Tuyết rơi mùa hè - Chap 83
CHƯƠNG 83
Sự gấp khúc của hô hấp trong cổ họng khiến Băng Hạ phải bịt chặt miệng để không bật ra cơn ho. Cô lảo đảo tiến về phía cánh cửa đang vang lên tiếng gõ.
“Cạch” một cái, cánh cửa nhè nhẹ mở ra.
Ánh nắng chói chang. Băng Hạ như sinh vật đã trốn tránh ánh mặt trời quá lâu nhất thời chưa kịp thích ứng, cô nheo mắt lại.
Bóng một cô gái lặng lẽ đứng trước cửa phòng.
Mái tóc dài thẳng buông xõa xuống vai như thác nước, gương mặt trang điểm nhàn nhạt, tôn lên vẻ thanh nhã tự nhiên. Cô gái mặc áo sơ mi trắng, chân váy đen, vẻ trong sáng thuần khiết toát ra từ đầu mày cuối mắt, từ nụ cười thân thiết ngọt ngào như những hiềm khích giữa hai người chưa bao giờ xảy ra.
“Phù Dung?”
Băng Hạ bây giờ mới nhìn rõ, vài giây trước cô còn tưởng vì mình bị hoa mắt nên sinh ra nhìn nhầm.
“Chào Băng Hạ, em khỏe không?”
Tiếng “em” phát ra từ miệng Phù Dung hết sức trơn tru, vẻ thân thiết tự nhiên, không chút giả tạo ấy bỗng dưng khiến Băng Hạ có chút không quen.
“Tôi khỏe. Chị đến đây có việc gì?”
Người ta đã lịch sự như thế, tự nghĩ bản thân cũng không nên quá khiếm nhã. Cô đáp lại.
“Chị vào được không?” Phù Dung tươi cười “Trời nóng quá!”
Băng Hạ hơi cúi đầu, nghiêng người cho Phù Dung bước vào. Cô thản nhiên cởi đôi cao gót ra, đưa mắt ngó nghiêng khắp căn phòng.
“Lần đầu tiên chị được vào kí túc xá nữ của trường đấy, đẹp quá nhỉ?”
Vừa đóng được cửa lại, Băng Hạ vội đưa tay lên che miệng ho sù sụ. Phù Dung quay lại, hỏi cô với vẻ quan tâm lo lắng.
“Em ốm sao?”
Tay vẫn bịt chặt miệng, Băng Hạ lắc đầu. Một lát sau, cơn ho đã dứt, cô ngẩng đầu quay lại nhìn Phù Dung bằng ánh mắt mệt mỏi.
“Chị uống gì?”
“Nước lạnh là được rồi, cảm ơn em.” Phù Dung lại cười, một nụ cười đoan trang đúng mực của một nàng công chúa được giáo dục trong khuôn phép từ nhỏ, cho dù ở trong hoàn cảnh nào, giơ tay nhấc chân vẫn khiến người ta ngưỡng mộ không chớp mắt.
Cao quý như vậy, đài các như vậy.
Có thể vì cơn sốt chưa dứt nên Băng Hạ cảm thấy một cảm giác cay cay xộc lên mắt, cô quay người đi thẳng vào trong bếp, vội vàng rót một cốc nước cho chính mình. Nước lạnh chảy vào trong cơ thể kéo tâm trí cô ra khỏi những suy nghĩ lạc lối.
Một tay cầm ly nước đặt xuống bàn, một tay che miệng, cơn ho đáng ghét lại bật ra. Băng Hạ nhìn quanh căn phòng, phát hiện Phù Dung đã không còn trong phòng khách, nhưng cánh cửa phòng ngủ lại đang mở hé.
Trên bàn học có đặt một cây Vĩ Cầm. Phù Dung đứng trước bàn, đăm chiêu xem xét cây đàn.
Bỗng tiếng nói lạnh lùng của Băng Hạ vang lên sau lưng cô.
“Chị không cảm thấy bất lịch sự khi tự tiện bước vào phòng ngủ của người khác sao?”
