Em không vào địa ngục thì ai vào - Chương 51 - 52

Chương 51

Trò cười đáng mỉa mai

Sau khi đăng ký tham gia cuộc thi giao dịch tài chính, trừ
Chung Nguyên, mấy người trong đội chúng tôi đều không quan tâm đến cuộc thi
này, cũng chẳng ai để ý là sẽ phải làm gì.

Sau hơn hai tháng, tôi nhận được thông báo lên nhận giải thưởng
và phát biểu cùng Chung Nguyên.

Thật lòng mà nói tôi rất lo lắng và hồi hộp. Trong đội chúng
tôi, cao thủ phải kể đến Lão Đại và Chung Nguyên, hai người bọn họ rất phù hợp
để phát biểu. Tiếp theo là Lộ Nhân Giáp, tuy anh ta không biết gì về tài chính,
nhưng là người có đầu óc thông minh, nhanh nhẹn, có thể tùy cơ ứng biến với những
tình huống xảy ra bất ngờ và đột ngột, cho nên anh ta cũng được xem là khá
thích hợp. Người tiếp nữa là Tiểu Nhị, cô ấy là người có thể dùng ngòi bút để
sáng tạo ra mọi thứ, rất thích hợp làm người của đám đông, nên giả vờ là một anh
tài trong lĩnh vực này cũng không có gì là khó.

Còn tôi…

Tôi vốn cho rằng, mặc dù Chung Nguyên có hơn mười năm kinh
nghiệm chơi chứng khoán, nhưng chỉ có một đội giành giải nhất trên toàn quốc,
nên rất khó để giành giải nhất. Chính vì thế, tôi không bao giờ nghĩ sẽ được
lên nhận giải thưởng và phát biểu cùng Chung Nguyên.

Hơn nữa, tháng đầu tiên khi cuộc thi này diễn ra, anh không
hề có động tĩnh gì, nên tôi càng chắc chắn, anh không thể nào nắm phần thắng,
thậm chí còn nghĩ anh bỏ cuộc.

Nhưng chuyện tôi không ngờ chính là, từ tuần thứ năm, anh bắt
đầu phản công mạnh mẽ, mỗi ngày từ sáng đến tối anh đều cầm điện thoại xem xét,
đánh giá. Bắt đầu từ tuần năm, lợi nhuận của đội chúng tôi tăng lên nhanh
chóng, hơn nữa đến tuần cuối cùng, lợi nhuận tăng đến chóng mặt, kết quả đội
chúng tôi nghiễm nhiên đứng thứ nhất.

Ngày thi đấu cuối cùng, Tiểu Nhị vừa nhìn vào màn hình máy
tính vừa thở dài nói: “Yêu nghiệt! Thật đúng là yêu nghiệt! Không thể dã man
hơn!”

Tôi bị kích động khi nhìn thấy những con số lợi nhuận tăng
vùn vụt cạnh tên Chung Nguyên, nếu như những con số đó biến thành tiền thật thì
tốt biết bao…

Nói chung thì chuyện này có thể tổng kết thành một câu như
sau: “Đã không nắm được quá trình thì làm sao đoán được kết quả.” Những chuyện
trước nay tôi chỉ dám tưởng tượng, bây giờ bỗng biến thành sự thật trong sự
kinh ngạc của tôi.

Tôi cầm bài phát biểu mà Chung Nguyên đã soạn sẵn đưa cho
tôi, quay ra nhăn nhó nói với anh: “Cái này… Có thể thay người khác lên phát biểu
được không anh?”

Chung Nguyên đáp rất dứt khoát: “Không được.”

“Ồ, nhưng…” Tôi không còn cách nào khác, tuy da mặt tôi rất
dày, nhưng cũng không bằng con người này. Tôi còn nghe nói chúng tôi sẽ giao
lưu trực tuyến với mọi người! Hơn nữa, sự kiện lần này sẽ được một đài truyền
hình truyền hình trực tiếp, nếu lúc đó tôi không nói được gì thì mất mặt lắm…

Chung Nguyên nhìn thấy tôi căng thẳng như vậy, liền cốc nhẹ
vào đầu tôi nói: “Không sao đâu, có anh ở đây rồi.”

