Lắng nghe nước mắt - Chương 09
Chương 9: Nguyên tội.
(Có một bức
tranh cổ hoạ một cô gái với làn da trắng ngần, lông mi thật dài, nửa người dưới
bị vùi trong đầm lầy, trên thân bị dây leo và rắn độc quấn quanh. Toàn bộ hình ảnh
lấy màu xanh làm chủ, ý muốn làm người ta hoảng hốt. Ở góc bức tranh ấy có ghi
một từ: Envy có nghĩa là Nguyên Tội.
Trong Kinh
Thánh từng nói Ghen là Nguyên Tội. Khi người phụ nữ phạm phải nguyên tội này sẽ
gặp một thứ như dây leo và rắn độc quấn quanh không thể thoát thân!)
Khang bước vào phòng làm việc,
sáng thứ hai đầu tuần không khí cũng khác hẳn. Sau hai ngày nghỉ, anh em có nhiều
chuyện để mang ra bàn với nhau hơn. Chủ yếu là chuyện gia đình, rồi chuyện
thiên hạ vẫn phơi đầy trên nhật báo. Có vài đồng chí trẻ đang tâm sự về người
yêu em thế này, vợ em thế kia, em kia xinh, em này hơi béo...Khang cũng ra nhấc
chén nước chè nhấp môi và nghe mọi người bàn luận. Vô tình anh trở thành tâm điểm
của cả hội buôn dưa. Một đồng chí mới về lên tiếng trước:
“ Anh Khang trẻ thế đã lên trưởng phòng. Con đường sự nghiệp rộng mở như
vậy còn con đường tình duyên thì sao?”
Khang cười cười
“ Anh độc thân đâu phải ngày một ngày hai. Đâu phải mọi người không biết
mà chú còn hỏi?”
Đồng chí nữ khác bĩu môi: “ Đàn ông gần ba mươi lại đang trên đỉnh cao của
sự nghiệp mà độc thân là hơi vấn đề đấy anh. Em nghe nói giờ đang thịnh hành
trào lưu: Chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau. Chắc không phải trưởng
phòng mình cũng thế chứ?”
Cả hội phá lên cười. Khang cũng cười.
“ Phải hay không hôm nào em xin phép chồng tới nhà anh một tối là biết
liền ấy mà. Anh đảm bảo không làm em thất vọng.”
“ Chồng em thì chẳng sao nhưng sợ
sex friend của anh xé xác em ra mất. ”
Một đồng chí khác thêm vào: “ Không sao, em cứ tới đấy đưa thẻ nghề nghiệp
của em ra đảm bảo họ chạy toé khói đấy mà.”
Khang uống cạn chén nước chè rồi khẽ đặt xuống.
“ Chè hôm nay ai pha mà đặc thế không biết.”
Cả phòng cùng liếc mắt về anh : “ Sếp đừng có mà lảng chuyện.”
“ Không. Mình có lảng chuyện gì đâu. Chưa nói hết câu thì đã bị cướp lời
rồi mà. Thông báo cả nhà, cuối năm mình cưới. Giờ thì giải tán ai về chỗ người ấy
được rồi.”
Anh chưa kịp quay lưng về phòng thì thư ký từ đâu chạy tới hớt ha hớt hải,
nhìn thấy anh tỏ vẻ vui mừng:
“ Anh ở đây làm em tìm mãi. Bên cục vừa gửi công điện báo là bên tham
mưu an ninh II sẽ cử người ra đây công tác. Cụ thể là làm việc với phòng chúng
ta. Hai ngày nữa bắt đầu.”
Tất cả mọi người ồ lên một tiếng. Khang hắng giọng:
“ Được rồi. Các anh em trai tráng và các chị em trẻ đẹp xinh tươi bắt
tay vào thu gọn tạp chí Playboy cũng như đồ ăn vặt tích trữ khắp nơi đi đã. Một
tiếng sau mọi người có mặt ở phòng họp để thảo luận vấn đề chuẩn bị.”
Nói rồi anh nhận công văn từ tay Nhung và trở về phòng riêng.
.................
