Không thể quên em - Chương 43

5. Mất nhau

Ra khỏi cổng nhà,
móc di động ra, cô gọi điện cho Tăng Tử Ngạo, mệt mỏi nói: “Tử Ngạo, có biết
sơn trang Thiên Hằng đi thế nào không? Ừ, ở đầu đường Thiên Hằng, đến đón tôi.
Còn nữa, tra giúp tôi, ngày mai máy bay từ thành phố A bay đến Anh lúc mây giờ?”

Giọng Tang Du run
lên, cô chạy như điên, muốn tìm ra Thẩm Tiên Phi trong thời gian nhanh nhất, cô
phải tìm anh hỏi rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tăng Tử Ngạo lái xe
vừa đến đầu đường đã thấy Tang Du tóc tai rũ rượi đang lảo đảo lao ra.

“Tang Du, cậu sao thế?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, anh căng thẳng nhảy xuống xe, đỡ lấy cô.

Tang Du bò lên xe, dựa
vào ghế, nhắm mắt nói với anh: “Đừng nói, đưa tôi đến ngôi nhà nhỏ đã”.

Tăng Tử Ngạo khởi động
xe, hỏi không ngừng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại ra nông nỗi
này? Cậu đã đánh nhau với ai vậy?”.

“Cậu có biết ngày
mai Thẩm Tiên Phi đi Anh không?”, Tang Du thều thào.

“Chẳng phải anh ta
nói đợi cậu quay về kết hôn hay sao?”

“Tôi không biết, bố
tôi không biết đã làm gì với anh ấy, mà ngày mai anh ấy đi rồi.”

“Vậy sao cậu lại ra
nông nỗi này? Lẽ nào là bố cậu…”

“Ông ta tìm bốn gã bảo
vệ…”

“... Cậu... thôi, ngồi
cho vững, tôi nghĩ hay là đưa cậu đến bệnh viện trước đã.”

“Không cần. Tôi muốn
nhanh chóng tìm ra anh ấy.”

Chiếc xe lao như
bay.

Đến nơi, Tang Du xuống
xe, chạy vụt lên tầng bảy, mở cửa ra, ở đó vẫn như xưa. Cô cứ gọi: “A Phi! A
Phi!”.

Hai gian phòng đều
tìm cả, gồm phòng vệ sinh, chỉ còn nước lật cả tủ quần áo ra thôi nhưng vẫn
không thấy bóng dáng Thẩm Tiên Phi đâu. Mọi thứ đều nguyên vẹn như trước khi cô
đi Hải Nam. Không chịu thua, cô lại lục tìm trong phòng mình, muốn tìm lời nhắn
của anh để lại nhưng chẳng có gì cả.

Tăng Tử Ngạo khiếp đảm
bởi dáng vẻ của cô, anh chưa bao giờ thấy Tang Du điên cuồng như vậy. Bước
nhanh đến, anh kéo Tang Du lại, lớn tiếng gọi: “Cậu đừng thế nữa có được
không?”.

Tang Du hai tay ôm đầu,
ngồi bệt xuống sofa, nói như nức nở: “Tôi không tin anh ấy là loại người như bố
tôi nói, vì tiền mà rời bỏ tôi”.

“Tôi cũng không tin.
Nếu đã không tin thì tiếp tục đi tìm. Còn chỗ nào chưa tìm thì cùng tìm”, Tăng
Tử Ngạo kéo cô dậy, đẩy cô vào phòng vệ sinh, “Rửa mặt mũi sạch sẽ đã, rồi thay
quần áo, chúng ta sẽ tìm tiếp”.

Nhìn chậu nước lạnh
đầy ắp, Tang Du vùi mặt vào đó để bình tĩnh lại. Sau khi sửa soạn xong, cô cùng
Tăng Tử Ngạo lái xe đến phố Tây, nếu Thẩm Tiên Phi không ở trường, không ở đây,
thì nhất định anh ở phố Tây.

Đến nhà Thẩm Tiên
Phi ở phố Tây thì đã khuya rồi, cửa nhà tuy khóa nhưng qua cửa sổ nhìn vào
trong thì thấy ngôi nhà cũ kỳ trống rỗng.

Tang Du hoàn toàn
tuyệt vọng.

Tăng Tử Ngạo cố gắng
gõ cửa các nhà bên cạnh, bị bà lão mở cửa mắng cho một trận, không hiểu bà nói
cái gì, chỉ mấy từ cuối là đi nước ngoài nên dọn đi rồi thì anh nghe được.

Khi nghe những từ mơ
hồ đó, trong tích tắc, sức lực của Tang Du như bị rút cạn, hai tay bám lấy bức
tường loang lổ lạnh ngắt, đứng đó phải gần năm phút không động đậy nổi, cuối
cùng bị Tăng Tử Ngạo vác ra ngoài.

