Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi - Chương 491

Chương 491

Vượt Lửa Băng Sông

Đối với Hoa Lệ, Sở Niệm là người bạn duy nhất mà cô nàng coi trọng suốt mấy trăm năm qua. Cô nàng lo lắng cho an nguy của Sở Niệm, nhưng nếu Thương Sùng cùng Cẩm Mặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cô cũng tuyệt đối không cho phép.

Chuyện lần này có lẽ có chút khó giải quyết… một tia dự cảm không tốt khiến Hoa Lệ thấp thỏm bất an.

Nhìn cô nàng cau mày, Cẩm Mặc cảm thấy thật rối rắm, và có chút băn khoăn.

Hắn muốn nói với cô rằng hắn bảo đảm, khiến cô an tâm, nhưng mà…

Giơ tay khẽ vuốt gương mặt Hoa Lệ, Cẩm Mặc không nói nên lời chỉ có thể khom lưng hôn lên đôi môi cô.

Trong lòng có cảm giác đau thương ly biệt không nói nên lời, cả hai đều cảm thấy trong lòng nặng trĩu.

Nửa giờ sau, Cẩm Mặc ra khỏi cửa. Nhìn Thương Sùng ngồi rtên ghế lái xe, hắn mở cửa ngồi vào bên cạnh.

Xe chạy đi.

Ngoài cửa sổ là mông lung mờ mịt đêm tối.

Không biết chạy loạn trên phố bao lâu, cuối cùng Thương Sùng ngừng xe ở ven đường, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Ap lực đè nén trong không khí làm người ta không dám thở mạnh, Cẩm Mặc cau mày, đôi mắt nâu đầy cảnh giác. “Chủ nhân, chuyện này… là do hắn an bài sao?”

Thương Sùng trầm mặc gật đầu, có thể che lấp khí của Thư Tiếu Nhi trên người, có lẽ cả thế giới này cũng chỉ có nam nhân kia mà thôi.

Cẩm Mặc cả người lảo đảo, lại lâm vào trầm mặc, lát sau mới mở miệng hỏi: “Hắn trăm phương ngàn kế giúp cho Thư Tiếu Nhi ngụy trang thành Sở Niệm như vậy… Chủ nhân, Cẩm Mặc muốn biết, người… làm sao phát hiện ra sơ hở?”

“Nước hoa.”

Thương Sùng trả lời, câu trả lời cũng như tâm tình của hắn lúc này. Nặng nề, lại lạnh nhạt.

Lấy ra điếu thuốc đã lâu không động đến, hắn châm thuốc, chậm rãi thở ra một vòng khói.

“Kẻ đó đã đem khí của Thư Tiếu Nhi che lấp gần như triệt để, chỉ có điều ả không biết, Sở Niệm là người tùy hứng nhưng trước giờ chưa từng có thói quen dùng nước hoa.”

Từ lúc đón Sở Niệm về, trên đường Thương Sùng không phát hiện ra bất cứ điều gì khả nghi.

Không muốn ăn gì, chỉ mệt mỏi.

Bám dính hắn một cách bất ngờ, hắn cũng chỉ nghĩ là cô làm nũng mà thôi…

Nữ nhân kiều diễm khêu gợi, có thể là do sau khi có quan hệ thì biến đổi… nhưng khi Thư Tiếu Nhi trêu chọc khiến hắn phải tắm dập hỏa, khi đứng trước bồn rửa mặt Thương Sùng mới phát hiện ra sơ hở.

Thư Tiếu Nhi trước giờ chỉ bắt chước dáng vẻ và tướng mạo của Sở Niệm, tuy rằng sau này có gặp qua cô, nhưng cũng không hiểu biết được hết về Sở Niệm.

Ả cho rằng bất cứ người con gái nào sinh ra cũng thích nước hoa, cho nên đã sơ suất trong trường hợp của Sở Niệm.

Sở Niệm chán ghét những mùi hương nồng nặc… trước đây cô từng nói nên Thương Sùng sao có thể quên?

Cảm giác thê lương dần tăng lên trong lòng không thể kiềm chế. Thương Sùng dùng tay bóp đầu thuốc, đôi mắt đỏ lại hiện lên vẻ khổ sở.

Thân là người hầu Cẩm Mặc đương nhiên cũng minh bạch hắn lo lắng, so với Sở Niệm đang nằm trong tay nam nhân kia… trong lòng chủ nhân có lẽ càng muốn biết sau khi Sở Niệm biết chân tướng có rời bỏ hắn đi không?

Lặng lẽ thở dài… Cẩm Mặc cau mày hỏi” “Nếu chủ nhân đã đoán được kẻ đằng sau, vậy chúng ta đang đợi cái gì?”

Thương Sùng trầm mặc trong chốc lát, cởi áo khoác, dùng tay nhéo nhéo trán.

“Địa phủ trước giờ không phải nơi mà mình muốn đến là đến muốn đi là đi tùy ý, nếu muốn xông vào, cũng phải đến chờ đến khi quỷ môn mở cửa.”

