Không thể yêu em một ngày sao? - Chương 40 - 41
Chương 40. TÌNH CẢM VÀ LÝ TRÍ
Em không muốn trở thành Odette,
sợ hãi khi hoàng tử phải chết cùng mình.
Gia Ái ngồi bên cạnh mẹ
Minh Hy và bà nội cùng nắn bánh chuẩn bị cho ngày tết sắp đến. Bầu không khí
mùa xuân đang lan tỏa khắp nơi, khung cảnh đầm ấm này khiến cô rất thoải mái.
Dù không phải lần đầu Gia Ái trải qua ngày tết ở đây nhưng cảm giác mình là
thành viên của một gia đình trọn vẹn thì lần đầu có được. Đối với nhiều người
điều này có thể quá bình thường, bình thường đến nỗi họ bỏ quên mất nó mà không
hề tiếc nuối. Gia Ái không như thế, cuộc sống trước đây hay bây giờ với cô đều
là tạm bợ, những hạnh phúc dù là nhỏ nhoi đều đã kết thúc từ năm bảy tuổi. Ngay
giây phút cô nhận ra thân phận của mình, đến cả tư cách nhận được hạnh phúc cô
cũng đánh mất.
Gia Ái biết rõ bản thân
không phải người lương thiện, những việc cô đã làm… dù là do nguyên nhân gì
cũng không thể bao biện được. Không ít lần cô đứng trước gương tự hỏi tại sao bản
thân lại trở thành thế này, không có câu trả lời. Cho đến khi huyết thống được
xác nhận, Gia Ái tự sỉ vả bản thân… “thì
ra xấu xa cũng có di truyền”. Và rồi cô lên kế hoạch chạy trốn cho mình, dù
việc cấy ghép có thành công cô cũng sẽ không bao giờ quay về, cứ đi đến một nơi
nào đó mà cô có thể sống một cuộc đời bình lặng. Vậy nên đây có lẽ là cái tết
cuối cùng trên quê hương.
“Nhân bánh dư nhiều quá,
chắc là phải mua thêm bột rồi!” Giọng bà nội làm Gia Ái dứt khỏi đầu óc mình.
Sau khi xác nhận những thứ cần mua sắm, cô đứng dậy đến vòi nước trong bếp để rửa
sạch lớp bột trên tay. Nhưng việc chùi rửa không hề dễ dàng khi bột bánh cứ
dính chặt lấy, cô ra sức chà xát thật mạnh vì sợ bà và mẹ phải chờ và hậu quả
là làn da trắng đỏ ửng cả lên.
“Em đang hành hạ bản thân
đó à?” Âm thanh trầm ấm vang lên sát bên tai cô, Minh Hy đang vòng tay từ phía
sau ngăn cô lại.
“Anh làm gì vậy?” Gia Ái
cau có.
“Giúp em rửa tay!” Anh
nói như chuyện này rất dễ hiểu.
“Tôi có thể tự làm được!
Tránh ra đi!” Cô dùng khủy tay mình để đẩy anh ra, vừa lúc mẹ Minh Hy bước vào,
bà nhìn thấy cảnh đó thì quay ra, vui vẻ lớn tiếng nói với bà nội.
“Mẹ à! Con thấy không cần
đường cũng đủ ngọt rồi!”
Gia Ái lập tức xoay người,
cầm lấy hũ đường chạy theo. Thật lòng cô nghĩ anh bị đứt dây thần kinh xấu hổ rồi,
cô cũng biết Minh Hy là vì đang ở đây nên mới làm thế, bởi anh hiểu cô không
dám to tiếng phản đối. Nhưng chuyện Gia Ái phải đối phó không chỉ có bấy nhiêu
vì Minh Hy nhất quyết muốn đưa cô đi mua sắm.
“Gia Ái! Gần đây có quán
kem, lúc nhỏ tôi hay ăn ở đó, em có muốn thử không?” Anh hỏi khi cả hai đang ở
trên xe.
Cô khẽ lắc đầu, chẳng
nhìn tới anh:
“Không cần! Bà đang chờ,
cứ đi nhanh rồi về!”
“Em từ chối như vậy làm
tôi không vui!” Minh Hy nói đơn giản, giọng điệu đúng là có chút buồn bã. Gia
Ái dứt mắt khỏi cửa sổ nhưng cũng chỉ phản ứng đến đó rồi lại tiếp tục ngắm cảnh.
