Linh hồn ác - Chương 02

Hành lang tối om, vài giọt nước rơi đâu đó dưới tầng hầm.
Nhưng điều tồi tệ nhất chắc hẳn là bóng tối, không thể nhìn thấy gì cách hai
mét. Rồi thứ đó đột ngột hiện ra, giống như con quỷ chui khỏi cái hộp. To lớn
và gớm ghiếc, nó vụt tới, chém bay đầu con người đang còn ngây ra nhìn nó,
không để anh ta kịp giơ vũ khí.

- Khỉ thật! Joshua Brolin thốt lên và nhảy khỏi ghế bành để
tắt trò chơi điện tử.

Phòng làm việc nơi anh đang ngồi nằm trên tầng sáu của Sở
cảnh sát Portland,
căn phòng rất sáng nhờ có những cửa sổ lớn và đặc biệt căn phòng rất rộng rãi,
điều hiếm hoi trong ngành cảnh sát.

Cánh cửa chợt mở ra và một người mặc đồng phục tiến vào.
Thân hình to khỏe, mái tóc điểm bạc và đôi mắt có quầng đen, Lany Salhindro đang
trong tâm trạng bực bội.

- Cậu làm thanh tra đã hai năm rồi mà không gắn biển hiệu
lên cửa, ông vừa nói vừa bước vào như thể đây là phòng của mình. Nhìn thấy
chiếc ti vi nhỏ và máy chơi điện tử, ông nói thêm:

- Thế nào, Josh, vẫn còn thích chơi trò trẻ con này à?

- Hãy tin tôi, tôi đã cố thử không chơi nữa nhưng còn khó
hơn cả cai thuốc lá! Đây là thứ duy nhất khiến tôi không nghĩ đến điều gì khác
ngoài công việc. Đây là cách giải tỏa stress của riêng tôi.

- À, ra là để giải tỏa Stress. Thôi, đây là báo cáo của bác
sĩ pháp y về cô gái trẻ xinh đẹp được vớt sáng hôm kia, Salhindro nói rồi đặt
một tập hồ sơ lên chiếc bàn đã chất đầy giấy tờ.

- Các cuộc kiểm tra bằng kính hiển vi đã được thực hiện hôm
qua, nhưng người ta chưa kịp viết ra hết tất cả, chúng ta sẽ có kết quả trong
ngày hôm nay.

Ông ngồi xuống và kéo chiếc thắt lưng nặng nề ra để giải
thoát cho chiếc bụng phệ của mình. Một tháng nữa là tròn năm mươi tuổi, thừa
quá nhiều cân, Larry Salhincdro làm việc ở Sở cảnh sát Portland đã hai mươi bảy năm. Những năm
tháng dài đi tuần tra khiển ông phải ăn đủ loại đồ ngọt mới có thể chịu đựng
được về mặt thể chất.

Brolin cầm lấy hồ sơ, lấy kính ra khỏi hộp rồi đeo vào. Với
những sợi tóc nâu rơi xuống trán, đôi mắt to màu hạt dẻ, cái miệng luôn tươi
tắn một cách tự nhiên và chiếc cằm vuông rộng, cặp kính đem lại cho anh vẻ
nghiêm khắc khá hiếm thấy. Gần ba mươi mốt tuổi, Brolin là thanh tra trẻ nhất
của Phòng điều tra tội phạm. Người ta thường chỉ trích anh bởi nom anh giống
một ngôi sao bóng đá – vì thế anh còn có biệt danh QB(2) – hơn là một thanh tra
hiện trường. Nói bằng cách này hay cách khác để anh hiểu không nên nhắc lại
khởi đầu nghề nghiệp của mình. Joshua Brolin có con đường nghề nghiệp khác
thường khi chuyển từ FBI sang ngành cảnh sát chứ không phải ngược lại. Với tấm
bằng tâm lý học trong túi và năng khiếu thực sự trong nghiên cứu bệnh học tâm
thần, Brolin muốn vào FBI để làm việc ở Tổ Khoa học Hành vi (USC) và như vậy sẽ
được đắm mình trong suốt các cuộc điều tra. Thế là bắt đầu chuỗi bài kiểm tra để
vào Quantico,
học viện của FBI, rồi đến giai đoạn đào tạo nhạt nhẽo. Anh dễ dàng qua vòng thi
sơ tuyển, là một trong những thí sinh xuất sắc nhất, vì thế anh làm quen được
với các thành viên của USC và gây dựng mối quan hệ. Ngoài ra, mong muốn theo
học trong các lĩnh vực của chuyên ngành tội phạm học và điểm số xuất sắc đã
giúp anh nhanh chóng có được quyền ngoại lệ đặc biệt tham gia các khóa đào tạo
đặc tù của USC. Cả ở đây, anh cũng nổi bật nhờ khả năng tích hợp thông tin để
so sánh chúng với các yếu tố điều tra được và từ đó rút ra thông tin hoàn toàn
chính xác về tội phạm.

