống thật vui vẻ.

Không có người nào hy vọng anh sống hạnh phúc hơn cô, cho dù hạnh phúc đó
được xây dựng trên sự bất hạnh của chính mình.

Cuối cùng Ngũ Liên nhìn chằm chằm Uất Noãn Tâm bằng một ánh mắt căm hận, rồi
quay người bỏ đi.

Cô vô vọng nhìn bóng dáng của anh biến mất trong thang máy, cố gắng kiềm nén
xúc động muốn đuổi theo anh, móng tay cắm vào trong da thịt, hiện ra vài vệt
máu. Môi cũng bị cắn rách, trong miệng toàn là mùi máu tanh. Nước mắt kiềm nén
từ lâu, cuối cùng cũng chảy xuống, một giọt rơi xuống dưới chân cô, ẩm ướt mà
ấm nóng.

.........

Ngày hôm sau.

Tại sân bay.

Ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua những cửa sổ bằng thủy tinh chiếu xuống nền của
sảnh sân bay, làm cho nền đá cẩm thạch sạch sẽ sáng bóng. Loa phát thanh không
ngừng thông báo hành trình của các chuyến bay, còn hành khách thì vội vã xách
hành lý đi vào.

Mỗi khi thấy những cảnh như thế này, Uất Noãn Tâm thường có chút than thở,
bởi vì cô biết, những hành khách đang vội vã xách hành lý đi, đều mang trong
mình một câu chuyện.

Có người mang trong người một ước mơ ra nước ngoài du học, tìm công việc....

Hay đến một thành phố khác với người thân của mình, hoặc gặp người
yêu........

Cũng có thể là du lịch hoặc thám hiểm........

Còn cô, lại là người thê thảm nhất, kẻ đào ngũ bỏ trốn vì tình yêu.

Rời xa sáu năm, khi cô quay trở lại Đài Loan, cô cho rằng mình sẽ không bao giờ
rời xa nơi này nữa. Có thể thoát khỏi Nam Cung Nghiêu, xây dựng một gia đình
hạnh phúc bên Ngũ Liên, nhưng quay đầu lại, tất cả chỉ là một giấc mộng.

Cho dù cô có cố gắng như thế nào, có tranh đấu như thế nào, đến cuối cùng
cũng không thể ngăn cản được sự trêu đùa của số phận.

Thất bại thê thảm.

Uất Thiên Hạo chán nản nhìn xung quanh, "ma ma, chuyến bay đi Hà Lan
không phải cất cánh lúc sáu giờ sao? Tại sao bây giờ vẫn còn chưa bay vậy?"

"Xảy ra chút sự cố, phải lùi chuyến bay lại hai giờ. Chúng ta đợi thêm
chút, không sau đâu!"

Cô trả lời rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất lo lắng, mỗi một phút đều
rất sốt ruột. Cô sợ, cô sợ Nam Cung Nghiêu sẽ xuất hiện một cách đột ngột.

Cô hiểu rõ thế lực của anh, bản thân mình không thể nào trốn thoát được,
nhưng cô vẫn muốn chạy trốn, cho dù nhiều một ngày cũng được.

Cơn ác mộng này, chèn ép đến mức làm cho cô thở không nổi. Nếu không chạy
trốn, cô sợ cô sẽ chết ở đây mất.

Cuối cùng cũng nghe thấy loa phát thanh vang lên thông báo làm thủ tục, Uất Noãn
Tâm dắt Uất Thiên Hạo, bước chân vội vã, giống như đang trốn tránh một trận
dịch đáng sợ vậy.

Máy bay sắp cất cánh, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng lặng lẽ nói một
câu xin lỗi với Ngũ Liên! Chính cô không thể làm được những gì mình đã hứa, đã
làm anh đau khổ. Cô không hy vọng xa vời anh sẽ tha thứ cho cô, chỉ mong anh
đừng oán hận cô như vậy.

Cùng lúc đó, tại văn phòng tổng tài của Hoàn Cầu.

Nam Cung Nghiêu biết được tin Uất Noãn Tâm làm thủ tục xuất cảnh, trong lòng
anh cất lên một tiếng cười giễu đối với sự ngây thơ của cô.

Cô cho rằng, đến Hà Lan là có thể chạy thoát sao?

Thật buồn cười!

Mỗi hành động của cô, đều trong tầm quan sát của anh, ở trong lòng bàn tay của
anh, cô có thể chạy thoát được, bởi vì anh muốn mượn cơ hội này thoát khỏi sự
luẩn quẩn của một số người, tận hưởng 'thế giới hai người' với cô.

Uất Noãn Tâm, em chạy không thoát đâu, em mãi mãi cũng đừng mong thoát khỏi
tôi!

............

Ban đêm, Nam Cung Nghiêu giải quyết xong mọi chuyện ở công ty, về nhà thu xếp
hành lý. Vừa sắp xếp xong, Nam Cung Vũ Nhi đột nhiên xông thẳng vào, vừa thấy
anh xách hành lý định bỏ, vội vàng kéo anh lại. "Anh muốn đi đâu hả?"

Anh chỉ thốt ra ba chữ đơn giản, "đi công tác!" Không muốn giải
thích quá nhiều.

"Anh lại muốn đi tìm Uất Noãn Tâm sao? Cô ta vừa đi, anh lại giống như
con chó bám theo đuôi cô ta sao? Hay là, hai người đã có tính toán từ trước rồi.............
anh ra nước ngoài chỉ vì muốn vụng trộm với cô ta hả?"

Nam Cung Nghiêu nhận ra được một sự khác lạ, lông mày nhíu lên. "Em
theo dõi cô ấy sao?"

Nam Cung Vũ Nhi không trốn tránh vấn đề này, giành lấy hành lý của anh.
"Em không cho anh đi! Không cho!"

"Vũ Nhi, em buông ra, đừng có quậy!" Nam Cung Nghiêu không muốn
làm cô bị thương, nhưng cô tranh giành giống như một kẻ điên, anh đành phải ra
tay ngăn cô lại. Cuối cùng cô đứng không vững, lảo đảo lùi về sau vài bước, ngã
quỵ xuống đất, không thể tin được mở to hai mắt, vô cùng đau khổ.

"Anh đẩy em sao? Anh lại vì cô ta mà đẩy em sao?" Cô gào thét thật
to, "Nam Cung Nghiêu! Anh không thể đối xử với em như vậy."

Anh không hề cố ý làm vậy!

Anh muốn đỡ cô dậy, nhưng cảm thấy mình ngay cả tư cách đó cũng không có.
Người bây giờ anh sợ phải đối mặt nhất, chính là cô.

"Vũ Nhi, rốt cuộc anh phải nói như thế nào em mới hiểu đây, anh không
yêu em! Anh bây giờ chỉ có tình cảm anh em với em mà thôi, anh không muốn chúng
ta kéo dài như thế này nữa."

Báo cáo nội dung xấu