Tình yêu đau dạ dày - Điệp Chí Linh - Ngoại truyện 1

Phiên ngoại 1 - Bạn học thiếu niên

 

“Hi, đã đợi lâu."

 

Lúc Lâm Vi đi tới địa điểm hẹn, Chu
Phóng và Ôn Đình đã chờ ở đó, trên bàn bày đầy các món ăn trông cực kỳ ngon mắt,
còn có một chiếc bánh ga tô nhỏ.

 

"Lại đến trễ, tốc độ rùa bò này của
cậu có khi xin ghi vào sách kỷ lục guinness được đấy" - Chu Phóng hừ một
tiếng, khui một lon bia đưa tới.

 

Bị Ôn Đình cau mày ngăn lại: "Cậu ấy
mới mười sáu tuổi."

 

"Sợ cái gì, ngày mai là cuối tuần."

 

"Làm ơn, ngày mai là tháng thi cử của
chúng tôi." Ôn Đình liếc mắt, nhận lấy bát mì thịt bò trong tay người bán
hàng, giao cho Lâm Vi.

 

Lâm Vi cười cười, cúi đầu hít hà liền
ăn.

 

"Bây giờ khối mười đã là tháng thi
cử rồi?" Chu Phóng nhíu mày hỏi.

 

"Đúng vậy, trường học biến thái, lần
này vẫn là xếp hạng toàn khối, nghe nói muốn dán bảng danh dự." - Ôn Đình
cúi đầu nhấp một hớp canh nóng, khuôn mặt lạnh cóng cũng trở nên hồng thuận.

 

"Đúng rồi Lâm Vi, cậu có nắm chắc vị
trí thứ nhất không?"

 

"Ngô ngô..." Người cắm đầu vào
ăn cũng không để ý tới vấn đề của Ôn Đình, còn đang nghiên cứu mì hôm nay sao lại
ít hơn hai miếng thịt bò so với lúc trước? Sau khi thấy bát của Chu Phóng,
không khách khí đưa chiếc đũa qua gắp thịt bò vào bát mình, tiếp tục cắm đầu
ăn.

 

"Lâm Vi, hỏi cậu đấy!"

 

Lâm Vi cuối cùng cũng húp sạch nước
canh, lau miệng, dưới cái nhìn tức giận của Ôn Đình, khẽ mỉm cười:

 

"Đình Đình, cậu mới vừa nói gì?
Tháng cái gì?"

 

"Tháng thi cử." Ôn Đình liếc mắt,
"Kỳ thi lần trước, tôi nghe nói thành tích cậu xếp thứ nhất toàn khối, hỏi
cậu lần này có nắm chắc hay không?"

 

"Nga, tôi không nắm chắc." Lâm
Vi đáp lại rất bình thản.

 

Chu Phóng uống sạch lon bia kia, cười gõ
mặt bàn: "Lâm Vi, cậu thật đúng là trực tiếp nha, vị trí thứ nhất cũng
không dễ ngồi nha, cẩn thận có người đâm sau lưng."

 

"Cậu biết Tiêu..."

 

Ôn Đình đột nhiên ngừng lại, ánh mắt hướng
tới nam sinh đang ngồi trong góc quán ăn.

 

Người kia cúi đầu ăn mì, dáng vẻ tựa hồ
rất căm ghét, gắp một sợi mì lên, lại để xuống, lại gắp một miếng thịt bò, cau
mày.

 

Ôn Đình nhìn chằm chằm cậu ta hồi lâu,
dường như cậu ta cũng cảm giác được, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng bắn
lại, hừ một tiếng.

 

"Đình Đình đang nhìn gì vậy? Tâm hồn
thiếu nữ động rồi à?" Chu Phóng mỉm cười xấu xa tiến tới nói thầm vào tai
Ôn Đình, bị cô liếc mắt xem thường.

 

Nam sinh kia cuối cùng cũng không
ăn hết mì, để đũa xuống, xoay người đi ra cửa, khi đi ngang qua ba người, mang
theo một luồng khí lạnh buốt.