(2) Viết tắt của
Quaterback – đội trưởng cũng là ngôi sao bóng đá Mỹ

Chính từ đó, mọi chuyện bắt đầu xấu đi. Brolin biết rõ rằng
không thể trở thành chuyên gia tâm lý ở USC ngay sau khóa đào tạo, thông thường
phải chứng tỏ vài năm ở một đơn vị khác trước đã rồi mới được chấp nhận nộp đơn
xin việc: chỉ có kinh nghiệm hiện trường mới có thể đem lại cho một đặc vụ
những năng lực cần thiết để trở thành một chuyên gia tâm lý tội phạm giỏi. Thế
nhưng Brolin đã từng suy nghĩ rất ngây thơ rằng với điểm “giỏi” ở hầu hết các
môn thi và những mối quan hệ rất tốt đẹp giữa anh với một số cán bộ, anh sẽ có
được tấm vé đi thẳng vào USC, ít nhất là với tư cách thực tập sinh. Nhưng sự
việc không diễn ra như vậy. Anh chỉ vào được FBI sau hai năm luyện tập và học
về tội phạm học.

Dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng và không khoan nhượng, thực ra
USC lại là một gia đình lớn, nơi mỗi người không ngần ngại giúp đỡ và đưa ra
lời khuyên cho đồng nghiệp của mình. Lý do chủ yếu là vì tất cả mọi người đều
làm việc với những vụ chặt chân tay dã man, hành hạ tình dục tàn ác và nhiều vụ
khủng khiếp khác. Họ giúp đỡ lẫn nhau vì họ không có lựa chọn nào khác, rất
nhiều người trải qua vài năm ở USC rồi xin chuyển công tác, ở đây người ta phải
sớm chuyển đi nếu muốn giữ cho mình một sức khỏe tâm thần vững vàng trong xã
hội. Công việc hàng ngày của một chuyên viên là phân tích những vụ án tồi tệ
nhất xảy ra trong nước qua rất nhiều bức ảnh, thậm chí là bộ phim và báo cáo
của pháp y hay cảnh sát. Trên thực tế, mỗi ngày là một lần chìm trong những ngõ
ngách sâu thẳm đen tối nhất của lòng người.

Lạ thay, đó không phải là điều khiến Brolin khó chịu nhất
trong suốt nhiều giờ làm việc ở đây trong thời gian đào tạo. Anh hoàn toàn chìm
đắm được vào một cuộc điều tra, thấm nhuần các yếu tố và tái tạo lại hành vi
của kẻ sát nhân, rồi dần dần thoát ra khỏi vai đó để lại trở về là Joshua
Brolin.