Không có tin tức Thẩm
Tiên Phi, Tang Du không biết phải làm sao, bây giờ chỉ còn lại cảm giác là đau
đớn, cảm giác tuyệt vọng và bơ vơ ấy gặm nhấm trái tim khiến cô không hít thở nổi,
rã rời ngồi xuống bậc tam cấp ngoài bến xe bus ở phố Tây, ôm mặt, nước mắt rơi
qua kẽ ngón tay.

Mọi thứ đểu không
qua khỏi mắt Tăng Tử Ngạo, anh vô cùng tức giận, buồn bực hút thuốc, đi qua đi
lại không ngừng, đến khi không nhịn nổi nữa, anh giận dữ: “Cậu đừng thế nữa có
được không?!”.

Tang Du mặc kệ anh,
vẫn vùi mặt vào giữa hai đầu gối, lặng lẽ khóc.

“Rõ ràng sắp kết hôn
rồi mà anh ta không nói gì cứ lẳng lặng bỏ đi cậu không thấy lạ à? Cho dù bố cậu
uy hiếp anh ta cũng được, dụ dỗ anh ta cũng được, phải nói với cậu một lời chứ?
Mẹ kiếp, tôi có đá người ta cũng phải nói với người ta một câu, mập mờ thế này
là cái quái gì chứ?”

Không thấy phản ứng,
Tăng Tử Ngạo rút di động ra, bắt đầu gọi cho từng số.

Một lúc, anh kéo mạnh
Tang Du đứng dậy, nói: “Đứng lên! Tôi đã thăm dò được rồi, ngày mai anh ta bay
lúc mười giờ sáng. Bây giờ chưa đến một giờ đêm, chúng ta còn chín tiếng nữa để
đến A. Nếu ở N đã không thấy anh ta thì đến sân bay quốc tế thành phố A cướp
anh ta vậy”.

Chậm rãi ngẩng lên,
Tang Du nhìn Tăng Tử Ngạo đang tỏ vẻ bất bình, hai dòng nước mắt nóng hổi lại
trào ra.

“Nửa đêm nửa hôm, đừng
tưởng có ánh đèn phản quang thì cậu ngồi đây giả làm bóng tối. Đi thôi, còn ngẩn
ngơ làm gì?” Quay mặt đi, Tăng Tử Ngạo không muốn nhìn thấy gương mặt đẫm nước
mắt của Tang Du, người con gái anh thích không yếu đuối và dễ dàng bỏ cuộc như
thế.

Nhét Tang Du vào xe,
Tăng Tử Ngạo nghiêm túc nói: “Cậu phấn chấn lên giùm tôi đi, tôi mới lấy được bằng
lái không lâu, lát nữa lên đường cao tốc, tôi không thể lái liên tục mấy tiếng
đồng hồ được đâu”.

Sụt sịt mũi, lau khô
nước mắt, Tang Du cố nhếch một nụ cười: “Muốn lái thì lái nhanh đi, ở đâu ra mà
lắm lời thế”.

Nghe Tang Du mắng,
Tăng Tử Ngạo như uống được thuốc trợ tim, khởi động xe.

Thời gian vẫn kịp,
vì đường tối nên Tăng Tử Ngạo không dám lái quá nhanh.

Có lẽ ông Trời như cố
ý đối địch với hai người, bất hạnh thay, chiếc xe bị theo đuôi.

“Ầm” một tiếng, phần
đuôi bị một lực mạnh húc vào, chiếc xe bị đẩy đến hơn mười mét, vô lăng trong
tay Tăng Tử Ngạo xoay tít, chiếc xe lao vào dải phân cách giữa đường.

“Cẩn thận! Đạp phanh
đi!”, Tang Du khi cảm nhận thấy chiếc xe rung lên, cô đưa tay ra giúp Tăng Tử
Ngạo giữ chặt vô lăng.

Tiếng kim loại kêu
ken két, trượt theo dải phân cách đến mấy mét, cuối cùng dừng lại.

Xe vừa dừng, hai người
ngồi trong thở hổn hển, cảm thấy may mắn vì vừa thoát khỏi Quỷ Môn Quan.

Nhìn đèn xe phía trước
nhấp nháy, Tăng Tử Ngạo sờ trán, toàn mồ hôi, anh đấm mạnh vô lăng, chửi thề một
câu: “Mẹ kiếp! Xuống xe, tôi phải xem xem thằng ngu nào lái kiểu đây”.