Hai ngày sau, đoàn cán bộ từ Nam ra công tác trẻ hơn sức tưởng tượng của
Khang. Trưởng đoàn là một cô gái tầm hai năm, hai sáu tuổi. Bắt tay chào hỏi từng
người một, sau đó anh giới thiệu về cơ cấu tổ chức của phòng, kế hoạch tháng, kế
hoạch năm. Hai bên trao đổi về một số nội dung công việc cũng như tìm hiểu về
điểm mạnh yếu của đối phương. Cuối cùng là bữa cơm thân mật của chủ nhà chào
khách. Khang cũng như mọi người trong phòng của anh hết sức ngạc nhiên trước khả
năng uống rượu của cô gái trẻ từ Nam ra công tác. Cô ấy tên là Quỳnh Chi. Vẫn
biết con gái an ninh “ bách chén không gục” nhưng được như vậy liệu có mấy người?
Khang uống rất chừng mực, anh không muốn lát nữa gặp Nguyên làm cô phiền lòng
vì mùi rượu nồng nặc. Ngay từ lúc bước chân tới đây, Chi đã lặng nhìn Khang.
Không nghĩ trưởng phòng ngoài này còn trẻ đến vậy. Lần này cô được cử ra Bắc chủ
yếu để học tập kinh nghiệm. Ba cô cũng là công an nên rất hy vọng con gái có thể giống mình và sự
thật là cô không làm ba mình thất vọng. Cầm ly đầy trên tay, bước về phía Khang
cô nói:
“ Ly trước đó mời anh là với danh nghĩa nghề nghiệp. Còn ly này em hy vọng
mời anh Khang với tư cách một người em ngưỡng mộ anh.”
Khang hơi sững lại trước câu nói của người đẹp. Anh chỉ nghĩ mới lần đầu
gặp gỡ, biết gì nhiều về nhau đâu mà ngưỡng mộ, cô gái này cũng hài thật. Nhưng
chỉ là nghĩ vậy, anh vẫn cầm ly của mình rồi đáp lời:
“ Được em ngưỡng mộ thì anh thật là có phúc lớn rồi. Chúc em có những
ngày ở Hà Nội ý nghĩa.”
Nói rồi anh cạn sạch ly rượu đầy. Nhưng chưa thoả lòng, Quỳnh Chi tiếp tục
rót đầy cho anh ly khác, cũng như cô tiếp tục thêm rượu và ly của mình:
“ Ly này em thay mặt cả các chị em đang ở đây kính anh, mong anh hết sức
giúp đỡ.”
Thư ký hiểu rõ Khang rất ghét uống rượu khi bị ép kiểu này. Cô lên tiếng
gỡ nguy cho sếp:
“ Chị để phó phòng Cường của chúng em đỡ rượu vậy. Chứ sếp Khang dạy dày
không được tốt. Chỉ sợ uống nhiều sẽ bị xuất huyết như lần trước lại gây nên
thiệt hại tới quốc gia.”
Khang quay sang Nhung : “ Cảm ơn em nhưng không sao đâu.” Sau đó anh
nhìn Chi: “ Cảm ơn em. Anh luôn làm đúng chức trách và sẽ nhiệt tình.
Chúng ta cùng là anh em trong ngành mà,
đừng khách sáo.” Nói rồi anh tiếp tục cạn.
Quỳnh Chi biết ý nên không dám mời rượu Khang nữa. Cô tiếp tục uống cùng
những người khác. Còn Khang nhớ tới những gì Nhung vừa nói. Cô nói đúng, anh từng
xuất huyết dạ dày, cách đây mới có vài tháng. Cụ thể đó là khi anh muốn ép bản
thân mình quên Lam. Những ngày ngọt ngào đã qua dù đã trôi về phía cũ nhưng dư
âm của nó vẫn mặc sức giày xéo tâm can mỗi người.