Một buổi tối, sau một ngày dài nghe giảng, Robert Douglas,
giám đốc USC, nói với anh rằng ông nhìn thấy ở anh một chuyên gia tâm lý tội
phạm bẩm sinh vì khả năng tách biệt cuộc sống riêng và công việc. Khó khăn lớn
nhất đối với một Chuyên gia tâm lý là phải chìm đắm hoàn toàn vào tâm lý của kẻ
sát nhân, phải hiểu rõ sự vận hành của nó để suy nghĩ theo nó, rồi cuối cùng
khoanh vùng được vấn đề và biết tên tội phạm sẽ làm gì. Đạt đến trình độ này là
một việc làm dài hơi, chuyên gia tâm lý sống cùng với tất cả những gì anh biết
về cuộc điều tra và các nạn nhân; anh tập trung vào những bằng chứng trên xác
chết, cả ngày lẫn đêm, cho đến khi có thể cảm thấy mình “giống” với cá tính của
kẻ sát nhân.

Rồi anh trở thành kẻ sát nhân.

Ít nhất anh cũng hiểu hành động, nhất là động cơ, ảo tưởng
của hắn và hiểu hắn muốn gì ở thời điểm diễn ra vụ án. Chỉ khi đó anh mới có thể
dựng lại tâm lý kẻ sát nhân, vì anh biết hắn thế nào, anh đã nhận thấy các nhu
cầu của hắn và có thể dự đoán những hành động nguy hiểm hắn tiến hành trong
tương lai.

Theo Douglas, tính cách mạnh mẽ của Brolin giúp anh làm được
việc này mà không phải chịu thương tổn tâm lý nặng nề khi vai trò kẻ sát nhân
kết thúc, đây là tư chất chủ yếu của một chuyên gia tâm lý tội phạm. Quả thực,
Brolin đã chứng tỏ một sự đồng cảm khó tin chứ không chỉ đơn giản là cảm nhận,
đây chính là điểm mạnh của anh. Anh không tìm cách tự lý giải điều này, nó vốn
dĩ như vậy ở anh, anh không muốn cố thử phân tích tỉ mỉ hơn nữa hiện tượng ấy,
anh không quan tâm đến nó. Điều anh muốn là tóm được những kẻ bệnh hoạn kia
trước khi chúng kịp phạm tội ác mới. Ở Quantico, mọi người thường thì thầm
trong hành lang của các đơn vị sát cạnh USC rằng tất cả các chuyên gia tâm lý
tội phạm chắc chắn làm việc ở FBI, nhưng chỉ cần một chuyện không to tát gì xảy
ra trong tuổi thơ của họ là đủ để một ngày nào đó khuôn mặt họ cũng được đặt
cạnh ảnh những kẻ giết người hàng loạt tàn ác nhất đang ghim trên tường các văn
phòng.

Làm sáng tỏ các dấu hiệu, thu thập chứng cứ, dựng lại tâm lý
để dần dần xác định kẻ sát nhân, đó là những động cơ chủ yếu của Brolin khi gia
nhập FBI. Lúc nhận được thẻ anh hơn hai mươi tám tuổi, và Robert Douglas gọi
anh vào Phòng.

- Tôi biết cậu muốn trở lại đơn vị của tôi, khi giờ đây cậu
đã chính thức làm việc ở nơi này rồi, ông nói. Nhưng cậu phải kiên nhẫn. Chắc
chắn cậu sẽ trở thành một chuyên gia tâm lý tội phạm giỏi, như tôi đã từng nói
với cậu.

- Sao Cơ? Brolin hỏi, anh cảm thấy đắng miệng vì thất vọng.

- Tôi sẽ không tạo ra ngoai lệ. Cần phải có kinh nghiệm hiện
trường cộng với trực giác nên dù đã nắm được toàn bộ hồ sơ về cậu, tôi vẫn muốn
cậu rèn luyện mình. Việc này sẽ mất khoảng bốn đến năm năm, cùng lắm là sáu
năm. Tôi không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần cậu tích lũy kinh nghiệm của một cảnh
sát trong suốt thời gian này, hãy tin tôi đi, có hàng trăm thứ mà cậu chỉ có
thể biết được ở đó, trong đô thị đông đúc. Sau đó, cậu sẽ có chỗ ở đây. Cùng
với chúng tôi.

