Thiếu nữ toàn phong 1 - chương 12

Chương 12.

Sự chấn động, phấn kích do thắng lợi của Bách Thảo thậm chí vượt
chí vượt xa niềm vui Tùng Bách năm lần liên tiếp chiến thắng!

Đã tưởng sư tỷ Tú Cầm bất ngờ bị thương, mọi hy vọng chỉ có thể
đặt lên vai Nhược Bạch và Diệc Phong, nếu hai người thất bại, Tùng Bách đương
nhiên thất bại, mơ ước vượt lên đứng đầu nhóm, do vậy cũng trở nên xa vời.

Nhưng trận hôm nay, không ngờ Bách Thảo lại có thể nhanh chóng dứt
điểm với ưu thế tuyệt đối đánh bại tuyển thủ của võ quán Giang Bắc, phong thái
đó, khí thế đó khiến mọi người quên hẳn con người mới hai tuần trước còn bị
cười nhạo, chỉ biết dùng sức không biết đến kỹ thuật là gì!

Thoát thai hoàn cốt!

Quả thật là kỳ tích!

Võ quán Tùng Bách náo nhiệt, hoan hỉ tiếng nói cười, hy vọng của
mọi đệ tử lại được nhóm lên từ khoảnh khắc Bách Thảo giành chiến thắng!

 

Hoàng hôn phủ những tia sáng dịu dàng lên căn nhà gỗ nhỏ.

Sơ Nguyên đang tưới cho những cây thuốc nam dưới tấm lưới che,
nghe thấy tiếng chân gấp gáp, nôn nóng, xúc động như tiếng chân nai chạy trên
con đường nhỏ mỗi lúc một gần, khi anh ngẩng đầu thì Bách Thảo đã đứng trước
mặt thở hổn hển. Mặt đỏ ửng, ngực phập phồng, thở như kéo bễ, có vẻ như cô đã
chạy rất nhanh, thẳng một mạch đến đây.

“Em thắng rồi!”

Giọng nói mang hơi thở gấp, cô xúc động nhìn anh, mắt sáng như
sao, toàn thân tràn ngập hân hoan, sung sướng.

Sơ Nguyên cười, nói:

“Chúc mừng em”.

“14: 4, em đánh bại Trần Nhị Anh của võ quán Giang Bắc!”

Bách Thảo vui đến nỗi mỗi tế bào như căng tràn, nhìn ánh mắt vui
cười dịu dàng của anh, mặt cô càng đỏ. Mặc dù hơi xấu hổ khi mình vừa mới thắng
một trận đã vội vàng khoe ngay với anh, nhưng thật sự rất muốn nói với anh,
muốn anh chia sẻ niềm vui tột bậc.
Sơ Nguyên mỉm cười, vuốt tóc cô.

“… Em đi đây, ăn cơm xong còn phải tập tiếp.”Được bàn tay ấm áp
của anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, mặt cô đột nhiên càng đỏ, nóng ran. Không
thể kìm chế, cô vội chạy đi, được mấy bước lại đứng lại, ánh mắt chờ đợi long
lanh nhìn anh, nói: “… Sư huynh Sơ Nguyên, huynh có đi xem thi đấu không?”.

 

Những trận thi đấu Taekwondo…

Rất lâu rồi anh không xem.

Gió xuân lướt qua những luống cây thuốc, thoảng mùi ngai ngái của
đất ẩm và mùi thuốc nam hòa quyện, khi Sơ Nguyên định thần trở lại, cô đã chạy
xa, hầu như không nhìn thấy nữa.

 

* * *

Buổi tối, trong phòng tập, Nhược Bạch vẫn giữ vẻ lãnh đạm thường
ngày.

Các đệ tử ùa vào, đua nhau muốn tập đôi cùng với Bách Thảo đều bị
anh đuổi đi, khép cánh cửa có dán những tấm giấy che bớt ánh sáng, bên trong
chỉ còn Bách Thảo và Hiểu Huỳnh, Diệc Phong và anh tập luyện. Để đội nhà chiến
thắng, Hiểu Huỳnh quyết tâm phát huy tinh thần một: không sợ mệt; hai: không sợ
đau, chỉ cần Bách Thảo có thể lại tiếp tục thi đấu tốt các trận đấu sau một
cách xuất sắc như vậy, cô sẵn sàng làm tất cả. Nhưng suốt nửa tiếng tập luyện
sau đó, Hiếu Huỳnh vẫn luôn mồm kêu khổ. Dù Bách Thảo chủ động tấn công, hay
bản thân chủ động tấn công, Bách Thảo phòng thủ phản kích hầu như mỗi pha phối
hợp đều kết thúc bằng cảnh cô bị Bách Thảo đá ngã trên đệm.
Xương cốt toàn thân như rời ra.

Nhìn Hiếu Huỳnh nằm bẹp trên đệm, luôn miệng rên rẩm, không thể
dậy được, Nhược Bạch đành cho cô nghỉ mười phút.

 

“Chỗ này có đau không?”

Hiếu Huỳnh ngây người, nghiêng đầu nhìn Bách Thảo đang xoa bóp vai
cho mình, bỗng dưng ngớ ra, hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của Bách Thảo.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Bách Thảo có thể tiến bộ một cách kinh
ngạc đến vậy, chắc chắn không đơn giản là kỳ tích trên trời rơi xuống.

Hình dung lại trận đấu buổi chiều, mường tượng lại cảm giác vừa
luyện tập với Bách Thảo… cô có cảm giác, có vẻ như tất cả đều nằm trong dự tính
của Bách Thảo, mình ra chân thế nào, định tấn công ra sao, Bách Thảo đều đã sẵn
sàng chờ đợi, một đòn chuẩn xác ngay!

Ái, từ từ thôi…

“A… Cho nên có thể nói thần công của cậu luyện thành rồi đúng
không?!”

Hiếu Huỳnh cao hứng hét to:

“Chế địch dĩ tiên cơ! Trước khi xuất chiêu nhìn thấu được ý đồ của
đối thủ! Bách Thảo, cậu đã làm được, đúng không! Cho nên cậu mới trở nên lợi
hại như vậy! Trời ơi, Bách Thảo giỏi quá, cậu là thiên tài đấy!”

