Tình yêu đau dạ dày - Điệp Chí Linh - quyển 04 - chương 40

Khi đó Vệ Đằng đang ở trong phòng chờ xe
của trạm xe lửa, xung quanh ngồi rất nhiều người.

 

Có tiếng khóc của trẻ con, có tiếng cười
đùa của đám nhóc, có tiếng thanh niên đang ba hoa khoác lác, có người lớn dựa
vào ghế, mang chiếc mắt kính thật dày lật xem báo.

 Khi đó đã là ban đêm, ánh đèn
trong phòng chờ xe thật chói mắt, giọng nói phát thanh viên truyền đến từ loa
phát thanh ấm áp như mùa xuân, Vệ Đằng vểnh tai lên nghe lượt xe của mình.

 

10 phút, nửa giờ, một giờ…

 

Còn chưa tới.

 

Hắn đến quá sớm, xe lửa lại trễ giờ.

 

Mở di động ra, nhìn thấy mười mấy cuộc gọi
nhỡ mang tên Tiêu Phàm, Vệ Đằng chỉ cảm thấy trước mắt như bị kim châm.

 

Gặp mặt hắn là ở trạm xe lửa, lúc vừa gặp
nhau, mình mang theo một bao hành lý lớn, mà hắn là hai tay đút túi quần, một bộ
dáng thật nhàn nhã.

 

Hắn giúp mình mang hành lý, giúp mình
vác cái vali để lên trên kệ.

 

Nghĩ thầm, có lẽ hắn chẳng qua là người
có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm lại ấm áp, nếu không, sao lại giúp mình,
sao lại kiên nhẫn ăn hết tô mì gói kia.

 

Cùng nhau bắt đầu chuyến hành trình, cuộc
sống ba ngày làm bạn với nhau, tựa như một giấc mộng.

 

Trong mộng có cảnh sơn thủy Quế Lâm như
thơ như họa, trong mộng có nụ cười hắn lơ đãng lộ ra, trong mộng có nhiệt độ
nóng rực hắn lưu lại trên môi.

 

Sau khi tỉnh lại, quanh người đều lạnh
thấu xương.

 

Tiêu Phàm, anh vẫn không hiểu được tôi
sao, tôi có thể không để ý đến tâm cơ của anh, sự lừa dối của anh, bí mật của
anh.

 

Chỉ là không thể khoan dung cho địa vị của
tôi trong lòng anh, nghiêng đến một góc nho nhỏ.

 

“Đoàn xe đi theo hướng XX đã vào trạm,
xin các hành khách kiểm tra vé lên xe…”

 

Vệ Đằng nhấc hành lý lên, xen lẫn trong
đám người xa lạ, bước lên xe.

 

Bởi vì mua vé tạm thời, lại là chặng đường
ngắn, ngồi ghế cứng trong toa hành khách, lọt vào tầm mắt là một cảnh hỗn loạn.

 

Đỡ hành lý lên, Vệ Đằng ngồi nhìn ra
ngoài cửa sổ, có những đốm đèn đường lấp lóe thoáng qua từ bên ngoài cửa sổ,
sau đó lại là bóng tối vô tận.

 

Di động sắp hết pin, Tiêu Phàm gọi điện
không thông liền bắt đầu dùng tin nhắn oanh tạc.

 

Một đống lớn tại sao, thế nào rồi, em ở
đâu vậy…

 

Vệ Đằng tùy tiện mở một tin nhắn để trả
lời.

 

“Ở trong mắt anh, phải chăng là tôi rất
ngu ngốc, rất tức cười? Biết rõ anh không thích, còn cả ngày đem mặt nóng đi
dán mông lạnh của anh, rất đần độn phải không? Tôi cũng biết mình ngu, nhưng
tôi thật sự thích anh, thật rất thích, cho nên tôi mới không để ý tất cả mà
dũng cảm đi tranh thủ. Nhưng anh lại không thể cho tôi thứ tôi muốn. Anh cho rằng,
dịu dàng chăm sóc tôi như vậy là đủ rồi sao? Thứ tôi cần không phải là sự dịu
dàng của anh, không phải sự chiều chuộng của anh, không phải sự quan tâm bảo vệ
của anh! Tôi cần sự thật lòng của anh. Thế nhưng, anh lại không cho nổi, bởi vì
anh đã sớm đem nó cho Lâm Vi, cho Diệp Kính Văn rồi, lúc đến lượt tôi, đã không
còn dư lại nữa. Tôi dù chỉ muốn phần còn dư thừa, cũng không có.”