 

Lúc này đang là mùa đông.

 

Mùa đông của miền nam, không khí lạnh thấu
xương, gió thổi, những tấm màn che của quán cứ kêu lách cách lách cách.

 

Ba người thoáng rùng mình, Lâm Vi kéo tấm
áo khoác dày quấn chặt thêm chút nữa.

 

Chu Phóng nhướng mi hỏi Ôn Đình:
"Người kia là ai vậy?"

 

"Hai người các cậu, một người cả
ngày bận rộn sáng tác, một người cả ngày vùi đầu đọc sách, lỗ tai đều không
nghe thấy chuyện gì ngoài cửa sổ nha."

 

"Đừng có quanh co lòng vòng nữa."
Chu Phóng một bộ dáng lão già, đưa  ngón tay gõ gõ mặt bàn.

 

Ôn Đình thở dài: "Cậu ta là Tiêu
Phàm, các cậu không biết? Vừa mới chuyển trường đến.”

 

Lâm Vi cùng Chu Phóng liếc mắt nhìn
nhau, đồng thời lắc đầu.

 

Ôn Đình tiếp tục nói: "Nghe nói gia
cảnh nhà bọn họ rất đáng sợ, còn là thế gia nổi danh trong thương giới, bất quá
hành vi của Tiêu Phàm cũng rất chừng mực , trừ ngày đầu tiên đi học trong nhà
phái xe đưa tới, sau đó đều là tự mình đi bộ về nhà. Thành tích học tập rất giỏi
a, lần thi chung đợt trước, kém hơn Lâm Vi hai điểm, những gì tớ biết chỉ có
nhiêu đó."

 

Chu Phóng cười nhạo một tiếng, "Sao
tôi cảm thấy cậu giống như trinh thám ? Tra cậu ta rõ ràng như vậy, không phải
là tâm hồn thiếu nữ rung động thật đấy chứ ?"

 

Ôn Đình lườm cậu ấy một cái."Cậu có
thể nhảy vào bát chết chìm được rồi."

 

Lâm Vi ngược lại từ đầu đến cuối đều
không nói gì, ánh mắt dõi theo bóng lưng Tiêu Phàm, cho đến khi cậu ta biến mất
ở cuối con phố vắng lặng.

 

Cậu ấy dường như rất rất cô đơn.

 

Là do vừa tới nơi này, cuộc sống vẫn
chưa quen ư?

 

Lại một trận gió thổi qua, che kín chút
suy nghĩ hỗn loạn.

 

Hôm đó là sinh nhật 16 tuổi của Ôn Đình,
Lâm Vi và Chu Phóng cùng nhau theo nàng, lần đầu tiên gặp Tiêu Phàm ở trong
quán.

 

Mà Tiêu Phàm lại không biết, nam sinh ngồi
sau lưng nữ sinh quan sát mình, chính là đối tượng mà trước nay bản thân luôn
muốn vượt qua —— Lâm Vi.

 

Thậm chí rất nhiều năm sau này vẫn không
biết, kỳ thực Lâm Vi, là nhận ra cậu. Ngay trước khi cậu chủ động đến gần thì
Lâm Vi đã nhận ra.

 

Mưa tí tách tí tách liên tục mấy ngày,
khí lạnh của mùa đông khiến cho người đi đường không khỏi kéo chặt y phục che
kín.

 

Lúc tháng thi cử kết thúc, mưa vẫn còn
rơi.

 

Học sinh thi xong, nhất thời làm cho con
đường đông nghìn nghịt.

 

Lâm Vi cùng Ôn Đình núp trong siêu thị,
chờ Chu Phóng tới đưa dù, ngoài cửa sổ đột nhiên có một nam sinh đi qua.

 

Người kia, lúc bước đi sống lưng luôn thẳng,
mắt cũng nhìn thẳng.

 

Từ cửa sổ nhìn ra, Lâm Vi đột nhiên cảm
thấy, người đó ăn mặc rất phong phanh.