Phù Dung quay đầu lại, không chút giật mình, cũng không chút ngại ngùng, ngược lại tỏ vẻ hiếu kì hỏi Băng Hạ.
“Em biết chơi Violin sao?”
Băng Hạ lạnh lùng đặt cây đàn vào túi, sau đó mở tủ cất nó vào một ngăn sâu bên trong. Xong xuôi, cô mới lãnh đạm trả lời Phù Dung.
“Của Bảo Vy. Cậu ấy không thích có ai động vào đồ của mình đâu.”
Thực ra người “không thích có người động vào đồ của mình” ở đây là Băng Hạ. Nơi riêng tư của cô, việc kẻ khác tự tiện xâm nhập là điều không thoải mái chút nào, lại còn ngang nhiên đụng vào cây đàn mẹ cô tặng, Phù Dung hôm nay ra đường đúng là biết chọn ngày, lại gặp ngay phải kẻ đang bệnh tật đầy mình đến nỗi không thể tức giận nổi như Băng Hạ.
Cô quay người bước thẳng ra phòng khách, Phù Dung bước theo. Trước khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại sau lưng, cô hơi ngoái đầu nhìn lại chiếc tủ Băng Hạ vừa cất cây đàn, khóe miệng nhếch lên nhàn nhạt ý cười.
Có thể cô sẽ tin lời nói dối kia của Băng Hạ, nếu như vừa rồi cô không vô tình nhìn thấy dòng chữ nhỏ được khắc trên thân cây đàn.
“Dương Băng Hạ, con gái của mẹ Tạ Khiết Anh, mẹ yêu con!”
Nhìn Phù Dung ngồi xuống ghế đúng phong thái của một tiểu thư, Băng Hạ hơi khịt khịt mũi, cơn cảm lạnh chưa lui khiến mũi cô hơi rát. Đẩy cốc nước lọc vừa mang ra từ bếp đến trước mặt Phù Dung, cô lãnh đạm hỏi.
“Chị đến đây làm gì?”
“Không thể thăm em sao?” Phù Dung nâng cốc nước lên nhấp một ngụm, đôi môi ướt át nhoẻn cười. Thái độ của cô giống như chị em tốt lâu ngày gặp lại, thật khiến cho Băng Hạ ngàn vạn lần thấy khó chịu trong lòng.
“Mai tổ chức đính hôn rồi, mà chị vẫn có thời gian đến thăm một kẻ không liên quan sao?” Băng Hạ cười nhạt, lại không nhận ra trong nụ cười của mình phảng phất nét bẽ bàng.
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi.” Vẫn nụ cười tự tin ấy, Phù Dung nhìn sâu vào mắt đối phương.
Băng Hạ im lặng. Một cảm giác trống vắng lại hiện lên. Cứ nghĩ đến việc một đám cưới hoành tráng đã được sắp xếp sẵn, chỉ chờ ngày mai, hai người bước vào đóng vai cô dâu chú rể, thì cho dù lý trí có hét lên ngàn lần rằng không thể, trái tim vẫn cứ nhói lên liên hồi.
Ngày mai không phải là lễ cưới. Nhưng đã bước chân vào lễ đường đính hôn, thì từ đó đến đám cưới cũng chẳng còn quá xa xôi.
“Băng Hạ này…”
Ly thủy tinh chậm chạp đặt xuống bàn.
“Em và Hạo Thiên, tại sao lại chia tay?”
Một luồng điện chạy dọc sống lưng, ớn lạnh. Trên trán Băng Hạ, mồ hôi thi nhau túa ra. Cô thấy mọi thứ trước mắt như hoa lên. Bàn tay nắm chặt lại, ghim sâu móng tay vào da thịt cho tỉnh táo, cô nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp mỹ lệ của Phù Dung, như muốn nhìn được thấu mục đích của đối phương.
“…”
“Nếu em không muốn nói thì thôi vậy.”
“Chị có thể về hỏi thẳng Hạo Thiên.”