“La hét gì vậy!”

Đang tập với Diệc Phong lại bị quấy rầy, Nhược Bạch cau mày, nói
nhỏ. Hiếu Huỳnh sợ hãi rụt đầu, không dám nói gì nữa. Liếc nhìn Bách Thảo dáng
vẻ bối rối, ngồi cạnh Hiếu Huỳnh, Nhược Bạch nói vẻ dửng dưng:

“Không nên mới thắng một trận đã quên hết tất cả”.

 

Nhìn thấy Nhược Bạch tiếp tục luyện tập với Diệc Phong, vỗ vỗ mấy
cái ngực nén nỗi kinh ngạc, Hiểu Huỳnh thở dài, hạ giọng tiếp tục câu chuyện
dang dở:

“Này, bây giờ mới thấy câu nói của người xưa có công mài sắt có
ngày nên kim là rất có lý.”

“Hả?”

Bách Thảo ngây người.

“Cậu thấy đấy, cậu thần công đại thành, trong trận đấu hôm nay đại
phát thần uy, đánh bại Trần Nhị Anh của Giang Bắc một cách thoải mái, dứt
khoát. Đối phó với những đòn tấn công vừa rồi của mình càng dễ như trở bàn tay,
như Phật tổ Như Lai đối phó với Tôn Ngộ Không, bất luận mình chuẩn bị xuất
chiêu nào đều trong lòng bàn tay cậu, đúng không?”

 

“Đó không phải là thần công”.

Mặc dù trên thế giới không có hai chiếc lá giống hệt nhau, nhưng
người ta vẫn không ngộ nhận lá cây là bươm bướm. Mặc dù khi dùng cùng một đòn
chân, nhưng tư thế của mỗi người hoàn toàn khác nhau. Nhưng rốt cuộc cái mà họ
chuẩn bị ra đòn vẫn cùng một thế đá.

Lúc đầu cô không hiểu, mỗi lần thay đổi đối thủ đều dò dẫm tìm
hiểu lại, hơn nữa thường phán đoán sai, nhưng cùng với thời gian cảm giác cũng
trở nên ngày càng nhanh nhạy, chuẩn xác. Hôm nay, đối diện với Trần Nhị Anh, do
cách đánh của Nhị Anh tương đối đơn giản thiếu biến hóa nên rất dễ đối phó.

Đột nhiên…

Lòng xao động!

Liếc nhanh về phía Nhược Bạch, thì ra…

 

“Tại sao cậu có thể luyện thành thần công!”Hiểu Huỳnh than thở:
“Mình cũng biết phương pháp luyện thần công này cùng lúc với cậu, nhưng tại sao
mình không luyện được?”. Hiểu Huỳnh buồn não ruột, tại cô không luyện, nếu
không bây giờ mình cũng trở nên lợi hại lắm rồi.

Đăm đăm nhìn bóng Nhược Bạch và Diệc Phong đang tập, Bách Thảo
thoáng lơ đãng, buột miệng nói:

“Đúng thế, tại sao?”

“Tại vì…”Hiểu Huỳnh suy nghĩ một lát, uống mấy ngụm nước, cuối
cùng, vẫn giọng rầu rĩ: “Tại vì vất vả quá, bị đá đau như vậy, hơn nữa còn
không biết bị đá như thế liệu có luyện thành không, cũng chỉ có cái đồ ngốc như
cậu mới đi luyện cách đó”.

Bách Thảo cười, tiếp tục xoa bóp vai cho Hiểu Huỳnh.

“Nói cậu ngốc, vậy mà cậu luyện được thật! Cho nên mới nói, có
công mài sắt có ngày nên kim, không có chuyện bánh nhân thịt từ trên trời rơi
xuống!”Hiểu Huỳnh tiếp tục cảm thán: “Thiên tài là dựa vào nỗ lực mà có, đằng
sau thiên tài là bao nhiêu mồ hôi công sức, thà khâm phục sự khổ luyện của họ
còn hơn đố kỵ cái may mắn của họ…”. Hiểu Huỳnh lầm bầm một chuỗi triết lý nhân
sinh.

Thấy vẻ ngưỡng mộ của Hiểu Huỳnh, Bách Thảo nói: “Bây giờ cậu bắt
đầu tập cũng chưa muộn, mình có một chút tâm đắc thế này, khi cậu quan sát đối
thủ…”.

“Mình không thèm!”Hiểu Huỳnh không hứng thú, ngắt lời cô. “Ồ, vai
được xoa bóp dễ chịu thật. Bị cậu đá lên đá xuống cả nghìn lần mà chắc gì đã
luyện thành, mình không chịu được cái khổ đó! Hì hì, đằng nào mình…mình cũng
không định trở thành một cao thủ Taekwondo, chỉ cần sau này thi đỗ một trường
đại học tầm tầm nào đó, giúp sư phụ quản lý võ quán, làm cho danh tiếng của võ
quán Tùng Bách càng ngày càng vang xa, vậy là hoàn thành mộng ước lớn nhất đời
mình rồi!”

 

“Bắt đầu luyện tập!”

Nhược Bạch không quay đầu, lạnh lùng cắt ngang chuyện gẫu của hai
người. Hiểu Huỳnh còn luyến tiếc chưa chịu đứng lên, nhưng nghĩ tới ngày mai
Bách Thảo phải tiếp tục thi đấu, lập tức trở nên phấn chấn!

“Nào!”

Hiểu Huỳnh thủ thế, gọi Bách Thảo. Chỉ cần ngày mai Bách Thảo tiếp
tục chiến thắng, chịu khổ luyện với Bách Thảo một buổi tối có là gì!

Nhưng mười phút sau, hùng tâm tráng khí của Hiểu Huỳnh quyết tâm
tập cả một buổi tối với Bách Thảo, một lần nữa lại xẹp lép, Hiểu Huỳnh lại nằm
bẹp trên đệm không dậy được.