Họ đến một siêu thị để
mua những thứ cần thiết, việc mua sắm diễn ra nhanh chóng, trong thời gian Minh
Hy đi lấy xe thì Gia Ái đứng chờ bên ngoài, rồi cửa hàng hoa phía đối diện làm
cô chú ý. Gia Ái bước đến ngã tư, cô muốn đi mua ít hoa baby trắng. Đợi mấy
giây, cô ngẩng lên nhìn trụ đèn rồi bắt đầu qua đường, vừa đi được mấy bước thì
một âm thanh chói tai vang lên, là tiếng còi xe ô tô. Và chủ nhân của tiếng còi
đó đang tiến thẳng đến chỗ cô. Tầm nhìn bị thu hẹp làm Gia Ái khó có thể xác định
gì cho đến lúc chiếc xe đến đủ gần, sự ngỡ ngàng lẫn hoảng hốt khiến cô chỉ đứng
bất động. Rồi một bóng người chạy đến, che chắn trước mặt cô, vòng tay ôm cô
vào lòng.
Thời gian như dừng lại,
trong một tích tắc Gia Ái nhận ra đó là ai và chuyện gì đang xảy ra. Hoảng sợ cực
độ, sâu thẳm trong trái tim cô cảm giác như thế giới đang sụp đổ xung quanh
mình. Giây phút đó cô hiểu ra bản thân lại thất bại trước anh lần nữa.
Họ đang đứng ngay trước mũi chiếc xe, khoảng
cách ngày càng ngắn lại nhưng bất cứ bi kịch nào cũng đã không diễn ra, vị tài
xế đã dừng lại kịp lúc.
Minh Hy định thần lại,
nói vội câu xin lỗi, đưa tay kéo Gia Ái vào lề đường. Tình huống vừa rồi vẫn
đang khiến anh khổ sở, và anh biết mình không bao giờ muốn chứng kiến chuyện
tương tự lần nào nữa.
“Em làm gì vậy hả? Sao lại
sang đường khi đèn đỏ?” Giọng Minh Hy trở nên giận dữ vì hoảng loạn.
“Đèn đỏ?” Gia Ái nói rồi
nhìn lại bảng tín hiệu cho người đi bộ, cô nhớ lại lúc vừa rồi, không có… lúc
đó nó không có màu. Cô đã không nhìn thấy bất cứ màu sắc nào được hiển thị và
chính vì cảm giác muốn sang đường đã đánh lừa cô rằng ánh sáng là màu xanh. Điều
này lần nữa lấn át những cảm xúc vừa trở lại kia, cô không có sự lựa chọn. Gia
Ái cúi đầu xuống, nhỏ nhẹ nói: “Xin lỗi!”
Minh Hy thấy vẻ mặt đó
thì kéo cô vào lòng ôm chặt lấy, tim anh vẫn còn đang đập thình thịch. “Em đúng
là phải xin lỗi, nếu em khiến tôi góa vợ tôi nhất định sẽ không tha thứ cho
em.”
Thời gian lúc này lại
tăng tốc, với gương mặt không cảm xúc, Gia Ái đẩy nhẹ anh ra, giọng cô trầm xuống:
“Về nhà thôi! Đừng để bà chờ lâu!”
Minh Hy không nói gì, đưa
tay ôm eo cô đi đến chỗ xe mình đang đậu. Lần này đúng là bị cô hù dọa, đến giờ
vẫn còn sợ.
--------------------------------------------------
Sau khi hoàn thành việc
chuẩn bị bánh thì trời cũng đã về chiều, cả gia đình lớn cùng quây quần bên
nhau dùng bữa. Chuyện lúc sáng vẫn còn chấn động với Gia Ái nhưng cô không để lộ,
vui vẻ trò chuyện cùng mọi người. Bữa ăn bắt đầu được khoảng gần năm phút thì
Minh Hy quan tâm gắp thức ăn cho cô, nhưng…
“Hy!” Mẹ Minh Thành lên
tiếng nói. “Sao con lại gắp thịt bò cho Gia Ái? Con bé bị dị ứng với thứ đó
mà.”
Câu nói làm tất cả những
người có mặt đổ dồn sự chú ý vào vào đôi vợ chồng trẻ, lần này không như lần
trước, Gia Ái không hề chống chế gì, nhưng Minh Thành thì có ý kiến.
“Anh Hy! Hai anh chị kết
hôn cũng gần một năm rồi mà anh không biết việc này sao? Ngay cả em cũng biết
mà. Chị dâu sẽ bị phù da nếu ăn thịt bò.”