 

Vệ Đằng vừa viết vừa cười, viết xong lại
cảm thấy bản thân giống như đang tức giận mà giương nanh múa vuốt, rất buồn cười.

 

Ngu mà, tự mình biết là được rồi, không
cần lại khiến hắn chế nhạo.

 

Vệ Đằng tiện tay xóa tin nhắn, rốt cuộc
vẫn không gửi đi.

 

Đối diện có một đứa bé gái vẫn tò mò
nhìn Vệ Đằng, cuối cùng không nhịn được nữa: “Anh lớn à, anh đang cười cái gì vậy?”

 

Vệ Đằng khẽ sờ đầu em, “Anh đang chơi
trò chơi trên di động, em có muốn chơi không?”

 

Đứa bé nhìn chằm chằm vào di động của Vệ
Đằng, “Muốn!”

 

Vệ Đằng cười xấu xa: “Tiếc quá, hết pin
rồi.”

 

Người phụ nữ trung niên đối diện cười thật
hiền hòa, “Đừng quấy rầy anh ấy.” Nói xong liền từ trong túi nhựa lấy ra hai
gói khoai tây chiên, một gói cho đứa bé, một gói đưa cho Vệ Đằng: “Cháu cũng ăn
đi.”

 

Vệ Đằng lắc đầu: “Cảm ơn dì, cháu không
ăn đâu.”

 

Xoay người chạy đến phòng vệ sinh,
khoang ghế cứng có rất nhiều người, nhà vệ sinh lại dơ bẩn hôi thối.

 

Ngón tay chống vào cửa sổ lạnh như băng,
đột nhiên cảm thấy hốc mắt đã ướt nước.

 

Trong lòng có bao nhiêu khổ sở, Vệ Đằng
không biết phải hình dung như thế nào. Từ nhỏ đến lớn vẫn lạc quan vui vẻ, làm
chuyện gì đều cố gắng hết sức tìm thấy niềm vui trong đó. Tới bây giờ Vệ Đằng
cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ vì yêu mà rơi nước mắt.

 

Lúc còn nhỏ đánh nhau với người ta, lúc
cánh tay bị thương, máu chảy không ngừng, Vệ Đằng đều cắn răng không nói tiếng
nào.

 

Bây giờ lại không ngừng được nước mắt.

 

Giống như do đã bị đè nén quá lâu, tựa
như một vòi nước đột nhiên bị vặn mở, muốn đem tất cả tâm tình đều theo nước mắt
trút xuống.

 

Có lẽ chảy sạch rồi, trong lòng mới thoải
mái được.

 

Ngoài cửa xe như cũ vẫn là bóng tối vô
biên, bên trong nhà vệ sinh của xe lửa tràn ngập mùi hôi thối gay mũi.

 

Vệ Đằng qua quýt lau nước mắt, hướng về
bóng ánh trăng mờ ảo mông lung phía trên cửa sổ, nhếch miệng bật cười.

 

Tiêu Phàm à, tại sao anh không thể yêu
tôi vậy? Chúng ta ở chung với nhau gần một năm, anh đối với tôi một chút chân
tình cũng không có sao? Tôi cứ như vậy không đáng được anh yêu, tôi thất bại
như vậy?

 

Mặc dù tôi không có thẩm mỹ tao nhã như
anh, nhưng tôi thật lòng yêu anh, như vậy không đủ sao?

 

Rất thích ở cạnh anh, thích sự bá đạo của
anh, thích sự dịu dàng của anh, thích sự thành thục của anh, thích sự tao nhã của
anh, thích ngón tay thon dài của anh, thích bộ dáng nghiêm túc khi anh xem
sách, thích món ăn anh làm, thích ánh mắt bất đắc dĩ của anh.

 

Nhưng những thứ đó, cuối cùng là quá khứ
rồi.

 

Tinh mơ, trời tờ mờ sáng, nhân viên quản
lý ký túc xá vừa mở cửa đã nhìn thấy một nam sinh đứng bên ngoài.

 

Trời đã sáng, trên thân thể người đó lại
bao phủ khí lạnh của ban đêm.

 

Dường như hắn đã đứng yên rất lâu, lâu đến
như hòa cùng một thể với hoàn cảnh xung quanh, giống như một bức tượng.

 

Sau khi thấy cửa mở ra, chân mày người
đó khẽ cau lại, sau đó lập tức lên tinh thần, bước đến mỉm cười với quản lý ký
túc: “Tôi đến tìm người, ghi danh một chút.”

