Trọng Sinh Chi Quân Tẩu - Chương 72
Chương 72: Lúc còn trẻ gặp phải cặn bã
Editor: Tứ Phương Team
“Con chim sẻ mà đáng yêu thì sao ăn nó được?” Hứa Hân một bên ăn một bên già mồm cãi láo.
“A?” Nhìn Thiệu Kiến Quốc một mặt ngốc cô không khỏi cảm thấy buồn cười, sau đó tự mình lấy miếng thịt bắt đầu ăn.
Thiệu Kiến Quốc cũng không hỏi cô vì cái gì nói đáng yêu mà vẫn còn ăn, nhưng vẫn tiếp tục lấy thịt cho cô.
“Một cái khác để lại cho Hổ Nữu, em cũng có thể ăn ít đi một chút. Còn em gái, anh cũng phải để lại cho em ấy một ít.” Sợ người khác xoi mói nên Hứa Hân tất nhiên phải làm như vậy.
“Lát nữa anh lại đi tìm, hai cái này là của em, cho em ăn đủ.” Thiệu Kiến Quốc cũng không có tính tự giác của chú hay là anh trai, anh cảm thấy trong bụng vợ mình không nhất định có em bé, bình thường ăn cái gì thì đều tự giác lấy món ngon đến cho cô.
Hổ Nữu có ba mẹ yêu thương bé, em gái có người đàn ông tương lai em ấy thương, mình cũng phải yêu thương vợ, cô đi với mình đến nơi xa xôi không thể ném người đi đến lúc đó cô ấy sẽ khó chịu, người vốn mềm yếu giống như một trận gió có thể thổi ngã.
Thiệu Kiến Quốc đem hai con chim nhỏ cho Hứa Hân ăn luôn, sau đó xoa xoa tay ra ngoài bắt. Một thoáng chốc anh liền đem về hai cái cho Hổ Nữu và em gái.
Thiệu Mỹ Lan lại ghét bỏ nói: “Em cũng không phải trẻ nhỏ, cho em nướng cái này làm gì.”
“Chị dâu hai để anh cho em.” EQ thấp nên Thiệu Kiến Quốc nói trực tiếp, khiến cho Thiệu Mỹ Lan trợn mắt nhìn anh.
Đúng là trong lòng vẫn cảm động, nhưng lại cảm thấy chị dâu hai của mình giống như trẻ nhỏ, ăn cái này nhớ đến cô làm gì.
Bên ngoài đang chuẩn bị không sai biệt lắm thì chú của Thiệu Kiến Quốc đã tới, ông tới giúp đỡ làm việc, dù sao Chính Nguyệt không phải dòng họ trực tiếp cũng không có người yêu mến qua hỗ trợ.
Về phần hai bác cả của Thiệu gia mặc dù ở cùng một thôn nhưng đã nhiều năm không qua lại, cho nên Thiệu Kiến Quốc mua quà biếu cũng chưa để Hứa Hân mang ra cho bọn họ. Về phần chú nhỏ này Hứa Hân mua cho một bộ đồ kiểu Trung Sơn, mặc vào nhìn tuy lớn tuổi nhưng rất soái.
Anh trai và chị dâu yêu cầu chú Thiệu mặc quần áo mới vào, khi gặp Hứa Hân vẫn luôn dặn dò cô đối xử tốt với Thiệu Kiến Quốc, nói anh cố chấp, nếu hướng dẫn anh không tốt rất dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt.
Hứa Hân đương nhiên biết điều đó, kiếp trước anh cố chấp, vẫn luôn độc thân.
Cả nhà bận tới tối mới xem như hết thảy đã chuẩn bị xong, Hứa Hân nằm sốt ruột cũng xuống giúp đỡ rửa chén bát gì đó. Cô làm việc rất chậm, nhưng rất cẩn thận. Mẹ Thiệu nhìn lên nói: “Tốc độ này của con khi có trẻ nhỏ chỉ sợ cơm cũng không kịp ăn, nếu không chờ con sinh gọi ta qua.”
“Mẹ, mẹ là mẹ chồng con, con thật sự không biết chăm sóc trẻ nhỏ.” Dù sao Hứa Hân cũng đã sống qua một đời người, nịnh nọt há miệng nói. Hơn nữa cô quả thật không biết biết chăm sóc trẻ nhỏ, lúc ôm con của Triệu Văn Thành và Tống Tiểu Hoa về thì đứa nhỏ đã lớn, nếu không cũng sẽ không nói là nhận nuôi cô còn tin.
Không muốn nghĩ đến chuyện kiếp trước nữa, bây giờ chỉ trông mong chăm sóc đứa nhỏ của mình. Phải biết rằng trẻ nhỏ có thể rất náo loạn, để cho mình chăm sóc khẳng định không được. Thiệu Kiến Quốc thì càng không trông cậy được, một đàn ông có thể cẩn thận?