Tôi vẫn không thể nào yên tâm được, nhưng chắc chắn Lão Đại,
Tiểu Nhị, Lộ Nhân Giáp, mấy người bọn họ đã bị Chung Nguyên mua chuộc hết rồi,
bây giờ mình tôi phản kháng cũng không có tác dụng gì.

Thôi vậy, dù sao thì dao cũng kề cổ rồi, nghe theo ý trời vậy.

Lễ trao giải được tổ chức ở trường tôi, những người được giải
trên khắp cả nước và các anh tài ở lĩnh vực khác cũng đến tham dự.

Lễ trao giải được bắt đầu từ lúc bảy giờ tối. Chiều hôm đó,
tôi đã bị giam trong ký túc xá, sau hơn hai tiếng đồng hồ với hàng loạt lần thất
bại, tôi đã được trang điểm thành công.

Tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy mình trong gương, và cũng hơi
ngượng ngùng nữa. Viền mắt của tôi được kéo dài, mi mắt cong vút, lông mày tô đậm
hơn khiến đôi mắt nhìn to tròn hơn nhiều. Tóc tôi đã có thể uốn được, mái tóc
được uốn cao khiến tôi trông càng duyên dáng.

Tôi mặc váy, đi giày cao gót, sau đó từ từ đi đến trước mặt
Chung Nguyên.

Chung Nguyên có vẻ hơi sững sờ khi nhìn thấy tôi.

Tôi xua xua tay trước mặt anh: “Sao vậy?”

Anh nắm tay tôi, cười đáp: “Hôm nay em rất đẹp!”

Nghe thấy anh nói vậy, tôi cảm thấy rất vui, nhưng cũng
thoáng chút ngượng ngùng, nên lại cúi xuống. Nhìn thấy bài phát biểu trên tay
mình, tôi lại lo lắng.

Chung Nguyên cầm lấy tờ giấy trong tay tôi, vo tròn lại rồi
ném vào thùng rác.

“Anh…” Tôi giận dữ nói, không biết anh muốn làm gì nữa.

Anh chỉ nhìn tôi cười: “Thắt cà vạt cho anh.”

Nghe thấy vậy, tôi tức giận nắm lấy cà vạt, siết chặt cổ
anh.

Chung Nguyên cúi thấp người để mặc cho tôi hành hạ. Một lúc
sau, anh bỗng nói: “Một lúc nữa Lộ Nhân Giáp sẽ mang bài phát biểu đến, chính
là bản chính thức của chúng ta, không khác lúc nãy là mấy.”

Tôi nhăn nhó: “Em biết, nhưng bây giờ em phải làm thế nào?”
Từ bây giờ đến lễ trao giải chỉ còn hơn nửa tiếng đồng hồ, may ra có thể ôn lại
một chút.

Chung Nguyên cười tinh quái rồi hôn nhẹ lên trán tôi: “Bây
giờ chúng ta kể chuyện cười nhé.”

Tôi: “…”

Nghe anh nói vậy tôi càng lo lắng. Lạy trời! Chỉ còn hơn ba
mươi tám phút bốn mươi sáu giây nữa thôi là chúng tôi phải lên bục nhận giải
thưởng và phát biểu, thế mà anh còn định ngồi đây kể chuyện cười.

Anh hoàn toàn không để ý đến sự bất mãn của tôi, kéo tôi ngồi
xuống ghế, bắt đầu kể.

Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, vị thần Chung Nguyên kể chuyện
cười cho tôi nghe với khuôn mặt nghiêm túc, hic, anh đã phí nửa tiếng để kể những
câu chuyện cười quá đỗi nhạt nhẽo. Cái gì mà: “Hồi trước có một câu lạc bộ tên
là Lạc Đường, đến tận bây giờ vẫn chưa tìm thấy trưởng nhóm”, còn cả: “Có một
chú thỏ trắng chạy ra ngoài đi chơi, gặp một con sói xám, sói xám nói: Tao muốn
ăn thịt mày, kết quả là thỏ trắng bị sói xám ăn thịt”…

Thôi được rồi, tôi thừa nhận mình không xuất sắc, nhưng thực
sự tôi thấy những câu chuyện này chẳng buồn cười chút nào, chỉ có dáng vẻ kể
chuyện của Chung Nguyên khiến tôi thấy buồn cười dù những câu chuyện anh kể vô
cùng nhạt nhẽo… Tôi chỉ dám nghĩ thầm trong bụng, cố gắng nhịn cười đến mức chảy
cả nước mắt.

Anh lấy khăn ra lau nước mắt cho tôi, rồi nói: “Tiếp theo
chúng ta kể đến câu chuyện khác, ngày xưa có một…”

Anh kể nửa tiếng, tôi cười nửa tiếng, khi tôi không còn đủ sức
cười nữa, Chung Nguyên nắm tay tôi vào hội trường tổ chức lễ nhận giải.

Ngồi trong hội trường, anh hỏi tôi có cảm thấy lo lắng, hồi
hộp nữa không. Tôi khẽ dựa vào vai anh lắc đầu, rồi lại bật cười. Bị anh hành hạ
bởi những câu chuyện cười đó, những lo lắng, hồi hộp của tôi dường như tan biến
hết.

Khi đến lượt tôi và Chung Nguyên lên bục phát biểu, anh nắm
tay tôi từ từ bước lên. Tôi cảm thấy lúc này chúng tôi không nên tỏ ra quá thân
thiết nên định rút tay lại, nhưng tôi không thể…

Bài phát biểu của tôi và Chung Nguyên đều có trên
Powerpoint. Nội dung chủ yếu bao gồm mười lăm trang, anh phụ trách mười trang,
tôi phụ trách năm trang. Chung Nguyên phát biểu xong thì đến lượt tôi phát biểu
nốt những phần còn lại… Nói thật, tôi không hiểu mình đang nói gì, tất cả đều
là do học thuộc từ trước. >_<

Phần khiến tôi lo lắng, hồi hộp nhất chính là giao lưu tại
chỗ…

Nhưng mà tình hình tốt hơn tôi tưởng tượng nhiều, những câu
hỏi mà khán giả đưa ra, không chỉ đích danh tôi trả lời, nên Chung Nguyên trả lời
toàn bộ, đương nhiên tôi không hiểu gì hết, nhưng nhìn dáng vẻ tự tin của anh,
tôi có thể đoán anh đã trả lời rất tốt.

Trong khi tôi đang say sưa ngắm nhìn Chung Nguyên thì anh bỗng
đưa mic về phía tôi.

Tôi như hóa đá, không biết phải trả lời thế nào.

Lúc đó, mấy vị khách ở dưới khán đài ho một tiếng rồi nhắc lại
câu hỏi: “Tôi muốn hỏi bạn, bạn cảm thấy nhân tố nào giúp các bạn thành công
trong cuộc thi này?”

Câu hỏi ngốc như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được, không chỉ
có tôi mà cả những người khác cũng không nghĩ tới. Tôi cầm chặt mic, nhìn về
phía Chung Nguyên mà không biết trả lời thế nào.

Anh khẽ nắm tay tôi, mỉm cười.

Tôi hắng giọng đáp: “Cần cù, chịu khó, khổ luyện thành tài.
Đội trưởng của chúng tôi là người có công đầu trong chiến thắng lần này, anh bắt
đầu tập đầu cơ từ hơn mười năm trước, cũng không có gì đặc biệt lắm, chỉ là khi
chúng tôi ngồi xem Búp bê hồ lô thì anh nghiên cứu chứng khoán.”