 

“Bây giờ không phải là thời gian thăm viếng…”

 

“Có việc gấp.” Dứt lời, liền mạnh mẽ cầm
lấy danh sách ghi xuống tên mình.

 

Tiêu Phàm, chữ viết rất đẹp.

 

Quản lý ký túc kỳ thực nhận ra hắn, trước
kia hắn thường xuyên ở trong đám người dưới lầu, dựa vào vách tường, hai tay
vòng trước ngực, dáng vẻ ưu nhã, hắn chờ “em họ” của hắn, lần nào cũng mạnh mẽ
lao xuống lầu, sau đó đứng trước mặt hắn mỉm cười rất rực rỡ.

 

Hắn sẽ giơ tay sờ sờ tóc cậu ấy, hoặc vỗ
vai cậu ấy, hai người sóng vai bước đi.

 

“Vậy, cậu nhanh chóng đi xuống một chút
nhé…”

 

Không đành lòng từ chối hắn, nương cho hắn
vậy.

 

“Cám ơn.” Tiêu Phàm dứt lời, liền vội vã
xông lên lầu

 

Châu Ngư bị tiếng đập cửa đánh thức, dụi
mắt, lúc mở cửa nhìn thấy Tiêu Phàm sắc mặt khó coi đến cực điểm.

 

“Vệ Đằng đâu?”

 

Vòng qua người Châu Ngư đi thẳng vào, giống
như cảnh sát đi bắt phạm nhân, toàn thân tỏa hơi thở lạnh như băng, làm cho
Châu Ngư vừa tỉnh ngủ đánh cái rùng mình.

 

“Ách… cậu ấy đi rồi mà…”

 

Tiêu Phàm liếc nhìn chiếc giường chỉ còn
lại ván gỗ, mặt lạnh, cau mày, tựa hồ đang suy tư cái gì.

 

Hồi lâu sau mới khe khẽ thở dài, thanh
âm cũng trở nên bình tĩnh hơn một chút.

 

“Nói cho tôi biết, cậu ấy đi đâu rồi?”

 

Châu Ngư chỉ nhớ hắn là anh họ Vệ Đằng,
trực giác nói cho hắn biết, tốt nhất đừng đắc tội với người đang nổi điên trước
mặt, nếu không bản thân sẽ rất thảm. Nghĩ tới đây, lập tức đứng nghiêm, giống
như đang bị người lớn giáo huấn, tủi thân nói rằng: “Cậu ấy quay về trường học
rồi a.”

 

“Trở về trường học?” Tiêu Phàm nhướng
mày, ánh mắt bén nhọn quét tới, Châu Ngư gật đầu như giã tỏi, “Phải phải, trở về
Khoa đại, cậu ấy là trao đổi sinh, đến kỳ hạn rồi.”

 

Tiêu Phàm tựa hồ ngẩn người, đột nhiên
cúi đầu, bả vai dường như đang run rẩy.

 

Chỉ chốc lát sau, xoay người bay ra cửa
như cơn gió.

 

Châu Ngư sững sờ nhìn nam nhân tản ra
hơi thở đáng sợ, trong đáy lòng vì Vệ Đằng mà đổ mồ hôi. Vệ Đằng, anh họ cậu là
ai vậy, đáng sợ như vậy…

 

8h sáng, phòng giáo vụ mở cửa.

 

Tiêu Phàm vào cửa cùng lúc với giáo viên
mở cửa, vị giáo viên hồ nghi nhìn hắn, giật mình, mới sáng sớm còn tưởng hắn đến
cướp bóc chứ.

 

“Á, bạn học, cậu có chuyện gì?”

 

“Cô à, em muốn tra tư liệu một bạn học
tên là Vệ Đằng.”

 

“A, tài liệu bạn học không thể tiết lộ
được…” Vị giáo viên tựa hồ rất khó xử.

 

Tiêu Phàm sửng sốt, không khỏi cười khổ,
bản thân thật là quá gấp gáp rồi, ngay cả những quy định này cũng quên mất.

 

“Vậy em có thể tra thử những trường học
có hợp tác trao đổi sinh với trường chúng ta không, danh sách trao đổi sinh
trong vòng 2 năm.”

 

“Ừm, được.” Giáo viên nhìn Tiêu Phàm, thấy
bộ dáng hắn có vẻ rất gấp gáp, vội vàng lấy thông báo trong mớ danh kiện của
trường.