Minh Hy xoay sang phía
Gia Ái, ánh mắt khó hiểu. Những lần hai người ra ngoài ăn anh đều gọi thịt bò
cho cả hai và cô chưa bao giờ phản đối, ngay cả lúc ở nhà cô vẫn hay chuẩn bị.
Xem ra… lại là vì anh.
“Không liên quan đến anh
Hy đâu!” Gia Ái mở lời, cô không muốn để Minh Thành đắc ý. “Là chị không nói với
anh ấy thôi.”
“Vậy tại sao chị không
nói?” Minh Thành hỏi soi mói.
“Không sao! Mấy đứa ăn
cơm tiếp đi!” Ông nội nói, rõ ràng là để giải vây cho cô. Gia đình chú út thấy
vậy cũng không dám hỏi gì thêm nữa.
--------------------------------------------------
“Sao em không nói với tôi
em không ăn được thịt bò?” Minh Hy hỏi khi cả hai về phòng riêng.
Gia Ái treo những quần áo
đã giặt sạch vào tủ, bình thản nói:
“Không cần thiết! Mà… anh
cũng có hỏi đâu! Đến cả Minh Thành còn biết thì đó rõ ràng không phải lỗi của
tôi.”
Im lặng, Minh Hy đang tự
hỏi mình đã quan tâm đến cô được bao nhiêu. Từ nhỏ Gia Ái đã thường cùng gia
đình anh dùng bữa, nhưng mong muốn xa lánh cô khiến anh không thể nhìn ra được
thứ mà ai cũng nhìn thấy.
“Những lần chúng ta ăn
cùng nhau, em đều rất tự nhiên.” Giọng anh trầm mặc.
“Vậy thì đó cũng không phải
là lỗi của anh. Coi như chúng ta có nhìn có nói nhưng đối phương không hiểu
đi.” Cô mỉm cười nhàn nhã, nhẹ nhàng ngồi xuống giường.
“Tức là em thường bị dị ứng
khi đi ăn cùng tôi?” Minh Hy hỏi, anh đang rất giận bản thân.
Gia Ái gật đầu nhè nhẹ:
“Hầu hết, nhưng tôi luôn
mang thuốc theo nên cũng chẳng có gì nghiêm trọng.”
Anh nhắm mắt lại, xoay mặt
sang bên như đang chịu đựng rồi lên tiếng:
“Nói tôi biết em còn dị ứng
với thứ gì nữa không?”
“Ưm… Phấn hoa lily, may
là anh chưa từng tặng tôi đóa hoa nào.” Gia Ái vui vẻ nói, ánh mắt giễu cợt rõ
ràng.
Hai người cứ như thế mà
nhìn nhau một lúc rồi Minh Hy quay người đến tắt đèn phòng, chỉ còn lại ánh
sáng lờ mờ của đèn ngủ. Gia Ái thấy vậy lập tức đứng dậy, anh biết cô định chạy
nên trực diện bước đến, rồi dang tay ôm cô leo lên giường.
Minh Hy nói: “Ngoan ngoãn
ngủ đi! Mai em muốn bao nhiêu hoa tôi cũng tặng.”
“Anh điên rồi! Mới hơn
tám giờ ai lại đi ngủ.” Gia Ái vừa nói vừa cố gắng ngồi dậy.
“Em không muốn ngủ, vậy muốn tôi làm gì khác
sao?” Anh choàng tay ngăn cô lại, giọng đầy ý vị.
“Được vậy thì ngủ, nhưng
anh lại thấy lạnh nữa sao?” Cô lầm bầm khó chịu.
“Sau này mỗi ngày đều lạnh
cả.” Minh Hy biếng nhác nói. Trong khi đó Gia Ái tự hỏi có phải thời gian cô bỏ
ra cho anh vẫn chưa đủ, bởi vì cô chưa từng biết anh lại có bộ mặt dày thế này.
Chương 41. TRẢ GIÁ
Odette chết, bởi hoàng tử không nhận ra
nàng.
Suốt mấy ngày tiếp theo
cuộc sống của Gia Ái cũng không có gì đặc biệt, cô vẫn cùng mọi người trò chuyện
và tận hưởng một ngày tết ấm áp bên cạnh ông bà. Mùng ba tết cả hai cùng đến
thăm ba mẹ Gia Ái, trước kỳ nghỉ lễ cô đã chuyển cha mình về nhà, bác sĩ và hộ
lý vẫn thường xuyên đến chăm sóc cho ông. Ở lại không được bao lâu thì Minh Hy
nhận được cuộc gọi, rồi anh phải rời đi trước. Dì Lan thấy vậy liền kéo Gia Ái
vào phòng hỏi han.