Thấy Hiểu Huỳnh quả thật đã mệt đến mức chỉ có thể ngồi thở, Nhược
Bạch cau mày, đành để cô cùng với Diệc Phong trở về phòng trước, còn mình ở lại
cùng tập với Bách Thảo.

Đêm tối.

Trong phòng tập thênh thang chỉ có hai người.

“Đá trước!”

“Đá sau!”

“Đá ngang!”

Giống như tối hôm trước, Nhược Bạch giơ cao tấm bia chân để Bách
Thảo liên tục đá, luyện tập đòn chân cơ bản, sắc mặt dửng dưng, hình như không
có bất kỳ lời nào muốn nói với cô. Bách Thảo cũng không dám mở miệng, chỉ làm
theo khẩu lệnh của anh, chuyên chú nhằm tấm bia trong tay anh đá tới!

Mấy chục thế đá đã tập xong, mồ hôi ướt đẫm võ phục, hơi thở không
đều, cô cúi người, hai tay chống đầu gối thở gấp, nhưng không dám kêu mệt một
tiếng.

“Hôm nay tập đến đây thôi.”

Nhược Bạch bỏ tấm bia xuống, nhìn Bách Thảo người đẫm mồ hôi, lại
nói: “Hôm nay em không cần quét dọn vệ sinh, về nghỉ đi.”

“Không sao, em có thể làm được!”, cô vội đáp.

Anh cau mày, không nói thêm nữa, quay người rời khỏi phòng tập.

“Sư huynh Nhược Bạch!”

Cô lấy hết dũng khí gọi anh, nói với bóng người dừng lại cách đó
mấy bước:

“Xin lỗi, lần trước anh lựa chọn sư tỷ Tú Cầm xuất chiến, em không
nên chất vấn quyết định đó. Mong anh thứ lỗi.”

Nhìn thấy Trần Nhị Anh chỉ biết dụng sức trên sàn đấu, cô đã hình
dung trong cuộc thi lựa chọn đại diện của võ quán lần trước, bản thân mình cũng
đúng như vậy, cô hiểu vì sao lúc đó Nhược Bạch lại lựa chọn Tú Cầm.

Lưng Nhược Bạch hơi thẳng lên một chút.

“Còn nữa…”, cô cắn môi, giọng bất an, “cảm ơn anh vì muốn cho em
có nhiều cơ hội quan sát đối thủ, đã liên tục thay đổi người phối hợp”.

 

Ánh trăng lọt vào qua cánh cửa giấy khép hờ.

Lưng võ phục của Nhược Bạch cũng đầy những vệt mồ hôi, gió đêm
thổi tới, mái tóc hơi bết của anh dính vào thái dương.

“Chỉ cần em làm tốt những việc cần làm là được”. Giọng Nhược Bạch
không thể hiện bất kỳ tâm trạng nào.

Sau đó, bóng anh lẫn vào ánh trăng.

* * *

Nếu trận thắng đầu tiên của cô còn có thể coi là may mắn thì trong
trận đấu ngày hôm sau với võ quán Kim Xương, Bách Thảo thể hiện vô cùng xuất
sắc và chiến thắng với tỷ số 7: 3 đã khiến các đệ tử của võ quán Tùng Bách hoàn
toàn tâm phục khẩu phục.

Thắng liền sáu trận.

Sau đó võ quán Tùng Bách gặp võ quán Áo Tĩnh thực lực yếu nhất
nhóm, thua liên tiếp trong nhóm thứ sáu. Trong hiệp hai, với một cú đạp xuống
tấn dứt khoát, Bách Thảo đã khiến đối thủ ngất xỉu, thắng KO!

Thắng liền bảy trận!

Càng đánh càng hăng, suốt chặng đường, thế như chẻ tre, cùng với
những cái vẫy tay của trọng tài ra hiệu cô chiến thắng, Thích Bách Thảo của võ
quán Tùng Bách liên tiếp chiến thắng, tên tuổi nổi như cồn, thu hút chú ý của
các võ quán.

Cuộc đấu vòng loại đã tiến vào nửa sau, tình hình xếp hạng ở các
nhóm cũng dần rõ ràng, những võ quán có khă năng lọt vào vòng sau bắt đầu đua
nhau quan sát đối thủ có thể sẽ gặp trong trận đấu sắp tới. Khi Thích Bách Thảo
thi đấu, các tuyển thủ và đệ tử các võ quán khác đứng quây quanh sàn đấu quan
sát cô ngày càng đông, thậm chí các đệ tử của võ quán Nhật Thăng còn quay video
trận đấu của cô để làm tư liệu nghiên cứu chuẩn bị ứng phó.

 

Ngày hôm đó, Tùng Bách giao chiến với võ quán Nhật Thăng.

Nhật Thăng là một trong tám đội mạnh nhất cuộc thi đấu năm ngoái,
thực lực rất mạnh. Trước khi cuộc thi bắt đầu, Tùng Bách từng có một trận đấu
giao hữu với Nhật Thăng, trong ba trận, ngoài Nhược Bạch may mắn thắng một trận,
Diệc Phong và Tú Cầm đều thua.

Hiện nay, võ quán Nhật Thăng và võ quán Tùng Bách đều có thành
tích bảy trận thắng liên tiếp, cùng đứng thứ nhất trong nhóm, tuy nhiên, Nhật
Thăng dẫn đầu với tổng số trận toàn thắng. Cho nên, trận đấu hôm nay, quyết
định tới thứ tự của các đội trong nhóm thứ sáu xem ai sẽ đứng đầu nhóm!

“Tùng Bách cố lên! Tùng Bách cố lên!”

“Nhật Thăng vô địch! Nhật Thăng vô địch!”

Tiếng hò reo cổ vũ của những cổ động viên hai đội vang lên không
ngớt, cuộc đấu giữa hai đội mạnh nhất nhóm sáu cũng thu hút sự chú ý của rất
nhiều võ quán khác. Bắt đầu từ hiệp một, khi Diệc Phong lên sàn, không khí đã
nóng lên nhanh chóng!

“Sư huynh Diệc Phong cố lên!”