Dưới hội trường vang lên tiếng cười, câu hỏi này coi như
qua. Tuy tôi không đưa ra được một đáp án chính xác, nhưng có thể xem đó là phù
hợp nhất với hoàn cảnh này, cần cù bù khả năng, tất cả những gì mình bỏ ra đều
sẽ nhận được báo đáp.

Bước từ bục nhận giải thưởng xuống, tôi vã mồ hôi, các ngón
tay như cứng lại.

Chung Nguyên rút giấy ăn ra lau tay cho tôi, nhân lúc tôi
không chú ý anh hôn nhẹ lên các ngón tay tôi, nhìn tôi cười rất tươi: “Em trả lời
rất hay.”

Tôi ngượng ngùng nhìn bốn phía, không thấy ai chú ý mới yên
tâm đáp: “Cảm ơn anh.” Tuy ngoài mặt thì nghiêm túc nhưng trong lòng rất đắc ý.
Tốt thôi, cứ để cho một kẻ không có tài gì như tôi được tự đắc một chút…
>_<

Tôi ngồi xem lại lễ trao giải trên ti vi, khi quay đến phần
trả lời của tôi, tôi liền thấy khuôn mặt mỉm cười của Chung Nguyên, lòng bỗng
thấy ấm áp lạ.

Tôi luôn cảm thấy nụ cười này của anh và khuôn mặt anh lúc
chụp ảnh cùng cô hoa khôi nọ không giống nhau. Nhưng khác nhau ở điểm nào thì
tôi không biết.

Tôi chụp lại cảnh này, rồi lôi tấm ảnh mình từng ghen tị ra
so sánh.

Sau khi nhìn ngắm hồi lâu, cuối cùng tôi đã rút ra kết luận:
khi chụp với cô hoa khôi đó, Chung Nguyên chỉ cười xã giao, còn với tôi…
>_<

Nghĩ đến đây, tôi đắc ý cười ngốc nghếch.

Về chuyến du lịch Singapore bảy ngày đêm, tôi, Chung Nguyên
và Lão Đại vì bận việc riêng nên không thể đi, chỉ có Tiểu Nhị và Lộ Nhân Giáp
đi. Mấy hôm nay, Tiểu Nhị luôn nói không muốn đi một mình với tên biến thái đó,
nhưng sau cùng, vì không nỡ bỏ cơ hội đi du lịch này, cô ấy đành đi với tâm tạng
vô cùng mâu thuẫn.

Sau này, trở về từ chuyến đi, Tiểu Nhị đã kể cho tôi nghe tất
cả những chuyện cô ấy gặp phải. Theo lời Tiểu Nhị nói thì chuyến đi này cực kỳ
nguy hiểm, cô ấy còn suýt mất mạng…

Chương 52

Đêm Thất Tịch

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã đến ngày Chung
Nguyên tốt nghiệp đại học.

Tối hôm đó, bốn đứa Nhất, Nhị, Tam, Tứ chúng tôi cùng mời những
người trong phòng của Chung Nguyên đi ăn, để tiễn chân bốn tai họa của trường.
Đúng ra, chúng tôi chỉ tiễn chân Lục Tử Kiện, vì anh sẽ ra nước ngoài. Chung
Nguyên và Lộ Nhân Giáp tốt nghiệp xong sẽ ở lại thành phố B làm việc, còn Lộ
Nhân Ất thì đã thi đỗ cao học triết học. Sư huynh Lộ Nhân Ất có thể được gọi bằng
cái tên “Đại thần tiên”. Nghe nói khi đi phỏng vấn, anh ta đã thảo luận tác phẩm
Chu Dịch cùng một vị giáo sư. Nghe anh ta nói xong, vị giáo sư này ngạc
nhiên không thốt được lời nào.