Kết thục tiệc đãi khách cũng khá muộn. Anh chạy xe thẳng về căn hộ chứ
không tới chỗ Nguyên nữa. Đã ba ngày rồi
họ chưa gặp nhau. Anh vì bận với đoàn công tác từ Nam ra nên hai ngày trước
toàn về muộn. Không gặp cũng không thấy nhớ, nhưng Khang không thể phủ nhận một
điều ở bên Nguyên anh thấy rất bình yên! Sau khi về tới nhà, anh cùng cô nói
chuyện điện thoại tới khuya cho tới lúc anh gọi mấy câu không thấy cô nói gì,
đoán là cô đã ngủ quên. Tắt máy rồi anh cười, cô gái này hay thật đấy, nói chuyện
điện thoại với người yêu mà vẫn có thể ngủ quên được.
Ngày thứ sáu trôi qua nhanh, mọi công việc đều tiến triển hết sức thuận
lợi. Thứ bảy tới, Nguyên nói sáng nay phải cùng mẹ đi chùa, tối đến có sinh nhật
người bạn nên không thể gặp anh, vì thế Khang đành ngủ tới gần trưa mới dậy.
Nghĩ đến căn bếp lạnh của mình, anh liền tìm chìa khoá xe và về nhà mẹ như mọi
lần.
Vừa vào đến sân, anh bấm còi inh ỏi để làm ông nội vui. Thoáng bất ngờ
khi bước vào phòng khách thấy Chi. Khang quên cả chào hỏi người lớn, anh đặt mấy
túi hoa quả đặt xuống bàn rồi hỏi cô: “ Sao em lại ở đây?”
Chi cũng rất ngạc nhiên khi thấy Khang, không biết nên trả lời thế nào
thì ba Khang lên tiếng:
“ Đây là con gái của bạn ba ở Sài Gòn ra ngoài này công tác nên có mang
quà tới thăm nhà mình. Không phải hai đứa quen nhau chứ?” Nói rồi ông nhìn sang
Chi và giới thiệu: “ Đây là con trai bác. Cũng đang làm bên cục.”
Chi khẽ mỉm cười đáp lời ông: “ Dạ vâng. Anh Khang là người phụ trách hướng
dẫn công việc của chúng cháu đợt này bác ạ. Cháu không biết anh ấy là con trai
bác.”
Khang ngồi xuống rồi cẩn thận quan sát nét mặt của ba mình và gật đầu
trước câu nói của Chi. Mẹ anh mang đĩa bánh phu thê còn nghi ngút khói ra mời
Chi. “ Cháu ăn đi cho nóng. Đây là bánh phu thê của người Kinh Bắc. Bác làm hơi
vội nhưng vẫn giữ được đúng vị lắm.”
Sau đó bà nhìn con trai dò hỏi: “ Hôm nay sao con về một mình vậy? Tuần
trước ba con vẫn còn tiếc mãi đấy.”
Khang cười với mẹ: “ Cô ấy bận. Để bữa khác con bảo cô ấy đến chào ba
sau. Ông nội đâu rồi mẹ?”
“ Ông ở bên chú vẫn chưa về. Chắc là mai phải sang đón ông về thôi.”
Khang nhún vai tỏ đã hiểu
“ Thảo nào con bấm còi inh ỏi mà không thấy ông cao giọng quát lên. Mẹ cứ
để ông bên nhà chú thêm tuần nữa. Ở nhà mình có gì vui đâu chứ. Ông cũng phải
thay đổi không khí mới thoải mái.”
Chi hết sức lắng nghe câu chuyện của Khang và mẹ anh. Chuyện trò với ba
anh thêm một lúc cô định ra về nhưng bị bố mẹ anh giữ lại dùng cơm. Không thể từ
chối nên Chi vào bếp phụ mẹ anh làm bữa. Cô rất thích các món ăn Hà Nội, nhưng
cách nấu khác hẳn người Sài Gòn. Mới ra đây được vài ngày, lại đều ở trong nhà
khách của bộ nên cô chẳng có dịp được thăm thú nơi đây. Ăn cơm xong mẹ Khang dẫn
cô lên gác giới thiệu về căn nhà cổ đã gần trăm tuổi này. Khi nghe các giai thoại
về gia đình Khang, Chi đi hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Nghỉ trưa
trong một căn phòng dành cho khách, mùi ngọc lan đưa hương khiến cô thấy dễ chịu
xiết bao. Hà Nội quá khác biệt với nơi cô sinh ra và lớn lên. Hà Nội rêu phong
và cổ kính. Hà Nội thâm trầm và tĩnh lặng!
