Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh - Chương 77-78-79-80-81 (Hết)

77. phò mã sốt ruột đi tới đi lui

Thằng
Tường vẫn thích gặp công chúa, dù nó đã biết công chúa là con Nhi con
ông Tám Tàng. Điều đó làm tôi ngạc nhiên một cách cảm động.

Nhưng
lần này, đã nhiều ngày trôi qua con Nhi vẫn không thấy xuất hiện, dù
ngày nào tôi và thằng Tường cũng đứng tựa người bên cửa sổ, ngóng về
phía đồi Cỏ Úa.

Lúc này Tường đã có thể đi quanh quẩn trong sân
trước vẻ mặt hoan hỉ của mẹ tôi. Nó chưa chạy nhảy được nhưng tôi nghĩ
nó có thể đi bộ băng ngang đường lộ sang nhà chị Vinh, thậm chí có thể
đi tới tận nhà cũ của con Mận, nhưng tôi không khuyến khích nó đi xa
quá, sợ nó mệt.

Đến ngày thứ năm thì Tường đã bắt đầu sốt ruột. Nó
đi ra sân, vịn tay lên hàng rào giậu, đứng ngó bâng quơ một lúc lại
quay vào ngồi trên giường, giở truyện Cóc Tía ra đọc. Đọc vài trang, nó
lại đặt cuốn sách xuống, lò dò bước ra sân.

Nhìn thằng Tường loay hoay đi tới đi lui, tôi chép miệng:

- Mày làm gì như con lật đật vậy, Tường?

Nó không trả lời tôi, lo âu nói:

- Chắc con Nhi bệnh nặng rồi, anh Hai.

- Không có đâu! - Tôi phác một cử chỉ như muốn nói là mày yên tâm đi, chẳng có chuyện gì xảy ra với con Nhi hết á.

Thằng Tường làm như không nhìn thấy cái khoát tay của tôi hoặc thấy mà làm như không hiểu. Nó vẫn dàu dàu:

- Thế sao nó không đến thăm em nữa?

- Tao nghĩ chắc nó bận chuyện gì đó? Khi nào hết bận, chắc chắn nó sẽ đến.

Tôi
nói dối. Tất nhiên tôi biết tại sao mấy hôm nay con Nhi không xuất
hiện. Ông Tám Tàng có lẽ đã canh chừng con Nhi gắt gao hơn kể từ hôm tôi
bất thần mò đến tận nhà ông khiến ông hoảng sợ. Công chúa Nhi chắc nhớ
phò mã Tường lắm nhưng nó không lẻn ra ngoài được đó thôi.

- Hay là anh dắt em đến nhà nó để em thăm nó?

Tường đột ngột đề nghị làm tôi giật bắn. Tôi xua tay rối rít:

- Không được! Không được!

- Được mà, anh Hai!

Tôi nghiêm mặt:

- Chân cẳng mày như thế làm sao đi xa được.

- Em sẽ đi chầm chậm.

Tường vừa nói vừa nhìn tôi, tha thiết, van vỉ nhưng đầy quyết tâm. Tôi thấy như có một ngọn lửa vừa cháy lên trong đáy mắt nó.

-
Để tao nghĩ xem. - Tôi véo môi, sờ cằm rồi véo môi cái nữa, ngần ngừ
nói - Chậc, leo qua đồi Cỏ Úa không phải chuyện đơn giản đâu!

- Em leo được!

Tường nói ngay, giọng khẳng khái, cứ như thể ngày nào nó cũng leo qua ngọn đồi này vài lần.

Ánh mắt Tường vẫn bám cứng khuôn mặt tôi nôn nao chờ một cái gật đầu khiến tôi phải quay nhìn ra sân để không bị lung lạc.

- Thôi, thế này! - Một lát, tôi thở dài nói - Tao sẽ dắt mày xuống xóm Miễu…

- Thiệt hả anh?

Tường reo lên, ánh mắt nó bừng lên nhưng rồi cụp ngay xuống khi tôi nói tiếp:

- Nhưng không phải ngay hôm nay. Mày phải tập đi lại thêm vài ngày cho chân cẳng cứng cáp đã.