Buổi liên hoan chia tay này, những người trong phòng Chung
Nguyên đều uống rất nhiều, ngay cả người thường ngày vốn dĩ rất trầm tính như Lục
Tử Kiện cũng không ngoại lệ. Anh còn nắm tay Tứ cô nương nhắc đi nhắc lại: “Đợi
anh, đợi anh trở về nhé!”

Tứ cô nương vừa lau nước mắt vừa nói: “Em sẽ đợi anh, nhưng
anh mà dám lăng nhăng với người khác thì em sẽ xé xác anh đấy.”

Những người khác nghe được câu chuyện của bọn họ đều thổn thức.
Thực ra nếu Lục Tử Kiện dám làm như thế, chưa biết chừng Tứ cô nương sẽ cắt cổ
anh thật cũng nên…

Trong bốn người bọn họ, người say nhất có lẽ là Lộ Nhân
Giáp, mặt anh ta đỏ bừng, mắt mở thao láo, miệng lẩm bẩm mà không ai có thể
nghe ra được. Khi chúng tôi chia tay, vị sư huynh này đứng không còn vững.
Chung Nguyên cười tít mắt dìu anh đứng dậy, sau đó hai người bọn họ cùng đi ra
ngoài. Chung Nguyên cũng uống say. Tôi phát hiện khi uống say anh cười nhiều
hơn bình thường, nhưng kiểu cười của anh có gì đó rất mờ ám. Tửu lượng của
Chung Nguyên không tồi nên dù uống say, vẫn chưa mất hết lý trí.

Mấy người chúng tôi từ trong quán ăn đi ra, Lộ Nhân Ất ra ngoài
trước tiên, vừa đi vừa giơ hai tay, hét thật to: “Ha ha, mấy người đều có người
yêu, chỉ có tôi là không ai thèm yêu. Các triết gia đều cô độc… chỉ mình ta là
cô đơn giữa trời đất vũ trụ này, ta đang bay vào trong gió… nhìn cái gì mà
nhìn!”

Tôi, Lão Đại, Tiểu Nhị đi ngay phía sau, nhìn anh ta đang
phát điên. Các sư huynh thường nói, lúc tốt nghiệp thì người ta thường làm những
chuyện kỳ quái, quả nhiên không sai chút nào.

Lộ Nhân Giáp được Chung Nguyên dìu đi phía trước, bỗng nhiên
gạt tay Chung Nguyên ra, quay người lại, bước như điên về phía chúng tôi. Ba
người chúng tôi chưa kịp phản ứng gì thì anh ta đã ôm chặt lấy Tiểu Nhị, hôn
lên môi cô ấy.

Tuy sớm biết Tiểu Nhị và Lộ Nhân Giáp rất thân thiết, nhưng
trước cảnh tượng đẹp mắt này, tôi thực sự ngạc nhiên không thốt nên lời. Tôi
nhìn sang Lão Đại, cô ấy cũng đứng ngây người.

Vì Tiểu Nhị hơi thấp nên khi Lộ Nhân Giáp ôm, chân cô ấy dường
như không chạm đất. Tiểu Nhị sợ hãi đẩy Lộ Nhân Giáp ra, nhưng anh ta không
quan tâm, tiếp tục ôm chặt cô ấy mà hôn…

Tôi tròn xoe mắt, ngây người nhìn cảnh tượng thú vị trước mặt,
bỗng có một bàn tay đưa ra che mắt tôi.

Chính là Chung Nguyên đáng ghét. Sau đó anh đặt tay lên vai
tôi, kéo tôi đi. Đi được một đoạn, anh bỏ tay ra, cười nói: “Nhìn gì thế, em
chưa từng làm như vậy hay sao mà ngạc nhiên?”

Lúc này, tôi chỉ biết cúi đầu, trong lòng hơi lo lắng: “Tiểu
Nhị… Có khi nào bị anh ta ăn thịt không…?” Trong đầu tôi ngập tràn hình ảnh
không thể kháng cự lại Lộ Nhân Giáp của Tiểu Nhị. Trời, chuyện này có vẻ hơi
nguy hiểm đấy.