“Chắc chắn anh ấy sẽ không trả lời.” Phù Dung mỉm cười, nét cười buồn bã như buổi chiều cuối thu. “Bây giờ mỗi lần nhìn thấy anh ấy, chị lại cảm thấy sợ, chị không dám làm gì, cũng không dám nói gì, chỉ sợ mình lỡ nói phải điều gì không đúng sẽ khiến anh ấy khó chịu.”
Băng Hạ lặng lẽ nhìn cốc nước trên bàn, nhìn từng giọt nước chầm chậm chảy xuống bàn, không biết đang nghĩ gì.
“Bây giờ nhìn thấy em, chị còn sợ hơn.”
“Sợ điều gì?”
“Sợ em sẽ đột nhiên quay lại, cướp mất Hạo Thiên.”
“…”
“Chị đã ở bên Hạo Thiên rất lâu, đã yêu anh ấy rất lâu. Thế nhưng chưa bao giờ cảm thấy sợ như thế này.”
Ẩn sâu trong đôi mắt đẹp của Phù Dung là sự lo lắng, buồn bã, tuy đôi môi vẫn vẽ lên nụ cười gượng gạo. Nhìn cô khiến người ta bất giác đau lòng, như một đóa hoa đang trong thời kì nở rộ rực rỡ nhất nhưng chẳng ai thèm ngó ngàng đến.
“Chị đừng lo thừa.” Băng Hạ hạ giọng. “Sẽ không xảy ra chuyện đó đâu.”
“Tại sao em lại chắc chắn như vậy? Chẳng lẽ em không còn tình cảm với Thiên nữa?”
Tên anh thốt ra từ miệng Phù Dung mới ngọt ngào và chứa đầy tình yêu thương làm sao. Rõ ràng là cô ấy đang cần một sự khẳng định từ Băng Hạ.
“Chúng tôi đã chia tay rồi.”
Băng Hạ nhắm mắt lại.
Khẳng định cho Phù Dung, và cũng là khẳng định cho chính mình. Lời chia tay nói ra, là một dấu chấm hết dứt khoát cho một cuộc tình. Lời đã nói ra như cốc nước đã hắt đi, tuyệt đối không thể rút lại. Hơn nữa, từ sâu trong trái tim, cô biết, đau thế thôi, buồn thế thôi, nhưng hai người đã không còn có thể ở bên nhau nữa rồi. Cho dù miễn cưỡng hoặc bất chấp tất cả mà chạy đến bên nhau, thì tất cả những điều chờ họ phía trước cũng chỉ là bi kịch và sự ân hận. Thời gian trôi dần, nỗi đau sẽ hết, vết thương sẽ lành, kỉ niệm sẽ phôi pha.
Phù Dung đưa mắt nhìn vào một khoảng không vô định, bắt đầu cất tiếng.
“Chị yêu anh ấy, nhưng luôn không hiểu anh ấy nghĩ gì. Chị không biết vì sao hai người chia tay, việc anh ấy đột ngột đồng ý đính hôn khiến chị vừa mừng cũng vừa sợ, chị vội vàng làm theo ý anh ấy, chỉ sợ anh ấy lại đột ngột đổi ý.”
Phù Dung nhìn thẳng vào cô gái trước mặt. Da Băng Hạ trắng đến mức gần như tái xanh, sắc mặt vô cùng không tốt, dưới đôi mắt là vết thâm mờ mờ. Đôi mắt sâu thăm thẳm như bầu trời đêm thiếu vắng ánh sao, đẹp đến say lòng người, cũng buồn đến mức khiến người khác đau lòng, hận không thể bằng mọi cách che chở cô trong lòng mình.
Phù Dung cười nhạt.
“Có lẽ em sẽ nghĩ chị thật nhu nhược, rẻ mạt, nhưng chị chấp nhận tất cả những suy nghĩ ấy, bởi chị yêu Hạo Thiên.”
Cô ngồi lại gần Băng Hạ, bàn tay mát lạnh đặt lên mu bàn tay nóng bừng đang nắm chặt của Băng Hạ.
“Em đã có Hạo Thiên suốt thời gian qua rồi, vậy hãy nhường anh ấy cho chị. Những lời em đã nói, em có thể làm đúng như vậy không? Chị có thể tin em được không?”