.................
Buổi chiều, ba Khang dẫn Chi tới phòng sách giới thiệu một số tài liệu
chuyên ngành. Trước khi cô về ông còn đặc biệt đưa cho cô một bộ cờ bằng thạch
anh dặn phải giao cho ba cô. Cô từ chối món quà quí nhưng không được nên đành
phải thay ba mình nhận tấm chân tình của ba Khang. Được sự uỷ thác của ba mẹ mình
nên Khang gánh trách nhiệm đưa Chi về. Trên đường về anh mời Chi tới Sơn Tinh.
Anh muốn mời cô thưởng thức rượu Sơn Tinh ở đây, Chi cũng không từ chối. Cô thấy
thoải mái khi tiếp xúc với Khang hơn mấy ngày trước, không còn thấy cái dáng vẻ
lạnh lùng và khách sáo xa lạ của anh trước đó. Họ bước vào quán khi đã xế chiều.
Đây là nơi mà Khang vẫn hay lui tới, không gian ở đây rất ấm áp, anh rất thích
cũng rất phù hợp để trò chuyện tâm tình. Hai người vừa cạn vừa cùng nhau nói về
đời phiếm. Chi nhìn Khang và phát biểu: “ Anh biết không, nhìn anh rất cô đơn.”
Ánh mắt Khang như sáng lên đầy hứng thú: “ Em nói tiếp đi. Người rút ra
được nhận định này thật không tầm thường đâu.”
Chi vừa rót rượu vào chén mình rồi tiếp tục: “ Em thấy anh đang che đi rất
nhiều tâm sự . Đôi mắt anh khi tiếp xúc với người khác lúc nào cũng tỏ ra lạnh
lùng, cảnh giác. Phải là người trải qua những chuyện thế nào thì mới khó mở
lòng với người khác như vậy?”
Khang không nói gì, anh chỉ cười và uống. Còn Chi hiểu là anh không muốn
nói nên cũng không tiện hỏi. Nhưng rồi Khang nhìn cô và mở lòng:
“Anh từng yêu, sau là đau, nhớ kỹ một người. Sau đó giống như mọi người,
bình thản mà trải qua cuộc sống. Em đúng là một cô gái rất thông minh. Ngay đến
bạn gái hiện tại của anh cũng không hề phát hiện ra ánh mắt anh nhìn người khác
lạnh lùng. Bản thân anh cũng thấy mình nguỵ trang rất tốt mà?”
“ Em từng đọc thông tin về anh. Thạc sĩ kinh tế, thạc sĩ tội phạm học, nằm
trong danh sách cán bộ nguồn, người luôn đứng đầu mọi kỳ sát hạch, người có thể
nói thành thạo cùng một lúc 5 thứ tiếng...
Cứ ngỡ xuất sắc như thế hẳn là hạnh phúc. Nhưng em không thấy anh có vẻ hạnh
phúc lắm. Có thể vì anh giỏi che giấu hoặc tại em không giỏi đoán tâm lý một
người đàn ông phức tạp như anh. Nhưng em thấy anh lúc nào cũng toát lên dáng vẻ
hơi bất cần và cô đơn nữa. Bạn gái hiện tại của anh không nhận ra vì cô ấy
không phải là công an. Hoặc là tình cảm không đủ sâu sắc để nhìn thấy tận đáy
lòng người đàn ông bên cạnh.”