- Thế ngày mai anh nhé?

Tôi lắc đầu:

- Ngày mai chưa được đâu.

-
Ngày mốt vậy. - Tường nài nỉ - Chiều nay và cả ngày mai em sẽ tập đi.
Em sẽ tập cho đến tối mịt, thế nào sáng mốt em cũng thừa sức đi xuống
xóm Miễu.

Tôi không tin chỉ sau một ngày rưỡi thằng Tường có thể
leo qua đồi Cỏ Úa sau đó vượt qua khoảng rừng thưa ở xóm Miễu để đến
được chỗ ở của con Nhi. Nhưng không muốn làm nó thất vọng, tôi gật đầu:

- Ừ, nếu mày chăm tập thế nào ngày mốt mày cũng sẽ đi được.

 

78. ngày dài lê thê

Trưa ăn cơm xong, vừa buông đũa Tường đã đứng lên khỏi ghế, háo hức kéo tay tôi:

- Đi, anh!

- Đi đâu?

- Anh đưa em ra nhà ông Xung.

- Mày đi xa vậy? Mới tập đi, mày chỉ nên đi tới nhà ông Cả Hớn thôi.

Nhà ông Cả Hớn tức là nhà con Mận trước đây.

- Không. Bữa nay em nhất định ra tới nhà ông Xung.

Tường
bướng bỉnh, một phản ứng hiếm thấy ở một đứa hiền lành như nó, có lẽ
lúc này trong đầu nó không có một ý nghĩ nào khác ngoài chuyện đi thăm
con Nhi.

- Anh Hai con nói đúng đó. Ngày đầu, con nên đi quãng ngắn thôi. Từ từ rồi hãy đi xa hơn.

Mẹ tôi chép miệng nói, dĩ nhiên bà không biết động cơ nào khiến Tường nôn nao đến vậy.

Tôi nháy mắt với Tường khi thấy mặt nó xịu xuống:

- Nghe lời mẹ đi, mày!

Hôm
đó, Tường đi tới tận nhà ông Xung thật. Lúc đầu tôi định cầm tay nó dắt
đi nhưng nó giật ra: “Em tự đi được mà, anh Hai!”. Tôi buông tay ra
nhưng không ngừng dán mắt vào nó, yên tâm khi thấy nó đi chầm chậm nhưng
vững chãi, trông như nó đang cẩn thận đo từng mét đường.

Sự thực thì lúc đi tới nhà ông Cả Hớn, Tường đã đuối lắm rồi. Tôi nhìn mồ hôi ướt đẫm lưng áo nó, cất giọng lo lắng:

- Hay quay về đi mày. Sán mai tao và mày đi tiếp.

Tường khăng khăng:

- Em chưa mệt. Em còn đi được.

Thằng Ghế chở thằng Dưa chạy ngang, reo ầm:

- Mày đi được rồi hả Tường?

Con Xin thấy tôi và Tường dọ dẫm tới trước cổng, cũng chạy ra, kêu inh ỏi:

- Ba ơi, thằng Tường đi được rồi nè ba!

Đối
với Tường, sự ngạc nhiên hoan hỉ của tụi bạn chẳng khác nào những cơn
mưa rào. Vẻ mệt mỏi trên mặt nó nhanh chóng được gột sạch. Tôi nhìn
Tường, ngờ rằng nó đang hăm hở xâu từng tiếng reo của thằng Ghế và con
Xin trong đầu và o khi làm điều đó chắc là nó cảm thấy phấn khích như
vừa leo lên tới đỉnh Everest.

Và mặt Tường rạng ra khi ông Xung đặt tay lên vai nó, vui vẻ khen:

- Con giỏi lắm!


nhiên ông Xung không biết được động cơ thực sự của Tường khi nó lặn lội
lết ra tới nhà ông trong khi cơ thể nó chưa cho phép. Cũng vì vậy ông
hoàn toàn không biết câu nói tiếp theo của ông vô tình quét lên mặt
Tường một dải cầu vồng lấp lánh:

- Con siêng tập như thế này chừng một hai ngày nữa con lại chạy như ngựa cho coi!