Mẹ Thiệu vừa nghe liền cao hứng, vốn đang cho rằng cho dâu hai sẽ không thích mình hỗ trợ, dù sao nhà mẹ đẻ cô cũng ở trong phố.
Nhưng thật không ngờ cô vậy mà để mình đi chăm sóc, đây không phải đem mình là người ngoài.
“Chỉ sợ mẹ quá vất vả.” Hứa Hân quay lại nói một câu, mẹ Thiệu lập tức lắc đầu nói: “Chăm sóc cháu trai của mình thì sao có thể vất vả, cao hứng còn không kịp.”
Thiệu Mỹ Lan một bên nhẹ nhàng thở dài, chị dâu hai này rất giỏi, trách không được anh hai đối với chị ấy quyết một lòng, mở miệng là có thể khiến người ta yêu mến. Trong nhà mình ai cũng thành thật.
Nhưng nhớ lại gia đình chồng tương lai không chỉ dùng miệng lừa mà còn lừa tiền bạc, dường như cũng lấy không ít đồ của mình, tuy bị các cô gái trong thôn cười nhạo và mặc đồ của người khác để cô mất hứng, nhưng thế nào đi nữa thì đôi giày này rất đẹp chỉ sợ đời này các cô ấy cũng không mang được.
Mặc dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng cô rất thích mấy đôi giày kia.
Đúng lúc này ngoài cửa có người đến, hắn không gõ cửa mà xông vào thậm chí đá cửa.
Hứa Hân không khỏi nhíu mày, mặc dù ở trong thôn không gõ cửa đi vào, nhưng không ai sẽ dùng chân đá cửa, ít nhất dùng tay đẩy cửa.
Nhìn người phía trước mắt trái lại sáng lên, diện mạo của hắn tuyệt đối không thua Triệu Văn Thành. Trong mắt hắn tràn ngập tức giận, giống như khắp thiên hạ đều thiếu tiền hắn.
Vừa đến hắn thấy Thiệu Kiến Quốc sau đó gật gật đầu nói: “Thì ra anh hai trở lại…”
“Anh ấy không phải anh hai của anh.” Thiệu Mỹ Lan rất kích động, sắc mặt càng thêm âm trầm, giống như tùy thời có thể đánh người trước mặt.
Đây là thế nào, nói chung một cô gái chưa kết hôn không nên đối đãi thất lễ như vậy, trừ khi…
Người đàn ông kia không thèm để ý, nói: “Hai người chúng ta là người yêu, anh hai của em không phải là anh hai của tôi sao.
“Không biết xấu hổ, ai là người yêu của anh hả.” Thiệu Mỹ Lam sắp khóc, cô cho tới bây giờ chưa gặp qua người đàn ông không biết xấu hổ như vậy.
Người đàn ông kia cười nói: “Lúc trước là em viết thư muốn cùng tôi ở một chỗ, không bao lâu liền đổi ý.”
Thiệu Mỹ Lan oa một tiếng liền khóc, lúc trước đúng là cô chủ động, nhưng hoàn toàn không ngờ người đàn ông này chỉ hời hợt, sau khi ở chung cảm thấy hắn không hợp với mình. Lúc đó chia tay nhưng hắn lại không đồng ý, khiến cho toàn bộ mọi người trong trường đều biết. Không có biện pháp cô mới bỏ học, nào biết người đàn ông này vậy mà nắm chặt không buông cô.
Hứa Hân ở một bên nghe đã hiểu rõ, không khỏi nói: “Kết hôn có thể ly hôn, người yêu sao lại không được chia tay. Anh như vậy có ý tứ gì, đòi tiền rồi muốn người?” Cô nói khá thẳng thắn, vốn Thiệu Kiến Quốc định đánh người, nhưng nghe vợ nói như vậy liền tạm thời dừng lại.
“Đương nhiên là muốn người, nhưng nhà các người đã có tiền như vậy lễ hỏi khẳng định phải cho thêm.” Người đàn ông kia nói xong Hứa Hân liền trợn mắt nói: “Anh cả, anh đánh. Thiệu Kiến Quốc ở bên cạnh nhìn, miễn là đánh ra máu ở trên đầu.”
Vì sao để Thiệu Kiến Minh đánh, nguyên nhân Thiệu Kiến Quốc là quân nhân nếu đánh người dân có khả năng bị cáo trạng. Mà Thiệu Kiến Minh cũng buồn bực, nghe em dâu nói như vậy liên lôi kéo người đàn ông kia ra ngoài.
“Đánh tàn nhẫn, đừng đánh chết là được, em đưa tiền thuốc men.” Đây là tên vô lại, nhưng Hứa Hân vẫn nhìn cô em chồng liếc mắt một cái hỏi: “Chuyện thế nào?”