Hiểu Huỳnh dẫn đầu các cổ động viên ra sức hò hét, nhưng tuyển thủ
của võ quán Nhật Thăng thực sự rất mạnh. Từ hiệp ba, Diệc Phong đã dùng hết sức
lực, nhưng cuối cùng vẫn thua với hai điểm chênh lệch.

Ngồi cạnh sàn đấu, Diệc Phong buồn bã ngửa cổ tu nước ừng ực. Các
đệ tử của Tùng Bách ngồi im như chết, còn các cổ động viên của Nhật Thăng nhảy
lên hò reo, vây chặt hoan hô chúc mừng sư huynh của mình đã chiến thắng.

“Không hề gì.”

Nhược Bạch vỗ vai Diệc Phong.

Sau khi trọng tài điểm danh hai nữ đệ tử đại diện của hai võ quán
tham gia thi đấu trận thứ hai, Bách Thảo đang ở bên ngoài sàn, tiếp tục khởi
động. Hiểu Huỳnh và đồng đội vây quanh vẻ căng thẳng, họ vừa muốn Bách Thảo
nhất định phải nỗ lực, nhất định phải chiến thắng, vừa sợ gây cho cô áp lực lớn
sẽ ảnh hưởng tâm lý thi đấu của Bách Thảo, vì vậy không ai dám nói gì, chỉ nhìn
cô khởi động xong ngồi xuống là tất cả lập tức ào ra xoa bóp vai, cánh tay và
chân cho cô.

Đây là trận có tính quyết định.

Nếu Bách Thảo cũng thua trận này, coi như Tùng Bách thua, trong
khi chỉ còn lại trấn đấu cuối cùng vào sáng ngày mai, vị trí đứng đầu nhóm sáu
của Nhật Thăng về cơ bản được xác lập. Mặc dù sau những trận đấu vòng loại,
mười sáu đội lọt vào vòng sau sẽ rút thăm, chia lại các nhóm đấu, xếp thứ nhất,
thứ hai trong nhóm không quan trọng lắm, nhưng thứ tự trong nội bộ nhóm cũng
liên quan nhiều tới danh dự của võ quán!

“Bách Thảo!”

Diệc Phong gọi Bách Thảo lúc đó đang đi về phía sàn đấu, chìa bàn
tay phải ra khiến cô ngớ người, cũng chìa tay phải, “đét”một tiếng, Diệc Phong
đập vào tay cô.

“Cố lên!”

Nhược Bạch cũng chìa tay ra, tay ba người đập vào nhau.

“Cố lên!”, anh trầm giọng nói.

Hít một hơi thật sâu, bàn tay phải vẫn còn hơi ấm của bàn tay
Nhược Bạch, Bách Thảo đi lên sàn đấu. Sau khi cúi chào trọng tài và đối thủ
Phong Bình của võ quán Nhật Thăng.

“Hây!”

“Hây!”

Hai nữ tuyển thủ lập tức triển khai đợt tấn công đầu tiên, trận
đấu bắt đầu.

 

Trong nhà thi đấu thành phố, các khu vực đều đang diễn ra những
trận đấu quyết liệt, tiếng hò reo cổ vũ vang trời. Các đệ tử của võ quán Toàn
Thắng đang ngồi chờ đến lượt thi đấu với võ quán Phổ Hải ở nhóm thứ tư, ngẩng đầu
là có thể nhìn thấy cách đó không xa, hơi chếch một chút là nơi thi đấu của
nhóm thứ sáu, nữ tuyển thủ đại diện cho võ quán Tùng Bách tiến ra giữa sàn đấu,
chính là Thích Bách Thảo, đã sống cùng họ sáu năm.

Trên người vẫn vận bộ võ phục ngả màu.

Người luôn bị họ bắt nạt, luôn bị họ coi thường, khinh rẻ, không
được chào đón, giống như kẻ lạ loài, người luôn lặng lẽ đứng cuối hàng ngũ, lại
chính là Thích Bách Thảo - nữ tuyển thủ đại diện cho võ quán Tùng Bách thi đấu
với Phong Bình của võ quán Nhật Thăng, tư thái bình thản lạnh lùng, lặng lẽ tỏa
sáng kia sao?

“Thích Bách Thảo!”

“Thích Bách Thảo! Bách Thảo chiến bách thắng!”

Các cổ động viên và đệ tử của võ quán Tùng Bách ào lên, Bách Thảo
lại được một điểm, từ xa các đệ tử của Toàn Thắng còn kịp nhìn thấy tấm bảng
báo tỷ số 3: 1 là tỷ số kết thúc hiệp một. Bách Thảo toàn thân đẫm mồ hôi, trở
về chỗ nghỉ, Diệc Phong đưa khăn bông cho cô, đại sư huynh Nhược Bạch của võ
quán Tùng Bách đưa nước cho cô, các nữ cổ động viên của Tùng Bách vẫy những quả
cầu hoa sặc sỡ vừa nhảy vừa hò reo với cô, Bách Thảo vừa uống nước vừa bẽn lẽn
mỉm cười với họ.

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy nụ cười của Bách Thảo.

Quang Nhã ngơ ngẩn nhìn từ xa, nụ cười bẽn lẽn, nhưng lại như tỏa
sáng. Sống cùng trong võ quán bằng ấy năm, cô đã tưởng Bách Thảo không biết
cười, suốt ngày lặng lẽ như một người lập dị, lúc nào cũng chỉ mặc duy nhất một
bộ võ phục, ương ngạnh cố chấp như một con bò, cho nên trong cuộc đời ngoài
người cô ghét nhất đó thì người kia chính là Thích Bách Thảo.

Đúng vậy cô rất ghét Thích Bách Thảo.

Con người đó mang đến cho Toàn Thắng nỗi nhục đến giờ vẫn chưa rửa
được, nhưng Thích Bách Thảo lại một lòng một dạ nhận ông ta là sư phụ. Con
người đó đáng bị khinh bỉ, đáng phải trả giá cả cuộc đời cho sai lầm của mình,
nhưng do có Thích Bách Thảo luôn ở bên như một con đỉa nên không đến nỗi quá cô
đơn.