Băng Hạ ngước lên, ánh mắt Phù Dung khẩn khoản, giọng điệu cầu xin tha thiết. Trong đáy mắt, lóe lên ước vọng nhỏ nhoi nhưng kiên định.
Một cảm xúc dâng trào lên trong trái tim, nó xen giữa cảm giác trống vắng hoang hoải một nỗi niềm thương cảm sâu sắc. Băng Hạ chầm chậm nhắm mắt, cô gật đầu, một cái gật nhẹ nhưng mang đầy sự khẳng định chắc chắn.
Nụ cười nở ra trên gương mặt Phù Dung. “Cảm ơn em rất nhiều!”
Bàn tay nhanh chóng rút về, cô lục tìm trong túi xách, lấy ra một thứ, đặt lên bàn.
“Thiệp mời đã được gửi đi khắp nơi rồi, nhưng chị vẫn còn giữ lại một tấm, mang đến cho em. Những người cần mời đã lên danh sách cả rồi, chị nghĩ nếu có em đến chung vui…..Tất nhiên là nếu em không đến cũng không sao….”
Sau đó, như có gì thôi thúc, Phù Dung vội vàng đứng dậy.
“Chị phải về rồi, chào em. Rất mong sẽ được nhìn thấy em ở buổi lễ đính hôn.”
Rồi không cần nhìn biểu cảm Băng Hạ, cô khoác túi lên vai, bước ra cửa như chạy. Cánh cửa đóng sập lại, không gian lặng thinh chỉ còn lại Băng Hạ vẫn ngồi im lìm trên ghế, từ lúc Phù Dung lấy ra chiếc thiệp vẫn không có phản ứng gì.
Một nụ cười nửa buồn bã, nửa nhạt nhẽo thoảng qua khóe môi. Băng Hạ chợt nghĩ rằng, Phù Dung, cô ấy xuất hiện ở đây, rốt cuộc cũng chỉ là muốn quăng vào mặt cô tấm thiệp đính hôn ấy, để cho cô thấy được thứ hạnh phúc đang treo lơ lửng trên đầu, và đe dọa cô không được làm hại đến nó.
Tấm thiệp màu tím nhạt nằm yên lặng trên bàn. Dây kim tuyến lấp lánh buộc hờ bên trên trong không gian lặng lẽ tỏa sáng. Cô nhấc nó lên, bên ngoài in chìm những đường nét của đóa hoa uất kim hương xinh đẹp đang e lệ, dường như nó đang tỏa hương thơm. Cô mở ra, bên trong, từng dòng chữ viết bằng bút máy nằm nghiêng nghiêng. Nét chữ mảnh, nhỏ, mềm mại.
Đây không phải chữ của Hạo Thiên.
Gập tấm thiệp lại, cổ họng cô bất chợt bật ho sù sụ, Băng Hạ đưa tay ôm lấy ngực, từng cơn ho bỏng rát cổ liên tục thốc lên. Dường như bên trong đang có cái gì đó, liên tục giãy giụa, muốn xé toang cổ họng yếu ớt của cô mà nhảy ra ngoài. Băng Hạ gập người ho đến chảy nước mắt, cô ngã dúi xuống sàn, tấm thiệp hồng rơi xuống đất, chỏng chơ…
…
Ngày mười tám tháng sáu.
Hôm nay, là ngày đính hôn của Hạo Thiên và Phù Dung.
Tiệc đính hôn được tổ chức vào buổi tối, nhưng ngay từ ban ngày, khách sạn Hồng Hạc đã tấp nập các vị khách ra vào. Hôm nay, Trịnh Âu bao trọn cả khách sạn để tổ chức lễ đính hôn cho Thiếu gia và Tiểu thư của hai tập đoàn cùng là bạn bè với nhau. Trên thương trường, tiếng tăm của Trịnh Âu và Chim Ưng vang xa không kể xiết, cho nên khi được nghe nói đến lễ đính hôn của con cái hai nhà, không ai bảo ai cũng đều nhanh chóng thu xếp công việc đến dự. Trước là để chia vui, sau là để kết tình thâm giao.