“Con dạo này thế nào? Cậu
Hy có đối xử tốt với con không? Hay có làm khó gì con không?” Dì Lan hỏi liên tục,
bà vẫn còn nhớ rõ việc Gia Ái mất tích lần trước, và nếu như bà còn biết cậu ta
đối xử không tốt với cô, cho thêm một cái tát nữa bà cũng không ngại.
“Rất tốt ạ! Nhưng mà…”
Gia Ái chần chừ. “Con quyết định ly hôn rồi!”
“Thật sao?” Dì Lan ngạc
nhiên, Nguyên Phong không hề nói gì với bà về việc này.
“Dạ phải! Đợi qua nghỉ lễ
con sẽ ly thân, vì anh Hy không đồng ý ký đơn.”
Dì Lan trầm mặc một lúc
thì cương quyết nói:
“Vậy cũng tốt! Sau khi ly
thân con phải quay về đây, chỗ này mới là nhà con.”
Nhìn nét quan tâm của dì
cô nhẹ nhàng gật đầu, nhưng… chỗ này liệu có còn là nhà cô không? Ở đối diện dì
Lan đang mang tâm trạng lo lắng, bà biết rõ nếu không phải có vấn đề nghiêm trọng
Gia Ái sẽ chẳng quyết định như vậy.
“Gia Ái! Bà chủ có nói với
dì một chuyện… là mắt con bị bệnh. Cậu Hy… có biết việc này không?”
“Không ạ!” Cô lắc đầu,
trên môi là một nụ cười an ủi. “Con không định nói với anh ấy. Mà dì đừng nghĩ
vì con bị bệnh nên đòi ly hôn. Lúc trước con từng nói khi không chịu đựng nổi nữa
thì sẽ tự biết xử lý. Thời điểm đó đã đến rồi!”
“Con định bao giờ đi chữa
trị?”
“Sẽ sớm thôi! Khi con giải
quyết xong những chuyện ở đây.” Gia Ái từ tốn nói, ngả người vào vòng tay của
dì. So với mẹ cô thì tình cảm của hai người còn sâu đậm hơn nhiều. Dì Lan vốn
tính tình ôn hòa, có thể ra tay tát Minh Hy chứng tỏ dì rất yêu thương cô.
--------------------------------------------------
Minh Hy vì công việc đột
xuất nên lúc về đến nhà thì trời đã tối. Vừa bước vào phòng anh nhận ra Gia Ái
đang mặc áo sơ mi của mình, đưa tay lấy thứ gì đó trên ngăn tủ cao nhất, với động
tác này chiếc áo bị kéo lên một khoảng, để lộ đôi chân thon gọn của cô. Chứng
kiến cảnh này, anh chỉ đứng bất động nhìn cô, không hề lên tiếng.
Gia Ái bất chợt cảm nhận
được ánh mắt hướng thẳng vào mình, cô xoay mặt ra cửa rồi giật mình bỏ tay xuống,
vẫn chưa kịp lấy chiếc áo len đặt trên cao.
“Anh về lúc nào?” Cô hỏi.
“Được một lát!” Minh Hy tự
động trả lời. Ánh mắt anh làm Gia Ái chú ý, cô khẽ chau mày cúi xuống, lập tức
nhận ra cái anh đang nhìn.
“À! Lúc nãy tôi làm ướt
áo trong toilet, chỉ có cái này ở đó nên mới thay ra.” Cô vội giải thích, hai
má chuyển sang màu hồng.
“Không sao!” Anh nói rồi
bước trở ra ngoài, tựa mình vào cửa tự trách vì những ý nghĩ không đứng đắn xuất
hiện trong đầu. Minh Hy ra vườn ngồi một lúc lâu rồi mới quay lại, Gia Ái đang
đứng ở ban công nhìn ra ngoài. Anh lẳng lặng vào phòng tắm rửa, không làm phiền
cô.
Ánh mắt Gia Ái đăm chiêu,
cứ như đang nhìn vào một thứ gì đó rất đặc biệt mà chỉ mình cô trông thấy. Tâm
trạng cô không tốt, chỉ còn chưa đầy bốn tháng nữa cô sẽ mất hoàn toàn thị lực,
và kế hoạch cuối cùng vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị. Gia Ái biết mình
chỉ có một cơ hội để kết thúc tất cả. Đến lúc đó cô sẽ không còn tư cách hay mặt
mũi để đến đây nữa.