Mỗi lần nhìn thấy dáng hiền từ của người đó nói chuyện với Thích
Bách Thảo, mỗi lần nhìn thấy Bách Thảo đứng bên cạnh ông ấy như con gái, cô lại
vô cùng căm ghét cả hai.

Nhưng khi Bách Thảo bị đuổi đi.

Nhìn thấy Bách Thảo vào võ quán Tùng Bách dường như được hồi sinh,
vẻ vang sáng chói, ngày càng được nhiều người chú ý, lúc này khi nhìn thấy các
đệ tử của Tùng Bách vây lấy cô ta nói cười, nụ cười bẽn lẽn nở ra bên khóe
miệng Bách Thảo…

Còn cái người ở võ quán Toàn Thắng thì tóc đã bạc nhiều, thân hình
cô đơn càng thêm già nua…

Cô càng căm ghét Thích Bách Thảo.

“A! Bách Thảo!”

“Bách Thảo! Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”

Tiếng hét, tiếng hô kinh thiên động địa từ phía bên kia truyền đến,
Quang Nhã nhìn ra, phát hiện trận đấu của Bách Thảo đã kết thúc với tỷ số 7: 4,
Bách Thảo chiến thắng Phong Bình của võ quán Nhật Thăng. Bách Thảo đang được
các đệ tử của Tùng Bách ôm chặt tung hô, Phong Bình cũng rất đường hoàng đến
tận nơi chúc mừng đối thủ, Bách Thảo cúi đầu hành lễ với Phong Bình. Từ phía xa
như cảm nhận được cái nhìn của cô, trong đám đông Bách Thảo ngẩng đầu, nhìn về
phía cô…

Quang Nhã nghiến răng ngoảnh mặt đi!

Mới thắng một trận, cũng đáng khoe khoang sao, Bách Thảo, kẻ phản
bội! Chính Toàn Thắng đã nuôi dưỡng cô ta, dạy cô ta Taekwondo, cứ coi như… cứ
coi như Toàn Thắng đuổi cô ta, cô ta cũng không thể đại diện cho Tùng Bách tham
gia thi đấu!

Một sự tủi thân và phẫn nộ kỳ lạ khiến Quang Nhã đột nhiên muốn
khóc.

Cô hận tất cả những người mang đến nỗi nhục cho Toàn Thắng, phản
bội Toàn Thắng, bao gồm cả người đó, cả Thích Bách Thảo, cả sư tỷ Lê Lam!

Trận đấu giữa võ quán Toàn Thắng và võ quán Phổ Hải bắt đầu.

Các cổ động viên của Phổ Hải gào thét vang trời, các đệ tử của
Toàn Thắng cố lấy tinh thần hét mấy tiếng cổ vũ, nhưng nhìn Trọng Hòa bị đối
thủ đánh không thể phản kích, họ đành ngây người không hô được một tiếng nào
nữa.

Đến giờ tổng cộng đã có bảy trận đấu.

Toàn Thắng trận nào cũng thua.

Không được điểm nào.

Đứng cuối nhóm.

Họ vốn không hy vọng võ quán Toàn Thắng có thể vượt lên đứng nhất,
nhì trong nhóm. Họ chỉ hy vọng đánh tốt hơn năm ngoái một chút, dẫu thắng một
trận cũng được, họ không muốn bị các võ quán khác chế giễu là “Toàn Thắng, Toàn
Thắng, toàn không thắng”.

Nhưng ngay trước cuộc thi đấu, sư tỷ Lê Lam lại đột nhiên rời khỏi
võ quán, đầu quân cho võ quán Thanh Hà. Quang Nhã không hề có kinh nghiệm vẫn
buộc phải xuất chiến, thực lực của Toàn Thắng càng yếu hơn.

Thất bại với tỷ số chênh lệch lớn, Trọng Hòa kết thúc trận đấu của
mình.

Quang Nhã đi lên sàn đấu.

Thắt lại đai lưng, cúi chào trọng tài và đối thủ, ánh mắt một lần
nữa lại nhìn về phía sau, nơi thi đấu của võ quán Tùng Bách. Nhược Bạch cũng
thắng, các đệ tử của Tùng Bách không nén nổi xúc động, thậm chí có mấy cô gái
trong đội cổ động bật khóc. Thực sự là một niềm hân hoan vui sướng, trong cái
biển sung sướng đó, không nhìn thấy Bách Thảo, có lẽ là do bị các đệ tử Tùng
Bách quây chặt…

“Bắt đầu!”

Tiếng trọng tài tuyên bố, giơ tay ra hiệu trận đấu bắt đầu.

 

“Phổ Hải cố lên! Phổ Hải cố lên!”

Bên cạnh sàn đấu đều là tiếng cổ vũ của võ quán Phổ Hải.

Các đệ tử của Toàn Thắng tiu nghỉu, đứng im, nhiều đệ tử thậm chí
đã quay mặt đi, không muốn nhìn Quang Nhã hết lần này đến lần kia bị đá gục.
Trọng Hòa dường như vừa rồi đã bị đánh đến tê liệt, ngơ ngẩn nhìn tấm biển báo
tỷ số không hề thay đổi của Quang Nhã.

“Phập!”

Thấy Quang Nhã một lần nữa bị Mai Linh tung chân đá hậu, trúng
người, bò trên đệm mãi không đứng dậy được, các đệ tử của Phổ hải cười rộ lên!

“Sư tỷ Mai Linh, người ta không đánh nổi nữa rồi, dứt khoát KO đi,
để người ta sớm nghỉ ngơi dưỡng thương!”

Không biết đệ tử nào của Phổ Hải lên như vậy khiến các đệ tử khác
cũng cười rộ tới tấp phụ họa.

“Đúng rồi K.O đi!”

“K.O!”

“K.O! K.O!”

“K.O!K.O!”

Trong tiếng hô đều đặn K.O của các cổ động viên đội Phổ Hải, Quang
Nhã gắng gượng đứng lên, còn chưa kịp tránh mấy cú phản kích lại bị một cú nữa
đá ngã.