Khách sạn Hồng Hạc như một tòa lâu đài tí hon được xây dựng bên cạnh một hồ nước rộng, nhìn từ xa trông như một con thiên nga lớn tuyệt mĩ đang ngâm mình giữa hồ. Bốn xung quanh khách sạn là rừng cây, thảm cỏ xanh mướt như chốn thần tiên trong truyện cổ tích. Hồ nước bên cạnh khách sạn có tên là hồ Hạnh Phúc, vì có nhiều truyền thuyết lãng mạn xung quanh việc xây dựng hồ, cho nên nơi đây được mệnh danh là thiên đường dành cho các cặp phu thê, cũng vì thế mà mỗi năm, số lượng đám cưới tổ chức ở khách sạn Hồng Hạc nhiều không đếm xuể.
Tối.
Khách sạn Hồng Hạc như được bao vây bởi một biển những chiếc xe hơi đồ sộ đắt tiền, người ra người vào như nước lũ, tiếng cười nói ồn ã, ánh sáng soi rọi khắp nơi, tòa lâu đài dịu dàng soi bóng trên mặt hồ lung linh phẳng lặng.
.
Cánh cửa chiếc Ferrari bật mở, Hàn Phong bước ra, trên mặt không giấu nổi nét băn khoăn.
“Em đi được chứ?”
Băng Hạ ngoan ngoãn đứng đợi anh trước cổng trường Thánh Ân, thấy anh đến, cô nhẹ nở nụ cười, đôi môi hơi tím tái, đôi vai gầy co vào, run lên.
“Được.” Cô hơi chút khó khăn mở miệng.
“Sao tự dưng muốn đi? Hôm qua em nói không đi mà?”
“Nhưng hôm nay lại đổi ý.” Cô cười “Đời người có mấy khi được đi dự tiệc đâu.”
Nhưng tiệc này không phải tiệc bình thường. Nhìn vẻ tươi cười tự nhiên như không có chuyện gì của Băng Hạ, Hàn Phong rất muốn nói ra câu đó.
Chợt, Băng Hạ đưa tay che miệng, cô bật lên tiếng ho khẽ. Anh lo lắng hỏi.
“Em ốm à?”
“Không.” Cô vẫn gắng gượng cười, nói lảng sang chuyện khác “Em không sao. Anh đưa em qua salon cắt tóc hôm trước nhé, em chẳng biết chuẩn bị như thế nào.”
.
Khách sạn Hồng Hạc sáng trưng cạnh hồ Hạnh Phúc, đẹp một cách tráng lệ và thần bí. Xung quanh như được bao bọc bởi một lớp màng sương mờ ảo thần tiên.
Chiếc Ferrari vừa tới, một nhân viên bảo vệ đã cúi đầu rất khuôn phép, đưa tay chỉ hướng bãi đậu xe cho Phong.
Bước ra khỏi xe, còn chưa kịp choáng ngợp, Băng Hạ đã bị Hàn Phong kéo vào bên trong.
Khách sạn gồm có sáu tầng, đèn điện trong tất cả các khu đều được bật sáng trưng. Cấu trúc xây dựng được hướng theo kiểu của lâu đài các nước phương Tây. Đại sảnh tiếp đãi khách cực kì rộng rãi. Trần cao, được ghép bằng vật liệu mosaic thành một bức tranh đẹp tinh xảo, lắp đặt rất nhiều đèn chùm thủy tinh sang trọng, tường được sơn một màu vàng rực rỡ.
Khắp nơi đều treo lơ lửng những chiếc giá cắm nến bằng vàng khảm đá quý, trên các bức tường dài và rộng, treo đầy những bức tranh sơn dầu quý giá.
Băng Hạ hít một hơi, giữa không gian bao la rộng lớn, bỗng dưng cô cảm thấy hoảng sợ và lạc lõng. Bàn tay đang khoác tay Hàn Phong vô thức siết lại. Anh chỉ quay lại nhìn cô, mỉm cười kín đáo.
Trong đại sảnh, mấy phục vụ bàn tay bưng khay rượu đi đi lại lại giữa các thực khách.
