Niệm Niệm Hôn Tình - Quyển 4 - Chương 50-1
Chương 50
Lục Viện Trưởng Đã Xảy Ra Chuyện
Lục Dung Nhan cảm thấy chuyện này thật sự kỳ quặc, cô muốn trở về xem Lục Ngạn Diễm thế nào, nhưng trùng hợp chút nữa cô có ca mổ nên đành phải để chuyện Lục Ngạn Diễm sang một bên. Hắn chắc không xảy ra việc gì đâu!
Lục Dung Nhan cứ như thế trấn an chính mình.
Sửa sang tư liệu xong, cô sang phòng mổ chuẩn bị cho ca giải phẫu.
“bác sĩ Lục.”
Phụ mỗ Tiểu Lâm cũng tới, cô sẽ chịu trách nhiệm hỗ trợ mọi người đưa dao mổ này nọ.
“Tiểu Lâm.” Lục Dung Nhan nhìn Tiểu Lâm, vờ lơ đãng hỏi một câu: “Tối qua Lục viện trưởng nhà tôi mổ, cô cũng ở đó nhỉ?”
“À… vâng.”
Tiểu Lâm ánh mắt có chút lập loè, không dám nhìn thẳng Lục Dung Nhan.
Biểu tình này, Lục Dung Nhan đã xác định, hôm qua giải phẫu, nhất định là đã xảy ra chuyện.
Nhưng nhìn cô ta như vậy, hiển nhiên cùng Giang Mẫn giống nhau, là cố ý gạt cô! Không cần phải nói, nhất định là Lục Ngạn Diễm cấm các cô nói ra.
Lục Dung Nhan cũng không hề hỏi nhiều, chỉ vờ như không có việc gì dặn dò nói: “Được rồi, mau thay quần áo đi thôi! Đừng quên ăn chút gì trước, giải phẫu này không biết tới khi nào xong!”
“Dạ!”
Tiểu Lâm vừa nghe lời này, liền cùng Giang Mẫn giống nhau, vội bỏ chạy.
Lục Dung Nhan nhíu mày đi về phía phòng y tá trực phòng mổ. Cô gõ tay vào mặt bàn: “Tiểu Tần, tư liệu ca mổ đêm qua cô có không?”
“Có!”
“Tìm giúp tôi toàn bộ, càng tỉ mỉ càng tốt, bao gồm cả tình huống bệnh nhân.”
“Dạ!”
“Được rồi, sau khi tìm được giúp ta tôi sao một bản, giải phẫu xong tôi lại qua đây lấy.”
“Dạ! Chị cứ đi đi ạ!”
Phân phó xong, Lục Dung Nhan liền đi vào phòng thay quần áo.
Nhìn điện thoại một chút, cô vận gọi cho Lục Ngạn Diễm nhưng điện thoại vẫn tắt máy.
Chẳng lẽ hôm qua buổi tối quên sạc?
Thôi, thôi! Hắn vốn có công việc bí mật, cũng có đôi khi mất tích, cũng không phải lần đầu! Cô cũng nên bớt lo!
Lục Dung Nhan cúp máy, ném vào tủ.
Đi ra khỏi phòng thay quần áo, rửa mặt, rửa tay khử trùng.
…………………………………………………………………………………………
Giải phẫu tương đối nhẹ nhàng, vốn dĩ dự tính năm tiếng kết thúc, cuối lại xong trước một tiếng.
Hơn nữa, tiến hành vô cùng thuận lợi.
Tất cả mọi người trường nhẹ nhàng thở ra.
“Cũng may ca này nhẹ nhàng. Tối qua tôi phải đứng hết tám tiếng, chân như tê dại hết cả!” Tiểu lâm vừa dọn dao mổ vừa nói.
“Nghe nói hôm qua ca giải phẫu thực phiền toái, đúng không?” Có bác sĩ hỏi Tiểu Lâm, lại nói tiếp: “Lục viện trưởng cũng phải tự mình ra trận đâu!”
Tiểu Lâm trên mặt lộ ra mấy phần xấu hổ, lại nhìn Lục Dung Nhan đang đứng đối diện, chỉ chột dạ cười gượng hai tiếng, “Ừ, đại khái thế! Dù sao giải phẫu là tiến hành rất thuận lợi, may mắn có Lục viện trưởng …”
Tiểu Lâm nói, lại nhìn thoáng qua Lục Dung Nhan đối diện, miệng mấp máy, tựa hồ muốn hỏi cái gì, nhưng cuối cùng lại nuốt vào.
Lục Dung Nhan vẫn mải làm không để ý tới thần sắc của cô ta, cuối cùng một kéo cắt xuống, hoàn mỹ khâu lại, kết thúc công việc.
Cô buông kéo, “Được rồi, viêc còn lại mọi người xử lý đi!”
Cô vừa nói vừa cởi bao tay khẩu trang và đồ bước nhanh ra khỏi phòng giải phẫu, đi thẳng về phía bàn y tá.
“Thế nào? Tư liệu sao rồi?” cô hỏi Tiểu Tần
“bác sĩ Lục!” Tiểu Tần vội lấy tư liệu đưa cô. “Dạ đây, ban nãy tôi có nhìn qua, phát hiện hóa ra người bệnh lại là người bị AIDS!”
“người bệnh bị AIDS??”
Lục Dung Nhan thấy tim mình hẫng một nhịp.
“Đúng rồi! Khó trách bọn họ nói bệnh đặc thù, tôi còn tưởng là thân phận đặc thù chứ! Hóa ra là chuyện này.”
Lục Dung Nhan lật nhanh bệnh án, “Ở đâu ghi thế?”
“Đây này, trang số ba.”
Tiểu Tần lật nhanh tới trang 3, chỉ vào góc dưới bên phải :” Đây ạ, kiểm tra ra HIV dương tính.”
“……” Lục Dung Nhan có cảm giác đầu váng mắt hoa.
Cô lại nghe tiểu Tần tiếp tục nói: “bác sĩ Lục, chị nói xem, chúng ta mổ cho người này có sao không? Chỉ cần không cẩn thận khiến dao mổ cắt vào tay…”
Lục Dung Nhan thật sự không còn tâm trí ở lại nghe tiểu Tần nói lung tung rối loạn mê sảng, cô cầm tư liệu, xoay người liền chạy.