“Em đang suy nghĩ gì vậy?”
Minh Hy thì thầm bên tai cô, vòng tay ôm lấy từ phía sau. Gia Ái lập tức phản ứng,
cô ra sức gỡ tay anh khỏi người mình. “Bà nội đang nhìn!” Giọng anh cảnh cáo với
âm điệu ngọt ngào, siết chặt tay quanh eo cô rồi nghiêng người đặt cằm lên vai
Gia Ái.
Cô không thoải mái, nhưng
cũng không thể làm gì khác ngoài chuyện đứng im. Cho tới khi… Minh Hy bắt đầu
hành động khác.
“Chỉ là diễn kịch thôi,
anh có cần phải tích cực vậy không?” Gia Ái khó chịu nói, cố gắng xoay người
tránh bờ môi anh khỏi cổ mình mà không để bà thấy kỳ lạ.
“Tích cực?” Minh Hy phì
cười. “Thật ra tích cực hơn tôi cũng có thể làm được.” Anh nói xong liền kéo cô
xoay người lại áp sát vào người mình và rồi cúi xuống hôn lên môi cô.
Tình huống bất ngờ làm
Gia Ái không phản ứng kịp, cô chỉ biết cắn chặt răng chờ anh buông ra trong khi
đôi tay cố gắng tạo khoảng cách giữa cả hai. Nhưng anh ngày càng nồng nhiệt làm
hô hấp của cô trở nên khó khăn dưới nụ hôn đã trở thành kiểu Pháp tiêu chuẩn. Rồi
ánh mắt cô bất chợt nhìn sang phía ban công bên cạnh và… chẳng có ai ở đó.
“Bà nội đâu?” Cô đột ngột
dùng sức đẩy anh ra, tức giận hỏi.
Minh Hy hờ hững nhìn sang
bên cạnh một giây rồi nhún vai nói một cách vô tội:
“Có lẽ bà vào nhà rồi… hoặc
là tôi đã nhìn lầm!”
“Anh!... Lưu manh.” Cô dứt
khoát nói rồi đi vào phòng, vừa bước qua cửa thì đã bị Minh Hy kéo lại.
“Em giận sao? Tôi chỉ muốn
chúng ta thân mật hơn thôi!”
“Thân mật? Tại sao?” Gia
Ái nheo mắt hỏi. “Tại sao chúng ta lại phải thân mật hơn trong khi anh không hề
yêu tôi còn tôi cũng vậy? Anh không thấy nực cười sao?”
Không gian lúc này hoàn
toàn im lặng, Gia Ái vẫn đang nhìn anh với ánh mắt trêu ngươi đầy phẫn nộ. Còn
Minh Hy, tâm tư anh bị lấp đầy bởi những lý do khác nhau, nhưng tất cả đều có vẻ
không xác đáng, bên cạnh đó anh cũng đang tức giận. Những điều cô vừa nói khiến
ánh mắt anh tối lại, và cơn giận chẳng những không hề giảm đi mà còn tăng thêm
theo từng giây thời gian.
“Em thấy việc tôi ở cạnh
em là nực cười sao?” Nộ khí hiện rõ trong đôi mắt anh.
“Đã là sự thật thì cần gì
phải kết luận.” Gia Ái đáp, dùng đúng câu anh từng nói.
“Được!” Anh quả quyết nói
rồi ôm cô đẩy xuống giường. Sau đó là nằm lên người cô, ép chặt môi mình lên
môi người con gái trước mặt. Cái hôn không hẳn nồng nhiệt, phần nhiều là phẫn nộ.
Miệng bị khóa chặt, âm
thanh phản đối chuyển thành những âm điệu nữ tính, chỉ càng kích thích đối
phương hơn. Gia Ái không bỏ cuộc, dùng cả cơ thể cố gắng phản kháng. Cô chẳng hề
nương tay đánh mạnh vào người anh dù hiệu quả gần như không đáng kể. Rồi môi
anh bắt đầu trượt dọc xuống cổ, làn da nhạy cảm truyền đến cơn rùng mình.
“Anh không được! Buông
tôi ra! Tôi nói buông ra!” Cô hét lên.