 

Mùa đông lạnh như vậy, chỉ có một cái áo
lông, phía ngoài là chiếc áo gió màu trắng, lại thêm một chiếc khăn choàng đơn
giản, màu trắng thuần không có có bất kỳ hoa văn nào cả. Lúc gió thổi, vạt áo
bay lên, cậu ta vẫn không để ý, cau mày tiếp tục bước đi.

 

"Cần phong độ không cần nhiệt độ
à." Lâm Vi cười cười, lại nghe Ôn Đình kinh ngạc nói: "Cậu ấy là Tiêu
Phàm, cậu không nhận ra sao?"

 

Lâm Vi trong lòng giật mình, lần nữa
nhìn về phía ngoài cửa sổ, bóng lưng người nam sinh kia đã đi xa, dường như nơi
cậu ấy đi qua, đến nước mưa của mùa đông cũng sẽ kết băng.

 

Bảng vàng tháng đầu tiên của trung học
Nhân Xuyên cuối cùng đã được dán ra, mưa đã ngừng, mặt trời vàng rực treo trên
không, nằm trên sân thượng, thật ấm áp.

 

Bảng vàng dán giữa bảng thông báo chung
của trường, trên tấm giấy đỏ thẫm, dùng mực đen viết chi chít một đống tên.

 

Lâm Vi chiếm vị trí đầu tiên, phía sau
viết điểm số đáng sợ, 9 môn điểm tối đa là 900, Lâm Vi được 880.

 

Phía dưới là Tiêu Phàm, 878.

 

Vẫn là như cũ, kém 2 điểm.

 

Trên bảng đen bên cạnh còn có một thông
báo phê bình.

 

"Lớp 12/8 học sinh Chu Phóng, vô cớ
trốn khóa một tuần..."

 

Lúc ba người đi ngang qua bảng thông
báo, Chu Phóng dừng bước lại, nhìn chằm chằm tên của mình mỉm cười.

 

"Đem tên tớ viết khó coi như vậy."
Nói xong, cầm lấy giẻ lau bên cạnh, sau khi lau, dùng phấn viết lên chữ thảo(viết
tháo) tiêu sái.

 

Lâm Vi ngẩng đầu nhìn cái tên đứng đầu,
bất đắc dĩ cười nói: "Treo cao như vậy để cho mọi người chiêm ngưỡng,
cái loại cảm giác đó thật giống như thắt cổ, treo trên cửa thành nha..."

 

Đó là độ cao dù vươn tay, cũng không với
tới.

 

"Tiêu Phàm lại thấp hơn cậu hai điểm,
Lâm Vi, cẩn thận cậu ta ám sát cậu." Chu Phóng sáp lại cười xấu xa,
"Lần nào cũng là cậu ở trên, cậu ấy chắc rất hậm hực, nói không chừng ở
sau lưng đâm hình nhân, hai ngày nay cậu có cảm thấy đau đầu nhức óc không vậy?"

 

Lâm Vi nhìn Chu Phóng một cái, mỉm cười
nói: "Tôi đau bụng."

 

"Vậy cậu ấy đang đâm bụng cậu."

 

Hai người lại cười giỡn, chỉ có Ôn Đình
vẫn ý vị thâm trường nhìn cái bảng danh sách kia, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch
lên, vân đạm phong khinh.

 

Số người vây quanh bảng thông báo bắt đầu
nhiều, ba người bị đẩy vào bên trong, lúc muốn rời đi, Lâm Vi lại thấy Tiêu
Phàm mặc áo gió màu trắng, khi đi ngang qua, khẽ hừ một tiếng.

 

Lâm Vi nghĩ, có lẽ cậu ấy hừ mình. Trong
lòng lại có chút đắc ý, cậu hừ đi, cậu hừ rồi cũng chẳng đuổi kịp được 2 điểm ấy.

 

Song khi Lâm Vi đang tra bài thi, lại
phát hiện một đề số học đổi lại sai, chắc cậu sẽ mất 4 điểm, kỳ thực do bản
thân viết sai ký hiệu.