Băng Hạ liếc nhìn ra xa, phát hiện trên chiếc bàn dài giữa sảnh có đặt một đôi thiên nga được điêu khắc bằng băng trong suốt, đang chụm đầu vào nhau một cách tình tứ. Trên thân hai con thiên nga được gắn thêm đèn sáng óng ánh lung linh. Bên cạnh chúng là một bàn bày đủ các loại đồ ăn, màu sắc sinh động, trông vô cùng ngon mắt. Nghe mấy người đứng bên cạnh bàn tán với nhau, đôi thiên nga ấy là quà của một tập đoàn nào đó gửi đến để chúc phúc cho cặp phu thê trẻ hôm nay.
Bàn tay hơi nắm lại. Vô thức đưa lên cổ.
Cô đã tháo sợi dây chuyền ấy ra rồi. Mà đáng ra thì, nó phải được tháo từ trước đó.
Khắp đại sảnh, đâu đâu cũng thấy toàn người là người, mỗi người một phong cách ăn mặc, trang điểm khác nhau, đầu tóc chải chuốt cầu kì, nói cười rôm rả, mùi nước hoa thơm phức, thần thái ưu nhã, điềm tĩnh.
May mà còn có Hàn Phong.
Cô ngước nhìn, anh đang mải nói chuyện với một người phụ nữ lớn tuổi khác, nhưng tay vẫn không quên nắm lấy tay cô.
May còn có anh, nếu không, giữa một biển những con người giả tạo và chất đầy âm mưu này, cô không biết phải xoay sở ra sao.
Ở đằng xa, trên sân khấu hình tròn, dưới phông nền của một bức tranh sơn dầu vẽ phong cảnh với màu sắc hết sức tinh tế là một dàn nhạc đang biểu diễn một vài khúc nhạc đơn giản.
Lúc ấy, ở kí túc xá nữ.
“Băng Hạ! Tớ mua cháo về rồi này!”
Cánh cửa bật mở, Bảo Vy tay cầm hộp cháo nóng vừa đi mua về, tay lúi húi cởi giày. Vừa bước vào nhà, cô ngạc nhiên khi căn nhà im lìm, không nghe tiếng người.
“Băng Hạ!”
Cô mở toang phòng ngủ, phòng vệ sinh, phòng bếp cũng đều không thấy.
Băng Hạ đang ốm, Bảo Vy không hiểu cô nàng có thể đi đâu giữa buổi tối thế này. Chợt, cô nhìn thấy trên chiếc bàn trong phòng bếp có một mảnh giấy nhỏ, trên đó là nét chữ của Băng Hạ.
“Tớ ra ngoài một lát, sẽ về sớm, đừng lo.”
Bảo Vy đọc xong, mặt nhăn mày nhó vẻ khó chịu. Đi đâu cũng không bao giờ nói trước. Bữa tối còn chưa ăn, người thì lại đang ốm, cô nàng này thật sự muốn ốm đến liệt giường mới chịu ngoan ngoãn hay là sao đây.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra định gọi cho Băng Hạ, nhưng chưa kịp làm gì, Bảo Vy lại nhìn thấy Bảo Bảo và Sô cô la đang vờn nhau nghịch một mảnh giấy màu tím. Cô tò mò tiến tới gần, kéo hai con mèo ra.
“Các con, nghịch gì vậy? Xem này, rách hết rồi, chẳng may là giấy tờ quan trọng gì đó thì sao?”
Một nửa của mảnh giấy đã bị xé, rơi từ trong miệng Sô cô la ra. Bảo Vy bàng hoàng nhận ra, đó là một phần của cái thiệp cưới. Vội đặt con mèo xuống, cô nhặt hết những mẩu giấy bị chúng giằng xé tan nát ghép lại cho nguyên vẹn.
Đúng là thiệp cưới.
Trịnh Hạo Thiên. Niệm Phù Dung.
7:00pm ngày 18/06/2xxx
Bảo Vy sửng sốt. Băng Hạ, không phải cậu ấy đã đi dự lễ đính hôn của họ rồi chứ?!