“Lúc tuổi còn trẻ, khát vọng tình yêu, kỳ vọng có một người làm cho anh
yêu ruột gan đứt từng khúc, muốn ngừng mà không được. Đợi cho đến khi trả
qua nhiều lần sinh ly tử biệt, nhân tình
ấm lạnh, anh mới nhìn thấu thế giới phù hoa này. Anh không còn trẻ nữa, không hề
vì yêu ruột gan đứt ra từng khúc, thế nhưng cũng không có hối hận về những năm
tháng đã qua. Chỉ là những gì đã qua không sao quên nổi. Em nói đúng, anh cũng
thấy mình rất cô đơn. Cô đơn vì không có ai hiểu mình. ”
Nói rồi Khang đưa chén lên chạm với Chi và hai người cùng cạn. Nhanh
chóng hai chai Sơn Tinh đã đượg giải quyết. Họ mặc sức uống rượu và nói cười,
không hay biết rằng, ở dãy bàn dài đầu tiên có một nhóm người đang vui cười,
trong đó có một cô gái không ngừng đưa mắt về phía họ. Nguyên nhận ra Khang
ngay từ lúc anh bước vào quán nhưng anh lại không thể nhận ra cô giữa đám đông ồn
ào huyên náo. Nguyên không biết người con gái đang ngồi uống rượu cùng Khang là
ai. Cô chỉ thấy từ đầu tới cuối họ rất thân thiết, đối với cô anh cũng chưa từng
thoải mái như vậy. Một hành động nhỏ của họ cũng khiến cô thấy nhói lòng.
Khang kể chuyện về Lam cho Chi nghe. Còn Chi thì vẫn tỉnh táo rót rượu
và chăm chú. Anh tìm trong túi áo hộp thuốc. Mỗi khi nghĩ về Lam anh vẫn thường
dùng thuốc để lấy lại sự bình tĩnh. Chi cũng đưa tay rút một điếu. Ngạc nhiên
vài giây, nhưng nhanh chóng Khang vươn người về phía đối diện châm lửa giúp cô.
Hành động đó khiến Nguyên không cầm lòng được. Cô đứng dậy xin phép mình không
khoẻ rồi về khi bữa cơm mừng sinh nhật người bạn thân vẫn còn dang dở. Lang thang một mình, để mặc những
cơn gió lạnh táp vào mặt cho tỉnh, Nguyên suy nghĩ về suốt thời gian bên Khang.
Chưa đủ lâu để gọi là sâu nặng. Cũng trải qua đủ cung bậc cảm xúc nên không thể
đặt tên là hời hợt. Nhưng cô hiểu là cô chưa biết gì về anh. Những gì hôm nay
cô thấy đã nói lên tất cả. Anh thản nhiên ở cạnh một cô gái khác cùng uống rượu,
cùng hút thuốc. Cô gái đó nhìn cũng rất xinh đẹp, cái đẹp gợi cảm của một người
hiện đại. Quan sát bộ đồ trên người cô ta cũng đủ để thấy đó là một người có
hoàn cảnh không hề tầm thường. Dường như đó mới là Cao Khang, một Cao Khang
hoàn toàn lạ lẫm với cô. Cô nên làm gì với tình yêu vừa mới bắt đầu này? Hỏi
anh về chuyện hôm nay? Hay là để cho cả hai một thời gian suy nghĩ lại?
Cứ lang thang như vậy cho đến khi tiếng chuông điện thoại réo. Là Khang.
Suy nghĩ vài giây, Nguyên nhấc máy:
“ Dạ. Em nghe.”
“ Em vẫn chưa về à? Có cần anh qua đón không?”
“ Em đang về rồi. Không cần đâu. ”
“ Giọng em sao thế? Em ốm à? Sao không nói cho anh biết? Em đang ở đâu để
anh qua đón.”
Nguyên cảm thấy khó chịu, cô thật sự khó chịu khi thấy anh vừa thoải mái
với một người con gái khác, giờ thì gọi cho cô với vẻ đầy quan tâm. Cô cố gắng
giữ lại cho mình một chút tự tôn, cô gần như gắt lên với anh:
“ Em đã nói là không cần mà. Anh cứ mặc kệ em.”