 

79. “bà điên bà khùng”

Thằng Tường tỏ ra vô cùng hào hứng, sau khi từ nhà ông Xung trở về.

Tôi sờ tay lên tay nó, hỏi:

- Mệt không mày?

-
Có gì đâu mà mệt, anh Hai. - Tường đáp, cố tình chìa vào mắt tôi vẻ mặt
của một đứa coi chuyện đi một quãng đường xa như thế chỉ là chuyện vặt.

- Xạo đi mày! - Tôi cốc khẽ lên đầu nó - Tao còn mệt mà mày không mệt!

Tường lỏn lẻn, có lẽ nó cũng nhận thấy không nên tỏ ra là người hùng trước mặt tôi:

- Ờ, mệt. Nhưng em mệt sơ sơ.

Nó ngước nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh:

- Ngày mai anh đi với em nữa nha, anh Hai?

- Ra nhà ông Xung nữa hả?

-
Không, ngày mai em sẽ tập băng qua nghĩa trang. Em sẽ đi đến đồi Cỏ Úa.
- Tường đáp lời tôi nhưng lần này ánh mắt nó dời khỏi mặt tôi để nhìn
bâng quơ ra ngoài cửa sổ.

- Mày đừng có điên! - Tôi kêu lên khi biết ý định của nó - Mày chưa lên đồi được đâu!

- Em chỉ đi tới chân đồi thôi. Rồi quay lại.

Tường
nói bằng giọng điềm tĩnh nhưng tôi vẫn cảm nhận được sức nóng trong câu
nói có vẻ thờ ơ của nó. Tôi nhìn nó thở dài, biết mình không thể và
cũng không nên ngăn cản.

Sáng hôm sau, chờ mẹ tôi đi khỏi, hai anh em tôi lò dò men ra nghĩa trang.

Nhưng
hôm đó Tường không băng hết chiều dài của nghĩa trang nổi. Bãi cỏ nghĩa
trang mấp mô, không bằng phẳng như đường lộ, Tường té lên té xuống.

Lần này không đợi tôi lên tiếng, Tường đã mở miệng trước. Nó ngồi bệt trên cỏ, đưa tay xoa mông, nói giọng cam chịu:

- Mình quay về thôi, anh Hai!

- Mày không tập nữa à? - Tôi hỏi, ngạc nhiên một cách sung sướng.

- Chiều em tập tiếp. - Tường quẹt mồ hôi trán, cứng cỏi đáp.

Nhưng đến buổi chiều thì biến cố xảy ra ngay khi hai đứa tôi vừa đặt chân lên rìa nghĩa trang.

Lúc đó khoảng bốn giờ, nắng đã bớt gắt và trên bãi cỏ xanh ngắt của nghĩa trang đã thấp thoáng bóng trẻ con đuổi bắt nhau.

Khi tôi và Tường vừa rời khỏi đường lộ đã nghe những tiếng reo hò ở phía trước vọng lại.

- Tụi nó chơi trò gì thế anh?

Tôi nhìn bọn trẻ lô nhô túm tụm trước mặt, chép miệng:

- Chắc lại trò đánh nhau.

Tường vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, chân dọ dẫm trên lớp cỏ nghĩa trang óng ánh nắng chiều.

Đột nhiên Tường la hoảng:

- Con Nhi, anh Hai!

- Con Nhi á?

Tôi sửng sốt lặp lại, vừa kịp nhìn thấy tà áo đầm xanh thấp thoáng trong đám đông phía trước.

Đúng
là con Nhi rồi. Sao nó lại xuất hiện vào giờ này nhỉ? Tôi nhớ trước nay
con Nhi chỉ đến thăm thằng Tường vào buổi sáng, lúc gần trưa, khi nghĩa
trang hoàn toàn vắng bóng người.