 

Nhưng khi nhìn con số 100 đỏ chót trên
bài thi, Lâm Vi nghĩ thầm, ai lại ngu ngốc đến mức đó chứ, 100 điểm không cần,
nhất định giả làm học sinh đơn thuần, giảm 4 điểm kia.

 

Vì vậy Lâm Vi lấy bút sửa lại ký hiệu
mình làm sai, hài lòng nhìn 100 điểm mỉm cười.

 

Buổi chiều hôm đấy lại nghe nói, điểm số
Tiêu Phàm vốn rất cao, dường như là môn vật lý thêm nhầm điểm, chủ động tìm
giáo viên giảm điểm.

 

Trong lòng Lâm Vi than thở, cái tên kia
có phải là chính trực quá mức không.

 

Như vậy so với bản thân, mình ngược lại
có vẻ tâm tư hồ ly hèn hạ.

 

Đáng tiếc bảng danh sách kia đã được
thông báo ra ngoài, sai lầm kia, chỉ có thể để cho nó tiếp tục sai xuống.

 

Chẳng qua là sau này khi nhắc tới Tiêu
Phàm, Lâm Vi luôn có chút chột dạ và áy náy. Nghe nói nhà cậu ấy dạy rất
nghiêm, bởi vì thi không đạt được thành tích cao nhất nên bị mẹ của cậu ấy mắng
một trận, nghe nói cậu ấy vì bị chuẩn bị cho cuộc thi, ngay cả môn bóng rổ cậu ấy
thích nhất cũng bỏ qua...

 

Nghe nói càng nhiều, trong lòng liền
càng không được tự nhiên, đặc biệt là mỗi lần thấy cái bóng lưng cô đơn lạnh lẽo
của cậu ấy, Lâm Vi chỉ cảm thấy, bản thân thật là tạo nghiệt a tạo nghiệt.

 

Cũng từng nghĩ qua, ko bằng cố ý thi kém
một chút để nhường cậu ấy? Nhưng sự kiêu ngạo đáy lòng lại không cho phép bản
thân làm như vậy, tại sao tôi phải vì cậu mà cố ý thi hỏng?

 

Hơn nữa, cái tên kia, vạn nhất biết mình
cố ý nhường cho cậu ấy, nói không chừng thẹn quá hóa giận lại đi giết người.

 

Lớp 10 – tháng thi thứ hai, tên Lâm Vi vẫn
chiếm giữ vị trí cao nhất.

 

Chênh lệch lần này, biến thành bốn điểm.

 

Toàn bộ một năm học, sáu lần thi, thành
tích hai người dù chênh lệch tới đâu vẫn nằm trong vòng 10 điểm, chỉ có điều,
Tiêu Phàm cuối cùng vẫn không thể vượt qua Lâm Vi. Đối thủ trong lòng cậu ấy
ghét nhất, hoặc là nói, để ý nhất.

 

Lớp 11 chia lớp, Lâm Vi học khoa Lý,
Tiêu Phàm học khoa Văn.

 

Hai người giống như là hai đường thẳng cắt
nhau, sau khi qua giao điểm kia, liền càng chạy càng xa.

 

Kỳ nghỉ hè đến, Chu Phóng bị cử đi học
khoa Tiếng Trung tại Đại học Thiên Hà.

 

"Kỳ thực tớ thích Lịch Sử
hơn."

 

Chu Phóng đứng ở bờ sông ngoài trường,
ném đá trên mặt nước, vừa ném vừa nói.

 

Khi đó, Đoan Mộc Ninh còn ở bên cạnh, tất
cả những chuyện ngoài ý muốn cũng chưa từng xảy ra, một nhóm người, ngày ngày đều
mỉm cười, cuộc sống phong phú mà vui vẻ.

 

"Tôi không muốn làm con nít, tôi chỉ
muốn làm một hoa hoa công tử."

 

"Tử viết, thực sắc tính dã."

 

Chu Phóng vừa nói vừa cười, bị Lâm Vi và
Ôn Đình cùng nhau khi dễ.