Trước bộ mặt hơn cả nhăn nhó của Brolin, Robert Douglas nói
thêm:

- Cậu nghĩ gì thế, hả? Có thể cậu sinh ra để làm công việc
này, nhưng tôi sẽ không nhận một nhân viên có nguy cơ ngồi đần ra trước một hồ
sơ vì anh ta không đủ kinh nghiệm và độ chín. Cậu đã xem mọi người ở đây làm
việc chưa? Ít nhất họ đều đã qua tuổi băm. Tôi sẽ sắp xếp cho cậu một vị trí
thích hợp, rồi vài năm nữa cậu sẽ gia nhập đơn vị.

Brolin biết rằng Douglas nói
vòng vo, nhưng sự thật rất đơn giản: USC có được uy tín lớn nhờ ra sức làm việc
và chỉ muốn nhận những nhân viên đã nhiều lần chứng tỏ được năng lực của mình,
để không bị mất uy tín vì chọn nhầm người. USC không thể gặp bắt cứ rủi ro nào.

Vài ngày sau, anh nhận được giấy phân công công tác đến một
đơn vị khu vực ở Boston.
Nhiều bạn bè cùng khóa ghen tị với quyết định này, nhưng với Brolin, điều đó có
nghĩa là sống thêm sáu năm nữa mà không được tiếp xúc với công việc anh đam mê
từ suốt tám năm nay. Chỉ đơn giản là không thể bàn đến.

Trong quá trình học, Brolin có thiện cảm với một chuyên gia
dạy môn tâm lý học tội phạm tên là John Rissel. Ông này tỏ ra rất nhiệt tình và
dễ gần. Rissel là nút của anh. Ông cũng nói rằng anh có năng khiếu thực sự để
xác định cá tính của bọn tội phạm, rằng anh phải kiên nhẫn. Nhưng trước lời từ
chối dứt khoát của Brolin, ông đã đầu hàng. Thế là ông khuyên anh nên xin nghỉ
việc và gia nhập lực luợng cảnh sát. Ở đó, người ta cần những người như anh, có
lẽ người ta sẽ cử anh đến hiện trường để kiểm tra, nhưng nếu vào một khu dân cư
quy mô trung bình, anh sẽ nhanh chóng được nhận những hồ sơ tội phạm và cả phần
tâm lý tội phạm, chắc chắn là nhanh hơn so với ở FBI. Rissel đã xác định được
tính cách của anh, nhu cầu được làm việc trên những cơ sở vững chắc, trong một
môi trường ổn định nơi anh có thể phát huy được nhờ luôn mong muốn biết nhiều
hơn về các sự việc xung quanh mình. Rissel đã động viên anh đến định cư ở một
thành phố lớn chứ không nên lựa chọn cuộc sống nay đây mai đó của bất cứ đặc vụ
FBI nào. Nếu anh cảm thấy không thể chịu đựng nổi mấy năm ở đây, thì hãy đi tới
nơi mà ở đó anh có thể có ích nhất và phát triển được khả năng của mình tốt
nhất.

Thế là với tấm bằng tâm lý học và sau khóa đào tạo về tội
phạm học ở FBI, Brolin tới làm việc tại Portland; thành phố nơi anh sinh ra, và chỉ
sau sáu tháng, anh có được vị trí thanh tra. Anh mất thêm mười một tháng với
những sự vụ không ổn định, rồi nhờ khả năng xác định bản chất tội phạm của
mình: anh nhanh chóng được cấp trên đánh giá cao và cuối cùng cũng được giao
những hồ sơ thú vị nhất. Từ đó, anh tránh nhắc tới quá khứ ở FBI, quãng thời
gian mà anh coi là để lấy thêm kinh nghiệm nghề nghiệp, mặc dù đó là thất bại
cá nhân lớn nhất trong đời anh.