“… Khi nào?”

“Ba giờ sáng.”

Dân gian có hai truyền miệng về giờ quỷ môn mở cửa: Một là 12 giờ đêm, hai là 3 giờ sáng. Nhưng cả hai tương đồng là quỷ môn đóng vào lúc 6 giờ sáng.

Đất trời u tối, kỳ thực thời điểm mà quỷ khí mãnh liệt nhất chính là lúc ba giờ sáng.

Khi đó, quỷ môn mở ra, bởi vì đã quá khuya, nên người sống phần lớn đều đang say ngủ, hoặc là nếu còn trên đường cũng sẽ tránh xa những góc tối âm u.

Ba giờ sáng, câu hồn phách, oán quỷ tìm chủ, thế thân… 

Từ lúc ở trong nhà tới giờ, kỳ thực Thương Sùng vẫn luôn chờ đợi tới ba giờ sáng, đây là cuộc chiến không thể tránh khỏi, Minh Vương đã động trúng vảy ngược của hắn, ai thắng ai thua thật đúng là không thể bảo đảm.

Nhìn giờ trên đồng hồ, Thương Sùng mấp máy môi, nhìn Cẩm Mặc.

“Còn 15 phút nữa là ba giờ, chút nữa ngươi chờ trong xe. Chỉ cần nhận được Sở Niệm, không cần quan tâm ta có trở về hay không, ngươi phải mang nàng hộ tống an toàn về nhà!”

 “Chủ nhân! Ta muốn cùng ngài đi xuống!” Đối với mệnh lệnh thình lình này của Thương Sùng, Cẩm Mặc đầu tiên là kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó mới kích động ngồi thẳng dậy.

Hắn không thể nghĩ tới Thương Sùng lại an bài như vậy vào lúc này. Không cho hắn đi theo… Cẩm mặc không cách nào có thể làm như vậy!

Thương Sùng liếc nhanh, đôi mắt đỏ ngầu, ngũ vị tạp toàn.

“Hiện tại--- ngươi đang cãi lệnh ta sao?”

Cẩm Mặc cắn răng, nghiêng đầu. “Cẩm Mặc chưa từng có ý nghĩ muốn cãi lời chủ nhân, trước kia là vậy, hiện tại cũng thế.”

Thương Sùng khẽ cau mày, hắn không nói được dù là một câu.

“Từ lúc người cứu ta, Cẩm Mặc đã thề vĩnh viễn phục tùng mệnh lệnh của người. Dù là vượt lửa băng sông đều phải ở cạnh bên người…” Cẩm Mặc siết chặt tay, đối mặt với ánh mắt của Thương Sùng. “Hiện tại, sao lại có thể để cho người một mình mạo hiểm chứ?!”

“Cẩm Mặc ---”

Cẩm Mặc cười khổ, mấy trăm năm qua lần đầu tiên cắt ngang lời Thương Sùng nói. “Ta biết chủ nhân an bài như vậy là không muốn khiến cho ta rơi vào nguy hiểm, nhưng mà chủ nhân… Ta đáp ứng với Hoa Lệ, hai chúng ta nhất định sẽ an an toàn toàn mang theo Sở Niệm trở về.”

“Không cần phải một mình đối mặt với nguy  hiểm…” Cẩm Mặc cúi người, sau đó cố gắng nở nụ cười nhàn nhạt với Thương Sùng, tiếp tục nói: “Ngài còn có ta cùng Hoa Lệ, chúng ta đều chờ tham gia hôn lễ ngài cùng Sở Niệm.”

Trước kia mình cùng Hoa Lệ tuy rằng ở trên danh nghĩa là người hầu của Thương Sùng, nhưng mấy trăm năm qua đi, Thương Sùng đối đãi bọn họ cũng chưa từng lãnh khốc vô tình như đối xử với hạ nhân.

Giữa bọn họ quan hệ càng giống như là bạn tri kỷ, cùng nhau vượt qua những năm tháng vĩnh sinh vĩnh thế vô tình, cùng mang đến cho nhau ấm áp, không còn cô quạnh. 

Minh Vương đích xác khó đối phó, bất quá cũng vì quá mức khó giải quyết, cho nên Cẩm Mặc mới quyết định mặc kệ bất luận cái gì, hắn đều phải ở bên cạnh Thương Sùng.

Núi đao biển lửa cũng được, hồn phi mai một cũng thế!

Lời nói của Cẩm Mặc khiến cho Thương Sùng xuất hiện một giây đồng hồ hoảng thần, cũng bởi vì biết hắn trước nay đều không phải người thích nói lời vòng vo lừa tình, cho nên Thương Sùng bắt đầu băn khoăn.

Trong lúc đó, trong không gian xung quanh sương đen bắt đầu cuộn lên càng lúc càng dày.

Leng keng… leng keng

Trong đêm tối văng vẳng tiếng lục lạc thanh thúy, trong lúc này lại tựa như tiếng đòi mạng từ xa vọng về…

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3