Khế Ước Quân Hôn (Quyển 2) - Chương 26 phần 2

Khi lên lầu, Lâm Tuyết nhịn không được hỏi: "Vì sao ông nội không tới tham
dự sinh nhật của anh cả vậy?"
"Ông nội thích yên tĩnh, cũng không tham gia loại xã giao này! Hơn nữa,
ông quen ở quân khu, trừ trường hợp thập phần trọng đại, ông thường không về
nhà!" Lương Tuấn Đào nói tới đây dừng một chút, rồi nói tiếp: "Đương
nhiên, khi chúng ta kết hôn, ông chắc chắn sẽ tới!"
Trên lầu hai, không cần hỏi cũng có thể đoán được Lương Thiên Dật đang ở phòng
vẽ tranh. Gõ cửa, không nghe thấy bên trong nói mời vào, Lương Tuấn Đào cứ đẩy
cửa đi vào. Lúc tâm tình anh trai hắn không tốt thường như vậy, dù có phá cửa
anh ta cũng chẳng quan tâm!
Lương Thiên Dật đang ngồi ngẩn người trước giá vẽ, mặt vải vẽ tranh sơn dầu
trước mặt trống trơn, anh ta cầm bút vẽ, hai hàng lông mày nhíu lại, xem ra cực
kì rối rắm.
"Đại ca, sinh nhật vui vẻ!" Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết cùng tiến lên
tặng quà sinh nhật.
Lương Tuấn Đào tặng một bộ bút vẽ nhập khẩu sa hoa, còn cả màu vẽ, Lâm Tuyết
thì tặng chiếc kẹp cà vạt nạm kim cương đã nhiều lần trắc trở suýt bị Mạc Sở
Hàn giẫm lên.
Lương Thiên Dật hoàn toàn không nhìn quà tặng của hai bọn họ, anh ta quay đầu
lại, đôi mắt trống rỗng đột nhiên sáng rọi, nhưng chỉ là sự phẫn nộ.
Lâm Tuyết thấy cái nhìn của đối phương tràn ngập lửa giận hừng hực với mình, cô
không khỏi khó hiểu. "Đại ca... Anh không thích quà em tặng ư?"
Lương Thiên Dật ngay cả liếc mắt một cái cũng chưa nhìn đến quà tặng của cô,
nhưng lại tức tối lườm cô, khi mở miệng gần như là nghiến răng nghiến lợi rống
giận: "Ngày đó rốt cuộc cô đã nói gì với Vân Đóa hả?"
Lâm Tuyết lui về phía sau một bước, cô có chút luống cuống lo sợ không yên.
Lương Tuấn Đào vội kéo cô, đưa thân thể mềm mại vào vòng tay mạnh mẽ của mình,
ý bảo cô không cần sợ hãi. Sau đó, hắn mới hướng ánh mắt không vui về phía
Lương Thiên Dật, kháng nghị: "Anh gào lên với cô ấy làm chi? Cô ấy không
phải Lâm Á Linh nhé!"
"Mặc kệ cô ta là ai?" Lương Thiên Dật quá phẫn nộ rồi, anh ta đẩy xe
lăn, xoay người tiếp tục chất vấn Lâm Tuyết: "Ngày đó, Vân Đóa khóc ở cửa,
rõ ràng tôi thấy cô lại gần, còn nói chuyện với cô ấy trong chốc lát, sau đó cô
ấy liền đi theo cô! Từ đó Vân Đóa không tới tìm tôi nữa! Chắc chắn cô đã nói
bậy với cô ấy, bằng không sao cô ấy lại không để ý đến tôi?"
"..." Quả thực Lâm Tuyết cũng không biết nên nói gì thì tốt, người
đàn ông này... quá tồi tệ rồi! Biết rõ Vân Đóa ngồi ở cửa nhà mình khóc đến mức
đau long, anh ta không quan tâm không hỏi han, cô khuyên cô bé rời đi anh ta
còn không vui, bây giờ người ta đau lòng không tới, anh ta lại nhớ thương! Đây
chẳng lẽ chính là dắt không đi đánh đi trong truyền thuyết sao?
"Chẳng phải anh ghét Vân Đóa, không thích gặp cô ta à?" Lương Tuấn
Đào tỏ vẻ không cách nào hiểu nổi lửa giận của anh trai hắn từ đâu mà đến.
"Cô ta không đến anh hẳn nên cao hứng mới đúng, cái cô bé kia luôn khóc
khóc khóc, thấy mà phiền!"