Ở một thành phố như Portland, một quá khứ là Fed(3) là
đủ để chuốc lấy tiếng tăm xấu, như thể đó là bằng chứng của một tham vọng leo
cao. Các cảnh sát khác cảm thấy ở Brolin một chú ngựa non háu đá, nhưng hoàn
toàn không phải như thế, cần phải gần gũi mới hiểu được anh, điều mà rất ít
người thử làm, ngoại trừ Salhindlro.

[(3) Điệp viên liên
bang của FBI.]

- Mấy cậu ở phòng xét nghiệm vẫn chưa xác định được danh
tính của cô gái, tôi đoán đúng không? Brolin hỏi mà không ngẩng đầu khỏi bàn.

- Ô, đúng là chưa, và với tình trạng ấy, sẽ không đơn giản
đâu! Cô gái đã bị biến dạng vì khí ga, còn màu da thì...

Mặc dù kém ông đến gần hai mươi tuổi, nhưng Brolin vẫn xua
tay ra hiệu im lặng.

- Larry, tôi ở đó khi người ta tìm thấy cô ấy. Cô ấy chết vì
nguyên nhân gì?

- Ngạt thở.

- Bị chết đuối, ý anh muốn nói thế chứ gì, Brolin chữa lại.

- Không, tôi muốn nói là cô ấy chết vì không hít được đủ khí
nữa. Hai con đỉa khiến cô ấy bị ngạt.

Lần này, Brolin ngước mắt lên nhìn thẳng vào Salhindro qua
phía trên gọng kính.

- Gì cơ?

- Tôi biết điều này rất lạ, nhưng đó là những gì đã được
viết ra.

Salhindro cầm tập hồ sơ; lật các tấm ảnh và trang giấy cho
đến trang ông cần tìm.

- Đây, tôi đọc nhé: “... sự hiện diện không thể giải thích
được của sáu con đỉa trong đường thở đã làm tâm thất phải bị quá tải khiến tim
ngừng đập. Sáu vật thể lạ được tìm thấy ở nhiều nơi, trong thực quản, ở thành
họng và nắp thanh quản. Các mẫu đã được chuyển tới chuyên gia về đỉa để biết
thêm thông tin chi tiết. Các thương tổn - mà kết quả khám nghiệm giải phẫu bệnh
học đã khẳng định là có từ trước khi chết - trong miệng, ở răng và lưỡi cho
thấy kẻ sát nhân đã nhét các vật thể lạ vào họng nạn nhân trước khi nạn nhân
chết. Có thể cho rằng đỉa đã bò xuống thanh quản để hút máu. Mặc dù cơ còn che
giấu một số điều, nhưng các vết tụ máu, bầm tím cùng một số dấu hiệu khác trên
da và niêm mạc bảo vệ rất dễ phát hiện. Các dấu hiệu bên ngoài và bên trong
quanh hàm cũng như những tổn thương khác nhau trong khoang miệng cho phép giả
thiết rằng kẻ sát nhân đã cậy mồm nạn nhân để nhét đỉa vào. Các khám nghiệm
giải phẫu bệnh học sẽ cho thấy hậu quả của nước trong phổi, và sẽ đưa ra thông
tin cụ thể liệu nạn nhân bị chết đuối, hay chỉ bị nước vào có thể sau khi chết
vì bị vất xuống sông”. Đỉa hút máu và ngày càng to ra, khiến nạn nhân không thở
được dẫn đến bị chết ngạt. Đấy, tất cả đều có trong báo cáo.

Tập hồ sơ phát tiếng kêu mạnh khi Salhindro thả phịch xuống
mặt bàn.

- Đồng ý, chúng ta đang phải đối mặt với một kẻ điên thích
tống đỉa vào họng người khác, nhưng điều tôi quan tâm nhất là có đúng kẻ mà
chúng ta đang tìm kiếm đã làm việc này hay không! Brolin bật lại, anh bắt đầu
cảm thấy căng thẳng thần kinh. Vậy anh có thể nói gì về vết thương trên trán
nạn nhân? Có tin tức gì chưa?