Chung Nguyên vén những sợi tóc buông trên trán tôi, rồi đưa
tay xuống thấp hơn. Ngón tay khẽ chạm vào gò má tôi. Sau đó, anh nhìn tôi, cười
mờ ám: “Thử thì sẽ biết ngay thôi!”

Tôi chưa kịp phản ứng gì: “Ừm!”

Chung Nguyên cúi đầu, hôn lên môi tôi. Một tay anh ghì thật
chặt đầu tôi, một tay trượt xuống lưng tôi như thể muốn ôm chặt tôi vào anh.
Tôi bị hơi thở đầy mùi rượu của anh làm cho choáng váng, toàn thân như bị rút hết
sức lực, chỉ còn biết dựa hẳn vào lòng anh.

Chung Nguyên bỗng đứng thẳng dậy, bàn tay đang đặt trên lưng
tôi bỗng di chuyển khắp nơi. Cả người tôi bị anh nhấc lên cao, trong khoảnh khắc
chân tôi đã không còn chạm đất…

Tôi bỗng có cảm giác không an toàn, hai tay mất kiểm soát, bắt
đầu ôm chặt lấy cổ anh.

Chung Nguyên chỉ cười, tiếp tục hôn.

Một lúc lâu sau, anh buông tôi ra, khẽ chạm vào môi tôi:
“Còn sống không vậy?”

Tôi xấu hổ không dám nhìn anh.

Chung Nguyên cười sảng khoái, cúi xuống nhìn tôi, sau đó dắt
tôi đi dạo trong sân trường. Anh đi rất chậm, vừa đi vừa ôn lại những kỷ niệm của
chúng tôi trong ngôi trường này. Giọng nói của anh rất bình thản, xen lẫn cả tiếng
cười nhưng sao lòng tôi lại thấy xót xa.

Khi đưa tôi đến ký túc xá, anh bỗng ôm tôi vào lòng, rất lâu
sau mới buông tay ra, rồi thì thầm nói: “Vẫn còn một năm nữa.”

Tôi dụi đầu vào ngực anh, không hiểu anh đang nói gì: “Cái
gì cơ?”

Chung Nguyên nghe thấy vậy liền cười đáp: “Còn một năm nữa
chúng ta sẽ kết hôn.”

Trời, bây giờ chúng ta nên tạm biệt nhau mới đúng chứ, còn kết
hôn… Được thôi, tôi thừa nhận, từ trước đến nay tôi chưa từng suy nghĩ nghiêm
túc về chuyện tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, hôn nhân không phải là nấm mồ của
tình yêu sao…

Thấy tôi không nói gì, Chung Nguyên bỗng lạnh lùng nói: “Đầu
Gỗ, em đã đồng ý với anh sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn, bây giờ nếu dám
hối hận, hừm…”

Câu nói của anh khiến tôi toát mồ hôi hột. Chung Nguyên, sao
con người anh động một tí là muốn dọa nạt người khác thế? >_<

Tôi về đến phòng thì bọn Nhất, Nhị, Tứ đã về cả rồi. Tôi
nhìn thấy Tiểu Nhị đang đứng dựa vào một góc của ban công, quay lưng lại với
Lão Đại và Tứ cô nương, nhưng Lão Đại và Tứ cô nương thì cứ đứng sau lưng cô ấy
giống như đang tra khảo chuyện gì đó.

Tôi vừa bước vào phòng thì nghe thấy Tiểu Nhị nói: “Đáng
ghét, người ta đang xấu hổ, được chưa?”

Nhất, Tam, Tứ: -_-|||||

Thấy vậy tôi liền bước lên phía trước hỏi Lão Đại: “Cậu ấy
thế nào rồi?”