 

Đoan Mộc Ninh lại một mực không nói chuyện,
âm thầm siết chặt ngón tay trong túi áo, lúc xoay người rời đi, móng tay đâm thật
sâu vào lòng bàn tay.

 

--------------------------

 

Chu Phóng ở sân bóng rổ gặp phải Tiêu
Phàm.

 

Cuối tuần, lúc xế chiều, khí trời trong
xanh hiếm có, lúc Chu Phóng đi ngang qua sân bóng rổ, thấy một người đang ném
bóng ở đó.

 

Thiếu niên nhẹ nhàng nhún chân, động tác
ném rổ thật tao nhã, ở dưới ánh mặt trời trở thành một hình ảnh hoàn mỹ.

 

Chu Phóng nhẹ nhàng đi tới, nhặt bóng
lên, ngoắc ngoắc ngón tay một cách khiêu khích, "Tiêu Phàm đúng không, tới,
một đấu một."

 

Tiêu Phàm trầm mặc chốc lát, lạnh lùng
nói "Chúng ta biết nhau sao?"

 

"Không quen nhau thì không thể chơi
bóng. Con người cậu thật đúng là cố chấp." Chu Phóng nhướng mi, một cú lên
lưới ba bước tiêu chuẩn, ba một tiếng, bóng vững vàng lọt vào.

 

Tiêu Phàm ra vẻ định đi, Chu Phóng đột
nhiên gọi cậu lại, "Này, cậu sợ?"

 

"Phép khích tướng đối với tôi vô dụng."
Tiêu Phàm tựa hồ có chút không kiên nhẫn, nghiến răng rặn ra từng câu chữ,
"Tôi, không, muốn, cùng, cậu, chơi, bóng."

 

Chu Phóng cười xấu xa nói: "Chẳng lẽ
cậu... Muốn cùng bà xã của cậu chơi bóng ư?”

 

Tiêu Phàm mặt lạnh cầm lấy bóng trong
tay Chu Phóng, xoay người rời đi, lại nghe Chu Phóng đột nhiên nói: "Tôi
nghe nói cậu bởi vì học tập quá bận rộn, rút lui khỏi đội bóng rổ?"

 

Dứt lời lại thở dài: "Người còn sống,
đừng mệt mỏi như vậy, cao xử bất thắng hàn (ở chỗ cao cũng không tránh được lạnh),
cuộc đời muốn sống hài lòng phải hết sức vui vẻ, hiểu không?"

 

Bước chân Tiêu Phàm bỗng dừng lại, không
có trả lời.

 

Lại đi tiếp hai bước, chỉ nghe thấy nam
sinh phía sau lớn tiếng la: "Thằng nhóc! Chờ cậu rãnh rỗi cùng nhau chơi một
trận a, chơi một chọi một cậu tuyệt đối không thắng được tôi, có tin
không?"

 

Tiêu Phàm không để ý cậu ấy, Chu Phóng
cũng chỉ là thuận miệng thử.

 

Kỳ nghỉ, Tiêu Phàm thật nhàn rỗi, cầm lấy
bóng rổ đến sân, nghĩ thầm có lẽ có thể gặp lại người kia.

 

Nghĩ tới cùng anh ta một đấu một, để cho
anh ta thua tâm phục khẩu phục.

 

Dù sao đó một trong cực ít người chủ động
đáp lời với người lạnh lùng như mình, cười vô lại, nhưng lại có loại tiêu sái tự
do tự tại.

 

Song, Chu Phóng đột ngột biến mất khỏi
thành phố này.

 

Cũng truyền ra tin Đoan Mộc Ninh đột
nhiên gặp tai nạn bỏ mình.

 

Ở hội học sinh đại học lần nữa gặp lại,
Tiêu Phàm mới biết được, Chu Phóng là bạn thân nhất của Lâm Vi, hơn nữa Chu
Phóng khi đó đã là tác giả có chút danh tiếng, cả ngày lưu luyến bụi hoa, trở
thành tài tử phong lưu thật sự.