 

Tiếng hò hét.

Tiếng cười rộ.

Quang Nhã một lần nữa loạng choạng từ trên đệm đấu đứng dậy, miệng
có mùi máu tanh tanh, tiếng hò hét cổ vũ của các đệ tử Phổ Hải muốn cô bị KO
chấn động màng nhĩ, khiến tai cô ù đặc. Cố nhìn đồng đội của mình, mặt ai nấy
sa sầm, tuyệt vọng.

Trong lòng cô cũng tuyệt vọng như thế.

Có lẽ, cô hoàn toàn không nên tập Taekwondo, có lẽ cô hoàn toàn không
có tư chất tập Taewondo, bảy trận thi đấu không trận nào thắng, với bất kỳ đối
thủ nào cô cũng không đánh nổi.

“K.O! K.O!”

“K.O! K.O!”

Nghe thấy tiếng hét đầy kích động của các cổ động viên võ quán Phổ
Hải, Quang Nhã đột nhiên tuyệt vọng rã rời, ngây người nhìn trọng tài phát khẩu
lệnh tiếp tục thi đấu, cô đã mất khả năng phản ứng. Thậm chí ai cũng có thể
nhận ra trận thua không thể tránh khỏi của cô, không chỉ võ quán Phổ Hải, ngay
cả các đồng đội Toàn Thắng, ngay bản thân cô cũng biết mình thua là tất yếu.

Bảng ghi điểm số của cô vẫn là số 0.

Mai Linh hét lên một tiếng, phi chân tấn công! Vậy thì thi đấu
tiếp còn có ý nghĩa gì, đằng nào Toàn Thắng cũng không còn bất kỳ khả năng bứt
phá nào nữa, cô đứng trên sàn đấu càng lâu, con số 0 nhục nhã kia sẽ dừng lại
càng lâu trên bảng số.

Đờ đẫn, Quang Nhã nhìn bóng chân ra đòn nhanh như chớp.

Vậy thì bị K.O thôi…

 

“Quang Nhã cố lên!”

Trong lúc tê dại chờ đợi bị đá gục, một giọng cổ vũ đột nhiên vang
lên khiến Quang Nhã giật mình như vừa tỉnh mộng. Né tránh một cách vô thức đòn
tấn công của Mai Linh, nhưng vẫn bị đá trúng, ngực đau nhói, loạng choạng mấy
bước mới đứng vững.

0 : 11

Tỷ số trên bảng lại thay đổi.

Là ai đã cổ vũ mình, giọng nói như quen quen, lại như chưa bao giờ
nghe thấy. Quang Nhã ngây người nhìn về phía phát ra tiếng nói, các đệ tử của
Toàn Thắng đang ủ rũ cũng quay đầu nhìn, tiếng nói đó là từ bên cạnh họ phát
ra…

Môi mím chặt.

Một đôi mắt mở to như mắt nai.

Ánh mắt quật cường.

Cô ta vẫn để tóc ngắn, vẫn bộ võ phục cũ, tay nắm lại, khi trọng tài
hô khẩu lệnh tiếp tục thi đấu, cô ta một lần nữa hét to với Quang Nhã:

“Quang Nhã cố lên! Không bao giờ nói thua!”

 

Cô ta đang khoe khoang!

Ngọn lửa phẫn nộ đột ngột bùng cháy trong lòng mỗi đệ tử của Toàn
Thắng! Đại diện cho Tùng Bách thi đấu, cũng giành được mấy trận thắng, đến nhạo
báng Toàn Thắng liên tiếp thất bại sao? Họ không muốn sự cổ vũ giả nhân giả
nghĩa đó! Đã bị họ tận tay đẩy ra khỏi cổng võ quán, bị đuổi khỏi Toàn Thắng,
cô ta nhất định sẽ rất hận, cô ta nhất định rất hả hê khi nhìn thấy họ thảm bại
như vậy, cô ta tuyệt đối không thật lòng cổ vũ, cố ý dùng thắng lợi của bản
thân để nhạo báng họ!

“K.O! K.O!”

“K.O! K.O!”

“Quang Nhã cố lên!”

“Quang Nhã cố lên!”

Như không nhận ra những ánh mắt thù hận của các đệ tử Toàn Thắng,
Bách Thảo tiếp tục gào to, dùng một giọng đơn độc đối chọi với tiếng hô đồng
loạt của các cổ động viên Phổ Hải.

 

“Giả nhân giả nghĩa!”

“Cút đi!”

“Cút về Tùng Bách đi!”

“Câm mồm! Quang Nhã không cần mày cổ vũ!”

Các đệ tử Toàn Thắng phẫn nộ chửi rủa, có mấy đệ tử thậm chí xông
lên mấy bước định đuổi cô, cũng không biết vì sao lúc này họ vô cùng căm hận
tiếng cổ vũ của cô dành cho Quang Nhã!

“Vậy sao mọi người không cổ vũ cho cô ấy?”

Bách Thảo cũng phẫn nộ nhìn họ, ánh mắt căm giận, lạnh tanh quét
qua mặt từng người:

“Vì sao thấy Quang Nhã thi đấu khó khăn như vậy, khi bị người ta
kêu gào KO mà các người không một tiếng cổ vũ!”

Từ khi Tùng Bách kết thúc thi đấu, ánh mắt cô không thể nào rời
khỏi nơi thi đấu của võ quán Toàn Thắng.

Không liên quan đến cô.

Cô đã không còn ở Toàn Thắng nữa.

Không muốn nhìn nữa, rất muốn cùng với các đệ tử của Tùng Bách
cùng hò reo ăn mừng chiến thắng. Nhưng khi nhìn thấy Quang Nhã liên tục bị đá
ngã, thậm chí không hề có ý chí phản kích, cơ hồ chỉ muốn trận đấu kết thúc
thật nhanh, một ý nghĩ khiến cô tức ngực, không thể nào kìm chế…

Đó là một đội ngũ không hề có ý chí vươn lên, họ đã mặc nhiên chấp
nhận kết cục thất bại, ngay một tiếng hô, một lời cổ vũ cũng không có, họ đã
hoàn toàn muốn bỏ cuộc!