"Câm miệng!" Lương Thiên Dật chỉ vào cửa ra vào, nói với em trai
mình: "Cậu cút đi!"
Đại khái là chưa từng thấy anh trai hầm hầm giận dữ với mình như vậy, Lương lão
nhị phẫn nộ rồi đau lòng, hắn kéo Lâm Tuyết, nói: "Đừng ở đây tìm mất mặt
nữa, nếu thấy không vừa mắt, chúng ta mau tự động biến mất đừng cản trở tầm mắt
anh ta!"
Lâm Tuyết nhẹ nhàng kéo Lương Tuấn Đào một hồi, ý bảo hắn đừng hờn dỗi Lương
Thiên Dật. Thấy hai anh em không để ý lẫn nhau, chẳng ai nhìn ai, cô cảm thấy
hơi buồn cười.
Một lúc lâu sau, cô mới phá vỡ sự im lặng bế tắc, Lâm Tuyết nói với Lương Thiên
Dật: "Anh đối xử với Vân Đóa như vậy, con bé rất đau lòng! Ngày đó nó nói
với em sau này sẽ không bao giờ tới tìm anh nữa, vì con bé cảm thấy anh chán
ghét nó, gặp nó tâm tình liền không tốt, nó sợ ảnh hưởng đến thân thể sức khỏe
của anh!"
"..." Cái gì? Vân Đóa

Lâm Tuyết vẫn không trả lời, chỉ thấy Lưu Vận Ngô qua đây. Ông ta dứt khoát véo
tai con trai mình, kéo anh ta rời khỏi chỗ sát gần Lâm Tuyết.
"Tiểu tử thối, xem ra lần trước đánh mày một trận còn chưa đủ nhớ! Quên
cha mày dạy mày thế nào rồi à?" Lưu Vận Ngô đánh vào mông Lưu Dương một
cái, nói: "Nếu không phải thấy tâm tình của mẹ mày không tốt, tao không
thể không tiếp tục đánh mày!"
Lưu Dương phẫn nộ đứng ở một bên, không tiếp tục hé răng nữa.
Như thế này, Lương Tuấn Đào đã lại qua đây rồi! Hắn thu hết vào tầm mắt một màn
vừa rồi, nhưng do bị những người tới thăm dây dưa nên chưa thoát thân được mà
thôi. Chờ khi rảnh rỗi, hắn đi nhanh đến ngồi cạnh Lâm Tuyết, nhìn về phía Lưu
Dương thị uy.
Lưu Dương bĩu môi, trong lòng bất mãn oán thầm: cần phải vậy sao? Cứ như tôi sẽ
cướp người ngay ấy! Chung quanh còn nhiều thủ trưởng lãnh đạo ngồi như vậy, anh
không sợ bị người ta chê cười là mê đắm bà xã à!
Lâm Tuyết và Lưu Mỹ Quân chưa bao giờ có tiếng nói chung, nhưng với Lương Bội
Văn thì tiếng nói lại cực kì có trọng lượng, hai người tính cách hợp nhau, lời
nói hàm súc cử chỉ văn nhã, nhìn đối phương mà trong lòng nhịn không được thở
dài. Người này nghĩ: sao mình không có bà mẹ chồng như vậy nhỉ? Người kia nghĩ:
nếu có thể có cô con dâu như vậy thì tốt rồi!
Chuyện trên thế gian tám chín phần mười không như ý chính là đạo lý này! Ông
trời rất công bằng, sẽ không an bài tất cả chuyện tốt trên thân một người.
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, theo từng giây từng phút trôi qua, khủng hoảng
trong lòng mọi người cũng tăng lên. Đối với người già đang gần đất xa trời mà
nói, việc ở trong phòng cấp cứu lâu như vậy cũng không phải dấu hiệu tốt.
Rạng sáng lúc 2 giờ, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, bác sĩ bước ra,
tháo khẩu trang xuống, chưa đợi Phó viện trưởng Lương Bội Văn mở miệng hỏi liền
tuyên bố với những người chờ đợi bên ngoài: "Tạm thời đã bảo vệ được tính
mạng của lão thủ trưởng!"
Tất cả mọi người lặng lẽ thở ra, nhưng không hề xem nhẹ hai chữ "tạm
thời" kia. An toàn chỉ là tạm thời, không biết khi nào sẽ gặp nguy
hiểm.
Lương Bội Văn nói với bác sĩ chủ trị: "Rốt cuộc là thế nào? Anh nói đi!