 

Trong danh sách trao đổi sinh, Tiêu Phàm
liếc mắt liền thấy được Vệ Đằng.

 

Vệ Đằng, vốn là học sinh năm ba khoa hóa
ở đại học khoa học công nghệ, trao đổi đến bổn giáo vào hệ hóa học ứng dụng, học
kỳ một năm.

 

Tiêu Phàm chỉ cảm thấy cái tên quen thuộc
kia, chữ đen trên tờ giấy trắng đặc biệt chói mắt.

 

“Cảm ơn cô.”

 

Tiêu Phàm chán nản xoay người ra cửa, đột
nhiên từ trong phòng ra ngoài, ánh mặt trời vàng kim của buổi sáng đâm đến hắn
nhắm mắt lại.

 

Tựa vào tường hít một hơi thật dài, Tiêu
Phàm chỉ cảm thấy trái tim đau đớn như bị vặn vẹo.

 

Tối qua nhận được tin nhắn của cậu ấy, cả
đêm không chợp mắt.

 

Một lần lại một lần, máy móc gọi điện
cho cậu ấy, một lần lại một lần nghe “Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi hiện
đã tắt máy.”

 

Giống như đang cố ý hành hạ bản thân, vẫn
tiếp tục gọi, suốt mấy canh giờ, cuối cùng vẫn không gọi nữa.

 

Gửi cậu ấy rất nhiều tin nhắn, hỏi cậu ấy
tại sao, thế nào, đang ở đâu, có khỏe không…

 

Cuối cùng tức giận gửi một cái tin: “Ít
nhất cũng trả lời một tin nhắn để anh biết em vẫn bình an!!! Anh lo lắng bao
nhiêu em biết không?!!!”

 

Gửi xong, ra sức ném di động trên giường,
sau đó khoác áo vào, đến dưới lầu Vệ Đằng chờ đợi.

 

Tiêu Phàm cảm giác cái gọi là tao nhã,
phong độ, giáo dưỡng, bình tĩnh, cơ trí của mình…

 

Lúc trong lòng lo lắng đến sắp bị ép
điên, những thứ đó đều bị nát vụn thành một đám tàn tro.

 

Vệ Đằng đã từng nói, tôi sẽ một lòng một
dạ yêu anh, tôi vẫn luôn chờ anh.

 

Tiêu Phàm liền cho rằng cậu ấy sẽ thật sự
một lòng một dạ yêu mình, chờ đợi mình.

 

Đợi đến khi mình đã hoàn toàn dứt bỏ được
tình cảm với Diệp Kính Văn và Lâm Vi, đợi lúc mình có thể cho cậu ấy phần tình
yêu chân chính.

 

Bởi vì người đó rất đơn giản, rất chấp
nhất, đến bây giờ Tiêu Phàm cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày, mình sẽ bị cậu
ấy vứt bỏ trước.

 

Đúng vậy, bị cậu ấy… bỏ rơi.

 

Tại lúc bản thân cuối cùng cũng thu xếp
xong quá khứ ngổn ngang, muốn nghiêm túc cho cậu ấy phần tình yêu trọn vẹn nhất,
lại bị cậu ấy bỏ rơi.

 

Trái tim vốn đóng băng, bởi vì cậu ấy mà
mở ra một khe hở, vì cậu ấy mà tan ra thành chất lỏng, dòng nước sôi sùng sục.

 

Nhưng giờ đây, lần nữa bị cậu ấy đẩy vào
hầm băng.

 

Trái tim nguyên bản đã chết, bởi vì cậu ấy
mà có chút sức sống, thực sự cho rằng, thượng đế đóng lại cánh cửa của mình, sẽ
đặc biệt khai ân, vì mình mở ra một cánh cửa sổ.

 

Bây giờ, cậu ấy lại tàn nhẫn đóng cả cửa
sổ lại.

 

Thật ra thì không có gì, tất cả trở về
như trước.

 

Xem như, mình vẫn là cái người chỉ có thể
đóng vai phụ trong tình yêu của người khác như cũ, vẫn như cũ là tên hèn nhát
yên lặng đứng phía sau Lâm Vi, cả bày tỏ cũng không dám, vẫn như cũ là tên khốn
kiếp vì tình cảm đối với Diệp Kính Văn mà khinh thường bản thân.

 

Tiêu Phàm không chịu được như thế, cuối
cùng bị Vệ Đằng em bỏ rơi.

