Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi - Chương 496

Chương 496

Đại Kết Cục – 4

Quỷ Mập cũng từ bỏ cơ hội luân hồi giúp cô tìm kiếm Thương Sùng. Nhưng mà tìm suốt ba năm rồi, vẫn không có một chút tin tức nào của người đàn ông này.

Trong nhà vẫn giữ nguyên bài trí như cũ. Xử lý mọi việc ở Empire cũng vì không muốn phó mặc cho tâm huyết của hắn.

Ba năm, Sở Niệm làm việc không quản ngày đêm khiến cô đã thành thục không ít, nhưng chỗ trống trong lòng cô vẫn không ai có thể chạm vào.

Đợi không được thì hãy quên người đi…

Xin lỗi Thanh Tang, ta làm không được cũng không muốn làm.

Khom lưng thay đôi giày đế bằng đổi thành giày cao gót, Sở Niệm đứng lên.

Nhìn gót chân bị ma sát khiến cho đỏ hồng, cô mỉm cười, mắt đỏ lên… “Thương Sùng chắc không nghĩ tới giờ mình đi cả giày cao gót tới mức này nhỉ? Mọi chuyện là do anh ấy, trước kia không cho mình mang…”

“Sở Niệm…”

“Tan sở thì anh về nhà cùng Hoa Lệ đi. Tiệc hết em sẽ tự lái xe về.”

Cẩm Mặc đi theo phía sau Sở Niệm, lấy áo khoác cho cô, cẩn thận giúp cô mặc vào. “Chút nữa tôi đưa em đến sảnh rồi đi, tôi sẽ đi tìm chủ nhân… đừng uống nhiều, Hoa Lệ sẽ lo lắng cho em.”

Sau khi Thương Sùng mất tích, Sở Niệm sau khi tỉnh lại cũng đã nói rõ mọi chuyện cho hắn và Hoa Lệ.

Cẩm Mặc cũng không ngờ bọn họ ở địa phủ xảy ra nhiều chuyện đến như vậy. Hắn cũng không ngờ tới, Sở Niệm tiếp thu thân phận của bọn họ một cách nhẹ nhàng đến vậy.

Hai cô gái nói chuyện xong thì ôm lấy nhau mà khóc. Buổi đêm ba năm về trước ấy, hắn nhớ lại mà trong lòng còn cảm thấy khó chịu.

Sở Niệm nói Thanh Tang nói với cô, Thương Sùng là bị trọng thương…

Sau đó hắn và Hoa Lệ gần như đi khắp cả nước tìm kiếm Thương Sùng.

Cẩm Mặc biết Thương Sùng sẽ không chết, nhưng từ khi hắn thoát khỏi hôn mê đến khi hồi phục cũng phải tốn thời gian, không cách nào đoán được là bao lâu.

Ba năm làm Sở Niệm thay đổi so với trước kia rất nhiều. Cẩm Mặc đau lòng cô, cũng sợ cô chờ Thương Sùng đến hết cả kiếp này…

Quầng thâm trên mắt cô mới xuất hiện trong mấy năm nay, khiến cho cô vốn dĩ không có thói quen trang điểm, nay vì giao tiếp mà đã thay đổi nhiều.

Cô hầu như không khóc, nhiều lắm thì ngồi ngẩn người trong phòng Thương Sùng cả một ngày… Cẩm Mặc thực sự lo lắng Sở Niệm sớm hay muộn cũng sẽ…

Cô không có cách nào phát tiết cảm xúc, tự mình cứng đầu như vậy thật  không ổn.

Còn có thể chịu đựng bao  lâu nữa… chủ nhân, rốt cuộc người ở đâu rồi…

Bên ngoài, sắc trời dần tối.

Sở Niệm tắt đèn văn phòng, trên ngón tay lấp lánh ánh sáng.

Tiệc công bố saản phẩm mới của D&R. Chiếc nhẫn kim cương lộng lẫy và bắt mắt.

Lục Hải Dương hăng hái đối mặt với giới truyền thông, suốt ba năm hợp tác, anh ta và Sở Niệm đã trở thành tri kỷ khá ăn ý.

Anh ta biết cô không thích lộ diện, nên sau khi ứng phó xong với truyền thông thì cầm ly champagne tới bên cạnh Sở Niệm đứng ở một góc.

Nhận lấy ly rượu, Sở Niệm cười nhẹ. “Tác phẩm mới thật thành công, anh bận rộn thật rồi.”

Lục Hải Dương mỉm cười. Ánh sáng ở sảnh hắt ra như phụ trợ cho vẻ ôn nhuận khiêm tốn của anh ta.

“Vất vả cũng không nói làm gì, nhưng mà…  nhìn sắc mặt của em có vẻ gần đây không nghỉ ngơi tốt?”

“Chắc già rồi…” Sở Niệm nhấp rượu. “Chỉ là ác mộng thôi… quen rồi cũng chẳng sao nữa.”