Đợi hai ba tiếng ở đây đều là người thân của ba tôi! Bất kể là thân nhân, bạn
bè hay lão chiến hữu, cấp dưới cũ, trong lòng bọn họ đều nóng như lửa đốt, cấp
tốc muốn biết tình hình ba tôi!"
Bác sĩ gật gật đầu, chung quanh đây có lẽ được hơn hai mươi người, mỗi vị kia
đều có quan hệ không tầm thường với lão thủ trưởng bên trong. Anh ta cung kính
khom người, giọng nói tiếp tục ngưng trọng: "Tôi sẽ nói thật, tình hình
của lão thủ trưởng rất không lạc quan!"
Những lời này chưa rõ ràng, không ai nói chuyện, họ lẳng lặng chờ bác sĩ nói tiếp.
"Cơ tim tắc nghẽn nghiêm trọng, sau khi cấp cứu, tinh mạng tạm thời thoát
khỏi nguy hiểm, nhưng..." Bác sĩ dừng một chút, để mọi người có thời gian
chuẩn bị tiếp nhận, sau đó mới nói tiếp: "Nhưng... trái tim lão thủ trưởng
đã sắp hỏng rồi, không biết lúc nào sẽ ngừng đập. Hơn nữa toàn bộ nội tạng khí
quan đều xuất hiện bệnh phù và suy kiệt ở mức độ khác nhau, phẫu thuật gì cũng
đều mang tính phiêu lưu, trái tim tạm thời không thể nối mạch máu, cần mời
chuyên gia uy tín trong và ngoài nước tới hội chẩn để quyết định phương án trị
liệu cụ thể tiếp theo!"
Tin tức này thật đáng sợ, khiến tất cả mọi người ngây người. Thật lâu sau mới
nghe thấy giọng nói của Lương Tuấn Đào: "Ông nội tôi đã tỉnh chưa?"
"Vẫn chưa đâu!" Bác sĩ đáp: "Ông cụ vẫn đang hôn mê, phỏng chừng
đến giữa buổi trưa có thể hồi tỉnh trong chốc lát!"
*
Lương Đống được đưa vào phòng bệnh cách ly, mọi người đứng ở ngoài cửa chỉ có
thể nhìn ông cụ hôn mê sâu qua kính thủy tinh.
Đến 4 giờ sáng, đa số người đến quan sát đều rời đi rồi, mấy vị lãnh đạo không
muốn rời đi cũng bị người nhà và cấp dưới khuyên nhủ kéo đi, trong đó Lãnh Lệnh
Huy là một ví dụ.
Lãnh lão gia tuổi tác đã cao, căn bản không thể thức đêm. Vài thuộc cấp dưới
quyền cùng hai người con trai, hai người cháu của ông lão đã mạnh mẽ lôi ông
đi. Trước khi đi, Lãnh lão gia vỗ vỗ vai Lương Trọng Toàn an ủi, còn ôm Lương
Tuấn Đào rồi mới chảy nước mắt rời đi.
Còn lại mấy người, cuối cùng Lưu Mỹ Quân cũng chống đỡ không nổi, bà ta nói với
Lương Trọng Toàn: "Em choáng đầu quá!"
Lương Trọng Toàn nói với Lâm Tuyết: "Con đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi đi! Ba và
Tuấn Đào ở trong này là được rồi!"
Lâm Á Linh ở nhà phụ trách chăm sóc Lương Thiên Dật nên không đến. Nếu bảo cô
ta tới, phỏng chừng cũng sẽ la hét chịu không nổi.
Ngẫm nghĩ trong chốc lát, Lâm Tuyết nói với Lương Trọng Toàn: "Để cảnh vệ
binh đưa mẹ về nhà vậy, con muốn ở trong này đợi ông nội tỉnh lại."
Lưu Mỹ Quân nhất thời không biết để mặt mũi ở đâu, nàng dâu chưa qua cửa cũng
chưa bỏ cuộc giữa đường, bà ta là con dâu lại la hét mệt nhọc trước, thật sự
không thể nào nói nổi. Lưu Mỹ Quân phẫn nộ thấp giọng nói: "Giả vờ hiếu
thuận gì chứ?"
Lâm Tuyết không nói gì nhưng hai cha con kia lại lần lượt nổi nóng với Lưu Mỹ
Quân.
"Mỹ Quân, bà nói cái gì thế?" Lương Trọng Toàn khiển trách trước.
Lương Tuấn Đào càng dứt khoát hơn: "Mẹ, mẹ đây là già mà không để ý đến
hành động của bản thân! Dù Lâm Tuyết giả bộ hiếu thuận, ít nhất cô ấy vẫn còn
biết giả vờ, mẹ chưa bằng cô ấy đâu!"