 

“Sư tỷ Bách Thảo, sư tỷ Quang Nhã đã thua quá nhiều, không thể
thắng được nữa…”Một nữ đệ tử người nhỏ bé của Toàn Thắng đột nhiên bật khóc.
“,,, Không phải chúng em không cổ vũ…nhưng dù có cổ vũ cũng chẳng ích gì… chúng
em năm nay toàn thua, trận nào cũng thua…”

“Không được gọi nó là sư tỷ!”

“Nó là kẻ phản bội võ quán Toàn Thắng!”

Các đệ tử của Toàn Thắng tức giận chỉ trích khiến cô bé bật khóc.

Bách Thảo cắn môi, hai tay nắm rất chặt. Không muốn tranh cãi mình
không phải là kẻ phản bội, nhìn Quang Nhã trên võ đài bị bủa vây trong những
tiếng hét đòi KO của các cổ động viên đối phương, mắt cô tối sầm… hạ giọng nói:
“Các người thích nói gì cứ việc, đó là chuyện của các người. Còn tôi muốn cổ vũ
cho Quang Nhã hay không cũng là chuyện của tôi!”.

 

“Quang Nhã cố lên!”

“Quang Nhã cố lên!”

Tiếng cổ vũ lẻ loi không hề bị tiếng hò reo của các cổ động viên
Phổ Hải lấn át, hình như cô đã dốc toàn bộ sức lực để hô, cô muốn thông qua
tiếng hô đó đem lại toàn bộ sức mạnh của mình truyền cho Quang Nhã!

Né tránh đòn tấn công của Mai Linh, nghe thấy từng tiếng hô động
viên của Bách Thảo, lại hoàn toàn không thể giả bộ không nghe thấy, Quang Nhã
đột nhiên muốn khóc. Không muốn nghe lời động viên của một kẻ phản bội! Nhưng
cũng không thể thua một cách nhục nhã trước mặt kẻ đó!

“Hây!”

Hét lên một tiếng kinh người, trong tiếng ào lên kinh ngạc của các
đệ tử Phổ Hải, Quang Nhã vốn thậm chí đã sẵn sàng chịu thua, đột nhiên lần đầu
tiên chủ động tấn công.

 

“Bách Thảo…”

Bình Bình không hiểu chuyện gì ngoái đầu nhìn đồng đội xung quanh,
thấy họ đều ngẩn người nhìn Bách Thảo. Bách Thảo đại diện cho Tùng Bách vừa
giành chiến thắng, lại đứng bên cạnh nơi thi đấu của Toàn Thắng, hò hét cổ vũ
cho người của Toàn Thắng.
Hiểu Huỳnh buồn bã.

Cảm thấy một chút chua chát.

Chính Toàn Thắng đã đuổi Bách Thảo, vì sao còn chạy đến cổ vũ cho
họ? Lẽ nào trong lòng Bách Thảo, Toàn Thắng vẫn rất quan trọng hay sao?

Thấy các cô gái trong đội cổ động nhìn về phía Bách Thảo, vẻ mặt
khác lạ, Diệc Phong nhìn theo ánh mắt họ, ngáp một cái uể oải, nói:

“Nếu vừa đến võ quán mới đã quên ngay võ quán cũ, như vậy dù có
giành được nhiều thắng lợi cho Tùng Bách đến mấy cũng sẽ bị coi thường”.

Nhược Bạch cũng nhìn ra.

Cạnh sàn thi đấu của Toàn Thắng, Bách Thảo đang nắm chặt hai tay,
một mình cố sức gào thật to, giống như một người lính đơn độc trên chiến
trường.

“Mình đi giúp cậu ấy!”

Bị lời nói của Diệc Phong thức tỉnh, Hiểu Huỳnh cảm thấy xấu hổ vì
sự hẹp hòi vừa rồi của bản thân, liền cầm quả cầu hoa của mình, lấy luôn cả quả
cầu của Bách Thảo, chạy thật nhanh.

“Quang Nhã cố lên! Quang Nhã cố lên!”

Cổ họng khô đắng, đau buốt, nói khó khăn, thể lực cũng tiêu hao
rất nhiều trong trận thi đấu vừa rồi, lúc này, mỗi âm thanh phát ra đều giống
như có lưỡi dao cứa vào cổ họng. Nhưng, nhìn Quang Nhã hình như đã lấy lại được
ý chí chiến đấu, mặc dù lại bị Mai Linh đá trúng, ghi điểm, nhưng cuối cùng
cũng bắt đầu nỗ lực tấn công, không còn đờ đẫn chờ đợi thất bại, Bách Thảo cảm
thấy đau đớn của mình hình như dịu bớt.

“Võ quán Toàn Thắng tiến lên!”

Bên cạnh đột nhiên đồng thanh vang lên tiếng cổ vũ quen thuộc
khiến Bách Thảo giật mình quay đầu, nhìn thấy Hiểu Huỳnh mặt mày rạng rỡ nháy
mắt, nhét quả cầu hoa vào tay cô, nói:

“Sao không mang theo vũ khí đã đi cổ vũ? Mà sao lại bỏ mình, mình
là bạn tốt nhất của cậu cơ mà!”

“Đúng, vẫn còn chúng mình.”A Nhân, Bình Bình và các cô gái khác
trong đội cổ động cũng chạy đến, nhao nhao nói:

“Bách Thảo, sao cậu có thể bỏ mặc chúng mình, đồng đội phải sát
cánh bên nhau!”

 

Vậy là, tiếng cổ vũ đột nhiên mạnh mẽ chưa từng có.

Dưới sự dẫn dắt của Bách Thảo, đội nữ cổ động của võ quán Tùng
Bách nhất loạt vẫy những quả cầu hoa, phấn kích đồng thanh hô thật to…

“Võ quán Toàn Thắng không bao giờ thất bại!”

“Võ quán Toàn Thắng không bao giờ thất bại!”