 

Ước định không tính là ước định kia, cuối
cùng vẫn không thể thực hiện.

 

Trên sân bóng của đại học, cũng không có
thân ảnh của bọn họ.

 

Thời gian trôi cực nhanh.

 

Ba năm cấp ba vội vã mà qua.

 

Lâm Vi lần nữa nhìn thấy Tiêu Phàm, là ở
kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông.

 

Khi đang kiểm tra thẻ học sinh để vào
trường, Lâm Vi thấy một thân ảnh quen thuộc phía xa, người kia vẫn cúi thấp đầu,
Lâm Vi nhớ hôm đó cậu ấy mặc bộ quần áo màu đen, trên cánh tay buộc một dải
khăn đen.

 

Xa xa nhìn qua, tựa hồ tinh thần cậu ấy
không tốt lắm, cảm giác mãnh liệt, làm cho lòng người đều đau nhói.

 

Thi xong một môn, lúc cùng Ôn Đình ăn
trưa mới biết được, ông của cậu ấy, ngày hôm qua qua đời.

 

Nhà của Ôn Đình cùng nhà Tiêu Phàm cách
nhau rất gần, Ôn Đình nói, đêm qua lúc ông cậu ấy qua đời, cô bé tên Tiêu Tình
tựa vào cửa khóc cực kỳ thảm thiết, nhưng Tiêu Phàm vẫn cúi đầu, dường như
không có chảy nước mắt.

 

Sáng sớm hôm nay thức dậy, nhìn thấy một
mình cậu ấy yên lặng đi đến trường thi, bước đi nặng nề như đeo chì.

 

Lâm Vi cũng không biết tại sao, nghe được
tin tức này, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh lạnh lẽo.

 

Mặc dù chưa cùng cậu ấy tiếp xúc trực tiếp
bao giờ, nhưng cho tới nay, hai người âm thầm so tài, mơ hồ cảm thấy kỳ thực
cùng cậu ấy đã sớm quen biết, thậm chí có thể coi là kỳ phùng địch thủ.

 

Xế chiều, khi thấy cậu ấy đi ngang qua
trường thi chỗ cậu, Lâm Vi mở cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Cố gắng lên."

 

Tiêu Phàm đang tâm tình không tốt, cũng
không có để ý là ai đang nói với ai, chẳng qua là hai chữ cách cửa sổ ấy, làm
cho lòng người không khỏi ấm áp hơn.

 

Sau đó khi Tiêu Phàm theo đuổi Ôn Đình.
Ôn Đình hỏi cậu: " Tại sao cậu theo đuổi tôi?"

 

Tiêu Phàm cúi đầu trầm tư chốc lát, sau
đó cho ra kết luận: "Tôi cảm thấy cậu rất lãnh đạm, khá xứng với
tôi."

 

Ôn Đình nhẹ nhàng nhếch môi, mỉm cười.

 

Cậu không nhớ rõ chúng ta đã từng gặp mặt
sao? Không nhớ rõ ngày hôm sau khi ông cậu qua đời lúc cậu đi thi, có một bé
gái cưỡi xe đi ngang qua cậu, đưa cho cậu một đôi găng tay sao ? Cậu là bởi vì
Lâm Vi mới đến gần tôi sao?

 

Những lời này cuối cùng cũng không nói
ra miệng.

 

Ôn Đình cự tuyệt Tiêu Phàm, vẫn cùng Lâm
Vi vẫn duy trì quan hệ tình nhân giả, cho đến khi Diệp Kính Văn xuất hiện, Lâm
Vi chủ động nói, Đình Đình, chúng ta "Chia tay" đi.

 

Trong vướng mắc tình cảm của những người
này, Ôn Đình vẫn giữ vị trí bên ngoài đám rối rắm, thấy rõ, cũng thấy vất vả.

 

Khi còn trẻ từng đối với người lạnh lùng
đó khẽ động lòng và đau lòng, cũng dần dần bị thời gian làm trôi đi mất.