Khang hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh thấy Nguyên gắt lên với
mình. Bình thường dù không vui hay mệt mỏi cô cũng vẫn cười và dịu dàng với
anh, hoặc chỉ là nói những câu hờn dỗi. Có lẽ cô đang giận anh. Vì sao nhỉ? Chẳng
lẽ vì một tuần rồi anh không tới gặp cô? Nhưng sự thật là anh bận mà cô thì
cũng đã cảm thông. Sáng nay cô còn nói chuyện điện thoại với anh hết sức bình
thường. Nhận ra là Nguyên đã tắt máy. Anh cố gọi lại chỉ thấy thuê bao không
liên lạc được. Cảm giác lo lắng, Khang quay đầu xe về hướng nhà Nguyên.
.............
Nguyên tắt máy, cô tắt nguồn điện thoại luôn. Từng giọt nước mắt cứ thi
nhau rơi xuống. Rất lâu rồi cô mới lại thấy buồn như hôm nay. Cô không biết vì
sao mình lại nổi cáu với Khang. Cô cũng không biết tại sao cô càng lúc lại càng
thấy hạnh phúc mà anh mang lại mong manh đến thế. Anh quá xa vời, cô cứ cố chạm
tay tới nhưng chỉ là chạm vào ảo ảnh. Trái tim của anh không hề thuộc về cô. Đi
bộ suốt gần một tiếng, những mệt mỏi xen lẫn những lời muốn nói trong lòng không thể nói ra vô tình làm bước chân Nguyên
nặng nề. Gần tới lối vào nhà mình, cô dừng bước. Cô thấy Khang. Anh đang lặng lẽ
đứng dựa vào cửa xe hút thuốc. Anh chỉ mặc duy nhất một chiếc sơ mi giữa trời
đông buốt giá. Gặp anh lúc này chẳng khác nào càng làm cô khó xử. Nhưng sớm hay
muộn cũng phải đối mặt mà thôi! Có thể, anh sẽ nói gì đó kiểu như trong phim họ
hay dùng làm lời thoại cho nhân vật kiểu như: “Anh xin lỗi, anh không xứng với
em” hoặc là “ Em hãy quên anh và đến với một người khác đi.” Nghĩ đến thôi cô lại
thấy khoé mắt mình ươn ướt.
Bước về phía Khang, Nguyên im lặng cúi đầu. Khang vất đầu thuốc đang
cháy dở xuống đất. Lúc này cô mới quan sát kỹ hơn, bên cạnh đầu thuốc vừa rơi
là vô vàn đầu thuốc khác đã tàn lửa. Khang mở cửa xe rồi khàn giọng:
“ Em lên xe rồi có gì nói sau.”
Nguyên trèo lên xe. Đôi chân cô sắp
khuỵu xuống vì đau. Hôm nay cô đi một đôi giầy chín phân. Đi bộ hơn tiếng trời
cũng đủ làm Nguyên sưng gót. Khang đóng cửa xe lại rồi quay về bên ghế lái.
Không gian xung quanh như nghẹt thở, chỉ có hai người đang chết lặng. Bóng tối
và lạnh lẽo xộc vào, ngăn giữa họ một khoảng trống vô hình. Nguyên ngồi bất động,
mái tóc dài xoã xuống che một nửa khuôn mặt đang tái đi nhợt nhạt. Không ai nói
với ai một lời, Khang vòng tay ra kéo Nguyên vào lòng, anh tham lam chiếm lấy bờ
môi cô mềm mại. Đôi mắt đen của Nguyên mở to thảng thốt, cô lấy tay cố đẩy anh
ra. Nhưng mọi cố gắng đều vô nghĩa. Một bàn tay của Khang giữ chặt sau gáy
Nguyên cố định cô trong lòng anh ấm áp. Những giọt nước mắt của Nguyên cứ nối
nhau rơi xuống. Nụ hôn của hai người
mang theo vị mặn. Khang dừng lại rồi buông cô ra. Tay anh khẽ lau những giọt nước
của cô. Anh nhìn cô rồi nói:
“ Anh chỉ là một người đàn ông bình thường, có đôi khi còn rất ích kỷ,
vô tâm. Nhưng nếu em nói anh sẽ sửa. Nếu em không muốn anh sẽ không làm. Anh
không biết hôm nay chuyện gì đã xảy ra với em, nhưng chắc chắn chuyện đó là do
lỗi sai của anh. Anh xin lỗi. Nhưng xin lỗi vẫn là chưa đủ vì nếu em không nói
ra thì lần sau anh sẽ không biết lỗi sai và tiếp tục mắc phải. Khi đó em sẽ lại
càng đau lòng. Vì thế anh muốn em hãy nói cho anh biết. Được không?”