Lão Đại cầm đũa gõ lên đầu Tiểu Nhị mắng: “Mau khai đi, cậu
và Lộ Nhân Giáp bắt đầu vào hùa với nhau làm bậy từ khi nào? Cả ngày chỉ nghe
thấy hai người cãi nhau, hôm nay tự nhiên cư xử thân mật như vậy, tớ nhất thời
không thể chấp nhận được…”

Tiểu Nhị dựa vào lan can, phụng phịu nói: “Tên biến thái!
Tên say đáng ghét! Ngươi dám hủy hoại danh tiết của ta!”

Lúc này Tứ cô nương không khách khí đáp: “Danh tiết của cậu
sớm đã xấu rồi, hủy hoại hay không không quan trọng.”

Lão Đại đẩy tôi lên phía trước, nên tôi đành vỗ vai Tiểu Nhị
nói với vẻ thương cảm: “Cái đó… Tiểu Nhị, tác phẩm Huân đoạn tử mà cậu
viết, Lộ Nhân Giáp, anh ta…”

Tiểu Nhị bỗng quay sang nhìn tôi, lo lắng hỏi: “Anh ta xem rồi
à?”

Nhìn thấy mặt của Tiểu Nhị đỏ ửng, bốn đứa Nhất, Tam, Tứ đều
bật cười, Lão Đại xoa đầu cô ấy, cười rất tươi: “Còn nói không thích anh ta,
còn nói không để ý? Nếu như cậu không để ý, tại sao lại lo lắng việc anh ta có
xem hay không như vậy?”

Tứ cô nương bước đến nói thầm: “Ngoan ngoãn thừa nhận đi, đừng
để bọn tớ phải dùng ngôn ngữ cơ thể để giao lưu với cậu.”

Tiểu Nhị lại quay mặt đi, ngượng ngùng nói: “Đáng ghét!
Không thấy tớ đang rất ngượng sao?”

Ba đứa chúng tôi như bị sét đánh bên tai. Kẻ vốn được mệnh
danh là mạnh dạn nhất phòng 1111 này mà lại xấu hổ, ngượng ngùng ư?

Nhưng Tiểu Nhị như vậy đúng là rất thú vị, ba đứa Nhất, Tam,
Tứ chúng tôi càng thích thú hơn, vây lấy cô ấy tra khảo hồi lâu rồi mới chịu
tha. Khi tôi đang say giấc nồng, Tiểu Nhị như một bóng ma đến bên giường, lay
tôi dậy để hỏi rõ rốt cuộc là Lộ Nhân Giáp đã đọc Huân đoạn tử chưa. Tôi
vừa ngáp vừa nói: “Sau này sẽ có cơ hội đọc.”

Tiểu Nhị nghe thấy tôi nói như vậy thì vô cùng sung sướng,
ôm chặt lấy tôi, phấn khích nói: “Tam Đầu Gỗ, tớ yêu cậu!”

Tôi nhăn mặt, đạp Tiểu Nhị ra.

Một tuần sau, Lộ Nhân Giáp lấy danh nghĩa bạn trai của Tiểu
Nhị mời hai phòng chúng tôi đi ăn.

Rất nhanh sau đó, Chung Nguyên dọn ra ngoài ở, đó là một
chung cư ở ngay gần trường chúng tôi, căn hộ đó nghe nói bố Chung Nguyên mua để
anh cưới vợ. Hôm đó tôi và Chung Nguyên bận rộn dọn dẹp cả một ngày trời mới
xong. Buổi tối, Chung Nguyên đứng ngoài ban công ôm tôi, cứ đứng như vậy rất
lâu. Sau đó, anh thì thầm vào tai tôi: “Khi chúng ta kết hôn, đây chính là nhà
của chúng ta.”

Đứng nhìn thành phố về đêm, tôi thấy ấm áp, xúc động đến rơi
nước mắt.