Minh Hy bắt lấy tay cô ấn
xuống giường, giọng cảnh cáo:
“Nếu em muốn cả nhà đến
xem thì cứ tiếp tục lớn tiếng đi.” Vừa dứt lời thì hành động của anh lại tiếp tục,
bàn tay anh ngày càng quá đáng khiến cô hoảng hốt, đến cuối cùng phải giở bài tẩy.
“Là anh nói anh hận tôi.
Anh sẽ không bao giờ đụng vào tôi mà, vì Tường Vân!”
Câu chữ làm Minh Hy dừng
lại trong một giây, anh nhìn gương mặt đỏ hồng chẳng biết vì tức giận hay xấu hổ
của cô rồi bình tĩnh nói:
“Coi như tôi không giữ lời
đi!”
“Anh? Đồ mặt dày.” Gia Ái
chuyển sang mắng nhưng âm lượng đã giảm đi nhiều. “Vậy… vậy anh không ngại tôi
đã bị người khác đụng vào sao?”
Thêm một lần nữa anh dừng
lại, ánh mắt nhìn cô rất đa cảm.
“Đó là lỗi của tôi, tôi
chưa hề nghĩ sẽ trách em. Tôi không ngại!”
Gia Ái bất ngờ vì những
gì anh nói, vậy nên cô quên mất chuyện phản đối cho đến khi nhận ra hàng cúc
trên áo mình đã bị anh tháo khỏi.
“Nhưng tôi ngại!” Giọng
cô cương quyết. “Đó là lỗi của anh! Tôi hận anh. Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận
việc này! Anh làm tôi bị tổn thương chưa đủ sao?”
Lại là im lặng, Minh Hy
chăm chú nhìn vào đôi mắt mang đầy vẻ quật cường của cô. Những gì cô nói làm
anh đau nhói trộn hòa cùng tự trách và hổ thẹn, anh nhẹ nhàng buông cô ra rồi
ngồi dậy, xoay lưng về phía cô. Gia Ái thở hổn hển, kéo áo che người lại rồi
lùi sang bên kia giường. Cô vốn không ngờ người điềm tĩnh như anh lại có thể
kích động như vậy chỉ vì một câu nói của mình.
“Xin lỗi!” Minh Hy trầm mặc
nói, đứng dậy bước ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên
kéo tiếng thở dài của người ở lại. Nhìn thấy dáng buồn bã của anh Gia Ái không
hề có chút vui sướng nào. Nhớ đến ngày mình suýt gặp tai nạn, khi anh dùng thân
mình che chắn cho cô, hành động đó chạm vào nơi mềm yếu nhất của trái tim. Giống
như ngày cô khóc dưới bóng đêm, một lần nữa anh dang tay về phía cô, nhưng lần
này cô không thể nắm lấy nữa. Huỳnh Gia Ái lúc này không còn là cô bé hồn nhiên
lương thiện ngày xưa, rất nhiều chuyện đã xảy ra và cũng rất nhiều điều đã thay
đổi, bao gồm cả chính bản thân cô. Vậy nên câu trả lời là không thể…
Minh Hy đi thẳng đến
phòng dành cho khách ở tầng trệt, vào phòng tắm rồi bắt đầu xả nước. Anh đấm mạnh
tay lên tường liên tục, tạo ra một cơn đau thể xác nhằm che lấp đi nỗi đau
trong tâm hồn. Cô bảo cô trách anh, anh ngàn vạn lần trách mình. Kiến Tân đã
nói anh có dùng cả cuộc đời để đền bù cho cô cũng không đủ, có lẽ cậu ấy đã nói
đúng. Sau chuyện đó Gia Ái chưa từng nhắc lại với anh, Minh Hy dẫu biết cô bị tổn
thương nhưng anh nghĩ chỉ cần mình dùng thời gian bù đắp cho cô, cả hai vẫn có
thể sống hạnh phúc bên nhau. Có điều ngay phút giây này mọi giả thuyết đều bị
giẫm nát. Cô hận anh… từng chữ như găm thẳng vào người, cho anh biết cảm giác
mà cô từng phải chịu đựng. Anh biết mình vẫn không thể quên đi chuyện của Tường
Vân và cô cũng sẽ khó mà quên được những tổn thương anh gây ra cho mình. Cuộc
hôn nhân này… anh không muốn kết thúc, nhưng liệu nó có thể duy trì được bao
lâu? Lòng tin trong anh bị lung lay. Anh đang trả giá và có lẽ phải trả giá rất
lâu.