 

Xem như, gặp gỡ em là một sự sai lầm,
trò chơi kết thúc, trở về với thực tế thôi.

 

Nhưng vì sao tim lại đau như vậy?

 

Tại sao khó chịu như vậy?

 

Nhà ăn trước đây, vẫn miễn phí tặng bia
vào thứ tư.

 

Một ly lại một ly bia rót xuống bụng,
Tiêu Phàm chỉ cảm thấy chất lỏng lạnh buốt từ miệng lan tràn đến bụng, nhưng lại
dấy lên từng cơn đau nóng rát.

 

Trong tầm mắt mơ hồ, nhìn thấy bộ dáng Vệ
Đằng nhếch miệng cười khúc khích.

 

Đơn thuần như em, cuối cùng, không chịu
nổi nhàm chán của anh, quá khứ của anh.

 

Rốt cục phát hiện, ngoài dáng vẻ phong độ
nho nhã, Tiêu Phàm thật ra rất kinh khủng, phải không?

 

Khẽ nhếch môi, nở nụ cười, thật ra thì,
nếu như Vệ Đằng không tới trêu chọc mình, bản thân sẽ vẫn tiếp tục cô đơn, cũng
rất tốt, ít nhất, sẽ không khó chịu như bây giờ.

 

Ly rượu đột nhiên lại bị một bàn tay
xinh đẹp thon dài ngăn cản, thân thể cũng bị lật xoay qua chỗ khác.

 

“A, ngày hôm trước cậu đánh tớ, hôm nay
không phải là tới phiên tớ đánh cậu chứ?” Diệp Kính Văn lạnh lùng nhìn hắn, cầm
một ly nước lạnh buốt theo cổ đổ vào áo sơ mi.

 

Tiêu Phàm nhăn mày: “Cậu làm gì đó?”

 

“Khiến cậu tỉnh táo lại.”

 

Tiêu Phàm lau nước chảy từ cổ vào trong
ngực, lạnh đến thấu xương, vốn chỉ hơi say, giờ ngược lại tốt rồi, hoàn toàn tỉnh
táo.

 

“Cậu yên tâm, tớ sẽ không vô dụng như cậu
vậy, uống rượu chỉ để nhớ đến cậu ấy thôi, trước đây, từng đến nhà ăn này cùng
với cậu ấy.”

 

“Tiêu Phàm, chỉ cần cậu ta còn ở trên
trái đất, cậu cho dù đào lên ba thước đất cũng phải lôi được cậu ấy ra.” Diệp
Kính Văn mặt lạnh vỗ vỗ vai Tiêu Phàm, “Đi tìm cậu ta đi, tớ tin cậu sẽ không để
sai lầm giống nhau phát sinh lần nữa, cậu đâu phải đồ đần.”

 

“Cậu nói chuyện rất khó nghe.” Tiêu Phàm
cầm lấy khăn giấy Diệp Kính Văn đưa tới, lau nước trên người, cười nói: “Tớ sẽ
đi tìm cậu ấy, hôm nay liền xuất phát.”

 

Diệp Kính Văn thở dài, “Cậu đỡ hơn tớ rất
nhiều, ít nhất còn có thể tìm tới cậu ấy, còn tớ, ngoại trừ biết Lâm Vi còn ở
trên trái đất này, cái khác đều không thể làm gì được.”

 

“Sẽ tìm được, cậu không phải nói, hắn là
một nửa của cậu sao?” Tiêu Phàm mỉm cười đưa một chai bia cho Diệp Kính Văn, lại
bị hắn ngăn lại.

 

“Tớ sẽ không dùng rượu bia để làm tê dại
bản thân nữa, hôm đó bị cậu đánh thức tỉnh, tớ cần phải kiên cường hơn so với
Lâm Vi tưởng tượng, còn rất nhiều năm, yêu cầu tớ phải tiếp tục chịu đựng, tìm
được cậu ấy, để cậu ấy hiểu tớ có năng lực cho cậu ấy hạnh phúc.”

 

Tiêu Phàm cười cười tán thưởng: “Cậu rốt
cuộc trưởng thành rồi?”

 

“A, tớ 18 tuổi đã là đàn ông rồi, sớm
hơn cậu nhiều.” Diệp Kính Văn chỉ ngón tay, cười đến tà ác, bị Tiêu Phàm quay đầu
khinh thường.