Ngồi trước mặt viên thanh tra trẻ tuổi, Salhindro khoanh tay
và quan sát bầu trời qua cửa sổ.

- Đúng! Hãy quay lại với dấu hiệu này, ông đáp, nó sẽ khiến
cậu quan tâm đấy.

Hôm kia, Brolin được gọi tới bờ sông Tualatm, nơi người ta
vớt được một xác phụ nữ. Chuyên gia pháp y ở hiện trường nhanh chóng nhận ra
một vết lạ trên trán cái xác. Hơi thối rữa và thời gian ngâm trong nước không
cho phép nói chính xác đó là vết gì, nhưng thanh tra tại hiện trường mời ngay
Joshua Brolin tới.

Trong vòng hai tháng qua, hai xác phụ nữ khác cũng đã được
tìm thấy trong tình trạng tuơng tự, chân tay bị chặt hết sức dã man.

Nạn nhân thứ nhất hai mươi hai tuổi, làm bồi bàn. Cô bị bắt
cóc trên đường trở về nhà. Những người đánh cá vô tình phát hiện ra cô đang
trôi sấp nổi tái hồ trong vùng.Tay bị chặt đến ngang cẳng tay trong lúc còn
sống. Cô vẫn còn sống khi sự việc diễn ra. Vì một lý do nào đó chưa xác định
được, kẻ sát nhân đã làm bỏng trán cô, để lại một vết rộng hình ngôi sao. Mặc
dù không sâu, nhưng vết thương cũng để lại những tổn thương nghiêm trọng, làm
nổ tung toàn bộ vùng trán giống như một hố núi lửa. Lần này cũng thế, tình
trạng không toàn vẹn của cơ thể không cho phép kết luận chính xác về tác nhân
gây ra. “Có thể là một loại axit", chuyên gia pháp y chỉ viết như vậy. Cái
xác đã bị ngâm trong nước quá lâu nên người ta không thể nói được gì thêm.

Nạn nhân thứ hai là một nữ sinh viên ngành nghệ thuật tạo
hình, hai mươi ba tuổi. Bị bắt cóc ở bãi xe của một hộp đêm và được tìm thấy
trên sông Tualatin. Cô gái trẻ này cũng không còn bàn tay và cũng có vết bỏng
trên trán. Lần này, vết bỏng sâu hơn, phá hủy phần lớn phía trên khuôn mặt.
Trong cả hai trường hợp, xác đều bị chặt chân tay, và cho dù do bị ngâm lâu
trong nước nên người ta chưa thể khẳng định được, nhưng có vẻ như đây là các
nạn nhân của bạo hành tình dục. Nguyên nhân chết là do nhiều nhát chặt và hiện
tượng chảy máu mà người ta có thể dễ dàng nhận thấy trên cả hai cái xác.

Hiển nhiên là chuỗi tội ác sẽ không dừng lại ở đây. Để chặt
tay và giết người như thế, phải có một sự quyết tâm và tàn bạo cần thiết, vì
thế có thể dự đoán rằng tên sát nhân là một kẻ mắc bệnh tâm thần nguy hiểm, và
hắn đang chờ đợi một nạn nhân mới.

Brolin đã nghiên cứu những vụ tương tự ở FBI, anh biết dựng
lại tâm lý hung thủ nhờ những yếu tố của cuộc điều tra, và nhất là không ai
trong Sở cảnh sát Portland biết
rõ hơn anh về những kẻ giết người hàng loạt. Hai ngày trước, thám tử Ashley có
mặt khi người ta vớt được xác một phụ nữ với vết bỏng trên trán, và mặc dù hai
bàn tay không bị chặt, nhưng thám tử vẫn mời Brolin đến ngay vì Brolin là người
phụ trách điều tra chính thức.