Tang Du cũng toát mồ
hôi lạnh thở phào một hơi, mở cửa bước xuống, đến trước xe, nói với Tăng Tử Ngạo
vẫn ngồi bên trong: “Xin lỗi, món quà sinh nhật bố cậu tặng bị đâm hỏng rồi”.

Chui ra khỏi xe,
Tăng Tử Ngạo đến đó, nhìn thấy vị trí đèn trước bên trái bị đâm lõm vào, đèn
trái vỡ tan, anh nắm tay lại, ra sau xe, thấy phần đuôi xe cũng thảm thương
không kém, cơn giận trong lòng bừng bừng trỗi dậy.

Đi nhanh đến chiếc
xe Mazda 6 màu đỏ đã đâm vào sau xe mình, cửa kính xe đã vỡ tan, mui xe méo mó,
co rúm. Thấy người đàn ông nằm trên ghế lái, trong xe thoảng ra mùi rượu nồng nặc,
anh giận dữ gầm lên: “Đần à, xuống xe cho tôi, lúc học lái xe không học là uống
rượu xong không được lái xe, không được chạy quá tốc độ hả?”.

Tang Du bước đến, thấy
người đàn ông hơi ngoẹo đầu, đang rên rỉ đau khổ, máu trên trán đang chảy xuống
thì nói với Tăng Tử Ngạo: “Cậu hét với hắn ta thì có ích gì? Hắn bị thương rồi
kìa”.

“Đồ đần này, tưởng
lái Mazda 6 là ngon lắm à, đáng đời túi khí không bật ra, chết cũng đáng lắm”,
Tăng Tử Ngạo vừa chửi vừa gọi điện báo cảnh sát.

Đợi khoảng hơn một
tiếng thì xe cảnh sát hú còi lao đến.

Cảnh sát giao thông
đưa Tăng Tử Ngạo và Tang Du về lấy lời khai, chiếc xe cũng bị kéo đi. Hành hạ gần
hai tiếng, lại thêm vụ tai nạn ấy, Tang Du và Tăng Tử Ngạo đều kiệt sức, mà lúc
ấy họ không thể đi đâu được, lại còn bị cảnh sát kéo đến đồn hỏi chuyện, điều
đó khiến cơn giận tích tụ lâu ngày trong Tang Du bùng phát. Nếu không do Tăng Tử
Ngạo kéo lại thì có thể cô đã bị tạm giam vì tội hành hung cảnh sát rồi. Tăng Tử
Ngạo phải nói hết lời, cuối cùng hai người mới ra khỏi đồn cảnh sát được.

Lúc đó trời đã sáng
hẳn, khoảng sáu giờ rưỡi, mà thành phố S họ đang ở cách sân bay quốc tế thành
phố A hai tiếng đến hai tiếng rưỡi nữa, chỉ còn cách giờ bay khoảng gần bốn tiếng,
lại thêm thời gian lên máy bay, nếu trên đường không kẹt xe thì họ miễn cưỡng
cũng có thể gặp được Thẩm Tiên Phi trước khi anh lên máy bay.

Nhìn Tang Du mệt mỏi,
mất đi niềm tin, Tăng Tử Ngạo véo mạnh hai má cô, nói to: “Nếu bây giờ cậu muốn
bỏ cuộc thì chúng ta quay về N ngay, nếu không thì phải kiên trì thêm hai giờ nữa”.

Tang Du không kìm được,
khóc nấc: “Tử Ngạo, tôi thật sự không biết phải làm gì nữa? Tôi sợ khi đến đó rồi,
anh ấy lại nói với tôi những lời giống bố tôi đã nói…”

“Cậu chưa đích thân
hỏi thì làm sao biết?! Tang Du phải phấn chấn lên, cậu đã kiên trì đến bây giờ
vì anh ta, chỉ còn hai tiếng nữa, lẽ nào không gắng gượng nổi?”, Tăng Tử Ngạo
xót xa gạt những sợi tóc của cô ra, ôm chặt cô vào lòng, nếu ích kỷ hơn, anh nhất
định sẽ đưa cô quay về N nhưng anh không thể, anh không muốn cô sẽ là một con
búp bê giấy không có linh hồn, “Tang Du, Thẩm Tiên Phi đang đợi cậu ở đó”.

Buông Tang Du ra,
kéo tay cô qua đường, mua hai phần ăn sáng rồi gọi một chiếc taxi, nhét vào tay
tài xế ba trăm tệ, yêu cầu ông ta đưa họ đến sân bay quôc tế ở A nhanh nhất có
thể.

Tài xế vỗ ngực đảm bảo
với họ rằng nhất định trong vòng hai tiếng rưỡi sẽ đến sân bay.

Ngồi phía sau, dựa
vào Tăng Tử Ngạo, Tang Du sụt sịt mũi, khẽ nói: “Từ Ngạo, cảm ơn cậu”.