Chưa bao giờ con Nhi trốn khỏi
nhà vào buổi chiều. Nhưng thắc mắc chỉ lóe lên trong đầu tôi chút xíu
thôi, rồi tôi hiểu ngay. Thời gian gần đây con Nhi không thể tự ý rời
khỏi xóm Miễu như trước, có lẽ vì vậy mà nó buộc phải trốn đi bất cứ lúc
nào ba nó chểnh mảng trong việc canh chừng nó. Nó quyết định băng qua
nghĩa trang vào thời khắc bất thường như vậy chắc là nó nhớ thằng Tường
lắm.

Lúc này những tiếng trêu ghẹo của bọn trẻ phía trước xát vào tai hai đứa tôi rõ mồn một:

- Con điên, tụi mày ơi!

- Bà điên bà khùng, bà đi kiếm chồng, bà khùng bà điên…

Trong khi tôi đang phân vân sàng lọc các cảm xúc để xem nên làm gì trong tình huống bất ngờ này thì Tường thình lình vọt chạy.

Tôi
như không tin vào mắt mình, lật đật co giò chạy theo. Tường vấp té một
lần, hai lần, nhưng vừa ngã xuống nó đã lồm cồm bò dậy và chạy tiếp.
Tường chạy không nhanh, nhưng tôi đuổi theo muốn hụt hơi.

Vừa tới chỗ bọn trẻ, Tường đã giật tay thằng Dưa lúc này đang tóm áo con Nhi, giận dữ quát:

- Buông ra! Không đứa nào được bắt nạt bạn tao!

Trêu
chọc con Nhi, ngoài thằng Dưa còn bốn, năm đứa khác. Thấy mắt thằng
Tường tóe lửa, rất giống ánh mắt của kẻ sắp sửa giết người, tụi nó sợ
hãi dạt cả ra.

Tường chống tay vào hông, quay đầu nhìn bốn phía, mặt phừng phừng:

- Tụi mày chọc ghẹo người điên mà không thấy xấu hổ hả?

Thằng
Tường đã phát hiện con Nhi bị điên, tôi thót bụng nghĩ, đưa mắt nơm nớp
nhìn nó và thở phào khi thấy nó chẳng quan tâm gì đến tôi.

Tường gườm gườm quét mắt qua từng gương mặt:

- Tụi mày biết con nhỏ này là ai không? Con Nhi đó.

- Con Nhi nào? - Thằng Dưa ngơ ngác, cứ như thể nó chưa từng biết một đứa nào tên Nhi trên cõi đời này.

Tôi đỡ lời Tường:

- Con Nhi con ông Tám Tàng.

Giống như tôi vừa kích nổ một quả mìn, bọn trẻ gần như nhảy dựng lên. Cả đống cái miệng há hốc:

- Con Nhi à?

- Sao lại là con Nhi được?

- Con Nhi chết rồi mà!

Tường nhếch mép:

- Con Nhi chưa chết. Bằng chứng là nó đang đứng sờ sờ trước mặt tụi mày.

Một đứa reo:

- A, tao biết rồi. Nó không chết. Nhưng nó hóa điên.

Ngay
lập tức, bon trẻ dán mắt vào mặt cô công chúa đang đứng ngẩn ngơ cạnh
đó, tỉ mỉ săm soi. Có vẻ như tụi nó đang cố tìm kiếm một dấu vết quen
thuộc để tin rằng đứa con gái đang ăn mặc kỳ khôi kia chính là con Nhi
đã qua đời trước đây.

 

80. “anh không phải là phò mã”

Thằng
Tường cũng quay nhìn con Nhi. Từ lúc nó xông vào giải vây, cô “công
chúa” nhỏ vẫn đứng yên một chỗ, đăm đăm nhìn “phò mã” của mình.

Tường
có vẻ bối rối khi bắt gặp ánh mắt trìu mến của con Nhi. Bằng những bước
thật chậm, nó tiến lại gần cô “công chúa” đến từ xóm Miễu.

- Công chúa đừng sợ. - Tường nói, giọng nhẹ như tiếng sáo.