Nguyên vẫn không nói gì, chỉ mặc Khang ôm vào lòng và khóc. Khang cũng
không biết mình đã làm sai chuyện gì, anh chỉ biết tự dối lòng mình, thì thầm
vào tai Nguyên:
“ Em biết không? Một tuần rồi
mình chưa gặp nhau. Anh rất nhớ em. Nếu em không chịu nói thì anh đêm nay anh sẽ
không cho em về.”
Nguyên vẫn không nói gì, ngực trái của Khang đã bị ướt đẫm. Tay anh chỉ
biết dịu dàng vuốt nhẹ lưng Nguyên và an ủi: “ Nín mà, đừng khóc mà. Em khóc
anh đau lòng lắm. Em cứ đánh anh hay trừng phạt anh thế nào cũng được. Đừng
khóc mà. Xin em đấy.”
Nguyên thật sự không khóc nữa. Lấy lại bình tĩnh rồi cô nói với Khang bằng
giọng sũng nước:
“ Cao Khang, anh có biết không......có một bộ phim điện ảnh của Tây Ban
Nha có tên là Rờ bến”. Giọng Nguyên nghẹn ngào, dừng một lát cô tiếp tục nói:
“Trong bộ phim điện ảnh đó, có một tình tiết, nam nhân vật chính đang
hút thuốc, nữ nhân vật chính liền đi tới, cầm lấy điếu thuốc trong tay anh ấy
hút một hơi. Chỉ cần một động tác này, đã tuyên bố bọn họ thật sự cùng loại,
cho nên sau đó bọn họ yêu nhau, cái gì cũng không thể chia rẽ được họ...”
Bàn tay Khang xiết chặt Nguyên vào lòng, anh hiểu cô đang muốn nói gì,
anh vẫn im lặng chờ cho cô nói hết
“ Lúc em nhìn thấy anh và cô gái đó cùng nhau uống rượu, cùng nhau hút
thuốc. Em đã hiểu anh và cô ấy cùng loại. Còn em dù cố gắng cũng không thể hiểu
được anh. Em càng muốn biết thì chỉ sợ càng đẩy anh ra xa khỏi mình. Và em cũng
không biết nên hỏi ai? Em cái gì cũng không biết. Em chỉ biết suy nghĩ một
mình...Rồi anh chờ em ở đây, nhìn thấy anh em thật sự muốn chạy nhưng lại nghĩ
sớm hay muộn cũng phải đối mặt. Chạy một lúc chứ không chạy được cả đời. Chỉ sợ
đến lúc đấy anh không bao giờ còn nhớ tới một người như em vì thế em mới lên
xe. Còn anh thì ôm em, hôn em mà người anh có mùi rượu và thuốc lá của một người
con gái khác.”
Nước mắt của cô lại lãnh lẽo ướt mi. Anh thấp giọng xin lỗi bên tai cô:
“ Là anh không đúng. Anh xin lỗi. Anh và cô ấy là đồng nghiệp, không hề có nảy
sinh tình cảm nào khác. Tình yêu không thể nghĩ sai. Nên em không được nghĩ
lung tung nữa. Anh thật sự rất sợ mất em.”
Nói rồi, anh cúi xuống hôn những giọt nước mắt đang trượt dài trên má cô
và họ hôn nhau để quên đi những buồn đau không đáng có. Rồi anh tiếp tục ghé
tai cô khàn giọng nói thầm: “ Anh rất hạnh phúc. Em biết không, anh sẽ hiểu là
hôm nay có người ghen. Tình yêu như món thịt bò xào cần tỏi, cần thêm một tí hạt
tiêu sẽ thú vị hơn rất nhiều. Cảm ơn em đã luôn làm anh thấy bình yên và hạnh
phúc.”