Thiệu Mỹ Lan giận đến hai gò má phiếm hồng nói: “Nhà bọn họ sau này mới chuyển đến trên trấn, cha mẹ đều lượm ve chai, hắn là bạn học của em.” Sau đó thời điểm mới tiến vào trường dung mạo nho nhã dịu dàng ít nói nên nhiều cô gái thích. Cô cũng vì trong nhà có hai anh trai đen nhìn buồn bực nên muốn tìm đối tượng trắng nõn, vì thế theo mọi người viết một lá thư.
Vậy mà người đàn ông kia hoàn toàn đồng ý làm người yêu cô, nhưng vài ngày sau bắt đầu đòi tiền cô rồi động tay động chân với cô. Cô là một tiểu cô nương mà phải trải qua chuyện này, dù là người yêu nhưng không nghĩ giao thân thể cho hắn. Hắn là một người đàn ông mà đòi tiền một cô gái, mặc dù lấy cớ cha mẹ bị ốm nhưng Thiệu Mỹ Lan vẫn nổi lên lòng nghi ngờ.
Cô cũng không ngu ngốc, Mã Chính Minh nói cha bị ốm cần tiền gấp, nhưng cả người không phải rất gấp. Nếu cần dùng tiền gấp không thể mượn người khác mà chỉ mượn cô, hơn nữa một người đàn ông không sợ mất mặt trước mặt con gái sao? Ít nhất hai người anh trai cô đều như vậy.
Vì thế Thiệu Mỹ Lan liền đi hỏi thăm một chút, sau đó biết được cha hắn căn bản không bị bệnh.
Vì thế liền cùng hắn cãi nhau sau đó đề nghị chia tay, nhưng người đàn ông này biết Thiệu gia có tiền lại dùng lời nói ngon ngọt, làm sao có thể dễ dàng buông tha Thiệu Mỹ Lan. Một mực nháo muốn hợp không muốn chia tay, trừ phi Thiệu Mỹ Lan đưa tiền.
Thiệu Mỹ Lan liền đưa tiền một lần, tiếp đó không lâu hắn lại đòi cô lần thứ hai, lần thứ ba…
Người ngu đi nữa cũng biết là bị uy hiếp, cho nên Thiệu Mỹ Lan không đưa tiền nữa. Nào biết người vô lại này đòi tiền không có kết quả lại nhao nhao đến trường học để mọi người cùng biết, cuối cùng Thiệu Mỹ Lan bị chỉ trỏ nên nghỉ học về nhà.
Sau khi nghe cô em chồng nói như vậy Hứa Hân liền nói: “Lúc còn trẻ không ai không gặp phải người cặn bã, không có vấn đề gì, bị đánh chắc sợ rồi.”
“Người đâu, giết người, Thiệu gia giết người.” Mã Chính Minh mở miệng kêu.
Hắn đây là đang muốn làm lớn chuyện, như vậy đối với cô em chồng không phải quá tốt. Hứa Hân xuống dưới, mở cửa nói: “Anh cả, bịt kín miệng hắn rồi đánh.”
Thiệu Kiến Minh liền đi lên ôm lấy người ở dưới mặt đất lên, mà Hứa Hân đã ở một bên lấy một cái khăn lau ném tới.
“…” Một đám người nhà họ Thiệu đã sợ ngây người, con dâu nhỏ này hình như không quá tốt.
Chính là Thiệu Kiến Minh vẫn lấy cái khăn chặn miệng Mã Chính Minh, người đã bị chế trụ Hứa Hân đi tới nói: “Hôm nay cậu tốt nhất ngoan ngoãn đi, nếu không còn làm lớn chuyện chúng tôi sẽ đi báo công an chuyện cậu vơ vét tài sản. Đến lúc đó, mười năm tám năm cậu đều ở trong tù. Đừng tưởng rằng cậu có thể có chỗ dựa vào, chúng tôi cũng có thể mời luật sư lên tòa án, cậu có chạy đằng trời cũng có thể trị tội.” Cô cố ý nói lớn, mắt thấy tên kia đang bị khăn lau chặn lại nghĩ muốn phun nhưng không ra, muốn kéo xuống nhưng hai tay đã bị Thiệu Kiến Minh kẹp chặt không mở ra được.
Thiệu Mỹ Lan nhìn chị dâu hai khí phách như vậy trong lòng rất cảm động, dù sao cũng là người một nhà, so với người ngoài thân cận hơn một chút.
Tuy họ Mã kia nghe người ngoài nói Thiệu gia có Thiệu Kiến Quốc bám được cành cao cưới được con gái thủ trưởng, nhưng thật không ngờ người này lại ngang ngược như vậy, còn nghĩ lần này tới có thể đem tiền đi, dù sao Thiệu gia có quân nhân nhưng không thể vứt bỏ hắn.