Tôi
chưa từng kể cho Tường nghe mọt cách tỉ mỉ về cuộc gặp gỡ giữa tôi và
cha con ông Tám Tàng nhưng lúc này cách xử sự của nó giống hệt những gì
tôi đã làm ở xóm Miễu. Nó không muốn con Nhi thình lình bị lôi tuột ra
khỏi thế giới của mình. Còn hơn thế nữa, vẻ mặt và giọng nói của nó còn
toát ra sự nâng niu, che chở của một phò mã chính cống.

Con Nhi khẽ lắc đầu khi nghe Tường nói vậy.

Trước
cử chỉ của cô bạn nhỏ, hình như có một nụ cười thấp thoáng trên môi
Tường. Nó nói, dịu dàng như thể đang nói với một người câm:

- Công chúa muốn nói là công chúa không sợ phải không?

Con Nhi lại lắc đầu, lần này nó mấp máy môi:

- Em không phải là công chúa.

Cứ
như thể con Nhi vừa thốt ra một câu hết sức kỳ quái. Tôi bất giác xích
sát lại chỗ hai đứa nó đang đứng. Đám trẻ chung quanh cũng đồng loạt
dỏng tai lên, hoàn toàn không tự chủ.

Tường cau mày:

- Công chúa nói sao?

- Em nói em không phải là công chúa. - Con Nhi lặp lại, lần này nó nói chậm và rõ đến mức không ai có thể bảo là mình nghe nhầm.

Tường bối rối chỉ tay vào ngực mình:

- Thế…

- Anh cũng không phải là phò mã. - Lần này con Nhi mỉm cười - Em nhớ rồi. Anh là anh Tường…

Nếu
như không trấn tĩnh, tôi đã ngã lăn ra đất. Như vậy là con Nhi đã nhận
biết thế giới chung quanh. Nó đã ra khỏi cơn mê dài của nó theo cách
không ai ngờ tới. Tôi bấm mười ngón tay lên đùi, nhìn sững nó, đoán rằng
mấy ngày trước đây lúc nhìn thấy “phò mã” Tường chắc trong tiềm thức nó
cũng lờ mờ nhận ra người bạn thân của nó. Nhưng có lẽ phải đợi đến
tiếng quát quen thuộc của Tường, tâm trí con Nhi mới bị lay động và bừng
tỉnh.

Ở bên cạnh, tụi thằng Dưa giống như bị một bàn tay vô hình chẹn lấy họng, chỉ phát ra những tiếng ú ớ:

- Nó… nó…

“Đức vua” xuất hiện đúng lúc đó.

Từ
trên đỉnh đồi ông Tám Tàng chạy như bay xuống, vẫn chiếc áo dài trắng
bay phần phật trong gió, tấm khăn choàng quấn quanh ngực và thanh kiếm
gỗ trên tay. So với lần gặp gỡ trước, ông chỉ thiếu mỗi chiếc vương
miệng trên đầu.

Tôi không nghĩ ông Tám Tàng đủ can đảm ăn mặc như
thế khi vượt qua đồi Cỏ Úa (thực sự tôi cũng chưa bao giờ bắt gặp ông
trong làng với bộ dạng như vậy) nhưng lập tức tôi suy ra có lẽ khi phát
giác con Nhi biến mất, ông quá nóng lòng đi tìm con gái nên không kịp
thay đổi trang phục.

Nhìn thấy con Nhi đang bị vây bọc bởi một đám đông, chạy chưa tới nơi ông đã lo lắng huơ kiếm hét vang:

- Tụi kia tránh xa con gái ta ra! Nếu không, ta cho một kiếm bay đầu bây giờ!

Trừ
tôi và thằng Tường, mấy đứa kia không biết chuyện gì đang xảy ra. Cả
bọn thối lui cả chục bước, mặt lộ vẻ xao xuyến. Sự xuất hiện đột ngột
của ông Tám Tàng kèm theo thanh kiếm trên tay và tiếng thét lồng lộng
trong gió quả thực gây ấn tượng mãnh liệt còn hơn cả con trâu điên của
ông Tư Cang.