 

Lúc Tiêu Phàm vội vã chạy đến trạm xe lửa,
vé của hôm đó đã hết sạch, chỉ có thể mua vé đứng của một chuyến xe tạt qua ban
đêm.

 

Suy nghĩ muốn cấp bách nhìn thấy Vệ Đằng
khiến cho Tiêu Phàm không chút do dự mua vé, sau đó ngồi trong phòng đợi xe.

 

Mã số quen thuộc trong di động vẫn đang
tắt máy.

 

Cậu Vệ Đằng này, thật ra thì cũng rất hết
hy vọng, chuyện đã quyết định, tám con ngựa cũng không kéo lại được.

 

Chấp nhất muốn chết.

 

Ban đầu lúc theo đuổi mình, cậu ấy liền
liều mạng xông về phía trước, bất kể ngăn trở phía trước là cửa sổ giấy hay là
tường đồng vách sắt, bất kể người khác có thể ghét cậu ấy hay không.

 

Bây giờ thôi, quyết định từ bỏ, cậu ấy
liền liều mạng rút về phía sau, bất kể phía sau là ao nước hay là vách đá, bất
kể người khác kéo cậu ấy lôi cậu ấy, cũng không quan tâm người khác có bao
nhiêu đau khổ…

 

Tính tình thẳng thắn không quanh co, thật
đúng là khiến người ta chẳng biết làm sao.

 

Tiêu Phàm thở dài, đem chiếc điện thoại
từ đầu đến cuối vẫn không gọi được nhét về túi.

 

Trong buồng xe hỗn loạn vô cùng, không
có chỗ ngồi, Tiêu Phàm đành đứng ở hành lang nối tiếp, tựa vào vách xe lạnh
giá.

 

Ban đêm, đèn trong xe rất mờ, phần lớn mọi
người đều ngủ thiếp tại chỗ ngồi, thỉnh thoảng có vài người đàn ông chạy ra
hành lang hút thuốc, mùi thuốc chất lượng kém làm gay mũi, khiến Tiêu Phàm
không thoải mái mà nhíu mày.

 

Vẫn đứng ở nơi đó, cảm thấy thời gian
trôi qua thật chậm chạp.

 

Không giống với khi ở cùng Vệ Đằng, thời
gian lướt qua rất nhanh, nhẹ nhõm thoải mái như vậy, cũng chỉ có cậu ấy mới có
thể cho mình, cái loại an tâm cùng hạnh phúc nhẹ nhàng.

 

“Anh thật ra… đã sớm yêu em rồi, trước
đây không nói, kỳ thực là sợ bản thân không từ bỏ được tình cảm với Diệp Kính
Văn, nói yêu em sẽ là sỉ nhục em. Ở cùng em lâu như vậy, nghĩ lúc bản thân toàn
tâm toàn ý yêu em, lại nói ra khỏi miệng, như vậy, tình cảm dành cho em mới là
đầy đủ…”

 

Thấp giọng nói, Tiêu Phàm giương khóe miệng
nở nụ cười.

 

Thật ra thì nói ra cũng không khó, bởi
vì một mực không từ bỏ được quá khứ, một mực không rõ tình cảm của bản thân,
cho nên không có biện pháp cho cậu ấy một lời cam kết.

 

Bây giờ, khi muốn dâng cho cậu ấy, có
còn kịp không?

 

Đứng ở hành lang rất lâu, cả người buốt
giá, hai chân cứng ngắc.

 

Một đêm không chợp mắt, mơ mơ màng màng,
nghĩ tới tất cả những chuyện trải qua của mình và Vệ Đằng, gần một năm, sống
cùng cậu ấy luôn luôn thoải mái vui vẻ.

 

Bản thân luôn làm kẻ tiếp nhận tình cảm
đơn phương của cậu ấy, chưa từng chủ động trả giá cho ái tình, cậu ấy không tin
tưởng cũng là phải thôi.

 

Từng lặng lẽ chờ đợi một tình yêu không
có kết quả. Tình cảm tỉnh táo tương hỗ ngược lại gây phiền tóai cho đối phương,
sau khi gặp Vệ Đằng, càng thêm mờ mịt, chỉ có thể dịu dàng săn sóc cậu ấy, còn
tưởng rằng như vậy là đủ rồi.

 

Bây giờ nhìn lại còn xa xa không đủ.

 

Tiêu Phàm dựa vào vách tường nhắm mắt lại,
khe khẽ thở dài: Vệ Đằng, không biết em có thể cho anh thêm một cơ hội cuối
cùng hay không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3