“Đừng nói nữa, giữ lại
chút sức khỏe, lát nữa đến sân bay còn phải tranh thủ thời gian đấy”, Tăng Tử
Ngạo vỗ vỗ tay cô.

Gật đầu, Tang Du từ
từ nhắm mắt lại.

Đến sân bay sớm hơn
nửa tiếng so với dự kiến, chiếc taxi phanh gấp lại ở vạch đậu xe trong sân bay
quốc tế thành phố A.

Xuống xe, Tang Du bất
chấp tất cả lao vào đại sảnh sân bay.

Trong sảnh đợi thênh
thang sạch sẽ, những quầy phục vụ đổi vé thẳng hàng, đan xen là những dãy băng
chuyền hành lý, người qua lại tấp nập rộn rã nhưng lại khiến người ta có cảm
giác choáng váng.

Nghe đài thông báo,
nhìn màn hình tinh thể lỏng lớn và không ngừng tìm kiếm bóng dáng Thẩm Tiên
Phi, sắc mặt Tang Du tràn ngập sự lo lắng và bất an.

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi.”

Gần như chỉ cần nhìn
thấy bóng ai đó gần giống Thẩm Tiên Phi là Tang Du lại chạy đến xác nhận. Luôn
phải “xin lỗi” lần nào cũng thất vọng, cô đã mệt đến mức cạn kiệt sức lực, hai
tay chống trên đầu gối, thở hổn hển, nước mắt lại lăn dài, gần như từ tối hôm
qua đến giờ nước mắt cô đã rơi không ngừng, như muốn tập trung tất cả nước mắt
hai mươi hai năm nay để chảy hết một lượt vậy.

Tại sao... cô vẫn bỏ
lỡ...”Tang Du, ở kia, Thẩm Tiên Phi!”, đúng lúc cô sắp tuyệt vọng thì Tăng Tử
Ngạo vượt lên vỗ vai cô, giọng nói có vẻ kích động lạ thường.

Ngạc nhiên ngẩng
lên, Tang Du nhìn theo hướng tay anh chỉ, thấy Thẩm Tiên Phi đang xách hành lý,
sắc mặt tái nhợt tóc cũng cắt ngắn đi.

Môi run lên, cô xúc
động đến nỗi trào cả nước mắt.

“A Phi! A Phi! A
Phi!”, lao qua đám người, cô cao giọng gọi và chạy đến cửa kiểm soát.

Nhân viên sân bay
trong khu vực đó thấy Tang Du chạy đến như điên thì lập tức tuýt còi chạy theo,
ngăn cô lại: “Cô à, xin hãy xuất trình vé lên máy bay và các giấy tờ liên
quan”.

“Tránh ra!”, Tang Du
bất chấp tất cả, đấm cho người đó một cái.

Những nhân viên khác
thấy thế thì lập tức xông đến, âm thanh trong loa văng vẳng, trận náo động đó
đã thu hút cảnh sát và bảo vệ sân bay chạy đến.

Thẩm Tiên Phi nghe
có ai đó gọi tên mình thì ngừng lại, quay đầu nhìn ngó, thấy một cô gái đầu tóc
xõa xượi bị cảnh sát giữ lại, miệng không ngừng gọi tên anh.

Cau mày, anh nghi ngại,
anh không quen cô ta, chắc cô ta nhận lầm người rồi.

Quay đi, anh kéo
hành lý đi bằng những bước vững chãi.

“A Phi...”

Tang Du không bao giờ
ngờ rằng tiếng gọi bằng toàn bộ sức lực của mình chỉ để đổi lại là ánh mắt lạnh
nhạt thoáng qua của anh. Tóm lại là vì sao? Nếu những tháng ngày trong hơn một
năm qua chỉ là bọt bong bóng thì tại sao anh không đập vỡ nốt bong bóng còn lại
luôn đi... Cánh tay bị cảnh sát tóm lấy đã mất đi cảm giác, những âm thanh xung
quanh bỗng biến mất, cơn đau dữ dội khiến cô không thở nổi, cơ thể rũ rượi
không chịu đựng nổi nữa, cứ thế mà đổ ập ra phía sau.

Trong cuộc đời cô
chưa bao giờ sợ hãi điều gì, mà lúc này đây, điều cô kinh sợ là người đàn ông
cô yêu nhất lại nhìn mình bằng ánh mắt lạnh nhạt như một người xa lạ, sau đó bỏ
đi không quay đầu lại, không giải thích bất cứ điều gì... Những giọt nước mắt
đau thương rơi xuống, cô nhìn thấy trong không trung, từng hạt bụi bay lượn
trong không khí như đang cười cợt sự ngu muội của cô...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3