Lưu Mỹ Quân nổi giận, chuyện này làm địa vị bà ta ở trước mặt ông xã và con trai
giảm xuống, bà ta càng chà đạp Lâm Tuyết hơn."Được a! Chỉ bằng khuôn mặt
này, cô ta chẳng những mê hoặc con trai tôi đến thần hồn điên đảo, ngay cả lão
cũng che chở hướng về cô ta, ở cái nhà này tôi còn cái địa vị gì đây? Hai người
giữ lại cô ta đi, tôi mang Thiên Dật về nhà mẹ đẻ ở!"
Thấy Lưu Mỹ Quân nói chuyện càng lúc càng quá mức, lại không muốn cãi nhau với
bà ta vào thời điểm này, Lương Trọng Toàn tức giận xoay người mau chóng rời đi.
Lương Tuấn Đào thì hầm hầm mà xua đuổi mẹ hắn: "Mẹ đi mau a! Hiện tại đi
mau đi! Xem xem cậu con có đuổi về không!"
"Mày... Đồ nghịch tử, muốn chọc tao tức chết đây mà!" Mắt Lưu Mỹ Quân
rơi lệ, tức giận đến mức dậm chân.
Lương Bội Văn đi tới, lạnh giọng trách mắng: "Chuyện đáng ầm ĩ thế à? Lão
gia còn nằm bên trong sinh tử chưa biết thế nào? Các người còn có gì đáng tranh
cãi hả?"
Ầm ĩ thì chỉ có Lưu Mỹ Quân và Lương Tuấn Đào, còn lời nói của Lương Bội Văn
lúc này không thể nghi ngờ là đang hướng về phía Lưu Mỹ Quân. Dù sao Lưu Mỹ
Quân cũng là trưởng bối, vừa rồi la hét ầm ĩ quả thực thiếu phong phạm bà chủ
gia đình.
Lưu Mỹ Quân luôn luôn kính sợ người chị chồng này, bấy giờ thấy bà lên tiếng,
cũng đành nhịn xuống không tiếp tục nói thêm gì.
Vất vả đến hừng đông, hai gia đình, kể cả vài vị chiến sĩ giao tình thắm thiết thân
cận và mấy vị bạn bè ở lại suốt đêm chờ đợi cùng tới nhà ăn dùng bữa sáng.
Sau bữa sáng, Lưu Mỹ Quân không dám cậy mạnh nữa, bà ta bảo người đưa mình về
nhà ngủ bù. Lương Tuấn Đào chỉ thị cho bệnh viện chuẩn bị mấy gian phòng an
dưỡng sang trọng, hắn bảo Lâm Tuyết đi ngủ một lúc nhưng làm thế nào cô cũng
không chịu rời đi.
"Vừa rồi hỏi qua bác sĩ, phỏng chừng từ 9 giờ tới 12 giờ ông nội có thể
tỉnh lại trong chốc lát, thời gian rất ngắn, chúng ta nhất định phải chờ ở đây.
Thời điểm ông nội tỉnh dậy có chuyện sẽ nói với chúng ta, ở đây thì có thể vào
ngay cho kịp lúc!" Lâm Tuyết nhỏ giọng nói bên tai Lương Tuấn Đào.
Do cơ tim tắc nghẽn đột ngột, ông cụ hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, đột nhiên
ngã xuống như vậy đương nhiên còn rất nhiều tâm nguyện chưa xong. Bác sĩ biểu
lộ chỉ lo tính mạng ông cụ một sớm một chiều, thời khắc hồi tỉnh tạm thời rất
ngắn, cho nên nhất định phải ở đây.
"Ừ!" Lương Tuấn Đào xoa cằm khen: "Vẫn là em suy xét chu đáo
hơn!"
Kiên trì như vậy đến 9 giờ 30 sáng, cuối cùng có một y tá trẻ vội vội vàng vàng
chạy đến, báo: "Mau lên, lão thủ trưởng tỉnh rồi, ông ấy muốn gặp mọi
người!"
*
Lương Đống đã tháo ống thở ôxy, nghe tiếng bước chân đi vào, ông cụ lập tức mở
to mắt, có thể thấy đầu óc ông cụ đã tỉnh táo.
"Ba!" Lương Bội Văn nhào lên, nghẹn ngào thăm hỏi cha mình.
Những người khác lục tục đến gần, Lương Đống nhìn quét qua một vòng, hỏi:
"Trọng Toàn đâu rồi?"