Với những kẻ giết người hàng loạt, anh luôn thích đặt biệt
danh cho chúng. Lần này, ý tưởng thuộc về một đồng nghiệp của Brolin. Dựa vào
sở thích chặt tay và tra tấn nạn nhân, tên sát nhân được đặt biệt danh Đao
phủ Portland.
Thông tin bị lọt ra ngoài và báo chí tự cho rằng anh là tác giả của biệt danh
này.

Hiện giờ, Brolin chỉ còn chờ câu khẳng định điều mà anh đã
biết trong thâm tâm mình, rằng vết bỏng trên trán của người phụ nữ này là do axit
gây ra.

Salhindro lại cất giọng trầm:

- Cùng một vết bỏng như hai cô gái kia. Khám nghiệm pháp y cho
thấy cũng một sự kiên trì đổ một lượng lớn chất ăn da lên phần trên của khuôn
mặt. Lại một lần nữa, tình trạng bị ngâm trong nước không cho phép kết luận
nguyên nhân gây ra, nhưng dường như đó là axit. Vậy là vẫn cùng một cách hành
động như đối với hai nạn nhân trước.

Ngược lại với đồng nghiệp và cũng là anh bạn trẻ Josh Brolin
của mình, Salhinđro chưa từng theo học khóa đào tạo mô tả tâm lý tội phạm
ở Quantico.
Nhưng nhiều năm làm việc cùng các chuyên gia tâm lý của Sở cảnh sát hoặc tiếp
xúc với bọn tội phạm và đọc nhiều báo cáo đã giúp ông học hỏi được tương đối
nhiều để có được suy nghĩ riêng của mình khi đối diện với một cảnh phạm tội.

Brolin gật gật đầu xác nhận.

- Vẫn chính tên đó ra tay, anh nghiêm giọng thì thầm. Cách
hành động khác nhau, nhưng dấu vết để lại giống nhau. Nhu cầu gây đau đớn, sự
cần thiết phải làm tăng nỗi khiếp sợ, phải luôn làm nhiều hơn. Và cả gây bỏng
trán nạn nhân bằng axit nữa, anh nói càng nhỏ hơn.

Anh thanh tra trẻ thở dài như bị nghiền nát bằng một trọng
lượng quá lớn rồi tháo kính ra. Nhất định phải có một điểm chung cho tất cả.
Tại sao kẻ sát nhân lại chặt tay của hai nạn nhân đầu tiên chứ không chặt tay
của nạn nhân thứ ba? Còn axit trên trán thì sao?

Brolin day day hai thái dương và bắt tay vào quá trình tìm
hiểu. Anh khéo léo kết hợp những gì nhận thấy và các báo cáo thực tế được
chuyển tới tay anh.

Không một hành động nào của kẻ giết người hàng loạt là vô
tình, khó khăn nhất là tìm xem hành động đó nằm ở vị trí nào trong ảo tưởng của
hắn, anh thanh tra trẻ nghĩ. Có thể hắn chặt tay nạn nhân vì bái vật giáo, như
một thứ chiến lợi phẩm, nhưng tại sao lại là bàn tay? Còn các nạn nhân, tại sao
hắn lại chọn họ, một cách vô tình hay theo những tiêu chí cụ thể?

Nạn nhân đều là những cô gái được xếp vào hàng “nguy cơ
thấp” vì họ có vóc dáng tương đối thể thao, vậy là có khả năng tự vệ, họ lại
không quan hệ với người xấu, không lui tới những nơi đáng ngờ. Vậy thì hung thủ
hẳn phải rất táo tợn khi bắt cóc họ. Hắn thích đương đầu với khó khăn, như một
dạng thách thức. Trong mỗi vụ, lẽ ra phải có nhân chứng, nạn nhân phải tự vệ và
báo động cho người qua đường. Thế nhưng hoàn toàn không, tất cả được thực hiện
rất nhanh chóng.