Kỳ nghỉ hè đến gần, tôi tìm được một công việc thực tập ở một
xưởng bào chế thuốc, mỗi tuần đi làm từ thứ Hai đến thứ Sáu. Cuối tuần, tôi dạy
phụ đạo cho con của người quen của Chung Nguyên. Ngày tháng cứ thế trôi đi, chỉ
có điều tôi không thấy hứng thú với công việc ở xưởng bào chế thuốc cho lắm.

Đứa bé tôi dạy tên là Sử Tịnh, chín tuổi, tính tình điềm đạm,
vô cùng thông minh nhưng không thích nói chuyện. Thứ Hai đến thứ Sáu hằng tuần
nó đều học phụ đạo. Đến thứ Bảy, tôi cùng Sử Tịnh ôn lại bài tập trong cả một
tuần nên thời gian cũng rất thoải mái. Sau khi ôn bài cho thằng nhóc xong, tôi
thường cùng nó đánh cờ, vẽ tranh, xem phim hoạt hình. Lúc đó, Sử Tịnh mới thể
hiện tính cách ngây thơ, hồn nhiên, hiếu kỳ, vui vẻ của một đứa trẻ ở lứa tuổi
của mình. Những lúc như vậy, tôi lại thở dài. Cuộc sống của thằng bé này vô vị
và buồn tẻ biết bao, nhớ lại lúc còn nhỏ, cả ngày tôi chỉ thích trèo cây, lội
nước, chơi bi, chơi trốn tìm cùng đám trẻ con trong xóm, còn việc học hành chỉ
là phù du…

Ngày tháng cứ thế trôi qua, thấm thoát đã đến lễ Thất Tịch.

Vì ngày Thất Tịch, tôi và Chung Nguyên đều đi làm, chúng tôi
chuẩn bị rất đơn giản. Chúng tôi vốn hẹn nhau đi xem phim, nhưng sau đó Chung
Nguyên nói phim trong rạp không hay nên anh đã mua đĩa, hẹn tôi đến nhà xem.

Đây là một bộ phim tình cảm Mỹ, nội dung phim rất cảm động,
xem đến cuối phim, tôi khóc như mưa. Cuối phim, hai nhân vật chính lại trở về
bên nhau nên…

Xem đến cảnh này, tôi không khóc nữa, ngượng ngùng quay sang
nhìn Chung Nguyên. May mà lúc này không bật đèn, trong phòng rất tối nên chắc
Chung Nguyên không nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của tôi.

Sau đó, tôi phát hiện ra anh đang nhìn tôi chằm chằm, hai mắt
anh sáng rực như hai viên ngọc trân châu giữa đêm tối.

Tôi ngượng ngùng, không dám xem phim, cũng không dám tiếp tục
nhìn anh nữa.

Bỗng Chung Nguyên đè tôi xuống sofa. Tôi lo lắng, lắp ba lắp
bắp hỏi: “Anh... anh... anh định làm gì thế?…”

Chung Nguyên không nói gì, chỉ hôn lên môi tôi, lúc mới bắt
đầu rất nhẹ nhàng và mềm mại, sau đó càng lúc càng dữ dội. Dần dần nụ hôn của
anh như thể muốn nuốt chửng tôi, muốn chiếm hữu tôi, thậm chí anh còn cắn vào
lưỡi tôi. Môi và lưỡi của tôi bị anh cắn đến mức tê liệt, hơi thở cũng trở nên
gấp gáp, đứt quãng. Sau đó, anh từ từ hôn xuống cổ tôi, chầm chậm xuống sâu hơn
nữa. Hơi thở ấm nóng của anh phả vào người tôi. Lúc này, tôi như tóm được một
thứ gì đó nhưng mọi thứ đều không rõ ràng…

Anh bỗng luồn tay vào trong áo tôi, xoa lưng tôi rồi từ từ
đưa lên ngực tôi.

Tôi hiểu anh muốn làm gì, cố gắng nói: “Chung Nguyên…”

“Đầu Gỗ!” Ánh mắt anh như tóe lửa, hơi thở gấp gáp: “Anh
không đợi nổi nữa rồi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3