Khi ông Tám Tàng chạy tới nơi, tôi thấy nét mặt ông
vẫn còn đầy hãi hùng. Ông vung vẩy thanh kiếm, quai hàm bạnh ra giấu
đằng sau nó một cái nghiến răng dữ tợn. Thấy con gái bình an, mặt ông
thoắt dịu xuống, và tuy ông không nói gì tôi vẫn nghe thấy một âm thanh
gì đó đang gầm lên khe khẽ trong cổ họng ông.

Sau khi lướt mắt qua bọn tôi, ông quay sang con gái, hạ giọng:

- Hoàng nhi…

- Con không phải là hoàng nhi.

Trong
một thoáng, ông Tám Tàng chống kiếm xuống đất cho khỏi té. Mặt ông tái
đi, những vết chân chim trên đuôi mắt không ngớt rung động, và lần này
tới lượt ông ngơ ngác:

- Con vừa nói gì, hoàng nhi?

- Con là Nhi. Con không phải hoàng nhi, ba à. - Giọng con Nhi tỉnh táo đến khó tin.

-
Con gọi ta là ba? - Ông Tám Tàng ngây ngô hỏi, có vẻ như chính ông chứ
không phải con gái ông mới là người mắc kẹt trong thế giới của những kẻ
mộng du.

- Dạ. Ba không phải là phụ vương của con. Ba là ba của con.

Con Nhi đáp, vừa nói nó vừa mỉm cười đi về phía ba nó.

Thằng Dưa vọt miệng, nó thốt thành lời cái ý nghĩ đang nảy mầm trong đầu mọi người nhưng chưa ai kịp nói:

- Con Nhi tỉnh lại rồi, bác ơi!

Nhờ
nhanh nhẩu mà cái thằng bé loắt choắt nhất trong bọn (dù nó bằng tuổi
với thằng Tường và con Nhi) tự nhiên trông rất giống một thiên sứ báo
tin vui trong ngày hôm đó.

 

81. tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh

Khi
thiên sứ đã báo tin vui cho những đứa trẻ sống trong một ngôi làng
nghèo nàn và nhỏ bé như làng tôi có nghĩa là câu chuyện của tôi không
còn lý do gì để nấn ná ở lại với bạn đọc nữa.

Tôi cũng nói luôn là
khả năng chú Đàn và chị Vinh quay về làng là rất cao, tôi cũng đang
thấp thỏm mong chờ ngày gặp lại hai người mà tôi đặc biệt yêu mến đó.
Thằng Tường có lẽ mong chờ điều đó còn hơn cả tôi, nhưng nếu tính thêm
thầy Nhãn và bà nội tôi nữa thì thằng Tường tụt xuống hàng thứ ba.

Còn
thằng Sơn và con Bé Na thì tôi chịu, không thể biết được hậu vận của
tụi nó. Có thể ông Ba Huấn và ông Tư Cang trở thành sui gia với nhau.
Cũng có thể ông Ba Huấn không chịu vì chê nhà ông Tư Cang nghèo rớt mồng
tơi dù chuyến buôn quế vừa rồi ông Tư Cang cũng thu lãi được kha khá.
Nhưng biết đâu chính ông Tư Cang mới là người kịch liệt phản đối vì chê
thằng Sơn là đồ mất dạy.

Con Mận thì chắc chắn là tìm lại được ba
nó. Và kết cuộc đẹp nhất là ba nó, mẹ nó và nó kéo nhau quay trở về làng
khi phát hiện ba nó thực ra không hề bị bệnh phong như thiên hạ đồn
đoán. Ông bị một thứ bệnh da liễu vớ vẩn nào đó, tệ lắm là bệnh vảy nến –
một thứ bệnh khó chữa nhưng không khiến người ta xa lánh.