Lương Tuấn Đào vội bước lên phía trước nói: "Ba con tạm thời ra ngoài một
chuyến, có chuyện gì ông nói với con cũng được!"
Lương Đống hơi nhắm mắt, giống như đang lấy hơi sức, qua vài giây đồng hồ, ông
cụ mở mắt lần nữa, nói với con gái đang cúi đầu khóc: "Đừng khóc, quân
nhân đổ máu không rơi lệ!"
Lương Bội Văn vội lau khô nước mắt, bà sợ mình khiến phụ thân thất vọng. Bà và
em trai Lương Trọng Toàn cả đời đều ghi nhớ lời dạy bảo của cha mình, lập chí
làm một quân nhân chân chính.
"Trọng Toàn không ở đây, Bội Văn cũng được!" Lương Đống thở phì phò
trong chốc lát, ánh mắt chuyển hướng sang Lương Tuấn Đào - đứa cháu mà ông yêu
quý: "Tuấn Đào, lại đây!"
Lương Tuấn Đào vội đến gần, thân thể cao lớn cúi xuống trước giường, hắn nắm
bàn tay khô gầy, nức nở nói: "Ông nội!"
"Không được khóc!" Ánh mắt ông cụ vẫn không nộ mà uy, ông nói:
"Bảo Lâm Tuyết lại đây!"
Lâm Tuyết vội vã đi tới, cô đứng bên cạnh Lương Tuấn Đào, tới gần ông cụ rồi
cất tiếng hỏi: "Ông nội có gì dặn dò con?"
"Hai người các cháu!" Lương Đống kéo tay bọ họ, nói: "Bây giờ
lập tức về nhà!"
"Vì sao ạ?" Lương Tuấn Đào khó hiểu hỏi han. Có phải ông nội thương
bọn họ chờ đợi mệt mỏi ở đây không? Hắn vội đáp: "Chúng cháu không mệt!
Ông nội yên tâm đi! Chúng cháu đều muốn ở cạnh ông nội trong chốc lát!"
"Yên tâm đi, ông nội chưa chết được trong một chốc đâu!" Lương Đống
lắc đầu cười khổ, nói: "Ông muốn hai đứa mau đi chuẩn bị hôn lễ, ngày mai
kết hôn!"
"..."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây sợ ngây người! Chẳng ai nghĩ rằng
Lương Đống lại nói ra như vậy! Sau khi ông cụ hồi tỉnh, chuyện đầu tiên ông làm
là muốn Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết ngày mai kết hôn!
Khi tất cả đang trợn mắt há mồm, Lương Bội Văn dường như hơi hiểu ra. Bà nhẹ
giọng hỏi cha mình: "Ba, có phải ba sợ mình... sẽ ảnh hưởng tới việc kết
hôn của hai đứa không?"
Nếu lần này Lương Đống qua đời, như vậy hôn lễ vào ngày mùng 1 tháng 8 của
Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết không thể nghi ngờ gì nữa sẽ bị lùi lại! Bởi vì
Trung Quốc có lệ, không thể tổ chức hôn sự sau một năm lo tang ma, nếu không cả
đời sẽ không đuổi hết vận xui.
Đương nhiên ông cụ tin và còn kính sợ những phong tục dân gian này! Ông không
muốn việc mình qua đời gây bất cứ ảnh hưởng không tốt nào cho các con các cháu,
ông muốn thấy đứa cháu mình yêu quý hoàn thành chung thân đại sự mới có thể
bình yên nhắm mắt.
"Đúng vậy! Nghe lời ông, làm đi, đây là tâm nguyện duy nhất của ông!"
Nói hết mấy câu, ông cụ đã thở hồng hộc, bác sĩ bên cạnh nhanh chóng đeo ống
thở oxy cho Lương Đống, hít dưỡng khí trong chốc, ông cụ lại bảo bỏ xuống.
Bác sĩ vội nhắc nhở mọi người: "Các ngươi nhất định phải nghe lời lão thủ
trưởng! Ông ấy muốn các ngươi làm gì thì ngàn vạn lần đừng trái ý, hiện giờ ông
ấy không thể có bất cứ cảm xúc không ổn định nào!"
Lương Tuấn Đào lĩnh ngộ trước tiên, hắn vội vàng an ủi ông nội mình: "Ông
nội yên tâm, ngày mai cháu và Lâm Tuyết liền cử hành hôn lễ! Ông phải nhanh
khỏe hơn chút, chờ... ôm chắt trai của ông!" Nói xong lời cuối, giọng hắn
lại nghẹn ngào lần nữa.

Báo cáo nội dung xấu