“Võ quán Toàn Thắng tiến lên!”

“Võ quán Toàn Thắng tiến lên!”

 

“Hây!”

Trong tiếng reo vang dội đó, Quang Nhã hét lên một tiếng, liên
tiếp đá ra ba, bốn cú song phi, ép Mai Linh từng bước lùi về sau, cuối cùng khi
thấy đối phương sắp tới vạch biên, Quang Nhã dùng toàn bộ sức lực tung người
bay lên, một nhát đạp trúng ngực Mai Linh!

“Phập!”

Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại.

Các đệ tử của Toàn Thắng không tin vào mắt mình, Mai Linh lùi về
sau mấy bước rồi đứng vững, Quang Nhã đã vận hết sức lực lại rơi uỵch một cái
xuống đệm, nằm yên không động đậy.

Trên bảng ghi điểm lật một cái.

Con số 0 từ đầu trận đấu giờ biến thành một con số 1 đỏ tươi.

“Quang Nhã, Quang Nhã càng đánh càng mạnh!”

“Kiên trì đến cùng, chính là thắng lợi!”

“Kiên trì đến cùng, chính là thắng lợi!”

Cùng với sự gia nhập mỗi lúc mỗi đông của các đệ tử Toàn Thắng,
tiếng hò reo át hết mọi tiếng cổ vũ của những đội khác trong nhà thi đấu.

 

Trong hiệp thứ ba, sau một cú tung người đá hậu, Quang Nhã đã đá
gục Mai Linh, giành chiến thắng như một kỳ tích, hoàn toàn chuyển bại thành
thắng trong sự kinh ngạc không thể tưởng tượng của tất cả đệ tử hai đội, các cô
gái cổ động của võ quán Toàn Thắng và võ quán Tùng Bách trong nỗi xúc động cực
độ, bỗng quên tất cả, nắm tay nhau nhảy lên reo hò!

“Thắng rồi!”

Quên tất cả mọi chuyện không vui trước đây giữa hai võ quán, các
cô gái nắm tay nhau vừa nhảy vừa reo, mấy nữ đệ tử của Toàn Thắng trào nước mắt
ôm lấy Bách Thảo, nếu Bách Thảo không bị đuổi đi, nếu bây giờ vẫn còn ở lại võ
quán…

 

Tuy nhiên, cùng với tiếng ho rất to của Trịnh Uyên Hải từ nhà thi
đấu đi ra mỗi lúc một gần, các nữ đệ tử của Toàn Thắng đang trong cơn xúc động
mãnh liệt, đột nhiên bừng tỉnh, lúng túng buông tay, rời khỏi các cổ động viên
của Tùng Bách, mấy nữ đệ tử rớm nước mắt đang ôm Bách Thảo cũng buông tay như
bị điện giật.

Trịnh Uyên Hải liếc nhìn Bách Thảo với vẻ khó hiểu.

Bách Thảo nín thở nhìn Quang Nhã.

Lúc này, thấy Quang Nhã giành chiến thắng cô cảm thấy xúc động hơn
cả chính mình khi chiến thắng Phong Bình của võ quán Nhật Thăng. Nếu sư phụ có
ở đây, nếu sư phụ có thể tận mắt chứng kiến Quang Nhã thi đấu chắc sẽ vui lắm.

Đúng giữa sàn đấu.

Quang Nhã không dám tin mình có thể chiến thắng trận này, sức mạnh
khi ra cú đá khiến Mai Linh bị K.O hình như không phải từ cơ thể cô, mà là từ
những tiếng hô cổ vũ ngợp trời đã truyền sức mạnh vào cơ thể cô.

Cô ngây người nhìn Bách Thảo.

Bách Thảo cũng đang đăm đăm nhìn cô.

Cách một khoảng không đầy mấy bước, hai người nhìn nhau, mặc dù
sống cùng võ quán nhiều năm, nhưng đây là lần tiên họ nhìn nhau lâu như vậy.

 

Khi các cô gái của võ quán Tùng Bách rời khỏi nhà thi đấu, bên
ngoài đã chiều muộn, ráng hồng rực đầy trời, má các cô đỏ au dưới ánh chiều tà
hồng rực.

“Cảm ơn các cậu”.

Từ bậc thềm bước xuống, trong tiếng bàn luận huyên náo của đồng
đội, Bách Thảo nói nhỏ. Đáng nhẽ họ phải giận cô vì đã cổ vũ cho đội Toàn
Thắng, nhưng họ lại đứng về phía cô, cùng với cô cổ vũ cho Toàn Thắng.

“Nói gì vậy!”Một bàn tay vỗ vai Bách Thảo, Hiểu Huỳnh lườm cô,
nói: “Cậu đã là một cổ động viên, cậu làm gì, chúng mình cũng nên cùng làm với
cậu chứ!”.

“Đúng đấy, chúng ta là chị em, cũng là đồng đội”. A Nhân cũng ôm
lấy vai Bách Thảo.

Các cô gái khác cũng tranh nhau nói:

“Sau này, nếu lại có chuyện như thế, nhất định phải gọi chúng
mình, nếu lại bỏ lần nữa, chúng mình quyết không tha!”

 

Nói mãi, cuối cùng các cô lại nói đến trận đấu hôm nay của võ quán
Tùng Bách.

“Bách Thảo, trận đấu hôm nay với Phong Bình hay quá! Lúc đầu, mình
còn sợ cậu thua cơ đấy. Sư huynh Diệc Phong đã thua, nếu cậu cũng thua thì
không đội mình coi như đi đứt!”

“Đúng vậy, đúng vậy, đẹp quá, rất mê ly!”

“Chúng ta đã lọt vào tám đội mạnh nhất!”

“Đứng đầu nhóm thứ sáu!”

“Bách Thảo, ngày mai nhất định cậu phải thắng nữa đấy! Tùng Bách
chúng ta phải thắng liền chín trận để vào vòng trong với thành tích bất bại”.

“Vòng trong! Chúng tôi đến đây!”

Trong ánh hoàng hôn, các cô gái của Tùng Bách nhất loạt hô vang!

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3