Con Mận
về thì có thể cuộc sống của tôi sẽ khác, chắc chắn là xáo trộn, nhưng
vui hơn hay buồn hơn thì tôi không biết được. “Tình yêu” mà! Nhưng tôi
sẵn sàng tin là vui hơn. Bạn cũng biết rồi đó, lúc nào cũng nhìn tương
lai bằng ánh mắt u ám thì làm sao sống nổi!

Nếu có chút gì đó làm
tôi lo lắng vẩn vơ thì đó là thái độ của con Xin. Con Xin lúc tôi gửi
thư tình cho nó thì nó chơi ngu đem nộp cho thầy giáo, nhưng khi nó lớn
thêm vài tháng tuổi thì nó biết ghen với con Mận, không thèm lấy vỏ quế
tôi tặng, nghĩa là nó trưởng thành hơn.

Ngoài những chuyện đó ra
thì tôi cũng hy vọng ba tôi kiếm được việc làm ngon lành ở thành phố, hy
vọng thằng Dưa con ông Năm Ve sau khi ăn thêm vài con cóc nữa sẽ lớn
phổng lên như những đứa cùng lứa khác để khỏi bị bọn tôi cốc đầu đá đít,
dù tôi cũng hơi khoai khoái cái trò cốc đầu đá đít nó.

Ủa, tôi
nói ra những điều này như vậy là sớm quá, vì thực ra câu chuyện tôi kể
vẫn còn dang dở. Khi nãy tôi đang nói tới chỗ thằng Dưa la lên rằng con
Nhi đã tỉnh lại. Khi nó la lên như vậy thì coi như nó đặt dấu chấm hết
cho buổi chiều hôm đó. Và cũng gần như đặt dấu chấm hết cho cuốn truyện
này luôn.

Bởi vì sau đó bọn trẻ bu quanh con Nhi lục tục tản dần.
Chúng kéo nhau đi về phía rặng dương liễu mọc sát đường lộ, vừa bá vai
nhau vừa bàn tán không ngớt. Chiếc nón quả dưa của thằng Dưa nhấp nhô
trong mớ đầu cổ giống như một quả dưa thật đang trôi lững lờ trong nắng
chiều.

Ở phía ngược lại, ông Tám Tàng khoác vai con Nhi chậm rãi
đi về phía đồi Cỏ Úa. Bây giờ thì trông hai cha con lại rất giống một
đức vua đang long trọng dìu một công chúa về lâu đài.

Con Nhi cứ
đi hai, ba bước lại ngoảnh cổ nhìn lại phía sau. Tôi thấy rõ những cái
ngoái đầu lưu luyến của nó nhưng dù thế thì tôi cũng phải quàng cổ thằng
Tường, nói:

- Về thôi, mày!

Thằng Tường không có lý do gì
để không nghe lời tôi. Nhưng cũng giống như con Nhi, cứ đi vài bước nó
lại ngoái đầu nhìn về phía đồi Cỏ Úa, nơi cô công chúa của nó có vẻ như
đang đi xuyên qua buổi chiều để chốc nữa đây mất hút bên kia ngọn đồi.

Bây
giờ tôi nghĩ “phò mã” Tường đã không còn nợ nần gì “công chúa” Nhi nữa.
Nếu sự xuất hiện bất ngờ của “công chúa” bên cửa sổ giúp “phò mã” quên
hẳn tấm lưng đau, sau đó chạy như ngựa hoặc nói một cách dè dặt là gần
bằng ngựa, thì sự ra tay nghĩa hiệp của “phò mã” cũng vô tình giúp “công
chúa” thoát khỏi chứng bệnh tâm thần đeo đẳng suốt ba năm nay.

Trong
khi tôi đang nghĩ vẩn vơ đến sức mạnh kỳ diệu của tình yêu, nếu có thể
gọi tên thứ tình cảm lạ lùng vừa chớm nở giữa thằng Tường và con Nhi là
tình yêu (có bao giờ công chúa tuyển phò mã không vì tình yêu không
nhỉ?), thì tiếng con Nhi bất thần vọng tới:

- Anh Tường! Gượm đã!