Đây là một kẻ xảo quyệt, một sát thủ có tổ chức và bạo dâm.

Brolin không khó khăn gì tưởng tượng ra hắn đang chuyện trò
với các con mồi, rồi làm họ khiếp sợ, sau đó cưỡng hiếp họ không vội vã. “Thậm
chí đó có thể là một kẻ bảnh trai, có sức hấp dẫn như Tod Bundy trước đây”,
Brolin bắt đầu tưởng tượng. Nhưng khi máu sát nhân nổi lên, hắn trở thành một
con quái vật khát khao thống trị bị nhu cầu quyền lực cuốn về phía sự kinh
hoàng. Điều này diễn ra rất nhẹ nhàng, một ham muốn tình dục lôi kéo hắn. Rồi
hắn thấy một cô gái trẻ trên phố hay trên ti vi, cô gái khiến hắn có cảm giác
muốn bạo lực, làm nảy sinh hưng phấn trong hắn. Thế là hắn bắt đầu tìm kiếm. Có
thể là hắn không tìm thấy gì khiến hắn say sưa cả, không thấy nạn nhân tiềm
năng, vì thế hắn tiếp tục tìm kiếm trong vài ngày. Đôi khi, ham muốn tiêu tan
đi và hắn lại quay về với cuộc sống thầm lặng hơn, nhưng cũng có khi ham muốn
vẫn còn và càng tăng lên gấp bội lúc hắn nhìn thấy những cô gái không thể tiếp
cận được. Đột nhiên, tâm trạng không thỏa mãn bị tác động mạnh và sự thù hận mà
họ làm nảy sinh trong hắn lại dâng cao hơn bao giờ hết. Hắn sẽ bắt họ phải trả
giá đắt. Tất cả những phụ nữ mà hắn thấy ở khắp nơi, trên đường phố, trong các
tạp chí hay trên ti vi, hắn không quan tâm, hắn không thể làm điều mà hắn muốn
với họ. Vậy là hắn càng chờ đợi thì lòng hận thù càng tăng cao. Rồi cơ hội chợt
đến, một phụ nữ mà hắn đã theo dõi khá lâu - trừ khi đó không phải là nơi mà
hắn quan sát? - Xuất trong hoàn cảnh thuận lợi. Tràn ngập hưng phấn, hắn sẽ
chiếm được cô ấy và sau đó... Sau đó cô ấy sẽ thuộc về hắn. Hắn bắt cóc người
phụ nữ ấy và đưa đi xa để tránh rắc rối, có thể hắn có một căn nhà tồi tàn để
thực hiện các hành động tàn bạo của mình. Đầu tiên, hắn vờn nạn nhân đang khiếp
sợ, hắn kìm nén các xung năng thù hận nổi lên. Hắn thích thú làm nạn nhân sợ và
thỏa mãn với nỗi kinh hoàng mà hắn gây ra khi cưỡng hiếp nạn nhân, trong lúc đó
hắn có thể cười hoặc đánh đập nạn nhân. Rồi dần dà những cơn sóng thù hận mà
hắn dồn lại trào ra, hắn bước vào giai đoạn bạo lực cực độ. Những cú đánh đập
dồn dập, đó là tất cả những dấu hiệu mà người ta thấy trên cơ thể các nạn nhân.

Cô gái chết.

Còn hắn thấy sung sướng.

- Thôi, tôi trở lại với công việc của mình đây, nếu không sẽ
bị đại úy Chamberlin cho một trận, Salhindro nói rồi đứng dậy.

Đột ngột bị dứt khỏi dòng suy nghĩ, Brolin gật đầu vẻ lơ
đễnh.

- Tôi sẽ báo tin cho anh.

Salhindro chỉnh lại chiếc thắt lưng nặng nề trước khi đi ra.

Còn lại một mình. Brolin ngắm những tòa nhà cao tầng ở trung
tâm thành phố trong vài giây rồi mở báo cáo giám định pháp y.

Báo cáo nội dung xấu