 

Sau đó, có một sư đệ nhìn như hơi ngốc,
cũng rất có nghĩa khí, rất có trách nhiệm – Hàn Dương, cả ngày không rõ sao cứ
tặng mình trà hoa cúc, gió táp mưa sa, kiên nhẫn miệt mài.

 

Ôn Đình nghĩ, bản thân, có lẽ rốt cuộc
cũng giống như bọn họ, rơi vào vòng vướng mắt tên tình yêu.

 

Sau khi tốt nghiệp, cũng không gặp lại
Tiêu Phàm.

 

Chẳng qua là nghe người ở trong hội học
sinh của trung học Nhân Xuyên nói, Tiêu Phàm đã thay đổi, bây giờ đã là luật sư
danh tiếng, ít cao ngạo hơn trước, khi cười lên lại có sự dịu dàng nhàn nhạt,
thiếu chút nữa đem bạn học cùng lớp hù chết.

 

Ôn Đình nghĩ, cậu ấy rốt cục đã gặp được
người khiến cậu ấy mở rộng vòng tay ra ôm lấy rồi sao?

 

Con người cô đơn ấy, cũng có thể vui vẻ
mỉm cười rồi sao.

 

Chữ ký trong Q của Ôn Đình, viết lên một
ký hiệu mặt cười, đó là Lâm Vi thường dùng, làm cho người ta nhìn, đều cảm thấy
ấm áp.

 

^_^

 

Bạn học ngày xưa, từng người đều có cuộc
sống của chính mình.

 

Kỳ thực cẩn thận truy cứu tới, giữa vòng
và vòng, luôn có những vùng giao nhỏ.

 

Đồng phục trung học Nhân Xuyên màu đen,
mỗi lần tập trung lại, đen thùi một mảnh, kinh khủng cứ như làm lễ truy điệu.

 

Phong cách trung học Nhân Xuyên luôn
nghiêm cẩn, chính sách cao áp thành tích mỗi lần đều phải cao hơn lần trước khiến
cho tầng tầng lớp lớp học sinh đều có tính cách quái dị.

 

Khi đó bầu trời luôn xanh thẳm, bên cạnh
thao trường có hai gốc cây cổ thụ luôn xòe rộng tán cây.

 

Những ký ức kia, chỉ có thể chôn dấu dưới
đáy lòng.

 

Tiêu Phàm thỉnh thoảng lôi ra cẩn thận
suy nghĩ một chút, khi còn trẻ, cùng Lâm Vi đối chọi gay gắt, chẳng qua là do
không chịu thua kém.

 

Cuộc đời muốn sống hài lòng phải hết sức
vui vẻ.

 

Có lẽ, Chu Phong khiêu khích mình trên
sân bóng, mới là người trông rộng nhất.

 

Song trông rộng, không nhất định là có
thể hạnh phúc.

 

Chu Phóng quả thật là hoa hoa công tử nổi
danh trong trường học, cả ngày đi cùng những nữ sinh khác nhau trong trường, mỉm
cười rực rỡ.

 

Người có thể lấp đầy chỗ trống bên cạnh
anh ta, vẫn chưa xuất hiện.

 

Tiêu Phàm cũng không biết bản thân tại
sao lại quan tâm tới chuyện của Chu Phóng, có lẽ bởi vì Lâm Vi, lại có lẽ, chẳng
qua là vì nụ cười tiêu sái tự tại trên sân bóng rỗ nhiều năm trước.

 

Cho tới bây giờ, có thể thản nhiên nói rằng
Diệp Kính Văn là anh em, Lâm Vi là bạn bè.

 

Vậy còn bạn của bạn ???

 

Chu Phóng nói cũng là bạn.

 

Lúc cuộc gặp mặt của hội học sinh kết
thúc, Tiêu Phàm nghe được có người gọi cậu, vừa quay đầu lại, chỉ thấy một nam
sinh đang ngồi ở trên bàn, vắt chéo chân, cười rất lưu manh.

 

Thằng nhóc, cậu nói nếu hai chúng ta một
chọi một, ai sẽ thắng?

Báo cáo nội dung xấu