Nhưng không ngờ lại có cô vợ bá đạo như vậy, quả thật hung dữ. Nhưng hắn cảm thấy được, kinh sợ ngang ngược, liều mạng, chỉ cần mình giả vờ liều chết thì tin chắc cô ta nhất định có điều cố kỵ.
Vì thế liền ưm ưm hai tiếng bày tỏ không phục, thế nhưng Hứa Hân lại ngồi chồm hổm xuống nói: “Đừng nói ngươi không có dáng mạo của tiểu bạch kiểm, cho dù là ở trong công xưởng tôi cũng có bản lĩnh im hơi lặng tiếng giết chết cậu, cậu tin không? A…, cậu cũng có thể nói với người khác những lời tôi đã nói, nhưng phải chắc người ta tin lời cậu nói a.” Nói xong Hứa Hân liền cảm thấy thoải mái, vì gia thế cô tuy tốt nhưng vẫn rất nhiều việc, lần đầu tiên lấy thế đè người, cảm giác cô như vậy không quá tốt.
Thiệu Kiến Quốc ở một bên đã co rúm khóe miệng, hắn biết vợ mình không phải người như thế, nhưng mà cô ấy làm bộ làm tịch như thế liền cảm thấy đáng yêu, nhưng phải duy trì nghiêm túc, thực chất tâm anh đã loạn.
Mã Chính Minh đúng thật bị Hứa Hân tạm thời hù dọa, dù sao hắn không phải không sợ chết chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. Nhưng vào lúc này người khác chỉ sợ, đi làm chỉ sợ người trong người trong công xưởng biết, trong thôn thì bị đại đội biết. Người giống như Hứa Hân uy hiếp trắng trợn như vậy rất ít, nhưng hắn không có biện pháp tìm đến nơi cô ở để trả thù.
Cuối cùng không có biện pháp gì hắn chỉ có thể thỏa hiệp gật đầu, dù sao không thể bị đè như vật không thể cử động?
Nhưng lúc đi vẫn hung hăng liếc nhìn Thiệu Mỹ Lan một cái, nha đầu kia nói muốn làm người yêu của hắn, đúng là luôn đòi tiền nên cô ta liền chia tay, con gái như thế ai muốn?
Hứa Hân vung tay nói: “Thả hắn đi đi.” Hiện tại trời còn chưa tối, nếu để người khác nhìn cũng không tốt.
Thiệu Kiến Minh gật gật đầu liền thả tay, sau đó Mã Chính Minh đánh rắm cũng chưa dám phóng một cái ảo não rời đi.
Sau khi vào nhà Thiệu Mỹ Lan khóc nói: “Cảm ơn chị dâu hai, em như vậy mà đụng phải người đàn ông không biết xấu hổ.”
“Không có chuyện gì, sớm thấy rõ là tốt rồi.” Xem ra cô em chồng thông minh hơn mình, cô thật sự thoát ra quá trễ.
Dựa theo tình hình chung, lúc này mẹ Thiệu và ba Thiệu sẽ hợp lại nói con gái mình sai, nhưng bọn họ không nói gì, chỉ nói: “Đi ngủ đi.”
Hứa Hân trái lại gật gật đầu, với cha mẹ lại là không sai, sợ nói quá nhiều con gái sẽ không chịu nổi cho nên mới không nói gì thêm.
Nhưng nhìn Thiệu Mỹ Lan dường như có tâm sự, vì thế liền vào phòng cô ấy nói: “Muốn tâm sự với chị dâu em không?”
Thiệu Mỹ Lan giựt giựt khóe miệng nghiêm mặt nói: “Không cần.”
Hứa Hân lại không để ý đến cô nói: “Lúc trước thời trung học chị dâu cũng gặp một tên cặn bã như em.”
Vừa nghe cái này Thiệu Mỹ Lan liền trợn to mắt nhìn Hứa Hân, nói: “Về sau thế nào?”
Hứa Hân ngồi trên giường dựa vào tường nói: “Chị so với em tốt hơn, chu cấp cho hắn hai năm. Nhưng khi ba buộc chị gả cho anh trai em thì chị đi tìm hắn, em đoán hắn làm như thế nào không?”
“Làm như thế nào?”
“Hắn sợ đắc tội với ba và anh trai chị nên trốn đi, lại nói với người khác hi vọng chị hạnh phúc. Lúc đó tâm chị đều nguội lạnh, lúc này dưới cơn giận gả cho anh trai em.” Hứa Hân nóng nảy nói tục, nhưng vẻ mặt lại rất nhu hòa.
“Đàn ông thật là tên hỗn đản.” Nếu là người yêu phải tranh thủ một phen, cứ như vậy lùi bước không phải hỗn đản thì là gì. Chứng tỏ hắn căn bản không thích chị dâu, chỉ thích tiền của chị ấy, như vậy rất giống với Mã Chính Minh.