Tôi và Tường sững lại, như bị tiếng kêu thảng thốt của con Nhi neo chặt xuống cỏ.

Khi chúng tôi quay lại, con Nhi đã chạy tới gần đến mức tôi nhìn rõ những sợi tóc dính bết trên gò má đỏ lơ đỏ lưỡng của nó.

Cứ
tưởng con Nhi sẽ va vào thằng Tường lúc này đang thộn mặt ngẩn ngơ thì
nó đã chấm mũi hài xanh trên bãi cỏ, đúng kiểu một cô công chúa nhí
nhảnh.

Tôi nhìn xuống, thấy con Nhi kịp dừng lại trước mặt Tường
cách đúng một bước chân. Đôi chân của nó ghim vào cỏ như hai ngọn lao,
rung bần bật vì hãm quá gắt. Cỏ dưới chân nó xanh biêng biếc nhưng ánh
mắt tôi vẫn bắt gặp những cánh hoa vàng li ti đang kín đáo nở trong nách
lá và điều đó cho tôi cảm giác rằng mùa hè khắc nghiệt sắp sửa trôi
qua.

Cứ đứng như thế, con Nhi giương đôi mắt đen láy ra nhìn
Tường. Nó không nói gì nhưng ánh nhìn của nó thật ấm áp. Lúc chưa ra
khỏi cơn mê dài, con Nhi từng lẻn đến bên cửa sổ nhà tôi nhìn vào bên
trong và bắt gặp thằng Tường đang nằm bất động trên giường bệnh, lúc đó
chắc nó cũng giành cho thằng Tường ánh mắt như vậy.

Suốt một lúc
lâu, con Nhi đứng nhìn thằng Tường, thằng Tường đứng nhìn con Nhi. Hai
đứa im lặng ngó nhau, mặc nắng rớt trên đầu trên vai trên tay, như thể
nếu không ngó nhau thì chúng chẳng còn việc gì để làm trên cõi đời này
nữa.

“Đức vua” Tám Tàng đứng cách đó một quãng, chống kiếm nhìn về phía “công chúa” và “phò mã”, chẳng biết đang nghĩ gì.

Tôi
đứng bên cạnh, ánh mắt đi qua đi lại giữa thằng Tường và con Nhi, lúc
đầu thấy hay hay, sau thấy tụi nó đứng yên lâu quá, tôi suốt ruột tính
co chân đá vào chân thằng Tường.

Nhưng tôi chưa kịp nhúc nhích, Tường đột nhiên mỉm cười.

Ngay lúc đó con Nhi cũng nhoẻn miệng cười theo, và nói:

- Em cảm ơn anh nhiều lắm!

Con Nhi lúc nói câu đó thì nó không còn giống công chúa nữa, mặc dù nó vẫn đang khoác đồ công chúa trên người.

Thằng
Tường mấp máy môi khi nghe con Nhi nói vậy, nhưng rốt cuộc nó chẳng nói
gì. Tôi đoán nó định nói “Anh cũng cảm ơn em nhiều lắm” nhưng đến phút
chót có lẽ nó cảm thấy nó vậy giống như bắt chước con Nhi nên nó quyết
định làm thinh.

Nó làm thinh nhưng nó thò tay nắm tay con Nhi.

Thằng
vô tư gớm! Nó dám nắm tay con Nhi trước mặt ba con Nhi. Tôi lo lắng
nghĩ bụng và ngước mắt về phía ông Tám Tàng. Nhưng “đức vua” hung dữ lúc
nãy bây giờ nom hiền khô.

Thấy thằng Tường cầm tay con gái mình,
ông khẽ giật mình một cái, và huơ kiếm lên. Nhưng ông không nói “Tụi kia
tránh xa con gái ta ra! Nếu không, ta cho một kiếm bay đầu bây giờ!”
như lúc ông lao xuống từ trên đồi.

Ông chỉ giơ mũi kiếm lên gại gại chỗ bắp chân, chắc có con côn trùng nào đó vừa chích ông…

Tp.HCM 24.10.2010

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3