“Vẫn uống những loại thuốc đó sao?” Lục Hải Dương cau mày, lo lắng nghiêng dầi nhìn cô.

“Tùy lúc.” Sở Niệm nhún vai. “Anh cũng biết không ngủ được không ổn, tôi cũng không có lựa chọn khác.”

Câu trả lời khiến người nghe đau lòng, Lục Hải Dương thở dài, im lặng một lát rồi nói. “Vẫn không có tin tức của anh ấy à?”

Tay cầm ly rượu của Sở Niệm khẽ run, im lặng một lúc, cô mới  mỉm cười gật đầu.

“Vậy em…”

“Không cần làm mai cho tôi.” Sở Niệm nhìn anh ta. “Tốt xấu cũng làm bạn suốt ba năm, chỉ cần anh mở miệng là tôi đoán được tâm tư của anh rồi.”

“Ok, ok, coi như tôi chưa nói gì.” Lục Hải Dương khoát tay, bất đắc dĩ nhìn Sở Niệm rồi cả hai cùng bật cười.

Nhìn khách khứa trong sảnh tiệc, Lục Hải Dương nói: “Không phải gì chứ, thân phận của em hiện tại rất hấp dẫn người khác.”

“Chỉ giáo tôi chút coi?” Sở Niệm gật đầu chào với một khách đi ngang qua, đáp lời.

“Nữ CEO của tập đoàn lớn nhất ở Mộ Thành, nghe đồn là giàu nứt đố đổ vách.”

Sở Niệm bị những lời của Lục Hải Dương nói chọc cười. Cô nhìn và đáp: “Đồn vậy… cũng khá thú vị.”

“Còn khoa trương hơn nữa, có muốn nghe không?” Lục Hải Dương nhướng mày, dáng vẻ trêu chọc lộ rõ.

Sở Niệm gật đầu, cô cũng muốn nghe thử coi mọi người đồn gì về mình.

Lục Hải Dương cong môi, lắc nhẹ ly rượu, vừa cười khanh khách vừa nói: “Nói em khiêm tốn, như thủ đoạn cao, dùng thủ đoạn đặc b iệt đoạt lấy Empire. Bối cảnh gia đình bình thường, 21 tuổi tuyên bố kết hôn, 24 tuổi… vẫn còn độc thân.”

Cẩn thận liếc nhìn Sở Niệm không có phản ứng, Lục Hải Dương chuyển đề tài, bông đùa nói: “Sở Niệm à, em có biết thân phận độc thân này phiền toái cỡ nào không? Mấy hôm trước còn có một CEO công ty địa ốc tới tìm tôi, giới thiệu con trai ông ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn, khí vũ hiên ngang đó.”

“Tuổi trẻ đầy hứa hẹn? Khí vũ hiên ngang?” Sở Niệm buồn cười, day day trán, bĩu môi nói: “Những người này nếu biết Empire không phải của tôi chắc cũng không có ân cần như vậy đâu. Đồng chí Lục Hải Dương, tôi tin tưởng anh có năng lực đối phó đám người này.”

“Đối phó… thì đối phó được.” Lục Hải Dương khẽ huých cô, sau đó nhìn về người đàn ông trung niên đứng cách đó không xa cười với mình. “Thấy người đàn ông kia không? Chính là người tôi vừa nhắc tới.” 

“Ông ta như vậy, còn trông chờ gì con ông ta vũ khí hiên ngang chứ?” Sở Niệm khẽ cười, ngẩng cao đầu, đặt ly trong tay vào tay Lục hải Dương.

Thấy cô xoay người rời đi, Lục Hải Dương cười khẽ: “Hành vi hiện tại của em là chạy trốn sao?”

“Không tới mức chạy trốn, chỉ là không muốn lãng phí thời gian ở đây thôi.”

 “Nên em vứt tôi lại ở đây sao?”

“Đúng rồi!” Sở Niệm quay lưng về phía anh ta, khoát tay. “Đừng có uống nhiều, mai đi họp không được trễ…”

Ra khỏi sảnh tiệc, ngoài trời cũng đã tối hẳn.

Nhìn đồng hồ trên cổ tay, Sở Niệm kéo chặt chiếc áo siết quanh người, nhấn chìa khóa ô tô.

Ba năm trước, cô chưa từng nghĩ tới việc lái xe, lúc đó cô nghĩ chỉ cần ở bên Thương Sùng là được rồi… hắn sẽ vì cô làm mọi chuyện.

Trẻ con bị chiều hư sẽ luôn thích dựa dẫm, nên sau khi hắn mất tích, Sở Niệm vì muốn tự mình tìm hắn, nên cũng đã học lái xe…

Bước xuống bậc thang, hướng về chiếc Maserati đen quen thuộc.

“Sở tiểu thư---từ từ…”

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3